Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192: Mãi mãi ở tuổi mười tám
Trên mặt Tống Cẩm Ninh lộ ra vẻ lo lắng, bất an đến tột độ, đôi mắt phượng xinh đẹp nhanh chóng ngân ngấn nước giống như sắp khóc đến nơi rồi vậy.
Ánh mắt của bà khiếp đảm liếc về phía Hoắc Quan Thần, nhưng có lẽ vì Hoắc Quan Thần vẫn cau mày ngồi bên cạnh ông cụ Hoắc, không hề có ý nhìn thẳng bà nên nước mắt trong đôi mắt của Tống Cẩm Ninh càng nhiều hơn.
“Chị Hình, chị Vưu, hai người mau đưa thím Hai lên tầng trên đi.”
Hoắc Gia Lan như luống cuống chân tay muốn đưa Tống Cẩm Ninh đi.
Khi nghe thấy tiếng gọi “thím Hai” của Hoắc Gia Lan, Cố Niệm Chi không khỏi kinh ngạc.
Hoắc Quan Thần, bố của Hoắc Thiệu Hằng là chú Hai của Hoắc Gia Lan, vậy thím Hai không phải chính là vợ của Hoắc Quan Thần sao?
Nhìn vẻ ngoài của bà, hẳn là không quá ba mươi tuổi, nên chắc bà ấy không phải là mẹ ruột của Hoắc Thiệu Hằng đâu nhỉ?
Não Cố Niệm Chi xoay chuyển rất nhanh, len lén liếc Hoắc Thiệu Hằng một cái.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi quay lưng về phía họ, cũng không quay đầu lại nên Cố Niệm Chi không nhìn thấy được vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy sống lưng của anh càng thẳng hơn mà thôi.
Rất ít khi Cố Niệm Chi nhìn thấy tư thế nghiêm trang như chuẩn bị đón địch đó của Hoắc Thiệu Hằng, cô lại nghiêng đầu nhìn sang Tống Cẩm Ninh.
Tống Cẩm Ninh thấy trong phòng chỉ có mình Cố Niệm Chi chú ý đến bà, bèn vội vàng nhìn cô với vẻ như cầu xin giúp đỡ.
Cố Niệm Chi không hề xa lạ gì với kiểu tâm trạng và vẻ mặt không thể thích ứng nổi này.
Năm xưa, vào giai đoạn khó khăn nhất khi vừa may mắn thoát khỏi vụ tai nạn xe cộ đó, cô thường xuyên nhìn thấy vẻ khủng hoảng như vậy trên gương mặt mình ở trong gương, giống như không hề liên quan gì đến thế giới này ấy.
Cô vô thức nắm bàn tay Tống Cẩm Ninh siết nhẹ rồi quay đầu nhìn về phía Hoắc Gia Lan, giọng nói rất nhẹ nhàng, hỏi: “Chị Lan ơi, cô Hoắc bị bệnh gì à? Em thấy cô ấy cũng không bị sốt mà?”
Trong suy nghĩ của Cố Niệm Chi, đại khái chỉ có bị sốt thì mới gọi là “bị bệnh“...
Hoắc Gia Lan ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Cố Niệm Chi một lúc mới lắc đầu nói: “Không bị sốt nhưng đúng là thím ấy bị bệnh thật mà.”
“Thật sao?” Cố Niệm Chi càng cảm thông với Tống Cẩm Ninh hơn: “Bệnh gì vậy ạ?”
“... Tôi không bị bệnh.” Lúc này, Tống Cẩm Ninh lại lầm bầm nói nhỏ với vẻ không đồng ý: “Tôi không bị bệnh.” Bà nhìn về phía Cố Niệm Chi, nhấn mạnh thêm lần nữa, nước mắt trong đôi mắt cũng sắp rơi xuống rồi nhưng bà vẫn kiên định cho rằng bản thân không bị bệnh gì cả.
“Vâng, cháu tin cô.”
Cố Niệm Chi lại nắm tay bà ấy, cảm thấy có lẽ chỉ có mình cô không hiểu chuyện này. Mọi người trong phòng ăn đều không nói gì thì có lẽ bà ấy bị bệnh thật. Nhưng nhìn dáng vẻ của người phụ nữ này, quả thật Cố Niệm Chi không thể nghĩ ra nổi, bị bệnh gì mà lại như thế này.
