Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-44
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 44: Lục Trà vs. Kĩ nữ hán tử
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Đúng đó đúng đó, bọn mình rất thích đùa giỡn.” Yêu nữ ngoài cười mà trong không cười bĩu môi, cúi đầu ăn món ăn của mình.
Lục Trà Phương và Tào nương nương nhìn nhau một cái, lại nhìn sang Cố Niệm Chi ngồi đối diện.
Ngược lại Cố Niệm Chi không có phản ứng gì, vẫn luôn cong khóe môi cười mỉm nhìn bọn họ nói chuyện, còn nháy mắt với bọn họ.
Lục Trà Phương không nhịn được mà thương tiếc, nói nhỏ với Tào nương nương: “Mình cảm thấy ba người chúng ta vừa mới làm thái giám.”
“Thái giám? Thái giám gì?” Tráng sĩ ân cần lấy chén dĩa dao nĩa cho Ngải Duy Nam, vừa vểnh tai lên hỏi.
“Còn sao nữa? Hoàng đế không vội thái giám đã gấp dùm.” Yêu nữ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc Cố Niệm Chi một cái, dao nĩa trong tay va chạm trên cái dĩa gốm sứ mạ vàng in hình bươm bướm mùa xuân tạo nên tiếng vang ‘cách cách’.
Rõ ràng nhân vật chính tối nay là cô ấy mà!
Làm sao có thể để một người phụ nữ không biết đột nhiên từ đâu nhảy ra cướp đoạt nổi bật chứ?
Trong lòng Cố Niệm Chi thật sự có chút không vui, nhưng rốt cuộc cô ấy và Mai Hạ Văn vẫn chưa xác định rõ ràng, cô ấy có lập trường gì để ngăn cản cô gái khác biểu hiện tốt trước mặt Mai Hạ Văn đây?
Mai Hạ Văn cũng nghe thấy, cố ý cười nhìn về phía Cố Niệm Chi bên cạnh mình, thân mật nói: “Hôm nay là ngày Niệm Chi thi đậu nghiên cứu sinh thạc sĩ khoa Luật đại học B, bọn mình cùng chúc mừng em ấy.”
“Là lớp trưởng cậu chúc mừng Niệm Chi, tụi mình chỉ là khách đi theo thôi.” Tào nương nương là người rất coi trọng danh phận, câu nói thường xuyên treo bên miệng chính là ‘Danh bất chính, ngôn bất thuận’.
“Phải đó, hôm qua lớp trưởng còn ở trước mặt mọi người nói muốn theo đuổi Niệm Chi, bây giờ ‘lốp xe dự phòng’ đến rồi lại im lặng không nhắc đến?” Sở trường của yêu nữ là hành hung người khác, trước giờ nói chuyện thẳng thắn, nghẹn chết người không đền mạng.
“Vương Quân Nha!” Chân mày Mai Hạ Văn nhướng lên, gọi cả họ tên của yêu nữ, thể hiện là hắn nổi giận rồi, “Có người ngoài ở đây cậu giữ thể diện cho mình được không? Niệm Chi còn chưa đồng ý để mình theo đuổi em ấy, cậu nói như vậy, dọa Niệm Chi chạy mất thì phải làm sao đây?”
Trong chốc lát vạch rõ phạm vi “người ngoài” của Ngải Duy Nam, sắc mặt của ba người bạn cùng phòng của Cố Niệm Chi mới trở lại bình thường.
Ánh mắt Ngải Duy Nam tối tăm, nhưng cảm xúc này chỉ lướt qua trong chớp mắt, lúc này cô ta hình như đã hiểu vì sao những người bạn học nữ này của Mai Hạ Văn không muốn nhìn thấy cô ta đến như vậy, tức khắc có một trận tiếng cười sảng khoái: “Có phải mọi người hiểu lầm gì rồi không? ——Mình là bạn của lớp trưởng sáu năm, vẫn luôn là bạn tốt, là anh em tốt. Chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của mình.”
Nói xong, cô ta bưng ly rượu đứng dậy, đi đến bên cạnh Cố Niệm Chi, khom người cụng ly với cô ấy, cười nói: “Em là Cố Niệm Chi? Là người trong lòng của lớp trưởng? Thật đúng là cô bé xinh xắn yểu điệu! Em đừng sợ, nếu lớp trưởng không tốt với em, cứ nói với chị, chị giúp em dạy dỗ cậu ấy! Cậu ấy à…” Ngải Duy Nam nhìn sang Mai Hạ Văn, kéo dài âm thanh nói: “Cậu ấy chính là có tính tình như vậy, đối với ai cũng tốt, đối với người trong đáy lòng mình thì càng tốt hơn.”
Mai Hạ Văn nghe xong lời nói của Ngải Duy Nam, có chút không biết làm sao, nói: “Duy Nam, không phải cậu sắp uống say rồi chứ? Tửu lượng của cậu không chỉ như vậy mà? Sao lại nói lời say xỉn rồi?”
“Lớp trưởng, mình nói lời thật mà, để em gái nhỏ Cố Niệm Chi biết điểm tốt của cậu chứ! Người đàn ông như cậu, người nào ở bên cạnh cậu thật là may mắn. ——Niệm Chi, chị thấy em là người có may mắn. Ngay cả chị đây, em đừng để ý, em đừng xem chị là phụ nữ là được rồi, chị rõ ràng là nữ hán tử đây!”
“Là nữ hán tử hay là kĩ nữ hán tử, đây là có bản chất khác nhau…” Lục Trà Phương giễu cợt một tiếng biểu lộ sự xem thường, âm thầm làm mất mặt Ngải Duy Nam.
Ngải Duy Nam kìm nén sự tức giận, xem như không nghe thấy, đặt ly rượu xuống, đứng thẳng lên nói với Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, hôm nay mình đến, là đặc biệt cám ơn cậu cho mình mượn mười lăm vạn tệ. Mình về thành phố C là để đưa tiền cho người nhà, bọn họ đang chờ dùng gấp. Mọi người từ từ uống, mình đi trước.”
Mai Hạ Văn đứng lên theo: “Mình tiễn cậu, đã muộn rồi, một người con gái như cậu cũng không tiện lắm.”
“Lớp trưởng, người ta là nữ hán tử, không phải là con gái, sao lại không tiện?” Lục Trà Phương lấy khăn ăn lau khóe môi, sâu trong ánh mắt đều là ý lạnh, “Tự mình đem tiền về? Ha ha, thời đại này vẫn có người không biết dùng chuyển khoản ngân hàng tự động qua mạng sao? Có cần mình dạy không? Hoặc là Alipay cũng được, không thì chuyển khoản Weixin cũng được, không cần phải chạy xa như vậy để đưa tiền.”
Chỉ một câu nói đã vạch trần cái cớ của Ngải Duy Nam.
Ngải Duy Nam có chút lúng túng cười.
Mai Hạ Văn lại chậm chạp ngồi xuống, ngẩng đầu mang theo vài phần áy náy nhìn Ngải Duy Nam nói: “Vậy khi nào về đến nhà thì gọi mình.”
Ngải Duy Nam rộng lượng vẫy vẫy tay: “Mọi người ăn đi, mình đi về trước.”
Sau khi Ngải Duy Nam đi rồi, bầu không khí giữa mọi người cũng không thể quay về như lúc đầu.
Ngay cả tráng sĩ yêu thích nhất là thể hiện ân cần trước mặt nữ thần cũng không xốc lại được tinh thần.
Một bữa tiệc tối đang tốt đẹp lại bị kết thúc trong cụt hứng như vậy.
Mai Hạ Văn lái xe đưa bốn người Cố Niệm Chi về kí túc xá của bọn họ, vốn dĩ còn muốn gọi Cố Niệm Chi lại nói riêng mấy câu, nhưng lúc này điện thoại hắn lại vang lên.
Lấy ra xem thì thấy là Ngải Duy Nam, hắn vội vàng bắt máy, hỏi: “Duy Nam, cậu về đến nhà chưa? Trong nhà vẫn tốt chứ?”
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn hắn một chút, không đợi thêm nữa, mà theo bạn cùng phòng trở về phòng kí túc của mình.
Sau khi trở về, yêu nữ mắng Ngải Duy Nam “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết!”
Lục Trà Phương ôm vai Cố Niệm Chi khuyên nhủ: “Em cũng đừng để trong lòng. Đàn ông đều là cái đức hạnh này, chị làm Lục Trà nhiều năm, bọn họ nghĩ gì đều không giấu được chị.”
Cố Niệm Chi cười “phù” một tiếng, ôm cánh tay của Lục Trà Phương, nghiêng đầu dựa vào vai của cô ấy, nói: “Em rất vui vì em là bạn tốt của chị, chị phải tiếp tục giữ gìn thói quen tốt ‘thỏ không ăn cỏ bên tổ’. Nếu không Lục Trà Phương mà ra tay, không có người đàn ông nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của chị đâu!”
