Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-93
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 93: Không cho chị cảm giác thỏa mãn
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Cố Niệm Chi đương nhiên biết Ngải Duy Nam là ai, nhưng cô ta có gì ghê gớm mà mình phải nhận ra cô ta?
Vì vậy cô ấy quan sát Ngải Duy Nam từ trên xuống dưới, cười dịu dàng hỏi: “Em là Cố Niệm Chi, xin hỏi chị là ai?”
Ngải Duy Nam bị nghẹn họng một lát, cô ta kinh ngạc nhìn Cố Niệm Chi: “Em không nhận ra chị là ai?”
“Hả? Sao em phải nhận ra chị?” Cố Niệm Chi sẽ không cho đối phương bất cứ cảm giác thỏa mãn nào trong lòng.
Ngải Duy Nam hoàn toàn không đoán trước được điều này.
Cô ta còn cho rằng mình là cây đinh trong mắt, cái gai trong thịt Cố Niệm Chi đó…
Vậy mà lại không nhớ cô ta rồi?
Không phải chứ?
Ngải Duy Nam nhớ lại đã từng nghe Mai Hạ Văn nói, Cố Niệm Chi là trẻ mồ côi, chỉ có một người giám hộ là chú họ hàng xa, hoàn cảnh gia đình không tốt lắm.
Cho nên mới bám chặt không buông thế gia như của Mai Hạ Văn sao?
Ngải Duy Nam rộng lượng cười, cởi mở nói với Cố Niệm Chi: “Không nhớ cũng không sao, chúng ta làm quen lại lần nữa.” Nói xong đưa tay ra, “Chị là Ngải Duy Nam, là bạn cùng bàn lớp cấp hai, cấp ba của Mai Hạ Văn.” Xong lại tỉ mỉ quan sát thần sắc của Cố Niệm Chi, dùng ngữ khí giả vờ đặc biệt khoa trương liên tục nói: “Có điều em đừng hiểu lầm! Tuyệt đối đừng hiểu lầm! Chị và Mai Hạ Văn là anh em tốt, không có quan hệ khác. Có tâm sự gì cậu ấy đều thích nói với chị, chị có tâm sự cũng thích nói với cậu ấy, chỉ vậy thôi.”
Cố Niệm Chi kéo va li đứng trên con đường râm mát bóng cây, dùng ánh mắt như nhìn người ngốc nhìn Ngải Duy Nam, lắc lắc đầu, vòng qua mà đi.
Một bạn học nữ nhìn thấy Cố Niệm Chi, vội chào hỏi với cô ấy, lại hỏi: “Người đó là ai? Kì lạ quá…”
Cố Niệm Chi cười nói: “Ai mà biết? Lải nha lải nhải, mình còn không nhận ra cô ta là ai, bắt đầu nói với mình là bạn cùng bàn của lớp trưởng, hai người thế này thế kia, nghe đến nỗi bệnh cuồng loạn (hysteria) cũng muốn tái phát luôn.”
“Không phải chứ? Đây chẳng lẽ không phải muốn công khai biểu đạt chủ quyền sao?” Bạn học đó biết Mai Hạ Văn đang theo đuổi Cố Niệm Chi, cười đẩy nhẹ cô ấy một cái.
“Chủ quyền gì? Cậu còn học luật đó, có thể dùng từ loạn xạ vậy sao?” Cố Niệm Chi cười mỉm vừa nói vừa giỡn với bạn học đó, trở về kí túc xá của mình.
Trên mặt Ngải Duy Nam lúc trắng lúc đỏ, bị hành động của Cố Niệm Chi làm cho nghẹn đến muốn thổ huyết.
Lúc chập tối, sinh viên đại học C qua lại vội vàng, cô ta ngượng ngập đứng trên con đường nhiều bóng râm một lát, nghĩ về mục đích đến của mình, vẫn đi đến kí túc xá của Mai Hạ Văn.
Chuyến này cô ta lấy hết dũng khí đến đại học C tìm Mai Hạ Văn, là có nguyên nhân.
Chuyện lớp một và lớp hai năm cuối khoa luật gặp nguy hiểm ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, thậm chí đã truyền khắp đế quốc này rồi.
Đài truyền hình luân phiên đưa tin, bài báo theo dõi trên mạng hấp dẫn toàn quốc, diễn đàn và weibo thảo luận khí thế ngút trời.
Mỗi người trong friend list đều đang truyền những phiên bản “gặp nguy hiểm” khác nhau.
Trong đợt tấn công tuyên truyền mạnh mẽ thế này, người không biết về chuyện này quả thật là quý hiếm.
Sau khi Ngải Duy Nam nhìn thấy tin tức bài phỏng vấn của phóng viên với Mai Hạ Văn, thì cũng không ngồi yên được nữa.
Cả người Mai Hạ Văn hốc hác đi rất nhiều, nghe nói sau khi quay về vẫn luôn sốt cao.
Đám cướp ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong vô cùng hung ác, giết rất nhiều người.
Bọn họ có thể thoát khỏi thủ đoạn hiểm độc, cũng là rất may mắn.
Nếu không phải bọn họ gặp may, nếu không phải bọn họ cảnh giác, cô ta rất có khả năng vĩnh viễn ngăn cách với Mai Hạ Văn rồi, cũng không thể gặp mặt được nữa.
Ngải Duy Nam ở trường cân nhắc hai tuần, cuối cùng quyết định thử một lần.
Có lẽ sau khi thử, cô ta và hắn ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa.
Nhưng nếu không thử, cả đời này cô ta sẽ hối hận.
Cô ta không muốn hối hận cả đời.
Lần này Ngải Duy Nam ngồi máy bay đến thành phố C.
Cô ta xách theo từng bao thuốc bổ đến nhà Mai Hạ Văn trước.
“Chú, dì, Hạ Văn sao rồi?” Ngải Duy Nam rất quen thuộc với ba mẹ của Mai Hạ Văn, hai nhà cũng có qua lại với nhau.
Vành mắt mẹ của Mai Hạ Văn đỏ lên, kéo tay cô ta, nghẹn ngào nói: “Duy Nam, cám ơn con đến thăm Hạ Văn. Ôi, lần này thật sự hù chết chúng ta rồi.”
“Không sao không sao, Hạ Văn là người tốt sẽ gặp may mắn, hai bác xem chẳng phải cậu ấy đã không sao rồi sao? Hơn nữa còn lên ti vi, nhìn có vẻ đẹp trai hơn người khác.” Ngải Duy Nam không ngừng nói tốt với mẹ của Mai Hạ Văn, giành được tình cảm tốt đẹp của ba mẹ Mai Hạ Văn.
Nhưng lúc cô ta nhắc đến Mai Hạ Văn, mẹ của Mai Hạ Văn cho cô ta biết, Mai Hạ Văn đã về trường rồi.
Ngải Duy Nam không nói đến câu thứ hai, lại chạy đến đại học C.
Không ngờ rằng ở cổng trường lại gặp tình địch của cô ta - Cố Niệm Chi.
Nhưng cô gái nhỏ hơn bọn họ bốn tuổi này lại không có chút ấn tượng nào với cô ta, hại cho những lời cô ta đã chuẩn bị đều bị nước cuốn trôi.
Ngải Duy Nam chăm chú nhìn theo bóng lưng Cố Niệm Chi cả buổi, xác định cô ấy đã về kí túc xá của mình, mới quay đầu đi tìm kí túc xá nam của Mai Hạ Văn.
Quy tắc của đại học C, nam sinh đến kí túc xá nữ rất khó, nhưng nữ sinh đến kí túc xá nam rất dễ.
Ngải Duy Nam ở dưới kí túc xá Mai Hạ Văn đăng kí một lát, thì đi lên tìm hắn.
Kí túc xá nam lúc chạng vạng cũng chỉ có nam sinh đang ở trần ra ra vào vào.
Nhìn thấy nữ sinh lên lầu, những nam sinh này ‘vèo’ một cái chuồn về phòng kí túc của mình, còn đóng chặt cửa lại.
Trên mặt Ngải Duy Nam mang theo ý cười đi lên kí túc xá nam của đại học C, đến trước phòng của Mai Hạ Văn, gõ gõ cửa.
Tráng sĩ thò đầu ra ngoài, thấy là Ngải Duy Nam, kì quái gọi một tiếng: “Đợi mình mặc đồ xong rồi hãy vào!”
Hắn cũng đang ở trần, chỉ mặc một chiếc quần ngắn ở trong phòng chơi game.
“Từ từ mặc, đừng gấp.” Ngải Duy Nam đứng ngoài cửa cười nói.
Tráng sĩ mặc vào một cái áo thun, lớn tiếng nói: “Cậu đến tìm lớp trưởng sao? Nhưng cậu ấy không có trong phòng.”
“Không có trong kí túc?” Ngải Duy Nam rất kinh ngạc, “Cậu ấy đi đâu vậy? Mình vừa từ nhà cậu ấy đến, ba mẹ cậu ấy nói cậu ấy đến trường rồi?”
