Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-46
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 46: Người so với người
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Thật sự không giận nữa?” Mai Hạ Văn nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ấy, hình như đang phỏng đoán lời nói của cô ấy là thật lòng, hay là chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn.
Ánh mắt Cố Niệm Chi trong vắt thản nhiên, cười ngẩng đầu vuốt vuốt tóc, “Thật đó, mình sẽ không nổi giận với người không liên quan. Không còn sớm nữa, lớp trưởng trở về trước đi.”
Mai Hạ Văn nhìn đồng hồ, “Vậy anh đi đây, ngày mai mang đồ ăn sáng cho em.”
Cố Niệm Chi vội lắc đầu: “Không cần đâu lớp trưởng, mai mình phải đi làm luận văn tốt nghiệp…”
“Ừ, em đi lên đi, anh nhìn em lên đó rồi mới đi.” Mai Hạ Văn lại châm điếu thuốc, nhìn Cố Niệm Chi cười, trong lòng nghĩ cô gái nhỏ này nhìn hiền lành, thật ra muốn làm cô ấy rung động thật không dễ dàng.
Cố Niệm Chi thấy không thay đổi được hắn, cũng không nói nhiều nữa, xoay người trở về kí túc xá.
Cô ấy lên lầu, từ trong hộp Starbucks lấy ra cà phê và bánh muffin cho bạn cùng phòng, đặt trên bàn học của mình, tự mình đi đến ban công nhìn xuống dưới.
Mai Hạ Văn ngẩng đầu lên, hí mắt vẫy tay với cô ấy, mới vào trong xe chạy đi.
Bạn cùng phòng thấy biểu cảm của Cố Niệm Chi nhẹ nhõm vui vẻ, liền biết đã hết cãi nhau rồi, bọn họ cũng không vạch trần, cố ý nói: “Hôm nay thật là mệt, phải lên giường sớm.”
Cố Niệm Chi tắm xong ra ngoài, thấy mọi người đều ngủ rồi, cô ấy nhìn điện thoại, Hoắc thiếu vẫn chưa gọi điện đến.
Cô ấy dứt khoát cầm theo sổ tay lên giường viết luận văn, vẫn luôn đợi đến hai giờ sáng, buồn ngủ đến nỗi mắt cũng mở không lên rồi, mới đóng sổ tay lại đi ngủ.
Nhưng vẫn luôn đặt điện thoại bên cạnh tay, thậm chí còn không chuyển qua chế độ rung.
Một đêm tỉnh lại, trời đã sớm bửng, yêu nữ đang tập yoga trên ban công, nghe thấy Cố Niệm Chi đang nói chuyện với Lục Trà Phương, quay đầu gọi cô ấy: “Tiểu Tứ, lớp trưởng mang đồ ăn sáng qua cho em kìa, chị thấy rồi, hình như là phần ăn sáng của Phúc Mãn Lầu.”
Cố Niệm Chi vô ý thức chỉ nhìn điện thoại, vẫn không có cuộc gọi đến, cũng không có tin nhắn dặn dò nào.
Xem ra, Hoắc thiếu thật sự rất bận, hoặc là, loại chuyện nhỏ nhặt này anh căn bản không muốn để ý đến?
Mặc dù cô ấy gọi anh là chú Hoắc, nhưng thật ra bọn họ không hề có chút quan hệ huyết thống nào.
Anh là thiếu tướng ngồi ở trên cao, cô ấy là trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Cố Niệm Chi lắc đầu, sau khi vội vàng rời giường súc miệng thay đồ liền đeo ba lô laptop đi xuống lầu.
Mai Hạ Văn đi qua, “Ăn sáng chưa?”
“Lớp trưởng biết mình chưa ăn mới mang qua phải không?” Cố Niệm Chi nhìn hộp đồ ăn của Phúc Mãn Lầu trong tay Mai Hạ Văn nuốt nước miếng.
Thật sự đói rồi.
Hôm qua cô ấy không cách nào ăn no được, vẫn luôn kích động nên không thấy đói.
