• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (51 Viewers)

  • chap-99

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 99: Đùa quá nhiều




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Cố Niệm Chi nhìn điện thoại của mình, trong chớp mắt dường như không dám tin vào chính mắt mình.



Giáo sư Hà này, đối xử với cô ấy có hơi tốt quá rồi nhỉ…



Cố Niệm Chi sững sờ cả buổi, mới cẩn thận gửi một tin nhắn: “Giáo sư Hà, đến tháng mười năm nay em mới đủ mười tám tuổi, trước thời điểm đó, ra nước ngoài cần có người giám hộ đi cùng…”



Lúc này Hà Chi Sơ đang trên đường cao tốc đến sân bay thủ đô.



Anh ngồi ở ghế sau của một chiếc Rolls-Royce xa hoa, dáng người cao lớn được bao bọc bên trong một bộ đồ thể thao màu xanh đậm, đôi môi mỏng mím chặt, sống mũi cao thẳng, trong đôi mắt đào hoa như nước mùa thu lại mang theo chút ửng đỏ của người say, giống như vừa uống rượu say khướt.



Một tay cầm điện thoại, ngón tay thon dài lướt rất nhanh trên điện thoại, không nghĩ ngợi gì mà gửi đi một tin nhắn: “... Để người giám hộ của em chuyển giao lại quyền giám hộ.”



Chân mày của Cố Niệm Chi nhíu lại.



Có thể đến quốc hội Mỹ làm thực tập sinh, dù là sinh viên của trường đại học luật nổi tiếng lâu đời của Mỹ cũng sẽ đổ xô vào.



Càng đừng nói đến sinh viên của đế quốc bên này.



Cơ hội này thật sự quá hiếm hoi rồi.



Lúc đầu tin tức Hà Chi Sơ tuyển chọn nghiên cứu sinh thạc sĩ truyền đến trường bọn họ, mọi người đều sôi sục cả lên!



Còn không phải vì thân phận đặc biệt của Hà Chi Sơ sao?



Theo giảng viên hướng dẫn như thế này học luật, sau này thật sự có thể bớt đi hai mươi năm phấn đấu đó!



Nhưng Cố Niệm Chi mặc dù nhỏ tuổi, nhưng những việc đã trải qua không ít hơn bạn học.



Đối với việc như cái bánh từ trên trời rơi xuống này, cô ấy vô cùng lo ngại.



Thứ gì quá tốt đẹp, đa số đều không thật.



Cố Niệm Chi cân nhắc một lát, cảm thấy việc này sau khi bàn bạc với chú Hoắc rồi hãy trả lời giáo sư Hà.



Có lẽ giáo sư Hà hoàn toàn có ý tốt, nhưng cũng không thể không thận trọng.



Sau khi trải qua hai sự việc gần đây, cô ấy có chút thần hồn nát thần tính rồi.



Thế là cô ấy nhắn lại cho Hà Chi Sơ một tin.



[Cố Niệm Chi]: “... Cám ơn ý tốt của giáo sư Hà, em vẫn phải bàn bạc với người giám hộ của em một chút.”



Hà Chi Sơ nhìn chăm chú tin nhắn Cố Niệm Chi gửi đến, dần dần tỉnh táo lại.



Hắn bắt tay lên trán, khuỷu tay chống cạnh kính xe, nhắm mắt yên lặng thở dài, đột nhiên cười.



Vẻ mặt lạnh như băng ngay tức khắc như mùa xuân tràn về, ánh sáng của nụ cười đó như tia chớp chiếu sáng cả khoang xe tối tăm.



Ôn Thủ Ức đang ngồi bên cạnh Hà Chi Sơ bị khuôn mặt của anh làm cho chấn động không nói nên lời.



Cô ta cuống quýt quay đầu, kìm nén tim đập mãnh liệt trong lòng, nhìn cảnh đêm bên ngoài kính xe.



Đèn đường hai bên đường cao tốc vụt qua trước mắt, để lại một đường cong dài trong võng mạc, không nhìn thấy giới hạn.



Hà Chi Sơ biết Cố Niệm Chi có lo ngại, vò vò trán, giọng nói lành lạnh mang theo ý cười nhàn nhạt, “Cô gái nhỏ này thật nhiều trò đùa nghịch quá.”



Ôn Thủ Ức: “......”



“Có điều tôi uống nhiều quá.” Hà Chi Sơ cúi đầu nhìn tin nhắn mình gửi cho Cố Niệm Chi, lắc lắc đầu, cảm thấy hơi quá, ngón tay gõ trên màn hình điện thoại hai cái, nhắn lại cho cô ấy: “Đừng miễn cưỡng. Tôi chỉ có hai vị trí, nếu em muốn đi, thì đến chỗ trợ lí của tôi đăng kí, tham gia thi. Mọi người cạnh tranh công bằng.”



Cố Niệm Chi lưỡng lự một lát, trơ mắt nhìn chuyện tốt như vậy sắp bay mất rồi, cô ấy vội vàng nhắn lại: “Biết rồi, em nhất định sẽ trả lời sớm cho giáo sư Hà.”



Sau đó, cũng không có tin nhắn nào nữa.



Hà Chi Sơ cất điện thoại, ném trên ghế, nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt, vùng thái dương đau từng cơn.



