Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170: Sinh nhật tuổi mười tám (1)
Cố Niệm Chi dừng bước, tươi cười quay đầu hỏi: “Giáo sư Hà còn có việc gì ạ?”
Hà Chi Sơ vẫn chống tay trên trán, ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn cô không nói một lời.
Cố Niệm Chi cũng không nói gì, kiên nhẫn đợi anh ta lên tiếng.
Căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh không một tiếng động, chiếc rèm trắng như tuyết từ trên cao rủ xuống như dòng thác chảy.
Góc phòng đặt một chiếc đồng hồ cao ngang người, giống như đồ cổ, con lắc đồng hồ không ngừng chuyển động, thi thoảng vang lên những tiếng kính coong nhưng lại càng khiến căn phòng có vẻ trống trải hơn.
Không biết hầu gái và quản gia trốn hết đi đâu rồi, mà không thấy bóng dáng một ai.
Hai người họ im lặng nhìn nhau, lại như bị muôn sông nghìn núi cách trở.
Hà Chi Sơ khẽ nhếch môi, di chuyển tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi đã hứa sẽ tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi cho em rồi. Hiện giờ có ba địa điểm để em lựa chọn, một là phòng tiệc của điện Capitol, hai là vườn hoa hồng ở thảm cỏ phía Nam Nhà Trắng, nơi thứ ba, là trên du thuyền tại vùng biển tự do Caribe. Em về suy nghĩ kĩ đi, chọn nơi nào thì ngày mai nói lại với tôi. Thời gian không còn nhiều, cần phải chuẩn bị ngay rồi.”
Cố Niệm Chi cười tươi, ánh mắt có chút lơ đãng: “Giáo sư Hà khách sáo quá. Lúc trước chỉ là nói đùa thôi mà, Giáo sư đừng cho là thật. Sinh nhật của em sao lại để Giáo sư phải tốn kém thế được chứ? Không cần phải vậy đâu, em cùng bạn bè người thân ăn bánh kem, thổi nến là được rồi ạ.”
Đối với cô mà nói, sinh nhật tuổi mười tám tuy quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả vẫn là người ở bên cạnh chúc mừng sinh nhật mình là ai.
Nếu Hoắc Thiệu Hằng có thể đến tham dự sinh nhật của cô, thì dù không có bánh kem và nến cũng không sao. Chỉ cần có thể nhìn thấy anh đứng trước mặt, đích thân chúc cô sinh nhật vui vẻ, vậy thì lễ trưởng thành tuổi mười tám đã vô cùng hoàn mỹ rồi.
Hà Chi Sơ nhận ra tư tưởng của Cố Niệm Chi không tập trung. Anh ta siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, nổi lên rõ ràng trên làn da trắng mịn, giống như nét hoa văn nứt trên món đồ sứ tinh xảo.
“Có thể em không cho là thật, nhưng lời Hà Chi Sơ tôi đã nói ra, nhất định không nuốt lời.” Hà Chi Sơ đứng dậy: “Em đừng từ chối, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Đến sinh nhật của sinh viên tôi đều tổ chức tiệc sinh nhật cho họ, không tin em có thể tự mình đi hỏi.”
Cố Niệm Chi dừng mạch suy nghĩ, cẩn thận cân nhắc.
Cô từng nghe nghiên cứu sinh đàn anh nói, quả thật các thầy hướng dẫn sẽ tổ chức sinh nhật cho nghiên cứu sinh mình phụ trách, nhưng phần lớn là đi nhà hàng ăn một bữa, rồi đi hát karaoke, còn tổ chức hoành tráng như Hà Chi Sơ, thì cô chưa từng nghe thấy bao giờ.
Đương nhiên, thầy hướng dẫn lợi hại như Hà Chi Sơ, thì cũng không thể so sánh với những người kia được.
“Trong ba lựa chọn trên dù ở đâu cũng cần có thời gian chuẩn bị, em mau chọn một cái đi.” Hà Chi Sơ quay người bước lên bậc thang kiểu xoắn ốc, để lại cho Cố Niệm Chi một bóng lưng cô đơn hiu quạnh.
Cố Niệm Chi khẽ cắn môi, nhận ra sự tức giận của Hà Chi Sơ.
Dựa vào bản lĩnh của anh ta, thì đối với những người như Hà Chi Sơ, có lẽ ba lựa chọn kia cũng chỉ như việc người bình thường mừng sinh nhật bằng cách đi xem phim, tới nhà hàng ăn cơm, và đi hát karaoke thôi.
“… Du thuyền trên vùng biển tự do Caribe à, liệu có phiền phức quá không?” Cố Niệm Chi khe khẽ lẩm nhẩm.
Cô cũng có tâm tư của riêng mình.
Nếu sinh nhật mười tám tuổi của cô được tổ chức ở điện Capitol nước Mỹ hoặc ở vườn hồng tại thảm cỏ phía Nam Nhà Trắng, thì khả năng Hoắc Thiệu Hằng có thể đến tham dự là rất thấp.
Hơn nữa dù anh không màng tất cả khó khăn, có thể đến gặp cô thật, thì Cố Niệm Chi cũng không nỡ để anh gặp nguy hiểm.
Cô biết thân thế của Hoắc Thiệu Hằng vô cùng nhạy cảm, chắc chắn bên CIA của Mỹ sẽ giám sát anh chặt chẽ…
Hà Chi Sơ dừng bước, anh ta vịn tay vào lan can cầu thang, đôi chân dài bước trên từng bậc thang, đầu không ngoảnh lại nói: “Được, vậy chọn du thuyền trên vùng biển tự do Caribe đi.”
Tâm trạng của anh ta tốt lên một chút, vì trong lòng anh ta cũng ngầm tán thành lựa chọn số ba.
