• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (68 Viewers)

  • chap-54

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 54: Bất ngờ




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Lướt mở điện thoại, nhìn thấy vậy mà lại là cuộc gọi của Mai Hạ Văn.



Lúc cô đơn phát hiện ra có người nhớ mong mình, giống như than lửa được đưa đến trong đêm đông tuyết rơi, như lữ khách đang đói khát nhìn thấy nước ngọt trong sa mạc, không một ai có thể từ chối ý tốt này.



Cố Niệm Chi nhẹ nhàng “A lô” một tiếng.



Mai Hạ Văn ở đầu bên kia cười nói: “Niệm Chi, em về nhà rồi hả? Trong nhà có việc sao?”



Cố Niệm Chi lắc đầu, “Không sao rồi, em muốn về trường.”



“Vậy anh đi đón em.” Sáng sớm Mai Hạ Văn đã thức dậy đi tập thể dục, ăn sáng xong nhớ ra mình đã mấy ngày không ăn cơm cùng với Cố Niệm Chi, vội gọi điện đến.



Lúc này Cố Niệm Chi vịn vào cánh cửa cách âm phòng luyện súng từ từ đứng dậy, giọng nói có chút run rẩy: “Em mới ngủ dậy, ăn sáng xong rồi gọi cho anh sau.”



Mai Hạ Văn cười đồng ý, cúp điện thoại rồi.



Cất điện thoại, Cố Niệm Chi lại lưỡng lự, nếu như Hoắc Thiệu Hằng đã dọn đồ của anh đi rồi, vậy cô ấy có cần rời khỏi nơi này không



Suy cho cùng nơi này là căn hộ đứng tên của Hoắc Thiệu Hằng, chủ nhân cũng dọn đi rồi, cô ấy vẫn ở đây cũng không tốt lắm nhỉ?



Hơn nữa cô ấy đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, năm sau học nghiên cứu sinh, bây giờ đi tìm việc part-time làm trong hè vẫn còn kịp.



Có thu nhập rồi, cô ấy có thể thuê nhà ở, không cần lo lắng lại có người tùy tiện xông vào, mang toàn bộ đồ đạc đi hết.



Cố Niệm Chi mang theo tâm lý có vài phần giận dỗi, gọi điện cho m Thế Hùng.



“Anh Đại Hùng…” Cố Niệm Chi ‘cây ngay không sợ chết đứng’ nói: “Đánh thức anh rồi hả?”



Lúc này Âm Thế Hùng đang họp với Hoắc Thiệu Hằng, Triệu Lương Trạch và một vài thành viên nòng cốt khác của Đội hành động đặc biệt.



Thấy là điện thoại của Cố Niệm Chi, vội bắt máy, đứng lên rời khỏi phòng hội nghị.



“Không sao, anh đã thức dậy rồi.” Âm Thế Hùng cười ha hả nói, thò đầu ra làm một khẩu hình “Cố Niệm Chi” với Hoắc Thiệu Hằng trong phòng, để anh biết là điện thoại của Cố Niệm Chi.



Thân hình của Hoắc Thiệu Hằng không hề nhúc nhích, ra hiệu cho Triệu Lương Trạch nói tiếp.



“... Việc chuẩn bị giai đoạn đầu của quân khu thứ sáu đã gần xong rồi, tiền và người đều đã đầy đủ, Hoắc thiếu, bây giờ chúng ta nên quyết định tất cả các kế hoạch và phương án, sau đó báo cáo lên trên.” Triệu Lương Trạch lấy ra một bản báo cáo từ máy đánh chữ, chia cho những người đang ngồi xem.



Bên này Cố Niệm Chi cắn răng, nói với m Thế Hùng trong điện thoại: “Anh Đại Hùng, em đang ở căn hộ tiểu khu Phong Nhã, nhìn thấy đồ đạc của chú Hoắc đều biến mất rồi, có phải có trộm không? Em có cần báo cảnh sát không?”



