Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-17
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 17: Tìm hiểu nguồn gốc (5)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Từ sáng sớm mưa nhỏ kéo dài hình như càng lớn hơn một chút, sắc trời càng âm u hơn.
Người đi đường không quá nhiều, đều vội vội vàng vàng, không có người dừng chân đứng lại, càng không có người để ý bên đường có nhiều xe đậu như vậy rốt cuộc là tình hình gì.
Công nhân của Công ty trang trí nội thất Phong Đình bên trong toà cao ốc vừa mới đi làm.
Một đoàn cảnh sát cầm giấy gọi của toà án lao thẳng tới, không cho giải thích, thu dọn đồ đạc trong phòng làm việc cho đến khi trống rỗng.
Phòng làm việc của chủ tịch Phùng Quốc Đống càng bị tịch thu sạch sẽ như nhà tuyết vậy, không còn đồ vật gì nữa, ngay cả thùng rác cũng không bỏ qua.
Những giám đốc và thư ký của công ty gọi điện cho Phùng Quốc Đống đến sắp vỡ tung rồi, Phùng Quốc Đống mới mau chóng lái xe từ nhà đến.
“Các người đang làm gì? Công ty chúng tôi kinh doanh hợp pháp, làm sao các người có thể tuỳ tiện tịch thu?” Phùng Quốc Đống một bụng bực tức, ông ta một đêm không ngủ, vẫn luôn giải quyết chuyện của Phùng Nghi Hỉ, không ngờ rằng công ty của mình sắp phải đối mặt với phiền phức to lớn.
Cảnh sát đang kê biên tài sản phía trước đưa ra giấy gọi của toà án, “... Ngân hàng tố cáo các người lừa gạt khoản vay, chúng tôi chỉ thu thập chứng cứ.”
Phùng Quốc Đống chỉ cảm thấy có một thau nước lạnh đổ xuống đầu, đột nhiên toàn thân phát run, nhưng trán lại nóng đến đổ mồ hôi.
Nửa tiếng sau, những cảnh sát này nâng những rương đồ lớn nhỏ, bên trong chứa các loại văn kiện, ổ cứng máy tính và máy tính xách tay, cùng với điện thoại và Ipad từ cao ốc đi ra ngoài.
Ra ngoài cuối cùng là chủ tịch Phùng Quốc Đống bị đeo còng tay ủ ê mất tinh thần.
Ông ta vừa ra ngoài, đài truyền hình và truyền thông mạng nghe tin vội đến giơ máy chụp hình và điện thoại lên, tới tấp chụp hình sưu tầm, lại mang tin tức sốt dẻo rầm rộ xào nấu lên.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong buồng xe Chrysler đối diện toà cao ốc, vẫn luôn yên lặng xem một màn này, cho đến khi những người đó đều bị mang đi rồi mới bình tĩnh nói: “Trở về.”
Đến buổi chiều, đơn xin niêm yết của Công ty trang trí nội thất Phong Đình bị Ủy ban chứng khoán chính thức bác bỏ.
Ngân hàng yêu cầu Công ty trang trí nội thất Phong Đình thanh lý khoản vay.
Tức thì điện thoại của Phùng gia cũng bị gọi nát rồi.
Hồ Xảo Trân mới dẫn em dâu và luật sư Nghiêm về đến nhà, nước còn chưa uống, liền thấy sắc mặt của con gái lớn Phùng Nghi Sân một mảnh tái xám, cầm điện thoại nói với bà ta: “Mẹ, chúng ta tiêu rồi.”
Luật sư Nghiêm lập tức hỏi: “Sao vậy? Em gái em bên đó anh đã sắp xếp với Cục cảnh sát rồi, đợi tra rõ ràng là có thể thả ra.”
“Không phải em gái, là công ty nhà em.” Phùng Nghi Sân nói xong, điện thoại trong tay nắm cũng không chắc nữa, lách cách một tiếng rơi xuống đất.
Hồ Xảo Trân gấp gáp thu xếp muốn đi Cục cảnh sát đón Phùng Quốc Đống về nhà, kết quả có hai nữ cảnh sát đến, nói bà ta làm giả khoản vay ngân hàng, trực tiếp bắt bà ta đi.
Hồ Xảo Trân là thanh tra tài vụ của bọn họ, cũng là đại diện pháp nhân, về mặt trách nhiệm pháp lý còn lớn hơn chồng bà ta Phùng Quốc Đống một chút.
