Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-41
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 41: Đụng vào điểm giới hạn
Translator & Editor:
Trong lòng Ôn Thủ Ức sợ hãi, hiểu rằng bản thân mình vẫn đụng vào điểm giới hạn của Hà Chi Sơ...
Chuyện liên quan đến Cố Niệm Chi đó cô ta cũng hối hận rồi, nhưng trước đó thấy Hà Chi Sơ nghe đoạn ghi âm xong một câu cũng không nói cô ta, còn cho rằng đã xong chuyện, hóa ra Hà Chi Sơ chỉ là nhẫn nhịn không bộc phát, đặt ở nơi này chờ cô ta.
Cũng đúng, loại người như Hà Chi Sơ, làm sao có thể bị người ta nhìn ra suy nghĩ trong lòng đây?
Nếu anh muốn trừng trị một người, sẽ không để người ra nhìn ra nguyên nhân và lí do thật sự.
Lúc anh được hai mươi sáu tuổi vào hai năm trước đã trở thành đối tác của Hội Luật sư lớn nhất nước Mỹ, không chỉ dựa vào trình độ chuyên ngành Luật cao siêu của anh.
“Giáo sư Hà, em sai rồi.” Ôn Thủ Ức vội vàng đứng dậy, “Nhưng đơn này thầy có nhận không?”
“Không nhận.” Hà Chi Sơ có chút không kiên nhẫn đứng dậy, “Những vụ án không ra gì em cũng đem đến trước mặt tôi, trợ giảng Ôn, có phải gần đây mệt quá, trình độ làm việc của em mới bị hạ thấp? Có cần tôi cho em nghỉ dài hạn không, hoặc từ chức là được rồi? Tôi có thể tìm trợ giảng khác.”
Sự điềm tĩnh lạnh nhạt trên khuôn mặt của Ôn Thủ Ức bị quét sạch, lập tức trong lòng hoảng sợ, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng Hà Chi Sơ lại có thể đuổi cô ta.
“Giáo sư Hà! Xin hãy vì sự trung thành tận tâm của em đối với thầy nhiều năm mà tha thứ cho em lần này đi?” Nước mắt Ôn Thủ Ức từ hốc mắt chảy xuống, sắp quỳ xuống với Hà Chi Sơ.
Sự dịu dàng ung dung vừa nãy đều không thấy nữa, cô ta mặt đầy hoảng hốt, toàn thân phát run, đôi môi đầy đặn run lên cầm cập.
Hà Chi Sơ im lặng nhìn cô ta một lát, đưa tay ra, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua mí mắt cô ta, thuận tay lau khô vài giọt nước mắt, giọng nói trong trẻo chậm rãi: “Được. Chẳng qua sẽ không có lần sau nữa.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Ôn Thủ Ức thở ra một hơi dài, cảm thấy chân mềm nhũn đến mức sắp không đứng vững rồi, vội chống mép bàn làm làm việc đứng vững lại.
Cô ta giơ tay sờ vào nơi vừa được Hà Chi Sơ lau nước mắt trên mặt mình, cảnh cáo bản thân không thể phạm sai lầm nữa.
Hà Chi Sơ người này có bao nhiêu bạc bẽo máu lạnh, cô ta hiểu rõ hơn ai hết.
……
Cố Niệm Chi vui sướng đi ra khỏi tòa nhà văn phòng khoa Luật, gặp phải Mai Hạ Văn đang đợi cô ấy dưới bãi đậu xe không xa, đưa chứng nhận tuyển chọn lưu trong điện thoại cho hắn xem: “Giáo sư Hà đã tuyển mình rồi!”
“Tuyển chọn ngay lúc đó sao?” Mai Hạ Văn cũng cười lên, cúi đầu nhìn chứng nhận trong điện thoại của cô ấy, “Ơ? Còn thật sự là giấy thông báo tuyển chọn của Viện nghiên cứu sinh khoa Luật đại học B, chúc mừng em, Niệm Chi!”
Mai Hạ Văn tiện thể nắm tay Cố Niệm Chi, sau đó từ cánh tay hướng lên ôm chặt vai của cô ấy, bế cô ấy lên xe.
