Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228: Người đẹp ngủ chờ hoàng tử tới
Chi này của nhà họ Bạch còn có ông anh hai là Bạch Dư Sinh nữa nhưng đã chết ở vùng biển nào đó ở Nam Mỹ vì “sự cố lặn“.
Trong đám con cháu đời kế tiếp của nhà họ Bạch, thành tựu và chức vị của Bạch Duyệt Nhiên cũng coi như là cao nhất. Mặc dù cô không phải con trai nhưng còn hơn chán vạn con trai của người khác.
Bạch Kiến Thành cũng không có thành kiến với chuyện con trai con gái, chỉ cần là con của Bạch Kiến Thành ông thì sẽ được ông trợ giúp toàn lực.
“Duyệt Nhiên nói rất có lý. Bởi vì chuyện của chú Hai, nhà họ Bạch chúng ta rất bị động rồi.” Bạch Kiến Thành mệt mỏi lắc đầu, “Chú Ba và Cẩn Nghi, hai người thu mình một chút đi. Cẩn Nghi, cô nên tìm cách nhanh chóng kết hôn với Hoắc Quan Thần, không nên kéo dài nữa.”
Tâm trạng của Bạch Cẩn Nghi lập tức trở nên rất tệ.
Nhưng có cháu chắt trước mặt, bà ta không tiện phát tác tâm trạng mình, chỉ ngồi trên ghế xô-pha cúi đầu yên lặng uống cà phê.
Bạch Duyệt Nhiên ngồi xuống bên cạnh bà ta, nói với vẻ rất khinh thường, “Cô à, cô đừng nghe lời Hoắc Gia Lan. Với chút đầu óc đó của cô ta, cô ta cũng chỉ nghĩ được đến mấy chuyện trai trai gái gái thôi. Hoắc thiếu không phải loại người như vậy, Cố Niệm Chi là nhiệm vụ của anh ấy, anh ấy lại là người giám hộ nữa. Dùng Cố Niệm Chi để uy hiếp Hoắc thiếu sao, không biết Hoắc Gia Lan làm thế nào mà có thể nghĩ ra được cái ý kiến đó nữa?”
“… Cháu cảm thấy bọn họ không phải quan hệ đó à? Nhưng theo Gia Lan nói, hai người bọn họ ở chung trong một bộ phòng khép kín ở nhà họ Hoắc, hơn nữa cử chỉ còn thân mật, có vài nét mặt không giả được đâu.”
Bạch Cẩn Nghi cầm cà phê kinh ngạc hỏi.
Cứ tưởng rằng nắm được một nhược điểm của Hoắc Thiệu Hằng, không ngờ là vẫn không đáng tin cậy.
Hoắc Thiệu Hằng thật sự là một nhân vật cứng rắn, một nhân vật cứng rắn đến không tìm được nhược điểm, muốn đối phó anh ta đúng là rất đau đầu.
“Hoắc thiếu nuôi Cố Niệm Chi sáu năm, chắc chắn cũng phải có cảm tình. Nhưng tình cảm này đem ra mà so sánh với nhiệm vụ của anh ấy, so sánh với lợi ích quốc gia thì không bằng một cái rắm. Cháu hiểu rất rõ Hoắc thiếu, chắc chắn anh ấy không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ.”
Bạch Duyệt Nhiên luôn cảm thấy về bản chất, mình và Hoắc Thiệu Hằng là cùng một loại người. Bởi vì bọn họ quá giống nhau, cho nên vẫn luôn không có phản ứng hóa học gì được. Nếu không thì ông bố Bạch Kiến Thành của cô đã muốn tác hợp cô với Hoắc Thiệu Hằng từ lâu rồi.
“Thế Tống Cẩm Ninh thì xử lý thế nào bây giờ?” Bạch Cẩn Nghi lo lắng như kiến bò chảo nóng, “Hoắc thiếu nhiều năm chưa về nhà, giờ về một cái lập tức đưa bà ta đi, cô vẫn lo cậu ta đang âm mưu chuyện gì đó…”
“Cô à, sao cô lại lo lắng chuyện Hoắc thiếu gặp gỡ mẹ mình như thế?” Bạch Duyệt Nhiên nhìn thẳng vào Bạch Cẩn Nghi, “Cô còn có chuyện gì giấu cháu, bố và chú Ba đúng không?”
Bạch Cẩn Nghi có chút không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, cúi đầu uống một ngụm cà phê, hàm hồ nói, “Cũng không có gì, chỉ là nghe Gia Lan nói, tình trạng của Tống Cẩm Ninh đã tốt hơn nhiều, nói không chừng còn có thể khôi phục thần trí thôi.”
“Ồ.” Bạch Duyệt Nhiên kéo dài giọng, “Chỉ thế thôi sao?”
“Đương nhiên. Cháu nghĩ xem, lúc trước cô là bạn tốt nhất của bà ta, nhưng bây giờ, bà ta đã ly hôn, cô thì lại ở cùng với chồng trước của bà ta…” Bạch Cẩn Nghi có chút bực bội nói. Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Kiến Thành, “Anh cả, em muốn chia tay với Hoắc Quan Thần.”
“Không được.” Bạch Kiến Thành quả quyết phản đối, “Các em đã ở với nhau gần mười năm, hơn nữa nhà họ Hoắc đang vào thời kỳ đỉnh cao, em không thể quá tùy hứng như vậy.”