Hơn nữa tất cả nhà cửa của gia đình họ đều dưới danh nghĩa công ty, công ty phá sản thanh lý, căn nhà này cũng phải bị ngân hàng thu hồi để gán nợ.
……
Khi Phùng gia long trời lở đất, Hoắc Thiệu Hằng dáng vẻ âu lo đã về đến nơi đóng quân.
Chập choạng tối, mưa đã nhỏ hơn nhiều nhưng vẫn tí tách rơi.
Hoắc Thiệu Hằng không bung dù, một mình trở về nhà, tóc bị mưa xối ướt, tóc đen ánh lên từng giọt nước, khuôn mặt nghiêm túc trong sắc đêm tuấn tú đến mức khiến người ta không thở nổi.
Trên đường không biết nhận được bao nhiêu ánh mắt long lanh đưa tình của các nữ sĩ quan.
Nhưng anh không hề cảm nhận được, vừa vào cửa liền chạy đi rửa tay, cầm khăn mặt trước tiên lau tóc một chút.
Trần Liệt từ phòng ngủ nơi Cố Niệm Chi nằm đi ra, biết Hoắc Thiệu Hằng trở về rồi, lập tức giơ hai tay lên, “Vẫn chưa tỉnh, vẫn đang sốt.”
Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi, ném khăn xuống, bước từng bước dài đến phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên trong ba ngày anh bước vào phòng ngủ của mình.
Trong phòng vẫn mở đèn, là Trần Liệt lúc ra ngoài đã quên tắt.
Bên giường lớn đang chống đỡ cột truyền dịch, Cố Niệm Chi nằm yên trên giường, một cánh tay ốm yếu đặt trên tấm chăn mỏng màu tím đậm, mu bàn tay bị kim truyền dịch tiêm vào.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh đi vào, ngồi xuống bên giường, đưa tay ra đặt lên trán Cố Niệm Chi, sau đó rút lại rất nhanh.
Quả nhiên sốt cao hầm hập.
Nhưng trên mặt Cố Niệm Chi không hề có sắc hồng như bệnh trạng sốt cao của người bình thường.
Cô ấy nhắm mắt nằm trên giường, màu da trắng sáng như ánh trăng, lông mi đen nhánh dày rậm như hai cái quạt nhỏ, che lại đôi mắt to tròn linh động.
Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên rất nhớ tình cảnh Cố Niệm Chi ngày thường nhấp nháy lông mi, ríu rít nói chuyện không ngừng với anh.
Tuy rằng anh rất ít trả lời, đa số mọi lúc đều là một từ “ừ”, nhưng không hề gây ảnh hưởng đến việc Cố Niệm Chi tự nói tự nghe, tự đắc vui vẻ.
Nhưng cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu như vậy, bây giờ lại nằm trên giường không tỉnh, sốt cao, cũng không biết sẽ gặp phải kết quả xấu như thế nào.
Hoắc Thiệu Hằng nhăn mày đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Chuyện này không thể kéo dài nữa.
Nếu Cố Niệm Chi thật sự xảy ra chuyện lớn, anh ắt phải báo cáo lên quân đội.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, tai nghe bluetooth của anh có tiếng vang.
Là giọng nói của Triệu Lương Trạch.
“Hoắc thiếu, Hồ Truyền Tín nói, H3aB7 là một phụ nữ Nhật Bản bán cho hắn ta. Vì có liên quan đến thế lực thù địch nước ngoài nên chuyện này liên quan đến phạm vi quản lý của quân khu thứ sáu, thật sự đáng để chúng ta nhúng tay vào. Cảnh sát đặc nhiệm của Cục cảnh sát bên đó đã liên hệ với Đội hành động đặc biệt, lập tức chuyển Hồ Truyền Tín đến nơi đóng quân để thẩm vấn.”
Ngừng một chút, Triệu Lương Trạch hình như kiểm tra hệ thống theo dõi định vị, tiếp tục nói: “Xe đã bắt đầu đi rồi.”
……
Hồ Truyền Tín bị bịt mắt lại, đưa tới phòng thẩm vấn đặc biệt nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt tại thành phố C.
Cảnh sát đặc nhiệm của Cục cảnh sát thành phố C là nhân viên chấp pháp, không thể dùng thủ đoạn bức cung đặc biệt đối với hắn.
Nhưng nhận ra Hồ Truyền Tín có ý che giấu những tin tức này, hơn nữa tin tức này lại có liên quan đến thế lực thù địch nước ngoài, cảnh sát đặc nhiệm lập tức ném hắn cho Đội hành động đặc biệt xử lý.
“Vậy mà còn che giấu sao?” Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch vội vàng đến cửa phòng thẩm vấn, nét tươi cười trên mặt dường như là cười gằn, “Đối với loại ăn cây táo rào cây sung cấu kết với người nước ngoài, làm tổn hại đến đồng bào này còn khách sáo làm gì?!”
Hoắc Thiệu Hằng mang đôi giày bốt đi vào, sắc mặt u ám, cả người toả ra hơi thở thô bạo mà lãnh khốc.
Người bên phòng giám sát kế bên phòng thẩm vấn nhịn không được mà da đầu tê dại.
Lúc Hoắc thiếu tướng có biểu hiện u ám này, là sau cuộc bạo loạn tàn sát con cháu của dân di cư đế quốc bùng phát trên hành tinh xanh này.
Lần đó đế quốc không hề ra mặt, nhưng Đội hành động đặc biệt ở nước đó xuất động cả một buổi tối.
Thủ lĩnh quân nước đó chỉ huy tàn sát con cháu của dân di cư đế quốc trực tiếp bị hành hạ cho đến chết, thi thể bị ném trước dinh thự tổng thống của quốc gia.
Một ngàn hai trăm ba mươi mốt thành viên quân nước đó tham gia tàn sát trong một đêm chết oan chết uổng, hơn nữa cả đội bị chém đầu mà chết, cũng giống như bọn chúng đã từng đối xử với con cháu của dân di cư đế quốc.
Sự việc này nổ ra đã từng làm chấn động cả hành tinh, tuy rằng đều đoán việc này không tránh khỏi liên can đến đế quốc, nhưng cho dù là CIA của Mỹ hay là MI5 của Anh, đều không tìm được chút chứng cứ nào.
Cuộc tàn sát đêm đó sau này buộc lòng bị thầy mo của nước đó xác định là một sự việc kì dị, nói là oan hồn đòi mạng.
Chính phủ nước đó không thể không ra mặt làm một nghi thức cúng bái vĩ đại, siêu độ cho con cháu của dân di cư đế quốc vô tội bị giết trong cuộc tàn sát.
Mà lần này, hơi thở thô bạo trên người Hoắc thiếu tướng thậm chí còn khủng bố hơn lần đó.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Từ sáng sớm mưa nhỏ kéo dài hình như càng lớn hơn một chút, sắc trời càng âm u hơn.
Người đi đường không quá nhiều, đều vội vội vàng vàng, không có người dừng chân đứng lại, càng không có người để ý bên đường có nhiều xe đậu như vậy rốt cuộc là tình hình gì.
Công nhân của Công ty trang trí nội thất Phong Đình bên trong toà cao ốc vừa mới đi làm.
Một đoàn cảnh sát cầm giấy gọi của toà án lao thẳng tới, không cho giải thích, thu dọn đồ đạc trong phòng làm việc cho đến khi trống rỗng.
Phòng làm việc của chủ tịch Phùng Quốc Đống càng bị tịch thu sạch sẽ như nhà tuyết vậy, không còn đồ vật gì nữa, ngay cả thùng rác cũng không bỏ qua.
Những giám đốc và thư ký của công ty gọi điện cho Phùng Quốc Đống đến sắp vỡ tung rồi, Phùng Quốc Đống mới mau chóng lái xe từ nhà đến.
“Các người đang làm gì? Công ty chúng tôi kinh doanh hợp pháp, làm sao các người có thể tuỳ tiện tịch thu?” Phùng Quốc Đống một bụng bực tức, ông ta một đêm không ngủ, vẫn luôn giải quyết chuyện của Phùng Nghi Hỉ, không ngờ rằng công ty của mình sắp phải đối mặt với phiền phức to lớn.
Cảnh sát đang kê biên tài sản phía trước đưa ra giấy gọi của toà án, “... Ngân hàng tố cáo các người lừa gạt khoản vay, chúng tôi chỉ thu thập chứng cứ.”
Phùng Quốc Đống chỉ cảm thấy có một thau nước lạnh đổ xuống đầu, đột nhiên toàn thân phát run, nhưng trán lại nóng đến đổ mồ hôi.
Nửa tiếng sau, những cảnh sát này nâng những rương đồ lớn nhỏ, bên trong chứa các loại văn kiện, ổ cứng máy tính và máy tính xách tay, cùng với điện thoại và Ipad từ cao ốc đi ra ngoài.