Cố Niệm Chi đột nhiên có chút không thoải mái, nhưng vừa lên xe Mai Hạ Văn liền buông tay, nắm bắt rất đúng mực và thích hợp, nhưng lúc hắn vươn qua người cô ấy muốn cài dây an toàn, Cố Niệm Chi vội đẩy tay hắn ra: “Để mình tự làm.”
Mai Hạ Văn cũng không kiên trì, khởi động xe hướng về khu kí túc xá, vừa cười nói: “Hôm nay vừa hay có đặt bàn ở nhà hàng, tối nay chúng ta ra ngoài chúc mừng em thi thành công!”
Cố Niệm Chi cười gật đầu: “Cám ơn lớp trưởng!”
Trong khi nói chuyện, chuông điện thoại của Cố Niệm Chi vang lên, là Âm Thế Hùng.
Hắn cởi mở cười, chúc mừng Cố Niệm Chi qua điện thoại, còn nói: “... Hoắc thiếu biết được nhất định sẽ rất vui, anh đã truyền tin cho Hoắc thiếu rồi.”
“Cám ơn anh Đại Hùng.” Cố Niệm Chi nhếch môi cười nhẹ.
Vừa nói chuyện với Âm Thế Hùng xong, tin nhắn của Trần Liệt cũng gửi đến: “Chúc mừng Niệm Chi! Đợi em quay về anh Trần dẫn em đi ăn mừng!”
“Anh Trần nhớ giữ lời, em sẽ nhớ rõ đó.” Cố Niệm Chi nhắn tin lại.
Tin nhắn của Trần Liệt lập tức gửi đến: “Tất nhiên, có khi nào anh Trần không giữ lời đâu? Đúng rồi, cuối tuần em có về chung cư không?”
Cố Niệm Chi nhắn “?”.
Vì Hoắc Thiệu không ở thành phố C, Cố Niệm Chi không muốn trở về chung cư.
Trần Liệt ở bên đó nhắn lại: “Em vẫn cần phải kiểm tra mỗi tuần một lần, ít nhất trong một tháng.”
“Ồ, biết rồi. Cuối tuần em sẽ về chung cư.” Cố Niệm Chi cảm thấy Trần Liệt có chút chuyện bé xé ra to.
Cô ấy không hề có gì khó chịu, cũng không có cảm giác gì với đàn ông, không biết Trần Liệt làm gì cứ như gặp phải đại địch mà kiểm tra tới kiểm tra lui.
Cô ấy bĩu môi, tắt điện thoại, tán dóc với Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, cậu không tính thi sao?”
Mai Hạ Văn lắc đầu, tiện tay lấy ra hộp sữa chua Hy Lạp chuẩn bị cho Cố Niệm Chi đưa qua, vừa nói: “Người nhà muốn anh quay về phụ giúp, anh thi Luật đậu rồi, trở về thực tập một năm là lấy được giấy chứng nhận luật sư thì có thể hành nghề rồi.”
Việc kinh doanh của Mai gia chủ yếu ở thành phố C, nói như vậy, sau khi hắn tốt nghiệp sẽ ở tại thành phố C.
Nhưng mùa xuân năm sau Cố Niệm Chi phải đi thủ đô làm nghiên cứu sinh rồi.
Vậy bọn họ há chẳng phải sẽ chia xa sao?
Mai Hạ Văn hình như biết Cố Niệm Chi đang nghĩ gì, cười nói: “Nhà anh cần đi thủ đô để mở rộng xí nghiệp gia tộc, đến lúc đó em đi thủ đô, anh sẽ đề nghị người nhà cho anh qua đó thăm dò tình hình.
Thuận tiện có thể cùng học với người trong lòng.
Thật sự là một lớp trưởng rất chu đáo nha…
Sắc mặt Cố Niệm Chi đỏ lên, có chút ngượng nghịu quay đầu nhìn ra ngoài kính xe, nhưng khoé môi cô ấy lại lặng lẽ nhếch lên.
Xe của Mai Hạ Văn vừa dừng lại dưới kí túc xá Cố Niệm Chi, điện thoại hắn ‘đinh’ một tiếng có tin nhắn gửi đến.
[Duy Nam]: “Lớp trưởng, gần đây mình không tốt lắm… u u u u… lớp trưởng xin hãy ôm một chút, an ủi một chút…”
Mai Hạ Văn nhìn một cái, vội lướt mở điện thoại gọi đến, ý cười thoải mái trong giọng nói tràn ra: “Duy Nam, nữ hán tử này, cũng có lúc nữ tính như vậy à? Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
“Nhà mình vừa xảy ra chút chuyện, lớp trưởng, có thể cho mình mượn ít tiền không? Đợi tiền từ việc làm ăn đó của công ty ba mình chuyển về thì sẽ trả lại cậu!”
“Không vấn đề gì. Nói đi, cần bao nhiêu?”
“... Mười lăm vạn là được rồi, còn lãi suất ngân hàng, chỉ cần chống đỡ qua một tuần là được.”
“Mười lăm vạn? Được, gửi mình số tài khoản của cậu để mình chuyển tiền qua.” Mai Hạ Văn không nói hai lời, lướt mở điện thoại của mình, nhìn số dư trong tài khoản một chút.
Đối phương gửi đến một dãy số tài khoản, ngón tay Mai Hạ Văn vừa lướt, đã chuyển cho bên kia mười lăm vạn tệ.
“Cám ơn lớp trưởng!” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười giòn tan sảng khoái của con gái, vô cùng vui vẻ.
Mai Hạ Văn cúp máy, thấy Cố Niệm Chi không hiểu gì nhìn hắn, chủ động nói: “Là bạn cấp ba của anh, người nhà cô ấy xảy ra chút chuyện, tìm anh mượn tiền.” Cố Niệm Chi đẩy cửa xe bước xuống, có chút kinh ngạc khi Mai Hạ Văn không nói hai lời liền cho mượn số tiền lớn như vậy, “... Thật sự là bạn học sao? Không phải bọn lừa gạt qua điện thoại chứ?”
Loại chuyện này cô ấy thấy trên mạng rất nhiều.
Mai Hạ Văn cười xoa đầu cô ấy, “Niệm Chi, em đang lo lắng cho anh sao?”
Cố Niệm Chi liếc hắn một cái, nói: “Mình lo lắng cậu thật sự bị lừa rồi, bữa ăn tối nay của bọn mình lại bị hụt.” Ngừng một lát, cô ấy lại nói: “... Hay là, tối nay mình trả tiền, dù sao mình cũng muốn mời mấy chị trong kí túc ăn cơm.”
Translator & Editor:
Trong lòng Ôn Thủ Ức sợ hãi, hiểu rằng bản thân mình vẫn đụng vào điểm giới hạn của Hà Chi Sơ...
Chuyện liên quan đến Cố Niệm Chi đó cô ta cũng hối hận rồi, nhưng trước đó thấy Hà Chi Sơ nghe đoạn ghi âm xong một câu cũng không nói cô ta, còn cho rằng đã xong chuyện, hóa ra Hà Chi Sơ chỉ là nhẫn nhịn không bộc phát, đặt ở nơi này chờ cô ta.
Cũng đúng, loại người như Hà Chi Sơ, làm sao có thể bị người ta nhìn ra suy nghĩ trong lòng đây?
Nếu anh muốn trừng trị một người, sẽ không để người ra nhìn ra nguyên nhân và lí do thật sự.
Lúc anh được hai mươi sáu tuổi vào hai năm trước đã trở thành đối tác của Hội Luật sư lớn nhất nước Mỹ, không chỉ dựa vào trình độ chuyên ngành Luật cao siêu của anh.
“Giáo sư Hà, em sai rồi.” Ôn Thủ Ức vội vàng đứng dậy, “Nhưng đơn này thầy có nhận không?”
“Không nhận.” Hà Chi Sơ có chút không kiên nhẫn đứng dậy, “Những vụ án không ra gì em cũng đem đến trước mặt tôi, trợ giảng Ôn, có phải gần đây mệt quá, trình độ làm việc của em mới bị hạ thấp? Có cần tôi cho em nghỉ dài hạn không, hoặc từ chức là được rồi? Tôi có thể tìm trợ giảng khác.”
Sự điềm tĩnh lạnh nhạt trên khuôn mặt của Ôn Thủ Ức bị quét sạch, lập tức trong lòng hoảng sợ, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng Hà Chi Sơ lại có thể đuổi cô ta.
“Giáo sư Hà! Xin hãy vì sự trung thành tận tâm của em đối với thầy nhiều năm mà tha thứ cho em lần này đi?” Nước mắt Ôn Thủ Ức từ hốc mắt chảy xuống, sắp quỳ xuống với Hà Chi Sơ.
