Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-31
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 31: Hãy để mình theo đuổi cậu
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Cố Niệm Chi ngượng ngùng cười.
Mai Hạ Văn là lớp trưởng lớp bọn họ, đối với mọi người trong lớp đều rất tốt.
Khoa Luật bọn họ từ năm ba bắt đầu có cơ hội thực tập công việc luật sư rất tốt, lúc đó cô ấy vừa chuyển trường đến, vẫn thật sự không biết để cô ấy chọn đầu tiên là do Mai Hạ Văn đặc biệt quan tâm cô ấy, cô ấy vẫn luôn cho rằng dựa theo thứ tự xếp hạng thành tích mà chọn. *quẫn bách*
Buổi tối tự học về rất trễ, rất nhiều lần đúng là cùng đi với Mai Hạ Văn về kí túc xá, nhưng cô ấy cho rằng lớp trưởng cũng là người yêu thích học tập.
Hơn nữa Mai Hạ Văn người này vô cùng biết cách nói chuyện, mỗi người ở cùng với hắn đều cảm thấy rất thoải mái, chắc là loại người có EQ đặc biệt cao.
Còn có rất nhiều hộp sữa tươi và bánh bông lan mật ong trong giờ học, đúng là cô ấy đã từng ăn, nhưng vấn đề là hình như cả lớp ai cũng có phần mà!
Hóa ra là chỉ tốt với một mình cô ấy thôi sao?
Lớp trưởng à ‘ngài’ cũng quá kín đáo rồi, ngài không nói em thực sự cũng không biết ngài đang theo đuổi em...
Cố Niệm Chi có loại cảm giác nước mắt đầy mặt.
Hắn đối xử tốt với cô ấy, hóa ra không phải là thuận tiện, mà là hắn thích cô ấy...
Nhưng mà, lớp trưởng làm việc vì mọi người trong lớp cũng vô cùng tốt mà?
Tâm trạng của Cố Niệm Chi rất phức tạp, phản ứng đầu tiên là muốn hỏi người giám hộ mà cô ấy tin cậy nhất - Hoắc thiếu là phải làm sao đây.
Có điều nghĩ đến Hoắc thiếu, cô ấy lại nhớ đến việc dấu vân tay, hít sâu hai hơi, cười nói: “...Lớp trưởng, vậy, cậu xóa dấu vân tay của mình trong điện thoại cậu nha, mình… người nhà của mình nói như vậy không tốt…”
“Ồ.” Mai Hạ Văn nhìn cô ấy một cái, trong lòng cũng cảm thấy hôm qua nhất thời nóng đầu, quá lỗ mãng, không biết có phải dọa đến cô ấy rồi không, “Được, mình có thể xóa. Có điều, cậu phải đồng ý với mình, để mình theo đuổi cậu, được không?” Nói xong, Mai Hạ Văn mở điện thoại lên, tìm đến nơi lưu trữ dấu vân tay, lại phát hiện dấu vân tay của Cố Niệm Chi căn bản không có ở đó.
Chẳng lẽ lần trước hắn không lưu lại?
Mai Hạ Văn đưa điện thoại cho Cố Niệm Chi xem: “Cậu nhìn nè, lần trước không có lưu lại, cho nên cũng không cần xóa.”
Cố Niệm Chi nhìn một cái, yên tâm vỗ vỗ ngực, cười nói: “Cám ơn lớp trưởng.”
“Vậy cậu đồng ý rồi?” Mai Hạ Văn hỏi đến cùng.
Lại là trực tiếp tỏ tình thế này.
Cố Niệm Chi có một tâm trạng khác thường từ trong lòng lặng lẽ lan tràn, khiến cô ấy rất lo lắng, không biết nên trả lời như thế nào.
Rủ mắt xuống, một lát sau, lại ngước mắt lên lén lút nhìn Mai Hạ Văn một cái.
Vừa lúc Mai Hạ Văn xoay mặt qua, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn qua, bên môi lộ ra ý cười.
Tim Cố Niệm Chi lại nhảy lên một cái, mạnh mẽ xoay đầu, nhìn phong cảnh đang lao vùn vụt qua bên ngoài kính xe.
Trong lòng cô ấy thật sự rất loạn…
Có cần gọi cho Hoắc thiếu hỏi một chút không ta?
Suy cho cùng anh là người giám hộ của cô ấy, nhưng loại chuyện này có nên hỏi anh không?