“Đi đâu rồi? Tất nhiên là đi kí túc xá nữ canh gác rồi!” Tráng sĩ cười đùa mở cửa, “Cậu quên rồi sao? Lớp trưởng đang theo đuổi Niệm Chi…”
Ngải Duy Nam rộng rãi cười nói: “Vậy cậu ấy gặp may đó. Lúc mình mới vào, nhìn thấy Niệm Chi vừa về kí túc xá. Một lát sau chắc hai người đã gặp nhau rồi nhỉ?”
“Ai mà biết? Haizzz, cậu muốn vào trong ngồi một lát không?” Tráng sĩ chừa ra một khe hở, “Cậu còn đem theo hành lí hả?”
Ngải Duy Nam mở hai tay ra, “Mình vừa mới đến, vẫn chưa đặt phòng khách sạn. Tối nay tính tìm bạn học cũ đi hát suốt đêm, cậu muốn tham gia không?”
Mặc dù tráng sĩ rất muốn đi, nhưng nghĩ đến Ngải Duy Nam và Mai Hạ Văn là bạn học cấp ba, bạn học cũ của hai người chắc chắn cũng là cấp ba, hắn xen vào làm gì, cười lắc đầu, “Cám ơn, để lần sau đi.”
Ngải Duy Nam đưa cho Tráng Sĩ một bao đặc sản cô ta mang đến từ thành phố Z, “Mang cho cậu nè, lần trước nhìn thấy cậu rất thích ăn món này.”
“Úi chà! Cám ơn nha! Duy Nam cậu thật tốt.” Tráng sĩ dùng đồ của người ta nên cũng lép vế hơn, khen Ngải Duy Nam như hoa vậy.
Ngải Duy Nam thấy Mai Hạ Văn không ở đây, cũng không vào nữa, cô ta xoay người rời khỏi đại học C, ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, vậy mà tìm ra được mười mấy người bạn cấp ba.
“Mọi người đều sắp tốt nghiệp đại học rồi, tối nay tụ tập lại, chúng ta không say không về. Say rồi thì đến phòng trên lầu ngủ, mình đặt hai phòng ở đây, nam một phòng, nữ một phòng.” Ngải Duy Nam làm chủ, rất biết cách tạo bầu không khí.
Một bạn học nam nói: “Hay là gọi lớp trưởng đến, không có cậu ấy chơi không vui?”
“Cũng được đó, cậu gọi cậu ấy đi.” Ngải Duy Nam cười mỉm nói.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Cố Niệm Chi đương nhiên biết Ngải Duy Nam là ai, nhưng cô ta có gì ghê gớm mà mình phải nhận ra cô ta?
Vì vậy cô ấy quan sát Ngải Duy Nam từ trên xuống dưới, cười dịu dàng hỏi: “Em là Cố Niệm Chi, xin hỏi chị là ai?”
Ngải Duy Nam bị nghẹn họng một lát, cô ta kinh ngạc nhìn Cố Niệm Chi: “Em không nhận ra chị là ai?”
“Hả? Sao em phải nhận ra chị?” Cố Niệm Chi sẽ không cho đối phương bất cứ cảm giác thỏa mãn nào trong lòng.
Ngải Duy Nam hoàn toàn không đoán trước được điều này.
Cô ta còn cho rằng mình là cây đinh trong mắt, cái gai trong thịt Cố Niệm Chi đó…
Vậy mà lại không nhớ cô ta rồi?
Không phải chứ?
Ngải Duy Nam nhớ lại đã từng nghe Mai Hạ Văn nói, Cố Niệm Chi là trẻ mồ côi, chỉ có một người giám hộ là chú họ hàng xa, hoàn cảnh gia đình không tốt lắm.
Cho nên mới bám chặt không buông thế gia như của Mai Hạ Văn sao?
Ngải Duy Nam rộng lượng cười, cởi mở nói với Cố Niệm Chi: “Không nhớ cũng không sao, chúng ta làm quen lại lần nữa.” Nói xong đưa tay ra, “Chị là Ngải Duy Nam, là bạn cùng bàn lớp cấp hai, cấp ba của Mai Hạ Văn.” Xong lại tỉ mỉ quan sát thần sắc của Cố Niệm Chi, dùng ngữ khí giả vờ đặc biệt khoa trương liên tục nói: “Có điều em đừng hiểu lầm! Tuyệt đối đừng hiểu lầm! Chị và Mai Hạ Văn là anh em tốt, không có quan hệ khác. Có tâm sự gì cậu ấy đều thích nói với chị, chị có tâm sự cũng thích nói với cậu ấy, chỉ vậy thôi.”
Cố Niệm Chi kéo va li đứng trên con đường râm mát bóng cây, dùng ánh mắt như nhìn người ngốc nhìn Ngải Duy Nam, lắc lắc đầu, vòng qua mà đi.
