Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-43
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 43: Đổi khách thành chủ
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Năm mười ba tuổi đó, Cố Niệm Chi đi theo Hoắc Thiệu Hằng qua Scotland nghỉ mát từng ăn món fish and chips một lần, là ở trong quán rượu Caroline nổi tiếng nhất địa phương.
Cô ấy vẫn luôn nhớ mãi không quên, trở về còn học cách làm, tiếc là sau này bị Trần Liệt cấm rồi, vì chứa nhiều dầu mỡ quá, không tốt cho sức khỏe, rất dễ béo phì...
Ánh mắt Mai Hạ Văn lại càng thương tiếc hơn.
Hắn biết fish and chips là thức ăn nhanh giống như McDonald’s KFC, hoàn toàn không đáng nhắc đến, người thật sự có tiền, có thân phận địa vị thì ai mà ăn thứ đó?
“... Hay là ăn khoanh cá mực chiên hành tây đi.” Mai Hạ Văn dịu dàng nắm tay Cố Niệm Chi, nói với nhân viên đang đứng ở cửa: “Thêm hai phần khoanh cá mực chiên hành tây lớn.”
Vừa hay Cố Niệm Chi không thích ăn cá mực và hành tây.
Nhưng mấy cái khay lớn được mang lên, cô ấy có không thích cũng phải lịch sự ăn hai miếng, lơ đãng nói khoác hai câu.
Mọi người đều ăn rất vui vẻ, Cố Niệm Chi nhấm nháp trà sữa, cười mỉm nhìn bọn họ.
Ăn xong khai vị, mới lên món chính.
Bởi vì gọi món Ý, mọi người theo thói quen chia phần món Âu.
Chính là mỗi người có dĩa đồ ăn của mình, ăn thức ăn trong dĩa của mình, không cần gắp cho nhau.
Mai Hạ Văn gọi món chính cho Cố Niệm Chi, dùng hành tây và lá nguyệt quế làm gia vị cho thịt bò thái lát và cá tuyết sốt cà Milan.
Cố Niệm Chi không dấu vết đẩy hành tây bên cạnh thịt bò thái lát sang một bên, chỉ cắt một miếng thịt bò nếm thử.
“Niệm Chi, chúc em giành được giấy thông báo tuyển chọn nghiên cứu sinh thạc sĩ của khoa Luật đại học B!” Mai Hạ Văn tươi cười chân thành, giơ lên ly rượu vang trắng Moscato d’Asti của Ý, chúc mừng Cố Niệm Chi.
“Hả? Tiểu Tứ em lấy được giấy thông báo tuyển chọn rồi hả?! Chuyện khi nào vậy?!” Yêu nữ kinh ngạc nói, cũng vội giơ ly rượu trước mặt mình lên.
Nồng độ cồn của loại rượu vang trắng Moscato d’Asti này chỉ có 5.5%%, uống vào cũng gần giống như đồ uống có ga, Mai Hạ Văn là người phải lái xe, uống loại rượu này cũng không sao.
“Chính là sáng nay, kết thúc phỏng vấn giáo sư Hà trực tiếp gửi giấy thông báo tuyển chọn cho em, có điều là thư điện tử, giấy thông báo bản chính nói là ba ngày sau sẽ đến.” Cố Niệm Chi cũng giơ ly rượu lên, vui sướng nói.
Cô ấy thật sự rất vui mừng.
Có thể trở thành nghiên cứu sinh thạc sĩ của giáo sư Hà Chi Sơ khoa Luật đại học B là một trong những tâm nguyện của cô ấy.
“Làm tốt lắm!” Lục Trà Phương cũng giơ ly lên, tao nhã cười nói: “Lần đó em bị bệnh bỏ lỡ phỏng vấn, Phùng Nghi Hỉ ở phòng kí túc đối diện làm chị buồn nôn chết được. Cám ơn trời đất cô ta xảy ra chuyện, nếu không hối tiếc duy nhất trong cuộc đời đại học của chị là Phùng Nghi Hỉ thi đậu nghiên cứu sinh khoa Luật đại học B."
Vốn dĩ Cố Niệm Chi còn chút thấp thỏm không yên, lo lắng các chị cùng phòng biết cô ấy lặng lẽ đi phỏng vấn mà không cho họ biết thì sẽ bất mãn với cô ấy.
Nhưng ba người cùng phòng kí túc hoàn toàn không để ý, sôi nổi cười chúc mừng cô ấy.
Xem ra cô ấy nghĩ nhiều rồi.
Khoé môi Cố Niệm Chi cong lên như củ ấu, giơ tay cụng ly với mọi người.
Mọi người uống một hơi cạn sạch, bầu không khí ngay tức khắc thân mật hẳn lên.
Mai Hạ Văn săn sóc, lại rót rượu vang trắng Moscato d’Asti cho Cố Niệm Chi, lượng rượu khá cạn, vừa lấp đáy ly.
Không khí ở nhà hàng Red House trong chốc lát khiến mọi người trở nên cao cấp hơn, trong lúc nói chuyện với nhau đều rất khẽ khàng nhỏ nhẹ.
Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại đặc biệt bất ngờ.
Mai Hạ Văn nhíu mày nhìn điện thoại của mình, phát hiện ra là Ngải Duy Nam gọi, hắn không muốn bắt, nên tắt rồi.
Chỉ là Ngải Duy Nam bên đó lại gửi một đoạn tin nhắn qua: “Lớp trưởng, mình đợi cậu ở cửa nhà hàng Red House.”
Mai Hạ Văn: “......”
Hắn cất điện thoại, đứng lên nói với Cố Niệm Chi: “Anh có việc ra ngoài một lát, em cứ từ từ ăn, đợi anh trở lại.” Lại vỗ vai tráng sĩ, “Cậu giúp mình chiêu đãi bọn họ thật tốt, mình đi một chút rồi về.”
Sau khi Mai Hạ Văn đi ra ngoài, yêu nữ ngồi cạnh Cố Niệm Chi nhấp một ngụm rượu vang trắng, hỏi cô ấy: “Lớp trưởng sao lại đi rồi?”
“Hình như có việc, có người gọi cho cậu ấy.” Cố Niệm Chi cũng không biết là chuyện gì, tuỳ tiện nói một tiếng, liền chuyển sang chuyện khác, “Yêu nữ, sau khi tốt nghiệp chị về thủ đô sao?”
“Đúng đó, người nhà đang hối thúc đây.” Món ăn trước mặt yêu nữ là thịt gà phô mai đút lò và salad bạch tuộc ớt chuông rau củ, cô ấy dùng nĩa cắt nhỏ phô mai và trộn chung với tương cà, quệt lên ức gà, lại cắt thành một miếng nhỏ ăn từ tốn.
Hương vị của phô mai rất đậm đà, tương cà chua tươi ngon, sau khi trộn với nhau vị tương đối đậm, có thể uống một ngụm rượu trắng nồng độ không quá cao.
Lục Trà Phương ăn vài miếng mì Ý mực thì không ăn nữa, chỉ bưng ly rượu vang trắng ngẩn ngơ nhìn ra cửa.
Mãi đến khi Mai Hạ Văn dẫn theo một người con gái có khuôn mặt thanh tú, dáng người vừa vặn đi vào, cô ấy mới cười, ho nhẹ một tiếng, ngữ khí có ý vị sâu xa: “Thì ra lớp trưởng ra ngoài đón người đẹp sao?”
Mai Hạ Văn kéo một cái ghế, để Ngải Duy Nam ngồi xuống, giới thiệu với các bạn học đang ngồi trong phòng: “Đây là bạn học cấp ba của mình Ngải Duy Nam, cậu ấy học ở khoa Luật đại học Z.”
Lại giới thiệu với Ngải Duy Nam bạn đại học của mình: “Bọn họ là bạn cùng lớp với mình, tráng sĩ, cậu biết rồi. Đây là… các bạn nữ lớp mình, Phương Văn Hân, Tào Vân San, Vương Quân Nha và Cố Niệm Chi."
Mai Hạ Văn cân nhắc một chút, vẫn không nói biệt danh của ba người kia, chỉ nói họ tên bình thường.
Ngải Duy Nam vô cùng sảng khoái hào phóng rót một ly rượu vang cho mình, đổi khách thành chủ nói: “Mình đến muộn, tự phạt ba ly. Mọi người cứ tự nhiên, Hạ Văn là người rất hiếu khách, mọi người đừng gò bó, muốn ăn gì thì ăn.” Nói xong một hơi uống cạn, lại uống thêm hai ly nữa, khí thế của nữ chủ nhân trong nháy mắt thể hiện rõ.
Người trong phòng kí túc của Cố Niệm Chi đều rất khôn khéo, làm sao không nhìn ra được lờ mờ có ý tuyên bố “chủ quyền”...
Lục Trà Phương cười nhẹ một tiếng, Ngải Duy Nam thật có dũng cảm múa rìu qua mắt thợ, xem thường sau khi Lục Trà Phương tốt nghiệp tiểu học thì không chơi được nữa hay sao?
Cô ấy xoay xoay ly rượu vang trong tay, chậm rãi nói: “Uống phạt ba ly rượu vang là có ý gì? Bình thường không phải nên dùng rượu trắng sao?”
Yêu nữ lập tức tiếp lời, kẻ xướng người hoạ: “Phải đó, nếu như bạn học Ngải thật sự có thành ý, nên tự phạt ba ly rượu trắng mới đúng!”
“Thú vị. Chẳng qua, lớp trưởng có mời cậu trước sao?” Tào nương nương dáng vẻ cười mỉm, cũng giơ ly rượu của mình lên.
Ngải Duy Nam sững sờ một lát, lắc đầu nói: “Lớp trưởng không biết hôm nay mình sẽ đến thành phố C, sao mà mời mình được.”
Tào nương nương đặt ly rượu xuống khá mạnh, nhưng âm thanh nói chuyện lại rất nhẹ nhàng: “Vậy cậu cố sức tự phạt cái gì? Nói nghe cứ như bọn mình đang đợi cậu vậy, trên mặt có ly rượu to như vậy.”
Trong chốc lát mặt Ngải Duy Nam đỏ lên, nhìn Mai Hạ Văn, cắn môi: “Lớp trưởng…”
Mai Hạ Văn cười giảng hoà: “Ba người họ thích nói đùa, nói năng sắc bén như trong lòng lại mềm, đang đùa giỡn với cậu thôi.”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Năm mười ba tuổi đó, Cố Niệm Chi đi theo Hoắc Thiệu Hằng qua Scotland nghỉ mát từng ăn món fish and chips một lần, là ở trong quán rượu Caroline nổi tiếng nhất địa phương.
Cô ấy vẫn luôn nhớ mãi không quên, trở về còn học cách làm, tiếc là sau này bị Trần Liệt cấm rồi, vì chứa nhiều dầu mỡ quá, không tốt cho sức khỏe, rất dễ béo phì...
Ánh mắt Mai Hạ Văn lại càng thương tiếc hơn.
Hắn biết fish and chips là thức ăn nhanh giống như McDonald’s KFC, hoàn toàn không đáng nhắc đến, người thật sự có tiền, có thân phận địa vị thì ai mà ăn thứ đó?
“... Hay là ăn khoanh cá mực chiên hành tây đi.” Mai Hạ Văn dịu dàng nắm tay Cố Niệm Chi, nói với nhân viên đang đứng ở cửa: “Thêm hai phần khoanh cá mực chiên hành tây lớn.”
Vừa hay Cố Niệm Chi không thích ăn cá mực và hành tây.
Nhưng mấy cái khay lớn được mang lên, cô ấy có không thích cũng phải lịch sự ăn hai miếng, lơ đãng nói khoác hai câu.
Mọi người đều ăn rất vui vẻ, Cố Niệm Chi nhấm nháp trà sữa, cười mỉm nhìn bọn họ.
Ăn xong khai vị, mới lên món chính.
Bởi vì gọi món Ý, mọi người theo thói quen chia phần món Âu.
Chính là mỗi người có dĩa đồ ăn của mình, ăn thức ăn trong dĩa của mình, không cần gắp cho nhau.
Mai Hạ Văn gọi món chính cho Cố Niệm Chi, dùng hành tây và lá nguyệt quế làm gia vị cho thịt bò thái lát và cá tuyết sốt cà Milan.
Cố Niệm Chi không dấu vết đẩy hành tây bên cạnh thịt bò thái lát sang một bên, chỉ cắt một miếng thịt bò nếm thử.
“Niệm Chi, chúc em giành được giấy thông báo tuyển chọn nghiên cứu sinh thạc sĩ của khoa Luật đại học B!” Mai Hạ Văn tươi cười chân thành, giơ lên ly rượu vang trắng Moscato d’Asti của Ý, chúc mừng Cố Niệm Chi.
“Hả? Tiểu Tứ em lấy được giấy thông báo tuyển chọn rồi hả?! Chuyện khi nào vậy?!” Yêu nữ kinh ngạc nói, cũng vội giơ ly rượu trước mặt mình lên.
Nồng độ cồn của loại rượu vang trắng Moscato d’Asti này chỉ có 5.5%%, uống vào cũng gần giống như đồ uống có ga, Mai Hạ Văn là người phải lái xe, uống loại rượu này cũng không sao.
“Chính là sáng nay, kết thúc phỏng vấn giáo sư Hà trực tiếp gửi giấy thông báo tuyển chọn cho em, có điều là thư điện tử, giấy thông báo bản chính nói là ba ngày sau sẽ đến.” Cố Niệm Chi cũng giơ ly rượu lên, vui sướng nói.
Cô ấy thật sự rất vui mừng.
Có thể trở thành nghiên cứu sinh thạc sĩ của giáo sư Hà Chi Sơ khoa Luật đại học B là một trong những tâm nguyện của cô ấy.
“Làm tốt lắm!” Lục Trà Phương cũng giơ ly lên, tao nhã cười nói: “Lần đó em bị bệnh bỏ lỡ phỏng vấn, Phùng Nghi Hỉ ở phòng kí túc đối diện làm chị buồn nôn chết được. Cám ơn trời đất cô ta xảy ra chuyện, nếu không hối tiếc duy nhất trong cuộc đời đại học của chị là Phùng Nghi Hỉ thi đậu nghiên cứu sinh khoa Luật đại học B."
Vốn dĩ Cố Niệm Chi còn chút thấp thỏm không yên, lo lắng các chị cùng phòng biết cô ấy lặng lẽ đi phỏng vấn mà không cho họ biết thì sẽ bất mãn với cô ấy.
Nhưng ba người cùng phòng kí túc hoàn toàn không để ý, sôi nổi cười chúc mừng cô ấy.
Xem ra cô ấy nghĩ nhiều rồi.
Khoé môi Cố Niệm Chi cong lên như củ ấu, giơ tay cụng ly với mọi người.
Mọi người uống một hơi cạn sạch, bầu không khí ngay tức khắc thân mật hẳn lên.
Mai Hạ Văn săn sóc, lại rót rượu vang trắng Moscato d’Asti cho Cố Niệm Chi, lượng rượu khá cạn, vừa lấp đáy ly.
Không khí ở nhà hàng Red House trong chốc lát khiến mọi người trở nên cao cấp hơn, trong lúc nói chuyện với nhau đều rất khẽ khàng nhỏ nhẹ.
Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại đặc biệt bất ngờ.
Mai Hạ Văn nhíu mày nhìn điện thoại của mình, phát hiện ra là Ngải Duy Nam gọi, hắn không muốn bắt, nên tắt rồi.
Chỉ là Ngải Duy Nam bên đó lại gửi một đoạn tin nhắn qua: “Lớp trưởng, mình đợi cậu ở cửa nhà hàng Red House.”
Mai Hạ Văn: “......”
Hắn cất điện thoại, đứng lên nói với Cố Niệm Chi: “Anh có việc ra ngoài một lát, em cứ từ từ ăn, đợi anh trở lại.” Lại vỗ vai tráng sĩ, “Cậu giúp mình chiêu đãi bọn họ thật tốt, mình đi một chút rồi về.”
Sau khi Mai Hạ Văn đi ra ngoài, yêu nữ ngồi cạnh Cố Niệm Chi nhấp một ngụm rượu vang trắng, hỏi cô ấy: “Lớp trưởng sao lại đi rồi?”
“Hình như có việc, có người gọi cho cậu ấy.” Cố Niệm Chi cũng không biết là chuyện gì, tuỳ tiện nói một tiếng, liền chuyển sang chuyện khác, “Yêu nữ, sau khi tốt nghiệp chị về thủ đô sao?”
“Đúng đó, người nhà đang hối thúc đây.” Món ăn trước mặt yêu nữ là thịt gà phô mai đút lò và salad bạch tuộc ớt chuông rau củ, cô ấy dùng nĩa cắt nhỏ phô mai và trộn chung với tương cà, quệt lên ức gà, lại cắt thành một miếng nhỏ ăn từ tốn.
Hương vị của phô mai rất đậm đà, tương cà chua tươi ngon, sau khi trộn với nhau vị tương đối đậm, có thể uống một ngụm rượu trắng nồng độ không quá cao.
Lục Trà Phương ăn vài miếng mì Ý mực thì không ăn nữa, chỉ bưng ly rượu vang trắng ngẩn ngơ nhìn ra cửa.
Mãi đến khi Mai Hạ Văn dẫn theo một người con gái có khuôn mặt thanh tú, dáng người vừa vặn đi vào, cô ấy mới cười, ho nhẹ một tiếng, ngữ khí có ý vị sâu xa: “Thì ra lớp trưởng ra ngoài đón người đẹp sao?”
Mai Hạ Văn kéo một cái ghế, để Ngải Duy Nam ngồi xuống, giới thiệu với các bạn học đang ngồi trong phòng: “Đây là bạn học cấp ba của mình Ngải Duy Nam, cậu ấy học ở khoa Luật đại học Z.”
Lại giới thiệu với Ngải Duy Nam bạn đại học của mình: “Bọn họ là bạn cùng lớp với mình, tráng sĩ, cậu biết rồi. Đây là… các bạn nữ lớp mình, Phương Văn Hân, Tào Vân San, Vương Quân Nha và Cố Niệm Chi."
Mai Hạ Văn cân nhắc một chút, vẫn không nói biệt danh của ba người kia, chỉ nói họ tên bình thường.
Ngải Duy Nam vô cùng sảng khoái hào phóng rót một ly rượu vang cho mình, đổi khách thành chủ nói: “Mình đến muộn, tự phạt ba ly. Mọi người cứ tự nhiên, Hạ Văn là người rất hiếu khách, mọi người đừng gò bó, muốn ăn gì thì ăn.” Nói xong một hơi uống cạn, lại uống thêm hai ly nữa, khí thế của nữ chủ nhân trong nháy mắt thể hiện rõ.
Người trong phòng kí túc của Cố Niệm Chi đều rất khôn khéo, làm sao không nhìn ra được lờ mờ có ý tuyên bố “chủ quyền”...
Lục Trà Phương cười nhẹ một tiếng, Ngải Duy Nam thật có dũng cảm múa rìu qua mắt thợ, xem thường sau khi Lục Trà Phương tốt nghiệp tiểu học thì không chơi được nữa hay sao?
Cô ấy xoay xoay ly rượu vang trong tay, chậm rãi nói: “Uống phạt ba ly rượu vang là có ý gì? Bình thường không phải nên dùng rượu trắng sao?”
Yêu nữ lập tức tiếp lời, kẻ xướng người hoạ: “Phải đó, nếu như bạn học Ngải thật sự có thành ý, nên tự phạt ba ly rượu trắng mới đúng!”
“Thú vị. Chẳng qua, lớp trưởng có mời cậu trước sao?” Tào nương nương dáng vẻ cười mỉm, cũng giơ ly rượu của mình lên.
Ngải Duy Nam sững sờ một lát, lắc đầu nói: “Lớp trưởng không biết hôm nay mình sẽ đến thành phố C, sao mà mời mình được.”
Tào nương nương đặt ly rượu xuống khá mạnh, nhưng âm thanh nói chuyện lại rất nhẹ nhàng: “Vậy cậu cố sức tự phạt cái gì? Nói nghe cứ như bọn mình đang đợi cậu vậy, trên mặt có ly rượu to như vậy.”
Trong chốc lát mặt Ngải Duy Nam đỏ lên, nhìn Mai Hạ Văn, cắn môi: “Lớp trưởng…”
Mai Hạ Văn cười giảng hoà: “Ba người họ thích nói đùa, nói năng sắc bén như trong lòng lại mềm, đang đùa giỡn với cậu thôi.”
Bình luận facebook