Trên du thuyền ở bờ biển tự do, anh ta có thể vô tư thoải mái chúc mừng sinh nhật cô không cần lo nghĩ gì cả.
Nhưng anh ta vẫn không ngoảnh lại, một mình chầm chậm đi lên cầu thang, để Cố Niệm Chi ở lại dưới tầng.
Cố Niệm Chi thở dài, quay người rời khỏi căn phòng ở nhà chính, đi đến gara ô tô tìm người tài xế khi nãy để chở cô về.
Người tài xế này rất dẻo miệng, cứ thao thao bất tuyệt kể cho Cố Niệm Chi nghe không ít chuyện thú vị giữa Hà Chi Sơ và sinh viên.
Hóa ra, đúng là hàng năm Hà Chi Sơ đều tổ chức sinh nhật cho sinh viên anh ta hướng dẫn, hơn nữa còn đều tổ chức rất hoành tráng.
Chỉ tính trong ba năm trở lại đây, có lần anh ta đưa sinh viên của mình đi Las Vegas du lịch một ngày, có lần thì bao trọn Universal Studios ở Florida, còn có lần đưa bọn họ đến châu Phi đi săn nữa.
So với những thứ kia, ba lựa chọn anh ta chuẩn bị cho cô thực sự không có gì đặc biệt.
Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm, lại thầm tự giễu bản thân mình chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.
Khoảng cách giữa cô và Hà Chi Sơ quá lớn, một cô gái có gia cảnh bình thường như cô, thực sự không thể nào tưởng tượng được cách tiêu tiền của tầng lớp thượng lưu.
Trở về căn hộ nơi cô và Triệu Lương Trạch đang ở, Cố Niệm Chi nói với anh ta về chuyện tiệc mừng sinh nhật mười tám tuổi của mình: “… Giáo sư Hà cho em ba lựa chọn, là ở điện Capitol Mỹ, Nhà Trắng, hoặc du thuyền trên vùng biển tự do Caribe. Em chọn tổ chức sinh nhật trên du thuyền ở vùng biển tự do Caribe, như vậy khả năng chú Hoắc tới sẽ càng cao đúng không anh?”
Triệu Lương Trạch mỉm cười: “So với vào điện Capitol Mỹ và Nhà Trắng thì trên biển dễ dàng hơn nhiều. Anh sẽ nói với họ, Đại Hùng cũng sẽ tới đấy.”
“Thế thì tốt quá!” Cố Niệm Chi vui mừng đến nỗi hai mắt cười thành hai đường cong cong, hàng lông mi đen dày lấp lánh trên khuôn mặt trắng hồng mịn màng, giống như hai chú bướm làm xao động trái tim người khác.
Triệu Lương Trạch nhìn sang chỗ khác: “Anh đi nói với bọn họ một tiếng.”
…
“Hoắc thiếu, Giáo sư Hà định tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho Niệm Chi trên du thuyền ở vùng biển tự do Caribe.” Triệu Lương Trạch gửi tin nhắn đi, chứ không liên lạc qua video.
Đọc được tin nhắn này, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi hạ xuống, nhưng lại nhanh chóng quay về trạng thái bình thường.
“Đại Hùng, cậu không cần chuẩn bị rườm rà nữa.” Hoắc Thiệu Hằng gọi điện thoại cho Âm Thế Hùng: “Tiệc sinh nhật thứ mười tám của Niệm Chi sẽ được tổ chức trên biển.”
Âm Thế Hùng sung sướng: “Trên biển ư? Ha ha ha ha, tốt quá tốt quá, nếu ở trên biển thì chúng ta có thể yên tâm không lo nghĩ gì rồi ha ha ha…”
…
Lúc Mai Hạ Văn nhận được tin về tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Cố Niệm Chi, thì chỉ còn cách ngày sinh nhật cô một tuần.
“… Tổ chức trên du thuyền ở vùng biển tự do Caribe ư?” Cậu ta vô cùng kinh ngạc nhìn vào tấm thiệp mời từ email của Cố Niệm Chi gửi tới: “Ai mà lại ra tay hoành tráng thế nhỉ?”
Khương Hồng Trà nhoài người trên lưng cậu ta, vòng tay qua cổ cùng cậu ta xem thiệp mời trên máy tính, cũng rất ngạc nhiên: “Không phải cô bạn gái nhỏ của anh là trẻ mồ côi sao? Người giám hộ của cô ấy giàu có vậy à? Còn tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền ở vùng biển tự do Caribe nữa cơ á?”
“Người giám hộ của cô ấy chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.” Mai Hạ Văn lơ đãng lắc đầu, trong lòng xuất hiện suy đoán không hay, nét mặt cũng sa sầm xuống.
Khương Hồng Trà hơi khựng lại, cũng bất chợt có cùng một suy nghĩ với Mai Hạ Văn. Trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười khó hiểu, nhẹ nhàng nói bên tai Mai Hạ Văn: “Anh xem, một cô gái xinh đẹp, cho dù xuất thân khốn khó thế nào, chỉ cần cô ta có dung mạo nổi bật, có đầu óc, thì cô ta sẽ có những khả năng vô hạn. Vì vậy đừng bao giờ coi thường con gái.”
“Em có ý gì?” Mai Hạ Văn đẩy Khương Hồng Trà ra: “Niệm Chi không phải loại người đó.”
Cậu ta không tin Cố Niệm Chi sẽ phản bội cậu ta giống như Khương Hồng Trà.
