Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137: Sẽ không bỏ mặc cô ấy
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Âm Thế Hùng hừ một tiếng, cố ý không nhìn nụ cười nịnh nọt của Cố Niệm Chi. Anh ta khoanh tay, ngửa đầu lên nói: “Kể cả có biết địa chỉ, đáng nhẽ ra cậu ta cũng phải đến nhà trọ tìm em chứ? Cuối cùng là ở trên đường đã gặp được em rồi là thế nào? Lại còn cố ý cõng em nữa chứ, việc này là lấy lòng một cách trắng trợn còn gì...”
Chẳng lẽ Mai Hạ Văn cũng có hướng đi và mục đích gì đó mờ ám không thể để người khác biết ư?
Âm Thế Hùng bị nhiễm Hoắc Thiệu Hằng, không thể kiềm chế thuyết âm mưu của mình...
Cố Niệm Chi nghe ra được hàm ý trong lời nói của Âm Thế Hùng, không nhịn được liền cười nói: “Anh Đại Hùng à, anh nghĩ gì thế? Điện thoại của Hạ Văn có thể định vị được điện thoại của em mà. Anh ấy chỉ cần mở chức năng tìm kiếm là có thể tìm được em ở đâu thôi.”
Có lẽ là Mai Hạ Văn vừa đến phía dưới khu nhà trọ của Cố Niệm Chi đã mở chức năng định vị để xem thử cô có ở nhà không, cuối cùng phát hiện ra cô không ở trong nhà trọ...
Sau đó cậu ta lần theo vị trí trên điện thoại mà tới, đúng lúc gặp được Cố Niệm Chi đang đi bộ đến tê cả chân.
Âm Thế Hùng vỗ trán, “Không được, điện thoại di động của cậu ta không thể có chức năng này được. Anh phải tìm cách xóa đi.” Nói xong anh lại cảnh cáo Cố Niệm Chi: “Em cũng phải chú ý cho sự an toàn của mình chứ. Sao lại để cậu ta định vị điện thoại của em? Cậu ta sinh em ra hay là nuôi em hả? Em đúng là con nhóc không có lương tâm, có bạn trai rồi là không cần bọn anh nữa phải không?”
Hôm nay hai lần Cố Niệm Chi bị người ta nói “không có lương tâm”, trong lòng cô thật sự có nhiều cảm xúc đan xen. Cô cúi đầu xuống cạnh Âm Thế Hùng, nói thầm: “Là các anh không cần em nữa đấy chứ, sao lại trách em không có lương tâm?”
“Ai? Ai không cần em nữa? Nói ra để anh Đại Hùng tìm hắn ta đấu tay đôi!” Âm Thế Hùng vén tay áo lên, cố ý đùa cho Cố Niệm Chi vui.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nở nụ cười rất trong trẻo: “Anh tìm hắn đấu tay đôi thật không?”
“Đương nhiên rồi. Trên đời này số người mà anh Đại Hùng của em không đánh lại được chỉ có không quá năm ngón tay!”
“Vậy anh có đánh được chú Hoắc không?”
“Khó quá, đổi người khác đi.”
“Xì!” Cố Niệm Chi đẩy Âm Thế Hùng một cái, “Biết anh đánh không lại chú Hoắc rồi, vậy đừng có mà mạnh miệng trước mặt em nữa. Anh nấu cơm tối cho em đi, em đói chết mất.”
“Ok ok ok, anh mua tôm với sò điệp tươi rồi, vừa đủ làm món tôm nhồi tỏi và sò điệp bơ tỏi bỏ lò.” Âm Thế Hùng kéo Cố Niệm Chi cùng đi vào bếp, toàn tâm toàn ý muốn thêm nhiều “vị tỏi” hơn cho Cố Niệm Chi một chút, tránh cho những người đàn ông giống như ong bướm kia liên tục tiếp cận cô: “Em nói anh nghe xem, sao Hoắc thiếu lại không cần em nữa?”
