Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-36
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 36: Khách không mời mà đến (1)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Cố Niệm Chi đứng ở ban công lầu năm, bị tất cả chuyện này làm cho không biết nên khóc hay cười.
Mai Hạ Văn vậy mà lại chuẩn bị một bó hoa hồng lớn để trong cốp xe, chắc chắn là sớm có dự tính trước rồi...
Nhưng cô ấy cũng không thấy quá phản cảm, chỉ là có chút không quen với phương thức này.
Lúng ta lúng túng đứng trên ban công, theo bản năng muốn cắn móng tay.
Tào nương nương đứng trên ban công cùng cô ấy thấy tình thế không tốt, lập tức đẩy cô ấy về phòng, khua tay với đám người đang ồn ào dưới lầu, lớn tiếng nói: “Lớp trưởng, một bó hoa hồng mà muốn theo đuổi Niệm Chi của bọn mình sao?! Không đủ thành ý đâu!”
Mai Hạ Văn từ dưới đất đứng lên, giơ bó hoa lên quơ quơ giống như quán quân Olympic, cười nói: “Đây chỉ mới là bắt đầu, mình sẽ tiếp tục nỗ lực!”
Tống Như Ngọc lần đầu hiểu cảm giác tức lệch mũi là như thế nào.
Mai Hạ Văn bày tỏ tình cảm với Cố Niệm Chi trước mặt nhiều người như vậy, cho dù Cố Niệm Chi không đồng ý ngay lập tức, nhưng đối với sinh viên đại học C, Mai Hạ Văn đã xem như là hoa đã có chủ rồi...
Yêu nữ cười đến không khép miệng được, một tay che mặt, một tay làm thành hình micro đặt trước mặt Tống Như Ngọc, học bộ dạng của phóng viên săn tin nói: “Kĩ nữ tâm cơ có phải lần đầu tiên đá trúng tấm sắt không? Cảm giác đưa tới cửa nhưng không ai cần như thế nào? Giới thiệu tỉ mỉ cho khán giả một chút đi!”
“Cút! Yêu quái chết tiệt!” Tống Như Ngọc đẩy yêu nữ một cái, vù một tiếng chạy về kí túc xá.
Mai Hạ Văn đặt bó hoa hồng vào trong tay Lục Trà Phương, nhờ vả cô ấy: “Giúp mình đưa Niệm Chi với.”
“Không thành vấn đề. Có điều lớp trưởng à, đừng quên bữa ăn tối nay nha?” Lục Trà Phương ôm bó hồng vào trong lòng, thuận tay kẹp lại tóc.
Làm một Lục Trà lâu năm, mặc dù cô ấy sẽ không để ý người bên cạnh, nhưng kĩ năng lúc nào cũng có thể phóng ra Lục Trà đã là bản năng cơ thể, mọi người cũng quen rồi, về cơ bản lúc cô ấy phát ra hơi thở Lục Trà đều có thể nhắm mắt làm ngơ.
Mai Hạ Văn lại nghĩ đến sáng sớm ngày mai Cố Niệm Chi phải đi phỏng vấn, tối nay ăn uống chơi bời trễ quá, ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn ngày mai thì không ổn rồi.
Hắn mở cửa xe, nhíu mày nói với Lục Trà Phương và yêu nữ: “À, hôm nay thật sự không được, nhà mình có việc, vừa mới gọi điện nói mình hôm nay về sớm một chút. Mình đã nói với Niệm Chi rồi. ——Ngày mai đi, ngày mai nhất định mời.” Nói xong lấy điện thoại ra, “Giờ mình sẽ đặt bàn cho ngày mai.”
Lục Trà Phương và yêu nữ cùng nhau trao đổi ánh mắt, quay đầu nhìn Mai Hạ Văn, có chút bất mãn kéo dài âm thanh: “Lớp trưởng, bọn mình thấy cậu thành tâm thành ý mới đồng ý giúp cậu theo đuổi Niệm Chi, cậu không thể qua loa với cậu ấy.”
Sáng nay mới nói tối nay sẽ mời cơm, đến chiều lại lật lọng, thành ý đâu?
Con thuyền hữu nghị nhỏ còn chưa phát triển thành con tàu tình yêu lớn, vậy nói lật là lật đó!
Mai Hạ Văn vội nói: “Mình thật sự có việc, Niệm Chi cũng biết mà, không tin đợi lát nữa quay về hỏi em ấy.”
Mai Hạ Văn tính lập tức nhắn tin cho Cố Niệm Chi, giải thích rõ chuyện này, chu toàn sự hoảng loạn này...
“Thật sao?” Lục Trà Phương nghi ngờ nhìn yêu nữ một cái, dùng ánh mắt hỏi cô ấy: Cậu tin không?
Yêu nữ nhún nhún vai, “Có gì trở về hỏi Niệm Chi.”
Mai Hạ Văn cúi đầu mở app đặt bàn trong điện thoại, lại nghĩ đến một chuyện: “Món đặc sản Niệm Chi thích vẫn là món ở ngoại ô sao?”
Lục Trà Phương nhét bó hồng trong lòng mình vào tay yêu nữ, để cô ấy lên trước, vừa nói: “Niệm Chi ăn món đặc sản tương đối nhiều.”
Cô ấy nói rất hàm súc, ý ở ngoài lời là gia cảnh của Cố Niệm Chi quyết định việc cô ấy chưa từng đi nhà hàng quá cao cấp.
Tay Mai Hạ Văn ngừng một lát, sâu trong đáy lòng có chút mềm mại lặng lẽ dâng lên.
Hắn muốn thương yêu người con gái đó thật tốt, cô ấy xứng đáng được hắn chân thành đối đãi.
“Vậy đi nhà hàng Red House của Motoichi.” Mai Hạ Văn tìm ra số điện thoại đặt bàn của nhà hàng Red House, trực tiếp gọi đến.
Nhà hàng Red House là nhà hàng có danh tiếng lâu đời ở ngoại ô thành phố C, chú trọng đến thưởng thức và thể nghiệm, mùi vị món ăn nghe nói là vô cùng chính gốc, đương nhiên, giá cả càng đắt đỏ hơn thường.
Lục Trà Phương thấy Mai Hạ Văn đặt bàn cho sáu người ở nhà hàng Red House, một bữa ăn này ít ra cũng cần tốn cả vạn tệ, mới ‘hừm’ một tiếng, nói: “Lớp trưởng, đã nói rõ rồi, đây là lần cuối cùng bọn mình giúp cậu. Chuyện sau này thì phải xem bản thân cậu rồi. Niệm Chi còn nhỏ, nhưng cậu đừng ôm thái độ đùa giỡn, phòng kí túc bọn mình cũng không phải ăn chay…”
“Niệm Chi có bạn cùng phòng như các cậu là may mắn của em ấy. ——Mình và em ấy qua lại, tất nhiên là lấy kết hôn làm tiền đề.” Mai Hạ Văn ngồi vào trong xe, thò đầu ra ngoài nghiêm túc nói.
Cũng vì bốn năm nay bọn họ hiểu rất rõ lớp trưởng Mai Hạ Văn này, biết nhân cách hắn tốt, mới đồng ý làm cầu nối cho hắn.
Lục Trà Phương xoay người lên lầu, Mai Hạ Văn mau chóng gửi một tin nhắn cho Cố Niệm Chi: “Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai anh đến đón em đi phỏng vấn. Anh nói trong nhà có việc, dời bữa cơm tối nay sang ngày mai rồi, em đừng nói ra, cũng đừng nói với người khác chuyện phỏng vấn ngày mai, đợi lấy được giấy báo thông qua tuyển chọn rồi nói cũng không muộn.”
Không đến bước đó thì vẫn có điều bất ngờ.
Nếu như trước đây, Cố Niệm Chi sẽ cho rằng Mai Hạ Văn chuyện bé xé ra to, quá đề phòng người khác.
Nhưng trải qua chuyện của Phùng Nghi Hỉ, Cố Niệm Chi cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút.
Mặc dù cô ấy cảm thấy ba người bạn cùng phòng kí túc không giống Phùng Nghi Hỉ, nhưng ngày mai là cơ hội cuối cùng của cô ấy rồi, cô ấy thật sự không muốn gây thêm rắc rối.
Đợi phỏng vấn thành công rồi mời bọn họ ăn cơm coi như nhận lỗi.
Vì vậy đợi lúc yêu nữ quay lại hỏi cô ấy, cô ấy trầm giọng nói: “Lớp trưởng nói với mình rồi, việc nhà hôm nay của cậu ấy…”
“Thật sự có việc hả?” Yêu nữ bĩu môi, kéo Cố Niệm Chi ngồi xuống, tận tình khuyên bảo: “Niệm Chi, nếu em đã có cảm giác không tồi với Mai Hạ Văn, vậy chị ba phải nhắc nhở em, đàn ông mà, chính là đê tiện, em đừng đối xử quá tốt với bọn họ, cần phải ràng buộc họ, đừng có thấy bọn họ tốt với em một chút thì em đã thật lòng thật dạ với người ta rồi.”
Cố Niệm Chi nghe đến đầu đầy mồ hôi, sờ sờ trán yêu nữ: “Chị yêu nữ, chị chịu phải kích thích gì rồi? Ngay cả lời nói như ‘đàn ông đều đê tiện’ cũng nói ra rồi?”
“Cắt! Con người này của em, không chịu nghe lời người lớn là phải chịu ấm ức trước mắt đó! Chị yêu nữ của em đã duyệt qua vô số đàn ông, đến nay đã đắc đạo thành yêu rồi, những tên đàn ông đó vểnh đuôi lên là chị biết bọn họ đau ở chỗ nào rồi!” Yêu nữ chỉ chỉ lên trán Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi cười đùa hai câu với cô ấy, liền đổi chủ đề, lấy đồ ăn vặt ra chia cho bọn họ, tự mình thay quần áo, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm mai cô ấy dậy phải mau chóng đi đến trường học, hôm qua cũng ngủ không ngon, cần phải bù lại chút.
Ba người trong phòng thấy cô ấy ngủ rồi, cũng không làm phiền cô ấy, từng người thu dọn một chút, rồi đi ra ngoài làm việc của bọn họ.
Một mình Cố Niệm Chi ngủ trong phòng kí túc đến chập tối, mới bị giọng nói thô kệch của quản lí trong máy bộ đàm đánh thức.
“Cố Niệm Chi phòng 518, có người tìm!”
Cố Niệm Chi vội vàng ngồi dậy, tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa rồi đi xuống.
Phần đất trống trước tòa nhà, đậu một chiếc xe Volkswagen Beetle phiên bản giới hạn khéo léo tinh xảo.
Một người con gái hiền thục mặc một cái váy màu xám đứng bên cạnh xe.
Da cô ấy trắng như tuyết, mặt trái xoan, chân mày lá liễu, miệng nhỏ, dáng người đầy đặn, nhìn Cố Niệm Chi nhẹ nhàng cười: “Em là Cố Niệm Chi sao? Chị là Ôn Thủ Ức, trợ giảng của giáo sư Hà Chi Sơ.”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Cố Niệm Chi đứng ở ban công lầu năm, bị tất cả chuyện này làm cho không biết nên khóc hay cười.
Mai Hạ Văn vậy mà lại chuẩn bị một bó hoa hồng lớn để trong cốp xe, chắc chắn là sớm có dự tính trước rồi...
Nhưng cô ấy cũng không thấy quá phản cảm, chỉ là có chút không quen với phương thức này.
Lúng ta lúng túng đứng trên ban công, theo bản năng muốn cắn móng tay.
Tào nương nương đứng trên ban công cùng cô ấy thấy tình thế không tốt, lập tức đẩy cô ấy về phòng, khua tay với đám người đang ồn ào dưới lầu, lớn tiếng nói: “Lớp trưởng, một bó hoa hồng mà muốn theo đuổi Niệm Chi của bọn mình sao?! Không đủ thành ý đâu!”
Mai Hạ Văn từ dưới đất đứng lên, giơ bó hoa lên quơ quơ giống như quán quân Olympic, cười nói: “Đây chỉ mới là bắt đầu, mình sẽ tiếp tục nỗ lực!”
Tống Như Ngọc lần đầu hiểu cảm giác tức lệch mũi là như thế nào.
Mai Hạ Văn bày tỏ tình cảm với Cố Niệm Chi trước mặt nhiều người như vậy, cho dù Cố Niệm Chi không đồng ý ngay lập tức, nhưng đối với sinh viên đại học C, Mai Hạ Văn đã xem như là hoa đã có chủ rồi...
Yêu nữ cười đến không khép miệng được, một tay che mặt, một tay làm thành hình micro đặt trước mặt Tống Như Ngọc, học bộ dạng của phóng viên săn tin nói: “Kĩ nữ tâm cơ có phải lần đầu tiên đá trúng tấm sắt không? Cảm giác đưa tới cửa nhưng không ai cần như thế nào? Giới thiệu tỉ mỉ cho khán giả một chút đi!”
“Cút! Yêu quái chết tiệt!” Tống Như Ngọc đẩy yêu nữ một cái, vù một tiếng chạy về kí túc xá.
Mai Hạ Văn đặt bó hoa hồng vào trong tay Lục Trà Phương, nhờ vả cô ấy: “Giúp mình đưa Niệm Chi với.”