“Em còn chưa nói cô ấy là loại người nào mà.” Khương Hồng Trà trở lại sofa, đôi chân dài vắt chéo, tay chống cằm, lạnh nhạt nói: “Nhưng một cô gái mồ côi không một xu dính túi, bỗng nhiên lại có thể tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi trên du thuyền tại vùng biển tự do Caribe, lẽ nào không phải là do tìm thấy 'mỏ vàng' sao?”
Mai Hạ Văn chẳng nói chẳng rằng đi vào trong phòng, cầm điện thoại gọi cho Cố Niệm Chi.
Lúc đó bên chỗ Cố Niệm Chi đang là bảy tám giờ sáng.
Cô vừa tới văn phòng Ủy ban Ngân sách của Quốc hội Mỹ. Nghe chuông điện thoại reo, nhìn thấy là điện thoại của Mai Hạ Văn, trong lòng cô rất vui vẻ trượt điện thoại nhận cuộc gọi: “Hạ Văn à? Anh đã nhận được thiệp mời em gửi chưa?”
“Nhận được rồi.” Mai Hạ Văn nén cơn giận dữ lại, nhẹ nhàng hỏi: “Niệm Chi, sao em lại nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật trên du thuyền ở biển Caribe vậy?”
“Em cũng có muốn thế đâu.” Cố Niệm Chi vui vẻ nói: “Là Giáo sư Hà đấy. Thầy ấy tổ chức sinh nhật cho em, mời mọi người đến du thuyền ở Caribe chơi.”
Hóa ra là Giáo sư Hà.
Mai Hạ Văn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ kỹ một chút, trái tim cậu ta như bị thắt chặt lại: “Giáo sư Hà ư? Tại sao… sao… sao thầy ấy lại đối xử với em tốt như vậy? Dám chi ra nhiều tiền thế kia ư?”
Giọng điệu của Mai Hạ Văn khiến Cố Niệm Chi không hài lòng: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh nói rõ ra xem nào.”
Cô tức giận đi vào phòng làm việc của mình, đóng cửa phòng lại.
Mai Hạ Văn bực bội vò đầu bứt tóc: “Em đừng có giả ngốc, em biết rõ ý của anh là gì mà. Em nói xem, đang yên đang lành, có lý gì mà một giáo viên hướng dẫn lại tốn nhiều tiền như thế chỉ để tổ chức sinh nhật cho em? Em nghĩ anh là thằng ngốc à?!”
“Mai Hạ Văn! Anh không được xúc phạm em, cũng đừng có xúc phạm Giáo sư Hà!” Cố Niệm Chi nổi giận đùng đùng, hận không thể ném quách chiếc điện thoại đi: “Anh mau xin lỗi em đi! Nếu không em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!”
Cố Niệm Chi phản ứng mạnh như vậy, thậm chí trong giọng nói còn nghèn nghẹn ở mũi.
“… Thật sự không vì lý do nào khác sao?” Mai Hạ Văn cũng căng thẳng: “Niệm Chi, em biết là anh yêu em, luôn đợi chờ em mà. Em đã hứa nửa năm nữa, sau khi trở về em sẽ làm bạn gái của anh, em không được nuốt lời đâu đấy!”
Cố Niệm Chi vô cùng tức giận, nhưng Mai Hạ Văn lo lắng cho cô như vậy, cô cũng không thể cứ tiếp tục cãi nhau với cậu ta như thế. Hơn nữa, băn khoăn của Mai Hạ Văn cũng không hoàn toàn vô lý.
Trước khi Cố Niệm Chi biết rằng Hà Chi Sơ đều tổ chức sinh nhật cho sinh viên rất hoành tráng, thì chẳng phải chính bản thân cô cũng đã thận trọng giữ khoảng cách với anh ta đó sao?
“Hạ Văn, thân phận địa vị của Giáo sư Hà không phải bình thường. Xưa nay thầy ấy tổ chức sinh nhật cho sinh viên, cũng đều luôn làm rất rầm rộ như vậy. Lần này của em thực sự cũng không có gì đặc biệt hơn cả.” Cố Niệm Chi cố nén cơn giận dữ giải thích cho Mai Hạ Văn: “Thầy ấy từng đưa sinh viên của mình đi Las Vegas du lịch một ngày, bao trọn Universal Studios ở Florida, còn đưa bọn họ đến châu Phi đi săn, tất cả đều do Giáo sư Hà chi tiền hết.”
“Hả?!” Lúc này Mai Hạ Văn biết mình hiểu lầm, vẻ mặt đầy xấu hổ, cũng thầm trách bản thân đúng là ếch ngồi đáy giếng. Xem ra vị Giáo sư Hà này còn giàu có hơn nhiều so với một cậu công tử nhà giàu xuất thân từ danh gia vọng tộc như cậu ta.
“Niệm Chi, anh sai rồi, anh không nên suy nghĩ lung tung như vậy khi chưa rõ trắng đen.” Mai Hạ Văn thành khẩn xin lỗi: “Em xem, làm sinh viên của Giáo sư Hà, thật sự quá khác biệt. Ở nước chúng ta làm gì có vị Giáo sư nào ra tay rộng rãi hào phóng như thế vì nghiên cứu sinh của mình đâu.”
Cố Niệm Chi rất tán thưởng thái độ tích cực nhận sai tích cực sửa chữa, cãi nhau không quá một đêm này của Mai Hạ Văn. Hơn nữa, hiện giờ hai người đang ở xa nhau, còn đang trong giai đoạn tìm hiểu tiếp xúc, việc giải thích kịp thời như này là vô cùng cần thiết.
Cô còn chưa đồng ý làm bạn gái Mai Hạ Văn đâu mà cậu ta đã sốt sắng vậy rồi, liệu đây có thật sự là biểu hiện của tình yêu không?
