Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-45
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 45: Trọng sắc khinh bạn
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Lớp trưởng trọng sắc khinh bạn! Có tình yêu không có tình người!” Tráng sĩ khoa trương kêu to, từ trong xe chui ra, nấc cục một cái, lung lay đi về kí túc xá của mình.
Mai Hạ Văn dựa lưng vào đầu xe, đứng dưới bóng mờ của đèn đường, lúc gọi điện cho Cố Niệm Chi khóe môi nhịn không được mà cong lên.
Loại cảm giác ngọt ngào ở trong lòng này, từ sau khi hắn tốt nghiệp cấp ba thì cũng chưa từng trải qua nữa.
Lần này, hắn nhất định sẽ không buông tay, bỏ lỡ cô ấy, hắn sẽ hối hận.
Mai Hạ Văn gọi điện thoại đến, lại bị Cố Niệm Chi cúp mất rồi.
Hắn nhìn màn hình điện thoại ngẩn ra, lại ngẩng đầu nhìn phòng kí túc của Cố Niệm Chi, trong đó vẫn còn sáng đèn, còn chưa ngủ đâu, lại không bằng lòng nghe điện thoại của hắn...
Cô bé xinh đẹp cũng phát cáu rồi sao?
Mai Hạ Văn cười nhẹ, không tiếp tục gọi điện nữa.
Hắn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút một hơi, một tay kẹp điếu thuốc, một tay nhắn tin cho Cố Niệm Chi.
“Niệm Chi, em ngủ chưa?”
“Nếu chưa ngủ, có thể xuống dưới nói chuyện với anh không?”
“Niệm Chi, anh rất nhớ em. Mình mới xa nhau được nửa tiếng đồng hồ, anh đã bắt đầu nhớ em rồi…”
“Niệm Chi, có phải em giận rồi không?”
“Nếu em giận, anh lại càng không thể bỏ mặc em không quản.”
“Niệm Chi, chúng ta đã nói rõ rồi, có thể cãi nhau, nhưng không thể hờn giận qua ngày thứ hai. Chuyện hôm nay thì hôm nay giải quyết.”
“Niệm Chi, em xuống đi. Em không xuống, anh sẽ ở đây đợi một đêm.”
Từng đoạn tin nhắn được gửi đến, Cố Niệm Chi không muốn xem cũng phải xem.
Cô ấy không dám tắt điện thoại, bởi vì cô ấy vẫn đang đợi điện thoại của Hoắc thiếu.
Một người nghiêng đầu dựa trên giường chơi điện thoại, xem từng đoạn tin nhắn Mai Hạ Văn gửi đến, cô ấy than nhẹ một tiếng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy Mai Hạ Văn cao gầy đang dựa vào đầu xe, một điểm ánh lửa đỏ giữa ngón tay lúc sáng lúc tối. ——Đó chắc là thuốc lá.
Động tác này thu hút ánh mắt của cô ấy.
Cố Niệm Chi ở trên lầu ngóng nhìn ánh lửa giữa ngón tay hắn rất lâu, nắm chặt điện thoại của mình trong tay.
Ba người trong phòng kí túc đều nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, bọn họ đã sớm biết Mai Hạ Văn chưa đi, còn đứng gác ở dưới lầu...
Lục Trà Phương đang đắp mặt nạ, nhìn thấy tình hình này, ho một tiếng, nói: “Mình muốn uống cà phê Starbucks, các cậu thì sao?”
“Mình cũng muốn, một ly latte không đường.” Yêu nữ đang lướt weibo, vừa tán gẫu với mọi người.
“Mình uống cappuccino là được, thêm đường thêm sữa.” Tào nương nương đoan trang ngồi trước máy tính, chuẩn bị một bài luận thực tập.
Lục Trà Phương gọi Cố Niệm Chi hỏi: “Niệm Chi, em muốn uống gì?”
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn cô ấy, lắc đầu: “Trễ thế này rồi, mấy chị còn uống cà phê hả? Không sợ bị mất ngủ? Người đẹp cảm thấy còn ngủ được không?”
“Chị là đại yêu đã đắc đạo, một ly latte thì tính là gì?” Yêu nữ vô cùng quyến rũ búng ngón tay.