Tống Cẩm Ninh nói chuyện rất mạch lạc, rõ ràng, lại biết đường, cũng có thể giao tiếp với người khác, nếu như nói bà bị bệnh tâm thần thì cũng không thể làm được những chuyện đó.
Cố Niệm Chi đã từng xem Trần Liệt làm bác sĩ tâm lý nghiệp dư, cũng vì thế nên đã đọc rất nhiều sách về tâm lý học, càng không xa lạ gì với những phán đoán và chẩn đoán chính xác về bệnh tâm thần.
“Cô thật sự tin tôi ư?” Tống Cẩm Ninh khá kích động: “Cô tin tôi thật ư?”
Cố Niệm Chi còn chưa nói gì thì đột nhiên Hoắc Gia Lan lại hỏi: “Thím Hai, năm nay thím bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám, tôi mười tám tuổi, sao vậy?” Tống Cẩm Ninh khó hiểu nhìn Hoắc Gia Lan: “Không phải cô đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi sao?”
Hoắc Gia Lan khoanh tay nhìn về phía Cố Niệm Chi, hất cằm lên nói: “Em thấy rồi chứ?... Đây là bệnh của thím ấy.”
“Em vẫn không hiểu lắm.” Cố Niệm Chi bình thản lắc đầu: “Có thể giải thích thêm chút không ạ?”
“... Thím Hai của chị cho rằng bản thân thím ấy chỉ mới mười tám tuổi, đã mười mấy năm trôi qua nhưng vẫn không thay đổi. Thật ra, thím Hai của chị đã gần năm mươi tuổi rồi.”
Hoắc Gia Lan không ngờ Cố Niệm Chi lại cứng đầu như vậy, còn cảm thấy cô hơi nhiều chuyện quá rồi. Cô ta cau mày nhưng vẫn giải thích một chút về bệnh của Tống Cẩm Ninh.
Trước mặt nhiều người nhà họ Hoắc thế này, cô ta không nói ra câu “bệnh tâm thần” là đã nể mặt Hoắc Thiệu Hằng lắm rồi. Nhưng theo cách nói đó của cô ta, cộng thêm với dáng vẻ hiện tại của Tống Cẩm Ninh, Cố Niệm Chi cũng không phải kẻ ngốc, chắc là hiểu ý cô ta rồi chứ?
Thì ra bà ấy thật sự đã năm mươi tuổi rồi, vậy thì chắc chắn bà ấy chính là mẹ ruột của Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi khẽ mỉm cười, nói với Hoắc Gia Lan: “Cô nói thật sao?... Nếu đây là bệnh thật thì phụ nữ của cả thế giới này đều bị thần kinh hết mất rồi!”
“... Ý cô là sao?”
Lần này lại đến lượt Hoắc Gia Lan không hiểu. Rõ ràng cô ta đã nói rất rõ rồi, sao Cố Niệm Chi này lại vẫn không chịu hiểu vậy chứ?
Nhiều năm nay nhà họ Hoắc vẫn giấu kín Tống Cẩm Ninh, thuê chuyên gia về chăm sóc bà, tất cả chỉ vì không muốn bà đi ra ngoài làm mất mặt mọi người...
“Chuyện này mà chị cũng không hiểu ư?” Cố Niệm Chi kéo luôn bàn tay của Tống Cẩm Ninh đang nằm trên tay Hoắc Gia Lan ra, cười khúc khích nói: “Chẳng lẽ không phải tuyệt đại đa số phụ nữ đều cho rằng bản thân vẫn mãi ở tuổi mười tám sao? Chỉ là hầu hết những người đó đều không hề nói ra mà thôi.”
Cố Niệm Chi nắm tay Tống Cẩm Ninh, cười nói tiếp: “Em và chị cũng thế, đều hy vọng bản thân mãi mãi ở tuổi mười tám cả. Đừng sợ, cháu và cô đều bị bệnh mà!”
Vẻ bất an trên gương mặt Tống Cẩm Ninh bỗng chốc được hóa giải, sau đó lại thấy rất uất ức: “Thật sao? Cô cũng mười tám tuổi ư? Tốt quá rồi, ngày nào tôi cũng nói rất nhiều lần, nhưng họ đều không tin, còn bảo tôi bị bệnh nữa!” Nói xong, vành mắt của bà đỏ ửng lên.