Ra ngoài cuối cùng là chủ tịch Phùng Quốc Đống bị đeo còng tay ủ ê mất tinh thần.
Ông ta vừa ra ngoài, đài truyền hình và truyền thông mạng nghe tin vội đến giơ máy chụp hình và điện thoại lên, tới tấp chụp hình sưu tầm, lại mang tin tức sốt dẻo rầm rộ xào nấu lên.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong buồng xe Chrysler đối diện toà cao ốc, vẫn luôn yên lặng xem một màn này, cho đến khi những người đó đều bị mang đi rồi mới bình tĩnh nói: “Trở về.”
Đến buổi chiều, đơn xin niêm yết của Công ty trang trí nội thất Phong Đình bị Ủy ban chứng khoán chính thức bác bỏ.
Ngân hàng yêu cầu Công ty trang trí nội thất Phong Đình thanh lý khoản vay.
Tức thì điện thoại của Phùng gia cũng bị gọi nát rồi.
Hồ Xảo Trân mới dẫn em dâu và luật sư Nghiêm về đến nhà, nước còn chưa uống, liền thấy sắc mặt của con gái lớn Phùng Nghi Sân một mảnh tái xám, cầm điện thoại nói với bà ta: “Mẹ, chúng ta tiêu rồi.”
Luật sư Nghiêm lập tức hỏi: “Sao vậy? Em gái em bên đó anh đã sắp xếp với Cục cảnh sát rồi, đợi tra rõ ràng là có thể thả ra.”
“Không phải em gái, là công ty nhà em.” Phùng Nghi Sân nói xong, điện thoại trong tay nắm cũng không chắc nữa, lách cách một tiếng rơi xuống đất.
Hồ Xảo Trân gấp gáp thu xếp muốn đi Cục cảnh sát đón Phùng Quốc Đống về nhà, kết quả có hai nữ cảnh sát đến, nói bà ta làm giả khoản vay ngân hàng, trực tiếp bắt bà ta đi.
Hồ Xảo Trân là thanh tra tài vụ của bọn họ, cũng là đại diện pháp nhân, về mặt trách nhiệm pháp lý còn lớn hơn chồng bà ta Phùng Quốc Đống một chút.
Hơn nữa tất cả nhà cửa của gia đình họ đều dưới danh nghĩa công ty, công ty phá sản thanh lý, căn nhà này cũng phải bị ngân hàng thu hồi để gán nợ.
……
Khi Phùng gia long trời lở đất, Hoắc Thiệu Hằng dáng vẻ âu lo đã về đến nơi đóng quân.
Chập choạng tối, mưa đã nhỏ hơn nhiều nhưng vẫn tí tách rơi.
Hoắc Thiệu Hằng không bung dù, một mình trở về nhà, tóc bị mưa xối ướt, tóc đen ánh lên từng giọt nước, khuôn mặt nghiêm túc trong sắc đêm tuấn tú đến mức khiến người ta không thở nổi.
Trên đường không biết nhận được bao nhiêu ánh mắt long lanh đưa tình của các nữ sĩ quan.
Nhưng anh không hề cảm nhận được, vừa vào cửa liền chạy đi rửa tay, cầm khăn mặt trước tiên lau tóc một chút.
Trần Liệt từ phòng ngủ nơi Cố Niệm Chi nằm đi ra, biết Hoắc Thiệu Hằng trở về rồi, lập tức giơ hai tay lên, “Vẫn chưa tỉnh, vẫn đang sốt.”
Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi, ném khăn xuống, bước từng bước dài đến phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên trong ba ngày anh bước vào phòng ngủ của mình.
Trong phòng vẫn mở đèn, là Trần Liệt lúc ra ngoài đã quên tắt.
Bên giường lớn đang chống đỡ cột truyền dịch, Cố Niệm Chi nằm yên trên giường, một cánh tay ốm yếu đặt trên tấm chăn mỏng màu tím đậm, mu bàn tay bị kim truyền dịch tiêm vào.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh đi vào, ngồi xuống bên giường, đưa tay ra đặt lên trán Cố Niệm Chi, sau đó rút lại rất nhanh.
Quả nhiên sốt cao hầm hập.
Nhưng trên mặt Cố Niệm Chi không hề có sắc hồng như bệnh trạng sốt cao của người bình thường.
Cô ấy nhắm mắt nằm trên giường, màu da trắng sáng như ánh trăng, lông mi đen nhánh dày rậm như hai cái quạt nhỏ, che lại đôi mắt to tròn linh động.
Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên rất nhớ tình cảnh Cố Niệm Chi ngày thường nhấp nháy lông mi, ríu rít nói chuyện không ngừng với anh.
Tuy rằng anh rất ít trả lời, đa số mọi lúc đều là một từ “ừ”, nhưng không hề gây ảnh hưởng đến việc Cố Niệm Chi tự nói tự nghe, tự đắc vui vẻ.
Nhưng cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu như vậy, bây giờ lại nằm trên giường không tỉnh, sốt cao, cũng không biết sẽ gặp phải kết quả xấu như thế nào.
Hoắc Thiệu Hằng nhăn mày đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Chuyện này không thể kéo dài nữa.
Nếu Cố Niệm Chi thật sự xảy ra chuyện lớn, anh ắt phải báo cáo lên quân đội.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, tai nghe bluetooth của anh có tiếng vang.
Là giọng nói của Triệu Lương Trạch.
“Hoắc thiếu, Hồ Truyền Tín nói, H3aB7 là một phụ nữ Nhật Bản bán cho hắn ta. Vì có liên quan đến thế lực thù địch nước ngoài nên chuyện này liên quan đến phạm vi quản lý của quân khu thứ sáu, thật sự đáng để chúng ta nhúng tay vào. Cảnh sát đặc nhiệm của Cục cảnh sát bên đó đã liên hệ với Đội hành động đặc biệt, lập tức chuyển Hồ Truyền Tín đến nơi đóng quân để thẩm vấn.”
Ngừng một chút, Triệu Lương Trạch hình như kiểm tra hệ thống theo dõi định vị, tiếp tục nói: “Xe đã bắt đầu đi rồi.”
……
Hồ Truyền Tín bị bịt mắt lại, đưa tới phòng thẩm vấn đặc biệt nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt tại thành phố C.
Cảnh sát đặc nhiệm của Cục cảnh sát thành phố C là nhân viên chấp pháp, không thể dùng thủ đoạn bức cung đặc biệt đối với hắn.
Nhưng nhận ra Hồ Truyền Tín có ý che giấu những tin tức này, hơn nữa tin tức này lại có liên quan đến thế lực thù địch nước ngoài, cảnh sát đặc nhiệm lập tức ném hắn cho Đội hành động đặc biệt xử lý.
“Vậy mà còn che giấu sao?” Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch vội vàng đến cửa phòng thẩm vấn, nét tươi cười trên mặt dường như là cười gằn, “Đối với loại ăn cây táo rào cây sung cấu kết với người nước ngoài, làm tổn hại đến đồng bào này còn khách sáo làm gì?!”
Hoắc Thiệu Hằng mang đôi giày bốt đi vào, sắc mặt u ám, cả người toả ra hơi thở thô bạo mà lãnh khốc.
Người bên phòng giám sát kế bên phòng thẩm vấn nhịn không được mà da đầu tê dại.
Lúc Hoắc thiếu tướng có biểu hiện u ám này, là sau cuộc bạo loạn tàn sát con cháu của dân di cư đế quốc bùng phát trên hành tinh xanh này.
Lần đó đế quốc không hề ra mặt, nhưng Đội hành động đặc biệt ở nước đó xuất động cả một buổi tối.
Thủ lĩnh quân nước đó chỉ huy tàn sát con cháu của dân di cư đế quốc trực tiếp bị hành hạ cho đến chết, thi thể bị ném trước dinh thự tổng thống của quốc gia.
Một ngàn hai trăm ba mươi mốt thành viên quân nước đó tham gia tàn sát trong một đêm chết oan chết uổng, hơn nữa cả đội bị chém đầu mà chết, cũng giống như bọn chúng đã từng đối xử với con cháu của dân di cư đế quốc.
Sự việc này nổ ra đã từng làm chấn động cả hành tinh, tuy rằng đều đoán việc này không tránh khỏi liên can đến đế quốc, nhưng cho dù là CIA của Mỹ hay là MI5 của Anh, đều không tìm được chút chứng cứ nào.
Cuộc tàn sát đêm đó sau này buộc lòng bị thầy mo của nước đó xác định là một sự việc kì dị, nói là oan hồn đòi mạng.
Chính phủ nước đó không thể không ra mặt làm một nghi thức cúng bái vĩ đại, siêu độ cho con cháu của dân di cư đế quốc vô tội bị giết trong cuộc tàn sát.
Mà lần này, hơi thở thô bạo trên người Hoắc thiếu tướng thậm chí còn khủng bố hơn lần đó.
Bình luận facebook