Lục Trà Phương lấy điện thoại ra, gọi cho quán cà phê Starbucks trong khuôn viên trường: “Xin chào, tôi muốn đặt hai ly cappuccino, một ly latte, một hộp sữa tươi, và một hộp bánh muffin.”
Quán cà phê Starbucks trong khuôn viên trường đại học C giao đồ uống rất nhanh.
Không bao lâu sau, máy bộ đàm trong phòng kí túc truyền đến tiếng gào to của quản lý tầng: “Phòng 518! Starbucks!”
“Đến đây!” Lục Trà Phương đứng dậy muốn đi ra ngoài, Cố Niệm Chi vội gọi cô ấy lại: “Chị muốn ra ngoài với mặt nạ trên mặt hả? Ngồi đi, em đi lấy cho.”
“Vậy cám ơn Tiểu Tứ!” Lục Trà Phương cười mỉm nhét tiền vào trong tay Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi vùi đầu đi ra ngoài.
Lục Trà Phương chạy ra ban công, không lâu sau liền thấy Cố Niệm Chi ra khỏi kí túc xá, nhận lấy một cái hộp lớn từ trong tay anh đẹp trai giao cà phê Starbucks, lúc này Mai Hạ Văn kẹp điếu thuốc trong tay đi đến trước mặt Cố Niệm Chi.
Lục Trà Phương trên lầu ưu nhã ôm cánh tay gật đầu: “Cà phê tối nay cũng nên do lớp trưởng trả tiền, nếu không phải mình, hai người này không biết sẽ cãi nhau đến khi nào.”
Cô ấy đem cho cái thang, mới để hai người này xuống đài được đó...
Ở cửa kí túc xá, anh đẹp trai của Starbucks nhận tiền đi rồi, Cố Niệm Chi lại bị Mai Hạ Văn nắm chặt cánh tay, không đi được.
“Lớp trưởng, còn có chuyện gì sao?” Cố Niệm Chi nhàn nhạt nói, “Mình còn phải đem lên.”
“Em như thế này, sao anh có thể yên tâm để em lên đó một mình đây?” Mai Hạ Văn ném điếu thuốc trong tay, lấy cái hộp lớn từ trong tay Cố Niệm Chi, tay còn lại vẫn luôn nắm cánh tay cô ấy, đi đến xe của mình ở bên kia.
Cố Niệm Chi giãy giụa hai lần, không vùng ra được, bị Mai Hạ Văn kéo đến bóng râm bên cạnh xe.
Nơi bọn họ đang đứng, vừa hay là góc chết của đèn đường, tối hơn những nơi khác nhiều.
“Niệm Chi, em giận rồi sao?” Mai Hạ Văn đặt cái hộp Starbucks lớn lên đầu xe, hai tay đều nắm chặt tay của Cố Niệm Chi, nắm ở trước người, nhẹ giọng giải thích với cô ấy: “Ngải Duy Nam là bạn học cấp hai và cấp ba của anh, cậu ấy chính là như vậy đó, tùy tiện giống y như nam sinh, thật sự là anh em, không phải em ghen với cậu ấy chứ?”
Trong chốc lát mặt Cố Niệm Chi đỏ lên, không phải khó xử, mà là tức giận.
Cô ấy còn chưa yêu hắn đâu, làm sao ghen được chứ?!
“Lớp trưởng, bạn học của cậu có quan hệ gì với cậu thì cũng không cần phải nói với mình.” Cố Niệm Chi quay đầu, nhìn chăm chú nơi có ánh sáng rộng lớn bên dưới đèn đường, trong ánh sáng giống như cột kèn, từng con bướm lượn vòng bay tới bay lui.
“Sao anh lại có thể không nói với em? Anh thích em, anh cũng đang theo đuổi em.” Mai Hạ Văn nhìn dáng vẻ khó chịu của Cố Niệm Chi thì cảm thấy rất đáng yêu, con ngươi màu đen lớn giống như thiếu nữ đẹp trong truyện tranh, đôi môi đầy đặn trơn mềm hơi cong lên, giống như đang dụ dỗ người đến hôn lên đó.
Mai Hạ Văn nhịn không được mà liếm liếm môi mình, cảm nhận được sự mê hoặc đó.
Trái tai Cố Niệm Chi hơi đỏ, may mà đang trong bóng râm, Mai Hạ Văn không nhìn thấy.