“Chú ấy có bạn gái rồi, sau này sẽ kết hôn, sinh con, tất nhiên là sẽ không quan tâm đến em nữa.” Cố Niệm Chi thở dài, vùng ra khỏi tay Âm Thế Hùng, chun mũi nói: “Em không xuống bếp đâu, anh nấu cơm đi, nấu xong thì gọi em nhé.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô sưng thành thế này, Âm Thế Hùng nhất thời mềm lòng, nói: “Được rồi, em đi tắm đi xong nghỉ ngơi một lát, anh nấu xong sẽ gọi em ra ăn.”
Cố Niệm Chi gật đầu, đưa mắt tiễn Âm Thế Hùng đi ra ngoài rồi cầm quần áo vào phòng tắm ngâm mình.
Khi cô tắm xong, Âm Thế Hùng cũng đã làm xong cơm tối.
Hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn một bữa cơm tối thịnh soạn.
Cố Niệm Chi vừa đi tới đi lui trong phòng cho tiêu cơm, vừa nghĩ đến việc phải gọi điện cho Mai Hạ Văn để xác nhận thời gian ngày mai mời cậu ta đến ăn cơm.
Khi cô gọi, máy Mai Hạ Văn lại báo cậu ta đang nghe điện thoại.
Có lẽ là đang nói chuyện với người nhà của cậu ta chăng.
Cố Niệm Chi bấm tắt đi, không gọi tiếp nữa.
Đúng là Mai Hạ Văn đang gọi điện thoại thật, nhưng không phải gọi cho người nhà của mình, mà là Khương Hồng Trà từ trong nước gọi cho cậu ta.
“Hạ Văn, sao anh không nói tiếng nào đã đi Mỹ vậy?” Giọng nói của Khương Hồng Trà giống như tấm vải gấm hảo hạng vậy, trong sự mềm mại lại lộ ra ánh sáng bóng, “Em nhớ anh quá.”
Mai Hạ Văn không nói gì một hồi lâu, cuối cùng bị Khương Hồng Trà truy vấn tới cùng, cậu ta mới nói: “Hồng Trà, anh có bạn gái rồi.”
“Thật à? Là ai vậy? Là cô bé mà anh theo tới tận nước Mỹ để gặp kia sao?” Khương Hồng Trà dịu dàng hỏi, “Hạ Văn, anh đừng giận dỗi em nữa được không?”
Mai Hạ Văn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Hạ Văn này, em biết trong lòng anh có một ranh giới mà anh không thể vượt qua được. Em cũng không nói gì nữa đâu. Đã rất lâu rồi anh chưa lên 'Bầu Trời Của Hồng Trà' đúng không? Gần đây em có viết vài thứ, anh rảnh thì lên xem thử nhé. Em sẽ gửi mật khẩu sang điện thoại của anh.” Nói xong Khương Hồng Trà liền tắt điện thoại.
Mai Hạ Văn do dự một hồi lâu, cuối cùng cậu ta vẫn trượt mở điện thoại để lên Weibo.
…
Âm Thế Hùng dọn bát cho vào máy rửa bát, rồi về phòng mình báo cáo lại tin tức mới nhất cho Hoắc Thiệu Hằng.
Lần này, không ngờ chỉ trong chốc lát anh ta đã gọi được điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng.
“Hoắc thiếu? Anh vẫn chưa ngủ à? Hay là vừa mới dậy đấy?”
Lúc này ở Đế Quốc là khoảng bảy giờ sáng, mà anh ta mới gọi cho Hoắc Thiệu Hằng chỉ hai tiếng trước đó, tức là năm giờ sáng ở Đế Quốc.
Quả thật, Hoắc Thiệu Hằng đã thức cả đêm không ngủ, nhưng anh cũng không buồn ngủ.
Công việc của anh rất bận rộn, cường độ cực kỳ lớn, thường xuyên không chợp mắt mấy ngày mấy đêm là chuyện bình thường.