Trong lòng Cố Niệm Chi rất bối rối, lời Mai Hạ Văn vừa nói khiến cô ấy suy nghĩ thử yêu đương sẽ có mùi vị gì, nhất thời lại nhớ đến bộ dáng nghiêm túc không tuỳ tiện cười nói của Hoắc Thiệu Hằng, chỉ lo vì vậy mà anh sẽ la cô ấy một trận…
Chẳng qua là, thiếu nữ sắp đủ mười tám tuổi rồi, có mong muốn tự nhiên đối với chuyện tình yêu.
Ở thời đại mà việc mười tám tuổi đã yêu đương rất phổ biến, cô ấy mười bảy tuổi nói đến chuyện yêu đương cũng không tính là quá nhỏ phải không?
Chỉ có điều kinh nghiệm sống của cô ấy tương đối đặc thù, mười hai tuổi đã theo Hoắc Thiệu Hằng đi quân doanh, không có cơ hội yêu đương với bạn trai khác.
Năm mười sáu tuổi vì phải lên đại học mới đến thành phố C.
Bình thường ở trong kí túc xá hay nghe ba người bạn cùng phòng khác nói về kinh nghiệm tình cảm của bọn họ, không phải là không hâm mộ...
Hay là thử một chút?
Trong lòng Cố Niệm Chi có chút hân hoan, nhưng không dám nói ra.
Cô ấy vẫn phải nói nói Hoắc Thiệu Hằng một tiếng, nếu như anh không đồng ý, cô ấy sẽ không đồng ý làm bạn gái của Mai Hạ Văn.
“Cậu có đồng ý không?” Mai Hạ Văn liếc Cố Niệm Chi một cái, lại cười tít mắt truy hỏi cô ấy một câu, “Cũng không phải muốn cậu lập tức đồng ý làm bạn gái của mình, chỉ là cho phép mình theo đuổi cậu.”
Sắp tốt nghiệp rồi, còn mấy tháng nữa là mọi người phải chia xa, hắn không muốn bỏ lỡ điều tốt đẹp này.
Nữ sinh khoa Luật tài mạo xuất sắc của bọn họ cũng không thiếu, nhưng dường như đều là người tháo vát lợi hại, ánh mắt chỉ cần liếc nhìn trên người một chút, liền có thể nhìn thấu lòng người.
Vẫn là cô gái vừa hoạt bát đáng yêu, lại xinh đẹp ngây thơ và thông minh lanh lợi như Cố Niệm Chi sẽ được chào đón nhất.
Ví dụ như đa số nam sinh lớp bọn họ tìm bạn gái đều là các em gái năm nhất, năm hai, rất ít người tìm bạn học cùng lớp cũng là vì nguyên nhân này.
Mà Cố Niệm Chi tuy rằng học cùng lớp bọn họ, nhưng tuổi còn nhỏ, gần bằng với nữ sinh năm nhất mới nhập học, lại cùng học với mình hai năm, hiểu thấu hai bên, so với việc bắt đầu theo đuổi các em khóa dưới không quen biết từ con số không thì đáng tin hơn nhiều.
Mai Hạ Văn thảnh thơi nhìn về con đường phía trước, giống như cuộc đời của hắn vậy, đó là tiền đồ tươi sáng chân thực.
Cố Niệm Chi thu hồi tầm mắt từ bên ngoài kính xe, có chút hỗn loạn cúi đầu xuống, một tay sờ sờ gấu váy của chiếc váy len màu xám nhạt có thắt lưng, lóng ngóng nói: “... Lớp trưởng, cậu muốn mình trả lời như thế nào đây?”
“Không trả lời được sao? Vậy mình xem như cậu ngầm đồng ý rồi.” Mai Hạ Văn mỉm cười, “Nếu đã như vậy, chuyện thứ nhất, chính là cậu đừng gọi mình là lớp trưởng nữa, nghe xa cách lắm. ——Gọi Hạ Văn đi, người nhà mình đều gọi như vậy.”
Không xưng hô đầy đủ họ tên thể hiện sự thân thiết.
Nhưng cũng không quá giới hạn.
Cố Niệm Chi nhỏ giọng trả lời: “... Được.”
Giọng nói mềm mại dường như mang theo một chút run rẩy, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng nghe vào trong tai Mai Hạ Văn, lại giống như dư âm còn văng vẳng bên tại rất lâu thể tan đi.
