• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (69 Viewers)

  • chap-91

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 91: Trao đổi điều kiện




Translator & Editor: Lục Tịnh An



“Hoắc thiếu tướng, anh nói chuyện giật gân quá.” Phó bộ trưởng Từ của bộ đặc cần không hài lòng, “Tôi đã nói bọn tôi đã theo dõi chúng rồi, đợi lúc chúng nhập cảnh, lấy những vũ khí đó, cũng là lúc chúng chôn thân. Tuy rằng trong quá trình đó có thể có những người vô tội mất mạng, nhưng vì quyền lợi của quốc gia, đều rất đáng giá.”



“Quyền lợi quốc gia? Không ngờ rằng phó bộ trưởng Từ còn biết quyền lợi quốc gia.” Hoắc Thiệu Hằng cười lạnh buông cái cổ nhỏ xíu của phó bộ trưởng Ngô ra, khinh thường lấy khăn giấy lau tay, không thèm nhìn phó bộ trưởng Ngô đang ho khan không ngừng, “Vậy xin hỏi phó bộ trưởng Từ, quyền lợi quốc gia trong lòng anh là gì?”



Phó bộ trưởng Từ mở miệng, muốn nhắc Hoắc Thiệu Hằng về của cải tài sản của người phụ nữ gốc Hoa giàu có kia và bản vẽ trong tay cô ta, nhưng nhìn thấy thần sắc lạnh lùng giống nhau của nghị trưởng Long và thượng tướng Quý, đột nhiên hắn nói không nên lời.



Vốn dĩ cảm thấy là hành vi vô cùng chính nghĩa bình thường, sao đột nhiên lại không thích hợp rồi?



Hoắc Thiệu Hằng kéo ghế ra, ngồi xuống, liếc mắt coi thường phó bộ trưởng Từ và phó bộ trưởng Ngô, “Cho nên phó bộ trưởng Từ và phó bộ trưởng Ngô à, vì quyền lợi cao nhất trong lòng hai người, hai người không tiếc cho lính đánh thuê nhập cảnh, lập ra kế hoạch dùng tính mạng của nhân dân mình làm mồi nhử, giúp đỡ người giàu ở nước ngoài diệt trừ kẻ địch này, tôi có lí do để nghi ngờ hai người cấu kết lẫn nhau, là gián điệp cài vào nội bộ chính phủ của nước tôi. ——Hai người nói xem, chuyện như vậy, có phải quân khu thứ sáu chúng tôi nên nhúng tay vào không?”



“Nói bậy!”



“Cậu ăn nói bừa bãi!”



Phó bộ trưởng Từ và phó bộ trưởng Ngô cùng nhảy dựng lên, tranh nhau bày tỏ bản thân trong sạch, trời đất chứng giám, tuyệt đối không hề có ý gây ra lỗi lầm với quốc gia và nhân dân.



“Các anh thật sự không có sao?” Hoắc Thiệu Hằng ném bản liệt kê súng ống đạn dược buôn lậu mà Triệu Lương Trạch gửi lên bàn hội nghị, “Các anh tự xem đi, đã buôn lậu đến những vũ khí nào. Những thứ hỏa lực mạnh này nếu bị đám lính đánh thuê đó lấy được, đối với dân của thành phố C mà nói, chính là một hồi tai nạn từ đầu đến đuôi.”



“... Nhưng bọn tôi đồng ý với bà Cố diệt trừ đám lính đánh thuê này.” Phó bộ trưởng Ngô cũng không thèm nhìn danh sách vũ khí, “Tôi không quản khó khăn bao nhiêu, êu, bọn tôi đã đồng ý với bạn mình, thì nhất định sẽ làm được! Đây là khí phách của nước lớn như chúng ta!”



“Con mẹ anh!” Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được mà chửi thề, “Bạn bè cứt chó gì, đáng để dùng tính mạng nhân dân trong nước để đổi lấy sao?!”