“Nói đi, có chuyện gì thế?” Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe lên, hai mắt nhắm lại, ngửa người ra đằng sau dựa vào thành chiếc ghế mềm, tạm coi đây là thời gian nghỉ ngơi.
Âm Thế Hùng nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Hà Chi Sơ đuổi Niệm Chi về. Không biết Niệm Chi đã làm gì chọc giận anh ta, mà anh ta để con bé đi bộ về một mình. Đường dài ba dặm, con bé đi bộ mất một tiếng đồng hồ đấy.”
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu nói với vẻ không mấy bận tâm, “Ba dặm mà mất hẳn một tiếng à? Cậu nên đốc thúc Niệm Chi tiếp tục rèn luyện sáng sớm đi, chạy việt dã mười cây số, không được ít hơn.”
Âm Thế Hùng nghẹn lời.
Hoắc thiếu, anh chú ý không đúng chỗ rồi!
Nhưng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, anh ta cũng không có can đảm vặn lại, chỉ cười hì hì hai tiếng rồi nói tiếp: “Mai Hạ Văn tới đây, nghe nói đến để thăm Niệm Chi.”
Hoắc Thiệu Hằng không mở mắt ra, dùng tay day day ấn đường, hờ hững hỏi: “Cậu ta đến Mỹ làm gì? Đã gặp Niệm Chi chưa?”
“Gặp rồi. Thằng nhóc này đúng là may mắn, Niệm Chi bị Hà Chi Sơ đuổi về, đi được nửa đường thì gặp cậu ta, cậu ta còn cõng con bé một đoạn đường nữa.” Hễ là việc liên quan đến Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng đều báo cáo chi tiết cho Hoắc Thiệu Hằng.
“Không có triển vọng gì cả. Cậu nói với Niệm Chi là ba dặm đường mà cũng không đi được, sau này đừng có nói là lớn lên cạnh Hoắc Thiệu Hằng tôi.”
Lần này Âm Thế Hùng cảm thấy Hoắc Thiệu Hằng thực sự quá khắc nghiệt, “Hoắc thiếu, hôm nay Niệm Chi bị trọng thương đấy, anh quên rồi à? Thể xác và tinh thần cô ấy đều bị trọng thương, anh không thể gọi điện an ủi cô ấy một chút được ư?”
Đây mới là mục đích chính để anh ta gọi điện cho Hoắc Thiệu Hằng lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Vừa nãy nghe Cố Niệm Chi vô cùng đáng thương nói Hoắc Thiệu Hằng không cần cô nữa, Âm Thế Hùng cũng xót hết cả ruột.
Cô bé này đáng thương biết bao!
Ánh mắt tủi thân đó giống như con mèo con bị vứt bỏ trên đường vậy...
Hoắc Thiệu Hằng mở mắt ra, nhấn mở màn hình đang ở chế độ ngủ, vừa điền mật mã, vừa ừ một tiếng, “Bị thương nặng không? Không phải cậu nói có Hà Chi Sơ rồi sao?”
“Hà Chi Sơ buông tay mặc kệ rồi, nhưng anh thì sao có thể mặc kệ được chứ.” Âm Thế Hùng lấy hết dũng khí nói, “Kể cả anh đã có bạn gái đi chăng nữa thì cũng không thể mặc kệ Niệm Chi được.”
Tay Hoắc Thiệu Hằng khựng lại, anh rất nhạy cảm, nghe giọng điệu của Âm Thế Hùng đã thấy có gì đó không đúng rồi.
Đây không giống lời nói của Âm Thế Hùng.
Anh nheo đôi mắt đen sâu thẳm của mình lại, trong đáy mắt lộ vẻ thâm sâu khó lường, khóe môi lại hơi cong lên.
Tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng khôi phục lại trạng thái bình thường rất nhanh, anh lạnh nhạt nói: “Vậy cậu nói với Niệm Chi là tôi chưa có bạn gái, tôi cũng sẽ không bỏ mặc con bé.” Nói xong anh liền tắt điện thoại, thở hắt ra một hơi thật dài, đứng dậy ra ngoài chạy việt dã sáng sớm mười cây số.
Xem ảnh 1
Chẳng lẽ Mai Hạ Văn cũng có hướng đi và mục đích gì đó mờ ám không thể để người khác biết ư?
Âm Thế Hùng bị nhiễm Hoắc Thiệu Hằng, không thể kiềm chế thuyết âm mưu của mình...
Cố Niệm Chi nghe ra được hàm ý trong lời nói của Âm Thế Hùng, không nhịn được liền cười nói: “Anh Đại Hùng à, anh nghĩ gì thế? Điện thoại của Hạ Văn có thể định vị được điện thoại của em mà. Anh ấy chỉ cần mở chức năng tìm kiếm là có thể tìm được em ở đâu thôi.”
Có lẽ là Mai Hạ Văn vừa đến phía dưới khu nhà trọ của Cố Niệm Chi đã mở chức năng định vị để xem thử cô có ở nhà không, cuối cùng phát hiện ra cô không ở trong nhà trọ...
Sau đó cậu ta lần theo vị trí trên điện thoại mà tới, đúng lúc gặp được Cố Niệm Chi đang đi bộ đến tê cả chân.
Âm Thế Hùng vỗ trán, “Không được, điện thoại di động của cậu ta không thể có chức năng này được. Anh phải tìm cách xóa đi.” Nói xong anh lại cảnh cáo Cố Niệm Chi: “Em cũng phải chú ý cho sự an toàn của mình chứ. Sao lại để cậu ta định vị điện thoại của em? Cậu ta sinh em ra hay là nuôi em hả? Em đúng là con nhóc không có lương tâm, có bạn trai rồi là không cần bọn anh nữa phải không?”
Hôm nay hai lần Cố Niệm Chi bị người ta nói “không có lương tâm”, trong lòng cô thật sự có nhiều cảm xúc đan xen. Cô cúi đầu xuống cạnh Âm Thế Hùng, nói thầm: “Là các anh không cần em nữa đấy chứ, sao lại trách em không có lương tâm?”
“Ai? Ai không cần em nữa? Nói ra để anh Đại Hùng tìm hắn ta đấu tay đôi!” Âm Thế Hùng vén tay áo lên, cố ý đùa cho Cố Niệm Chi vui.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nở nụ cười rất trong trẻo: “Anh tìm hắn đấu tay đôi thật không?”
“Đương nhiên rồi. Trên đời này số người mà anh Đại Hùng của em không đánh lại được chỉ có không quá năm ngón tay!”
“Vậy anh có đánh được chú Hoắc không?”
“Khó quá, đổi người khác đi.”
“Xì!” Cố Niệm Chi đẩy Âm Thế Hùng một cái, “Biết anh đánh không lại chú Hoắc rồi, vậy đừng có mà mạnh miệng trước mặt em nữa. Anh nấu cơm tối cho em đi, em đói chết mất.”
“Ok ok ok, anh mua tôm với sò điệp tươi rồi, vừa đủ làm món tôm nhồi tỏi và sò điệp bơ tỏi bỏ lò.” Âm Thế Hùng kéo Cố Niệm Chi cùng đi vào bếp, toàn tâm toàn ý muốn thêm nhiều “vị tỏi” hơn cho Cố Niệm Chi một chút, tránh cho những người đàn ông giống như ong bướm kia liên tục tiếp cận cô: “Em nói anh nghe xem, sao Hoắc thiếu lại không cần em nữa?”
