Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-4
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 4: Anh là thuốc của em (1)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Hoắc Thiệu Hằng hơi khom người, nói vào microphone trên bục: "Vâng, ngài không biết là đúng rồi, quân khu thứ sáu là từ Đội hành động đặc biệt thuộc quân đội mà ra, vốn dĩ không phải biểu tượng dưới ánh sáng mà là kẻ bảo vệ ánh sáng, ngoài khu đất và công việc thuộc quản lý của năm quân khu lớn, khu đất và công việc khác đều do quân khu thứ sáu quản lý."
Đây là kết quả mà năm quân khu lớn và quân đội trung tâm cùng thoả hiệp.
"Hả? Hoắc thiếu tướng không làm sai chứ? Năm quân khu lớn đã bao gồm cả nước rồi, một tấc đất ruộng cũng không thừa lại. Xin hỏi các người rốt cuộc quản nơi nào?" Một người khác khoảng bốn mươi tuổi, là một nghị viên bụng phệ như phụ nữ mang thai năm tháng càng hoài nghi, cầm bút gõ lên bàn, lắc đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng nộp lên báo cáo chi tiền kia.
"Sao lại không có?" Hoắc Thiệu Hằng cầm lấy đồ chiếu tia laser trên bục, xoay người, trên màn hình điện tử cực lớn phía sau anh ấy đang chiếu theo trình tự lời nói rất tốt, xuất hiện toàn bộ bản đồ đế quốc.
Hoắc Thiệu Hằng dùng đồ chiếu tia laser chỉ vào bản đồ địa hình trên màn hình, khoanh vùng đất đai thành một vòng, trầm ổn nói: "Nhìn thấy chưa? Địa phương bên ngoài khu vực này đều do quân khu thứ sáu quản."
Các nghị viên ngạc nhiên ngồi thẳng người lên: "Nhưng mà, Hoắc thiếu tướng, anh không làm sai chứ? Đó là lãnh thổ nước khác mà..."
"Đúng." Trên khuôn mặt thản nhiên của Hoắc Thiệu Hằng lộ ra độ cong lờ mờ của nụ cười, "Hễ là ruộng đất không thuộc về đế quốc, đều do quân khu thứ sáu quản lý. Quân khu thứ sáu là quân đội của đế quốc, chỉ tuân theo pháp luật và trật tự của đế quốc."
"Một câu nói rất đơn giản, việc năm quân khu lớn không thể làm, nhưng lại là việc nên làm, đều do chúng tôi tiếp quản. Quân khu thứ sáu và Đội hành động đặc biệt trước đây là giống nhau, không yêu cầu báo cáo công tác cho nghị viện, chỉ báo cáo cho quân đội cấp cao nhất." Hoắc Thiệu Hằng nhấn nút đồ chiếu tia laser trên tay một cái, tắt bản đồ lãnh thổ trên màn hình điện tử cực lớn đằng sau.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay ra sau, hai chân mở ra theo chuẩn mực quân nhân đứng trên bục, vô cùng khí phách anh dũng.
Trên người anh có một loại khí phách mà quân nhân bình thường không có, đó là khi chân chính trải qua giết chóc đẫm máu quy mô lớn, hơn nữa bình thường người đã trải qua chiến trường mới có khí thế sát phạt đó.
Nhưng hành tinh xanh đã bảy mươi năm tuổi chưa từng xảy ra chiến dịch quy mô lớn, sát khí trên người vị Hoắc thiếu tướng này từ đâu mà có?
Trong sảnh hội nghị phát ra tiếng rì rầm, các nghị viên đưa mắt nhìn nhau, thì thầm to nhỏ, đều đang thảo luận về quân khu thứ sáu đột nhiên nổi lên.
"Nói tóm lại, quân khu thứ sáu chúng tôi tuân theo sứ mạng của Đội hành động đặc biệt, bảo vệ quyền lợi của công dân đế quốc trên hành tinh xanh này. Tuy thành viên chủ chốt chỉ có sáu người, nhưng đằng sau mỗi người đều có hậu phương vững chắc chống đỡ. Mỗi lần chúng tôi hành động đều cần điều động nguồn tài nguyên lớn, hành động đan xen của nước khác vượt qua nhiều nên có một quân khu cho tổ chức chính thức là thiết yếu.