“Cậu ấy với anh là bạn học nhiều năm như vậy, nếu như có gì đó thì sớm đã có rồi, còn đợi đến bây giờ sao?” Mai Hạ Văn giải thích hết nước hết cái, “Anh đối xử với em là thật lòng, mà anh biết em không phải cô gái hẹp hòi. Hơn nữa, em thông minh hơn cậu ấy, xinh đẹp hơn cậu ấy, anh lại không mù, sao có thể bỏ em mà lấy cậu ấy? Cho dù em không tự tin về bản thân mình, thì cũng phải tin ở anh.”
“... Nếu như mình không thông minh bằng chị ta, không xinh đẹp bằng chị ta, có phải cậu sẽ không thích mình nữa?” Cố Niệm Chi nhìn Mai Hạ Văn một cái rất nhanh, lại vội vàng di chuyển tầm mắt.
“Niệm Chi, em học Luật, sao lại có kiến thức giống như những phụ nữ trẻ em không biết gì vậy? Anh thích em, bản thân mình chứng minh em cao hơn những cô gái khác một bậc. ——Em không tin bản thân mình, cũng phải tin ánh mắt của anh.” Mai Hạ Văn cứ nói như vậy liền đến gần sát Cố Niệm Chi.
Hơi thở của hắn từng bước áp sát, hơi thở nóng bỏng cũng sắp phun lên mặt cô ấy.
Cố Niệm Chi nhếch môi, cổ tay vừa lật vừa xoay, mau chóng thoát khỏi vòng tay của Mai Hạ Văn.
Mai Hạ Văn sững sờ một lát, nhìn tay mình, có chút không hiểu đôi làm sao đôi bàn tay mềm mại không xương của Cố Niệm Chi như một con cá đột nhiên bơi ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
“Lớp trưởng, mình đi trước đây.” Cố Niệm Chi thò người qua xách cái hộp Starbucks lớn đó trên đầu xe, cười nhẹ một tiếng, “Mình không giận, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Cô ấy chỉ là bị Ngải Duy Nam giọng khách át giọng chủ trước mặt các bạn cùng phòng nên có chút khó xử mà thôi.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Lớp trưởng trọng sắc khinh bạn! Có tình yêu không có tình người!” Tráng sĩ khoa trương kêu to, từ trong xe chui ra, nấc cục một cái, lung lay đi về kí túc xá của mình.
Mai Hạ Văn dựa lưng vào đầu xe, đứng dưới bóng mờ của đèn đường, lúc gọi điện cho Cố Niệm Chi khóe môi nhịn không được mà cong lên.
Loại cảm giác ngọt ngào ở trong lòng này, từ sau khi hắn tốt nghiệp cấp ba thì cũng chưa từng trải qua nữa.
Lần này, hắn nhất định sẽ không buông tay, bỏ lỡ cô ấy, hắn sẽ hối hận.
Mai Hạ Văn gọi điện thoại đến, lại bị Cố Niệm Chi cúp mất rồi.
Hắn nhìn màn hình điện thoại ngẩn ra, lại ngẩng đầu nhìn phòng kí túc của Cố Niệm Chi, trong đó vẫn còn sáng đèn, còn chưa ngủ đâu, lại không bằng lòng nghe điện thoại của hắn...
Cô bé xinh đẹp cũng phát cáu rồi sao?
Mai Hạ Văn cười nhẹ, không tiếp tục gọi điện nữa.
Hắn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút một hơi, một tay kẹp điếu thuốc, một tay nhắn tin cho Cố Niệm Chi.
“Niệm Chi, em ngủ chưa?”
“Nếu chưa ngủ, có thể xuống dưới nói chuyện với anh không?”
“Niệm Chi, anh rất nhớ em. Mình mới xa nhau được nửa tiếng đồng hồ, anh đã bắt đầu nhớ em rồi…”
“Niệm Chi, có phải em giận rồi không?”
“Nếu em giận, anh lại càng không thể bỏ mặc em không quản.”
“Niệm Chi, chúng ta đã nói rõ rồi, có thể cãi nhau, nhưng không thể hờn giận qua ngày thứ hai. Chuyện hôm nay thì hôm nay giải quyết.”
“Niệm Chi, em xuống đi. Em không xuống, anh sẽ ở đây đợi một đêm.”