“Không thành vấn đề. Có điều lớp trưởng à, đừng quên bữa ăn tối nay nha?” Lục Trà Phương ôm bó hồng vào trong lòng, thuận tay kẹp lại tóc.
Làm một Lục Trà lâu năm, mặc dù cô ấy sẽ không để ý người bên cạnh, nhưng kĩ năng lúc nào cũng có thể phóng ra Lục Trà đã là bản năng cơ thể, mọi người cũng quen rồi, về cơ bản lúc cô ấy phát ra hơi thở Lục Trà đều có thể nhắm mắt làm ngơ.
Mai Hạ Văn lại nghĩ đến sáng sớm ngày mai Cố Niệm Chi phải đi phỏng vấn, tối nay ăn uống chơi bời trễ quá, ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn ngày mai thì không ổn rồi.
Hắn mở cửa xe, nhíu mày nói với Lục Trà Phương và yêu nữ: “À, hôm nay thật sự không được, nhà mình có việc, vừa mới gọi điện nói mình hôm nay về sớm một chút. Mình đã nói với Niệm Chi rồi. ——Ngày mai đi, ngày mai nhất định mời.” Nói xong lấy điện thoại ra, “Giờ mình sẽ đặt bàn cho ngày mai.”
Lục Trà Phương và yêu nữ cùng nhau trao đổi ánh mắt, quay đầu nhìn Mai Hạ Văn, có chút bất mãn kéo dài âm thanh: “Lớp trưởng, bọn mình thấy cậu thành tâm thành ý mới đồng ý giúp cậu theo đuổi Niệm Chi, cậu không thể qua loa với cậu ấy.”
Sáng nay mới nói tối nay sẽ mời cơm, đến chiều lại lật lọng, thành ý đâu?
Con thuyền hữu nghị nhỏ còn chưa phát triển thành con tàu tình yêu lớn, vậy nói lật là lật đó!
Mai Hạ Văn vội nói: “Mình thật sự có việc, Niệm Chi cũng biết mà, không tin đợi lát nữa quay về hỏi em ấy.”
Mai Hạ Văn tính lập tức nhắn tin cho Cố Niệm Chi, giải thích rõ chuyện này, chu toàn sự hoảng loạn này...
“Thật sao?” Lục Trà Phương nghi ngờ nhìn yêu nữ một cái, dùng ánh mắt hỏi cô ấy: Cậu tin không?
Yêu nữ nhún nhún vai, “Có gì trở về hỏi Niệm Chi.”
Mai Hạ Văn cúi đầu mở app đặt bàn trong điện thoại, lại nghĩ đến một chuyện: “Món đặc sản Niệm Chi thích vẫn là món ở ngoại ô sao?”
Lục Trà Phương nhét bó hồng trong lòng mình vào tay yêu nữ, để cô ấy lên trước, vừa nói: “Niệm Chi ăn món đặc sản tương đối nhiều.”
Cô ấy nói rất hàm súc, ý ở ngoài lời là gia cảnh của Cố Niệm Chi quyết định việc cô ấy chưa từng đi nhà hàng quá cao cấp.
Tay Mai Hạ Văn ngừng một lát, sâu trong đáy lòng có chút mềm mại lặng lẽ dâng lên.
Hắn muốn thương yêu người con gái đó thật tốt, cô ấy xứng đáng được hắn chân thành đối đãi.
“Vậy đi nhà hàng Red House của Motoichi.” Mai Hạ Văn tìm ra số điện thoại đặt bàn của nhà hàng Red House, trực tiếp gọi đến.
Nhà hàng Red House là nhà hàng có danh tiếng lâu đời ở ngoại ô thành phố C, chú trọng đến thưởng thức và thể nghiệm, mùi vị món ăn nghe nói là vô cùng chính gốc, đương nhiên, giá cả càng đắt đỏ hơn thường.
Lục Trà Phương thấy Mai Hạ Văn đặt bàn cho sáu người ở nhà hàng Red House, một bữa ăn này ít ra cũng cần tốn cả vạn tệ, mới ‘hừm’ một tiếng, nói: “Lớp trưởng, đã nói rõ rồi, đây là lần cuối cùng bọn mình giúp cậu. Chuyện sau này thì phải xem bản thân cậu rồi. Niệm Chi còn nhỏ, nhưng cậu đừng ôm thái độ đùa giỡn, phòng kí túc bọn mình cũng không phải ăn chay…”
“Niệm Chi có bạn cùng phòng như các cậu là may mắn của em ấy. ——Mình và em ấy qua lại, tất nhiên là lấy kết hôn làm tiền đề.” Mai Hạ Văn ngồi vào trong xe, thò đầu ra ngoài nghiêm túc nói.