“Vâng, vâng, vâng, vâng, đương nhiên là cháu tin cô rồi. Mấy người bọn họ không thể hiểu được thế giới “Mãi mãi ở tuổi mười tám” của chúng ta đâu. Nhưng không sao cả, ai cần họ hiểu chứ? Chúng ta nói sao thì là vậy. Cô nói cô mười tám tuổi thì là mười tám tuổi. Ai không chịu thì tự treo cổ chết đi, ai để tâm đến bọn họ làm gì?”
Nghe thấy những điều Cố Niệm Chi nói, Tống Cẩm Ninh rất vui mừng, hai tay lập tức nắm lấy bàn tay của Cố Niệm Chi: “Không cần treo cổ... Không tin thì cũng không cần phải treo cổ... Chỉ cần có một người tin tôi là được.”
“Cháu hoàn toàn tin tưởng cô.” Cố Niệm Chi kéo luôn Tống Cẩm Ninh tới bên bàn ăn, ngồi xuống nói: “Nào nào, cô cùng ăn tối với mọi người luôn đi. Sau này ai còn dám nói cô bị bệnh thì cháu sẽ giải quyết họ giúp cô.” Nói rồi, cô còn cười liếc Hoắc Gia Lan một cái.
Hoắc Gia Lan cười khổ, liên tục lắc đầu rồi bước đến bên cạnh ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần, nói với vẻ khó xử: “Ông nội, chú Hai, hai người cũng thấy rồi đó, giờ phải làm sao ạ? Bệnh của thím Hai vốn luôn không tốt rồi, giờ lại còn có người đổ thêm dầu vào lửa, nổi điên cùng thím ấy. Như vậy liệu có khiến bệnh của thím ấy nặng hơn không?”
“Tôi không bị điên! Tôi không phải kẻ điên!”
Không biết có phải từ “điên” trong miệng Hoắc Gia Lan đã kích thích đến Tống Cẩm Ninh hay không mà đột nhiên bà ấy bỗng ôm đầu hét toáng lên.
Cố Niệm Chi vội dỗ bà ấy: “Vâng, vâng, được rồi mà, cô không bị điên, không bị điên.”
Tống Cẩm Ninh lập tức dựa vào người Cố Niệm Chi, toàn thân run lẩy bẩy.
“Chị Lan, chị đừng nói vậy, em không cho rằng người nghĩ mình mãi ở tuổi mười tám là thần kinh đâu.” Cố Niệm Chi tỏ vẻ không đồng ý, đánh mắt ra hiệu với Hoắc Gia Lan rồi nói sang chuyện khác ngay: “Chị Lan ơi, chị gọi người đưa đồ ăn lên nhanh đi ạ, ai cũng đói rồi. Tối nay ăn gì vậy?”
Cố Niệm Chi ngồi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, vị trí bên cạnh cô thì là của Tống Cẩm Ninh.
Bên cạnh Tống Cẩm Ninh là Chương Văn Na. Cô ta thích thú nhìn Cố Niệm Chi dỗ dành Tống Cẩm Ninh rồi nhìn sang bố mẹ mình bắng ánh mắt đầy thâm ý.
Khóe môi Hoắc Gia Lan giật giật, không ngờ cô nhóc này lại nhanh chóng chuyển từ khách thành chủ như vậy. Có điều, cô ta cũng không quan tâm lắm, lập tức bảo phòng bếp đưa đồ ăn lên rồi đi tới bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nói nhỏ với anh: “Anh họ, có phải anh nên... quản lý em Cố một chút không?”
Nãy giờ ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng như có điều suy nghĩ, lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi, nghe thấy Hoắc Gia Lan nói vậy, anh phất tay tỏ ý phản đối: “Không cần... Đưa đồ ăn lên đi!”
Cố Niệm Chi vỗ nhẹ vào lưng Tống Cẩm Ninh, vừa nhỏ nhẹ nói chuyện với bà. Tống Cẩm Ninh cũng từ từ bình tĩnh lại, ngồi thẳng người lên, cười lấy lòng Cố Niệm Chi, còn hỏi cô: “Cô thích ăn gì? Tôi biết nấu ăn đấy, ngày mai tôi nấu cho cô ăn nhé!”
Cố Niệm Chi vội gật đầu: “Ngày mai chắc chắn cháu phải nếm thử tay nghề của cô Hoắc rồi!”
Mặt Tống Cẩm Ninh hơi đỏ lên, bà liếc nhanh về phía Hoắc Quan Thần đang ngồi đối diện, vừa cúi đầu nói nhỏ vào tai Cố Niệm Chi: “... Tôi còn chưa kết hôn mà, còn chưa phải là bà Hoắc.” Bà hơi dừng lại, rồi ngại ngùng nói tiếp: “Nhưng cô gọi tôi là cô Hoắc như thế, tôi cũng rất vui.”
Gương mặt trắng nõn của bà đỏ ửng lên, đôi mắt như làn nước mùa thu, sóng nước lấp loáng, đầy vẻ e thẹn của cô thiếu nữ mới lỡ chân bước vào bể tình.
Nhìn làn da của bà, lại nghĩ đến vừa rồi Hoắc Gia Lan nói Tống Cẩm Ninh cũng đã năm mươi tuổi rồi, Cố Niệm Chi vô cùng hâm mộ, hỏi: “Cô Hoắc, cô dưỡng da tốt quá, cô chăm sóc thế nào vậy ạ? Có thể chia sẻ với cháu chút không?”
Tống Cẩm Ninh vô cùng thích thú với đề tài này, lập tức nói liên miên bất tận về chuyện dưỡng da với cô, sau đó còn hỏi Cố Niệm Chi bộ quần áo đó của cô là hãng gì, mua ở đâu nữa.
Cố Niệm Chi sôi nổi thảo luận với bà về các kiểu quần áo, giày dép, túi xách, bỗng chốc phát hiện quả thật hai người có rất nhiều tiếng nói chung.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ Hoắc, lại không biết đây cũng là lần đầu tiên Tống Cẩm Ninh nói nhiều như vậy sau mười mấy năm. Hơn nữa, dáng vẻ, giọng điệu và logic trong thần thái, ngữ điệu của bà khi nói chuyện cũng hoàn toàn bình thường.
Ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần đều cảm thấy kinh ngạc, vẻ mặt phức tạp nhìn hai người, cuối cùng lại nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng.
Ánh mắt của bà khiếp đảm liếc về phía Hoắc Quan Thần, nhưng có lẽ vì Hoắc Quan Thần vẫn cau mày ngồi bên cạnh ông cụ Hoắc, không hề có ý nhìn thẳng bà nên nước mắt trong đôi mắt của Tống Cẩm Ninh càng nhiều hơn.
“Chị Hình, chị Vưu, hai người mau đưa thím Hai lên tầng trên đi.”
Hoắc Gia Lan như luống cuống chân tay muốn đưa Tống Cẩm Ninh đi.
Khi nghe thấy tiếng gọi “thím Hai” của Hoắc Gia Lan, Cố Niệm Chi không khỏi kinh ngạc.
Hoắc Quan Thần, bố của Hoắc Thiệu Hằng là chú Hai của Hoắc Gia Lan, vậy thím Hai không phải chính là vợ của Hoắc Quan Thần sao?
Nhìn vẻ ngoài của bà, hẳn là không quá ba mươi tuổi, nên chắc bà ấy không phải là mẹ ruột của Hoắc Thiệu Hằng đâu nhỉ?
Não Cố Niệm Chi xoay chuyển rất nhanh, len lén liếc Hoắc Thiệu Hằng một cái.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi quay lưng về phía họ, cũng không quay đầu lại nên Cố Niệm Chi không nhìn thấy được vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy sống lưng của anh càng thẳng hơn mà thôi.
Rất ít khi Cố Niệm Chi nhìn thấy tư thế nghiêm trang như chuẩn bị đón địch đó của Hoắc Thiệu Hằng, cô lại nghiêng đầu nhìn sang Tống Cẩm Ninh.
Tống Cẩm Ninh thấy trong phòng chỉ có mình Cố Niệm Chi chú ý đến bà, bèn vội vàng nhìn cô với vẻ như cầu xin giúp đỡ.
Cố Niệm Chi không hề xa lạ gì với kiểu tâm trạng và vẻ mặt không thể thích ứng nổi này.