“Chú ấy có bạn gái rồi, sau này sẽ kết hôn, sinh con, tất nhiên là sẽ không quan tâm đến em nữa.” Cố Niệm Chi thở dài, vùng ra khỏi tay Âm Thế Hùng, chun mũi nói: “Em không xuống bếp đâu, anh nấu cơm đi, nấu xong thì gọi em nhé.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô sưng thành thế này, Âm Thế Hùng nhất thời mềm lòng, nói: “Được rồi, em đi tắm đi xong nghỉ ngơi một lát, anh nấu xong sẽ gọi em ra ăn.”
Cố Niệm Chi gật đầu, đưa mắt tiễn Âm Thế Hùng đi ra ngoài rồi cầm quần áo vào phòng tắm ngâm mình.
Khi cô tắm xong, Âm Thế Hùng cũng đã làm xong cơm tối.
Hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn một bữa cơm tối thịnh soạn.
Cố Niệm Chi vừa đi tới đi lui trong phòng cho tiêu cơm, vừa nghĩ đến việc phải gọi điện cho Mai Hạ Văn để xác nhận thời gian ngày mai mời cậu ta đến ăn cơm.
Khi cô gọi, máy Mai Hạ Văn lại báo cậu ta đang nghe điện thoại.
Có lẽ là đang nói chuyện với người nhà của cậu ta chăng.
Cố Niệm Chi bấm tắt đi, không gọi tiếp nữa.
Đúng là Mai Hạ Văn đang gọi điện thoại thật, nhưng không phải gọi cho người nhà của mình, mà là Khương Hồng Trà từ trong nước gọi cho cậu ta.
“Hạ Văn, sao anh không nói tiếng nào đã đi Mỹ vậy?” Giọng nói của Khương Hồng Trà giống như tấm vải gấm hảo hạng vậy, trong sự mềm mại lại lộ ra ánh sáng bóng, “Em nhớ anh quá.”
Mai Hạ Văn không nói gì một hồi lâu, cuối cùng bị Khương Hồng Trà truy vấn tới cùng, cậu ta mới nói: “Hồng Trà, anh có bạn gái rồi.”
“Thật à? Là ai vậy? Là cô bé mà anh theo tới tận nước Mỹ để gặp kia sao?” Khương Hồng Trà dịu dàng hỏi, “Hạ Văn, anh đừng giận dỗi em nữa được không?”
Mai Hạ Văn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Hạ Văn này, em biết trong lòng anh có một ranh giới mà anh không thể vượt qua được. Em cũng không nói gì nữa đâu. Đã rất lâu rồi anh chưa lên 'Bầu Trời Của Hồng Trà' đúng không? Gần đây em có viết vài thứ, anh rảnh thì lên xem thử nhé. Em sẽ gửi mật khẩu sang điện thoại của anh.” Nói xong Khương Hồng Trà liền tắt điện thoại.
Mai Hạ Văn do dự một hồi lâu, cuối cùng cậu ta vẫn trượt mở điện thoại để lên Weibo.
…
Âm Thế Hùng dọn bát cho vào máy rửa bát, rồi về phòng mình báo cáo lại tin tức mới nhất cho Hoắc Thiệu Hằng.
Lần này, không ngờ chỉ trong chốc lát anh ta đã gọi được điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng.
“Hoắc thiếu? Anh vẫn chưa ngủ à? Hay là vừa mới dậy đấy?”
Lúc này ở Đế Quốc là khoảng bảy giờ sáng, mà anh ta mới gọi cho Hoắc Thiệu Hằng chỉ hai tiếng trước đó, tức là năm giờ sáng ở Đế Quốc.
Quả thật, Hoắc Thiệu Hằng đã thức cả đêm không ngủ, nhưng anh cũng không buồn ngủ.
Công việc của anh rất bận rộn, cường độ cực kỳ lớn, thường xuyên không chợp mắt mấy ngày mấy đêm là chuyện bình thường.
“Nói đi, có chuyện gì thế?” Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe lên, hai mắt nhắm lại, ngửa người ra đằng sau dựa vào thành chiếc ghế mềm, tạm coi đây là thời gian nghỉ ngơi.
