Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-39
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 39: Phỏng vấn (2)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Nghe thấy câu hỏi này của Hà Chi Sơ, mồ hôi của Cố Niệm Chi sắp chảy ra rồi, thầm nghĩ quả nhiên là luật sư, thật là biết hỏi những cái không nên hỏi…
Cô ấy đến đại học C, bạn bè đều cho rằng cô ấy chuyển trường qua, thật ra cô ấy nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Thiệu Hằng, đậu một kì thi đặc biệt của quân đội đế quốc, do đó giành được tư cách vào thẳng bất kì trường đại học nào trong đế quốc.
Mà chọn đại học C, hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Lúc lựa chọn trường học, cô ấy tình cờ nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng gọi điện cho hai thư kí đời sống là Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, nói thành phố C có nơi đóng quân của Đội hành động đặc biệt, thủ đô đế quốc không có.
Nếu Cố Niệm Chi chọn đại học B có vị trí ở thủ đô, vậy thì Hoắc Thiệu Hằng sẽ không thể ở bên cạnh cô ấy, hoàn toàn phải dựa vào Âm Thế Hùng chăm sóc cô ấy…
Vì vậy cô ấy không hề do dự mà chọn khoa Luật đại học C của thành phố C.
Đến giờ khi sắp tốt nghiệp đại học, cô ấy nghe Hoắc Thiệu Hằng bọn họ phải thiết lập tổng bộ nơi đóng quân ở thủ đô đế quốc, cô ấy mới yên tâm dũng cảm điền phiếu thi nghiên cứu sinh khoa Luật của đại học B ở thủ đô.
Cho nên thực chất bên trong, cô ấy vẫn là bé gái nhỏ bị trận lửa trong xe hơi doạ đến mất trí nhớ và sắp nổi điên lúc ban đầu ấy, cô ấy không có cách nào rời xa Hoắc Thiệu Hằng mà sống một mình.
Từ tai nạn xe sáu năm trước về sau, cảm giác an toàn của cô ấy cũng không bao giờ nguyên vẹn nữa.
Hoắc Thiệu Hằng ở đâu, cô ấy mới có thể yên tâm sống ở đó.
Nhưng những lời này, đã không cách nào nói với Hà Chi Sơ, cũng không cách nào nói với Hoắc Thiệu Hằng, đều là bí mật chôn sâu nơi đáy lòng của cô ấy, hơn nữa tình huống của Hoắc Thiệu Hằng bên đó cũng cần phải giữ bí mật.
Cố Niệm Chi cúi thấp đầu, vịn bàn, đắn đo nói: “Vì đại học C gần nhà, lúc đó em còn nhỏ, không muốn cách nhà quá xa.”
“Ồ? Cố Niệm Chi em là người ở đâu? Lớn lên ở đâu?” Hà Chi Sơ đóng tập tài liệu lại, dựa ra sau ghế mềm, thờ ơ hỏi, khóe đôi mắt đào hoa lấp lánh nước hơi nhướng lên, mang theo sự mát lạnh nhìn cô ấy.
Tình hình trước năm mười hai tuổi, Cố Niệm Chi hoàn toàn không nhớ gì.
Cô ấy mất trí nhớ rồi, xe của cô ấy cũng tan thành tro bụi, không nhìn thấy biển số xe.
Trên người cô ấy chỉ đeo một cái ba lô nhỏ, trong ba lô có một tấm hình, còn có một biểu đồ số liệu.
Cô gái nhỏ trong tấm hình chính là Cố Niệm Chi, đằng sau tấm hình có viết một câu: “Kỉ niệm sinh nhật mười một tuổi của Cố Niệm Chi”, bên dưới có ngày tháng, là ngày của một năm trước.
Theo lý mà nói thì không khó để tìm ba mẹ và người thân của cô ấy, nhưng kì quái là, với thực lực to lớn của quân đội đế quốc, cũng không điều tra ra lai lịch của cô ấy.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân quân đội đế quốc quyết định muốn Hoắc Thiệu Hằng làm người giám hộ của cô ấy.
Tóm lại bọn họ đã quen đặt những nhân tố không xác định trong tầm khống chế của mình.
Cũng vì vậy, nhằm giữ bí mật, lúc Cố Niệm Chi nhập học đại học C, sớm đã chuẩn bị một lí lịch thân thế khác cho cô ấy, cũng chính là nội dung lí lịch được biểu thị ra.
Cố Niệm Chi dùng một phương thức khác kể lại nội dung ghi trên lí lịch một lần.
Những trải nghiệm cuộc sống này sớm đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, nhân chứng vật chứng đều có, không sợ người khác tra được.
Đội hành động đặc biệt của quân đội đế quốc mỗi ngày không biết phải làm giả bao nhiêu thân thế, làm loại chuyện này đã thông thạo từ sớm.
Hà Chi Sơ nhẹ gật đầu: “... Ba mẹ em đã mất năm em ba tuổi rồi? Em lớn lên với họ hàng xa?”
“Phải, bọn họ đối xử với em rất tốt.” Cố Niệm Chi cố ý bỏ qua không nhắc đến, chuyển đề tài lên người Hà Chi Sơ, đặc biệt có hứng thú hỏi: “Giáo sư Hà, thầy ở Mỹ tương lai rộng mở, tại sao quay về nước làm giáo sư đại học?”
Hà Chi Sơ ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt càng lạnh nhạt hơn, anh giống như nhìn thấu tâm tư của Cố Niệm Chi, nhưng không vạch trần cô ấy, ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn, nhắc nhở cô ấy: “Bây giờ là thời gian tôi hỏi, còn chưa đến lúc em hỏi tôi.”
Cố Niệm Chi: “... Vậy thầy hỏi tiếp đi.”
Hà Chi Sơ lại hỏi cô ấy vài câu hỏi chuyên môn.
Lần này, anh hỏi bằng tiếng Anh, còn xen lẫn tiếng La tinh mà pháp luật Mỹ thường dùng.
Cố Niệm Chi đối đáp trôi chảy, khẩu âm vô cùng giống người bản xứ, cứ như lớn lên ở nước Anh vậy.
Hà Chi Sơ hơi có chút ngoài ý muốn, đuôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, ánh mắt trong veo, nói: “Không ngờ rằng trình độ tiếng Anh của em không tồi, vậy sau này em dự tính ra nước ngoài học chuyên sâu hay vẫn ở lại đây?”
Cố Niệm Chi dùng tay chống cằm, đỡ cánh tay nghĩ một chút, thật thà trả lời: “Em chưa nghĩ đến điều này.”
Tương lai và vận mệnh của cô ấy, nhất định phải sau khi bàn bạc với Hoắc Thiệu Hằng mới có thể quyết định.
Cô ấy thật sự rất muốn ra nước ngoài học chuyên sâu, nhìn thế giới bên ngoài, nhưng nếu như Hoắc Thiệu Hằng không ở bên cạnh cô ấy, cô ấy lo rằng bản thân mình sẽ sợ hãi đến phát điên…
Có điều cô ấy cũng biết, cô không thể ỷ lại vào Hoắc Thiệu Hằng cả đời.
Cô ấy cũng đang học cách cố gắng thoát khỏi ảnh hưởng của quá khứ, học cách sống độc lập một mình.
Nhưng cô ấy không gấp, đợi khi cô ấy hai mươi tuổi rồi độc lập cũng không muộn.
Hà Chi Sơ không hỏi nữa, đóng tập tài liệu lại, lạnh nhạt nói với Cố Niệm Chi: “Cho dù nói thế nào, em đến trễ hai lần, đã bỏ lỡ thời hạn cuối cùng của cuộc tuyển sinh mùa thu rồi.”
Tim của Cố Niệm Chi như bị níu chặt, cô ấy cố gắng lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn không được sao?
“Chẳng qua, tôi cũng tuyển lớp mùa xuân, tư cách nhập học mùa xuân năm sau, em có bằng lòng không?” Hà Chi Sơ rất biết cách làm người khác đứng ngồi không yên, một câu nói khiến cho tâm trạng Cố Niệm Chi rơi xuống địa ngục, một câu nói lại khiến cô ấy bay lên thiên đường.
“Lớp mùa xuân? Được chứ! Mùa xuân năm sau nhập học? Là tuyển chọn chính thức sao?
“Tất nhiên.” Hà Chi Sơ đưa tay về phía Cố Niệm Chi, “Chào mừng tham gia vào tập thể chúng tôi, sau này em chính là nghiên cứu sinh thạc sĩ duy nhất của Hà Chi Sơ tôi.”
Cố Niệm Chi không ngờ rằng Hà Chi Sơ gõ thước muốn cô ấy ngay tại chỗ, vô cùng kinh ngạc vui mừng, vội đưa tay ra bắt tay Hà Chi Sơ, rồi nhanh chóng buông ra.
Lòng bàn tay Hà Chi Sơ mát lạnh, rất thích hợp với sắc mặt ung dung đạm mạc của anh, khiến người ta cảm thấy loại người này là có dáng vẻ như vậy, nếu anh mà có đôi tay ấm áp thì lại không thích hợp.
“Giáo sư Hà thật sự cần em sao?!” Đôi mắt to của Cố Niệm Chi cong thành hình trăng non, thích thú đến nỗi gần như không kiềm chế được, ngay cả nước mắt cũng sắp chảy ra rồi: “Hôm qua trợ giảng của thầy lái xe đến tìm em, khuyên nhủ em từ bỏ phỏng vấn, còn nói em đi theo giáo sư Hà, sau này sẽ chẳng có tương lai gì, em rất nhát gan, từ nhỏ không cha không mẹ, càng không có hậu thuẫn gì, bị lời chị ấy nói doạ đến nỗi cả đêm qua không ngủ được đó!”
Động tác của Hà Chi Sơ ngừng lại một chút, anh ngẩng đầu nhìn Cố Niệm Chi, con ngươi đen nhánh nhìn cô ấy chăm chú, “Em nói gì? Trợ giảng của tôi hôm qua đến tìm em? Còn khuyên em từ bỏ phỏng vấn?”
“Hả? Em không nên nói, xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…” Bộ dạng Cố Niệm Chi rất phiền muộn, liên tục cúi đầu, thật ra âm thầm vạch trần chuyện Ôn Thủ Ức gây khó dễ cho cô ấy.
Cô ấy chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy, cô ấy không bao giờ ngậm bồ hòn làm ngọt, càng sẽ không làm loại thánh mẫu “chịu thiệt thòi nhẫn nhịn không nói là vĩ đại nhất”.
Hình như Hà Chi Sơ hoàn toàn không dự đoán được sẽ có loại chuyện này, anh yên lặng mất tự nhiên ngồi dựa vào ghế sofa trong phòng hội nghị, một lát sau mới gật đầu, hỏi: “... Trợ giảng của tôi? Là ai?”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Nghe thấy câu hỏi này của Hà Chi Sơ, mồ hôi của Cố Niệm Chi sắp chảy ra rồi, thầm nghĩ quả nhiên là luật sư, thật là biết hỏi những cái không nên hỏi…
Cô ấy đến đại học C, bạn bè đều cho rằng cô ấy chuyển trường qua, thật ra cô ấy nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Thiệu Hằng, đậu một kì thi đặc biệt của quân đội đế quốc, do đó giành được tư cách vào thẳng bất kì trường đại học nào trong đế quốc.
Mà chọn đại học C, hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Lúc lựa chọn trường học, cô ấy tình cờ nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng gọi điện cho hai thư kí đời sống là Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, nói thành phố C có nơi đóng quân của Đội hành động đặc biệt, thủ đô đế quốc không có.
Nếu Cố Niệm Chi chọn đại học B có vị trí ở thủ đô, vậy thì Hoắc Thiệu Hằng sẽ không thể ở bên cạnh cô ấy, hoàn toàn phải dựa vào Âm Thế Hùng chăm sóc cô ấy…
Vì vậy cô ấy không hề do dự mà chọn khoa Luật đại học C của thành phố C.
Đến giờ khi sắp tốt nghiệp đại học, cô ấy nghe Hoắc Thiệu Hằng bọn họ phải thiết lập tổng bộ nơi đóng quân ở thủ đô đế quốc, cô ấy mới yên tâm dũng cảm điền phiếu thi nghiên cứu sinh khoa Luật của đại học B ở thủ đô.
Cho nên thực chất bên trong, cô ấy vẫn là bé gái nhỏ bị trận lửa trong xe hơi doạ đến mất trí nhớ và sắp nổi điên lúc ban đầu ấy, cô ấy không có cách nào rời xa Hoắc Thiệu Hằng mà sống một mình.
Từ tai nạn xe sáu năm trước về sau, cảm giác an toàn của cô ấy cũng không bao giờ nguyên vẹn nữa.
Hoắc Thiệu Hằng ở đâu, cô ấy mới có thể yên tâm sống ở đó.
Nhưng những lời này, đã không cách nào nói với Hà Chi Sơ, cũng không cách nào nói với Hoắc Thiệu Hằng, đều là bí mật chôn sâu nơi đáy lòng của cô ấy, hơn nữa tình huống của Hoắc Thiệu Hằng bên đó cũng cần phải giữ bí mật.
Cố Niệm Chi cúi thấp đầu, vịn bàn, đắn đo nói: “Vì đại học C gần nhà, lúc đó em còn nhỏ, không muốn cách nhà quá xa.”
“Ồ? Cố Niệm Chi em là người ở đâu? Lớn lên ở đâu?” Hà Chi Sơ đóng tập tài liệu lại, dựa ra sau ghế mềm, thờ ơ hỏi, khóe đôi mắt đào hoa lấp lánh nước hơi nhướng lên, mang theo sự mát lạnh nhìn cô ấy.
Tình hình trước năm mười hai tuổi, Cố Niệm Chi hoàn toàn không nhớ gì.
Cô ấy mất trí nhớ rồi, xe của cô ấy cũng tan thành tro bụi, không nhìn thấy biển số xe.
Trên người cô ấy chỉ đeo một cái ba lô nhỏ, trong ba lô có một tấm hình, còn có một biểu đồ số liệu.
Cô gái nhỏ trong tấm hình chính là Cố Niệm Chi, đằng sau tấm hình có viết một câu: “Kỉ niệm sinh nhật mười một tuổi của Cố Niệm Chi”, bên dưới có ngày tháng, là ngày của một năm trước.
Theo lý mà nói thì không khó để tìm ba mẹ và người thân của cô ấy, nhưng kì quái là, với thực lực to lớn của quân đội đế quốc, cũng không điều tra ra lai lịch của cô ấy.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân quân đội đế quốc quyết định muốn Hoắc Thiệu Hằng làm người giám hộ của cô ấy.
Tóm lại bọn họ đã quen đặt những nhân tố không xác định trong tầm khống chế của mình.
Cũng vì vậy, nhằm giữ bí mật, lúc Cố Niệm Chi nhập học đại học C, sớm đã chuẩn bị một lí lịch thân thế khác cho cô ấy, cũng chính là nội dung lí lịch được biểu thị ra.
Cố Niệm Chi dùng một phương thức khác kể lại nội dung ghi trên lí lịch một lần.
Những trải nghiệm cuộc sống này sớm đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, nhân chứng vật chứng đều có, không sợ người khác tra được.
Đội hành động đặc biệt của quân đội đế quốc mỗi ngày không biết phải làm giả bao nhiêu thân thế, làm loại chuyện này đã thông thạo từ sớm.
Hà Chi Sơ nhẹ gật đầu: “... Ba mẹ em đã mất năm em ba tuổi rồi? Em lớn lên với họ hàng xa?”
“Phải, bọn họ đối xử với em rất tốt.” Cố Niệm Chi cố ý bỏ qua không nhắc đến, chuyển đề tài lên người Hà Chi Sơ, đặc biệt có hứng thú hỏi: “Giáo sư Hà, thầy ở Mỹ tương lai rộng mở, tại sao quay về nước làm giáo sư đại học?”
Hà Chi Sơ ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt càng lạnh nhạt hơn, anh giống như nhìn thấu tâm tư của Cố Niệm Chi, nhưng không vạch trần cô ấy, ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn, nhắc nhở cô ấy: “Bây giờ là thời gian tôi hỏi, còn chưa đến lúc em hỏi tôi.”
Cố Niệm Chi: “... Vậy thầy hỏi tiếp đi.”
Hà Chi Sơ lại hỏi cô ấy vài câu hỏi chuyên môn.
Lần này, anh hỏi bằng tiếng Anh, còn xen lẫn tiếng La tinh mà pháp luật Mỹ thường dùng.
Cố Niệm Chi đối đáp trôi chảy, khẩu âm vô cùng giống người bản xứ, cứ như lớn lên ở nước Anh vậy.
Hà Chi Sơ hơi có chút ngoài ý muốn, đuôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, ánh mắt trong veo, nói: “Không ngờ rằng trình độ tiếng Anh của em không tồi, vậy sau này em dự tính ra nước ngoài học chuyên sâu hay vẫn ở lại đây?”
Cố Niệm Chi dùng tay chống cằm, đỡ cánh tay nghĩ một chút, thật thà trả lời: “Em chưa nghĩ đến điều này.”
Tương lai và vận mệnh của cô ấy, nhất định phải sau khi bàn bạc với Hoắc Thiệu Hằng mới có thể quyết định.
Cô ấy thật sự rất muốn ra nước ngoài học chuyên sâu, nhìn thế giới bên ngoài, nhưng nếu như Hoắc Thiệu Hằng không ở bên cạnh cô ấy, cô ấy lo rằng bản thân mình sẽ sợ hãi đến phát điên…
Có điều cô ấy cũng biết, cô không thể ỷ lại vào Hoắc Thiệu Hằng cả đời.
Cô ấy cũng đang học cách cố gắng thoát khỏi ảnh hưởng của quá khứ, học cách sống độc lập một mình.
Nhưng cô ấy không gấp, đợi khi cô ấy hai mươi tuổi rồi độc lập cũng không muộn.
Hà Chi Sơ không hỏi nữa, đóng tập tài liệu lại, lạnh nhạt nói với Cố Niệm Chi: “Cho dù nói thế nào, em đến trễ hai lần, đã bỏ lỡ thời hạn cuối cùng của cuộc tuyển sinh mùa thu rồi.”
Tim của Cố Niệm Chi như bị níu chặt, cô ấy cố gắng lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn không được sao?
“Chẳng qua, tôi cũng tuyển lớp mùa xuân, tư cách nhập học mùa xuân năm sau, em có bằng lòng không?” Hà Chi Sơ rất biết cách làm người khác đứng ngồi không yên, một câu nói khiến cho tâm trạng Cố Niệm Chi rơi xuống địa ngục, một câu nói lại khiến cô ấy bay lên thiên đường.
“Lớp mùa xuân? Được chứ! Mùa xuân năm sau nhập học? Là tuyển chọn chính thức sao?
“Tất nhiên.” Hà Chi Sơ đưa tay về phía Cố Niệm Chi, “Chào mừng tham gia vào tập thể chúng tôi, sau này em chính là nghiên cứu sinh thạc sĩ duy nhất của Hà Chi Sơ tôi.”
Cố Niệm Chi không ngờ rằng Hà Chi Sơ gõ thước muốn cô ấy ngay tại chỗ, vô cùng kinh ngạc vui mừng, vội đưa tay ra bắt tay Hà Chi Sơ, rồi nhanh chóng buông ra.
Lòng bàn tay Hà Chi Sơ mát lạnh, rất thích hợp với sắc mặt ung dung đạm mạc của anh, khiến người ta cảm thấy loại người này là có dáng vẻ như vậy, nếu anh mà có đôi tay ấm áp thì lại không thích hợp.
“Giáo sư Hà thật sự cần em sao?!” Đôi mắt to của Cố Niệm Chi cong thành hình trăng non, thích thú đến nỗi gần như không kiềm chế được, ngay cả nước mắt cũng sắp chảy ra rồi: “Hôm qua trợ giảng của thầy lái xe đến tìm em, khuyên nhủ em từ bỏ phỏng vấn, còn nói em đi theo giáo sư Hà, sau này sẽ chẳng có tương lai gì, em rất nhát gan, từ nhỏ không cha không mẹ, càng không có hậu thuẫn gì, bị lời chị ấy nói doạ đến nỗi cả đêm qua không ngủ được đó!”
Động tác của Hà Chi Sơ ngừng lại một chút, anh ngẩng đầu nhìn Cố Niệm Chi, con ngươi đen nhánh nhìn cô ấy chăm chú, “Em nói gì? Trợ giảng của tôi hôm qua đến tìm em? Còn khuyên em từ bỏ phỏng vấn?”
“Hả? Em không nên nói, xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…” Bộ dạng Cố Niệm Chi rất phiền muộn, liên tục cúi đầu, thật ra âm thầm vạch trần chuyện Ôn Thủ Ức gây khó dễ cho cô ấy.
Cô ấy chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy, cô ấy không bao giờ ngậm bồ hòn làm ngọt, càng sẽ không làm loại thánh mẫu “chịu thiệt thòi nhẫn nhịn không nói là vĩ đại nhất”.
Hình như Hà Chi Sơ hoàn toàn không dự đoán được sẽ có loại chuyện này, anh yên lặng mất tự nhiên ngồi dựa vào ghế sofa trong phòng hội nghị, một lát sau mới gật đầu, hỏi: “... Trợ giảng của tôi? Là ai?”
Bình luận facebook