Mặc dù Ôn Thủ Ức đang nhìn bên ngoài kính xe, nhưng khóe mắt vẫn luôn nhìn theo Hà Chi Sơ.



Thấy hắn nhắn tin xong, chân mày nhíu chặt, mau chóng lấy một chai sữa lạnh từ trong tủ lạnh nhỏ trên xe ra, “Giáo sư Hà, giải rượu đi.”



Sữa bò có thể bảo vệ niêm mạc dạ dày, giảm bớt hấp thu chất cồn.



Hà Chi Sơ xua tay, nhíu chặt mày lại, “Có mùi tanh, đổi cái khác đi.”



Ôn Thủ Ức mau chóng đổi thành trà đá, “Cái này cũng có thể giải rượu.”



Hà Chi Sơ cúi đầu xuống, đến gần tay của Ôn Thủ Ức uống mấy ngụm trà đá, lại nhai một miếng kẹo cao su vị bạc hà, cơn đau đầu dữ dội mới dịu bớt.



Ôn Thủ Ức rất tự nhiên ấn tay vào đầu Hà Chi Sơ, mát xa da đầu cho anh, vừa dịu dàng nói: “Sao vậy? Cơ hội tốt thế này, mà Cố Niệm Chi không muốn đi?”



“Ừ.” Hà Chi Sơ không quá để ý, “Em ấy không đi thì có người khác đi. Sau khi về Mỹ em công bố tin tức này trên website khoa luật B, cho mọi người đăng kí, đến lúc đó thi tuyển, tránh việc người khác nói tôi thiên vị.”



Ôn Thủ Ức không nói gì, rủ mắt xuống, âm thầm phỉ nhổ, chẳng lẽ không phải “không thiên vị được”, mới bắt buộc phải công bằng sao?



Chiếc Rolls-Royce rất nhanh đã đến sân bay thủ đô.



Mấy người mặc vest mang giày da đã đợi sẵn ở đó, thấy bọn họ xuống xe, lập tức đến đón, vây quanh Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức đi về phía đường dành cho VIP.



Nửa tiếng sau, bọn họ đã lên máy bay đi Mỹ.



“Giáo sư Hà, thiệp mời của đại hội trao giải phụ nữ xuất sắc thế giới ở thành phố C một tháng sau, ngài muốn trả lời thế nào?” Ôn Thủ Ức là trợ giảng của Hà Chi Sơ, cũng là thư kí của anh, giúp anh xử lí những sự việc thường ngày.



Hà Chi Sơ vẫn đang nhắm mắt, không kiên nhẫn nói: “Loại chuyện này cũng phải hỏi tôi? Khi nào mà tôi trở thành đào kép ở hội chợ rồi?”



Chỉ có đào kép mới tìm kiếm cơ hội khắp nơi như ruồi nhặng vậy.



“... Nhưng chúng ta có rất nhiều khách hàng muốn tham dự đại hội trao giải đó.” Ôn Thủ Ức có chút do dự, “Bên đó hay gọi điện thoại hỏi ngài nhiều lần rồi.”



Hà Chi Sơ mím chặt môi, một lát sau, nhàn nhạt nói: “Vậy em đi đi.” Nói xong nhìn Ôn Thủ Ức một cái, “Em là phụ nữ, em đi thích hợp hơn.”



Ôn Thủ Ức dở khóc dở cười, “Giáo sư Hà cất nhắc, em đương nhiên không thể không nhận. Được, em sẽ đi thay giáo sư Hà.”



Hà Chi Sơ không lên tiếng nữa, ngầm thừa nhận rồi.



Rất nhanh tiếng nổ của động cơ vang lên, máy bay cất cánh rồi.



Ánh đèn trong khoang hạng nhất tối xuống.



Ôn Thủ Ức nhìn xuyên qua cửa kính bên cạnh, chỉ nhìn thấy những ánh đèn lấp lánh của thủ đô, là một vùng rực rỡ bao quanh bởi dãy núi, nhìn đẹp không sao tả xiết.



……



Cố Niệm Chi vẫn luôn ngồi trên bãi cỏ của thư viện đại học C đến khi trời tối mới uể oải đứng dậy rời khỏi.



Cô ấy do dự rất lâu, vẫn gọi cho m Thế Hùng, vừa đi, vừa hỏi: “Anh Đại Hùng, không quấy rầy anh chứ?”



“Không có, không có.” m Thế Hùng đã ăn cơm tắm rửa xong, đang ôm laptop ngồi trên sofa chuẩn bị gọi cho Triệu Lương Trạch.



Hắn rất nhớ người anh em ra ngoài làm nhiệm vụ này.



Hoắc Thiệu Hằng vừa mới dẫn theo người ra nước ngoài không lâu, bây giờ chắc đã thu xếp ổn thỏa rồi.



Tám tên lính đánh thuê trong danh sách là nhân viên cấp cao của tập đoàn bảo an Whitewater châu u, ba người ở Prague - thủ đô Cộng hòa Séc, bốn người ở Vienna - Áo, còn một người ở Luxembourg.



Vì đây là hành động đầu tiên của quân khu thứ sáu sau khi thành lập, vì bắn phát súng đầu tiên, Hoắc Thiệu Hằng quyết định tự mình chỉ huy, tự mình đến châu u tổ chức điều phối.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom