Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-97
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 97: Tranh đoạt người yêu
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Giọng nói vui vẻ của Cố Niệm Chi khiến cho đầu óc Mai Hạ Văn còn mơ hồ trong giấc ngủ thanh tỉnh trở lại.
Hắn rất thích giọng nói của cô ấy, mỗi lần nghe cô ấy nói chuyện đều không tự chủ được mà hết sức chăm chú, không muốn bỏ sót chút xíu từ ngữ nào của cô.
“Đúng đó, hôm qua lúc quay về kí túc xá cũng khóa cổng rồi, anh gọi quản lý dậy mở cổng cho anh, quản lý rất không muốn thấy anh.” Giọng nói của Mai Hạ Văn vẫn còn chút khàn, chống lên giường chầm chậm ngồi xuống.
Cố Niệm Chi nghe Mai Hạ Văn nói hôm qua vẫn trở về, không chơi suốt đêm với bạn cấp ba của hắn, trong lòng âm thầm tán thành với Mai Hạ Văn.
“Bây giờ cũng trưa rồi, anh đói không? Em mang cơm đến cho anh nha?” Tâm trạng Cố Niệm Chi rất tốt, muốn báo đáp Mai Hạ Văn một chút.
Dù gì Mai Hạ Văn cũng kiên trì mang đồ ăn sáng cho cô ấy suốt hai ba tháng, còn cùng ăn trưa ăn tối với cô.
Cô ấy là người có qua có lại, cũng muốn thỉnh thoảng tặng lại một chút gì đó…
Mai Hạ Văn cũng không ngờ Cố Niệm Chi vậy mà lại chủ động nhắc đến việc mang cơm cho hắn, nhất thời vô cùng cảm động, thong thả nói: “Anh có phải xem như là ‘thấy cầu vồng sau cơn mưa’ rồi không?”
Cố Niệm Chi: “Ha ha ha, anh nghĩ nhiều quá, lẽ nào anh không ăn cơm trưa sao?”
“Ăn chứ, em mang cơm qua đó là ngàn năm có một, anh nhất định phải ăn.” Mai Hạ Văn trở mình xuống giường, phát hiện trong phòng kí túc chỉ có mình hắn.
Uể oải mang dép, tìm một cái áo thun mặc vào, mở cửa phòng cho thoáng khí, lại nhìn thấy Ngải Duy Nam đứng ở cửa phòng kí túc.
Mai Hạ Văn sững sờ, nhịn không được mà nhìn số phòng kí túc xá trên cửa.
Không sai, đúng là phòng của hắn mà?
Trong tay Ngải Duy Nam cũng xách một túi nylon, bên trong đựng thức ăn cô ta mang đến từ nhà hàng bên ngoàii.
“Mình biết cậu vẫn chưa ăn cơm.” Ngải Duy Nam tự nhiên hào phóng giơ túi nylon lên, “Ăn đi, đều là món cậu thích nhất.”
Mai Hạ Văn không ngờ rằng Ngải Duy Nam vẫn không chịu bỏ cuộc, thở dài, lắc đầu: “Cậu cần gì phải thế này? Sao phải khổ như vậy?”
“Cậu đừng nghĩ nhiều. Mình đã hoàn toàn thông suốt rồi, chỉ làm bạn với cậu thôi.” Ngải Duy Nam vỗ vỗ vai hắn, “Mặc dù tối qua cậu từ chối mình, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mình rất cảm ơn cậu đã từ chối, nếu không sau này vì vậy mà chồng mình có vướng mắc trong lòng, mình sẽ phải hối hận cả đời.”
Mai Hạ Văn cười lớn, gật đầu nói: “Cậu có thể nghĩ thông thì tốt.” Nói xong, lại chọc cười: “Cô gái tốt như Ngải Duy Nam của chúng ta, người muốn theo đuổi bên ngoài xếp hàng dài đó, cậu cũng đừng yêu cầu cao quá.”
“Ừ, sau này mình sẽ không yêu cầu người giống lớp trưởng nữa.” Ngải Duy Nam nghiêng đầu, cười mỉm, vậy mà lại có chút dễ thương.
Mai Hạ Văn cười vỗ vai cô ta, ngồi xuống cạnh bàn, nhìn Ngải Duy Nam lấy ra từng hộp đồ ăn trong túi nylon bày trên bàn, còn đặt xuống cho hắn một đôi đũa dùng một lần.
Mai Hạ Văn thật sự rất đói, nhìn thấy đều là món mà hắn thích, tiện tay cầm đũa lên ăn mấy miếng.
Cố Niệm Chi xách theo phần cơm mua từ canteen đứng ở ngoài cửa nhìn cả buổi, vẫn gõ cửa, cười nói: “Ơ, anh đã ăn xong rồi à?”
Ngải Duy Nam quay đầu nhìn thấy Cố Niệm Chi, vội nhiệt tình nói: “Là Niệm Chi hả? Mau vào đi, mau vào đi. Lúc nãy Hạ Văn còn nhắc đến em đó. Không ngờ rằng nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới!”
Cố Niệm Chi kéo khóe môi cười, đi vào đặt hộp cơm trước mặt Mai Hạ Văn, “Không biết anh đã có đồ ăn rồi, nên vẫn mua cho anh một phần. Anh muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì cho tráng sĩ. Cái gì hắn cũng ăn.”
Mai Hạ Văn có chút đỏ mặt.
Thật ra hắn không nên ăn thức ăn của Ngải Duy Nam đem đến.
Rõ ràng đã nói Cố Niệm Chi sẽ mang cơm cho hắn, kết quả hắn vẫn ăn đồ của người khác, vốn dĩ là không tôn trọng Cố Niệm Chi.
“Vừa lúc anh đói muốn chết, mau đưa cho anh!” Mai Hạ Văn dùng ngữ khí nhiệt tình khoa trương hơn bình thường cám ơn Cố Niệm Chi, mở hai hộp cơm ra.
Ngải Duy Nam cười nhìn, “Mua ở canteen phải không?”
Cô ta lắc đầu, “Trước giờ Hạ Văn chỉ ăn thịt bò, rất ít ăn thịt heo. Còn nữa, hải sản chỉ ăn tôm cua tự nhiên, tôm cua được nuôi cậu ấy cũng không ăn.”
Cố Niệm Chi nhịn không được mà trợn trắng mắt trong lòng.
Thật đúng là bệnh hoạn!
Ngữ khí như mẹ người ta này là muốn lên trời à?
Còn Mai Hạ Văn, cũng có bệnh đại thiếu gia hơi nhiều…
Hải sản tươi sống là tốt rồi, lại còn muốn tự nhiên, không ăn chăn nuôi, đây là ức hiếp cô ấy không biết sự khác biệt giữa tự nhiên và nhân tạo sao?
Cố Niệm Chi nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, nói với Mai Hạ Văn: “Hạ Văn, thế này không tốt. Kim loại nặng trong nước biển ô nhiễm rất nghiêm trọng. Kim loại nặng lắng đọng trong hải sản tự nhiên càng nhiều hơn, sau này đừng ăn hải sản tự nhiên nữa, nhớ ăn hải sản tự nuôi. Em biết thành phố C có một nơi sản xuất hải sản vô cùng tốt, bình thường đều đặc biệt cung cấp cho các cơ quan chính phủ, tốt hơn hải sản “tự nhiên” không rõ nguồn gốc nhiều.”
Từng câu từng chữ đều gây khó dễ cho lời nói của Ngải Duy Nam lúc nãy.
Ngải Duy Nam đỏ mặt lên, nhưng lại ngại cãi nhau với Cố Niệm Chi trước mặt Mai Hạ Văn, chỉ có thể cười “phù” một tiếng, “Không nghĩ đến Niệm Chi cũng biết ‘đặc biệt cung cấp, hi hi…”
Lời vừa nãy Cố Niệm Chi mới nói ra đã hối hận rồi.
Cô ấy lại không chính thức đồng ý làm bạn gái Mai Hạ Văn, cần gì phải làm ra vẻ như đang tranh giành người yêu vậy?
Rõ ràng để người ta xem trò cười.
Người duy nhất trong phòng vui sướng chính là Mai Hạ Văn.
Cố Niệm Chi ghen, nói rõ trong lòng cô ấy đã dần có hắn rồi.
Cố gắng mấy tháng nay của hắn, cũng không tính là uổng phí.
Hắn xếp đồ ăn mà Cố Niệm Chi mang đến trước mặt mình, cười nói: “Anh ăn hết, ăn hết. Anh đói đến nỗi có thể ăn một cái đầu bò, chút thức ăn này tính là gì?”
Cố Niệm Chi cười ha ha hai tiếng, “Vậy anh từ từ ăn, em đi trước.” Nói xong xoay người rời đi, trong lòng hối hận đến xanh ruột.”