Các nghị viên suy tính rất lâu, có vài người xiêu lòng, biết đây liên quan đến quyền lợi to lớn của đế quốc ở nước ngoài.
Rất nhanh từng người đồng ý chi tiền nối tiếp nhau đứng lên nhất nút cho đèn sáng lên.
Thượng viện đế quốc tổng cộng một trăm người thì có chín mươi tám phiếu tán thành, hai phiếu trắng, thông qua nghị án quân phí mười năm của quân khu thứ sáu.
Cuối cùng cũng thành công rồi!
Hoắc Thiệu Hằng hơi tỏ vẻ xúc động, anh đứng nghiêm, hai chân song song, làm lễ quân nhân với các nghị viên, sau đó ung dung ra khỏi sảnh hội nghị.
Anh ấy vừa ra ngoài, nhìn thấy người lính cần vụ lập tức nói: "Khôi Ảnh đã chuẩn bị xong rồi, đang đậu ngoài bãi."
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, bước từng bước dài ra ngoài.
Các nữ thực tập sinh thượng viện kích động muốn chết, nhưng không dám đuổi theo, chỉ ở đằng sau ồn ào nắm chặt tay hô to: "Hoắc thiếu tướng quá đẹp trai rồi!"
"Hoắc thiếu tướng! Em là fan cuồng của anh! Anh có weibo không?"
Hoắc Thiệu Hằng mặt âm trầm như nước, đi khỏi cao ốc hội nghị, đối với tiếng gọi của các nữ thực tập sinh nhắm mắt làm ngơ.
Đợi anh ngồi vào trong máy bay chiến đấu mới nhất được quân đội nghiên cứu - Khôi Ảnh, phần giữa đôi chân mày anh nhíu chặt.
Lính cần vụ không dám hỏi anh ấy có chuyện gì, chỉ nhanh chóng ngồi bên cạnh anh, đội mũ sắt lên, để cho Hoắc Thiệu Hằng điều khiển.
Khôi Ảnh bay lên trời rất nhanh, phát ra âm thanh như tiếng sấm nổ, hầu như chỉ trong một chớp mắt đằng sau thân máy bay ma quỷ màu xám xuất hiện từng đám mây trắng như tuyết.
Giống như từ tầng mây của thiên đường bay ra một con dơi màu đen, nháy mắt biến mất hình dáng trong bầu trời đêm.
Lính cần vụ căng thẳng ngồi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nhìn chằm chằm những đám mây thay đổi thất thường bay vù vù phía trước thân máy bay, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.
Máy ghi nhớ dữ liệu bay phát ra tiếng kêu kít két, tại căn cứ bí mật dưới lòng đất của đế quốc, các nhân viên kĩ thuật ghi số liệu bay của Khôi Ảnh mà quân đội nghiên cứu toàn thân kích động đến phát run.
Quả nhiên không hổ là thành viên át chủ bài của đội bay đế quốc chúng ta!
Số liệu của Khôi Ảnh trong tay Hoắc Thiệu Hằng không ngừng tăng cao, đã vượt qua sự mong đợi của họ!
Thành công rồi!
Thành công rồi!
Thành công rồi!
Lúc Khôi Ảnh chứng tỏ đã thành công, những kĩ thuật viên này gấp rút từ ghế ngồi nhảy lên, hoan hô nhiệt liệt, thanh âm chấn động nhà cửa, ném tất cả những gì có thể ném lên không trung.
Trong quân hoan hô cười nói, nhiều người còn lấy champagne qua chúc mừng.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng cởi mũ sắt và dây an toàn ra, bước xuống từ Khôi Ảnh, vừa đi vừa nói qua tai nghe bluetooth: "Tìm Trần Liệt."
Mang tai nghe bluetooth có chức năng điện thoại tự động gọi cho Trần Liệt.
"Trần Liệt, người ở đâu?"
"Hoắc thiếu? Anh đến rồi à? Tốt quá! Hiện tại tôi hết cách rồi, anh đến mau đi! Tôi không dám tự ra quyết định." Trần Liệt nhìn điện thoại như trút được gánh nặng, "Ở phòng y tế nơi đóng quân thành phố C."
Hoắc Thiệu Hằng rẽ vào khúc ngoặt, đi đến phòng y tế nhỏ.
