Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-15
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 15: Tìm hiểu nguồn gốc (3)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Trên hành lang câu lạc bộ Fortune Gate rất nhanh vang lên tiếng bước chân‘thùng thùng’.
Từng người bên trong phòng bao còn chưa đi đều có chút sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc những nhân viên làm công còn chưa hoàn hồn trở lại, những cảnh sát đội mũ đen, súng đạn sẵn sàng đã dùng chân đạp cửa phòng bao.
Nhanh như chớp mà vào, rọi ánh sáng vào trong phòng bao tối tăm.
Nam nữ ở trong căn phòng u ám cả một đêm, bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng, não bộ trì trệ trong chốc lát, theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại một thời gian vẫn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Những cảnh sát này đều là cảnh sát đặc nhiệm, ngoài mang súng còn mang theo máy chụp hình, lập tức có người ‘tách tách’ chụp lại những người trong phòng bao phía trước.
“Cảnh sát! Đến kiểm tra! Các người có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi câu nói của các người đều sẽ trở thành bằng chứng trước toà! ——Ôm đầu đi đến góc tường ngồi xổm xuống!”
“Đừng nhúc nhích! Chạy lần nữa sẽ nổ súng!”
Tiếng súng vang lên ‘pằng’, một người đàn ông muốn xông qua cửa mà chạy bị tiếng súng dọa đến nỗi ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Mặc dù cảnh sát nổ súng, nhưng không có nhắm vào người đàn ông kia, chỉ là bắn chỉ thiên, cảnh cáo bọn họ.
Phùng Nghi Hỉ mê man bị một nữ cảnh sát kéo ra từ bên dưới mấy tên đàn ông kia, trên người chỉ có cái áo là vẫn còn, dưới thân trần truồng, ngay cả quần lót cũng không biết đi đâu rồi.
“Các người tụ tập nhiều người dâm loạn!” Một cảnh sát không buồn cao giọng quở trách, “Chứng minh nhân dân đâu?”
“Ơ? Còn cắn thuốc nữa? Đây là gì?” Một cảnh sát phát hiện trên bàn tròn và sofa phòng 518 có chút bột phấn màu trắng, đeo bao tay quét vào trong túi nhựa đựng mẫu vật trong suốt.
“Còn dám ‘trượt băng’? Tôi nghĩ các người không muốn sống nữa rồi! ——Mang hết đi!”
Lúc này Phùng Nghi Hỉ mới hoàn hồn, kinh hoảng nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy dưới thân lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, tức khắc gào lên một tiếng che lại thân dưới trần truồng của mình, khóc nức nở: “Quần tôi đâu? Quần tôi đâu? Để tôi mặc quần vào!”
Một nữ cảnh sát đội mũ đen nhìn xung quanh một chút, chỉ nhìn thấy một đống những mảnh vải quần ngắn bị xé rách nằm rải rác, dùng gậy cảnh sát bới ra, đưa Phùng Nghi Hỉ xem, “Đây là quần của cô sao?”
Phùng Nghi Hỉ bắt lấy để che lại thân dưới của mình, lắp bắp nói: “Các các các người muốn làm gì? Tôi muốn gặp luật sư của tôi!”
“Có thể, sau khi về Cục cảnh sát để luật sư của cô đến nhận người.” Nói xong, nữ cảnh sát đó ra lệnh bọn họ một người nắm vai người khác, xếp thành một hàng dài giống như người mù qua đường lớn vậy, rồi đẩy bọn họ ra ngoài.
Anh họ của Phùng Nghi Hỉ hoàn toàn say đến bất tỉnh nhân sự, trên người ngay cả một mảnh đồ lót cũng không có, còn không bằng Phùng Nghi Hỉ, hơn nữa còn đứng không vững, một mình hắn để người ta khiêng ra ngoài.
Lúc những cảnh sát mặc áo chống lửa đưa đoàn người này từ bên trong cao ốc đi ra, bên ngoài đã có rất nhiều người vây lại xem náo nhiệt.
Thấy vài người con gái bị cảnh sát đẩy ra quần áo không chỉnh tề, trong đám đông có người giơ điện thoại lên, chụp hình phía bên này.
Có người nhiều chuyện nhìn thấy cảnh sát đặc nhiệm vũ trang đầy đủ làm nhiệm vụ, cảm thấy vô cùng kích động, từ sớm đã gọi điện cho đường dây nóng tin tức, vì vậy đài truyền hình, mạng We Media và toà soạn đều đến rồi, còn có những người thích đăng weibo và những người lạ có bạn chung đều vội vàng đến, sôi nổi dành thời gian muốn phát đi tin tức tại hiện trường đầu tiên.