“Được rồi, vừa nãy em cũng không nên nổi nóng với anh.” Cố Niệm Chi cũng cho Mai Hạ Văn một bậc thang để xuống nước: “Vậy anh có đến không?”
“Đến chứ, đương nhiên anh sẽ đến, nhất định sẽ đến rồi!” Mai Hạ Văn hoa chân múa tay, định nhân cơ hội này để tiếp cận Hà Chi Sơ, nói cho anh ta biết Cố Niệm Chi là bạn gái cậu ta, biết đâu anh ta cũng sẽ quan tâm chiếu cố cậu ta hơn thì sao?
Sau khi tắt điện thoại, Mai Hạ Văn đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Khương Hồng Trà đang từ trước máy tính của cậu ta đứng dậy.
“Em đang làm cái gì đấy?” Mai Hạ Văn không thích để người khác động vào máy tính của cậu ta.
“Em chơi dò mìn thôi mà.” Khương Hồng Trà nhún vai: “Sao rồi? Anh hỏi rõ chưa?”
“Ừm, là giáo viên hướng dẫn tổ chức cho cô ấy.” Mai Hạ Văn ném điện thoại lên bàn máy tính: “Em nghĩ nhiều quá rồi.”
“Giáo viên hướng dẫn á?” Khương Hồng Trà đảo mắt một vòng, nói bóng gió: “Hạ Văn, lúc em học ở Học viện Âm nhạc Juliette, từng biết có một nữ sinh viên trong lớp lên giường với Giáo sư để đổi lấy điểm số cao và học bổng...”
“Giáo sư Hà không phải loại người đó.” Lúc này Mai Hạ Văn cũng đã nghĩ thông suốt rồi: “Hơn nữa với người ta mà nói, mừng sinh nhật trên du thuyền cũng chỉ giống như em đi làm móng thôi. Liệu em có cảm thấy rằng làm móng sẽ khiến nhà em táng gia bại sản không?”
Quen biết Mai Hạ Văn đã lâu, nhưng Khương Hồng Trà cảm thấy lần này là lần mình bị cậu ta nhạo báng thảm hại nhất.
Cô ta ra sức nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nuốt được cơn tức xuống, ở bên Mai Hạ Văn như không có chuyện gì xảy ra.
Mai Hạ Văn đã tính toán kỹ càng tất cả mọi chuyện, nhưng lại không ngờ rằng đến sáng hôm sau cậu ta phải lên máy bay thì Khương Hồng Trà - người ở bên cậu ta cả đêm lại đột nhiên kêu đau bụng, đau đến lăn lộn khắp giường…
“Hồng Trà? Hồng Trà? Em sao thế?!” Mai Hạ Văn hoảng hốt cầm điện thoại, gọi xe cấp cứu.
Ba mươi phút sau, Khương Hồng Trà bị đưa khẩn cấp tới phòng phẫu thuật.
Một mình Mai Hạ Văn ngồi lẻ loi bên ngoài phòng cấp cứu, không ai dám nói lời nào, vì bác sĩ nói với cậu ta rằng, Khương Hồng Trà bị sẩy thai…
Cậu ta cứ thế trơ mắt mà nhìn chuyến máy bay của mình khởi hành bay đi…
Hai tiếng sau, Khương Hồng Trà được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bác sĩ khoa phụ sản nhìn Mai Hạ Văn lớn giọng trách cứ: “Cậu cũng thật là, bạn gái cậu có thai mà cậu còn không biết tiết chế. Bây giờ đứa bé mất rồi, cậu có vui không hả?”
Mai Hạ Văn không nói lấy một câu.
Cậu ta yên lặng ngồi trông bên giường bệnh của Khương Hồng Trà, mãi đến buổi chiều cô ta mới tỉnh lại.
“Hạ Văn?” Khương Hồng Trà nhìn cậu ta đầy vẻ xin lỗi: “Làm lỡ mất chuyến bay của anh rồi, anh mau đến sân bay mua vé đi, vẫn còn kịp đấy.”
Mai Hạ Văn khẽ lắc đầu: “Không cần đâu. Năm sau, đợi đến khi cô ấy về nước anh sẽ chúc mừng sinh nhật cô ấy sau. Mấy ngày này anh phải ở bên em.”
Sẩy thai thì cũng phải ở cữ.
…
Cố Niệm Chi đang ở nơi đất khách quê người nhanh chóng nhận được tin nhắn của Mai Hạ Văn, nói mấy ngày tới cậu ta có việc, không thể tới được.
Nhìn vào chiếc điện thoại của mình, Cố Niệm Chi cũng không có cảm giác đặc biệt thất vọng gì lắm. Cô suy nghĩ một chút rồi gửi tin trả lời Mai Hạ Văn, vô cùng lịch sự thể hiện rằng mình rất thông cảm cho cậu ta.
Mà mấy hôm nay chính Hà Chi Sơ cũng không ở Washington, D.C.
Nghe Ôn Thủ Ức nói, nhà Giáo sư Hà có việc gấp, nên anh ta đã vội trở về rồi, tiệc sinh nhật lần này có lẽ anh ta không thể tham gia được, nhưng tất cả đều đã dặn dò Ôn Thủ Ức lo liệu cẩn thận.
Cố Niệm Chi không hoàn toàn tin vào lời Ôn Thủ Ức nói, nhưng đến buổi tối trước ngày sinh nhật của cô, Hà Chi Sơ vẫn chưa quay lại.
Cố Niệm Chi ôm chiếc gối ôm gấu trúc ngồi trong phòng, chống tay lên trán nghĩ, lần này, có lẽ chỉ có nhóm chú Hoắc ở bên mừng sinh nhật cùng cô thôi.
Triệu Lương Trạch tới gõ cửa, cười tươi nói: “Ngủ sớm đi, sáng sớm ngày mai còn tới sân bay đấy.”
Hà Chi Sơ vẫn chống tay trên trán, ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn cô không nói một lời.
Cố Niệm Chi cũng không nói gì, kiên nhẫn đợi anh ta lên tiếng.
Căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh không một tiếng động, chiếc rèm trắng như tuyết từ trên cao rủ xuống như dòng thác chảy.
Góc phòng đặt một chiếc đồng hồ cao ngang người, giống như đồ cổ, con lắc đồng hồ không ngừng chuyển động, thi thoảng vang lên những tiếng kính coong nhưng lại càng khiến căn phòng có vẻ trống trải hơn.
Không biết hầu gái và quản gia trốn hết đi đâu rồi, mà không thấy bóng dáng một ai.
Hai người họ im lặng nhìn nhau, lại như bị muôn sông nghìn núi cách trở.
Hà Chi Sơ khẽ nhếch môi, di chuyển tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi đã hứa sẽ tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi cho em rồi. Hiện giờ có ba địa điểm để em lựa chọn, một là phòng tiệc của điện Capitol, hai là vườn hoa hồng ở thảm cỏ phía Nam Nhà Trắng, nơi thứ ba, là trên du thuyền tại vùng biển tự do Caribe. Em về suy nghĩ kĩ đi, chọn nơi nào thì ngày mai nói lại với tôi. Thời gian không còn nhiều, cần phải chuẩn bị ngay rồi.”
Cố Niệm Chi cười tươi, ánh mắt có chút lơ đãng: “Giáo sư Hà khách sáo quá. Lúc trước chỉ là nói đùa thôi mà, Giáo sư đừng cho là thật. Sinh nhật của em sao lại để Giáo sư phải tốn kém thế được chứ? Không cần phải vậy đâu, em cùng bạn bè người thân ăn bánh kem, thổi nến là được rồi ạ.”
Đối với cô mà nói, sinh nhật tuổi mười tám tuy quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả vẫn là người ở bên cạnh chúc mừng sinh nhật mình là ai.
Nếu Hoắc Thiệu Hằng có thể đến tham dự sinh nhật của cô, thì dù không có bánh kem và nến cũng không sao. Chỉ cần có thể nhìn thấy anh đứng trước mặt, đích thân chúc cô sinh nhật vui vẻ, vậy thì lễ trưởng thành tuổi mười tám đã vô cùng hoàn mỹ rồi.
Hà Chi Sơ nhận ra tư tưởng của Cố Niệm Chi không tập trung. Anh ta siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, nổi lên rõ ràng trên làn da trắng mịn, giống như nét hoa văn nứt trên món đồ sứ tinh xảo.
“Có thể em không cho là thật, nhưng lời Hà Chi Sơ tôi đã nói ra, nhất định không nuốt lời.” Hà Chi Sơ đứng dậy: “Em đừng từ chối, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Đến sinh nhật của sinh viên tôi đều tổ chức tiệc sinh nhật cho họ, không tin em có thể tự mình đi hỏi.”
Cố Niệm Chi dừng mạch suy nghĩ, cẩn thận cân nhắc.
Cô từng nghe nghiên cứu sinh đàn anh nói, quả thật các thầy hướng dẫn sẽ tổ chức sinh nhật cho nghiên cứu sinh mình phụ trách, nhưng phần lớn là đi nhà hàng ăn một bữa, rồi đi hát karaoke, còn tổ chức hoành tráng như Hà Chi Sơ, thì cô chưa từng nghe thấy bao giờ.
Đương nhiên, thầy hướng dẫn lợi hại như Hà Chi Sơ, thì cũng không thể so sánh với những người kia được.
“Trong ba lựa chọn trên dù ở đâu cũng cần có thời gian chuẩn bị, em mau chọn một cái đi.” Hà Chi Sơ quay người bước lên bậc thang kiểu xoắn ốc, để lại cho Cố Niệm Chi một bóng lưng cô đơn hiu quạnh.
Cố Niệm Chi khẽ cắn môi, nhận ra sự tức giận của Hà Chi Sơ.
Dựa vào bản lĩnh của anh ta, thì đối với những người như Hà Chi Sơ, có lẽ ba lựa chọn kia cũng chỉ như việc người bình thường mừng sinh nhật bằng cách đi xem phim, tới nhà hàng ăn cơm, và đi hát karaoke thôi.
“… Du thuyền trên vùng biển tự do Caribe à, liệu có phiền phức quá không?” Cố Niệm Chi khe khẽ lẩm nhẩm.
Cô cũng có tâm tư của riêng mình.
Nếu sinh nhật mười tám tuổi của cô được tổ chức ở điện Capitol nước Mỹ hoặc ở vườn hồng tại thảm cỏ phía Nam Nhà Trắng, thì khả năng Hoắc Thiệu Hằng có thể đến tham dự là rất thấp.
Hơn nữa dù anh không màng tất cả khó khăn, có thể đến gặp cô thật, thì Cố Niệm Chi cũng không nỡ để anh gặp nguy hiểm.
Cô biết thân thế của Hoắc Thiệu Hằng vô cùng nhạy cảm, chắc chắn bên CIA của Mỹ sẽ giám sát anh chặt chẽ…
Hà Chi Sơ dừng bước, anh ta vịn tay vào lan can cầu thang, đôi chân dài bước trên từng bậc thang, đầu không ngoảnh lại nói: “Được, vậy chọn du thuyền trên vùng biển tự do Caribe đi.”
Tâm trạng của anh ta tốt lên một chút, vì trong lòng anh ta cũng ngầm tán thành lựa chọn số ba.