Sự dịu dàng ung dung vừa nãy đều không thấy nữa, cô ta mặt đầy hoảng hốt, toàn thân phát run, đôi môi đầy đặn run lên cầm cập.
Hà Chi Sơ im lặng nhìn cô ta một lát, đưa tay ra, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua mí mắt cô ta, thuận tay lau khô vài giọt nước mắt, giọng nói trong trẻo chậm rãi: “Được. Chẳng qua sẽ không có lần sau nữa.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Ôn Thủ Ức thở ra một hơi dài, cảm thấy chân mềm nhũn đến mức sắp không đứng vững rồi, vội chống mép bàn làm làm việc đứng vững lại.
Cô ta giơ tay sờ vào nơi vừa được Hà Chi Sơ lau nước mắt trên mặt mình, cảnh cáo bản thân không thể phạm sai lầm nữa.
Hà Chi Sơ người này có bao nhiêu bạc bẽo máu lạnh, cô ta hiểu rõ hơn ai hết.
……
Cố Niệm Chi vui sướng đi ra khỏi tòa nhà văn phòng khoa Luật, gặp phải Mai Hạ Văn đang đợi cô ấy dưới bãi đậu xe không xa, đưa chứng nhận tuyển chọn lưu trong điện thoại cho hắn xem: “Giáo sư Hà đã tuyển mình rồi!”
“Tuyển chọn ngay lúc đó sao?” Mai Hạ Văn cũng cười lên, cúi đầu nhìn chứng nhận trong điện thoại của cô ấy, “Ơ? Còn thật sự là giấy thông báo tuyển chọn của Viện nghiên cứu sinh khoa Luật đại học B, chúc mừng em, Niệm Chi!”
Mai Hạ Văn tiện thể nắm tay Cố Niệm Chi, sau đó từ cánh tay hướng lên ôm chặt vai của cô ấy, bế cô ấy lên xe.
Cố Niệm Chi đột nhiên có chút không thoải mái, nhưng vừa lên xe Mai Hạ Văn liền buông tay, nắm bắt rất đúng mực và thích hợp, nhưng lúc hắn vươn qua người cô ấy muốn cài dây an toàn, Cố Niệm Chi vội đẩy tay hắn ra: “Để mình tự làm.”
Mai Hạ Văn cũng không kiên trì, khởi động xe hướng về khu kí túc xá, vừa cười nói: “Hôm nay vừa hay có đặt bàn ở nhà hàng, tối nay chúng ta ra ngoài chúc mừng em thi thành công!”
Cố Niệm Chi cười gật đầu: “Cám ơn lớp trưởng!”
Trong khi nói chuyện, chuông điện thoại của Cố Niệm Chi vang lên, là Âm Thế Hùng.
Hắn cởi mở cười, chúc mừng Cố Niệm Chi qua điện thoại, còn nói: “... Hoắc thiếu biết được nhất định sẽ rất vui, anh đã truyền tin cho Hoắc thiếu rồi.”
“Cám ơn anh Đại Hùng.” Cố Niệm Chi nhếch môi cười nhẹ.
Vừa nói chuyện với Âm Thế Hùng xong, tin nhắn của Trần Liệt cũng gửi đến: “Chúc mừng Niệm Chi! Đợi em quay về anh Trần dẫn em đi ăn mừng!”
“Anh Trần nhớ giữ lời, em sẽ nhớ rõ đó.” Cố Niệm Chi nhắn tin lại.
Tin nhắn của Trần Liệt lập tức gửi đến: “Tất nhiên, có khi nào anh Trần không giữ lời đâu? Đúng rồi, cuối tuần em có về chung cư không?”
Cố Niệm Chi nhắn “?”.
Vì Hoắc Thiệu không ở thành phố C, Cố Niệm Chi không muốn trở về chung cư.
Trần Liệt ở bên đó nhắn lại: “Em vẫn cần phải kiểm tra mỗi tuần một lần, ít nhất trong một tháng.”
“Ồ, biết rồi. Cuối tuần em sẽ về chung cư.” Cố Niệm Chi cảm thấy Trần Liệt có chút chuyện bé xé ra to.
Cô ấy không hề có gì khó chịu, cũng không có cảm giác gì với đàn ông, không biết Trần Liệt làm gì cứ như gặp phải đại địch mà kiểm tra tới kiểm tra lui.