“Cố Niệm Chi em phản rồi hả! Ngay cả chị mà cũng dám trêu đùa! Xem chiêu!” Lục Trà Phương nói xong, bàn tay vỗ vào bờ mông rất cong của Cố Niệm Chi.
Cảm giác mềm mại ở tay khiến cánh tay Lục Trà Phương nhịn không được mà tê dại.
Cố Niệm Chi cười đùa nhào tới véo má cô ấy một cái: “Lục Trà Phương, không biết nam sinh nào có thể về cùng một nhà với chị đây? Thấy chị da dẻ non mềm, thật sự có thể vắt ra nước…”
“Thật không? Thật không?” Yêu nữ và Tào nương nương cũng tham gia vào đội ngũ “vò nắn” Lục Trà Phương.
Âm thanh cười nói trong phòng kí túc vang lên, lập tức cởi bỏ sự khó chịu khi bị Ngải Duy Nam quấy rầy lúc nãy.
Mai Hạ Văn bên này gọi điện thoại xong mới phát hiện Cố Niệm Chi đã lên lầu từ sớm rồi.
Tráng sĩ ngồi tê liệt ở ghế sau, không còn sức lực nói: “Lớp trưởng, cậu thật sự thích Cố Niệm Chi sao?”
Mai Hạ Văn gật đầu: “Không phải thật sự thích, mình theo đuổi em ấy làm gì? Ngoài bản thân em ấy ra thì cái gì cũng không có.”
Tráng sĩ lặng lẽ nhìn hướng kí túc xá của Cố Niệm Chi bọn họ, nói: “Cũng phải, vậy lớp trưởng cố lên! Mặc dù Cố Niệm Chi không có gia thế làm hậu thuẫn, nhưng cô ấy thông minh như vậy, sau này nhất định tương lai rộng mở.”
“Cậu đó, nhìn cậu tùy tiện nhưng thật ra trong lòng rất thông suốt nha.” Mai Hạ Văn cười lắc đầu, đuổi tráng sĩ xuống xe: “Cậu về trước đi, mình còn phải nói chuyện với Niệm Chi.”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Đúng đó đúng đó, bọn mình rất thích đùa giỡn.” Yêu nữ ngoài cười mà trong không cười bĩu môi, cúi đầu ăn món ăn của mình.
Lục Trà Phương và Tào nương nương nhìn nhau một cái, lại nhìn sang Cố Niệm Chi ngồi đối diện.
Ngược lại Cố Niệm Chi không có phản ứng gì, vẫn luôn cong khóe môi cười mỉm nhìn bọn họ nói chuyện, còn nháy mắt với bọn họ.
Lục Trà Phương không nhịn được mà thương tiếc, nói nhỏ với Tào nương nương: “Mình cảm thấy ba người chúng ta vừa mới làm thái giám.”
“Thái giám? Thái giám gì?” Tráng sĩ ân cần lấy chén dĩa dao nĩa cho Ngải Duy Nam, vừa vểnh tai lên hỏi.
“Còn sao nữa? Hoàng đế không vội thái giám đã gấp dùm.” Yêu nữ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc Cố Niệm Chi một cái, dao nĩa trong tay va chạm trên cái dĩa gốm sứ mạ vàng in hình bươm bướm mùa xuân tạo nên tiếng vang ‘cách cách’.
Rõ ràng nhân vật chính tối nay là cô ấy mà!
Làm sao có thể để một người phụ nữ không biết đột nhiên từ đâu nhảy ra cướp đoạt nổi bật chứ?
Trong lòng Cố Niệm Chi thật sự có chút không vui, nhưng rốt cuộc cô ấy và Mai Hạ Văn vẫn chưa xác định rõ ràng, cô ấy có lập trường gì để ngăn cản cô gái khác biểu hiện tốt trước mặt Mai Hạ Văn đây?
Mai Hạ Văn cũng nghe thấy, cố ý cười nhìn về phía Cố Niệm Chi bên cạnh mình, thân mật nói: “Hôm nay là ngày Niệm Chi thi đậu nghiên cứu sinh thạc sĩ khoa Luật đại học B, bọn mình cùng chúc mừng em ấy.”
“Là lớp trưởng cậu chúc mừng Niệm Chi, tụi mình chỉ là khách đi theo thôi.” Tào nương nương là người rất coi trọng danh phận, câu nói thường xuyên treo bên miệng chính là ‘Danh bất chính, ngôn bất thuận’.
“Phải đó, hôm qua lớp trưởng còn ở trước mặt mọi người nói muốn theo đuổi Niệm Chi, bây giờ ‘lốp xe dự phòng’ đến rồi lại im lặng không nhắc đến?” Sở trường của yêu nữ là hành hung người khác, trước giờ nói chuyện thẳng thắn, nghẹn chết người không đền mạng.
“Vương Quân Nha!” Chân mày Mai Hạ Văn nhướng lên, gọi cả họ tên của yêu nữ, thể hiện là hắn nổi giận rồi, “Có người ngoài ở đây cậu giữ thể diện cho mình được không? Niệm Chi còn chưa đồng ý để mình theo đuổi em ấy, cậu nói như vậy, dọa Niệm Chi chạy mất thì phải làm sao đây?”
Trong chốc lát vạch rõ phạm vi “người ngoài” của Ngải Duy Nam, sắc mặt của ba người bạn cùng phòng của Cố Niệm Chi mới trở lại bình thường.
Ánh mắt Ngải Duy Nam tối tăm, nhưng cảm xúc này chỉ lướt qua trong chớp mắt, lúc này cô ta hình như đã hiểu vì sao những người bạn học nữ này của Mai Hạ Văn không muốn nhìn thấy cô ta đến như vậy, tức khắc có một trận tiếng cười sảng khoái: “Có phải mọi người hiểu lầm gì rồi không? ——Mình là bạn của lớp trưởng sáu năm, vẫn luôn là bạn tốt, là anh em tốt. Chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của mình.”
Nói xong, cô ta bưng ly rượu đứng dậy, đi đến bên cạnh Cố Niệm Chi, khom người cụng ly với cô ấy, cười nói: “Em là Cố Niệm Chi? Là người trong lòng của lớp trưởng? Thật đúng là cô bé xinh xắn yểu điệu! Em đừng sợ, nếu lớp trưởng không tốt với em, cứ nói với chị, chị giúp em dạy dỗ cậu ấy! Cậu ấy à…” Ngải Duy Nam nhìn sang Mai Hạ Văn, kéo dài âm thanh nói: “Cậu ấy chính là có tính tình như vậy, đối với ai cũng tốt, đối với người trong đáy lòng mình thì càng tốt hơn.”
Mai Hạ Văn nghe xong lời nói của Ngải Duy Nam, có chút không biết làm sao, nói: “Duy Nam, không phải cậu sắp uống say rồi chứ? Tửu lượng của cậu không chỉ như vậy mà? Sao lại nói lời say xỉn rồi?”
“Lớp trưởng, mình nói lời thật mà, để em gái nhỏ Cố Niệm Chi biết điểm tốt của cậu chứ! Người đàn ông như cậu, người nào ở bên cạnh cậu thật là may mắn. ——Niệm Chi, chị thấy em là người có may mắn. Ngay cả chị đây, em đừng để ý, em đừng xem chị là phụ nữ là được rồi, chị rõ ràng là nữ hán tử đây!”
“Là nữ hán tử hay là kĩ nữ hán tử, đây là có bản chất khác nhau…” Lục Trà Phương giễu cợt một tiếng biểu lộ sự xem thường, âm thầm làm mất mặt Ngải Duy Nam.
Ngải Duy Nam kìm nén sự tức giận, xem như không nghe thấy, đặt ly rượu xuống, đứng thẳng lên nói với Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, hôm nay mình đến, là đặc biệt cám ơn cậu cho mình mượn mười lăm vạn tệ. Mình về thành phố C là để đưa tiền cho người nhà, bọn họ đang chờ dùng gấp. Mọi người từ từ uống, mình đi trước.”
Mai Hạ Văn đứng lên theo: “Mình tiễn cậu, đã muộn rồi, một người con gái như cậu cũng không tiện lắm.”
“Lớp trưởng, người ta là nữ hán tử, không phải là con gái, sao lại không tiện?” Lục Trà Phương lấy khăn ăn lau khóe môi, sâu trong ánh mắt đều là ý lạnh, “Tự mình đem tiền về? Ha ha, thời đại này vẫn có người không biết dùng chuyển khoản ngân hàng tự động qua mạng sao? Có cần mình dạy không? Hoặc là Alipay cũng được, không thì chuyển khoản Weixin cũng được, không cần phải chạy xa như vậy để đưa tiền.”
Chỉ một câu nói đã vạch trần cái cớ của Ngải Duy Nam.
Ngải Duy Nam có chút lúng túng cười.
Mai Hạ Văn lại chậm chạp ngồi xuống, ngẩng đầu mang theo vài phần áy náy nhìn Ngải Duy Nam nói: “Vậy khi nào về đến nhà thì gọi mình.”
Ngải Duy Nam rộng lượng vẫy vẫy tay: “Mọi người ăn đi, mình đi về trước.”
Sau khi Ngải Duy Nam đi rồi, bầu không khí giữa mọi người cũng không thể quay về như lúc đầu.
Ngay cả tráng sĩ yêu thích nhất là thể hiện ân cần trước mặt nữ thần cũng không xốc lại được tinh thần.
Một bữa tiệc tối đang tốt đẹp lại bị kết thúc trong cụt hứng như vậy.
Mai Hạ Văn lái xe đưa bốn người Cố Niệm Chi về kí túc xá của bọn họ, vốn dĩ còn muốn gọi Cố Niệm Chi lại nói riêng mấy câu, nhưng lúc này điện thoại hắn lại vang lên.
Lấy ra xem thì thấy là Ngải Duy Nam, hắn vội vàng bắt máy, hỏi: “Duy Nam, cậu về đến nhà chưa? Trong nhà vẫn tốt chứ?”
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn hắn một chút, không đợi thêm nữa, mà theo bạn cùng phòng trở về phòng kí túc của mình.
Sau khi trở về, yêu nữ mắng Ngải Duy Nam “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết!”
Lục Trà Phương ôm vai Cố Niệm Chi khuyên nhủ: “Em cũng đừng để trong lòng. Đàn ông đều là cái đức hạnh này, chị làm Lục Trà nhiều năm, bọn họ nghĩ gì đều không giấu được chị.”
Cố Niệm Chi cười “phù” một tiếng, ôm cánh tay của Lục Trà Phương, nghiêng đầu dựa vào vai của cô ấy, nói: “Em rất vui vì em là bạn tốt của chị, chị phải tiếp tục giữ gìn thói quen tốt ‘thỏ không ăn cỏ bên tổ’. Nếu không Lục Trà Phương mà ra tay, không có người đàn ông nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của chị đâu!”
“Cố Niệm Chi em phản rồi hả! Ngay cả chị mà cũng dám trêu đùa! Xem chiêu!” Lục Trà Phương nói xong, bàn tay vỗ vào bờ mông rất cong của Cố Niệm Chi.
Cảm giác mềm mại ở tay khiến cánh tay Lục Trà Phương nhịn không được mà tê dại.
Cố Niệm Chi cười đùa nhào tới véo má cô ấy một cái: “Lục Trà Phương, không biết nam sinh nào có thể về cùng một nhà với chị đây? Thấy chị da dẻ non mềm, thật sự có thể vắt ra nước…”
“Thật không? Thật không?” Yêu nữ và Tào nương nương cũng tham gia vào đội ngũ “vò nắn” Lục Trà Phương.
Âm thanh cười nói trong phòng kí túc vang lên, lập tức cởi bỏ sự khó chịu khi bị Ngải Duy Nam quấy rầy lúc nãy.
Mai Hạ Văn bên này gọi điện thoại xong mới phát hiện Cố Niệm Chi đã lên lầu từ sớm rồi.
Tráng sĩ ngồi tê liệt ở ghế sau, không còn sức lực nói: “Lớp trưởng, cậu thật sự thích Cố Niệm Chi sao?”
Mai Hạ Văn gật đầu: “Không phải thật sự thích, mình theo đuổi em ấy làm gì? Ngoài bản thân em ấy ra thì cái gì cũng không có.”
Tráng sĩ lặng lẽ nhìn hướng kí túc xá của Cố Niệm Chi bọn họ, nói: “Cũng phải, vậy lớp trưởng cố lên! Mặc dù Cố Niệm Chi không có gia thế làm hậu thuẫn, nhưng cô ấy thông minh như vậy, sau này nhất định tương lai rộng mở.”
“Cậu đó, nhìn cậu tùy tiện nhưng thật ra trong lòng rất thông suốt nha.” Mai Hạ Văn cười lắc đầu, đuổi tráng sĩ xuống xe: “Cậu về trước đi, mình còn phải nói chuyện với Niệm Chi.”
Bình luận facebook