Khi thời sự buổi sáng của thành phố C phát sóng, weibo cả nước, còn có kết quả của các loại marketing nhộn nhịp, tất cả ‘vòng bạn bè’ trên weibo của người dân cả nước đều bị lần hoạt động xuất kích này của cảnh sát đặc nhiệm đổi mới rồi.
Trên mạng một mảnh ồn ào náo động.
Cư dân mạng ngoài khen ngợi cảnh sát đặc nhiệm ‘ngầu ngầu ngầu’, còn phun ngụm nước đối với những tấm hình bị bắt tại hiện trường đó.
Mà trong tất cả các tấm hình, phần mông phía sau trống trơn, thần sắc có chút dại ra, nhưng Phùng Nghi Hỉ có dáng người đẹp nhất, xinh xắn nhất, liền trở thành trọng điểm bàn tán của mọi người.
Còn chưa đến Cục cảnh sát, Phùng Nghi Hỉ đã hoàn toàn nổi tiếng rồi.
Tấm hình bán nude của cô ta đột nhiên trong nháy mắt bị loại bỏ trên rất nhiều website, tuy nhiên trên bảng xếp hạng của website riêng tư hấp dẫn nhất thì đại danh của cô ta “#Phùng Nghi Hỉ——nữ sinh đại học bán nude chơi thuốc ở câu lạc bộ Fortune Gate thành phố C#” không biết từ lúc nào trở thành chủ đề, leo lên hạng nhất bảng xếp hạng độ hot, trở thành ‘hiện tượng mạng’ danh xứng với thực.
Ngay cổng vào cao ốc câu lạc bộ Fortune Gate náo nhiệt y như ăn tết.
Mà chiếc xe hơi nhỏ màu xám khiêm tốn đang đậu bên đường gần đó lại rất im ắng, không có chút âm thanh nào.
Trên mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn không có cảm xúc gì, cho đến khi Triệu Lương Trạch từ hàng ghế trước đang loay hoay đưa điện thoại của mình qua, cười nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, tiểu thư Phùng cầu được ước thấy, cuối cùng cũng trở thành ‘hiện tượng mạng’ rồi.”
Hai người Âm Thế Hùng và Phạm Kiến tuy rằng tò mò muốn chết nhưng không lên tiếng, không hề dám hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Chỉ có Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch biết.
Trong vòng hai mươi bốn giờ một ngày Phùng Nghi Hỉ đã nói gì, làm gì, đều bị Triệu Lương Trạch điều tra rõ ràng.
Đừng hỏi hắn ta làm sao mà tra được, bảo bối gì cũng biết, nhưng mà không nói…
Mà những thứ này, vốn dĩ là cái bẫy mà Phùng Nghi Hỉ bố trí cho Cố Niệm Chi.
Nếu không phải Cố Niệm Chi nhạy bén, hơn nữa vừa lúc thể chất cô ấy có chút đặc biệt, kết cục của cô ấy còn thê thảm hơn Phùng Nghi Hỉ hôm nay gấp trăm lần.
Cứ như vậy, Cố Niệm Chi vẫn phải trả một cái giá quá đau thương.
Triệu Lương Trạch lắc lắc đầu, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho Phùng gia.
Nuôi dưỡng ra đứa con gái độc ác lại ngu xuẩn, không biết trời cao đất rộng như vậy, đáng đời người Phùng gia xui xẻo.
‘Dùng phương pháp của người để trừng trị người’ vốn là tôn chỉ của Đội hành động đặc biệt trực thuộc quân đội đế quốc.
Với tư cách là người sáng lập Đội hành động đặc biệt, Hoắc Thiệu Hằng càng là tổ tông của việc ‘dùng phương pháp của người để trừng trị người’. Người bên ngoài dần dần tản đi, cảnh sát giao thông đến khai thông đường xá, xe cộ bắt đầu lần lượt lưu thông.
“Lái xe.” Hoắc Thiệu Hằng thu hồi ánh mắt, không còn theo dõi cao ốc đối diện nữa.
Phạm Kiến khởi động xe, chở bọn họ rẽ qua khúc ngoặt về nơi đóng quân.
Nguồn gốc của việc này là có người báo cảnh sát, nói Fortune Gate có người tụ tập đông đúc tiến hành hành vi trái pháp luật, vì vậy do cảnh sát đặc nhiệm thành phố C ra mặt giải quyết.
Không hề có liên quan gì đến quân đội đế quốc.
Hoắc Thiệu Hằng bọn họ chỉ quan tâm đến sự việc có liên quan đến quân khu thứ sáu, ví dụ như những loại thuốc nào đó của chuyên gia khoa học y sinh thuộc bệnh viện đế quốc Nhật Bản, đối với sức khoẻ của công dân đất nước sẽ có mức độ nguy hại như thế nào.
Nếu cảnh sát đặc nhiệm thành phố C có thể thẩm vấn ra nội dung liên quan, Đội hành động đặc biệt bọn họ mới có thể tiếp nhận.
Về đến nơi đóng quân, Hoắc Thiệu Hằng đi đến phòng làm việc của mình xử lý những công việc liên quan đến việc xúc tiến quân khu thứ sáu, lại cùng với quân đội thủ đô đế quốc và mấy lão già của nghị viện mở vài cuộc họp qua video, cho đến khi trời tối mới trở về nhà mình ăn cơm.
Trên bàn đặt bốn miếng bò bít tết lớn chín vừa thơm phức mà anh thích ăn, rưới sốt phô mai đậm đặc, còn có một chén nhỏ khoai tây nghiền trộn rau, một chén canh hào nấu bơ, một tô salad rau củ Caesar, bên cạnh đặt một chai vang đỏ không biết sản xuất năm nào.
Trần Liệt mới ăn tối xong, vừa đặt khay thức ăn của mình vào trong giỏ, đợi lính cần vụ đến mang đi.
Hoắc Thiệu Hằng dừng chân, ánh mắt rất nhanh nhìn về hướng phòng ngủ một cái, “... Niệm Chi đâu?”
“... Vẫn đang sốt, vẫn chưa tỉnh.” Trên khuôn mặt tròn trịa của Trần Liệt lại toát mồ hôi.
Trong phòng mặc dù có điều hoà không khí ở trung tâm, quanh năm đều như mùa xuân, nhưng cũng có lúc người cảm thấy nóng, nhưng không hề vỏn vẹn chỉ vì nhiệt độ.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Trên hành lang câu lạc bộ Fortune Gate rất nhanh vang lên tiếng bước chân‘thùng thùng’.
Từng người bên trong phòng bao còn chưa đi đều có chút sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc những nhân viên làm công còn chưa hoàn hồn trở lại, những cảnh sát đội mũ đen, súng đạn sẵn sàng đã dùng chân đạp cửa phòng bao.
Nhanh như chớp mà vào, rọi ánh sáng vào trong phòng bao tối tăm.
Nam nữ ở trong căn phòng u ám cả một đêm, bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng, não bộ trì trệ trong chốc lát, theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại một thời gian vẫn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Những cảnh sát này đều là cảnh sát đặc nhiệm, ngoài mang súng còn mang theo máy chụp hình, lập tức có người ‘tách tách’ chụp lại những người trong phòng bao phía trước.
“Cảnh sát! Đến kiểm tra! Các người có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi câu nói của các người đều sẽ trở thành bằng chứng trước toà! ——Ôm đầu đi đến góc tường ngồi xổm xuống!”
“Đừng nhúc nhích! Chạy lần nữa sẽ nổ súng!”
Tiếng súng vang lên ‘pằng’, một người đàn ông muốn xông qua cửa mà chạy bị tiếng súng dọa đến nỗi ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Mặc dù cảnh sát nổ súng, nhưng không có nhắm vào người đàn ông kia, chỉ là bắn chỉ thiên, cảnh cáo bọn họ.
Phùng Nghi Hỉ mê man bị một nữ cảnh sát kéo ra từ bên dưới mấy tên đàn ông kia, trên người chỉ có cái áo là vẫn còn, dưới thân trần truồng, ngay cả quần lót cũng không biết đi đâu rồi.
“Các người tụ tập nhiều người dâm loạn!” Một cảnh sát không buồn cao giọng quở trách, “Chứng minh nhân dân đâu?”
“Ơ? Còn cắn thuốc nữa? Đây là gì?” Một cảnh sát phát hiện trên bàn tròn và sofa phòng 518 có chút bột phấn màu trắng, đeo bao tay quét vào trong túi nhựa đựng mẫu vật trong suốt.
“Còn dám ‘trượt băng’? Tôi nghĩ các người không muốn sống nữa rồi! ——Mang hết đi!”
Lúc này Phùng Nghi Hỉ mới hoàn hồn, kinh hoảng nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy dưới thân lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, tức khắc gào lên một tiếng che lại thân dưới trần truồng của mình, khóc nức nở: “Quần tôi đâu? Quần tôi đâu? Để tôi mặc quần vào!”
Một nữ cảnh sát đội mũ đen nhìn xung quanh một chút, chỉ nhìn thấy một đống những mảnh vải quần ngắn bị xé rách nằm rải rác, dùng gậy cảnh sát bới ra, đưa Phùng Nghi Hỉ xem, “Đây là quần của cô sao?”
Phùng Nghi Hỉ bắt lấy để che lại thân dưới của mình, lắp bắp nói: “Các các các người muốn làm gì? Tôi muốn gặp luật sư của tôi!”
“Có thể, sau khi về Cục cảnh sát để luật sư của cô đến nhận người.” Nói xong, nữ cảnh sát đó ra lệnh bọn họ một người nắm vai người khác, xếp thành một hàng dài giống như người mù qua đường lớn vậy, rồi đẩy bọn họ ra ngoài.
Anh họ của Phùng Nghi Hỉ hoàn toàn say đến bất tỉnh nhân sự, trên người ngay cả một mảnh đồ lót cũng không có, còn không bằng Phùng Nghi Hỉ, hơn nữa còn đứng không vững, một mình hắn để người ta khiêng ra ngoài.
Lúc những cảnh sát mặc áo chống lửa đưa đoàn người này từ bên trong cao ốc đi ra, bên ngoài đã có rất nhiều người vây lại xem náo nhiệt.
Thấy vài người con gái bị cảnh sát đẩy ra quần áo không chỉnh tề, trong đám đông có người giơ điện thoại lên, chụp hình phía bên này.
Có người nhiều chuyện nhìn thấy cảnh sát đặc nhiệm vũ trang đầy đủ làm nhiệm vụ, cảm thấy vô cùng kích động, từ sớm đã gọi điện cho đường dây nóng tin tức, vì vậy đài truyền hình, mạng We Media và toà soạn đều đến rồi, còn có những người thích đăng weibo và những người lạ có bạn chung đều vội vàng đến, sôi nổi dành thời gian muốn phát đi tin tức tại hiện trường đầu tiên.
Khi thời sự buổi sáng của thành phố C phát sóng, weibo cả nước, còn có kết quả của các loại marketing nhộn nhịp, tất cả ‘vòng bạn bè’ trên weibo của người dân cả nước đều bị lần hoạt động xuất kích này của cảnh sát đặc nhiệm đổi mới rồi.
Trên mạng một mảnh ồn ào náo động.
Cư dân mạng ngoài khen ngợi cảnh sát đặc nhiệm ‘ngầu ngầu ngầu’, còn phun ngụm nước đối với những tấm hình bị bắt tại hiện trường đó.
Mà trong tất cả các tấm hình, phần mông phía sau trống trơn, thần sắc có chút dại ra, nhưng Phùng Nghi Hỉ có dáng người đẹp nhất, xinh xắn nhất, liền trở thành trọng điểm bàn tán của mọi người.
Còn chưa đến Cục cảnh sát, Phùng Nghi Hỉ đã hoàn toàn nổi tiếng rồi.
Tấm hình bán nude của cô ta đột nhiên trong nháy mắt bị loại bỏ trên rất nhiều website, tuy nhiên trên bảng xếp hạng của website riêng tư hấp dẫn nhất thì đại danh của cô ta “#Phùng Nghi Hỉ——nữ sinh đại học bán nude chơi thuốc ở câu lạc bộ Fortune Gate thành phố C#” không biết từ lúc nào trở thành chủ đề, leo lên hạng nhất bảng xếp hạng độ hot, trở thành ‘hiện tượng mạng’ danh xứng với thực.
Ngay cổng vào cao ốc câu lạc bộ Fortune Gate náo nhiệt y như ăn tết.
Mà chiếc xe hơi nhỏ màu xám khiêm tốn đang đậu bên đường gần đó lại rất im ắng, không có chút âm thanh nào.
Trên mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn không có cảm xúc gì, cho đến khi Triệu Lương Trạch từ hàng ghế trước đang loay hoay đưa điện thoại của mình qua, cười nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, tiểu thư Phùng cầu được ước thấy, cuối cùng cũng trở thành ‘hiện tượng mạng’ rồi.”
Hai người Âm Thế Hùng và Phạm Kiến tuy rằng tò mò muốn chết nhưng không lên tiếng, không hề dám hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Chỉ có Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch biết.
Trong vòng hai mươi bốn giờ một ngày Phùng Nghi Hỉ đã nói gì, làm gì, đều bị Triệu Lương Trạch điều tra rõ ràng.
Đừng hỏi hắn ta làm sao mà tra được, bảo bối gì cũng biết, nhưng mà không nói…
Mà những thứ này, vốn dĩ là cái bẫy mà Phùng Nghi Hỉ bố trí cho Cố Niệm Chi.
Nếu không phải Cố Niệm Chi nhạy bén, hơn nữa vừa lúc thể chất cô ấy có chút đặc biệt, kết cục của cô ấy còn thê thảm hơn Phùng Nghi Hỉ hôm nay gấp trăm lần.
Cứ như vậy, Cố Niệm Chi vẫn phải trả một cái giá quá đau thương.
Triệu Lương Trạch lắc lắc đầu, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho Phùng gia.
Nuôi dưỡng ra đứa con gái độc ác lại ngu xuẩn, không biết trời cao đất rộng như vậy, đáng đời người Phùng gia xui xẻo.
‘Dùng phương pháp của người để trừng trị người’ vốn là tôn chỉ của Đội hành động đặc biệt trực thuộc quân đội đế quốc.
Với tư cách là người sáng lập Đội hành động đặc biệt, Hoắc Thiệu Hằng càng là tổ tông của việc ‘dùng phương pháp của người để trừng trị người’. Người bên ngoài dần dần tản đi, cảnh sát giao thông đến khai thông đường xá, xe cộ bắt đầu lần lượt lưu thông.
“Lái xe.” Hoắc Thiệu Hằng thu hồi ánh mắt, không còn theo dõi cao ốc đối diện nữa.
Phạm Kiến khởi động xe, chở bọn họ rẽ qua khúc ngoặt về nơi đóng quân.
Nguồn gốc của việc này là có người báo cảnh sát, nói Fortune Gate có người tụ tập đông đúc tiến hành hành vi trái pháp luật, vì vậy do cảnh sát đặc nhiệm thành phố C ra mặt giải quyết.
Không hề có liên quan gì đến quân đội đế quốc.
Hoắc Thiệu Hằng bọn họ chỉ quan tâm đến sự việc có liên quan đến quân khu thứ sáu, ví dụ như những loại thuốc nào đó của chuyên gia khoa học y sinh thuộc bệnh viện đế quốc Nhật Bản, đối với sức khoẻ của công dân đất nước sẽ có mức độ nguy hại như thế nào.
Nếu cảnh sát đặc nhiệm thành phố C có thể thẩm vấn ra nội dung liên quan, Đội hành động đặc biệt bọn họ mới có thể tiếp nhận.
Về đến nơi đóng quân, Hoắc Thiệu Hằng đi đến phòng làm việc của mình xử lý những công việc liên quan đến việc xúc tiến quân khu thứ sáu, lại cùng với quân đội thủ đô đế quốc và mấy lão già của nghị viện mở vài cuộc họp qua video, cho đến khi trời tối mới trở về nhà mình ăn cơm.
Trên bàn đặt bốn miếng bò bít tết lớn chín vừa thơm phức mà anh thích ăn, rưới sốt phô mai đậm đặc, còn có một chén nhỏ khoai tây nghiền trộn rau, một chén canh hào nấu bơ, một tô salad rau củ Caesar, bên cạnh đặt một chai vang đỏ không biết sản xuất năm nào.
Trần Liệt mới ăn tối xong, vừa đặt khay thức ăn của mình vào trong giỏ, đợi lính cần vụ đến mang đi.
Hoắc Thiệu Hằng dừng chân, ánh mắt rất nhanh nhìn về hướng phòng ngủ một cái, “... Niệm Chi đâu?”
“... Vẫn đang sốt, vẫn chưa tỉnh.” Trên khuôn mặt tròn trịa của Trần Liệt lại toát mồ hôi.
Trong phòng mặc dù có điều hoà không khí ở trung tâm, quanh năm đều như mùa xuân, nhưng cũng có lúc người cảm thấy nóng, nhưng không hề vỏn vẹn chỉ vì nhiệt độ.
Bình luận facebook