"Hoắc thiếu trở về rồi?!"
"Hoắc thiếu!"
"Hoắc thiếu!"
Người ở nơi đóng quân quen gọi anh là Hoắc thiếu, lúc anh là thủ lĩnh Đội hành động đặc biệt vẫn chưa phải là thiếu tướng, người ở đây rất hiểu anh ấy, gọi Hoắc thiếu có một loại cảm giác như người nhà.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, giữa hai đầu chân mày hơi giãn ra, nhanh chóng bước tới lầu hai phòng y tế.
Trần Liệt từ trong phòng ra đón, anh ta là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, người không cao, đeo mắt kính gọng đen, đôi mắt tròn tròn, cái mũi tròn tròn, ngay cả miệng cũng tròn.
Cơ thể tròn trịa mặc lên áo blouse trắng bác sĩ, vỗ vỗ khuôn mặt tròn tròn ửng đỏ, lúc này trên trán trên mặt đều là mồ hôi.
Trần Liệt lấy khăn lau chùi mồ hôi trên mặt, chỉ chỉ trong phòng: "Niệm Chi ở trong đó. Anh mau đi nhìn xem, anh là người giám hộ, anh đến rồi mới quyết định được."
Hoắc Thiệu Hằng trước giờ chưa từng nhìn thấy Trần Liệt hoảng hốt bất an thế này.
Anh ấy nhếch môi nhanh chóng đi vào trong.
Cố Niệm Chi quấn trong chăn như cái bánh chưng, cuộn tròn trên ghế sofa trong góc phòng.
Ý thức của cô ấy hoàn toàn mơ hồ rồi, chỉ cảm thấy có vô số lông chim không ngừng lướt nhẹ trên khắp cơ thể, cô ấy khát khao không ngớt, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ run run, giống như con thú nhỏ đang quằn quại.
Nghe thấy âm thanh yêu kiều mềm mại nhỏ ra nước đó, Hoắc Thiệu Hằng có cảm giác hoảng hốt, quay đầu lạnh lùng nhìn Trần Liệt, "Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Nếu đã không có thuốc giải, không thể để cô ấy gắng gượng chịu đựng mà vượt qua sao?"
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Hoắc Thiệu Hằng hơi khom người, nói vào microphone trên bục: "Vâng, ngài không biết là đúng rồi, quân khu thứ sáu là từ Đội hành động đặc biệt thuộc quân đội mà ra, vốn dĩ không phải biểu tượng dưới ánh sáng mà là kẻ bảo vệ ánh sáng, ngoài khu đất và công việc thuộc quản lý của năm quân khu lớn, khu đất và công việc khác đều do quân khu thứ sáu quản lý."
Đây là kết quả mà năm quân khu lớn và quân đội trung tâm cùng thoả hiệp.
"Hả? Hoắc thiếu tướng không làm sai chứ? Năm quân khu lớn đã bao gồm cả nước rồi, một tấc đất ruộng cũng không thừa lại. Xin hỏi các người rốt cuộc quản nơi nào?" Một người khác khoảng bốn mươi tuổi, là một nghị viên bụng phệ như phụ nữ mang thai năm tháng càng hoài nghi, cầm bút gõ lên bàn, lắc đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng nộp lên báo cáo chi tiền kia.
"Sao lại không có?" Hoắc Thiệu Hằng cầm lấy đồ chiếu tia laser trên bục, xoay người, trên màn hình điện tử cực lớn phía sau anh ấy đang chiếu theo trình tự lời nói rất tốt, xuất hiện toàn bộ bản đồ đế quốc.
Hoắc Thiệu Hằng dùng đồ chiếu tia laser chỉ vào bản đồ địa hình trên màn hình, khoanh vùng đất đai thành một vòng, trầm ổn nói: "Nhìn thấy chưa? Địa phương bên ngoài khu vực này đều do quân khu thứ sáu quản."
Các nghị viên ngạc nhiên ngồi thẳng người lên: "Nhưng mà, Hoắc thiếu tướng, anh không làm sai chứ? Đó là lãnh thổ nước khác mà..."
"Đúng." Trên khuôn mặt thản nhiên của Hoắc Thiệu Hằng lộ ra độ cong lờ mờ của nụ cười, "Hễ là ruộng đất không thuộc về đế quốc, đều do quân khu thứ sáu quản lý. Quân khu thứ sáu là quân đội của đế quốc, chỉ tuân theo pháp luật và trật tự của đế quốc."
