Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153: Chú không được lừa cháu
Sao lại gọi điện thoại nhiều thế này?
Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn về thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại.
Hiện giờ ở bên anh đang khoảng chín giờ sáng, ở Mỹ hẳn đã là chín giờ tối rồi.
Những cuộc điện thoại này đại khái được gọi đến từ bảy tám tiếng trước…
Chắc bây giờ Niệm Chi vẫn chưa ngủ đâu nhỉ?
Ngón tay Hoắc Thiệu Hằng lướt đi lướt lại trên màn hình điện thoại, vô thức bấm gọi đi...
…
Thân là “thiếu nhi cuồng Internet”, ngay cả lúc tắm, Cố Niệm Chi cũng không rời điện thoại lấy một tấc, huống hồ gì hôm nay cô còn tắm bồn, lại càng có thời gian để nghịch điện thoại.
Đặt điện thoại trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh bồn tắm, Cố Niệm Chi ngâm mình trong làn nước ấm áp, đang xoa hết bọt tắm đầy bồn lên người mình. Vừa tắm cô lại vừa cố sức thổi những bọt bong bóng bay trong bồn thành những quả bong bóng to.
Trong phòng tắm tĩnh mịch này, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, khiến cô giật thót mình.
Ánh mắt cô sững sờ nhìn về phía chiếc điện thoại, thoáng ngây người một giây rồi mới kịp phản ứng rằng đó là chuông điện thoại mà cô đặt riêng cho chú Hoắc!
Mắt Cố Niệm Chi sáng rực lên, cô vội vàng thò tay ra khỏi bồn tắm để với lấy điện thoại. Khi nhìn thấy cái tên “Chú Hoắc” đang hiển thị trên màn hình, cô đứng bật lên khỏi bồn tắm, không kịp để ý tới việc trên người mình đầy bong bong trắng như tuyết nữa.
“... Chú Hoắc ạ?!” Cô quá kích động, giọng nói cũng khẽ run lên theo.
“Ừ, là chú đây.” Hoắc Thiệu Hằng cầm di động hỏi, “Chú thấy cháu gọi rất nhiều cuộc điện thoại, có việc gì sao?”
Nhớ đến cảm giác buồn bã và ủ rũ khi mình gọi điện thoại suốt hai tiếng đồng hồ mà không có ai nhận, Cố Niệm Chi không khỏi cảm thấy tủi thân, “Chú Hoắc, chú nói cháu gọi đến số này chắc chắn sẽ tìm được chú, thế nhưng mà chú...”
Cô sụt sịt mũi, nói tiếp: “Chú bận bịu đến mức không nhận được điện thoại, cháu có thể thông cảm được, nhưng chú không được lừa cháu nhé. Nếu chú không muốn nghe điện thoại thì hãy cho cháu biết, cháu sẽ không làm phiền chú nữa.”
Hoắc Thiệu Hằng bó tay, lắc đầu nói, “Niệm Chi à, lúc cháu gọi chú đang làm nhiệm vụ, không được mang theo điện thoại.”
“Dạ?” Cố Niệm Chi lập tức cảm thấy áy náy, nhỏ giọng oán trách: “Thật thế ạ? Cháu biết lúc chú đang làm nhiệm vụ thì không nghe được điện thoại, nhưng lúc trước cháu đã hỏi anh Tiểu Trạch, anh ấy nói chú vừa nhận điện thoại của anh ấy xong, thế mà cháu gọi thì không được...”
“Làm gì có chuyện đó.” Hoắc Thiệu Hằng quả quyết phủ nhận, “Chắc chắn là Tiểu Trạch đã không nói rõ. Hơn nữa dù chú có nghe điện thoại của cậu ta thì cũng là vì lý do công việc. Làm sao có chuyện cố ý không nghe điện thoại của cháu được chứ?”
“Chú sẽ không làm thế thật ạ?” Cố Niệm Chi ôm điện thoại, lén lút mỉm cười. Cảm xúc của cô thực sự rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi Hoắc Thiệu Hằng. Một câu nói của anh cũng có thể khiến cô vui như đi trên mây, mà cũng có thể khiến cô như rớt xuống địa ngục.