“Hả?! Đừng! Đừng báo cảnh sát!” Mồ hôi trên trán Âm Thế Hùng trong phút chốc chảy ra, “Cái này… cái này… không có trộm! Làm gì có người dám trộm căn hộ của em?!”



“Căn hộ của em? Đây không phải căn hộ của em, em cũng chỉ ở nhờ thôi.” Cố Niệm Chi bình tĩnh nói, “Vậy sao đồ của chú Hoắc không còn nữa?”



“Cái này hả, là thế này…” Tài ăn nói của Âm Thế Hùng trước giờ khá tốt, nhưng lúc này, hắn cũng có cảm giác cùng đường đuối lý, úp úp mở mở cả buổi mới nói: “Đây không phải do em phải đi thủ đô học nghiên cứu sinh sao? Bọn anh…”



“Ha ha, anh Đại Hùng, đừng lấy cớ tào lao nữa, anh biết mà, mùa xuân năm sau em mới phải đi thủ đô học nghiên cứu sinh. Thôi bỏ đi, chỉ cần biết không phải có trộm thì em yên tâm rồi. Anh cũng biết đồ đạc của chú Hoắc là cơ mật, nếu như làm mất thì không ổn rồi. Em biết chú Hoắc trăm công nghìn việc, cũng không gây thêm phiền phức nữa, anh giúp em chuyển lời, hôm nay em sẽ dọn đi.” Trong mức độ nào đó, Cố Niệm Chi còn nhanh mồm nhanh miệng hơn Âm Thế Hùng.



“Đừng! Đừng chuyển!” Bây giờ miệng lưỡi khéo léo của Âm Thế Hùng cũng không hiệu nghiệm nữa, vội vàng che điện thoại lại, thò đầu vào phòng hội nghị vội nói: “Hoắc thiếu, ngài ra ngoài một lát, có việc gấp.” Thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn ngồi im, chỉ có thể thêm vào một câu: “... Là tiểu thư Cố.”



Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt sắc bén lại điềm tĩnh, “Đây là nhiệm vụ của cậu.”



“... Nhưng em ấy nói em ấy muốn dọn đi!” Âm Thế Hùng thật sự hết cách, chỉ có thể nói ra.



Hoắc Thiệu Hằng còn chưa nói chuyện, Triệu Lương Trạch đã “A” một tiếng, nặng nề đập con chuột trên bàn: “Tôi vừa nói gì ấy nhỉ?! Đội hành động đặc biệt chúng ta làm việc cho dân chúng, không thể thô bạo một cách đơn giản vậy!”



Hoắc Thiệu Hằng không thèm để ý hắn, đứng lên từ chỗ ngồi, dây nịt giữa eo dày nặng đen nhánh, thắt chặt vòng eo thon gầy của anh.



Một tay anh đút vào túi quần, một tay kẹp điếu thuốc, bước từng bước dài đi ra ngoài, đôi bốt quân đội trên nền nhà phát ra âm thanh lộc cộc.



Âm Thế Hùng gấp gáp nói lại một lần cuộc điện thoại của Cố Niệm Chi, lại nhẹ giọng oán trách: “Tôi không biết phải giải thích với em ấy thế nào, em ấy còn cho rằng có trộm vào nhà, muốn báo cảnh sát! Ngài xem, tôi nói không thể chuyển đồ của ngài đi phải chứ? Làm như vậy thật quá đáng! Cô gái nhỏ chắc chắn không chịu nổi, bây giờ ồn ào muốn dọn ra ngoài…”



“Dọn gì mà dọn?” Hoắc Thiệu Hằng phủi phủi tàn thuốc, “Cậu nói với cô ấy, căn hộ đó bây giờ đứng tên cô ấy, là nhà của cô ấy. Giấy tờ nhà trong két sắt ở phòng sách, mật mã cô ấy biết.”



Mắt của Âm Thế Hùng cũng lồi ra ngoài rồi, nói chuyện cũng cà lăm luôn: “Nhà nhà nhà được sang tên cho Niệm Chi rồi?!”



Trời ơi, căn hộ phức hợp penthouse ở khu vực đẹp nhất tiểu khu Phong Nhã, diện tích sử dụng 160 mét vuông, giá thị trường bây giờ ít nhất cũng năm trăm vạn, đã đã đã cho Cố Niệm Chi rồi?!



Hoắc Thiệu Hằng “Ừ” một tiếng, “Còn có căn biệt thự ở tiểu khu Đức Hinh, sau này cũng cho cô ấy làm của hồi môn, đừng nói với cô ấy vội. Được rồi, cậu khuyên cô ấy đi, tôi họp tiếp đây.” Nói xong xoay người đi vào.



Bóng lưng anh cao lớn thẳng tắp, nhìn mà Âm Thế Hùng thán phục không ngớt.



Cửa chính phòng hội nghị ‘ầm’ một tiếng đóng lại trước mặt Âm Thế Hùng.



Âm Thế Hùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, xém chút nữa là quỳ rồi.



Đây mới là người giám hộ tốt nhất đế quốc, là tấm gương của bọn họ đó!



Đáng tiếc hắn không có năng lực quăng cho người ta một căn hộ phức hợp penthouse mà không nói một lời…



Âm Thế Hùng lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên, cười nói với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, đừng giận, Hoắc thiếu đang có nhiệm vụ phải làm. Hơn nữa, căn nhà đó bây giờ đã được đứng tên em rồi, anh ấy ở đâu cũng không thích hợp, cho nên mới dọn đồ đi. Nếu em không thích sống một mình ở đó, em có thể đến nơi đóng quân của bọn anh ở mà! Ở đây em cũng có phòng của mình, em quên rồi sao? Làm gì phải dọn đi chứ?”



Cố Niệm Chi hoàn toàn không dự đoán được kết quả này, kinh ngạc ngẩn ra ở bên kia điện thoại, giống hệt như phản ứng của m Thế Hùng vừa nãy, cô ấy cũng cà lăm rồi: “Cái cái cái gì? Căn nhà này đứng tên em rồi?! Nhưng đây là nhà của chú Hoắc mà! Em không thể nhận!”



“Anh biết, Hoắc thiếu nói…” Xém chút nữa Âm Thế Hùng đã lỡ miệng, vội đổi lại: “Trước khi đi công tác Hoắc thiếu đã làm xong giấy tờ rồi, em xem trong két sắt ở phòng sách, giấy tờ nhà chắc ở trong đó. Em biết mật mã chứ?”



Cố Niệm Chi nắm chặt điện thoại, giọng nói run rẩy đứt quãng: “... Em… Em cho rằng chú Hoắc không lo cho em nữa…”



“Sao mà không lo cho em được?” Âm Thế Hùng rất đỗi kinh ngạc, “Em quên là em cũng có phòng trong toà nhà nhỏ của Hoắc thiếu ở nơi đóng quân sao? Hơn nữa nếu như thật sự không muốn lo cho em, cớ gì phải tính toán cho em nhiều như vậy?”



Chậc chậc, ngay cả của hồi môn cũng chuẩn bị xong rồi, tiếc là bây giờ vẫn chưa thể nói.



Âm Thế Hùng oán thầm Hoắc Thiệu Hằng, cảm thấy anh biến việc đơn giản thành phức tạp.



Cố Niệm Chi đang dựa vào cánh cửa bọc da dày nặng của phòng luyện súng, cảm thấy vô cùng hổ thẹn.



Lúc nãy bản thân mình cố tình gây sự thật là ‘lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử’.



Cô ấy giương tay lên, hung ác tát vào mặt mình cái ‘bốp’.



“Niệm Chi, em sao vậy?” Âm Thế Hùng ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng vang ‘bốp’ một cái, cực kì giống tiếng bạt tai, tức khắc cảnh giác, “Có người đánh em sao?!”



Cố Niệm Chi yếu ớt nói: “... Không sao, em tự đánh mình một bạt tai.”



Âm Thế Hùng ‘chậc’ một tiếng: “Đủ ác! Niệm Chi, em hung dữ lên thật sự ngay cả bản thân mình cũng đánh luôn!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom