• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (55 Viewers)

  • chap-89

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 89: Hành động chớp nhoáng




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Chủ động cúp điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi bỗng cảm thấy vô cùng sảng khoái.



Cô ấy đứng dậy vươn vai, đi qua đi lại mấy vòng trong phòng ngủ, sau khi kéo giãn cơ bắp, liền chui vào phòng tập gym của Hoắc Thiệu Hằng.



Nơi đó có các thiết bị tập gym vô cùng đầy đủ.



Cố Niệm Chi có thù oán với máy chạy bộ, không ngờ rằng hai năm sau quay lại nơi đóng quân, vẫn không thoát khỏi “cơn ác mộng” này.



Ánh mắt u ám của cô ấy nhìn cái máy chạy bộ vô tội kia, con dao găm Thụy Sĩ trong tay sáng lên, từng bước đi về phía máy chạy bộ.



Năm phút sau, Cố Niệm Chi mang theo nụ cười thắng lợi đi ra khỏi phòng tập gym của Hoắc Thiệu Hằng.



Dây cáp số liệu của cái máy chạy bộ trong phòng, bị cô ấy len lén làm hỏng rồi… ╮(╯▽╰)╭



Cố Niệm Chi vui vẻ bước vào phòng tắm để tắm rửa.



Dưới tia nước của vòi sen, tim cô ấy vẫn còn sợ hãi cọ xát cánh tay.



Cánh tay cô ấy đã từng tập luyện đến mức lên cơ luôn rồi, không tồi chút nào, cô không muốn huấn luyện ma quỷ nữa đâu.



Cố Niệm Chi vui sướng ở nơi đóng quân hưởng thụ hai tuần nghỉ ngoài ý muốn.



Trước tiên cô ấy xuống bệnh viện tầng dưới của Trần Liệt thăm anh Lí.



Tiểu Lí thấy cô ấy vậy mà lại đến thăm hắn, có chút bất ngờ, nhưng cũng rất uất ức.



Hắn từng bảo vệ nhiều người như vậy, Cố Niệm Chi là người duy nhất đi thăm hắn sau khi hắn gặp nguy hiểm.



Đương nhiên, mặc dù việc bảo vệ nhiều người như vậy đều là việc trong phạm vi trách nhiệm của hắn, nhưng tóm lại con người cũng có tình cảm, không muốn bị người khác xem như vũ khí dùng xong thì vứt.



Việc Cố Niệm Chi đến thăm, khiến Tiểu Lí vô cùng vui mừng.



Cố Niệm Chi lãng phí thời gian cả một ngày trong phòng bệnh của hắn, giúp hắn lấy đồ ăn, chọn bộ phim hay, nhìn y tá thay thuốc cho hắn, còn giúp hắn ra ngoài gửi thư.



Đối với một điểm này, Cố Niệm Chi vô cùng không hiểu.



“Anh Lí, sao anh không gửi mail, hoặc dùng tin nhắn để liên lạc với người nhà?”



Tiểu Lí dựa trên giường bệnh, cầm ipad xem phim, vừa nói với cô ấy: “Bọn anh không thể có bất kì tài khoản xã hội nào, cũng không thể dùng bất kì phần mềm xã hội nào, kể cả mail cũng không được dùng.”



Cố Niệm Chi: “......” Mở to mắt nhìn hắn, có vẻ như không tin lắm.



“Trong bọn anh có người có những tài khoản hoặc phần mềm xã hội đó, đều là cần thiết cho công việc, bị quản chế hoàn toàn.” Tiểu Lí cười khổ, “Đừng nói với Hoắc thiếu là anh cho em biết nha. Anh ấy có thể lột da anh đó.”



Cố Niệm Chi nghe thấy người khác nói đến Hoắc Thiệu Hằng thì rất vui, cô ấy ngồi xuống cạnh giường của Tiểu Lí, rất hứng thú hỏi: “Vậy anh có bằng lòng làm công việc này không?”