Trên du thuyền ở bờ biển tự do, anh ta có thể vô tư thoải mái chúc mừng sinh nhật cô không cần lo nghĩ gì cả.
Nhưng anh ta vẫn không ngoảnh lại, một mình chầm chậm đi lên cầu thang, để Cố Niệm Chi ở lại dưới tầng.
Cố Niệm Chi thở dài, quay người rời khỏi căn phòng ở nhà chính, đi đến gara ô tô tìm người tài xế khi nãy để chở cô về.
Người tài xế này rất dẻo miệng, cứ thao thao bất tuyệt kể cho Cố Niệm Chi nghe không ít chuyện thú vị giữa Hà Chi Sơ và sinh viên.
Hóa ra, đúng là hàng năm Hà Chi Sơ đều tổ chức sinh nhật cho sinh viên anh ta hướng dẫn, hơn nữa còn đều tổ chức rất hoành tráng.
Chỉ tính trong ba năm trở lại đây, có lần anh ta đưa sinh viên của mình đi Las Vegas du lịch một ngày, có lần thì bao trọn Universal Studios ở Florida, còn có lần đưa bọn họ đến châu Phi đi săn nữa.
So với những thứ kia, ba lựa chọn anh ta chuẩn bị cho cô thực sự không có gì đặc biệt.
Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm, lại thầm tự giễu bản thân mình chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.
Khoảng cách giữa cô và Hà Chi Sơ quá lớn, một cô gái có gia cảnh bình thường như cô, thực sự không thể nào tưởng tượng được cách tiêu tiền của tầng lớp thượng lưu.
Trở về căn hộ nơi cô và Triệu Lương Trạch đang ở, Cố Niệm Chi nói với anh ta về chuyện tiệc mừng sinh nhật mười tám tuổi của mình: “… Giáo sư Hà cho em ba lựa chọn, là ở điện Capitol Mỹ, Nhà Trắng, hoặc du thuyền trên vùng biển tự do Caribe. Em chọn tổ chức sinh nhật trên du thuyền ở vùng biển tự do Caribe, như vậy khả năng chú Hoắc tới sẽ càng cao đúng không anh?”
Triệu Lương Trạch mỉm cười: “So với vào điện Capitol Mỹ và Nhà Trắng thì trên biển dễ dàng hơn nhiều. Anh sẽ nói với họ, Đại Hùng cũng sẽ tới đấy.”
“Thế thì tốt quá!” Cố Niệm Chi vui mừng đến nỗi hai mắt cười thành hai đường cong cong, hàng lông mi đen dày lấp lánh trên khuôn mặt trắng hồng mịn màng, giống như hai chú bướm làm xao động trái tim người khác.
Triệu Lương Trạch nhìn sang chỗ khác: “Anh đi nói với bọn họ một tiếng.”
…
“Hoắc thiếu, Giáo sư Hà định tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho Niệm Chi trên du thuyền ở vùng biển tự do Caribe.” Triệu Lương Trạch gửi tin nhắn đi, chứ không liên lạc qua video.
Đọc được tin nhắn này, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi hạ xuống, nhưng lại nhanh chóng quay về trạng thái bình thường.
“Đại Hùng, cậu không cần chuẩn bị rườm rà nữa.” Hoắc Thiệu Hằng gọi điện thoại cho Âm Thế Hùng: “Tiệc sinh nhật thứ mười tám của Niệm Chi sẽ được tổ chức trên biển.”
Âm Thế Hùng sung sướng: “Trên biển ư? Ha ha ha ha, tốt quá tốt quá, nếu ở trên biển thì chúng ta có thể yên tâm không lo nghĩ gì rồi ha ha ha…”
…
Lúc Mai Hạ Văn nhận được tin về tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Cố Niệm Chi, thì chỉ còn cách ngày sinh nhật cô một tuần.
“… Tổ chức trên du thuyền ở vùng biển tự do Caribe ư?” Cậu ta vô cùng kinh ngạc nhìn vào tấm thiệp mời từ email của Cố Niệm Chi gửi tới: “Ai mà lại ra tay hoành tráng thế nhỉ?”
Khương Hồng Trà nhoài người trên lưng cậu ta, vòng tay qua cổ cùng cậu ta xem thiệp mời trên máy tính, cũng rất ngạc nhiên: “Không phải cô bạn gái nhỏ của anh là trẻ mồ côi sao? Người giám hộ của cô ấy giàu có vậy à? Còn tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền ở vùng biển tự do Caribe nữa cơ á?”
“Người giám hộ của cô ấy chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.” Mai Hạ Văn lơ đãng lắc đầu, trong lòng xuất hiện suy đoán không hay, nét mặt cũng sa sầm xuống.
Khương Hồng Trà hơi khựng lại, cũng bất chợt có cùng một suy nghĩ với Mai Hạ Văn. Trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười khó hiểu, nhẹ nhàng nói bên tai Mai Hạ Văn: “Anh xem, một cô gái xinh đẹp, cho dù xuất thân khốn khó thế nào, chỉ cần cô ta có dung mạo nổi bật, có đầu óc, thì cô ta sẽ có những khả năng vô hạn. Vì vậy đừng bao giờ coi thường con gái.”
“Em có ý gì?” Mai Hạ Văn đẩy Khương Hồng Trà ra: “Niệm Chi không phải loại người đó.”
Cậu ta không tin Cố Niệm Chi sẽ phản bội cậu ta giống như Khương Hồng Trà.
“Em còn chưa nói cô ấy là loại người nào mà.” Khương Hồng Trà trở lại sofa, đôi chân dài vắt chéo, tay chống cằm, lạnh nhạt nói: “Nhưng một cô gái mồ côi không một xu dính túi, bỗng nhiên lại có thể tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi trên du thuyền tại vùng biển tự do Caribe, lẽ nào không phải là do tìm thấy 'mỏ vàng' sao?”
Mai Hạ Văn chẳng nói chẳng rằng đi vào trong phòng, cầm điện thoại gọi cho Cố Niệm Chi.
Lúc đó bên chỗ Cố Niệm Chi đang là bảy tám giờ sáng.
Cô vừa tới văn phòng Ủy ban Ngân sách của Quốc hội Mỹ. Nghe chuông điện thoại reo, nhìn thấy là điện thoại của Mai Hạ Văn, trong lòng cô rất vui vẻ trượt điện thoại nhận cuộc gọi: “Hạ Văn à? Anh đã nhận được thiệp mời em gửi chưa?”
“Nhận được rồi.” Mai Hạ Văn nén cơn giận dữ lại, nhẹ nhàng hỏi: “Niệm Chi, sao em lại nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật trên du thuyền ở biển Caribe vậy?”
“Em cũng có muốn thế đâu.” Cố Niệm Chi vui vẻ nói: “Là Giáo sư Hà đấy. Thầy ấy tổ chức sinh nhật cho em, mời mọi người đến du thuyền ở Caribe chơi.”
Hóa ra là Giáo sư Hà.
Mai Hạ Văn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ kỹ một chút, trái tim cậu ta như bị thắt chặt lại: “Giáo sư Hà ư? Tại sao… sao… sao thầy ấy lại đối xử với em tốt như vậy? Dám chi ra nhiều tiền thế kia ư?”
Giọng điệu của Mai Hạ Văn khiến Cố Niệm Chi không hài lòng: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh nói rõ ra xem nào.”
Cô tức giận đi vào phòng làm việc của mình, đóng cửa phòng lại.
Mai Hạ Văn bực bội vò đầu bứt tóc: “Em đừng có giả ngốc, em biết rõ ý của anh là gì mà. Em nói xem, đang yên đang lành, có lý gì mà một giáo viên hướng dẫn lại tốn nhiều tiền như thế chỉ để tổ chức sinh nhật cho em? Em nghĩ anh là thằng ngốc à?!”
“Mai Hạ Văn! Anh không được xúc phạm em, cũng đừng có xúc phạm Giáo sư Hà!” Cố Niệm Chi nổi giận đùng đùng, hận không thể ném quách chiếc điện thoại đi: “Anh mau xin lỗi em đi! Nếu không em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!”
Cố Niệm Chi phản ứng mạnh như vậy, thậm chí trong giọng nói còn nghèn nghẹn ở mũi.
“… Thật sự không vì lý do nào khác sao?” Mai Hạ Văn cũng căng thẳng: “Niệm Chi, em biết là anh yêu em, luôn đợi chờ em mà. Em đã hứa nửa năm nữa, sau khi trở về em sẽ làm bạn gái của anh, em không được nuốt lời đâu đấy!”
Cố Niệm Chi vô cùng tức giận, nhưng Mai Hạ Văn lo lắng cho cô như vậy, cô cũng không thể cứ tiếp tục cãi nhau với cậu ta như thế. Hơn nữa, băn khoăn của Mai Hạ Văn cũng không hoàn toàn vô lý.
Trước khi Cố Niệm Chi biết rằng Hà Chi Sơ đều tổ chức sinh nhật cho sinh viên rất hoành tráng, thì chẳng phải chính bản thân cô cũng đã thận trọng giữ khoảng cách với anh ta đó sao?
“Hạ Văn, thân phận địa vị của Giáo sư Hà không phải bình thường. Xưa nay thầy ấy tổ chức sinh nhật cho sinh viên, cũng đều luôn làm rất rầm rộ như vậy. Lần này của em thực sự cũng không có gì đặc biệt hơn cả.” Cố Niệm Chi cố nén cơn giận dữ giải thích cho Mai Hạ Văn: “Thầy ấy từng đưa sinh viên của mình đi Las Vegas du lịch một ngày, bao trọn Universal Studios ở Florida, còn đưa bọn họ đến châu Phi đi săn, tất cả đều do Giáo sư Hà chi tiền hết.”
“Hả?!” Lúc này Mai Hạ Văn biết mình hiểu lầm, vẻ mặt đầy xấu hổ, cũng thầm trách bản thân đúng là ếch ngồi đáy giếng. Xem ra vị Giáo sư Hà này còn giàu có hơn nhiều so với một cậu công tử nhà giàu xuất thân từ danh gia vọng tộc như cậu ta.
“Niệm Chi, anh sai rồi, anh không nên suy nghĩ lung tung như vậy khi chưa rõ trắng đen.” Mai Hạ Văn thành khẩn xin lỗi: “Em xem, làm sinh viên của Giáo sư Hà, thật sự quá khác biệt. Ở nước chúng ta làm gì có vị Giáo sư nào ra tay rộng rãi hào phóng như thế vì nghiên cứu sinh của mình đâu.”
Cố Niệm Chi rất tán thưởng thái độ tích cực nhận sai tích cực sửa chữa, cãi nhau không quá một đêm này của Mai Hạ Văn. Hơn nữa, hiện giờ hai người đang ở xa nhau, còn đang trong giai đoạn tìm hiểu tiếp xúc, việc giải thích kịp thời như này là vô cùng cần thiết.
Cô còn chưa đồng ý làm bạn gái Mai Hạ Văn đâu mà cậu ta đã sốt sắng vậy rồi, liệu đây có thật sự là biểu hiện của tình yêu không?
“Được rồi, vừa nãy em cũng không nên nổi nóng với anh.” Cố Niệm Chi cũng cho Mai Hạ Văn một bậc thang để xuống nước: “Vậy anh có đến không?”
“Đến chứ, đương nhiên anh sẽ đến, nhất định sẽ đến rồi!” Mai Hạ Văn hoa chân múa tay, định nhân cơ hội này để tiếp cận Hà Chi Sơ, nói cho anh ta biết Cố Niệm Chi là bạn gái cậu ta, biết đâu anh ta cũng sẽ quan tâm chiếu cố cậu ta hơn thì sao?
Sau khi tắt điện thoại, Mai Hạ Văn đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Khương Hồng Trà đang từ trước máy tính của cậu ta đứng dậy.
“Em đang làm cái gì đấy?” Mai Hạ Văn không thích để người khác động vào máy tính của cậu ta.
“Em chơi dò mìn thôi mà.” Khương Hồng Trà nhún vai: “Sao rồi? Anh hỏi rõ chưa?”
“Ừm, là giáo viên hướng dẫn tổ chức cho cô ấy.” Mai Hạ Văn ném điện thoại lên bàn máy tính: “Em nghĩ nhiều quá rồi.”
“Giáo viên hướng dẫn á?” Khương Hồng Trà đảo mắt một vòng, nói bóng gió: “Hạ Văn, lúc em học ở Học viện Âm nhạc Juliette, từng biết có một nữ sinh viên trong lớp lên giường với Giáo sư để đổi lấy điểm số cao và học bổng...”
“Giáo sư Hà không phải loại người đó.” Lúc này Mai Hạ Văn cũng đã nghĩ thông suốt rồi: “Hơn nữa với người ta mà nói, mừng sinh nhật trên du thuyền cũng chỉ giống như em đi làm móng thôi. Liệu em có cảm thấy rằng làm móng sẽ khiến nhà em táng gia bại sản không?”
Quen biết Mai Hạ Văn đã lâu, nhưng Khương Hồng Trà cảm thấy lần này là lần mình bị cậu ta nhạo báng thảm hại nhất.
Cô ta ra sức nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nuốt được cơn tức xuống, ở bên Mai Hạ Văn như không có chuyện gì xảy ra.
Mai Hạ Văn đã tính toán kỹ càng tất cả mọi chuyện, nhưng lại không ngờ rằng đến sáng hôm sau cậu ta phải lên máy bay thì Khương Hồng Trà - người ở bên cậu ta cả đêm lại đột nhiên kêu đau bụng, đau đến lăn lộn khắp giường…
“Hồng Trà? Hồng Trà? Em sao thế?!” Mai Hạ Văn hoảng hốt cầm điện thoại, gọi xe cấp cứu.
Ba mươi phút sau, Khương Hồng Trà bị đưa khẩn cấp tới phòng phẫu thuật.
Một mình Mai Hạ Văn ngồi lẻ loi bên ngoài phòng cấp cứu, không ai dám nói lời nào, vì bác sĩ nói với cậu ta rằng, Khương Hồng Trà bị sẩy thai…
Cậu ta cứ thế trơ mắt mà nhìn chuyến máy bay của mình khởi hành bay đi…
Hai tiếng sau, Khương Hồng Trà được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bác sĩ khoa phụ sản nhìn Mai Hạ Văn lớn giọng trách cứ: “Cậu cũng thật là, bạn gái cậu có thai mà cậu còn không biết tiết chế. Bây giờ đứa bé mất rồi, cậu có vui không hả?”
Mai Hạ Văn không nói lấy một câu.
Cậu ta yên lặng ngồi trông bên giường bệnh của Khương Hồng Trà, mãi đến buổi chiều cô ta mới tỉnh lại.
“Hạ Văn?” Khương Hồng Trà nhìn cậu ta đầy vẻ xin lỗi: “Làm lỡ mất chuyến bay của anh rồi, anh mau đến sân bay mua vé đi, vẫn còn kịp đấy.”
Mai Hạ Văn khẽ lắc đầu: “Không cần đâu. Năm sau, đợi đến khi cô ấy về nước anh sẽ chúc mừng sinh nhật cô ấy sau. Mấy ngày này anh phải ở bên em.”
Sẩy thai thì cũng phải ở cữ.
…
Cố Niệm Chi đang ở nơi đất khách quê người nhanh chóng nhận được tin nhắn của Mai Hạ Văn, nói mấy ngày tới cậu ta có việc, không thể tới được.
Nhìn vào chiếc điện thoại của mình, Cố Niệm Chi cũng không có cảm giác đặc biệt thất vọng gì lắm. Cô suy nghĩ một chút rồi gửi tin trả lời Mai Hạ Văn, vô cùng lịch sự thể hiện rằng mình rất thông cảm cho cậu ta.
Mà mấy hôm nay chính Hà Chi Sơ cũng không ở Washington, D.C.
Nghe Ôn Thủ Ức nói, nhà Giáo sư Hà có việc gấp, nên anh ta đã vội trở về rồi, tiệc sinh nhật lần này có lẽ anh ta không thể tham gia được, nhưng tất cả đều đã dặn dò Ôn Thủ Ức lo liệu cẩn thận.
Cố Niệm Chi không hoàn toàn tin vào lời Ôn Thủ Ức nói, nhưng đến buổi tối trước ngày sinh nhật của cô, Hà Chi Sơ vẫn chưa quay lại.
Cố Niệm Chi ôm chiếc gối ôm gấu trúc ngồi trong phòng, chống tay lên trán nghĩ, lần này, có lẽ chỉ có nhóm chú Hoắc ở bên mừng sinh nhật cùng cô thôi.
Triệu Lương Trạch tới gõ cửa, cười tươi nói: “Ngủ sớm đi, sáng sớm ngày mai còn tới sân bay đấy.”
Bình luận facebook