“Hoắc thiếu tướng, anh đừng mắng người. Vị tiểu thư Cố này mặc dù tuổi tác không lớn, không có danh tiếng trong nước, nhưng trong tay cô ta có thứ mà đế quốc chúng ta cần gấp, đồng ý cung cấp không cần chúng ta hoàn trả, cho nên bây giờ cô ta gặp phiền phức, cầu cứu bọn tôi, bọn tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.” Phó bộ trưởng Từ của bộ đặc cần nhìn về thượng tướng Quý, “Việc này bọn tôi giúp không được. Điều kiện trao đổi cụ thể tôi sẽ gửi đến quân đội, mời ngài phê duyệt.”



Thượng tướng Quý nhíu mày, “Chúng ta nhất định phải làm như thế này?”



“Tôi nhắc nhở hữu nghị một tiếng, đám lính đánh thuê này ai cũng là người giỏi đã giải ngũ từ quân đội chính quy, quân chính quy bình thường chưa chắc là đối thủ của bọn chúng, đừng nói đến bộ đặc cần các anh. Tóm lại cái sọt của bộ đặc cần các anh tự đâm vào, người khác không có nghĩa vụ phải hốt cứt cho các anh.” Hoắc Thiệu Hằng lấy một điếu thuốc ra, dùng hộp quẹt châm lửa hút một hơi, ngắm nghía hộp quẹt trong tay, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt trở lại.



“Nhưng lần này bọn tôi nhất định phải giúp cô ấy, nếu không bọn tôi sẽ không lấy được bản vẽ A4 của động cơ năng lượng hạt nhân loại nhỏ!” Cuối cùng phó bộ trưởng Từ cũng gào lên.



“Cô ta thật sự có bản vẽ A4 của động cơ năng lượng hạt nhân loại nhỏ sao?!” Lần này ngay cả thượng tướng Quý cũng lộ vẻ xúc động rồi, “Cậu xác định sao?”



“Bọn tôi có chuyên gia xem qua một nửa bản đồ, xác nhận là thật.” Phó bộ trưởng Từ thấy thượng tướng Quý cũng phản chiến rồi, mới lau mồ hôi trên trán, mang theo thần sắc oán hận liếc Hoắc Thiệu Hằng một cái, “... Nhưng bây giờ tất cả đều xong rồi. Đám lính đánh thuê đó không biết có phải đã biết chuyện của thành phố C không, chưa chắc sẽ mắc câu…”



“Có nghĩa là, nhất định phải diệt trừ đám lính đánh thuê này, cô ta mới giao bản vẽ cho chúng ta?” Nghị trưởng Long hơi cúi đầu ghi chép lại vào note của ipad, vừa nâng mắt nhìn phó bộ trưởng Từ qua kính viễn thị, “Cậu có thể bảo đảm sao?”



“Tôi và phó bộ trưởng Ngô cùng bảo đảm.” Phó bộ trưởng Từ của bộ đặc cần vỗ ngực bảo đảm.



“Các anh lập giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh, tôi sẽ xử lí đám lính đánh thuê này.” Hoắc Thiệu Hằng biết sự khao khát của đế quốc về động cơ năng lượng hạt nhân loại nhỏ.



Đối với những điều kiện có lợi cho quốc gia, trước giờ anh sẽ không từ chối, nhưng quy tắc hành động, lại phải do anh đặt ra.



“Anh xử lí thế nào? Nhờ anh ban cho, nói không chừng bọn chúng không dám đến nữa rồi.” Phó bộ trưởng Ngô của bộ ngoại giao cười lạnh, “Bây giờ mới biết hối hận? Muộn rồi. Chuyện của bộ ngoại giao và bộ đặc cần bọn tôi, sao lại không có cách thức làm việc?”



“Cách thức làm việc? Dùng tính mạng nhân dân của quốc gia làm mồi nhử, anh còn có mặt mũi nói cách thức làm việc?” Hoắc Thiệu Hằng không thèm nhìn hắn, một tay chơi đùa với hộp quẹt, rất là coi thường.