Đối với dân nghiện mạng như Cố Niệm Chi, cuộc sống không có mạng, không có tài khoản và phần mềm xã hội là không thể tưởng tượng nổi.



Trên khuôn mặt bình thường của Tiểu Lí đột nhiên tỏa ra thần thái chói mắt, hắn gật đầu thật mạnh: “Anh yêu công việc của anh, cho dù có nghĩa là cả đời này anh phải núp sau màn, không có ai biết anh làm những gì, anh cũng không hối hận.”



lại hiện lên phong thái lạnh lùng của Hoắc Thiệu Hằng mặc quân phục bộ đội đặc chủng.



……



Trong tay Phùng Nghi Sân cầm một chai rượu, ngồi trên sofa trong nhà mình, say lờ đờ mờ mịt xem phỏng vấn về sự việc bọn cướp ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong lần này, thỉnh thoảng lại rót vào miệng một ngụm rượu.



“Ha ha ha ha… vận may của con nhỏ hèn hạ đó thật sự không tồi, như vậy cũng không thể làm nó gặp xúi quẩy được!” Phùng Nghi Sân ném chai rượu ‘bịch’ một cái xuống đất, cuồng loạn cười lớn.



Rượu trong bình văng tung tóe khắp nơi, làm cho phòng khách của cô ta lộn xộn cả lên, nhưng cô ta lại không thèm để ý.



Anh Bưu đẩy cửa bước vào, cười nói với cô ta: “Sao lại uống rượu một mình?”



“Em vui sướng…” Phùng Nghi Sân đang say khướt đứng dậy, nhào vào lòng anh Bưu, “Em rất vui ha ha ha…”



“Anh cũng rất vui.” Anh Bưu thì thật sự vui vẻ, “Em thông minh quá, chỉ một mưu kế nhỏ, đã khiến cho đám Đại Khuyên Tử kia tự mình đi tìm chết rồi.”



Phùng Nghi Sân cười khanh khách hai tiếng, nấc cụt một cái, “Ơ, bọn chúng thì liên quan gì đến em? Anh Bưu khách sáo quá, đây không phải công lao của em, là bọn chúng tự gặp xui xẻo.”



“Khà khà, em cho rằng anh không biết sao? Nếu em không lặng lẽ gọi điện cho mấy nhà đó, để bọn họ đốc thúc cảnh sát mau chóng bắt người, làm sao đám Đại Khuyên Tử dễ bị bắt như vậy được? Cho nên, vẫn là em có bản lĩnh!” Anh Bưu có ý tứ sâu xa vỗ lưng cô ta. Phùng Nghi Sân không tự chủ được mà cảm thấy rùng mình.



Cô ta không ngờ rằng, nhất cử nhất động của mình, vậy mà lại đều nằm trong tầm mắt anh Bưu, ngay cả chuyện cô ta âm thầm gọi điện cho Mai gia, Vương gia và Tào gia, hắn cũng biết được…



Phùng Nghi Sân không dám làm gì tiếp nữa, nhẫn nhịn sự khó chịu trong lòng, hiền dịu nói: “Em không phải vì anh Bưu sao? Anh Bưu không thích bọn chúng, em cần phải giúp anh Bưu trút giận.”



“Chỉ cần em một lòng vì anh, cả đời này anh tuyệt đối sẽ không phụ em!” Anh Bưu rất vui mừng, kéo cô ta vào trong lòng hôn.



Phùng Nghi Sân thầm kêu khổ.



Ai mà muốn sống với anh cả đời chứ…



Nhưng cô ta lại không có sức chống cự.



Hai người vừa hôn môi, vừa cởi quần áo, lảo đảo xông vào phòng ngủ.



Lúc này điện thoại anh Bưu vang lên.



Hắn có chút mất kiên nhẫn, không muốn nghe, nhưng lấy ra xem, là điện thoại của thuộc hạ thân tín của mình, tiện tay ấn nghe, la lên: “Tốt nhất là mày có chuyện quan trọng!”



“Anh Bưu! Bọn cớm tìm ra nhà kho của chúng ta! Chiếm gọn mọi thứ bên trong rồi!”



“Cái gì?! Mày canh giữ cho tao, tao lập tức đến đó!” Tốc độ huyết áp của anh Bưu tăng cao, hắn đẩy Phùng Nghi Sân ra, chạy như điên ra ngoài.



“Anh Bưu đừng đến! Bọn cớm đã đi bắt anh rồi…”



Đáng tiếc câu nói cuối cùng này, anh Bưu không nghe thấy.



Hắn vừa xuống lầu đi đến garage, vài cảnh sát đặc nhiệm vũ khí sẵn sàng đã đi đến, mở ra lệnh bắt: “Trương Bưu! Anh bị nghi ngờ có liên quan đến việc buôn lậu vũ khí, bây giờ chính thức bắt anh.”



Anh Bưu biết là lần này mình xong rồi, hắn điên cuồng gào thét, “Muốn bắt ông à! Lấy mạng ra!”



Hắn rút súng ra từ bên hông, nhưng hắn còn chưa mở được bảo hiểm của súng lục, đã bị cảnh sát bắn chết.



“Đi bắt tình nhân Phùng Nghi Sân của hắn.” Một cảnh sát đặc nhiệm che mặt rướn cổ về phía tầng trên.



Bốn năm người cấp tốc khống chế lối ra của thang máy và thang bộ, hai người lên lầu bắt Phùng Nghi Sân.



Phùng Nghi Sân nhìn thấy cảnh sát đặc nhiệm vũ khí sẵn sàng ở bên ngoài qua lỗ quan sát, bị dọa đến nỗi răng cũng va vào nhau rồi.



Tay cô ta run cầm cập cả buổi, cũng không mở được chốt cửa.



Cảnh sát bên ngoài không đợi được nữa, lớn tiếng gọi: “Mau mở cửa!” Nói xong, chân đá một cái, cánh cửa lớn bằng gỗ lim rất chắc chắn đã bị đá văng ra.



Phùng Nghi Sân bị đụng ngã trên đất.



Cảnh sát cầm súng chỉ vào đầu cô ta, từng bước đi vào.



Một cảnh sát nữ đeo còng vào tay cô ta, dẫn cô ta đi, một cảnh sát còn lại khám xét một lần, vậy mà lại tìm được những món đồ không ngờ đến, vội vàng gửi đến nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt.



Hành động lần này, là do Triệu Lương Trạch lãnh đạo, có bộ đội cảnh sát đặc nhiệm của Đội hành động đặc biệt ra tay tiến hành.



“Trung tá Triệu, hành động chớp nhoáng đã kết thúc. Tất cả vũ khí đã được thu hồi, anh Bưu là nghi phạm chủ yếu cũng bị bắn chết, tình nhân Phùng Nghi Sân bị bỏ tù, nhân viên hải quan đặt bẫy bị bắt về quy án.”



Đội hành động đặc biệt làm việc, trước giờ luôn đánh bất ngờ, mạnh mẽ vang dội.



Có điều thời gian hai ngày, Hoắc Thiệu Hằng vẫn ở thủ đô họp, toàn bộ nhân viên đặt bẫy lớn nhỏ có liên quan của thành phố C, bao gồm cả những nhân viên hải quan chính phủ.



Một ngày này, anh vừa mới đi vào phòng hội nghị của bộ quốc phòng, thì nhìn thấy phó bộ trưởng của bộ đặc cần và phó đại biểu liên hiệp quốc của bộ ngoại giao mặt rất nghiêm túc gọi anh lại: “Hoắc thiếu tướng, mời anh giải thích hành động chớp nhoáng lần này ở thành phố C của anh một chút.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom