Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-92
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 92: Chúng tôi chính là làm cái này
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Sắc mặt của phó bộ trưởng Từ của bộ đặc cần lúc này cũng thay đổi rồi, hắn không ngờ rằng phó bộ trưởng Ngô của bộ ngoại giao lại có thể nói ra lời này, quả thật là có tội đáng chết.
Hắn nặng nề thở dài, trừng mắt nhìn phó bộ trưởng Ngô một cái, cam chịu lấy ra một tập hồ sơ từ trong cặp, đẩy đến trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, “Đây là tài liệu của những tên lính đánh thuê kia, nếu cậu có thể diệt trừ bọn chúng ở nước ngoài, đương nhiên tốt hơn. Nhưng mà, độ khó cũng lớn hơn…”
“Cái này không cần anh lo. Chúng tôi chính là làm việc như vậy.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nhận lấy tập hồ sơ, hoàn toàn không quan tâm, “Gửi tôi một bản mềm.”
Anh sẽ không hoàn toàn tin tưởng đồ vật mà người khác lấy ra, tất cả tài liệu liên quan đến lính đánh thuê lần này, anh đều sẽ tìm người mình xác minh lại lần nữa, lập ra kế hoạch chiến đấu.
Phó bộ trưởng Từ thấy trong lòng anh đã có dự tính, nghĩ anh còn trẻ tuổi đã thăng lên cấp thiếu tướng, loại chuyện này chắc đã làm nhiều, “Quay về tôi sẽ gửi cậu một tập tin mã hóa.” Ngừng một chút, hắn nhắc nhở Hoắc Thiệu Hằng: “Các cậu chỉ có thời gian chưa đến một tháng, nếu không kịp…”
“Cái này không cần anh lo. Từ bây giờ trở đi, chuyện này do quân khu thứ sáu chúng tôi tiếp quản, các anh không có quyền can dự.” Hoắc Thiệu Hằng đứng lên nhìn phó bộ trưởng Ngô một cái, “Thấy rằng trong lòng phó bộ trưởng Ngô rất không phục tôi, để tránh việc phó bộ trưởng Ngô làm ảnh hưởng đến hành động của chúng tôi, tôi yêu cầu đưa phó bộ trưởng Ngô đi dưỡng bệnh. Đợi hành động của chúng tôi kết thúc, mới cho phó bộ trưởng Ngô quay lại làm việc. ——Ngài nghị trưởng, thượng tướng Quý, hai người thấy sao?”
Điều này có nghĩa anh đã mất đi tín nhiệm đối với phó bộ trưởng Ngô.
Thượng tướng Quý xét thấy chuyện này là nhiệm vụ đầu tiên của quân khu thứ sáu từ khi thành lập, xác thực nên giúp đỡ và tin tưởng Hoắc Thiệu Hằng nhiều hơn.
Hơn nữa lời nói và hành động của phó bộ trưởng Ngô khiến thượng tướng Quý hết sức chán ghét, hắn hơi gật đầu, “Người đâu, đưa phó bộ trưởng Ngô đến quân khu dưỡng bệnh. Đợi hoạt động kết thúc, lấy chỉ thị của Hoắc thiếu tướng đón hắn về.”
Sắc mặt của phó bộ trưởng Ngô càng trắng bệch hơn, cả người run cầm cập, hắn vô cùng đáng thương nhìn thượng tướng Quý, thấy hắn hoàn toàn không ngẩng đầu lên, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về nghị trưởng Long.
Nghị trưởng Long cũng không để ý hắn, nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, tán thành gật đầu: “Vẫn là Hoắc thiếu tướng suy nghĩ chu đáo, cứ làm vậy đi. Giấy tờ cụ thể, nhóm ngoại giao nhỏ của thượng viện sẽ giúp cậu sắp xếp.
Đây chính là giải quyết dứt khoát rồi.
Bộ trưởng bộ ngoại giao còn phải báo cáo công tác cho thượng viện đây, chỉ một phó bộ trưởng, nhóm ngoại giao nhỏ của thượng viện hoàn toàn có quyền đưa hắn đi “dưỡng bệnh”.
……
Từ bộ quốc phòng đi ra, đã là hơn tám giờ tối rồi.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn có tinh thần dồi dào, không có chút mệt mỏi nào.
Nhưng những người lớn tuổi cùng họp với anh đều không ổn rồi, lúc đi ra khỏi phòng hội nghị xém chút nữa phải cần người đỡ.
Sự việc mấy ngày này thực sự quá nhiều, mọi người chỉ thương lượng sắp xếp nhân viên thôi cũng đã cãi nhau hằng ngày rồi.
Hoắc Thiệu Hằng chào hỏi với mấy người quen, ngồi vào xe của mình, gọi điện cho Triệu Lương Trạch.
“Tiểu Trạch, mang theo người của cậu đến thủ đô, có nhiệm vụ.”
“Hoắc thiếu! Đại Hùng thì sao? Đại Hùng có cần đến cùng không?” Triệu Lương Trạch bắt máy, biết chắc là có liên quan đến những vũ khí buôn lậu kia, chà xát nắm tay chờ đợi một trận chiến lớn.
Hoắc Thiệu Hằng do dự một chút, “... Để hắn ở lại, Niệm Chi bên đó không thể buông lỏng.”
“Dạ.” Triệu Lương Trạch không hỏi nữa, lần lượt thông báo cho thành viên của đội mình, mau chóng đến thủ đô ngay trong đêm.
Buổi sáng ngày thứ hai, nhóm người bọn họ bắt đầu dựa trên tài liệu mà bộ đặc cần đưa cho để tìm kiếm tình hình bên trong của những tên lính đánh thuê có tiếng trên bảng xếp hạng.
Cảm ơn thời đại internet bây giờ, bọn họ có thể không cần ra khỏi cửa cũng tra được rất nhiều tư liệu bên trong.
Đương nhiên, tình huống giống như Masao Oda người Nhật Bản kia là rất hiếm có.
Bây giờ phần lớn mọi người hận không thể đưa tất cả của mình lên trên mạng.
Mỗi ngày từ lúc vừa tỉnh dậy buổi sáng, đến khi đi ngủ buổi tối, từng giây từng phút đều đăng các loại trạng thái lên mạng.
Những trạng thái này, liền trở thành số liệu nguyên sơ nhất của công việc tình báo.
Từ trong những trạng thái này, bọn họ có thể phân tích ra nhiều thứ có ích.
Đồng thời có thể từ những mối quan hệ bạn bè trên mạng, đào sâu về cuộc sống và bối cảnh của một người.
Cho dù người bình thường không có kĩ năng hacker cũng rất giỏi tìm kiếm thông tin.
Càng đứng nói đến hacker có công lực đã đạt đến siêu phàm như Triệu Lương Trạch…
Bọn hắn điều tra hai ngày hai đêm, xác minh toàn bộ tài liệu của đám lính đánh thuê này.
“Hoắc thiếu, bộ đặc cần giao cho chúng ta tài liệu của tám tên lính đánh thuê. Theo cách nói của bọn họ, ba người là thành viên bộ đội đặc chủng của Special Air Service (SAS) nước Anh, ba người từng là bộ đội đặc chủng đơn vị Alpha của Liên Bang Nga, còn có hai người là thành viên bộ đội đặc chủng Phocidae của Mỹ.”
“Ừ, sự thật thì sao?” Hoắc Thiệu Hằng vừa nghe Triệu Lương Trạch nói như vậy, liền biết tình báo của bộ đặc cần có sai sót.
“Sự thật là, ba người bộ đội đặc chủng đơn vị Alpha của Liên Bang Nga này, thật ra là bộ đội Delta của Mỹ, không biết tại sao có thể được phân vào bộ đội đặc chủng đơn vị Alpha của Liên Bang Nga.”
Hoắc Thiệu Hằng lấy tài liệu ra xem, trong tay xoay chuyển một cái hộp quẹt dài nhỏ, bật trên tài liệu, “Chắc là người thu thập tài liệu không làm rõ sự khác biệt. Ba người này là thành viên bộ đội Delta của Mỹ, nhưng bọn chúng đã từng hoàn toàn dựa trên phương pháp huấn luyện của bộ đội đặc chủng Alpha của Liên Bang Nga, là quân địch giả (quân xanh) bộ đội đặc chủng Mỹ dùng để diễn tập. Nhìn từ vũ khí sử dụng, trang phục, chiến thuật và kĩ năng chiến đấu, bọn họ đều không khác gì với thành viên bộ đội đặc chủng Alpha của Nga thật sự.”
“Là như vậy à?” Triệu Lương Trạch bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Giống như quân đỏ, quân xanh lúc chúng ta diễn tập vậy, phải không?”
“Đúng, quân đỏ là quân ta, quân xanh là quân địch giả dùng để diễn tập. Quân địch giả này, có thể là lính Mỹ, có thể là lính Nga, hoặc là lính Anh, lính Pháp, đều có khả năng. Huấn luyện và trang bị của quân xanh, đều hoàn toàn dùng phương pháp và vũ khí của nước ngoài, chiến đấu với quân đỏ. Đây cũng là câu ‘biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng’ mà ông bà ta nói.”
“Biết rồi.” Triệu Lương Trạch tôn sùng Hoắc Thiệu Hằng đến mức sắp rạp đầu xuống đất luôn rồi.
Hoắc Thiệu Hằng từng dẫn đội giành quán quân mỗi năm ở giải thi đấu bộ đội đặc chủng thế giới, hiểu rõ những bộ đội đặc chủng này như lòng bàn tay.
Cũng giống vậy, sau khi những lính đặc chủng nước ngoài này giải ngũ trở thành lính đánh thuê, Hoắc Thiệu Hằng cũng là người hiểu bọn chúng nhất.
“Điều tra nơi ở của bọn chúng, chuẩn bị hành động.” Hoắc Thiệu Hằng chỉ có một câu, nhiệm vụ còn lại, đã có người dưới chấp hành.
Là một trong những lãnh đạo cao nhất của quân khu thứ sáu, anh không cần phải tự mình ra trận, điều anh cần làm là, phát hiện nhân tài, sau đó đặt những nhân tài này vào vị trí phù hợp để phát huy tác dụng.
Sau khi tất cả chuẩn bị được sắp xếp xong, Hoắc Thiệu Hằng dẫn theo thành viên tiểu đội đặc biệt làm nhiệm vụ rời khỏi đế quốc, lên máy bay ra nước ngoài.
Một ngày này, chính là ngày cuối cùng trong kì nghỉ hai tuần của Cố Niệm Chi.
Cô ấy ở nơi đóng quân gọi cho Hoắc Thiệu Hằng, gọi cả một buổi chiều, cũng không có ai nghe.
Không biết làm sao nữa, cô ấy mới đi tìm Âm Thế Hùng, ủ rũ nói: “Anh Đại Hùng, em phải về trường rồi, anh chở em về đi.”
Âm Thế Hùng biết bọn Triệu Lương Trạch đi làm nhiệm vụ rồi, trong lòng vô cùng nhớ mong, nhưng quan tâm Cố Niệm Chi hơn trước nhiều rồi, vì vậy không oán giận với việc bị giữ lại.
Thấy cô ấy buồn bực không vui, có ý muốn khuyên bảo: “Niệm Chi, bọn anh là quân nhân, việc bọn anh làm em cũng không biết, lúc nào có điều động, thì lúc đó sẽ xuất phát.”
Cố Niệm Chi gật đầu, đeo ba lô của mình lên: “Em biết, anh để em đau lòng một lát. Qua rồi thì sẽ ổn thôi.
Âm Thế Hùng: “......”
Cô gái nhỏ lớn rồi, tâm tư nhiều hơn, thật là khó đối đãi!
Đưa cô ấy đến gần trường, Cố Niệm Chi không cho hắn vào trong trường, xuống xe ở trước cổng đại học C, một mình đi vào khuôn viên trường.
Cô ấy kéo va li đi được vài bước, thì nghe sau lưng có người gọi một tiếng: “Cố Niệm Chi? Em là Cố Niệm Chi phải không?”
Cố Niệm Chi quay lại, nhìn thấy là Ngải Duy Nam đang mặc một bộ đầm đỏ rực, đeo một cái túi thơm nhỏ đứng trước mặt cô ấy mỉm cười.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Sắc mặt của phó bộ trưởng Từ của bộ đặc cần lúc này cũng thay đổi rồi, hắn không ngờ rằng phó bộ trưởng Ngô của bộ ngoại giao lại có thể nói ra lời này, quả thật là có tội đáng chết.
Hắn nặng nề thở dài, trừng mắt nhìn phó bộ trưởng Ngô một cái, cam chịu lấy ra một tập hồ sơ từ trong cặp, đẩy đến trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, “Đây là tài liệu của những tên lính đánh thuê kia, nếu cậu có thể diệt trừ bọn chúng ở nước ngoài, đương nhiên tốt hơn. Nhưng mà, độ khó cũng lớn hơn…”
“Cái này không cần anh lo. Chúng tôi chính là làm việc như vậy.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nhận lấy tập hồ sơ, hoàn toàn không quan tâm, “Gửi tôi một bản mềm.”
Anh sẽ không hoàn toàn tin tưởng đồ vật mà người khác lấy ra, tất cả tài liệu liên quan đến lính đánh thuê lần này, anh đều sẽ tìm người mình xác minh lại lần nữa, lập ra kế hoạch chiến đấu.
Phó bộ trưởng Từ thấy trong lòng anh đã có dự tính, nghĩ anh còn trẻ tuổi đã thăng lên cấp thiếu tướng, loại chuyện này chắc đã làm nhiều, “Quay về tôi sẽ gửi cậu một tập tin mã hóa.” Ngừng một chút, hắn nhắc nhở Hoắc Thiệu Hằng: “Các cậu chỉ có thời gian chưa đến một tháng, nếu không kịp…”
“Cái này không cần anh lo. Từ bây giờ trở đi, chuyện này do quân khu thứ sáu chúng tôi tiếp quản, các anh không có quyền can dự.” Hoắc Thiệu Hằng đứng lên nhìn phó bộ trưởng Ngô một cái, “Thấy rằng trong lòng phó bộ trưởng Ngô rất không phục tôi, để tránh việc phó bộ trưởng Ngô làm ảnh hưởng đến hành động của chúng tôi, tôi yêu cầu đưa phó bộ trưởng Ngô đi dưỡng bệnh. Đợi hành động của chúng tôi kết thúc, mới cho phó bộ trưởng Ngô quay lại làm việc. ——Ngài nghị trưởng, thượng tướng Quý, hai người thấy sao?”
Điều này có nghĩa anh đã mất đi tín nhiệm đối với phó bộ trưởng Ngô.
Thượng tướng Quý xét thấy chuyện này là nhiệm vụ đầu tiên của quân khu thứ sáu từ khi thành lập, xác thực nên giúp đỡ và tin tưởng Hoắc Thiệu Hằng nhiều hơn.
Hơn nữa lời nói và hành động của phó bộ trưởng Ngô khiến thượng tướng Quý hết sức chán ghét, hắn hơi gật đầu, “Người đâu, đưa phó bộ trưởng Ngô đến quân khu dưỡng bệnh. Đợi hoạt động kết thúc, lấy chỉ thị của Hoắc thiếu tướng đón hắn về.”
Sắc mặt của phó bộ trưởng Ngô càng trắng bệch hơn, cả người run cầm cập, hắn vô cùng đáng thương nhìn thượng tướng Quý, thấy hắn hoàn toàn không ngẩng đầu lên, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về nghị trưởng Long.
Nghị trưởng Long cũng không để ý hắn, nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, tán thành gật đầu: “Vẫn là Hoắc thiếu tướng suy nghĩ chu đáo, cứ làm vậy đi. Giấy tờ cụ thể, nhóm ngoại giao nhỏ của thượng viện sẽ giúp cậu sắp xếp.
Đây chính là giải quyết dứt khoát rồi.
Bộ trưởng bộ ngoại giao còn phải báo cáo công tác cho thượng viện đây, chỉ một phó bộ trưởng, nhóm ngoại giao nhỏ của thượng viện hoàn toàn có quyền đưa hắn đi “dưỡng bệnh”.
……
Từ bộ quốc phòng đi ra, đã là hơn tám giờ tối rồi.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn có tinh thần dồi dào, không có chút mệt mỏi nào.
Nhưng những người lớn tuổi cùng họp với anh đều không ổn rồi, lúc đi ra khỏi phòng hội nghị xém chút nữa phải cần người đỡ.
Sự việc mấy ngày này thực sự quá nhiều, mọi người chỉ thương lượng sắp xếp nhân viên thôi cũng đã cãi nhau hằng ngày rồi.
Hoắc Thiệu Hằng chào hỏi với mấy người quen, ngồi vào xe của mình, gọi điện cho Triệu Lương Trạch.
“Tiểu Trạch, mang theo người của cậu đến thủ đô, có nhiệm vụ.”
“Hoắc thiếu! Đại Hùng thì sao? Đại Hùng có cần đến cùng không?” Triệu Lương Trạch bắt máy, biết chắc là có liên quan đến những vũ khí buôn lậu kia, chà xát nắm tay chờ đợi một trận chiến lớn.
Hoắc Thiệu Hằng do dự một chút, “... Để hắn ở lại, Niệm Chi bên đó không thể buông lỏng.”
“Dạ.” Triệu Lương Trạch không hỏi nữa, lần lượt thông báo cho thành viên của đội mình, mau chóng đến thủ đô ngay trong đêm.
Buổi sáng ngày thứ hai, nhóm người bọn họ bắt đầu dựa trên tài liệu mà bộ đặc cần đưa cho để tìm kiếm tình hình bên trong của những tên lính đánh thuê có tiếng trên bảng xếp hạng.
Cảm ơn thời đại internet bây giờ, bọn họ có thể không cần ra khỏi cửa cũng tra được rất nhiều tư liệu bên trong.
Đương nhiên, tình huống giống như Masao Oda người Nhật Bản kia là rất hiếm có.
Bây giờ phần lớn mọi người hận không thể đưa tất cả của mình lên trên mạng.
Mỗi ngày từ lúc vừa tỉnh dậy buổi sáng, đến khi đi ngủ buổi tối, từng giây từng phút đều đăng các loại trạng thái lên mạng.
Những trạng thái này, liền trở thành số liệu nguyên sơ nhất của công việc tình báo.
Từ trong những trạng thái này, bọn họ có thể phân tích ra nhiều thứ có ích.
Đồng thời có thể từ những mối quan hệ bạn bè trên mạng, đào sâu về cuộc sống và bối cảnh của một người.
Cho dù người bình thường không có kĩ năng hacker cũng rất giỏi tìm kiếm thông tin.
Càng đứng nói đến hacker có công lực đã đạt đến siêu phàm như Triệu Lương Trạch…
Bọn hắn điều tra hai ngày hai đêm, xác minh toàn bộ tài liệu của đám lính đánh thuê này.
“Hoắc thiếu, bộ đặc cần giao cho chúng ta tài liệu của tám tên lính đánh thuê. Theo cách nói của bọn họ, ba người là thành viên bộ đội đặc chủng của Special Air Service (SAS) nước Anh, ba người từng là bộ đội đặc chủng đơn vị Alpha của Liên Bang Nga, còn có hai người là thành viên bộ đội đặc chủng Phocidae của Mỹ.”
“Ừ, sự thật thì sao?” Hoắc Thiệu Hằng vừa nghe Triệu Lương Trạch nói như vậy, liền biết tình báo của bộ đặc cần có sai sót.
“Sự thật là, ba người bộ đội đặc chủng đơn vị Alpha của Liên Bang Nga này, thật ra là bộ đội Delta của Mỹ, không biết tại sao có thể được phân vào bộ đội đặc chủng đơn vị Alpha của Liên Bang Nga.”
Hoắc Thiệu Hằng lấy tài liệu ra xem, trong tay xoay chuyển một cái hộp quẹt dài nhỏ, bật trên tài liệu, “Chắc là người thu thập tài liệu không làm rõ sự khác biệt. Ba người này là thành viên bộ đội Delta của Mỹ, nhưng bọn chúng đã từng hoàn toàn dựa trên phương pháp huấn luyện của bộ đội đặc chủng Alpha của Liên Bang Nga, là quân địch giả (quân xanh) bộ đội đặc chủng Mỹ dùng để diễn tập. Nhìn từ vũ khí sử dụng, trang phục, chiến thuật và kĩ năng chiến đấu, bọn họ đều không khác gì với thành viên bộ đội đặc chủng Alpha của Nga thật sự.”
“Là như vậy à?” Triệu Lương Trạch bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Giống như quân đỏ, quân xanh lúc chúng ta diễn tập vậy, phải không?”
“Đúng, quân đỏ là quân ta, quân xanh là quân địch giả dùng để diễn tập. Quân địch giả này, có thể là lính Mỹ, có thể là lính Nga, hoặc là lính Anh, lính Pháp, đều có khả năng. Huấn luyện và trang bị của quân xanh, đều hoàn toàn dùng phương pháp và vũ khí của nước ngoài, chiến đấu với quân đỏ. Đây cũng là câu ‘biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng’ mà ông bà ta nói.”
“Biết rồi.” Triệu Lương Trạch tôn sùng Hoắc Thiệu Hằng đến mức sắp rạp đầu xuống đất luôn rồi.
Hoắc Thiệu Hằng từng dẫn đội giành quán quân mỗi năm ở giải thi đấu bộ đội đặc chủng thế giới, hiểu rõ những bộ đội đặc chủng này như lòng bàn tay.
Cũng giống vậy, sau khi những lính đặc chủng nước ngoài này giải ngũ trở thành lính đánh thuê, Hoắc Thiệu Hằng cũng là người hiểu bọn chúng nhất.
“Điều tra nơi ở của bọn chúng, chuẩn bị hành động.” Hoắc Thiệu Hằng chỉ có một câu, nhiệm vụ còn lại, đã có người dưới chấp hành.
Là một trong những lãnh đạo cao nhất của quân khu thứ sáu, anh không cần phải tự mình ra trận, điều anh cần làm là, phát hiện nhân tài, sau đó đặt những nhân tài này vào vị trí phù hợp để phát huy tác dụng.
Sau khi tất cả chuẩn bị được sắp xếp xong, Hoắc Thiệu Hằng dẫn theo thành viên tiểu đội đặc biệt làm nhiệm vụ rời khỏi đế quốc, lên máy bay ra nước ngoài.
Một ngày này, chính là ngày cuối cùng trong kì nghỉ hai tuần của Cố Niệm Chi.
Cô ấy ở nơi đóng quân gọi cho Hoắc Thiệu Hằng, gọi cả một buổi chiều, cũng không có ai nghe.
Không biết làm sao nữa, cô ấy mới đi tìm Âm Thế Hùng, ủ rũ nói: “Anh Đại Hùng, em phải về trường rồi, anh chở em về đi.”
Âm Thế Hùng biết bọn Triệu Lương Trạch đi làm nhiệm vụ rồi, trong lòng vô cùng nhớ mong, nhưng quan tâm Cố Niệm Chi hơn trước nhiều rồi, vì vậy không oán giận với việc bị giữ lại.
Thấy cô ấy buồn bực không vui, có ý muốn khuyên bảo: “Niệm Chi, bọn anh là quân nhân, việc bọn anh làm em cũng không biết, lúc nào có điều động, thì lúc đó sẽ xuất phát.”
Cố Niệm Chi gật đầu, đeo ba lô của mình lên: “Em biết, anh để em đau lòng một lát. Qua rồi thì sẽ ổn thôi.
Âm Thế Hùng: “......”
Cô gái nhỏ lớn rồi, tâm tư nhiều hơn, thật là khó đối đãi!
Đưa cô ấy đến gần trường, Cố Niệm Chi không cho hắn vào trong trường, xuống xe ở trước cổng đại học C, một mình đi vào khuôn viên trường.
Cô ấy kéo va li đi được vài bước, thì nghe sau lưng có người gọi một tiếng: “Cố Niệm Chi? Em là Cố Niệm Chi phải không?”
Cố Niệm Chi quay lại, nhìn thấy là Ngải Duy Nam đang mặc một bộ đầm đỏ rực, đeo một cái túi thơm nhỏ đứng trước mặt cô ấy mỉm cười.
Bình luận facebook