Năm xưa, vào giai đoạn khó khăn nhất khi vừa may mắn thoát khỏi vụ tai nạn xe cộ đó, cô thường xuyên nhìn thấy vẻ khủng hoảng như vậy trên gương mặt mình ở trong gương, giống như không hề liên quan gì đến thế giới này ấy.
Cô vô thức nắm bàn tay Tống Cẩm Ninh siết nhẹ rồi quay đầu nhìn về phía Hoắc Gia Lan, giọng nói rất nhẹ nhàng, hỏi: “Chị Lan ơi, cô Hoắc bị bệnh gì à? Em thấy cô ấy cũng không bị sốt mà?”
Trong suy nghĩ của Cố Niệm Chi, đại khái chỉ có bị sốt thì mới gọi là “bị bệnh“...
Hoắc Gia Lan ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Cố Niệm Chi một lúc mới lắc đầu nói: “Không bị sốt nhưng đúng là thím ấy bị bệnh thật mà.”
“Thật sao?” Cố Niệm Chi càng cảm thông với Tống Cẩm Ninh hơn: “Bệnh gì vậy ạ?”
“... Tôi không bị bệnh.” Lúc này, Tống Cẩm Ninh lại lầm bầm nói nhỏ với vẻ không đồng ý: “Tôi không bị bệnh.” Bà nhìn về phía Cố Niệm Chi, nhấn mạnh thêm lần nữa, nước mắt trong đôi mắt cũng sắp rơi xuống rồi nhưng bà vẫn kiên định cho rằng bản thân không bị bệnh gì cả.
“Vâng, cháu tin cô.”
Cố Niệm Chi lại nắm tay bà ấy, cảm thấy có lẽ chỉ có mình cô không hiểu chuyện này. Mọi người trong phòng ăn đều không nói gì thì có lẽ bà ấy bị bệnh thật. Nhưng nhìn dáng vẻ của người phụ nữ này, quả thật Cố Niệm Chi không thể nghĩ ra nổi, bị bệnh gì mà lại như thế này.
Tống Cẩm Ninh nói chuyện rất mạch lạc, rõ ràng, lại biết đường, cũng có thể giao tiếp với người khác, nếu như nói bà bị bệnh tâm thần thì cũng không thể làm được những chuyện đó.
Cố Niệm Chi đã từng xem Trần Liệt làm bác sĩ tâm lý nghiệp dư, cũng vì thế nên đã đọc rất nhiều sách về tâm lý học, càng không xa lạ gì với những phán đoán và chẩn đoán chính xác về bệnh tâm thần.
“Cô thật sự tin tôi ư?” Tống Cẩm Ninh khá kích động: “Cô tin tôi thật ư?”
Cố Niệm Chi còn chưa nói gì thì đột nhiên Hoắc Gia Lan lại hỏi: “Thím Hai, năm nay thím bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám, tôi mười tám tuổi, sao vậy?” Tống Cẩm Ninh khó hiểu nhìn Hoắc Gia Lan: “Không phải cô đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi sao?”
Hoắc Gia Lan khoanh tay nhìn về phía Cố Niệm Chi, hất cằm lên nói: “Em thấy rồi chứ?... Đây là bệnh của thím ấy.”
“Em vẫn không hiểu lắm.” Cố Niệm Chi bình thản lắc đầu: “Có thể giải thích thêm chút không ạ?”
“... Thím Hai của chị cho rằng bản thân thím ấy chỉ mới mười tám tuổi, đã mười mấy năm trôi qua nhưng vẫn không thay đổi. Thật ra, thím Hai của chị đã gần năm mươi tuổi rồi.”
Hoắc Gia Lan không ngờ Cố Niệm Chi lại cứng đầu như vậy, còn cảm thấy cô hơi nhiều chuyện quá rồi. Cô ta cau mày nhưng vẫn giải thích một chút về bệnh của Tống Cẩm Ninh.
Trước mặt nhiều người nhà họ Hoắc thế này, cô ta không nói ra câu “bệnh tâm thần” là đã nể mặt Hoắc Thiệu Hằng lắm rồi. Nhưng theo cách nói đó của cô ta, cộng thêm với dáng vẻ hiện tại của Tống Cẩm Ninh, Cố Niệm Chi cũng không phải kẻ ngốc, chắc là hiểu ý cô ta rồi chứ?
Thì ra bà ấy thật sự đã năm mươi tuổi rồi, vậy thì chắc chắn bà ấy chính là mẹ ruột của Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi khẽ mỉm cười, nói với Hoắc Gia Lan: “Cô nói thật sao?... Nếu đây là bệnh thật thì phụ nữ của cả thế giới này đều bị thần kinh hết mất rồi!”
“... Ý cô là sao?”
Lần này lại đến lượt Hoắc Gia Lan không hiểu. Rõ ràng cô ta đã nói rất rõ rồi, sao Cố Niệm Chi này lại vẫn không chịu hiểu vậy chứ?
Nhiều năm nay nhà họ Hoắc vẫn giấu kín Tống Cẩm Ninh, thuê chuyên gia về chăm sóc bà, tất cả chỉ vì không muốn bà đi ra ngoài làm mất mặt mọi người...
“Chuyện này mà chị cũng không hiểu ư?” Cố Niệm Chi kéo luôn bàn tay của Tống Cẩm Ninh đang nằm trên tay Hoắc Gia Lan ra, cười khúc khích nói: “Chẳng lẽ không phải tuyệt đại đa số phụ nữ đều cho rằng bản thân vẫn mãi ở tuổi mười tám sao? Chỉ là hầu hết những người đó đều không hề nói ra mà thôi.”
Cố Niệm Chi nắm tay Tống Cẩm Ninh, cười nói tiếp: “Em và chị cũng thế, đều hy vọng bản thân mãi mãi ở tuổi mười tám cả. Đừng sợ, cháu và cô đều bị bệnh mà!”
Vẻ bất an trên gương mặt Tống Cẩm Ninh bỗng chốc được hóa giải, sau đó lại thấy rất uất ức: “Thật sao? Cô cũng mười tám tuổi ư? Tốt quá rồi, ngày nào tôi cũng nói rất nhiều lần, nhưng họ đều không tin, còn bảo tôi bị bệnh nữa!” Nói xong, vành mắt của bà đỏ ửng lên.
“Vâng, vâng, vâng, vâng, đương nhiên là cháu tin cô rồi. Mấy người bọn họ không thể hiểu được thế giới “Mãi mãi ở tuổi mười tám” của chúng ta đâu. Nhưng không sao cả, ai cần họ hiểu chứ? Chúng ta nói sao thì là vậy. Cô nói cô mười tám tuổi thì là mười tám tuổi. Ai không chịu thì tự treo cổ chết đi, ai để tâm đến bọn họ làm gì?”
Nghe thấy những điều Cố Niệm Chi nói, Tống Cẩm Ninh rất vui mừng, hai tay lập tức nắm lấy bàn tay của Cố Niệm Chi: “Không cần treo cổ... Không tin thì cũng không cần phải treo cổ... Chỉ cần có một người tin tôi là được.”
“Cháu hoàn toàn tin tưởng cô.” Cố Niệm Chi kéo luôn Tống Cẩm Ninh tới bên bàn ăn, ngồi xuống nói: “Nào nào, cô cùng ăn tối với mọi người luôn đi. Sau này ai còn dám nói cô bị bệnh thì cháu sẽ giải quyết họ giúp cô.” Nói rồi, cô còn cười liếc Hoắc Gia Lan một cái.
Hoắc Gia Lan cười khổ, liên tục lắc đầu rồi bước đến bên cạnh ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần, nói với vẻ khó xử: “Ông nội, chú Hai, hai người cũng thấy rồi đó, giờ phải làm sao ạ? Bệnh của thím Hai vốn luôn không tốt rồi, giờ lại còn có người đổ thêm dầu vào lửa, nổi điên cùng thím ấy. Như vậy liệu có khiến bệnh của thím ấy nặng hơn không?”
“Tôi không bị điên! Tôi không phải kẻ điên!”
Không biết có phải từ “điên” trong miệng Hoắc Gia Lan đã kích thích đến Tống Cẩm Ninh hay không mà đột nhiên bà ấy bỗng ôm đầu hét toáng lên.
Cố Niệm Chi vội dỗ bà ấy: “Vâng, vâng, được rồi mà, cô không bị điên, không bị điên.”
Tống Cẩm Ninh lập tức dựa vào người Cố Niệm Chi, toàn thân run lẩy bẩy.
“Chị Lan, chị đừng nói vậy, em không cho rằng người nghĩ mình mãi ở tuổi mười tám là thần kinh đâu.” Cố Niệm Chi tỏ vẻ không đồng ý, đánh mắt ra hiệu với Hoắc Gia Lan rồi nói sang chuyện khác ngay: “Chị Lan ơi, chị gọi người đưa đồ ăn lên nhanh đi ạ, ai cũng đói rồi. Tối nay ăn gì vậy?”
Cố Niệm Chi ngồi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, vị trí bên cạnh cô thì là của Tống Cẩm Ninh.
Bên cạnh Tống Cẩm Ninh là Chương Văn Na. Cô ta thích thú nhìn Cố Niệm Chi dỗ dành Tống Cẩm Ninh rồi nhìn sang bố mẹ mình bắng ánh mắt đầy thâm ý.
Khóe môi Hoắc Gia Lan giật giật, không ngờ cô nhóc này lại nhanh chóng chuyển từ khách thành chủ như vậy. Có điều, cô ta cũng không quan tâm lắm, lập tức bảo phòng bếp đưa đồ ăn lên rồi đi tới bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nói nhỏ với anh: “Anh họ, có phải anh nên... quản lý em Cố một chút không?”
Nãy giờ ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng như có điều suy nghĩ, lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi, nghe thấy Hoắc Gia Lan nói vậy, anh phất tay tỏ ý phản đối: “Không cần... Đưa đồ ăn lên đi!”
Cố Niệm Chi vỗ nhẹ vào lưng Tống Cẩm Ninh, vừa nhỏ nhẹ nói chuyện với bà. Tống Cẩm Ninh cũng từ từ bình tĩnh lại, ngồi thẳng người lên, cười lấy lòng Cố Niệm Chi, còn hỏi cô: “Cô thích ăn gì? Tôi biết nấu ăn đấy, ngày mai tôi nấu cho cô ăn nhé!”
Cố Niệm Chi vội gật đầu: “Ngày mai chắc chắn cháu phải nếm thử tay nghề của cô Hoắc rồi!”
Mặt Tống Cẩm Ninh hơi đỏ lên, bà liếc nhanh về phía Hoắc Quan Thần đang ngồi đối diện, vừa cúi đầu nói nhỏ vào tai Cố Niệm Chi: “... Tôi còn chưa kết hôn mà, còn chưa phải là bà Hoắc.” Bà hơi dừng lại, rồi ngại ngùng nói tiếp: “Nhưng cô gọi tôi là cô Hoắc như thế, tôi cũng rất vui.”
Gương mặt trắng nõn của bà đỏ ửng lên, đôi mắt như làn nước mùa thu, sóng nước lấp loáng, đầy vẻ e thẹn của cô thiếu nữ mới lỡ chân bước vào bể tình.
Nhìn làn da của bà, lại nghĩ đến vừa rồi Hoắc Gia Lan nói Tống Cẩm Ninh cũng đã năm mươi tuổi rồi, Cố Niệm Chi vô cùng hâm mộ, hỏi: “Cô Hoắc, cô dưỡng da tốt quá, cô chăm sóc thế nào vậy ạ? Có thể chia sẻ với cháu chút không?”
Tống Cẩm Ninh vô cùng thích thú với đề tài này, lập tức nói liên miên bất tận về chuyện dưỡng da với cô, sau đó còn hỏi Cố Niệm Chi bộ quần áo đó của cô là hãng gì, mua ở đâu nữa.
Cố Niệm Chi sôi nổi thảo luận với bà về các kiểu quần áo, giày dép, túi xách, bỗng chốc phát hiện quả thật hai người có rất nhiều tiếng nói chung.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ Hoắc, lại không biết đây cũng là lần đầu tiên Tống Cẩm Ninh nói nhiều như vậy sau mười mấy năm. Hơn nữa, dáng vẻ, giọng điệu và logic trong thần thái, ngữ điệu của bà khi nói chuyện cũng hoàn toàn bình thường.
Ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần đều cảm thấy kinh ngạc, vẻ mặt phức tạp nhìn hai người, cuối cùng lại nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng.
Bình luận facebook