Cũng vì bốn năm nay bọn họ hiểu rất rõ lớp trưởng Mai Hạ Văn này, biết nhân cách hắn tốt, mới đồng ý làm cầu nối cho hắn.
Lục Trà Phương xoay người lên lầu, Mai Hạ Văn mau chóng gửi một tin nhắn cho Cố Niệm Chi: “Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai anh đến đón em đi phỏng vấn. Anh nói trong nhà có việc, dời bữa cơm tối nay sang ngày mai rồi, em đừng nói ra, cũng đừng nói với người khác chuyện phỏng vấn ngày mai, đợi lấy được giấy báo thông qua tuyển chọn rồi nói cũng không muộn.”
Không đến bước đó thì vẫn có điều bất ngờ.
Nếu như trước đây, Cố Niệm Chi sẽ cho rằng Mai Hạ Văn chuyện bé xé ra to, quá đề phòng người khác.
Nhưng trải qua chuyện của Phùng Nghi Hỉ, Cố Niệm Chi cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút.
Mặc dù cô ấy cảm thấy ba người bạn cùng phòng kí túc không giống Phùng Nghi Hỉ, nhưng ngày mai là cơ hội cuối cùng của cô ấy rồi, cô ấy thật sự không muốn gây thêm rắc rối.
Đợi phỏng vấn thành công rồi mời bọn họ ăn cơm coi như nhận lỗi.
Vì vậy đợi lúc yêu nữ quay lại hỏi cô ấy, cô ấy trầm giọng nói: “Lớp trưởng nói với mình rồi, việc nhà hôm nay của cậu ấy…”
“Thật sự có việc hả?” Yêu nữ bĩu môi, kéo Cố Niệm Chi ngồi xuống, tận tình khuyên bảo: “Niệm Chi, nếu em đã có cảm giác không tồi với Mai Hạ Văn, vậy chị ba phải nhắc nhở em, đàn ông mà, chính là đê tiện, em đừng đối xử quá tốt với bọn họ, cần phải ràng buộc họ, đừng có thấy bọn họ tốt với em một chút thì em đã thật lòng thật dạ với người ta rồi.”
Cố Niệm Chi nghe đến đầu đầy mồ hôi, sờ sờ trán yêu nữ: “Chị yêu nữ, chị chịu phải kích thích gì rồi? Ngay cả lời nói như ‘đàn ông đều đê tiện’ cũng nói ra rồi?”
“Cắt! Con người này của em, không chịu nghe lời người lớn là phải chịu ấm ức trước mắt đó! Chị yêu nữ của em đã duyệt qua vô số đàn ông, đến nay đã đắc đạo thành yêu rồi, những tên đàn ông đó vểnh đuôi lên là chị biết bọn họ đau ở chỗ nào rồi!” Yêu nữ chỉ chỉ lên trán Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi cười đùa hai câu với cô ấy, liền đổi chủ đề, lấy đồ ăn vặt ra chia cho bọn họ, tự mình thay quần áo, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm mai cô ấy dậy phải mau chóng đi đến trường học, hôm qua cũng ngủ không ngon, cần phải bù lại chút.
Ba người trong phòng thấy cô ấy ngủ rồi, cũng không làm phiền cô ấy, từng người thu dọn một chút, rồi đi ra ngoài làm việc của bọn họ.
Một mình Cố Niệm Chi ngủ trong phòng kí túc đến chập tối, mới bị giọng nói thô kệch của quản lí trong máy bộ đàm đánh thức.
“Cố Niệm Chi phòng 518, có người tìm!”
Cố Niệm Chi vội vàng ngồi dậy, tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa rồi đi xuống.
Phần đất trống trước tòa nhà, đậu một chiếc xe Volkswagen Beetle phiên bản giới hạn khéo léo tinh xảo.
Một người con gái hiền thục mặc một cái váy màu xám đứng bên cạnh xe.
Da cô ấy trắng như tuyết, mặt trái xoan, chân mày lá liễu, miệng nhỏ, dáng người đầy đặn, nhìn Cố Niệm Chi nhẹ nhàng cười: “Em là Cố Niệm Chi sao? Chị là Ôn Thủ Ức, trợ giảng của giáo sư Hà Chi Sơ.”
Bình luận facebook