"Một câu nói rất đơn giản, việc năm quân khu lớn không thể làm, nhưng lại là việc nên làm, đều do chúng tôi tiếp quản. Quân khu thứ sáu và Đội hành động đặc biệt trước đây là giống nhau, không yêu cầu báo cáo công tác cho nghị viện, chỉ báo cáo cho quân đội cấp cao nhất." Hoắc Thiệu Hằng nhấn nút đồ chiếu tia laser trên tay một cái, tắt bản đồ lãnh thổ trên màn hình điện tử cực lớn đằng sau.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay ra sau, hai chân mở ra theo chuẩn mực quân nhân đứng trên bục, vô cùng khí phách anh dũng.
Trên người anh có một loại khí phách mà quân nhân bình thường không có, đó là khi chân chính trải qua giết chóc đẫm máu quy mô lớn, hơn nữa bình thường người đã trải qua chiến trường mới có khí thế sát phạt đó.
Nhưng hành tinh xanh đã bảy mươi năm tuổi chưa từng xảy ra chiến dịch quy mô lớn, sát khí trên người vị Hoắc thiếu tướng này từ đâu mà có?
Trong sảnh hội nghị phát ra tiếng rì rầm, các nghị viên đưa mắt nhìn nhau, thì thầm to nhỏ, đều đang thảo luận về quân khu thứ sáu đột nhiên nổi lên.
"Nói tóm lại, quân khu thứ sáu chúng tôi tuân theo sứ mạng của Đội hành động đặc biệt, bảo vệ quyền lợi của công dân đế quốc trên hành tinh xanh này. Tuy thành viên chủ chốt chỉ có sáu người, nhưng đằng sau mỗi người đều có hậu phương vững chắc chống đỡ. Mỗi lần chúng tôi hành động đều cần điều động nguồn tài nguyên lớn, hành động đan xen của nước khác vượt qua nhiều nên có một quân khu cho tổ chức chính thức là thiết yếu.
Các nghị viên suy tính rất lâu, có vài người xiêu lòng, biết đây liên quan đến quyền lợi to lớn của đế quốc ở nước ngoài.
Rất nhanh từng người đồng ý chi tiền nối tiếp nhau đứng lên nhất nút cho đèn sáng lên.
Thượng viện đế quốc tổng cộng một trăm người thì có chín mươi tám phiếu tán thành, hai phiếu trắng, thông qua nghị án quân phí mười năm của quân khu thứ sáu.
Cuối cùng cũng thành công rồi!
Hoắc Thiệu Hằng hơi tỏ vẻ xúc động, anh đứng nghiêm, hai chân song song, làm lễ quân nhân với các nghị viên, sau đó ung dung ra khỏi sảnh hội nghị.
Anh ấy vừa ra ngoài, nhìn thấy người lính cần vụ lập tức nói: "Khôi Ảnh đã chuẩn bị xong rồi, đang đậu ngoài bãi."
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, bước từng bước dài ra ngoài.
Các nữ thực tập sinh thượng viện kích động muốn chết, nhưng không dám đuổi theo, chỉ ở đằng sau ồn ào nắm chặt tay hô to: "Hoắc thiếu tướng quá đẹp trai rồi!"
"Hoắc thiếu tướng! Em là fan cuồng của anh! Anh có weibo không?"
Hoắc Thiệu Hằng mặt âm trầm như nước, đi khỏi cao ốc hội nghị, đối với tiếng gọi của các nữ thực tập sinh nhắm mắt làm ngơ.
Đợi anh ngồi vào trong máy bay chiến đấu mới nhất được quân đội nghiên cứu - Khôi Ảnh, phần giữa đôi chân mày anh nhíu chặt.
Lính cần vụ không dám hỏi anh ấy có chuyện gì, chỉ nhanh chóng ngồi bên cạnh anh, đội mũ sắt lên, để cho Hoắc Thiệu Hằng điều khiển.
Khôi Ảnh bay lên trời rất nhanh, phát ra âm thanh như tiếng sấm nổ, hầu như chỉ trong một chớp mắt đằng sau thân máy bay ma quỷ màu xám xuất hiện từng đám mây trắng như tuyết.