Cô cứ mơ hồ giãy giụa giữa thiên đường và địa ngục, vừa đau đớn lại vừa vui sướng.
“Đương nhiên là không rồi.” Hoắc Thiệu Hằng đổi tay cầm điện thoại, cánh tay còn lại bắt đầu cởi nút quân trang, chuẩn bị đi tắm, “Nói chú nghe nào, cháu có chuyện gì? Gọi nhiều như vậy chắc là có chuyện gấp à?“.
“Lúc đó rất gấp, giờ thì không gấp nữa rồi ạ.” Cố Niệm Chi cẩn thận nói, “Bây giờ cháu muốn hỏi chú là không có phát hiện gì mới sao?”
Cô để thân trần, đứng dậy khỏi bồn tắm đầy bọt trắng. Đối diện đó là một tấm gương lớn bằng cả mặt tường. Mặt gương dính đầy hơi nước mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể thấy loáng thoáng đường nét cơ thể cô.
Cố Niệm Chi đưa tay gạt đi hơi nước trên gương, nhìn thấy khuôn mặt chính mình phản chiếu trong đó.
Hai gò má cô đỏ ửng, đôi mắt to tròn ngập nước đang nhìn thẳng vào trong gương, mái tóc dài như tảo biển đang vắt ra sau lưng.
Cô dùng tay lau lớp bong bóng sắp tan trên người đi, lại khom người xối thêm chút nước lên cơ thể.
Hoắc Thiệu Hằng mở tủ âm tường trong nhà tắm, lấy một chiếc khăn tắm mới tinh ra vắt lên vai, nói với cô: “Không có gì thì tốt. Việc bên chú đều đã xử lý xong rồi, Tiểu Trạch sẽ nói cụ thể mọi chuyện với cháu sau, có gì phải lập tức báo ngay đấy.”
Cố Niệm Chi vội đáp. Qua giọng điệu của anh, cô cảm giác được rằng Hoắc Thiệu Hằng sắp cúp điện thoại, trong lòng cô không nỡ chút nào. Tay cô nắm chặt điện thoại, đi hai bước trong bồn tắm, cố vắt óc nghĩ ra đề tài để nói.
Mải nghĩ đến nhập thần, Cố Niệm Chi bỗng trượt chân, điện thoại rơi tõm xuống bồn tắm, làm bọt nước bắn tung khắp nơi.
“Ui da...” Cố Niệm Chi nhỏ giọng kêu, suýt nữa thì cô cũng ngã theo rồi. Cô vội vàng vịn vào vách tường, khom người mò tay xuống bồn tắm tìm điện thoại.
May quá điện thoại không sao, chỉ tạm thời bị ngắt mất tín hiệu liên lạc thôi. Hóa ra tính năng chống nước của điện thoại cô cũng ghê ra phết.
Cố Niệm Chi vội gọi lại cho anh.
“Niệm Chi? Niệm Chi ơi?” Hoắc Thiệu Hằng chỉ nghe thấy một tiếng “tõm” vang lên, sau đó mất tín hiệu.
Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng, đang định gọi Triệu Lương Trạch xem xảy ra chuyện gì thì điện thoại lại rung lên. Là Cố Niệm Chi gọi tới.
Anh trượt tay mở điện thoại, nhận cuộc gọi.
“Sao lại ngắt điện thoại thế? Có chuyện gì à?” Hoắc Thiệu Hằng nghiêm túc hỏi, giọng trầm thấp đến chết người.
Cố Niệm Chi dán chiếc điện thoại đang ướt sũng vào sát tai mình mới có thể nghe thấy giọng anh, mặt cô đỏ lên đáp: “Không sao… không sao ạ! Vừa nãy cháu làm rơi điện thoại vào bồn tắm thôi...”
“Sao lại rơi vào bồn tắm được? Cháu đang ở đâu? Đang làm gì?”
“Lúc chú gọi đến cháu đang tắm, đang ngâm bồn ạ.” Cố Niệm Chi vội vàng giải thích, “... Vậy nên… trong bồn hơi trơn.”