Cô ấy không nên nhất thời mềm lòng, đem cơm cho Mai Hạ Văn…
Mối quan hệ giữa Mai Hạ Văn và Ngải Duy Nam rõ ràng còn thân thiết hơn trước đây một chút, cô ấy như thế này thì tính là gì?
Cố Niệm Chi rời khỏi phòng kí túc của Mai Hạ Văn, sắc mặt liền trầm xuống.
Ngải Duy Nam nhìn thấy Cố Niệm Chi rời khỏi rồi, trong lòng vừa động, nói với Mai Hạ Văn: “Cậu ăn đi, mình cũng phải đi rồi. Chuyến bay hôm nay về trường.”
“Cần mình tiễn cậu không?” Mai Hạ Văn ăn từng miếng cơm to, “Đợi mình một lát, sắp xong rồi.”
“Không cần đâu, cậu ăn đi. Xem cậu gầy nhiều như vậy, nếu Hồng Trà nhìn thấy, chắc chắn sẽ đau lòng.” Đột nhiên Ngải Duy Nam nhắc đến tên ‘Khương Hồng Trà’ của bạn gái cũ của Mai Hạ Văn.
Mai Hạ Văn nghẹn một miếng cơm trong cổ họng, ho một cách kịch liệt.
Thấy Mai Hạ Văn phản ứng dữ dội như vậy, trong lòng Ngải Duy Nam mới dễ chịu một chút.
Thua trong tay Khương Hồng Trà cô ta tâm phục khẩu phục.
Nhưng còn Cố Niệm Chi, cô ấy được sao?
Ngải Duy Nam bước hai bậc thang một vội vàng xuống lầu, cuối cùng nửa đường đuổi theo kịp Cố Niệm Chi.
“Niệm Chi! Niệm Chi! Em đợi chút!” Ngải Duy Nam thở hổn hển chạy đến.
Vốn dĩ Cố Niệm Chi không muốn đợi, nhưng bạn học ở xung quanh không ngừng liếc nhìn, giọng của Ngải Duy Nam lại lớn, cô ấy giả vờ không nghe thấy thì không được, chỉ có thể dừng bước, xoay người nhìn cô ta nói: “Chị còn có chuyện gì?”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Giọng nói vui vẻ của Cố Niệm Chi khiến cho đầu óc Mai Hạ Văn còn mơ hồ trong giấc ngủ thanh tỉnh trở lại.
Hắn rất thích giọng nói của cô ấy, mỗi lần nghe cô ấy nói chuyện đều không tự chủ được mà hết sức chăm chú, không muốn bỏ sót chút xíu từ ngữ nào của cô.
“Đúng đó, hôm qua lúc quay về kí túc xá cũng khóa cổng rồi, anh gọi quản lý dậy mở cổng cho anh, quản lý rất không muốn thấy anh.” Giọng nói của Mai Hạ Văn vẫn còn chút khàn, chống lên giường chầm chậm ngồi xuống.
Cố Niệm Chi nghe Mai Hạ Văn nói hôm qua vẫn trở về, không chơi suốt đêm với bạn cấp ba của hắn, trong lòng âm thầm tán thành với Mai Hạ Văn.
“Bây giờ cũng trưa rồi, anh đói không? Em mang cơm đến cho anh nha?” Tâm trạng Cố Niệm Chi rất tốt, muốn báo đáp Mai Hạ Văn một chút.
Dù gì Mai Hạ Văn cũng kiên trì mang đồ ăn sáng cho cô ấy suốt hai ba tháng, còn cùng ăn trưa ăn tối với cô.
Cô ấy là người có qua có lại, cũng muốn thỉnh thoảng tặng lại một chút gì đó…
Mai Hạ Văn cũng không ngờ Cố Niệm Chi vậy mà lại chủ động nhắc đến việc mang cơm cho hắn, nhất thời vô cùng cảm động, thong thả nói: “Anh có phải xem như là ‘thấy cầu vồng sau cơn mưa’ rồi không?”
Cố Niệm Chi: “Ha ha ha, anh nghĩ nhiều quá, lẽ nào anh không ăn cơm trưa sao?”
“Ăn chứ, em mang cơm qua đó là ngàn năm có một, anh nhất định phải ăn.” Mai Hạ Văn trở mình xuống giường, phát hiện trong phòng kí túc chỉ có mình hắn.
Uể oải mang dép, tìm một cái áo thun mặc vào, mở cửa phòng cho thoáng khí, lại nhìn thấy Ngải Duy Nam đứng ở cửa phòng kí túc.
Mai Hạ Văn sững sờ, nhịn không được mà nhìn số phòng kí túc xá trên cửa.
Không sai, đúng là phòng của hắn mà?
Trong tay Ngải Duy Nam cũng xách một túi nylon, bên trong đựng thức ăn cô ta mang đến từ nhà hàng bên ngoàii.
“Mình biết cậu vẫn chưa ăn cơm.” Ngải Duy Nam tự nhiên hào phóng giơ túi nylon lên, “Ăn đi, đều là món cậu thích nhất.”
Mai Hạ Văn không ngờ rằng Ngải Duy Nam vẫn không chịu bỏ cuộc, thở dài, lắc đầu: “Cậu cần gì phải thế này? Sao phải khổ như vậy?”
“Cậu đừng nghĩ nhiều. Mình đã hoàn toàn thông suốt rồi, chỉ làm bạn với cậu thôi.” Ngải Duy Nam vỗ vỗ vai hắn, “Mặc dù tối qua cậu từ chối mình, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mình rất cảm ơn cậu đã từ chối, nếu không sau này vì vậy mà chồng mình có vướng mắc trong lòng, mình sẽ phải hối hận cả đời.”
Mai Hạ Văn cười lớn, gật đầu nói: “Cậu có thể nghĩ thông thì tốt.” Nói xong, lại chọc cười: “Cô gái tốt như Ngải Duy Nam của chúng ta, người muốn theo đuổi bên ngoài xếp hàng dài đó, cậu cũng đừng yêu cầu cao quá.”
“Ừ, sau này mình sẽ không yêu cầu người giống lớp trưởng nữa.” Ngải Duy Nam nghiêng đầu, cười mỉm, vậy mà lại có chút dễ thương.
Mai Hạ Văn cười vỗ vai cô ta, ngồi xuống cạnh bàn, nhìn Ngải Duy Nam lấy ra từng hộp đồ ăn trong túi nylon bày trên bàn, còn đặt xuống cho hắn một đôi đũa dùng một lần.
Mai Hạ Văn thật sự rất đói, nhìn thấy đều là món mà hắn thích, tiện tay cầm đũa lên ăn mấy miếng.
Cố Niệm Chi xách theo phần cơm mua từ canteen đứng ở ngoài cửa nhìn cả buổi, vẫn gõ cửa, cười nói: “Ơ, anh đã ăn xong rồi à?”
Ngải Duy Nam quay đầu nhìn thấy Cố Niệm Chi, vội nhiệt tình nói: “Là Niệm Chi hả? Mau vào đi, mau vào đi. Lúc nãy Hạ Văn còn nhắc đến em đó. Không ngờ rằng nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới!”
Cố Niệm Chi kéo khóe môi cười, đi vào đặt hộp cơm trước mặt Mai Hạ Văn, “Không biết anh đã có đồ ăn rồi, nên vẫn mua cho anh một phần. Anh muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì cho tráng sĩ. Cái gì hắn cũng ăn.”
Mai Hạ Văn có chút đỏ mặt.
Thật ra hắn không nên ăn thức ăn của Ngải Duy Nam đem đến.
Rõ ràng đã nói Cố Niệm Chi sẽ mang cơm cho hắn, kết quả hắn vẫn ăn đồ của người khác, vốn dĩ là không tôn trọng Cố Niệm Chi.
“Vừa lúc anh đói muốn chết, mau đưa cho anh!” Mai Hạ Văn dùng ngữ khí nhiệt tình khoa trương hơn bình thường cám ơn Cố Niệm Chi, mở hai hộp cơm ra.
Ngải Duy Nam cười nhìn, “Mua ở canteen phải không?”
Cô ta lắc đầu, “Trước giờ Hạ Văn chỉ ăn thịt bò, rất ít ăn thịt heo. Còn nữa, hải sản chỉ ăn tôm cua tự nhiên, tôm cua được nuôi cậu ấy cũng không ăn.”
Cố Niệm Chi nhịn không được mà trợn trắng mắt trong lòng.
Thật đúng là bệnh hoạn!
Ngữ khí như mẹ người ta này là muốn lên trời à?
Còn Mai Hạ Văn, cũng có bệnh đại thiếu gia hơi nhiều…
Hải sản tươi sống là tốt rồi, lại còn muốn tự nhiên, không ăn chăn nuôi, đây là ức hiếp cô ấy không biết sự khác biệt giữa tự nhiên và nhân tạo sao?
Cố Niệm Chi nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, nói với Mai Hạ Văn: “Hạ Văn, thế này không tốt. Kim loại nặng trong nước biển ô nhiễm rất nghiêm trọng. Kim loại nặng lắng đọng trong hải sản tự nhiên càng nhiều hơn, sau này đừng ăn hải sản tự nhiên nữa, nhớ ăn hải sản tự nuôi. Em biết thành phố C có một nơi sản xuất hải sản vô cùng tốt, bình thường đều đặc biệt cung cấp cho các cơ quan chính phủ, tốt hơn hải sản “tự nhiên” không rõ nguồn gốc nhiều.”
Từng câu từng chữ đều gây khó dễ cho lời nói của Ngải Duy Nam lúc nãy.
Ngải Duy Nam đỏ mặt lên, nhưng lại ngại cãi nhau với Cố Niệm Chi trước mặt Mai Hạ Văn, chỉ có thể cười “phù” một tiếng, “Không nghĩ đến Niệm Chi cũng biết ‘đặc biệt cung cấp, hi hi…”
Lời vừa nãy Cố Niệm Chi mới nói ra đã hối hận rồi.
Cô ấy lại không chính thức đồng ý làm bạn gái Mai Hạ Văn, cần gì phải làm ra vẻ như đang tranh giành người yêu vậy?
Rõ ràng để người ta xem trò cười.
Người duy nhất trong phòng vui sướng chính là Mai Hạ Văn.
Cố Niệm Chi ghen, nói rõ trong lòng cô ấy đã dần có hắn rồi.
Cố gắng mấy tháng nay của hắn, cũng không tính là uổng phí.
Hắn xếp đồ ăn mà Cố Niệm Chi mang đến trước mặt mình, cười nói: “Anh ăn hết, ăn hết. Anh đói đến nỗi có thể ăn một cái đầu bò, chút thức ăn này tính là gì?”
Cố Niệm Chi cười ha ha hai tiếng, “Vậy anh từ từ ăn, em đi trước.” Nói xong xoay người rời đi, trong lòng hối hận đến xanh ruột.”
Cô ấy không nên nhất thời mềm lòng, đem cơm cho Mai Hạ Văn…
Mối quan hệ giữa Mai Hạ Văn và Ngải Duy Nam rõ ràng còn thân thiết hơn trước đây một chút, cô ấy như thế này thì tính là gì?
Cố Niệm Chi rời khỏi phòng kí túc của Mai Hạ Văn, sắc mặt liền trầm xuống.
Ngải Duy Nam nhìn thấy Cố Niệm Chi rời khỏi rồi, trong lòng vừa động, nói với Mai Hạ Văn: “Cậu ăn đi, mình cũng phải đi rồi. Chuyến bay hôm nay về trường.”
“Cần mình tiễn cậu không?” Mai Hạ Văn ăn từng miếng cơm to, “Đợi mình một lát, sắp xong rồi.”
“Không cần đâu, cậu ăn đi. Xem cậu gầy nhiều như vậy, nếu Hồng Trà nhìn thấy, chắc chắn sẽ đau lòng.” Đột nhiên Ngải Duy Nam nhắc đến tên ‘Khương Hồng Trà’ của bạn gái cũ của Mai Hạ Văn.
Mai Hạ Văn nghẹn một miếng cơm trong cổ họng, ho một cách kịch liệt.
Thấy Mai Hạ Văn phản ứng dữ dội như vậy, trong lòng Ngải Duy Nam mới dễ chịu một chút.
Thua trong tay Khương Hồng Trà cô ta tâm phục khẩu phục.
Nhưng còn Cố Niệm Chi, cô ấy được sao?
Ngải Duy Nam bước hai bậc thang một vội vàng xuống lầu, cuối cùng nửa đường đuổi theo kịp Cố Niệm Chi.
“Niệm Chi! Niệm Chi! Em đợi chút!” Ngải Duy Nam thở hổn hển chạy đến.
Vốn dĩ Cố Niệm Chi không muốn đợi, nhưng bạn học ở xung quanh không ngừng liếc nhìn, giọng của Ngải Duy Nam lại lớn, cô ấy giả vờ không nghe thấy thì không được, chỉ có thể dừng bước, xoay người nhìn cô ta nói: “Chị còn có chuyện gì?”
Bình luận facebook