Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-74
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 74: Lựa chọn của Hoắc thiếu (1)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Niệm Chi? Niệm Chi?” Bạn nữ được Cố Niệm Chi ôm từ đầu đến cuối mà bơi qua nguyên cả hồ Tiểu Kính bị dọa hết hồn, cô ấy hoảng sợ hét tên cô (CNC), nhưng làm sao cũng không dám khom lưng trở lại trong nước.
Cô ấy và Cố Niệm Chi là người lên bờ cuối cùng trong tất cả bạn học.
Bạn học lên bờ trước nghe thấy tiếng kêu gào của cô ấy, cấp tốc chạy đến.
Mai Hạ Văn đang nôn nóng chờ đợi trên bờ chạy nhanh nhất, bước dài xông đến nơi nước cạn gần bờ, khom lưng kéo Cố Niệm Chi từ dưới nước lên, bế ngang trước ngực, từng bước đi lên từ trong nước.
“Tiểu Tứ? Tiểu Tứ? Em không sao chứ? Em đừng hù bọn chị!” Yêu nữ cũng sắp khóc đến nơi rồi, nhào qua đón lấy Cố Niệm Chi từ trong tay Mai Hạ Văn mà ôm.
Lục Trà Phương và Tào nương nương chạy qua giúp đỡ, cùng nhau nâng Cố Niệm Chi đang ngất đi đến băng ghế đá dài duy nhất trên bãi cỏ cạnh bờ cho cô ấy nằm xuống.
Tào nương nương ngồi xuống một đầu băng ghế, ôm đầu của Cố Niệm Chi gối lên đùi mình, vừa duỗi tay thăm dò hơi thở của cô ấy, nhẹ thở ra một hơi: “Em ấy còn hô hấp, chắc là vì quá mệt.”
Bạn nữ được Cố Niệm Chi cứu che miệng lại, vừa vui mừng, vừa lo sợ khóc.
Những người này đều là thiếu gia tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn, trải nghiệm cố sức liều mạng thoát thân như thế này vẫn là lần đầu tiên từ khi sinh ra đời.
Vừa mới tìm được đường sống trong cõi chết, thời gian này bọn họ đều không nói chuyện, im lặng tập trung lại trên bãi cỏ cạnh bờ, vừa tránh mưa, vừa cầu nguyện sớm có người đến cứu bọn họ.
Tiếng súng bên bờ đối diện cũng nghe thấy rồi, cũng thấy trực thăng lên thẳng lượn vòng trong bầu trời đêm, nhưng bọn họ không hề dám lớn tiếng kêu cứu.
Ai mà biết bọn cướp có bao nhiêu người, trốn ở đâu?
Bọn họ khó khăn lắm mới thoát khỏi số phận bị bắt cóc làm con tin, nhưng đừng không gọi cứu tinh đến, mà lại mời sói đến…
Bạn nữ đó ôm đầu gối ngồi ở cửa lều cỏ, tiếng nức nở nho nhỏ dần dần lây cho mọi người, mắt của từng người đều đỏ rồi, lại chỉ dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Mai Hạ Văn nửa quỳ trước băng ghế đá, vùi mặt mình vào trong tay Cố Niệm Chi, nước mắt rơi xuống, làm ướt lòng bàn tay cô ấy.
Ngón tay Cố Niệm Chi động đậy, phát ra tiếng lẩm bẩm rất nhỏ: “... Chú Hoắc…”
Mai Hạ Văn nghe thấy rồi, vui mừng ngẩng đầu lên nhìn, gọi liên tục: “Niệm Chi? Niệm Chi? Em tỉnh rồi à?”
Cố Niệm Chi mở mắt ra, nhìn thấy lại là khuôn mặt thân thiết của Mai Hạ Văn.
“Niệm Chi, lúc nãy em chưa lên bờ đã ngất đi rồi, xém chút nữa là chìm vào trong nước, là lớp trưởng cứu em.” Yêu nữ thân thiết nói, không quên giúp Mai Hạ Văn tăng thêm hảo cảm trước mặt Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhớ có một đôi tay mạnh mẽ bế cô ấy lên từ trong nước, cô ấy nhìn chăm chú Mai Hạ Văn, ánh mắt dần dần dịu dàng hơn.
Không có gì có thể làm nội tâm cô đơn của cô ấy rung động hơn việc cứu cô ấy.
Cố Niệm Chi nhìn về Mai Hạ Văn, cong môi cười, thấp giọng nói: “Em không sao, có chút mệt mỏi, anh đừng lo lắng.”