Hai tay hắn nắm chặt vô lăng, không dự đoán được tiếng “Được” đơn giản này của Cố Niệm Chi lại khiến cho tâm tình hắn xao động.
Có lẽ hắn còn thích cô ấy hơn so với cảm giác của mình?
Trên quãng đường còn lại, hai người không nói chuyện nữa, giống như đạt được một loại ngầm hiểu.
Đến trường học, Mai Hạ Văn lái thẳng đến trước kí túc xá nữ.
Hắn xuống xe trước, giúp cô ấy đem va li hành lí xuống, một tay lại xách cặp cho cô ấy, đưa cô ấy lên lầu.
Bình thường mà nói, nam sinh không thể vào kí túc xá nữ.
Nhưng Mai Hạ Văn làm lớp trưởng bốn năm, những quản lí ở kí túc xá nữ này đều hiểu rõ hắn, thấy hắn đi vào, chỉ vẫy tay chào hắn một chút liền để hắn đi vào.
Mai Hạ Văn còn rất lễ phép gật đầu chào hỏi với người quản lí trung niên kia, còn nói: “Bạn học của lớp em vừa mới bình phục trở về trường.
Người quản lí nhận ra Cố Niệm Chi.
Nhỏ tuổi nhất khoa Luật, em gái ham học có thành tích tốt nhất.
“Niệm Chi, em khỏi bệnh chưa?” Quản lí mỉm cười chào hỏi cô ấy, “Lớp trưởng các em rất có trách nhiệm, gần như một ngày ba lần đến hỏi thăm em đã quay lại chưa.”
Cố Niệm Chi cười gật đầu, lấy ra một bịch đồ ăn vặt đưa qua, “Cám ơn quản lí, một chút tấm lòng của em.”
Loại đồ ăn vặt này căn bản không tính là hối lộ, quản lí không lo chịu trách nhiệm vui lòng nhận lấy.
Hai người lên lầu, vừa đẩy cửa phòng kí túc xá, ba người bạn cùng phòng lập tức hét lên.
“Niệm Chi em trở lại rồi!”
“Tiểu Tứ em khỏi bệnh chưa?!”
“Lớp trưởng cố ý đi đón em hả? Em phải báo đáp lớp trưởng thật tốt đó!”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Cố Niệm Chi ngượng ngùng cười.
Mai Hạ Văn là lớp trưởng lớp bọn họ, đối với mọi người trong lớp đều rất tốt.
Khoa Luật bọn họ từ năm ba bắt đầu có cơ hội thực tập công việc luật sư rất tốt, lúc đó cô ấy vừa chuyển trường đến, vẫn thật sự không biết để cô ấy chọn đầu tiên là do Mai Hạ Văn đặc biệt quan tâm cô ấy, cô ấy vẫn luôn cho rằng dựa theo thứ tự xếp hạng thành tích mà chọn. *quẫn bách*
Buổi tối tự học về rất trễ, rất nhiều lần đúng là cùng đi với Mai Hạ Văn về kí túc xá, nhưng cô ấy cho rằng lớp trưởng cũng là người yêu thích học tập.
Hơn nữa Mai Hạ Văn người này vô cùng biết cách nói chuyện, mỗi người ở cùng với hắn đều cảm thấy rất thoải mái, chắc là loại người có EQ đặc biệt cao.
Còn có rất nhiều hộp sữa tươi và bánh bông lan mật ong trong giờ học, đúng là cô ấy đã từng ăn, nhưng vấn đề là hình như cả lớp ai cũng có phần mà!
Hóa ra là chỉ tốt với một mình cô ấy thôi sao?
Lớp trưởng à ‘ngài’ cũng quá kín đáo rồi, ngài không nói em thực sự cũng không biết ngài đang theo đuổi em...
Cố Niệm Chi có loại cảm giác nước mắt đầy mặt.
Hắn đối xử tốt với cô ấy, hóa ra không phải là thuận tiện, mà là hắn thích cô ấy...
Nhưng mà, lớp trưởng làm việc vì mọi người trong lớp cũng vô cùng tốt mà?
Tâm trạng của Cố Niệm Chi rất phức tạp, phản ứng đầu tiên là muốn hỏi người giám hộ mà cô ấy tin cậy nhất - Hoắc thiếu là phải làm sao đây.