“Trơn á? Cháu đang tắm ư?” Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, bỗng nhớ ra hiện tại đúng là đang buổi tối bên Mỹ, chính là thời gian tắm rửa, bèn phê bình cô: “Đang tắm mà còn nghe điện thoại? Thói quen xấu quá đấy! Điện thoại của cháu rơi xuống nước xong còn dùng được không?”
Cố Niệm Chi lo lắng vừa gật vừa lắc: “Dùng được dùng được ạ! Cháu cẩn thận lắm! Lúc nhận điện thoại cháu đã đứng dậy rồi, đảm bảo điện thoại không dính nước. Thật mà ạ, nếu không phải do cháu không cẩn thận thì vừa nãy cũng đã không bị rơi điện thoại xuống.”
Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, im lặng một lúc mới khàn giọng hỏi: “... Thế cháu ngã có đau không?”
“Không ạ, cháu vịn vào tay vịn, không ngã thật.” Cố Niệm Chi nhìn điện thoại. “Có điều điện thoại bị ướt, đợi lát nữa tắm xong, cháu thay quần áo rồi sẽ đi sấy.”
“Vậy cháu tắm tiếp đi.” Hoắc Thiệu Hằng không thể nghe tiếp được nữa. Anh nhấn vào nút ngắt điện thoại rồi vứt nó sang giỏ đựng đồ.
Anh bước vào phòng tắm, vặn sang bên nước ấm, để những dòng nước ấm áp bao lấy cơ thể mình.
Bọt nước làm ướt mái tóc của anh, chảy xuống dọc theo sống lưng dày rộng rồi trượt qua những múi cơ rõ ràng. Căn phòng tắm được tạo thành bởi bốn tấm thủy tinh mờ bỗng chốc đã mịt mù hơi nước.
Hai cánh tay anh giơ lên cao, chống ở tường, cúi đầu, dáng người to lớn không nhúc nhích để mặc cho nước nóng xối thẳng vào cơ thể.
Vẫn cương cứng...
Cuối cùng, anh thở dài một hơi, tắt nước nóng, đổi sang mở chế độ nước lạnh.
Nước lạnh ở nơi đóng quân là nước ngầm, lạnh hơn nhiều so với nhiệt độ nước thông thường.
Nước lạnh buốt dội khắp toàn thân hai lần mới xem như là tắm xong.
Hoắc Thiệu Hằng dùng khăn mặt lau đầu, nửa người dưới được quấn một chiếc khăn tắm lớn, mặt không cảm xúc lấy điện thoại từ trong giỏ tắm ra rồi rời khỏi phòng tắm.
Trở lại phòng ngủ, nhìn chiếc giường lớn kia, anh chợt cảm thấy nó thật chướng mắt.
Hoắc Thiệu Hằng thay bộ đồ ở nhà, nằm dài trên ghế sofa chợp mắt một hồi, cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa cồng cộc cồng cộc…
“Hoắc thiếu? Hoắc thiếu ơi? Anh có trong đó không? Tôi là Trần Liệt đây, Đại Hùng nói anh tìm tôi à?” Giọng nói sang sảng của Trần Liệt vang lên ngoài cửa.
Hoắc Thiệu Hằng mở choàng mắt, đứng dậy đi ra phòng ngoài, mở cửa mới biết ngoài trời đã tối rồi.
Anh vừa chợp mắt một chút thôi mà, sao trời đã tối rồi?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện ra giờ đã hơn tám giờ tối.
Anh đánh một giấc từ ban ngày đến ban đêm cơ à, quả là chất lượng cao thật!
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng hơi nóng nảy, nghiêng người sang cho Trần Liệt vào nhà.
“Hoắc thiếu, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Trần Liệt mang theo cặp công văn của mình, “Hôm nay tôi vừa làm hai ca phẫu thuật xong, đói sắp điên rồi đây này, gọi nhà ăn ở đây đưa tôi chút gì đó để ăn đi.”
Hoắc Thiệu Hằng nhấc máy gọi lính công vụ của mình, “Đi gọi một phần cơm mang tới đây.”
Đồ ăn nhanh chóng được đưa tới, Trần Liệt vừa ăn vừa nghe Hoắc Thiệu Hằng nói với mình: “Vụ án của Cố Niệm Chi ở Mỹ, tôi cần cậu thay mặt tôi đi một chuyến.”
Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn về thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại.
Hiện giờ ở bên anh đang khoảng chín giờ sáng, ở Mỹ hẳn đã là chín giờ tối rồi.
Những cuộc điện thoại này đại khái được gọi đến từ bảy tám tiếng trước…
Chắc bây giờ Niệm Chi vẫn chưa ngủ đâu nhỉ?
Ngón tay Hoắc Thiệu Hằng lướt đi lướt lại trên màn hình điện thoại, vô thức bấm gọi đi...
…
Thân là “thiếu nhi cuồng Internet”, ngay cả lúc tắm, Cố Niệm Chi cũng không rời điện thoại lấy một tấc, huống hồ gì hôm nay cô còn tắm bồn, lại càng có thời gian để nghịch điện thoại.
Đặt điện thoại trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh bồn tắm, Cố Niệm Chi ngâm mình trong làn nước ấm áp, đang xoa hết bọt tắm đầy bồn lên người mình. Vừa tắm cô lại vừa cố sức thổi những bọt bong bóng bay trong bồn thành những quả bong bóng to.
Trong phòng tắm tĩnh mịch này, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, khiến cô giật thót mình.
Ánh mắt cô sững sờ nhìn về phía chiếc điện thoại, thoáng ngây người một giây rồi mới kịp phản ứng rằng đó là chuông điện thoại mà cô đặt riêng cho chú Hoắc!
Mắt Cố Niệm Chi sáng rực lên, cô vội vàng thò tay ra khỏi bồn tắm để với lấy điện thoại. Khi nhìn thấy cái tên “Chú Hoắc” đang hiển thị trên màn hình, cô đứng bật lên khỏi bồn tắm, không kịp để ý tới việc trên người mình đầy bong bong trắng như tuyết nữa.
“... Chú Hoắc ạ?!” Cô quá kích động, giọng nói cũng khẽ run lên theo.
“Ừ, là chú đây.” Hoắc Thiệu Hằng cầm di động hỏi, “Chú thấy cháu gọi rất nhiều cuộc điện thoại, có việc gì sao?”
Nhớ đến cảm giác buồn bã và ủ rũ khi mình gọi điện thoại suốt hai tiếng đồng hồ mà không có ai nhận, Cố Niệm Chi không khỏi cảm thấy tủi thân, “Chú Hoắc, chú nói cháu gọi đến số này chắc chắn sẽ tìm được chú, thế nhưng mà chú...”
Cô sụt sịt mũi, nói tiếp: “Chú bận bịu đến mức không nhận được điện thoại, cháu có thể thông cảm được, nhưng chú không được lừa cháu nhé. Nếu chú không muốn nghe điện thoại thì hãy cho cháu biết, cháu sẽ không làm phiền chú nữa.”
Hoắc Thiệu Hằng bó tay, lắc đầu nói, “Niệm Chi à, lúc cháu gọi chú đang làm nhiệm vụ, không được mang theo điện thoại.”
“Dạ?” Cố Niệm Chi lập tức cảm thấy áy náy, nhỏ giọng oán trách: “Thật thế ạ? Cháu biết lúc chú đang làm nhiệm vụ thì không nghe được điện thoại, nhưng lúc trước cháu đã hỏi anh Tiểu Trạch, anh ấy nói chú vừa nhận điện thoại của anh ấy xong, thế mà cháu gọi thì không được...”
“Làm gì có chuyện đó.” Hoắc Thiệu Hằng quả quyết phủ nhận, “Chắc chắn là Tiểu Trạch đã không nói rõ. Hơn nữa dù chú có nghe điện thoại của cậu ta thì cũng là vì lý do công việc. Làm sao có chuyện cố ý không nghe điện thoại của cháu được chứ?”
“Chú sẽ không làm thế thật ạ?” Cố Niệm Chi ôm điện thoại, lén lút mỉm cười. Cảm xúc của cô thực sự rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi Hoắc Thiệu Hằng. Một câu nói của anh cũng có thể khiến cô vui như đi trên mây, mà cũng có thể khiến cô như rớt xuống địa ngục.
Cô cứ mơ hồ giãy giụa giữa thiên đường và địa ngục, vừa đau đớn lại vừa vui sướng.
“Đương nhiên là không rồi.” Hoắc Thiệu Hằng đổi tay cầm điện thoại, cánh tay còn lại bắt đầu cởi nút quân trang, chuẩn bị đi tắm, “Nói chú nghe nào, cháu có chuyện gì? Gọi nhiều như vậy chắc là có chuyện gấp à?“.
“Lúc đó rất gấp, giờ thì không gấp nữa rồi ạ.” Cố Niệm Chi cẩn thận nói, “Bây giờ cháu muốn hỏi chú là không có phát hiện gì mới sao?”
Cô để thân trần, đứng dậy khỏi bồn tắm đầy bọt trắng. Đối diện đó là một tấm gương lớn bằng cả mặt tường. Mặt gương dính đầy hơi nước mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể thấy loáng thoáng đường nét cơ thể cô.
Cố Niệm Chi đưa tay gạt đi hơi nước trên gương, nhìn thấy khuôn mặt chính mình phản chiếu trong đó.
Hai gò má cô đỏ ửng, đôi mắt to tròn ngập nước đang nhìn thẳng vào trong gương, mái tóc dài như tảo biển đang vắt ra sau lưng.
Cô dùng tay lau lớp bong bóng sắp tan trên người đi, lại khom người xối thêm chút nước lên cơ thể.
Hoắc Thiệu Hằng mở tủ âm tường trong nhà tắm, lấy một chiếc khăn tắm mới tinh ra vắt lên vai, nói với cô: “Không có gì thì tốt. Việc bên chú đều đã xử lý xong rồi, Tiểu Trạch sẽ nói cụ thể mọi chuyện với cháu sau, có gì phải lập tức báo ngay đấy.”
Cố Niệm Chi vội đáp. Qua giọng điệu của anh, cô cảm giác được rằng Hoắc Thiệu Hằng sắp cúp điện thoại, trong lòng cô không nỡ chút nào. Tay cô nắm chặt điện thoại, đi hai bước trong bồn tắm, cố vắt óc nghĩ ra đề tài để nói.
Mải nghĩ đến nhập thần, Cố Niệm Chi bỗng trượt chân, điện thoại rơi tõm xuống bồn tắm, làm bọt nước bắn tung khắp nơi.
“Ui da...” Cố Niệm Chi nhỏ giọng kêu, suýt nữa thì cô cũng ngã theo rồi. Cô vội vàng vịn vào vách tường, khom người mò tay xuống bồn tắm tìm điện thoại.
May quá điện thoại không sao, chỉ tạm thời bị ngắt mất tín hiệu liên lạc thôi. Hóa ra tính năng chống nước của điện thoại cô cũng ghê ra phết.
Cố Niệm Chi vội gọi lại cho anh.
“Niệm Chi? Niệm Chi ơi?” Hoắc Thiệu Hằng chỉ nghe thấy một tiếng “tõm” vang lên, sau đó mất tín hiệu.
Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng, đang định gọi Triệu Lương Trạch xem xảy ra chuyện gì thì điện thoại lại rung lên. Là Cố Niệm Chi gọi tới.
Anh trượt tay mở điện thoại, nhận cuộc gọi.
“Sao lại ngắt điện thoại thế? Có chuyện gì à?” Hoắc Thiệu Hằng nghiêm túc hỏi, giọng trầm thấp đến chết người.
Cố Niệm Chi dán chiếc điện thoại đang ướt sũng vào sát tai mình mới có thể nghe thấy giọng anh, mặt cô đỏ lên đáp: “Không sao… không sao ạ! Vừa nãy cháu làm rơi điện thoại vào bồn tắm thôi...”
“Sao lại rơi vào bồn tắm được? Cháu đang ở đâu? Đang làm gì?”
“Lúc chú gọi đến cháu đang tắm, đang ngâm bồn ạ.” Cố Niệm Chi vội vàng giải thích, “... Vậy nên… trong bồn hơi trơn.”
“Trơn á? Cháu đang tắm ư?” Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, bỗng nhớ ra hiện tại đúng là đang buổi tối bên Mỹ, chính là thời gian tắm rửa, bèn phê bình cô: “Đang tắm mà còn nghe điện thoại? Thói quen xấu quá đấy! Điện thoại của cháu rơi xuống nước xong còn dùng được không?”