Giống như từ tầng mây của thiên đường bay ra một con dơi màu đen, nháy mắt biến mất hình dáng trong bầu trời đêm.
Lính cần vụ căng thẳng ngồi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nhìn chằm chằm những đám mây thay đổi thất thường bay vù vù phía trước thân máy bay, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.
Máy ghi nhớ dữ liệu bay phát ra tiếng kêu kít két, tại căn cứ bí mật dưới lòng đất của đế quốc, các nhân viên kĩ thuật ghi số liệu bay của Khôi Ảnh mà quân đội nghiên cứu toàn thân kích động đến phát run.
Quả nhiên không hổ là thành viên át chủ bài của đội bay đế quốc chúng ta!
Số liệu của Khôi Ảnh trong tay Hoắc Thiệu Hằng không ngừng tăng cao, đã vượt qua sự mong đợi của họ!
Thành công rồi!
Thành công rồi!
Thành công rồi!
Lúc Khôi Ảnh chứng tỏ đã thành công, những kĩ thuật viên này gấp rút từ ghế ngồi nhảy lên, hoan hô nhiệt liệt, thanh âm chấn động nhà cửa, ném tất cả những gì có thể ném lên không trung.
Trong quân hoan hô cười nói, nhiều người còn lấy champagne qua chúc mừng.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng cởi mũ sắt và dây an toàn ra, bước xuống từ Khôi Ảnh, vừa đi vừa nói qua tai nghe bluetooth: "Tìm Trần Liệt."
Mang tai nghe bluetooth có chức năng điện thoại tự động gọi cho Trần Liệt.
"Trần Liệt, người ở đâu?"
"Hoắc thiếu? Anh đến rồi à? Tốt quá! Hiện tại tôi hết cách rồi, anh đến mau đi! Tôi không dám tự ra quyết định." Trần Liệt nhìn điện thoại như trút được gánh nặng, "Ở phòng y tế nơi đóng quân thành phố C."
Hoắc Thiệu Hằng rẽ vào khúc ngoặt, đi đến phòng y tế nhỏ.
"Hoắc thiếu trở về rồi?!"
"Hoắc thiếu!"
"Hoắc thiếu!"
Người ở nơi đóng quân quen gọi anh là Hoắc thiếu, lúc anh là thủ lĩnh Đội hành động đặc biệt vẫn chưa phải là thiếu tướng, người ở đây rất hiểu anh ấy, gọi Hoắc thiếu có một loại cảm giác như người nhà.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, giữa hai đầu chân mày hơi giãn ra, nhanh chóng bước tới lầu hai phòng y tế.
Trần Liệt từ trong phòng ra đón, anh ta là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, người không cao, đeo mắt kính gọng đen, đôi mắt tròn tròn, cái mũi tròn tròn, ngay cả miệng cũng tròn.
Cơ thể tròn trịa mặc lên áo blouse trắng bác sĩ, vỗ vỗ khuôn mặt tròn tròn ửng đỏ, lúc này trên trán trên mặt đều là mồ hôi.
Trần Liệt lấy khăn lau chùi mồ hôi trên mặt, chỉ chỉ trong phòng: "Niệm Chi ở trong đó. Anh mau đi nhìn xem, anh là người giám hộ, anh đến rồi mới quyết định được."
Hoắc Thiệu Hằng trước giờ chưa từng nhìn thấy Trần Liệt hoảng hốt bất an thế này.
Anh ấy nhếch môi nhanh chóng đi vào trong.
Cố Niệm Chi quấn trong chăn như cái bánh chưng, cuộn tròn trên ghế sofa trong góc phòng.
Ý thức của cô ấy hoàn toàn mơ hồ rồi, chỉ cảm thấy có vô số lông chim không ngừng lướt nhẹ trên khắp cơ thể, cô ấy khát khao không ngớt, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ run run, giống như con thú nhỏ đang quằn quại.
Nghe thấy âm thanh yêu kiều mềm mại nhỏ ra nước đó, Hoắc Thiệu Hằng có cảm giác hoảng hốt, quay đầu lạnh lùng nhìn Trần Liệt, "Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Nếu đã không có thuốc giải, không thể để cô ấy gắng gượng chịu đựng mà vượt qua sao?"
Bình luận facebook