Từng đoạn tin nhắn được gửi đến, Cố Niệm Chi không muốn xem cũng phải xem.
Cô ấy không dám tắt điện thoại, bởi vì cô ấy vẫn đang đợi điện thoại của Hoắc thiếu.
Một người nghiêng đầu dựa trên giường chơi điện thoại, xem từng đoạn tin nhắn Mai Hạ Văn gửi đến, cô ấy than nhẹ một tiếng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy Mai Hạ Văn cao gầy đang dựa vào đầu xe, một điểm ánh lửa đỏ giữa ngón tay lúc sáng lúc tối. ——Đó chắc là thuốc lá.
Động tác này thu hút ánh mắt của cô ấy.
Cố Niệm Chi ở trên lầu ngóng nhìn ánh lửa giữa ngón tay hắn rất lâu, nắm chặt điện thoại của mình trong tay.
Ba người trong phòng kí túc đều nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, bọn họ đã sớm biết Mai Hạ Văn chưa đi, còn đứng gác ở dưới lầu...
Lục Trà Phương đang đắp mặt nạ, nhìn thấy tình hình này, ho một tiếng, nói: “Mình muốn uống cà phê Starbucks, các cậu thì sao?”
“Mình cũng muốn, một ly latte không đường.” Yêu nữ đang lướt weibo, vừa tán gẫu với mọi người.
“Mình uống cappuccino là được, thêm đường thêm sữa.” Tào nương nương đoan trang ngồi trước máy tính, chuẩn bị một bài luận thực tập.
Lục Trà Phương gọi Cố Niệm Chi hỏi: “Niệm Chi, em muốn uống gì?”
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn cô ấy, lắc đầu: “Trễ thế này rồi, mấy chị còn uống cà phê hả? Không sợ bị mất ngủ? Người đẹp cảm thấy còn ngủ được không?”
“Chị là đại yêu đã đắc đạo, một ly latte thì tính là gì?” Yêu nữ vô cùng quyến rũ búng ngón tay.
Lục Trà Phương lấy điện thoại ra, gọi cho quán cà phê Starbucks trong khuôn viên trường: “Xin chào, tôi muốn đặt hai ly cappuccino, một ly latte, một hộp sữa tươi, và một hộp bánh muffin.”
Quán cà phê Starbucks trong khuôn viên trường đại học C giao đồ uống rất nhanh.
Không bao lâu sau, máy bộ đàm trong phòng kí túc truyền đến tiếng gào to của quản lý tầng: “Phòng 518! Starbucks!”
“Đến đây!” Lục Trà Phương đứng dậy muốn đi ra ngoài, Cố Niệm Chi vội gọi cô ấy lại: “Chị muốn ra ngoài với mặt nạ trên mặt hả? Ngồi đi, em đi lấy cho.”
“Vậy cám ơn Tiểu Tứ!” Lục Trà Phương cười mỉm nhét tiền vào trong tay Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi vùi đầu đi ra ngoài.
Lục Trà Phương chạy ra ban công, không lâu sau liền thấy Cố Niệm Chi ra khỏi kí túc xá, nhận lấy một cái hộp lớn từ trong tay anh đẹp trai giao cà phê Starbucks, lúc này Mai Hạ Văn kẹp điếu thuốc trong tay đi đến trước mặt Cố Niệm Chi.
Lục Trà Phương trên lầu ưu nhã ôm cánh tay gật đầu: “Cà phê tối nay cũng nên do lớp trưởng trả tiền, nếu không phải mình, hai người này không biết sẽ cãi nhau đến khi nào.”
Cô ấy đem cho cái thang, mới để hai người này xuống đài được đó...
Ở cửa kí túc xá, anh đẹp trai của Starbucks nhận tiền đi rồi, Cố Niệm Chi lại bị Mai Hạ Văn nắm chặt cánh tay, không đi được.
“Lớp trưởng, còn có chuyện gì sao?” Cố Niệm Chi nhàn nhạt nói, “Mình còn phải đem lên.”
“Em như thế này, sao anh có thể yên tâm để em lên đó một mình đây?” Mai Hạ Văn ném điếu thuốc trong tay, lấy cái hộp lớn từ trong tay Cố Niệm Chi, tay còn lại vẫn luôn nắm cánh tay cô ấy, đi đến xe của mình ở bên kia.