“Vậy anh nói phải làm sao? Anh không hài lòng với phương pháp của bọn tôi, anh có thấy lấy ra cách nào hay hơn sao?” Phó bộ trưởng Ngô cảm thấy mình đã tóm được sai lầm của Hoắc Thiệu Hằng, hận không thể đạp mạnh hai cái.



Hoắc Thiệu Hằng nhàn nhạt cười, ngẩng đầu lên, ngón tay gõ gõ lên bàn, nhả ra một vòng khói thuốc, “Tôi nói rồi, các anh kí giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh, sau đó đưa cho tôi tất cả tài liệu lính đánh thuê trong tay các anh, chúng tôi chủ động ra quân, không cần làm hại đến tính mạng và tài sản của nhân dân đế quốc chúng ta, trực tiếp giết địch bên ngoài biên giới.”



“Giết địch bên ngoài biên giới? Hoắc thiếu tướng, anh đừng làm xằng bậy.” Phó bộ trưởng Ngô của bộ ngoại giao hết sức căng thẳng, “Chúng ta là nước lớn giữ gìn trật tự, cậu không làm hại tính mạng và tài sản của nhân dân đế quốc chúng ta, thì có thể làm hại tính mạng tài sản của người nước ngoài sao?! ——Tôi không đồng ý!”



“Phó bộ trưởng Ngô, xin anh chú ý cách dùng từ của anh. Anh là nhân viên ngoại giao của Trung Hoa, không phải nhân viên ngoại giao của nước ngoài.” Hoắc Thiệu Hằng cất hộp quẹt, dập tắt điếu thuốc trong tay ném vào gạt tàn, đây là có ý muốn kết thúc nói chuyện.



Không ngờ rằng phó cục trưởng Ngô vô cùng căm phẫn, xông đến vung nắm đấm trước mặt anh nói: “Hoắc thiếu tướng! Lẽ nào trong mắt cậu, chính sách ngoại giao của bọn tôi chỉ vì phục vụ cho đất nước chúng ta thôi sao? Quân nhân nước ta, cũng chỉ chú ý đến an toàn tính mạng của công dân trong nước thôi sao?!”



“Ồ, chẳng lẽ trong mắt phó bộ trưởng Ngô, chính sách ngoại giao của nước ta, còn phải phục vụ cho quyền lợi của nước khác? Quân nhân nước ta, còn phải vì an toàn tính mạng của công dân nước khác, hi sinh an toàn tính mạng của công dân nước mình?!” Hoắc Thiệu Hằng từ trên cao nhìn xuống, quan sát phó bộ trưởng Ngô của bộ ngoại giao gầy đét khô quắc, “Nói anh không phải gián điệp đoán chừng ngay cả anh cũng không tin. ——Nếu anh là lính của tôi, tôi đã sớm bắn chết anh rồi, để anh khỏi phải ra ngoài làm mất mặt xấu hổ.”



Phó bộ trưởng Ngô tức đến nỗi không lựa từ mà nói: “Sao cậu lại hẹp hòi như vậy?! Trung Hoa chúng ta là nước lớn, chúng ta…”



Hắn còn chưa nói hết câu, thượng tướng Quý đã lạnh lùng ngắt lời: “Phó bộ trưởng Ngô, không nghĩ đến đã vài trăm năm trôi qua, tôi lại nghe thấy ngôn từ bán nước tương tự ‘dùng vật lực của Trung Hoa, đổi lấy niềm vui của nước Hán’. ——Nhân viên ngoại giao như cậu, trong mắt quân nhân chúng tôi chỉ có ba từ: quân bán nước.”



Lời của thượng tướng cấp cao nhất quân đội, nói ra còn có đả kích phó bộ trưởng Ngô nhiều hơn lời của Hoắc Thiệu Hằng.



Khuôn mặt đỏ rực lên của hắn đột nhiên mất đi huyết sắc trong phút chốc, sắc mặt hắn trắng xanh, hai chân nhũn ra đến nỗi sắp quỳ xuống luôn rồi, úp úp mở mở nói: “Tôi… Tôi… Tôi không có ý này.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom