Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-72
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 72: Khí thế to lớn
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Tiếng vang ‘đột đột’ của súng xuyên qua hồ Tiểu Kính.
Viên đạn lướt trong mưa gió nhanh như chớp, phát ra tiếng rít dữ dội, vang vọng giữa núi, rất lâu không ngừng.
Những du khách khác trong khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong nghe thấy âm thanh này, trước đó đều cho rằng có người đốt pháo bông.
Sau đó mới nhớ ra trời đang mưa lớn ở bên ngoài, sao có thể đốt pháo bông được?
Tiếp theo mới có người nghĩ đến có lẽ là tiếng súng…
Mọi người càng sợ hãi hơn, nhưng không có ai dám chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người dường như đều lặng lẽ củng cố lại cửa villa nơi mình ở.
Những người ngày thường không quen biết cũng đều bỏ đi sự đề phòng lẫn nhau, cùng hợp tác vì tính mạng của bản thân.
……
Mưa gió ở hồ Tiểu Kính lớn hơn, tầm nhìn trước mắt gần như là con số không.
Cảm giác phương hướng hơi kém một chút, chỉ có thể bơi vòng quanh trong hồ này, bơi đến sức cùng lực kiệt mà chết cũng không lên bờ được.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà bọn Đại Khuyên Tử không xuống nước đuổi theo tấn công.
Nếu như không có Cố Niệm Chi, đoán chừng tất cả bạn học lớp một đều vướng phải.
Cảm giác phương hướng của Cố Niệm Chi vẫn luôn rất mạnh, tuy cô ấy không nhớ đường về, nhưng cô ấy lại có thể phân biệt đông tây nam bắc trong hồ Tiểu Kính mưa gió mịt mù.
Hồ Tiểu Kính này, từ hôm qua đến hôm nay, cô ấy đã bơi hai lần rồi, đây là lần thứ ba.
Cô ấy ngẩng đầu lên trong hồ, một tay ôm eo của bạn học, một tay đang cầm điện thoại giơ lên, dùng lưng bàn tay lau nước mưa đầy mặt.
Phương hướng hồ Tiểu Kính xem ra không khó để nhận rõ đối với cô ấy, vì ba mặt của hồ Tiểu Kính giáp với núi cao, có vật tham chiếu rất tốt để so sánh.
Cô ấy chỉ cần nhìn chằm chằm vào hình dáng tổng thể của đỉnh núi đối diện hồ Tiểu Kính, liền biết mình đang bơi về phía nào.
Lúc bọn Dương Đại Vĩ nổ súng vào hồ Tiểu Kính, rất may là bọn người Cố Niệm Chi đã bơi ra ngoài tầm bắn của đám cướp này.
Chỉ nghe thấy tiếng súng ‘vút vút’ sau lưng, bọn họ vẫn bị dọa gần như muốn chìm xuống đáy hồ.
Có vài người xém chút nữa là bị chuột rút rồi.
“... Bọn chúng biết chúng ta xuống nước rồi…”
Trong lòng mọi người đều có chung suy nghĩ này, mải miết bơi nhanh hơn.
Cố Niệm Chi có ý từ phía trước rớt lại sau cùng, thúc giục từng người nhanh một chút, nhanh một chút, nhanh hơn một chút...
……
“Không tìm nữa, cứ bắt phó tổng giám đốc ở đây và vài đứa sinh viên ở Minh Nguyệt Các mang đi!” Dương Đại Vĩ đứng ở bậc thềm cửa sau Thanh Phong Uyển quyết đoán ra lệnh, “Chắc cảnh sát sắp đến rồi. Lần này nếu có thể an toàn rút lui, tao nhất định phải điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu!”
“Đi!”
Mọi người rất nhanh xông ra khỏi Thanh Phong Uyển, chia ra hai đường, một đội bắt phó tổng giám đốc, một đội trở về Minh Nguyệt Các.
Thời tiết không tốt, bọn chúng xuống nước có thể không nhận ra phương hướng, hơn nữa ưu thế của bọn chúng là súng trong tay, cho nên chúng không muốn xuống nước đuổi theo đám sinh viên khoa Luật đại học C đã chạy trốn.
Một khi xuống nước, ưu thế của bọn chúng sẽ không còn lại chút gì.
Không biết làm thế nào, bọn chúng chỉ có sự lựa chọn kế tiếp, mang phó tổng giám đốc và sinh viên lớp hai đang hôn mê đi làm con tin.
Vài người trở về Minh Nguyệt Các, lựa chọn trong đám sinh viên đang hôn mê bất tỉnh một chút, tìm ra một vài người ăn mặc rất cao cấp khiêng vào trong chiếc SUV màu đen của bọn chúng.
Gió đã dần dần ngừng thổi, nhưng mưa lại không giảm bớt.
Chiếc SUV màu đen nổ máy, lái đến trước tòa nhà quản lý của resort.
Hai người kéo phó tổng giám đốc đã bị cột chặt ra ngoài.
Lên xe, cùng lái ra đường lớn của resort.
Trên đường hầu như không có xe cộ lưu thông, bọn chúng lòng như lửa đốt, hận không thể rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Roạt! Ầm!
Tên Đại Khuyên Tử lái xe đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một chỗ gồ lên rất lớn, vội vàng xoay vô lăng, muốn lách qua.
Kết quả bánh xe của chiếc SUV đen không biết đụng phải thứ gì, bỗng nhiên bị trượt.
Cả người của tên Đại Khuyên Tử đang cầm vô lăng đều nằm bò trên vô lăng rồi, chiếc SUV đen mới được khống chế lại, xoay ‘roạt roạt’ chín mươi độ trên đường lớn, ‘bịch’ một tiếng đụng vào cái cây lớn bên đường.
Đầu xe bốc lên một đám khói trắng, động cơ ‘xình xịch’ vài tiếng, có vẻ như chiếc SUV rất bền chắc tiêu tùng như thế này rồi.
“Con mẹ nó! Vậy mà lại đụng xe!” Tên Đại Khuyên Tử tính tình hấp tấp chửi thề rồi xuống xe, mở nắp ca-pô trước ra nhìn một chút.
Động cơ bên trong cháy khét, hoàn toàn không cách nào sửa được.
“Đại ca, xuống xe thôi, chiếc xe này mắc kẹt rồi!” Hắn gào lên một tiếng vào xe.
Mấy tên Đại Khuyên Tử chui ra từ trong xe, đi đến bên cạnh hắn nhìn một chút.
Vừa nhìn tình trạng của động cơ đó, bọn chúng cũng biết không thể chạy nữa.
“Con mẹ nó! Thật sự trúng tà rồi! Đây là chuyện gì chứ!” Tên Đại Khuyên Tử tính tình hấp tấp đá vào chiếc xe đó một cái, đá mở cửa xe, đi vào trong xe khiêng con tin ra ngoài.
“Không có xe nữa, có phải chúng ta phải đi bộ ra ngoài không…” Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Đại Vĩ.
Sắc mặt của Dương Đại Vĩ vô cùng nghiêm túc, hắn giơ tay lên, ngăn mọi người nói chuyện, tự mình nghiêng người, lắng tai nghe.
“... Hỏng rồi, có người đến! Người đến còn không ít!” Dương Đại Vĩ vừa nói xong, tiếng vang của xe cảnh sát đằng trước đã lớn hơn, nhanh chóng tiếp cận bọn chúng bên này.
“Kêu cái gì? Ông đây cũng nhìn thấy đèn cảnh sát rồi…” Một tên Đại Khuyên Tử nhỏ giọng lẩm bẩm, vác một sinh viên nữ đang hôn mê lên vai, xoay đầu hỏi Dương Đại Vĩ: “Lão đại, đi thế nào?”
Con đường phía trước không thể đi nữa, rất nhiều xe cảnh sát đang nhanh chóng áp sát.
Lên núi?
Dương Đại Vĩ vừa cân nhắc khả năng này, trong rừng cây liền truyền ra tiếng ‘sột soạt’, còn có tiếng chó sủa ‘ăng ẳng’!
“Chó nghiệp vụ?! Bọn chúng dẫn theo chó nghiệp vụ!” Tên Đại Khuyên Tử có lá gan nhỏ nhất kia lập tức rụt lại sau lưng Dương Đại Vĩ, “Lão đại, không thể lên núi! Chúng ta lên núi sẽ không thể chạy thoát chó nghiệp vụ!”
“Không thể lên núi! Đi về trước!” Dương Đại Vĩ quơ tay, “Về Minh Nguyệt Các của khu nghỉ dưỡng!”