Có điều nghĩ đến Hoắc thiếu, cô ấy lại nhớ đến việc dấu vân tay, hít sâu hai hơi, cười nói: “...Lớp trưởng, vậy, cậu xóa dấu vân tay của mình trong điện thoại cậu nha, mình… người nhà của mình nói như vậy không tốt…”
“Ồ.” Mai Hạ Văn nhìn cô ấy một cái, trong lòng cũng cảm thấy hôm qua nhất thời nóng đầu, quá lỗ mãng, không biết có phải dọa đến cô ấy rồi không, “Được, mình có thể xóa. Có điều, cậu phải đồng ý với mình, để mình theo đuổi cậu, được không?” Nói xong, Mai Hạ Văn mở điện thoại lên, tìm đến nơi lưu trữ dấu vân tay, lại phát hiện dấu vân tay của Cố Niệm Chi căn bản không có ở đó.
Chẳng lẽ lần trước hắn không lưu lại?
Mai Hạ Văn đưa điện thoại cho Cố Niệm Chi xem: “Cậu nhìn nè, lần trước không có lưu lại, cho nên cũng không cần xóa.”
Cố Niệm Chi nhìn một cái, yên tâm vỗ vỗ ngực, cười nói: “Cám ơn lớp trưởng.”
“Vậy cậu đồng ý rồi?” Mai Hạ Văn hỏi đến cùng.
Lại là trực tiếp tỏ tình thế này.
Cố Niệm Chi có một tâm trạng khác thường từ trong lòng lặng lẽ lan tràn, khiến cô ấy rất lo lắng, không biết nên trả lời như thế nào.
Rủ mắt xuống, một lát sau, lại ngước mắt lên lén lút nhìn Mai Hạ Văn một cái.
Vừa lúc Mai Hạ Văn xoay mặt qua, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn qua, bên môi lộ ra ý cười.
Tim Cố Niệm Chi lại nhảy lên một cái, mạnh mẽ xoay đầu, nhìn phong cảnh đang lao vùn vụt qua bên ngoài kính xe.
Trong lòng cô ấy thật sự rất loạn…
Có cần gọi cho Hoắc thiếu hỏi một chút không ta?
Suy cho cùng anh là người giám hộ của cô ấy, nhưng loại chuyện này có nên hỏi anh không?
Trong lòng Cố Niệm Chi rất bối rối, lời Mai Hạ Văn vừa nói khiến cô ấy suy nghĩ thử yêu đương sẽ có mùi vị gì, nhất thời lại nhớ đến bộ dáng nghiêm túc không tuỳ tiện cười nói của Hoắc Thiệu Hằng, chỉ lo vì vậy mà anh sẽ la cô ấy một trận…
Chẳng qua là, thiếu nữ sắp đủ mười tám tuổi rồi, có mong muốn tự nhiên đối với chuyện tình yêu.
Ở thời đại mà việc mười tám tuổi đã yêu đương rất phổ biến, cô ấy mười bảy tuổi nói đến chuyện yêu đương cũng không tính là quá nhỏ phải không?
Chỉ có điều kinh nghiệm sống của cô ấy tương đối đặc thù, mười hai tuổi đã theo Hoắc Thiệu Hằng đi quân doanh, không có cơ hội yêu đương với bạn trai khác.
Năm mười sáu tuổi vì phải lên đại học mới đến thành phố C.
Bình thường ở trong kí túc xá hay nghe ba người bạn cùng phòng khác nói về kinh nghiệm tình cảm của bọn họ, không phải là không hâm mộ...
Hay là thử một chút?
Trong lòng Cố Niệm Chi có chút hân hoan, nhưng không dám nói ra.
Cô ấy vẫn phải nói nói Hoắc Thiệu Hằng một tiếng, nếu như anh không đồng ý, cô ấy sẽ không đồng ý làm bạn gái của Mai Hạ Văn.
“Cậu có đồng ý không?” Mai Hạ Văn liếc Cố Niệm Chi một cái, lại cười tít mắt truy hỏi cô ấy một câu, “Cũng không phải muốn cậu lập tức đồng ý làm bạn gái của mình, chỉ là cho phép mình theo đuổi cậu.”
Sắp tốt nghiệp rồi, còn mấy tháng nữa là mọi người phải chia xa, hắn không muốn bỏ lỡ điều tốt đẹp này.
Nữ sinh khoa Luật tài mạo xuất sắc của bọn họ cũng không thiếu, nhưng dường như đều là người tháo vát lợi hại, ánh mắt chỉ cần liếc nhìn trên người một chút, liền có thể nhìn thấu lòng người.
Vẫn là cô gái vừa hoạt bát đáng yêu, lại xinh đẹp ngây thơ và thông minh lanh lợi như Cố Niệm Chi sẽ được chào đón nhất.
Ví dụ như đa số nam sinh lớp bọn họ tìm bạn gái đều là các em gái năm nhất, năm hai, rất ít người tìm bạn học cùng lớp cũng là vì nguyên nhân này.
Mà Cố Niệm Chi tuy rằng học cùng lớp bọn họ, nhưng tuổi còn nhỏ, gần bằng với nữ sinh năm nhất mới nhập học, lại cùng học với mình hai năm, hiểu thấu hai bên, so với việc bắt đầu theo đuổi các em khóa dưới không quen biết từ con số không thì đáng tin hơn nhiều.
Mai Hạ Văn thảnh thơi nhìn về con đường phía trước, giống như cuộc đời của hắn vậy, đó là tiền đồ tươi sáng chân thực.
Cố Niệm Chi thu hồi tầm mắt từ bên ngoài kính xe, có chút hỗn loạn cúi đầu xuống, một tay sờ sờ gấu váy của chiếc váy len màu xám nhạt có thắt lưng, lóng ngóng nói: “... Lớp trưởng, cậu muốn mình trả lời như thế nào đây?”
“Không trả lời được sao? Vậy mình xem như cậu ngầm đồng ý rồi.” Mai Hạ Văn mỉm cười, “Nếu đã như vậy, chuyện thứ nhất, chính là cậu đừng gọi mình là lớp trưởng nữa, nghe xa cách lắm. ——Gọi Hạ Văn đi, người nhà mình đều gọi như vậy.”
Không xưng hô đầy đủ họ tên thể hiện sự thân thiết.
Nhưng cũng không quá giới hạn.
Cố Niệm Chi nhỏ giọng trả lời: “... Được.”
Giọng nói mềm mại dường như mang theo một chút run rẩy, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng nghe vào trong tai Mai Hạ Văn, lại giống như dư âm còn văng vẳng bên tại rất lâu thể tan đi.
Hai tay hắn nắm chặt vô lăng, không dự đoán được tiếng “Được” đơn giản này của Cố Niệm Chi lại khiến cho tâm tình hắn xao động.
Có lẽ hắn còn thích cô ấy hơn so với cảm giác của mình?
Trên quãng đường còn lại, hai người không nói chuyện nữa, giống như đạt được một loại ngầm hiểu.
Đến trường học, Mai Hạ Văn lái thẳng đến trước kí túc xá nữ.
Hắn xuống xe trước, giúp cô ấy đem va li hành lí xuống, một tay lại xách cặp cho cô ấy, đưa cô ấy lên lầu.
Bình thường mà nói, nam sinh không thể vào kí túc xá nữ.
Nhưng Mai Hạ Văn làm lớp trưởng bốn năm, những quản lí ở kí túc xá nữ này đều hiểu rõ hắn, thấy hắn đi vào, chỉ vẫy tay chào hắn một chút liền để hắn đi vào.
Mai Hạ Văn còn rất lễ phép gật đầu chào hỏi với người quản lí trung niên kia, còn nói: “Bạn học của lớp em vừa mới bình phục trở về trường.
Người quản lí nhận ra Cố Niệm Chi.
Nhỏ tuổi nhất khoa Luật, em gái ham học có thành tích tốt nhất.
“Niệm Chi, em khỏi bệnh chưa?” Quản lí mỉm cười chào hỏi cô ấy, “Lớp trưởng các em rất có trách nhiệm, gần như một ngày ba lần đến hỏi thăm em đã quay lại chưa.”
Cố Niệm Chi cười gật đầu, lấy ra một bịch đồ ăn vặt đưa qua, “Cám ơn quản lí, một chút tấm lòng của em.”
Loại đồ ăn vặt này căn bản không tính là hối lộ, quản lí không lo chịu trách nhiệm vui lòng nhận lấy.
Hai người lên lầu, vừa đẩy cửa phòng kí túc xá, ba người bạn cùng phòng lập tức hét lên.
“Niệm Chi em trở lại rồi!”
“Tiểu Tứ em khỏi bệnh chưa?!”
“Lớp trưởng cố ý đi đón em hả? Em phải báo đáp lớp trưởng thật tốt đó!”
Bình luận facebook