Cố Niệm Chi giãy giụa hai lần, không vùng ra được, bị Mai Hạ Văn kéo đến bóng râm bên cạnh xe.
Nơi bọn họ đang đứng, vừa hay là góc chết của đèn đường, tối hơn những nơi khác nhiều.
“Niệm Chi, em giận rồi sao?” Mai Hạ Văn đặt cái hộp Starbucks lớn lên đầu xe, hai tay đều nắm chặt tay của Cố Niệm Chi, nắm ở trước người, nhẹ giọng giải thích với cô ấy: “Ngải Duy Nam là bạn học cấp hai và cấp ba của anh, cậu ấy chính là như vậy đó, tùy tiện giống y như nam sinh, thật sự là anh em, không phải em ghen với cậu ấy chứ?”
Trong chốc lát mặt Cố Niệm Chi đỏ lên, không phải khó xử, mà là tức giận.
Cô ấy còn chưa yêu hắn đâu, làm sao ghen được chứ?!
“Lớp trưởng, bạn học của cậu có quan hệ gì với cậu thì cũng không cần phải nói với mình.” Cố Niệm Chi quay đầu, nhìn chăm chú nơi có ánh sáng rộng lớn bên dưới đèn đường, trong ánh sáng giống như cột kèn, từng con bướm lượn vòng bay tới bay lui.
“Sao anh lại có thể không nói với em? Anh thích em, anh cũng đang theo đuổi em.” Mai Hạ Văn nhìn dáng vẻ khó chịu của Cố Niệm Chi thì cảm thấy rất đáng yêu, con ngươi màu đen lớn giống như thiếu nữ đẹp trong truyện tranh, đôi môi đầy đặn trơn mềm hơi cong lên, giống như đang dụ dỗ người đến hôn lên đó.
Mai Hạ Văn nhịn không được mà liếm liếm môi mình, cảm nhận được sự mê hoặc đó.
Trái tai Cố Niệm Chi hơi đỏ, may mà đang trong bóng râm, Mai Hạ Văn không nhìn thấy.
“Cậu ấy với anh là bạn học nhiều năm như vậy, nếu như có gì đó thì sớm đã có rồi, còn đợi đến bây giờ sao?” Mai Hạ Văn giải thích hết nước hết cái, “Anh đối xử với em là thật lòng, mà anh biết em không phải cô gái hẹp hòi. Hơn nữa, em thông minh hơn cậu ấy, xinh đẹp hơn cậu ấy, anh lại không mù, sao có thể bỏ em mà lấy cậu ấy? Cho dù em không tự tin về bản thân mình, thì cũng phải tin ở anh.”
“... Nếu như mình không thông minh bằng chị ta, không xinh đẹp bằng chị ta, có phải cậu sẽ không thích mình nữa?” Cố Niệm Chi nhìn Mai Hạ Văn một cái rất nhanh, lại vội vàng di chuyển tầm mắt.
“Niệm Chi, em học Luật, sao lại có kiến thức giống như những phụ nữ trẻ em không biết gì vậy? Anh thích em, bản thân mình chứng minh em cao hơn những cô gái khác một bậc. ——Em không tin bản thân mình, cũng phải tin ánh mắt của anh.” Mai Hạ Văn cứ nói như vậy liền đến gần sát Cố Niệm Chi.
Hơi thở của hắn từng bước áp sát, hơi thở nóng bỏng cũng sắp phun lên mặt cô ấy.
Cố Niệm Chi nhếch môi, cổ tay vừa lật vừa xoay, mau chóng thoát khỏi vòng tay của Mai Hạ Văn.
Mai Hạ Văn sững sờ một lát, nhìn tay mình, có chút không hiểu đôi làm sao đôi bàn tay mềm mại không xương của Cố Niệm Chi như một con cá đột nhiên bơi ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
“Lớp trưởng, mình đi trước đây.” Cố Niệm Chi thò người qua xách cái hộp Starbucks lớn đó trên đầu xe, cười nhẹ một tiếng, “Mình không giận, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Cô ấy chỉ là bị Ngải Duy Nam giọng khách át giọng chủ trước mặt các bạn cùng phòng nên có chút khó xử mà thôi.
Bình luận facebook