Bảy tên Đại Khuyên Tử mang theo bốn sinh viên bị ngất và tổng giám đốc của khu nghỉ dưỡng, vừa lập tức đi theo con đường lúc đầu quay về resort.
Bọn chúng đi chưa bao lâu, trong rừng cây bên đường có một người đàn ông trẻ tuổi vẻ ngoài không đẹp đi ra, khắp đầu khắp mặt đều là máu, nửa bên mặt sưng phù, một cánh tay có góc độ kì cục buông thõng bên người, chắc là gãy rồi.
Ngồi xuống bên đường, phun một ngụm xuống đất, “Ông đây không có súng, dùng bao nylon cũng có thể siết chết mày!”
Người đàn ông trẻ tuổi vẻ ngoài không đẹp này, chính là anh Lí mà Cố Niệm Chi quen biết.
Hắn ngẩng đầu nhìn lối ra đường lớn của resort, nôn nóng mong mỏi quân cứu viện mau chóng chạy đến.
Lúc nãy hắn trốn trong rừng cây không dám lên tiếng, khắp người hắn đều là vết thương, cánh tay còn bị gãy xương, không có cách nào lấy một địch bảy.
Bây giờ những tên cướp này rút về rồi, nguy hiểm của bọn người Cố Niệm Chi càng lớn, chỉ hi vọng đám Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng có thể nhanh chóng đến đây.
Không bao lâu sau, hắn nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng vang ‘ầm ầm’ của trực thăng lên thẳng, ngẩng đầu hí mắt nhìn một chút, thấy là trực thăng của Cục cảnh sát, không phải của Đội hành động đặc biệt bọn họ.
Âm thanh của chó nghiệp vụ cũng càng ngày càng lớn, nghe có vẻ lần này thật sự khí thế rất to lớn.
Tiểu Lí muốn đi đón tiếp, nhưng máu do vết thương từ súng gây ra chảy càng ngày càng nhiều, đầu óc hắn càng ngày càng mơ hồ, mưa lớn hình như trở thành vòng xoáy, đánh đến nỗi trước mắt hắn tối lại, ngã xuống mương nước bên đường.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Tiếng vang ‘đột đột’ của súng xuyên qua hồ Tiểu Kính.
Viên đạn lướt trong mưa gió nhanh như chớp, phát ra tiếng rít dữ dội, vang vọng giữa núi, rất lâu không ngừng.
Những du khách khác trong khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong nghe thấy âm thanh này, trước đó đều cho rằng có người đốt pháo bông.
Sau đó mới nhớ ra trời đang mưa lớn ở bên ngoài, sao có thể đốt pháo bông được?
Tiếp theo mới có người nghĩ đến có lẽ là tiếng súng…
Mọi người càng sợ hãi hơn, nhưng không có ai dám chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người dường như đều lặng lẽ củng cố lại cửa villa nơi mình ở.
Những người ngày thường không quen biết cũng đều bỏ đi sự đề phòng lẫn nhau, cùng hợp tác vì tính mạng của bản thân.
……
Mưa gió ở hồ Tiểu Kính lớn hơn, tầm nhìn trước mắt gần như là con số không.
Cảm giác phương hướng hơi kém một chút, chỉ có thể bơi vòng quanh trong hồ này, bơi đến sức cùng lực kiệt mà chết cũng không lên bờ được.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà bọn Đại Khuyên Tử không xuống nước đuổi theo tấn công.
Nếu như không có Cố Niệm Chi, đoán chừng tất cả bạn học lớp một đều vướng phải.
Cảm giác phương hướng của Cố Niệm Chi vẫn luôn rất mạnh, tuy cô ấy không nhớ đường về, nhưng cô ấy lại có thể phân biệt đông tây nam bắc trong hồ Tiểu Kính mưa gió mịt mù.
Hồ Tiểu Kính này, từ hôm qua đến hôm nay, cô ấy đã bơi hai lần rồi, đây là lần thứ ba.
Cô ấy ngẩng đầu lên trong hồ, một tay ôm eo của bạn học, một tay đang cầm điện thoại giơ lên, dùng lưng bàn tay lau nước mưa đầy mặt.
Phương hướng hồ Tiểu Kính xem ra không khó để nhận rõ đối với cô ấy, vì ba mặt của hồ Tiểu Kính giáp với núi cao, có vật tham chiếu rất tốt để so sánh.
Cô ấy chỉ cần nhìn chằm chằm vào hình dáng tổng thể của đỉnh núi đối diện hồ Tiểu Kính, liền biết mình đang bơi về phía nào.
Lúc bọn Dương Đại Vĩ nổ súng vào hồ Tiểu Kính, rất may là bọn người Cố Niệm Chi đã bơi ra ngoài tầm bắn của đám cướp này.
Chỉ nghe thấy tiếng súng ‘vút vút’ sau lưng, bọn họ vẫn bị dọa gần như muốn chìm xuống đáy hồ.
Có vài người xém chút nữa là bị chuột rút rồi.
“... Bọn chúng biết chúng ta xuống nước rồi…”
Trong lòng mọi người đều có chung suy nghĩ này, mải miết bơi nhanh hơn.
Cố Niệm Chi có ý từ phía trước rớt lại sau cùng, thúc giục từng người nhanh một chút, nhanh một chút, nhanh hơn một chút...
……
“Không tìm nữa, cứ bắt phó tổng giám đốc ở đây và vài đứa sinh viên ở Minh Nguyệt Các mang đi!” Dương Đại Vĩ đứng ở bậc thềm cửa sau Thanh Phong Uyển quyết đoán ra lệnh, “Chắc cảnh sát sắp đến rồi. Lần này nếu có thể an toàn rút lui, tao nhất định phải điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu!”
“Đi!”
Mọi người rất nhanh xông ra khỏi Thanh Phong Uyển, chia ra hai đường, một đội bắt phó tổng giám đốc, một đội trở về Minh Nguyệt Các.
Thời tiết không tốt, bọn chúng xuống nước có thể không nhận ra phương hướng, hơn nữa ưu thế của bọn chúng là súng trong tay, cho nên chúng không muốn xuống nước đuổi theo đám sinh viên khoa Luật đại học C đã chạy trốn.
Một khi xuống nước, ưu thế của bọn chúng sẽ không còn lại chút gì.
Không biết làm thế nào, bọn chúng chỉ có sự lựa chọn kế tiếp, mang phó tổng giám đốc và sinh viên lớp hai đang hôn mê đi làm con tin.
Vài người trở về Minh Nguyệt Các, lựa chọn trong đám sinh viên đang hôn mê bất tỉnh một chút, tìm ra một vài người ăn mặc rất cao cấp khiêng vào trong chiếc SUV màu đen của bọn chúng.
Gió đã dần dần ngừng thổi, nhưng mưa lại không giảm bớt.
Chiếc SUV màu đen nổ máy, lái đến trước tòa nhà quản lý của resort.
Hai người kéo phó tổng giám đốc đã bị cột chặt ra ngoài.
Lên xe, cùng lái ra đường lớn của resort.
Trên đường hầu như không có xe cộ lưu thông, bọn chúng lòng như lửa đốt, hận không thể rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Roạt! Ầm!
Tên Đại Khuyên Tử lái xe đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một chỗ gồ lên rất lớn, vội vàng xoay vô lăng, muốn lách qua.
Kết quả bánh xe của chiếc SUV đen không biết đụng phải thứ gì, bỗng nhiên bị trượt.
Cả người của tên Đại Khuyên Tử đang cầm vô lăng đều nằm bò trên vô lăng rồi, chiếc SUV đen mới được khống chế lại, xoay ‘roạt roạt’ chín mươi độ trên đường lớn, ‘bịch’ một tiếng đụng vào cái cây lớn bên đường.
Đầu xe bốc lên một đám khói trắng, động cơ ‘xình xịch’ vài tiếng, có vẻ như chiếc SUV rất bền chắc tiêu tùng như thế này rồi.
“Con mẹ nó! Vậy mà lại đụng xe!” Tên Đại Khuyên Tử tính tình hấp tấp chửi thề rồi xuống xe, mở nắp ca-pô trước ra nhìn một chút.
Động cơ bên trong cháy khét, hoàn toàn không cách nào sửa được.
“Đại ca, xuống xe thôi, chiếc xe này mắc kẹt rồi!” Hắn gào lên một tiếng vào xe.
Mấy tên Đại Khuyên Tử chui ra từ trong xe, đi đến bên cạnh hắn nhìn một chút.