Sáng nay thức dậy sớm, mới phát hiện mình đói đến hai mắt nổ đom đóm rồi.
Mai Hạ Văn dẫn cô ấy đi đến bàn ghế đá bên hồ ăn sáng.
Thành phố C đầu tháng ba, buổi sáng vẫn còn chút lạnh, nhưng món cháo tổ yến bo bo nóng hổi nổi tiếng của Phúc Mãn Lầu, bánh bao súp tươi ngon đến rớt chân mày, cùng với thịt bò sốt hương vị chính tông ngon đến mức không thể dừng lại được.
Trong vô tình, cô ấy vậy mà lại ăn sạch sẽ nguyên một phần ăn sáng.
Mai Hạ Văn chỉ uống một hộp sữa, cười nói với cô ấy: “Xem ra, hôm qua em không ăn no. Có phải không thích món Ý ở nhà hàng Red House không?”
Cố Niệm Chi cười nói: “Không phải là không thích món Ý, mà là không thích hành tây.”
Mai Hạ Văn suy nghĩ một chút, hình như hành tây trong món ăn hôm qua tương đối nhiều, gật đầu: “Sau này biết rồi, không gọi cho em món có hành tây nữa.”
Hai người thu dọn một lát, rồi tách nhau ra.
Cố Niệm Chi đi thư viện viết luận văn, Mai Hạ Văn đi phòng làm việc hội sinh viên khoa Luật xử lý những công việc tốt nghiệp liên tiếp.
Cố Niệm Chi ngồi trong thư viện một buổi sáng, sửa chữa dàn ý luận văn một lượt.
Thời gian ngồi trước máy tính quá lâu, cái cổ của cô ấy cũng ê ẩm rồi.
Dùng tay bóp nắn sau gáy, không để ý có người ngồi xuống trước mặt cô ấy.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn, vậy mà lại là giáo sư Hà Chi Sơ.
“Giáo sư Hà?!” Cố Niệm Chi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Thầy đến thư viện đọc sách sao?”
Hà Chi Sơ gật đầu, anh mặc áo vest thoải mái màu tím, quần tây cùng màu, ngồi đối diện với Cố Niệm Chi, cao hơn cô ấy một cái đầu.
Cố Niệm Chi mới phát hiện ra Hà Chi Sơ nhìn có vẻ cao lớn lịch sự, không cường tráng như Hoắc thiếu, nhưng về mặt khí thế lại dũng mãnh không kém Hoắc thiếu.
Giống đôi mắt đào hoa đa tình mênh mông sóng nước và thần sắc tịch mịch lạnh lẽo của anh, tràn đầy sự quyến rũ mâu thuẫn.
Lúc Cố Niệm Chi đánh giá Hà Chi Sơ, Hà Chi Sơ cũng đang quan sát cô ấy.
Chiều cao của cô ấy so với các bạn nữ cùng tuổi cũng xem như là cao rồi, chưa đủ mười tám tuổi đã gần một mét bảy.
Da thịt trắng nõn đến mức trong suốt, nhìn từ xa giống như được che phủ bởi một lớp sương mù, nhìn gần càng thấy không hề có chút tì vết nào.
Đôi mắt to tròn, nhất là con ngươi đen láy càng dễ khiến người ta động lòng.
Còn dáng người, mặc dù cô ấy mặc chiếc áo len cổ tròn màu tím hồng rộng rãi, cũng có thể nhìn ra đồi núi nhấp nhô trên người, nổi bật hơn những cô gái bình thường nhiều.
Hà Chi Sơ âm thầm đánh giá Cố Niệm Chi, ánh mắt mang theo ý lạnh.
Hắn rủ mắt xuống, tiện tay gấp lại quyển sách trước mặt, hỏi Cố Niệm Chi: “Em đang viết gì vậy?”
“Luận văn tốt nghiệp của em.” Cố Niệm Chi nghĩ đến việc mùa xuân năm sau Hà Chi Sơ sẽ là thầy hướng dẫn của cô ấy, lập tức lấy tinh thần, hứng thú bừng bừng nói với anh về dàn ý luận văn của cô ấy.
Hà Chi Sơ quả nhiên là đàn anh trong giới Luật sư, rất nhanh đã chỉ ra những chỗ chưa thích hợp trong dàn ý của cô ấy, còn giúp cô ấy nghĩ ra vài điểm đột phá tuyệt diệu.
Cố Niệm Chi chỉnh sửa dàn ý của mình lần nữa, khen ngợi: “Thật sự là nghe vua nói một câu còn hơn mười năm đọc sách.”
Hà Chi Sơ đứng lên, một tay đút vào túi quần, một tay lấy ra danh thiếp của mình đưa cho Cố Niệm Chi, “Viết luận văn cho tốt, viết xong có thể gửi đến hộp mail của tôi, tôi giúp em chỉnh sửa.”
“Được được!” Cố Niệm Chi rất vui mừng, giơ hai tay ra, nhận lấy danh thiếp từ trong tay Hà Chi Sơ, nhìn thấy bên trên có địa chỉ e-mail của anh, tất nhiên còn có số điện thoại, và địa chỉ phòng làm việc của anh, còn có địa chỉ của Hội Luật sư.
Cố Niệm Chi nhìn kĩ càng, thuận miệng hỏi: “Giáo sư Hà, thầy kiêm chức ở Hội Luật sư Quân Lâm này sao?”
Đôi mắt đào hoa của Hà Chi Sơ nổi lên gợn sóng, giống như đang cười, nhưng ý cười quá nhạt, dường như vừa hiện liền tắt, “Không có kiêm chức, đây là Hội Luật sư của tôi.”
“Hả? Thầy thật sự là tấm gương của sinh viên khoa Luật tụi em.” Cố Niệm Chi khen ngợi từ đáy lòng.
Cả đời này khi nào cô ấy mới có thể làm được đến bậc đối tác, hoặc là sở hữu Hội Luật sư của riêng mình đây?
Hà Chi Sơ giống như có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô ấy, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần em có thể chứng minh năng lực của em, làm đến đối tác pháp luật cũng không phải việc khó gì.”
“Vậy em ghi nhận ý tốt của thầy.” Cố Niệm Chi mang theo thần sắc nịnh nọt lấy lòng Hà Chi Sơ.
Đây là thầy hướng dẫn và ông chủ của cô ấy ba năm tới, phải ôm chặt bắp đùi sau này mới có thể thoải mái thuận lợi.
Hà Chi Sơ vừa đi thì điện thoại của Cố Niệm Chi vang lên.
Cô ấy vội lấy ra xem, lại phát hiện là điện thoại của Mai Hạ Văn.
Ngón tay đưa ra, nhẹ nhàng lướt mở, hỏi: “Lớp trưởng, có chuyện gì?”
“Trưa rồi, anh đón em đi ăn cơm.” Sau đó lại nhắc nhở cô ấy, “Bên ngoài đang mưa, anh có mang dù cho em, đợi anh ở cửa chính, đừng ra ngoài.”
Cố Niệm Chi nhìn ra bên ngoài, quả nhiên không biết lúc nào thì mưa rồi.
Trong lòng cô ấy có chút cảm động, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, thu dọn đồ đạc xuống lầu, kết quả nhìn thấy Ôn Thủ Ức đang ân cần mở dù cho giáo sư Hà Chi Sơ ngay cửa thư viện, vừa khom người mở cửa sau xe để anh lên xe.
Cố Niệm Chi nhìn thấy âm thầm chậc lưỡi, Ôn Thủ Ức là trợ giảng chỗ nào, rõ ràng là bảo mẫu...
Chiếc Mercedes của Hà Chi Sơ làm nước mưa bắn tung tóe, chạy vào trong màn mưa.
Trước cửa thư viện có mấy người đang cầm dù ra vội vàng né sang bên cạnh, trong đó có Mai Hạ Văn đang cầm một chiếc dù màu xám.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Thật sự không giận nữa?” Mai Hạ Văn nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ấy, hình như đang phỏng đoán lời nói của cô ấy là thật lòng, hay là chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn.
Ánh mắt Cố Niệm Chi trong vắt thản nhiên, cười ngẩng đầu vuốt vuốt tóc, “Thật đó, mình sẽ không nổi giận với người không liên quan. Không còn sớm nữa, lớp trưởng trở về trước đi.”
Mai Hạ Văn nhìn đồng hồ, “Vậy anh đi đây, ngày mai mang đồ ăn sáng cho em.”
Cố Niệm Chi vội lắc đầu: “Không cần đâu lớp trưởng, mai mình phải đi làm luận văn tốt nghiệp…”
“Ừ, em đi lên đi, anh nhìn em lên đó rồi mới đi.” Mai Hạ Văn lại châm điếu thuốc, nhìn Cố Niệm Chi cười, trong lòng nghĩ cô gái nhỏ này nhìn hiền lành, thật ra muốn làm cô ấy rung động thật không dễ dàng.
Cố Niệm Chi thấy không thay đổi được hắn, cũng không nói nhiều nữa, xoay người trở về kí túc xá.
Cô ấy lên lầu, từ trong hộp Starbucks lấy ra cà phê và bánh muffin cho bạn cùng phòng, đặt trên bàn học của mình, tự mình đi đến ban công nhìn xuống dưới.
Mai Hạ Văn ngẩng đầu lên, hí mắt vẫy tay với cô ấy, mới vào trong xe chạy đi.
Bạn cùng phòng thấy biểu cảm của Cố Niệm Chi nhẹ nhõm vui vẻ, liền biết đã hết cãi nhau rồi, bọn họ cũng không vạch trần, cố ý nói: “Hôm nay thật là mệt, phải lên giường sớm.”
Cố Niệm Chi tắm xong ra ngoài, thấy mọi người đều ngủ rồi, cô ấy nhìn điện thoại, Hoắc thiếu vẫn chưa gọi điện đến.
Cô ấy dứt khoát cầm theo sổ tay lên giường viết luận văn, vẫn luôn đợi đến hai giờ sáng, buồn ngủ đến nỗi mắt cũng mở không lên rồi, mới đóng sổ tay lại đi ngủ.
Nhưng vẫn luôn đặt điện thoại bên cạnh tay, thậm chí còn không chuyển qua chế độ rung.
Một đêm tỉnh lại, trời đã sớm bửng, yêu nữ đang tập yoga trên ban công, nghe thấy Cố Niệm Chi đang nói chuyện với Lục Trà Phương, quay đầu gọi cô ấy: “Tiểu Tứ, lớp trưởng mang đồ ăn sáng qua cho em kìa, chị thấy rồi, hình như là phần ăn sáng của Phúc Mãn Lầu.”
Cố Niệm Chi vô ý thức chỉ nhìn điện thoại, vẫn không có cuộc gọi đến, cũng không có tin nhắn dặn dò nào.
Xem ra, Hoắc thiếu thật sự rất bận, hoặc là, loại chuyện nhỏ nhặt này anh căn bản không muốn để ý đến?
Mặc dù cô ấy gọi anh là chú Hoắc, nhưng thật ra bọn họ không hề có chút quan hệ huyết thống nào.
Anh là thiếu tướng ngồi ở trên cao, cô ấy là trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Cố Niệm Chi lắc đầu, sau khi vội vàng rời giường súc miệng thay đồ liền đeo ba lô laptop đi xuống lầu.
Mai Hạ Văn đi qua, “Ăn sáng chưa?”
“Lớp trưởng biết mình chưa ăn mới mang qua phải không?” Cố Niệm Chi nhìn hộp đồ ăn của Phúc Mãn Lầu trong tay Mai Hạ Văn nuốt nước miếng.
Thật sự đói rồi.
Hôm qua cô ấy không cách nào ăn no được, vẫn luôn kích động nên không thấy đói.