“Mệt thì đừng nói chuyện nữa, nằm yên đi.” Tào nương nương vuốt mái tóc dài gợn sóng đang vướng lại với nhau của cô ấy, để cô ấy nằm thoải mái hơn một chút.
Cố Niệm Chi “Dạ” một tiếng, nhắm mắt lại.
Cô ấy thật sự rất mệt, cần nghỉ ngơi thật tốt.
……
Lúc này chiếc xe quân dụng của Hoắc Thiệu Hằng vừa mới ra khỏi đường cao tốc.
Trước mặt họ là xe quân dụng của nơi đóng quân địa phương chạy đến tiếp viện.
Đợi sau khi xe quân dụng đi vào, Phạm Kiến mới lái xe Hummer rẽ vào đường núi.
Lúc này Triệu Lương Trạch vẫn luôn không ngừng tìm kiếm tung tích trên thiết bị điện tử của mình đột nhiên ngẩng đầu, chỉ về một hướng nói: “Tiểu Lí chắc là ở gần đây! Rất gần!”
Hoắc Thiệu Hằng im lặng một giây, xoay đầu nhìn ra ngoài kính xe.
Sắc đêm nặng nề, mưa lớn để lại từng vệt trên kính xe, thế giới bên ngoài cửa kính mơ hồ, không nhìn rõ được.
Trong xe im lặng đến đáng sợ.
……
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, Hoắc thiếu sẽ lựa chọn thế nào đây: Dừng lại cứu Tiểu Lí trước, hay không quan tâm Tiểu Lí, trực tiếp đi cứu Cố Niệm Chi…
Dù sao nhìn vào mức độ quan trọng, Cố Niệm Chi quan trọng hơn Tiểu Lí phải không?
“Dừng xe, tìm Tiểu Lí.” Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt gật đầu, không lộ dấu vết chỉnh lại quân phục.
Phạm Kiến nhìn m Thế Hùng một cái, lặng lẽ đạp thắng.
Triệu Lương Trạch cũng ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, lại không nhìn thấy trên khuôn mặt sóng lớn không sợ của anh có chút khác thường nào.
m Thế Hùng quả thật không dám nhìn sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng.
Hắn biết trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, vị trí của Cố Niệm Chi quan trọng bao nhiêu, nhưng thủ trưởng vẫn quyết định cứu lính của mình trước…
Trong lòng m Thế Hùng nhiều cảm xúc đan xen, càng thêm áy náy.
Xe vừa dừng, hắn là người đầu tiên mở cửa xe xông vào màn mưa.
m Thế Hùng đeo tai nghe bluetooth cũng có công dụng truyền tin tức thời.
Giọng nói của Triệu Lương Trạch trong tai nghe truyền ra, liên tục chỉ cho hắn vị trí của Tiểu Lí.
Máy thăm dò trong tay m Thế Hùng rất nhanh phát ra tiếng vang nhỏ, chỉ dùng năm giây, đã tìm ra Tiểu Lí trong mương nước bên đường.
“Tiểu Lí?” m Thế Hùng vỗ vỗ khuôn mặt hắn, cảm thấy trên mặt hắn vẫn còn độ ấm, trong mũi vẫn còn hô hấp đứt đoạn, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Hắn ôm Tiểu Lí từ dưới mương lên, đặt trên vai, quay về xe.
Trong xe quân dụng Hummer rất rộng rãi, có ba hàng ghế, thùng xe sau còn có ghế dự phòng, nếu như nối lại, là có bốn hàng ghế, có thể ngồi mười hai người.
Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch ngồi ở hàng thứ ba.
Hàng thứ hai đang trống.
m Thế Hùng đưa Tiểu Lí đang hôn mê bất tỉnh lên xe Hummer, Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch chuyển lên hàng thứ hai ngồi, ngửa ghế hàng thứ ba ra, tạo thành một cái giường tạm thời.
Tiểu Lí nằm trên chiếc giường từ ghế làm thành này, không nhúc nhích, hơi thở thoi thóp.
“Cầm lấy túi cấp cứu!” Phạm Kiến xoay đầu ném túi thuốc cấp cứu cho m Thế Hùng, vừa đạp ga, tiếp tục chạy về phía trước.
m Thế Hùng tìm được thuốc tiêm từ trong túi cấp cứu, nhanh chóng rửa sạch băng bó cho Tiểu Lí, tiêm thuốc hạ sốt và tiêu viêm, còn nắn lại cánh tay gãy cho hắn, lấy băng keo tạm thời quấn lại.
Những kĩ năng điều trị cấp cứu này mỗi thành viên Đội hành động đặc biệt đều đã từng được đào tạo, tất nhiên không làm khó được m Thế Hùng có thành tựu vô cùng ưu tú.
Một chân Phạm Kiến đạp ga, chiếc Hummer gầm gừ xông vào màn mưa, chạy đến cổng vào của khu nghỉ dưỡng.
Có sự hỗ trợ của thuốc, rất nhanh Tiểu Lí đã tỉnh lại.
Mắt hắn nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, theo điều kiện lật người lại muốn đứng lên làm quân lễ.
Hoắc Thiệu Hằng giơ tay, “Cậu bị thương, không cần đâu.”
“Dạ, thủ trưởng!” Tiểu Lí kích động đỏ mắt, nửa bên mặt sưng lên như bánh bao, dồn nén đến nỗi một con mắt cũng sắp lồi ra ngoài.
m Thế Hùng thu dọn xong túi cấp cứu, đeo trên người, nhìn Tiểu Lí, hỏi: “Cố Niệm Chi đâu? Em ấy đang ở đâu?”
Tiểu Lí vội nói: “Tôi đang muốn báo cáo lại với thủ trưởng!” Nói xong, hắn thở gấp kể lại toàn bộ tình hình từ đầu đến cuối.
Vừa nói xong, bọn họ đã đến cổng vào khu nghỉ dưỡng được giới nghiêm toàn diện.
Cảnh sát thiết lập chướng ngại ở cổng khu nghỉ dưỡng, xe cộ chỉ có thể vào, không thể ra.
Xe đi vào bắt buộc phải có giấy thông hành do cục cảnh sát thành phố C cấp.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe, tầm mắt di chuyển đến kính xe, kính xe màu mực phản chiếu khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người ta tuyệt vọng của anh, lạnh lùng khắc nghiệt đến mức khiến người khác tim đập nhanh.
Con ngươi đen nhánh còn âm trầm hơn bầu trời đêm mưa, anh không nói tiếng nào bình tĩnh ngồi trong xe Hummer, im lặng như núi.
Phạm Kiến đào bới va li bên tay trái mình cả buổi, tìm được giấy thông hành của nơi đóng quân bản địa đưa cho cảnh sát gác cổng.
Cảnh sát đó nhìn hắn một chút, lại thò đầu nhìn vào trong xe, “Là những người nào? Xuống xe!”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Niệm Chi? Niệm Chi?” Bạn nữ được Cố Niệm Chi ôm từ đầu đến cuối mà bơi qua nguyên cả hồ Tiểu Kính bị dọa hết hồn, cô ấy hoảng sợ hét tên cô (CNC), nhưng làm sao cũng không dám khom lưng trở lại trong nước.
Cô ấy và Cố Niệm Chi là người lên bờ cuối cùng trong tất cả bạn học.
Bạn học lên bờ trước nghe thấy tiếng kêu gào của cô ấy, cấp tốc chạy đến.
Mai Hạ Văn đang nôn nóng chờ đợi trên bờ chạy nhanh nhất, bước dài xông đến nơi nước cạn gần bờ, khom lưng kéo Cố Niệm Chi từ dưới nước lên, bế ngang trước ngực, từng bước đi lên từ trong nước.
“Tiểu Tứ? Tiểu Tứ? Em không sao chứ? Em đừng hù bọn chị!” Yêu nữ cũng sắp khóc đến nơi rồi, nhào qua đón lấy Cố Niệm Chi từ trong tay Mai Hạ Văn mà ôm.
Lục Trà Phương và Tào nương nương chạy qua giúp đỡ, cùng nhau nâng Cố Niệm Chi đang ngất đi đến băng ghế đá dài duy nhất trên bãi cỏ cạnh bờ cho cô ấy nằm xuống.
Tào nương nương ngồi xuống một đầu băng ghế, ôm đầu của Cố Niệm Chi gối lên đùi mình, vừa duỗi tay thăm dò hơi thở của cô ấy, nhẹ thở ra một hơi: “Em ấy còn hô hấp, chắc là vì quá mệt.”
Bạn nữ được Cố Niệm Chi cứu che miệng lại, vừa vui mừng, vừa lo sợ khóc.
Những người này đều là thiếu gia tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn, trải nghiệm cố sức liều mạng thoát thân như thế này vẫn là lần đầu tiên từ khi sinh ra đời.
Vừa mới tìm được đường sống trong cõi chết, thời gian này bọn họ đều không nói chuyện, im lặng tập trung lại trên bãi cỏ cạnh bờ, vừa tránh mưa, vừa cầu nguyện sớm có người đến cứu bọn họ.
Tiếng súng bên bờ đối diện cũng nghe thấy rồi, cũng thấy trực thăng lên thẳng lượn vòng trong bầu trời đêm, nhưng bọn họ không hề dám lớn tiếng kêu cứu.
Ai mà biết bọn cướp có bao nhiêu người, trốn ở đâu?
Bọn họ khó khăn lắm mới thoát khỏi số phận bị bắt cóc làm con tin, nhưng đừng không gọi cứu tinh đến, mà lại mời sói đến…
Bạn nữ đó ôm đầu gối ngồi ở cửa lều cỏ, tiếng nức nở nho nhỏ dần dần lây cho mọi người, mắt của từng người đều đỏ rồi, lại chỉ dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Mai Hạ Văn nửa quỳ trước băng ghế đá, vùi mặt mình vào trong tay Cố Niệm Chi, nước mắt rơi xuống, làm ướt lòng bàn tay cô ấy.
Ngón tay Cố Niệm Chi động đậy, phát ra tiếng lẩm bẩm rất nhỏ: “... Chú Hoắc…”
Mai Hạ Văn nghe thấy rồi, vui mừng ngẩng đầu lên nhìn, gọi liên tục: “Niệm Chi? Niệm Chi? Em tỉnh rồi à?”
Cố Niệm Chi mở mắt ra, nhìn thấy lại là khuôn mặt thân thiết của Mai Hạ Văn.
“Niệm Chi, lúc nãy em chưa lên bờ đã ngất đi rồi, xém chút nữa là chìm vào trong nước, là lớp trưởng cứu em.” Yêu nữ thân thiết nói, không quên giúp Mai Hạ Văn tăng thêm hảo cảm trước mặt Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhớ có một đôi tay mạnh mẽ bế cô ấy lên từ trong nước, cô ấy nhìn chăm chú Mai Hạ Văn, ánh mắt dần dần dịu dàng hơn.
Không có gì có thể làm nội tâm cô đơn của cô ấy rung động hơn việc cứu cô ấy.
Cố Niệm Chi nhìn về Mai Hạ Văn, cong môi cười, thấp giọng nói: “Em không sao, có chút mệt mỏi, anh đừng lo lắng.”
“Mệt thì đừng nói chuyện nữa, nằm yên đi.” Tào nương nương vuốt mái tóc dài gợn sóng đang vướng lại với nhau của cô ấy, để cô ấy nằm thoải mái hơn một chút.
Cố Niệm Chi “Dạ” một tiếng, nhắm mắt lại.
Cô ấy thật sự rất mệt, cần nghỉ ngơi thật tốt.
……
Lúc này chiếc xe quân dụng của Hoắc Thiệu Hằng vừa mới ra khỏi đường cao tốc.
Trước mặt họ là xe quân dụng của nơi đóng quân địa phương chạy đến tiếp viện.
Đợi sau khi xe quân dụng đi vào, Phạm Kiến mới lái xe Hummer rẽ vào đường núi.
Lúc này Triệu Lương Trạch vẫn luôn không ngừng tìm kiếm tung tích trên thiết bị điện tử của mình đột nhiên ngẩng đầu, chỉ về một hướng nói: “Tiểu Lí chắc là ở gần đây! Rất gần!”
Hoắc Thiệu Hằng im lặng một giây, xoay đầu nhìn ra ngoài kính xe.
Sắc đêm nặng nề, mưa lớn để lại từng vệt trên kính xe, thế giới bên ngoài cửa kính mơ hồ, không nhìn rõ được.
Trong xe im lặng đến đáng sợ.
……
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, Hoắc thiếu sẽ lựa chọn thế nào đây: Dừng lại cứu Tiểu Lí trước, hay không quan tâm Tiểu Lí, trực tiếp đi cứu Cố Niệm Chi…
Dù sao nhìn vào mức độ quan trọng, Cố Niệm Chi quan trọng hơn Tiểu Lí phải không?
“Dừng xe, tìm Tiểu Lí.” Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt gật đầu, không lộ dấu vết chỉnh lại quân phục.
Phạm Kiến nhìn m Thế Hùng một cái, lặng lẽ đạp thắng.
Triệu Lương Trạch cũng ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, lại không nhìn thấy trên khuôn mặt sóng lớn không sợ của anh có chút khác thường nào.
m Thế Hùng quả thật không dám nhìn sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng.
Hắn biết trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, vị trí của Cố Niệm Chi quan trọng bao nhiêu, nhưng thủ trưởng vẫn quyết định cứu lính của mình trước…
Trong lòng m Thế Hùng nhiều cảm xúc đan xen, càng thêm áy náy.