Âm Thế Hùng nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Hà Chi Sơ đuổi Niệm Chi về. Không biết Niệm Chi đã làm gì chọc giận anh ta, mà anh ta để con bé đi bộ về một mình. Đường dài ba dặm, con bé đi bộ mất một tiếng đồng hồ đấy.”
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu nói với vẻ không mấy bận tâm, “Ba dặm mà mất hẳn một tiếng à? Cậu nên đốc thúc Niệm Chi tiếp tục rèn luyện sáng sớm đi, chạy việt dã mười cây số, không được ít hơn.”
Âm Thế Hùng nghẹn lời.
Hoắc thiếu, anh chú ý không đúng chỗ rồi!
Nhưng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, anh ta cũng không có can đảm vặn lại, chỉ cười hì hì hai tiếng rồi nói tiếp: “Mai Hạ Văn tới đây, nghe nói đến để thăm Niệm Chi.”
Hoắc Thiệu Hằng không mở mắt ra, dùng tay day day ấn đường, hờ hững hỏi: “Cậu ta đến Mỹ làm gì? Đã gặp Niệm Chi chưa?”
“Gặp rồi. Thằng nhóc này đúng là may mắn, Niệm Chi bị Hà Chi Sơ đuổi về, đi được nửa đường thì gặp cậu ta, cậu ta còn cõng con bé một đoạn đường nữa.” Hễ là việc liên quan đến Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng đều báo cáo chi tiết cho Hoắc Thiệu Hằng.
“Không có triển vọng gì cả. Cậu nói với Niệm Chi là ba dặm đường mà cũng không đi được, sau này đừng có nói là lớn lên cạnh Hoắc Thiệu Hằng tôi.”
Lần này Âm Thế Hùng cảm thấy Hoắc Thiệu Hằng thực sự quá khắc nghiệt, “Hoắc thiếu, hôm nay Niệm Chi bị trọng thương đấy, anh quên rồi à? Thể xác và tinh thần cô ấy đều bị trọng thương, anh không thể gọi điện an ủi cô ấy một chút được ư?”
Đây mới là mục đích chính để anh ta gọi điện cho Hoắc Thiệu Hằng lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Vừa nãy nghe Cố Niệm Chi vô cùng đáng thương nói Hoắc Thiệu Hằng không cần cô nữa, Âm Thế Hùng cũng xót hết cả ruột.
Cô bé này đáng thương biết bao!
Ánh mắt tủi thân đó giống như con mèo con bị vứt bỏ trên đường vậy...
Hoắc Thiệu Hằng mở mắt ra, nhấn mở màn hình đang ở chế độ ngủ, vừa điền mật mã, vừa ừ một tiếng, “Bị thương nặng không? Không phải cậu nói có Hà Chi Sơ rồi sao?”
“Hà Chi Sơ buông tay mặc kệ rồi, nhưng anh thì sao có thể mặc kệ được chứ.” Âm Thế Hùng lấy hết dũng khí nói, “Kể cả anh đã có bạn gái đi chăng nữa thì cũng không thể mặc kệ Niệm Chi được.”
Tay Hoắc Thiệu Hằng khựng lại, anh rất nhạy cảm, nghe giọng điệu của Âm Thế Hùng đã thấy có gì đó không đúng rồi.
Đây không giống lời nói của Âm Thế Hùng.
Anh nheo đôi mắt đen sâu thẳm của mình lại, trong đáy mắt lộ vẻ thâm sâu khó lường, khóe môi lại hơi cong lên.
Tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng khôi phục lại trạng thái bình thường rất nhanh, anh lạnh nhạt nói: “Vậy cậu nói với Niệm Chi là tôi chưa có bạn gái, tôi cũng sẽ không bỏ mặc con bé.” Nói xong anh liền tắt điện thoại, thở hắt ra một hơi thật dài, đứng dậy ra ngoài chạy việt dã sáng sớm mười cây số.
Bình luận facebook