Một bạn học nữ nhìn thấy Cố Niệm Chi, vội chào hỏi với cô ấy, lại hỏi: “Người đó là ai? Kì lạ quá…”
Cố Niệm Chi cười nói: “Ai mà biết? Lải nha lải nhải, mình còn không nhận ra cô ta là ai, bắt đầu nói với mình là bạn cùng bàn của lớp trưởng, hai người thế này thế kia, nghe đến nỗi bệnh cuồng loạn (hysteria) cũng muốn tái phát luôn.”
“Không phải chứ? Đây chẳng lẽ không phải muốn công khai biểu đạt chủ quyền sao?” Bạn học đó biết Mai Hạ Văn đang theo đuổi Cố Niệm Chi, cười đẩy nhẹ cô ấy một cái.
“Chủ quyền gì? Cậu còn học luật đó, có thể dùng từ loạn xạ vậy sao?” Cố Niệm Chi cười mỉm vừa nói vừa giỡn với bạn học đó, trở về kí túc xá của mình.
Trên mặt Ngải Duy Nam lúc trắng lúc đỏ, bị hành động của Cố Niệm Chi làm cho nghẹn đến muốn thổ huyết.
Lúc chập tối, sinh viên đại học C qua lại vội vàng, cô ta ngượng ngập đứng trên con đường nhiều bóng râm một lát, nghĩ về mục đích đến của mình, vẫn đi đến kí túc xá của Mai Hạ Văn.
Chuyến này cô ta lấy hết dũng khí đến đại học C tìm Mai Hạ Văn, là có nguyên nhân.
Chuyện lớp một và lớp hai năm cuối khoa luật gặp nguy hiểm ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, thậm chí đã truyền khắp đế quốc này rồi.
Đài truyền hình luân phiên đưa tin, bài báo theo dõi trên mạng hấp dẫn toàn quốc, diễn đàn và weibo thảo luận khí thế ngút trời.
Mỗi người trong friend list đều đang truyền những phiên bản “gặp nguy hiểm” khác nhau.
Trong đợt tấn công tuyên truyền mạnh mẽ thế này, người không biết về chuyện này quả thật là quý hiếm.
Sau khi Ngải Duy Nam nhìn thấy tin tức bài phỏng vấn của phóng viên với Mai Hạ Văn, thì cũng không ngồi yên được nữa.
Cả người Mai Hạ Văn hốc hác đi rất nhiều, nghe nói sau khi quay về vẫn luôn sốt cao.
Đám cướp ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong vô cùng hung ác, giết rất nhiều người.
Bọn họ có thể thoát khỏi thủ đoạn hiểm độc, cũng là rất may mắn.
Nếu không phải bọn họ gặp may, nếu không phải bọn họ cảnh giác, cô ta rất có khả năng vĩnh viễn ngăn cách với Mai Hạ Văn rồi, cũng không thể gặp mặt được nữa.
Ngải Duy Nam ở trường cân nhắc hai tuần, cuối cùng quyết định thử một lần.
Có lẽ sau khi thử, cô ta và hắn ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa.
Nhưng nếu không thử, cả đời này cô ta sẽ hối hận.
Cô ta không muốn hối hận cả đời.
Lần này Ngải Duy Nam ngồi máy bay đến thành phố C.
Cô ta xách theo từng bao thuốc bổ đến nhà Mai Hạ Văn trước.
“Chú, dì, Hạ Văn sao rồi?” Ngải Duy Nam rất quen thuộc với ba mẹ của Mai Hạ Văn, hai nhà cũng có qua lại với nhau.
Vành mắt mẹ của Mai Hạ Văn đỏ lên, kéo tay cô ta, nghẹn ngào nói: “Duy Nam, cám ơn con đến thăm Hạ Văn. Ôi, lần này thật sự hù chết chúng ta rồi.”
“Không sao không sao, Hạ Văn là người tốt sẽ gặp may mắn, hai bác xem chẳng phải cậu ấy đã không sao rồi sao? Hơn nữa còn lên ti vi, nhìn có vẻ đẹp trai hơn người khác.” Ngải Duy Nam không ngừng nói tốt với mẹ của Mai Hạ Văn, giành được tình cảm tốt đẹp của ba mẹ Mai Hạ Văn.
Nhưng lúc cô ta nhắc đến Mai Hạ Văn, mẹ của Mai Hạ Văn cho cô ta biết, Mai Hạ Văn đã về trường rồi.
Ngải Duy Nam không nói đến câu thứ hai, lại chạy đến đại học C.
Không ngờ rằng ở cổng trường lại gặp tình địch của cô ta - Cố Niệm Chi.
Nhưng cô gái nhỏ hơn bọn họ bốn tuổi này lại không có chút ấn tượng nào với cô ta, hại cho những lời cô ta đã chuẩn bị đều bị nước cuốn trôi.
Ngải Duy Nam chăm chú nhìn theo bóng lưng Cố Niệm Chi cả buổi, xác định cô ấy đã về kí túc xá của mình, mới quay đầu đi tìm kí túc xá nam của Mai Hạ Văn.
Quy tắc của đại học C, nam sinh đến kí túc xá nữ rất khó, nhưng nữ sinh đến kí túc xá nam rất dễ.
Ngải Duy Nam ở dưới kí túc xá Mai Hạ Văn đăng kí một lát, thì đi lên tìm hắn.
Kí túc xá nam lúc chạng vạng cũng chỉ có nam sinh đang ở trần ra ra vào vào.
Nhìn thấy nữ sinh lên lầu, những nam sinh này ‘vèo’ một cái chuồn về phòng kí túc của mình, còn đóng chặt cửa lại.
Trên mặt Ngải Duy Nam mang theo ý cười đi lên kí túc xá nam của đại học C, đến trước phòng của Mai Hạ Văn, gõ gõ cửa.
Tráng sĩ thò đầu ra ngoài, thấy là Ngải Duy Nam, kì quái gọi một tiếng: “Đợi mình mặc đồ xong rồi hãy vào!”
Hắn cũng đang ở trần, chỉ mặc một chiếc quần ngắn ở trong phòng chơi game.
“Từ từ mặc, đừng gấp.” Ngải Duy Nam đứng ngoài cửa cười nói.
Tráng sĩ mặc vào một cái áo thun, lớn tiếng nói: “Cậu đến tìm lớp trưởng sao? Nhưng cậu ấy không có trong phòng.”
“Không có trong kí túc?” Ngải Duy Nam rất kinh ngạc, “Cậu ấy đi đâu vậy? Mình vừa từ nhà cậu ấy đến, ba mẹ cậu ấy nói cậu ấy đến trường rồi?”
“Đi đâu rồi? Tất nhiên là đi kí túc xá nữ canh gác rồi!” Tráng sĩ cười đùa mở cửa, “Cậu quên rồi sao? Lớp trưởng đang theo đuổi Niệm Chi…”
Ngải Duy Nam rộng rãi cười nói: “Vậy cậu ấy gặp may đó. Lúc mình mới vào, nhìn thấy Niệm Chi vừa về kí túc xá. Một lát sau chắc hai người đã gặp nhau rồi nhỉ?”
“Ai mà biết? Haizzz, cậu muốn vào trong ngồi một lát không?” Tráng sĩ chừa ra một khe hở, “Cậu còn đem theo hành lí hả?”
Ngải Duy Nam mở hai tay ra, “Mình vừa mới đến, vẫn chưa đặt phòng khách sạn. Tối nay tính tìm bạn học cũ đi hát suốt đêm, cậu muốn tham gia không?”
Mặc dù tráng sĩ rất muốn đi, nhưng nghĩ đến Ngải Duy Nam và Mai Hạ Văn là bạn học cấp ba, bạn học cũ của hai người chắc chắn cũng là cấp ba, hắn xen vào làm gì, cười lắc đầu, “Cám ơn, để lần sau đi.”
Ngải Duy Nam đưa cho Tráng Sĩ một bao đặc sản cô ta mang đến từ thành phố Z, “Mang cho cậu nè, lần trước nhìn thấy cậu rất thích ăn món này.”
“Úi chà! Cám ơn nha! Duy Nam cậu thật tốt.” Tráng sĩ dùng đồ của người ta nên cũng lép vế hơn, khen Ngải Duy Nam như hoa vậy.
Ngải Duy Nam thấy Mai Hạ Văn không ở đây, cũng không vào nữa, cô ta xoay người rời khỏi đại học C, ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, vậy mà tìm ra được mười mấy người bạn cấp ba.
“Mọi người đều sắp tốt nghiệp đại học rồi, tối nay tụ tập lại, chúng ta không say không về. Say rồi thì đến phòng trên lầu ngủ, mình đặt hai phòng ở đây, nam một phòng, nữ một phòng.” Ngải Duy Nam làm chủ, rất biết cách tạo bầu không khí.
Một bạn học nam nói: “Hay là gọi lớp trưởng đến, không có cậu ấy chơi không vui?”
“Cũng được đó, cậu gọi cậu ấy đi.” Ngải Duy Nam cười mỉm nói.
Bình luận facebook