Xe vừa dừng, hắn là người đầu tiên mở cửa xe xông vào màn mưa.
m Thế Hùng đeo tai nghe bluetooth cũng có công dụng truyền tin tức thời.
Giọng nói của Triệu Lương Trạch trong tai nghe truyền ra, liên tục chỉ cho hắn vị trí của Tiểu Lí.
Máy thăm dò trong tay m Thế Hùng rất nhanh phát ra tiếng vang nhỏ, chỉ dùng năm giây, đã tìm ra Tiểu Lí trong mương nước bên đường.
“Tiểu Lí?” m Thế Hùng vỗ vỗ khuôn mặt hắn, cảm thấy trên mặt hắn vẫn còn độ ấm, trong mũi vẫn còn hô hấp đứt đoạn, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Hắn ôm Tiểu Lí từ dưới mương lên, đặt trên vai, quay về xe.
Trong xe quân dụng Hummer rất rộng rãi, có ba hàng ghế, thùng xe sau còn có ghế dự phòng, nếu như nối lại, là có bốn hàng ghế, có thể ngồi mười hai người.
Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch ngồi ở hàng thứ ba.
Hàng thứ hai đang trống.
m Thế Hùng đưa Tiểu Lí đang hôn mê bất tỉnh lên xe Hummer, Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch chuyển lên hàng thứ hai ngồi, ngửa ghế hàng thứ ba ra, tạo thành một cái giường tạm thời.
Tiểu Lí nằm trên chiếc giường từ ghế làm thành này, không nhúc nhích, hơi thở thoi thóp.
“Cầm lấy túi cấp cứu!” Phạm Kiến xoay đầu ném túi thuốc cấp cứu cho m Thế Hùng, vừa đạp ga, tiếp tục chạy về phía trước.
m Thế Hùng tìm được thuốc tiêm từ trong túi cấp cứu, nhanh chóng rửa sạch băng bó cho Tiểu Lí, tiêm thuốc hạ sốt và tiêu viêm, còn nắn lại cánh tay gãy cho hắn, lấy băng keo tạm thời quấn lại.
Những kĩ năng điều trị cấp cứu này mỗi thành viên Đội hành động đặc biệt đều đã từng được đào tạo, tất nhiên không làm khó được m Thế Hùng có thành tựu vô cùng ưu tú.
Một chân Phạm Kiến đạp ga, chiếc Hummer gầm gừ xông vào màn mưa, chạy đến cổng vào của khu nghỉ dưỡng.
Có sự hỗ trợ của thuốc, rất nhanh Tiểu Lí đã tỉnh lại.
Mắt hắn nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, theo điều kiện lật người lại muốn đứng lên làm quân lễ.
Hoắc Thiệu Hằng giơ tay, “Cậu bị thương, không cần đâu.”
“Dạ, thủ trưởng!” Tiểu Lí kích động đỏ mắt, nửa bên mặt sưng lên như bánh bao, dồn nén đến nỗi một con mắt cũng sắp lồi ra ngoài.
m Thế Hùng thu dọn xong túi cấp cứu, đeo trên người, nhìn Tiểu Lí, hỏi: “Cố Niệm Chi đâu? Em ấy đang ở đâu?”
Tiểu Lí vội nói: “Tôi đang muốn báo cáo lại với thủ trưởng!” Nói xong, hắn thở gấp kể lại toàn bộ tình hình từ đầu đến cuối.
Vừa nói xong, bọn họ đã đến cổng vào khu nghỉ dưỡng được giới nghiêm toàn diện.
Cảnh sát thiết lập chướng ngại ở cổng khu nghỉ dưỡng, xe cộ chỉ có thể vào, không thể ra.
Xe đi vào bắt buộc phải có giấy thông hành do cục cảnh sát thành phố C cấp.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe, tầm mắt di chuyển đến kính xe, kính xe màu mực phản chiếu khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người ta tuyệt vọng của anh, lạnh lùng khắc nghiệt đến mức khiến người khác tim đập nhanh.
Con ngươi đen nhánh còn âm trầm hơn bầu trời đêm mưa, anh không nói tiếng nào bình tĩnh ngồi trong xe Hummer, im lặng như núi.
Phạm Kiến đào bới va li bên tay trái mình cả buổi, tìm được giấy thông hành của nơi đóng quân bản địa đưa cho cảnh sát gác cổng.
Cảnh sát đó nhìn hắn một chút, lại thò đầu nhìn vào trong xe, “Là những người nào? Xuống xe!”
Bình luận facebook