Vừa nhìn tình trạng của động cơ đó, bọn chúng cũng biết không thể chạy nữa.
“Con mẹ nó! Thật sự trúng tà rồi! Đây là chuyện gì chứ!” Tên Đại Khuyên Tử tính tình hấp tấp đá vào chiếc xe đó một cái, đá mở cửa xe, đi vào trong xe khiêng con tin ra ngoài.
“Không có xe nữa, có phải chúng ta phải đi bộ ra ngoài không…” Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Đại Vĩ.
Sắc mặt của Dương Đại Vĩ vô cùng nghiêm túc, hắn giơ tay lên, ngăn mọi người nói chuyện, tự mình nghiêng người, lắng tai nghe.
“... Hỏng rồi, có người đến! Người đến còn không ít!” Dương Đại Vĩ vừa nói xong, tiếng vang của xe cảnh sát đằng trước đã lớn hơn, nhanh chóng tiếp cận bọn chúng bên này.
“Kêu cái gì? Ông đây cũng nhìn thấy đèn cảnh sát rồi…” Một tên Đại Khuyên Tử nhỏ giọng lẩm bẩm, vác một sinh viên nữ đang hôn mê lên vai, xoay đầu hỏi Dương Đại Vĩ: “Lão đại, đi thế nào?”
Con đường phía trước không thể đi nữa, rất nhiều xe cảnh sát đang nhanh chóng áp sát.
Lên núi?
Dương Đại Vĩ vừa cân nhắc khả năng này, trong rừng cây liền truyền ra tiếng ‘sột soạt’, còn có tiếng chó sủa ‘ăng ẳng’!
“Chó nghiệp vụ?! Bọn chúng dẫn theo chó nghiệp vụ!” Tên Đại Khuyên Tử có lá gan nhỏ nhất kia lập tức rụt lại sau lưng Dương Đại Vĩ, “Lão đại, không thể lên núi! Chúng ta lên núi sẽ không thể chạy thoát chó nghiệp vụ!”
“Không thể lên núi! Đi về trước!” Dương Đại Vĩ quơ tay, “Về Minh Nguyệt Các của khu nghỉ dưỡng!”
Bảy tên Đại Khuyên Tử mang theo bốn sinh viên bị ngất và tổng giám đốc của khu nghỉ dưỡng, vừa lập tức đi theo con đường lúc đầu quay về resort.
Bọn chúng đi chưa bao lâu, trong rừng cây bên đường có một người đàn ông trẻ tuổi vẻ ngoài không đẹp đi ra, khắp đầu khắp mặt đều là máu, nửa bên mặt sưng phù, một cánh tay có góc độ kì cục buông thõng bên người, chắc là gãy rồi.
Ngồi xuống bên đường, phun một ngụm xuống đất, “Ông đây không có súng, dùng bao nylon cũng có thể siết chết mày!”
Người đàn ông trẻ tuổi vẻ ngoài không đẹp này, chính là anh Lí mà Cố Niệm Chi quen biết.
Hắn ngẩng đầu nhìn lối ra đường lớn của resort, nôn nóng mong mỏi quân cứu viện mau chóng chạy đến.
Lúc nãy hắn trốn trong rừng cây không dám lên tiếng, khắp người hắn đều là vết thương, cánh tay còn bị gãy xương, không có cách nào lấy một địch bảy.
Bây giờ những tên cướp này rút về rồi, nguy hiểm của bọn người Cố Niệm Chi càng lớn, chỉ hi vọng đám Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng có thể nhanh chóng đến đây.
Không bao lâu sau, hắn nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng vang ‘ầm ầm’ của trực thăng lên thẳng, ngẩng đầu hí mắt nhìn một chút, thấy là trực thăng của Cục cảnh sát, không phải của Đội hành động đặc biệt bọn họ.
Âm thanh của chó nghiệp vụ cũng càng ngày càng lớn, nghe có vẻ lần này thật sự khí thế rất to lớn.
Tiểu Lí muốn đi đón tiếp, nhưng máu do vết thương từ súng gây ra chảy càng ngày càng nhiều, đầu óc hắn càng ngày càng mơ hồ, mưa lớn hình như trở thành vòng xoáy, đánh đến nỗi trước mắt hắn tối lại, ngã xuống mương nước bên đường.
Bình luận facebook