Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-34
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 34: Giới hạn và đạo đức nghề nghiệp
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Cúp điện thoại rồi hả? Thầy ấy không nói gì sao?” Mai Hạ Văn nghiêng đầu nhìn về căn phòng phía cuối hành lang, “Hay là đang có khách, không tiện nói chuyện?”
Cố Niệm Chi nhíu mày, cũng nhìn một cái, “Không biết nữa. Thầy ấy không nói lời nào, mình còn chưa nói xong, thầy đã cúp điện thoại rồi.”
Hà Chi Sơ lúc này đang ngồi trên sofa một người phía trước cửa sổ sát đất trong phòng mình, trong tay cầm một bảng báo danh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm hình nhỏ vuông vắn trên bảng báo danh một lát, gọi điện cho trợ giảng của mình ở ngay bên cạnh - Ôn Thủ Ức, “Thủ Ức, em qua đây một chút.”
Ôn Thủ Ức ở phòng bên cạnh đóng máy tính lại, nhìn vào gương chải tóc một chút, mang giày cao gót đi ra ngoài.
Cô ấy vừa ra ngoài liền nhìn thấy hai người một nam một nữ còn trẻ tuổi đứng ở đầu bên kia hành lang.
Người con trai cao gầy nho nhã, người con gái diễm lệ mảnh khảnh, đứng cạnh nhau vô cùng đẹp mắt.
Cô ấy lại nhìn bọn họ hai cái, mới gõ cửa phòng Hà Chi Sơ.
“Vào đi.”
……
Cố Niệm Chi không nao núng tiếp tục gọi đến điện thoại trong phòng của Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ không lập tức nghe máy mà đợi điện thoại vang lên không ngừng, qua mười lăm phút sau, anh mới nhấn nút mở loa ngoài.
Ôn Thủ Ức vẫn luôn yên lặng đứng sau lưng Hà Chi Sơ, như một tấm phông nền tốt nhất.
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của Cố Niệm Chi, “Là giáo sư Hà Chi Sơ phải không? Làm phiền thầy rồi, em là…”
“Biết làm phiền còn gọi điện không ngừng, em có phải biết rõ còn cố ý không, tội có thể tăng thêm.” Giọng nói trong trẻo của Hà Chi Sơ thẳng thắn lưu loát, khiến Cố Niệm Chi ngớ ra, xém chút nữa là không nhớ ra mình muốn nói gì.
Có điều cô ấy hoàn hồn rất nhanh, vội vàng nói: “Nhưng mà thầy vẫn luôn không bắt máy, cũng không nói thầy có phải giáo sư Hà Chi Sơ hay không, sao em lại biết rõ còn cố ý? Em không biết nên mới tìm cách chứng thực.”
“Ồ? Nói vậy, là tôi sai rồi?” Chân mày Hà Chi Sơ hơi nhếch lên, giống như bị xúc phạm, nhưng thần sắc trên mặt không hề sốt ruột, ngược lại mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhưng ý cười của anh vô cùng nhạt, ẩn trong ánh mắt đào hoa như sóng nước mênh mông, ý cười đó liền biến mất không thấy rồi.
“Tất nhiên cũng không thể nói là thầy sai.” Cố Niệm Chi thở nhẹ một hơi, chỉ cần đừng dập máy thì đã là thắng lợi khó có được rồi.
Cô ấy giơ ngón tay chữ V lên với Mai Hạ Văn, dáng vẻ đầy tươi cười, linh hoạt khéo léo nói qua điện thoại: “Chỉ có thể nói vấn đề là đường dây điện thoại không thông, vì vậy chúng ta cần phải nói chuyện trao đổi nhiều hơn. ——Giáo sư Hà Chi Sơ, xin hỏi thầy có thể cho em thêm một cơ hội không? Hai lần trước bỏ lỡ phỏng vấn, thật ra…”
Nghe thấy Cố Niệm Chi nói đến việc hai lần bỏ qua phỏng vấn, biểu cảm của Hà Chi Sơ lại nhạt xuống, anh ghét nhất là người khác đi trễ, Cố Niệm Chi không những đi trễ, còn trễ hai lần, quả thật vượt qua giới hạn của anh rồi.
Hà Chi Sơ ngồi trên sofa một tay chống đầu, một tay đặt trên tay vịn sofa, không kiên nhẫn nói qua điện thoại: “Đi trễ chính là đi trễ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không cần biết lí do là gì, đều là vấn đề của em, không cần nói với tôi, tôi không muốn nghe.”