Cố Niệm Chi lo lắng vừa gật vừa lắc: “Dùng được dùng được ạ! Cháu cẩn thận lắm! Lúc nhận điện thoại cháu đã đứng dậy rồi, đảm bảo điện thoại không dính nước. Thật mà ạ, nếu không phải do cháu không cẩn thận thì vừa nãy cũng đã không bị rơi điện thoại xuống.”
Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, im lặng một lúc mới khàn giọng hỏi: “... Thế cháu ngã có đau không?”
“Không ạ, cháu vịn vào tay vịn, không ngã thật.” Cố Niệm Chi nhìn điện thoại. “Có điều điện thoại bị ướt, đợi lát nữa tắm xong, cháu thay quần áo rồi sẽ đi sấy.”
“Vậy cháu tắm tiếp đi.” Hoắc Thiệu Hằng không thể nghe tiếp được nữa. Anh nhấn vào nút ngắt điện thoại rồi vứt nó sang giỏ đựng đồ.
Anh bước vào phòng tắm, vặn sang bên nước ấm, để những dòng nước ấm áp bao lấy cơ thể mình.
Bọt nước làm ướt mái tóc của anh, chảy xuống dọc theo sống lưng dày rộng rồi trượt qua những múi cơ rõ ràng. Căn phòng tắm được tạo thành bởi bốn tấm thủy tinh mờ bỗng chốc đã mịt mù hơi nước.
Hai cánh tay anh giơ lên cao, chống ở tường, cúi đầu, dáng người to lớn không nhúc nhích để mặc cho nước nóng xối thẳng vào cơ thể.
Vẫn cương cứng...
Cuối cùng, anh thở dài một hơi, tắt nước nóng, đổi sang mở chế độ nước lạnh.
Nước lạnh ở nơi đóng quân là nước ngầm, lạnh hơn nhiều so với nhiệt độ nước thông thường.
Nước lạnh buốt dội khắp toàn thân hai lần mới xem như là tắm xong.
Hoắc Thiệu Hằng dùng khăn mặt lau đầu, nửa người dưới được quấn một chiếc khăn tắm lớn, mặt không cảm xúc lấy điện thoại từ trong giỏ tắm ra rồi rời khỏi phòng tắm.
Trở lại phòng ngủ, nhìn chiếc giường lớn kia, anh chợt cảm thấy nó thật chướng mắt.
Hoắc Thiệu Hằng thay bộ đồ ở nhà, nằm dài trên ghế sofa chợp mắt một hồi, cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa cồng cộc cồng cộc…
“Hoắc thiếu? Hoắc thiếu ơi? Anh có trong đó không? Tôi là Trần Liệt đây, Đại Hùng nói anh tìm tôi à?” Giọng nói sang sảng của Trần Liệt vang lên ngoài cửa.
Hoắc Thiệu Hằng mở choàng mắt, đứng dậy đi ra phòng ngoài, mở cửa mới biết ngoài trời đã tối rồi.
Anh vừa chợp mắt một chút thôi mà, sao trời đã tối rồi?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện ra giờ đã hơn tám giờ tối.
Anh đánh một giấc từ ban ngày đến ban đêm cơ à, quả là chất lượng cao thật!
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng hơi nóng nảy, nghiêng người sang cho Trần Liệt vào nhà.
“Hoắc thiếu, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Trần Liệt mang theo cặp công văn của mình, “Hôm nay tôi vừa làm hai ca phẫu thuật xong, đói sắp điên rồi đây này, gọi nhà ăn ở đây đưa tôi chút gì đó để ăn đi.”
Hoắc Thiệu Hằng nhấc máy gọi lính công vụ của mình, “Đi gọi một phần cơm mang tới đây.”
Đồ ăn nhanh chóng được đưa tới, Trần Liệt vừa ăn vừa nghe Hoắc Thiệu Hằng nói với mình: “Vụ án của Cố Niệm Chi ở Mỹ, tôi cần cậu thay mặt tôi đi một chuyến.”
Bình luận facebook