Cô ấy bĩu môi, tắt điện thoại, tán dóc với Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, cậu không tính thi sao?”
Mai Hạ Văn lắc đầu, tiện tay lấy ra hộp sữa chua Hy Lạp chuẩn bị cho Cố Niệm Chi đưa qua, vừa nói: “Người nhà muốn anh quay về phụ giúp, anh thi Luật đậu rồi, trở về thực tập một năm là lấy được giấy chứng nhận luật sư thì có thể hành nghề rồi.”
Việc kinh doanh của Mai gia chủ yếu ở thành phố C, nói như vậy, sau khi hắn tốt nghiệp sẽ ở tại thành phố C.
Nhưng mùa xuân năm sau Cố Niệm Chi phải đi thủ đô làm nghiên cứu sinh rồi.
Vậy bọn họ há chẳng phải sẽ chia xa sao?
Mai Hạ Văn hình như biết Cố Niệm Chi đang nghĩ gì, cười nói: “Nhà anh cần đi thủ đô để mở rộng xí nghiệp gia tộc, đến lúc đó em đi thủ đô, anh sẽ đề nghị người nhà cho anh qua đó thăm dò tình hình.
Thuận tiện có thể cùng học với người trong lòng.
Thật sự là một lớp trưởng rất chu đáo nha…
Sắc mặt Cố Niệm Chi đỏ lên, có chút ngượng nghịu quay đầu nhìn ra ngoài kính xe, nhưng khoé môi cô ấy lại lặng lẽ nhếch lên.
Xe của Mai Hạ Văn vừa dừng lại dưới kí túc xá Cố Niệm Chi, điện thoại hắn ‘đinh’ một tiếng có tin nhắn gửi đến.
[Duy Nam]: “Lớp trưởng, gần đây mình không tốt lắm… u u u u… lớp trưởng xin hãy ôm một chút, an ủi một chút…”
Mai Hạ Văn nhìn một cái, vội lướt mở điện thoại gọi đến, ý cười thoải mái trong giọng nói tràn ra: “Duy Nam, nữ hán tử này, cũng có lúc nữ tính như vậy à? Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
“Nhà mình vừa xảy ra chút chuyện, lớp trưởng, có thể cho mình mượn ít tiền không? Đợi tiền từ việc làm ăn đó của công ty ba mình chuyển về thì sẽ trả lại cậu!”
“Không vấn đề gì. Nói đi, cần bao nhiêu?”
“... Mười lăm vạn là được rồi, còn lãi suất ngân hàng, chỉ cần chống đỡ qua một tuần là được.”
“Mười lăm vạn? Được, gửi mình số tài khoản của cậu để mình chuyển tiền qua.” Mai Hạ Văn không nói hai lời, lướt mở điện thoại của mình, nhìn số dư trong tài khoản một chút.
Đối phương gửi đến một dãy số tài khoản, ngón tay Mai Hạ Văn vừa lướt, đã chuyển cho bên kia mười lăm vạn tệ.
“Cám ơn lớp trưởng!” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười giòn tan sảng khoái của con gái, vô cùng vui vẻ.
Mai Hạ Văn cúp máy, thấy Cố Niệm Chi không hiểu gì nhìn hắn, chủ động nói: “Là bạn cấp ba của anh, người nhà cô ấy xảy ra chút chuyện, tìm anh mượn tiền.” Cố Niệm Chi đẩy cửa xe bước xuống, có chút kinh ngạc khi Mai Hạ Văn không nói hai lời liền cho mượn số tiền lớn như vậy, “... Thật sự là bạn học sao? Không phải bọn lừa gạt qua điện thoại chứ?”
Loại chuyện này cô ấy thấy trên mạng rất nhiều.
Mai Hạ Văn cười xoa đầu cô ấy, “Niệm Chi, em đang lo lắng cho anh sao?”
Cố Niệm Chi liếc hắn một cái, nói: “Mình lo lắng cậu thật sự bị lừa rồi, bữa ăn tối nay của bọn mình lại bị hụt.” Ngừng một lát, cô ấy lại nói: “... Hay là, tối nay mình trả tiền, dù sao mình cũng muốn mời mấy chị trong kí túc ăn cơm.”
Bình luận facebook