Hà Chi Sơ không hề nể nang mà từ chối như vậy, Cố Niệm Chi cũng bực mình rồi, ngón tay cô ấy xoắn chặt sợi dây điện thoại, giọng nói khàn hơn lúc bình thường: “Giáo sư Hà Chi Sơ, thầy là giáo sư Hà Chi Sơ phải không?”
“Phải.”
“Thầy vậy mà lại là giáo sư Hà Chi Sơ, vậy em hỏi thầy, tại sao thầy lại không nghe lí do em đến trễ?”
“Bởi vì đây là giới hạn của tôi, em làm việc tùy tiện, vượt qua giới hạn của tôi rồi.” Hà Chi Sơ không chút nể tình nói, ánh mắt thâm trầm, đôi mắt đào hoa mênh mông sóng nước híp lại.
Ôn Thủ Ức đứng sau lưng hắn cười một cái.
Tính tình của giáo sư Hà Chi Sơ cô ta rất hiểu, trước giờ nói một là một hai là hai, cho dù trong Viện luật học Đại học Harvard của Mỹ, đối mặt với sự năn nỉ cầu xin của nhiều người quyền quý như vậy, Hà Chi Sơ cũng không nhân nhượng một ai.
Cố Niệm Chi này, thật sự không biết trời cao đất rộng.
Ôn Thủ Ức có chút đáng tiếc lắc đầu.
Ai biết Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia còn mạnh dạn hơn so với Ôn Thủ Ức nghĩ, cô ấy trực tiếp khiêu chiến giới hạn của Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, em tôn trọng giới hạn của thầy, nhưng em cũng muốn hỏi thầy, giới hạn của thầy có mâu thuẫn với đạo đức nghề nghiệp mà thầy cần phải giữ gìn không?”
Ơ? Cái miệng nhỏ còn rất biết cách nói chuyện.
Hà Chi Sơ bất giác ngồi thẳng lên, có hứng thú nói: “Giới hạn của tôi, tất nhiên không có mâu thuẫn với đạo đức nghề nghiệp của tôi.”
“Nếu thầy đã nói không có mâu thuẫn, vậy em hỏi thầy, thầy là giáo sư khoa Luật đại học B, có phải nên tuân thủ điều lệ và quy chế của khoa Luật đại học B không?”
Hà Chi Sơ cũng là luật sư hùng biện trôi chảy trên tòa án, ‘chim non mới sinh’ như Cố Niệm Chi làm sao có thể là đối thủ của anh?
Nhưng Hà Chi Sơ lại không ngăn trở Cố Niệm Chi tiếp tục nói, mà yên lặng lắng nghe.
Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Em báo danh dự thi thạc sĩ nghiên cứu sinh khoa Luật đại học B đúng theo quy tắc. Tuy rằng đi trễ hai lần, nhưng trên nguyên tắc dự thi của khoa Luật đại học B có nói, nếu như thí sinh đến trễ vì nhân tố bất khả kháng thì không tính là trách nhiệm của thí sinh, trường học sẽ cho thí sinh cơ hội dự thi khác.”
“Mà em đột nhiên mắc bệnh nặng, chính là nhân tố bất khả kháng. Con người ăn ngũ cốc hoa màu, làm sao có thể không bị bệnh? Ở đây em còn có chứng nhận nghỉ bệnh của bác sĩ chủ nhiệm uy tín của bệnh viện tốt nhất đế quốc viết, vụ kiện này cho dù kiện ở đâu, em cũng không phải là không có lí.”
Cố Niệm Chi thao thao bất tuyệt nói xong, đợi Hà Chi Sơ trả lời.
Khóe môi Hà Chi Sơ tràn ra nụ cười, nhưng vẫn không cho là đúng nói: “... Vậy thì sao? Em phá vỡ giới hạn mà tôi có thể tiếp nhận.”
“Đây chính là vấn đề em hỏi trước đó. ——Giáo sư Hà, xin hỏi giới hạn của thầy có mâu thuẫn với đạo đức nghề nghiệp của thầy không? Là giáo sư của khoa Luật đại học B, đạo đức nghề nghiệp của thầy là tuân thủ điều lệ và quy chế của khoa Luật đại học B. Mà trong điều lệ và quy chế của khoa Luật đại học B, không có một điều nào nói là nếu như đi trễ hai lần thì nhất định bị hủy bỏ tư cách phỏng vấn. Có thể thấy quyết định của thầy là dùng sở thích của mình để thay thế nội quy trường học. Là một đàn anh trong giới luật sư, thầy không màng đến pháp luật như vậy, dùng sở thích cá nhân làm quấy nhiễu công việc của thầy, chính là không có đạo đức nghề nghiệp.” Cố Niệm Chi không hề do dự chất vấn Hà Chi Sơ lạm dụng chức quyền, thậm chí thể hiện sự hoài nghi đối với phẩm hạnh nghề nghiệp của anh.
Cô gái này hồ đồ rồi sao?!
Ôn Thủ Ức dùng tay che miệng kinh sợ, không nói được câu nào.
Hà Chi Sơ lại chậm rì rì gật đầu, vẫn như cũ chống đầu dựa vào sofa, đuôi mắt hẹp dài nhướng lên, giọng nói trong trẻo trầm thấp: “Bị tôi từ chối nhiều lần, vẫn có thể kiên nhẫn tìm kiếm cơ hội, loại tinh thần vĩnh viễn không từ bỏ này đối với sinh viên khoa Luật mà nói, thật sự là đáng quý. Khi bị người có quyền uy gây khó dễ, không hề chịu khuất phục bởi uy quyền, mà dám chất vấn uy quyền, tinh thần chỉ tôn trọng pháp luật, nghị lực vĩnh viễn không thỏa hiệp này, đối với sinh viên khoa Luật mà nói, càng khó có được. ——Được, Cố Niệm Chi, danh hiệu hạng nhất này của em không làm tôi thất vọng, tôi cho em thêm một cơ hội nữa.”
Cái này quả thật là quanh co khúc khuỷu, có hi vọng trong tuyệt vọng!
Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia vui sướng gần như nhảy lên.
Cô ấy không để ý trong tay vẫn còn cầm điện thoại, nhìn về Mai Hạ Văn tươi cười rạng rỡ: “Lớp trưởng! Lớp trưởng! Cậu nghe thấy không? Mình đạt được cơ hội phỏng vấn rồi!”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Cúp điện thoại rồi hả? Thầy ấy không nói gì sao?” Mai Hạ Văn nghiêng đầu nhìn về căn phòng phía cuối hành lang, “Hay là đang có khách, không tiện nói chuyện?”
Cố Niệm Chi nhíu mày, cũng nhìn một cái, “Không biết nữa. Thầy ấy không nói lời nào, mình còn chưa nói xong, thầy đã cúp điện thoại rồi.”
Hà Chi Sơ lúc này đang ngồi trên sofa một người phía trước cửa sổ sát đất trong phòng mình, trong tay cầm một bảng báo danh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm hình nhỏ vuông vắn trên bảng báo danh một lát, gọi điện cho trợ giảng của mình ở ngay bên cạnh - Ôn Thủ Ức, “Thủ Ức, em qua đây một chút.”
Ôn Thủ Ức ở phòng bên cạnh đóng máy tính lại, nhìn vào gương chải tóc một chút, mang giày cao gót đi ra ngoài.
Cô ấy vừa ra ngoài liền nhìn thấy hai người một nam một nữ còn trẻ tuổi đứng ở đầu bên kia hành lang.
Người con trai cao gầy nho nhã, người con gái diễm lệ mảnh khảnh, đứng cạnh nhau vô cùng đẹp mắt.
Cô ấy lại nhìn bọn họ hai cái, mới gõ cửa phòng Hà Chi Sơ.
“Vào đi.”
……
Cố Niệm Chi không nao núng tiếp tục gọi đến điện thoại trong phòng của Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ không lập tức nghe máy mà đợi điện thoại vang lên không ngừng, qua mười lăm phút sau, anh mới nhấn nút mở loa ngoài.
Ôn Thủ Ức vẫn luôn yên lặng đứng sau lưng Hà Chi Sơ, như một tấm phông nền tốt nhất.
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của Cố Niệm Chi, “Là giáo sư Hà Chi Sơ phải không? Làm phiền thầy rồi, em là…”
“Biết làm phiền còn gọi điện không ngừng, em có phải biết rõ còn cố ý không, tội có thể tăng thêm.” Giọng nói trong trẻo của Hà Chi Sơ thẳng thắn lưu loát, khiến Cố Niệm Chi ngớ ra, xém chút nữa là không nhớ ra mình muốn nói gì.
Có điều cô ấy hoàn hồn rất nhanh, vội vàng nói: “Nhưng mà thầy vẫn luôn không bắt máy, cũng không nói thầy có phải giáo sư Hà Chi Sơ hay không, sao em lại biết rõ còn cố ý? Em không biết nên mới tìm cách chứng thực.”
“Ồ? Nói vậy, là tôi sai rồi?” Chân mày Hà Chi Sơ hơi nhếch lên, giống như bị xúc phạm, nhưng thần sắc trên mặt không hề sốt ruột, ngược lại mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhưng ý cười của anh vô cùng nhạt, ẩn trong ánh mắt đào hoa như sóng nước mênh mông, ý cười đó liền biến mất không thấy rồi.
“Tất nhiên cũng không thể nói là thầy sai.” Cố Niệm Chi thở nhẹ một hơi, chỉ cần đừng dập máy thì đã là thắng lợi khó có được rồi.
Cô ấy giơ ngón tay chữ V lên với Mai Hạ Văn, dáng vẻ đầy tươi cười, linh hoạt khéo léo nói qua điện thoại: “Chỉ có thể nói vấn đề là đường dây điện thoại không thông, vì vậy chúng ta cần phải nói chuyện trao đổi nhiều hơn. ——Giáo sư Hà Chi Sơ, xin hỏi thầy có thể cho em thêm một cơ hội không? Hai lần trước bỏ lỡ phỏng vấn, thật ra…”
Nghe thấy Cố Niệm Chi nói đến việc hai lần bỏ qua phỏng vấn, biểu cảm của Hà Chi Sơ lại nhạt xuống, anh ghét nhất là người khác đi trễ, Cố Niệm Chi không những đi trễ, còn trễ hai lần, quả thật vượt qua giới hạn của anh rồi.
Hà Chi Sơ ngồi trên sofa một tay chống đầu, một tay đặt trên tay vịn sofa, không kiên nhẫn nói qua điện thoại: “Đi trễ chính là đi trễ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không cần biết lí do là gì, đều là vấn đề của em, không cần nói với tôi, tôi không muốn nghe.”
Hà Chi Sơ không hề nể nang mà từ chối như vậy, Cố Niệm Chi cũng bực mình rồi, ngón tay cô ấy xoắn chặt sợi dây điện thoại, giọng nói khàn hơn lúc bình thường: “Giáo sư Hà Chi Sơ, thầy là giáo sư Hà Chi Sơ phải không?”
“Phải.”
“Thầy vậy mà lại là giáo sư Hà Chi Sơ, vậy em hỏi thầy, tại sao thầy lại không nghe lí do em đến trễ?”
“Bởi vì đây là giới hạn của tôi, em làm việc tùy tiện, vượt qua giới hạn của tôi rồi.” Hà Chi Sơ không chút nể tình nói, ánh mắt thâm trầm, đôi mắt đào hoa mênh mông sóng nước híp lại.
Ôn Thủ Ức đứng sau lưng hắn cười một cái.
Tính tình của giáo sư Hà Chi Sơ cô ta rất hiểu, trước giờ nói một là một hai là hai, cho dù trong Viện luật học Đại học Harvard của Mỹ, đối mặt với sự năn nỉ cầu xin của nhiều người quyền quý như vậy, Hà Chi Sơ cũng không nhân nhượng một ai.
Cố Niệm Chi này, thật sự không biết trời cao đất rộng.
Ôn Thủ Ức có chút đáng tiếc lắc đầu.
Ai biết Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia còn mạnh dạn hơn so với Ôn Thủ Ức nghĩ, cô ấy trực tiếp khiêu chiến giới hạn của Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, em tôn trọng giới hạn của thầy, nhưng em cũng muốn hỏi thầy, giới hạn của thầy có mâu thuẫn với đạo đức nghề nghiệp mà thầy cần phải giữ gìn không?”
Ơ? Cái miệng nhỏ còn rất biết cách nói chuyện.
Hà Chi Sơ bất giác ngồi thẳng lên, có hứng thú nói: “Giới hạn của tôi, tất nhiên không có mâu thuẫn với đạo đức nghề nghiệp của tôi.”
“Nếu thầy đã nói không có mâu thuẫn, vậy em hỏi thầy, thầy là giáo sư khoa Luật đại học B, có phải nên tuân thủ điều lệ và quy chế của khoa Luật đại học B không?”
Hà Chi Sơ cũng là luật sư hùng biện trôi chảy trên tòa án, ‘chim non mới sinh’ như Cố Niệm Chi làm sao có thể là đối thủ của anh?
Nhưng Hà Chi Sơ lại không ngăn trở Cố Niệm Chi tiếp tục nói, mà yên lặng lắng nghe.
Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Em báo danh dự thi thạc sĩ nghiên cứu sinh khoa Luật đại học B đúng theo quy tắc. Tuy rằng đi trễ hai lần, nhưng trên nguyên tắc dự thi của khoa Luật đại học B có nói, nếu như thí sinh đến trễ vì nhân tố bất khả kháng thì không tính là trách nhiệm của thí sinh, trường học sẽ cho thí sinh cơ hội dự thi khác.”
“Mà em đột nhiên mắc bệnh nặng, chính là nhân tố bất khả kháng. Con người ăn ngũ cốc hoa màu, làm sao có thể không bị bệnh? Ở đây em còn có chứng nhận nghỉ bệnh của bác sĩ chủ nhiệm uy tín của bệnh viện tốt nhất đế quốc viết, vụ kiện này cho dù kiện ở đâu, em cũng không phải là không có lí.”
Cố Niệm Chi thao thao bất tuyệt nói xong, đợi Hà Chi Sơ trả lời.
Khóe môi Hà Chi Sơ tràn ra nụ cười, nhưng vẫn không cho là đúng nói: “... Vậy thì sao? Em phá vỡ giới hạn mà tôi có thể tiếp nhận.”
“Đây chính là vấn đề em hỏi trước đó. ——Giáo sư Hà, xin hỏi giới hạn của thầy có mâu thuẫn với đạo đức nghề nghiệp của thầy không? Là giáo sư của khoa Luật đại học B, đạo đức nghề nghiệp của thầy là tuân thủ điều lệ và quy chế của khoa Luật đại học B. Mà trong điều lệ và quy chế của khoa Luật đại học B, không có một điều nào nói là nếu như đi trễ hai lần thì nhất định bị hủy bỏ tư cách phỏng vấn. Có thể thấy quyết định của thầy là dùng sở thích của mình để thay thế nội quy trường học. Là một đàn anh trong giới luật sư, thầy không màng đến pháp luật như vậy, dùng sở thích cá nhân làm quấy nhiễu công việc của thầy, chính là không có đạo đức nghề nghiệp.” Cố Niệm Chi không hề do dự chất vấn Hà Chi Sơ lạm dụng chức quyền, thậm chí thể hiện sự hoài nghi đối với phẩm hạnh nghề nghiệp của anh.
Cô gái này hồ đồ rồi sao?!
Ôn Thủ Ức dùng tay che miệng kinh sợ, không nói được câu nào.
Hà Chi Sơ lại chậm rì rì gật đầu, vẫn như cũ chống đầu dựa vào sofa, đuôi mắt hẹp dài nhướng lên, giọng nói trong trẻo trầm thấp: “Bị tôi từ chối nhiều lần, vẫn có thể kiên nhẫn tìm kiếm cơ hội, loại tinh thần vĩnh viễn không từ bỏ này đối với sinh viên khoa Luật mà nói, thật sự là đáng quý. Khi bị người có quyền uy gây khó dễ, không hề chịu khuất phục bởi uy quyền, mà dám chất vấn uy quyền, tinh thần chỉ tôn trọng pháp luật, nghị lực vĩnh viễn không thỏa hiệp này, đối với sinh viên khoa Luật mà nói, càng khó có được. ——Được, Cố Niệm Chi, danh hiệu hạng nhất này của em không làm tôi thất vọng, tôi cho em thêm một cơ hội nữa.”
Cái này quả thật là quanh co khúc khuỷu, có hi vọng trong tuyệt vọng!
Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia vui sướng gần như nhảy lên.
Cô ấy không để ý trong tay vẫn còn cầm điện thoại, nhìn về Mai Hạ Văn tươi cười rạng rỡ: “Lớp trưởng! Lớp trưởng! Cậu nghe thấy không? Mình đạt được cơ hội phỏng vấn rồi!”
Bình luận facebook