Sáng nay thức dậy sớm, mới phát hiện mình đói đến hai mắt nổ đom đóm rồi.
Mai Hạ Văn dẫn cô ấy đi đến bàn ghế đá bên hồ ăn sáng.
Thành phố C đầu tháng ba, buổi sáng vẫn còn chút lạnh, nhưng món cháo tổ yến bo bo nóng hổi nổi tiếng của Phúc Mãn Lầu, bánh bao súp tươi ngon đến rớt chân mày, cùng với thịt bò sốt hương vị chính tông ngon đến mức không thể dừng lại được.
Trong vô tình, cô ấy vậy mà lại ăn sạch sẽ nguyên một phần ăn sáng.
Mai Hạ Văn chỉ uống một hộp sữa, cười nói với cô ấy: “Xem ra, hôm qua em không ăn no. Có phải không thích món Ý ở nhà hàng Red House không?”
Cố Niệm Chi cười nói: “Không phải là không thích món Ý, mà là không thích hành tây.”
Mai Hạ Văn suy nghĩ một chút, hình như hành tây trong món ăn hôm qua tương đối nhiều, gật đầu: “Sau này biết rồi, không gọi cho em món có hành tây nữa.”
Hai người thu dọn một lát, rồi tách nhau ra.
Cố Niệm Chi đi thư viện viết luận văn, Mai Hạ Văn đi phòng làm việc hội sinh viên khoa Luật xử lý những công việc tốt nghiệp liên tiếp.
Cố Niệm Chi ngồi trong thư viện một buổi sáng, sửa chữa dàn ý luận văn một lượt.
Thời gian ngồi trước máy tính quá lâu, cái cổ của cô ấy cũng ê ẩm rồi.
Dùng tay bóp nắn sau gáy, không để ý có người ngồi xuống trước mặt cô ấy.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn, vậy mà lại là giáo sư Hà Chi Sơ.
“Giáo sư Hà?!” Cố Niệm Chi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Thầy đến thư viện đọc sách sao?”
Hà Chi Sơ gật đầu, anh mặc áo vest thoải mái màu tím, quần tây cùng màu, ngồi đối diện với Cố Niệm Chi, cao hơn cô ấy một cái đầu.
Cố Niệm Chi mới phát hiện ra Hà Chi Sơ nhìn có vẻ cao lớn lịch sự, không cường tráng như Hoắc thiếu, nhưng về mặt khí thế lại dũng mãnh không kém Hoắc thiếu.
Giống đôi mắt đào hoa đa tình mênh mông sóng nước và thần sắc tịch mịch lạnh lẽo của anh, tràn đầy sự quyến rũ mâu thuẫn.
Lúc Cố Niệm Chi đánh giá Hà Chi Sơ, Hà Chi Sơ cũng đang quan sát cô ấy.
Chiều cao của cô ấy so với các bạn nữ cùng tuổi cũng xem như là cao rồi, chưa đủ mười tám tuổi đã gần một mét bảy.
Da thịt trắng nõn đến mức trong suốt, nhìn từ xa giống như được che phủ bởi một lớp sương mù, nhìn gần càng thấy không hề có chút tì vết nào.
Đôi mắt to tròn, nhất là con ngươi đen láy càng dễ khiến người ta động lòng.
Còn dáng người, mặc dù cô ấy mặc chiếc áo len cổ tròn màu tím hồng rộng rãi, cũng có thể nhìn ra đồi núi nhấp nhô trên người, nổi bật hơn những cô gái bình thường nhiều.
Hà Chi Sơ âm thầm đánh giá Cố Niệm Chi, ánh mắt mang theo ý lạnh.
Hắn rủ mắt xuống, tiện tay gấp lại quyển sách trước mặt, hỏi Cố Niệm Chi: “Em đang viết gì vậy?”
“Luận văn tốt nghiệp của em.” Cố Niệm Chi nghĩ đến việc mùa xuân năm sau Hà Chi Sơ sẽ là thầy hướng dẫn của cô ấy, lập tức lấy tinh thần, hứng thú bừng bừng nói với anh về dàn ý luận văn của cô ấy.
Hà Chi Sơ quả nhiên là đàn anh trong giới Luật sư, rất nhanh đã chỉ ra những chỗ chưa thích hợp trong dàn ý của cô ấy, còn giúp cô ấy nghĩ ra vài điểm đột phá tuyệt diệu.
Cố Niệm Chi chỉnh sửa dàn ý của mình lần nữa, khen ngợi: “Thật sự là nghe vua nói một câu còn hơn mười năm đọc sách.”
Hà Chi Sơ đứng lên, một tay đút vào túi quần, một tay lấy ra danh thiếp của mình đưa cho Cố Niệm Chi, “Viết luận văn cho tốt, viết xong có thể gửi đến hộp mail của tôi, tôi giúp em chỉnh sửa.”
“Được được!” Cố Niệm Chi rất vui mừng, giơ hai tay ra, nhận lấy danh thiếp từ trong tay Hà Chi Sơ, nhìn thấy bên trên có địa chỉ e-mail của anh, tất nhiên còn có số điện thoại, và địa chỉ phòng làm việc của anh, còn có địa chỉ của Hội Luật sư.
Cố Niệm Chi nhìn kĩ càng, thuận miệng hỏi: “Giáo sư Hà, thầy kiêm chức ở Hội Luật sư Quân Lâm này sao?”
Đôi mắt đào hoa của Hà Chi Sơ nổi lên gợn sóng, giống như đang cười, nhưng ý cười quá nhạt, dường như vừa hiện liền tắt, “Không có kiêm chức, đây là Hội Luật sư của tôi.”
“Hả? Thầy thật sự là tấm gương của sinh viên khoa Luật tụi em.” Cố Niệm Chi khen ngợi từ đáy lòng.
Cả đời này khi nào cô ấy mới có thể làm được đến bậc đối tác, hoặc là sở hữu Hội Luật sư của riêng mình đây?
Hà Chi Sơ giống như có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô ấy, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần em có thể chứng minh năng lực của em, làm đến đối tác pháp luật cũng không phải việc khó gì.”
“Vậy em ghi nhận ý tốt của thầy.” Cố Niệm Chi mang theo thần sắc nịnh nọt lấy lòng Hà Chi Sơ.
Đây là thầy hướng dẫn và ông chủ của cô ấy ba năm tới, phải ôm chặt bắp đùi sau này mới có thể thoải mái thuận lợi.
Hà Chi Sơ vừa đi thì điện thoại của Cố Niệm Chi vang lên.
Cô ấy vội lấy ra xem, lại phát hiện là điện thoại của Mai Hạ Văn.
Ngón tay đưa ra, nhẹ nhàng lướt mở, hỏi: “Lớp trưởng, có chuyện gì?”
“Trưa rồi, anh đón em đi ăn cơm.” Sau đó lại nhắc nhở cô ấy, “Bên ngoài đang mưa, anh có mang dù cho em, đợi anh ở cửa chính, đừng ra ngoài.”
Cố Niệm Chi nhìn ra bên ngoài, quả nhiên không biết lúc nào thì mưa rồi.
Trong lòng cô ấy có chút cảm động, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, thu dọn đồ đạc xuống lầu, kết quả nhìn thấy Ôn Thủ Ức đang ân cần mở dù cho giáo sư Hà Chi Sơ ngay cửa thư viện, vừa khom người mở cửa sau xe để anh lên xe.
Cố Niệm Chi nhìn thấy âm thầm chậc lưỡi, Ôn Thủ Ức là trợ giảng chỗ nào, rõ ràng là bảo mẫu...
Chiếc Mercedes của Hà Chi Sơ làm nước mưa bắn tung tóe, chạy vào trong màn mưa.
Trước cửa thư viện có mấy người đang cầm dù ra vội vàng né sang bên cạnh, trong đó có Mai Hạ Văn đang cầm một chiếc dù màu xám.
Bình luận facebook