Bạch Cẩn Nghi mệt mỏi ngồi trên ghế xô-pha, nhìn lên trần thư phòng đến xuất thần. Nếu như là Hoắc Quan Nguyên, kể cả có phải làm kẻ thứ ba bà ta cũng nguyện ý, chỉ cần ông ta bằng lòng muốn bà ta…
Nhưng lại là Hoắc Quan Thần… Không thể nói ông ta không tốt, đã nhiều năm như vậy, đương nhiên Hoắc Quan Thần đối xử với bà ta còn tốt hơn cả Hoắc Quan Nguyên đối với bà ta, nhưng cuối cùng trong lòng bà ta vẫn còn một chút suy nghĩ không dẹp đi được.
Có điều, trên đời này đã không còn Hoắc Quan Nguyên nữa, cho nên, chuyện ở cùng với Hoắc Quan Thần cũng không thể không tiếp nhận.
Bạch Cẩn Nghi suy nghĩ hồi lâu, nhắm mắt lại nói, “Em có thể đính hôn với Hoắc Quan Thần, nhưng chuyện kết hôn thì không vội. Dù sao ông ta cũng đã có con trai rồi.”
Mà ở tuổi của bà ta đã không thể sinh con được nữa, cho nên kết hôn hay không cũng không còn quan trọng.
Bạch Kiến Thành nặng nề liếc nhìn bà ta một cái, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói, “Vậy cứ đính hôn trước đã. Mấy ngày này em nhớ đi tới nhà họ Hoắc, nói chuyện với Hoắc Quan Thần đi.”
“Em biết rồi.”
Bạch Cẩn Nghi uống một hơi cạn sạch cà phê trong tay, đứng dậy cùng Bạch Trường Huy rời khỏi phòng làm việc của Bạch Kiến Thành.
Sau khi bọn họ rời đi, Bạch Duyệt Nhiên nhìn chằm chằm về hướng Bạch Cẩn Nghi biến mất, khẽ nói với Bạch Kiến Thành, “Bố, con cảm thấy cô còn giấu giếm chúng ta chuyện gì đó.”
Bạch Kiến Thành cũng biết chút ít về chuyện năm đó, ông ta khẽ “Ừ” một tiếng, “Con đừng để ý, con phải ra sức nhiều hơn bên phía Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng đi. Còn nữa, em họ Bạch Sảng mấy ngày nữa sẽ về nước, con nhớ thu dọn một căn phòng trong nhà để nó về ở. Thím Hai của con mất sớm, chú Hai cũng không còn nữa, để một cô gái như như nó sống một mình bên ngoài bố không yên tâm.” “A Sảng về sao?” Bạch Duyệt Nhiên lộ vẻ vui mừng, “Thế thì tốt quá, con sẽ đi đón em ấy. Tới lúc đó bố cho con biết em ấy bay chuyến nào và ngày giờ nhé.”
***
Từ sau khi Cố Niệm Chi ngủ thiếp đi, không ngờ cô lại cũng giống Tống Cẩm Ninh, ngủ sâu mãi không tỉnh.
Cũng may là Trần Liệt và Diệp Tử Đàn vẫn ở đây, các thiết bị y tế và thuốc men cũng đầy đủ, Cố Niệm Chi mê man nhưng vẫn luôn được giám sát chặt chẽ, sẽ không xuất hiện vấn đề sức khỏe nào khác.
Cô ngủ một mạch đến hôm nay là xế chiều ngày 30 tháng 12 mới tỉnh lại, không hề biết trong thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện như vậy.
Cố Niệm Chi ngồi dậy từ trên giường, cảm thấy toàn thân vô cùng uể oải. Cảm giác đau đớn đã sớm biến mất nhưng vẫn còn có chút mệt nhọc, có thể là do việc tái tạo tủy xương không nhanh được nên cả người cô vẫn hơi suy yếu.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trên ghế xô-pha đối diện giường xem tài liệu, nghe thấy tiếng động phía giường thì ngước mắt lên nhìn, thấy Cố Niệm Chi mặc áo thun đen của anh ngồi dậy.
Chiếc áo thun đen làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, trông nõn nà như phát sáng vậy. Vì là áo của Hoắc Thiệu Hằng cho nên kích thước cổ áo hơi to so với khung xương nhỏ bé của Cố Niệm Chi.
Cô duỗi lưng một cái, khi hạ cánh tay xuống, chiếc áo thun đen cũng hạ xuống theo, lộ ra xương quai xanh xinh xắn, trắng muốt, thêm cả một mảng da thịt trắng nõn động lòng người phía dưới xương quai xanh nữa.
Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nhìn cô, tia sáng trong ánh mắt đen sâu thẳm như đã bị khóa lại, không thể thấy rõ được bất cứ tâm trạng và suy nghĩ nào của anh.
“Em tỉnh rồi à?”
Hoắc Thiệu Hằng để tài liệu xuống, ngồi ở mép giường đưa tay sờ trán cô.
Nhiệt độ bình thường, không sốt.
Cố Niệm Chi nhấc tay nắm lấy tay anh, khẽ bóp một cái, “Hoắc thiếu, em không sao.”
“Không đau chứ?” Hoắc Thiệu Hằng vẫn hỏi một câu, “Trần Liệt nói qua bốn mươi tám tiếng có thể dùng thuốc giảm đau.”
“Không đau, không đau chút nào ạ.” Cố Niệm Chi buông tay Hoắc Thiệu Hằng ra, quơ quơ cánh tay, “Anh nhìn này, em có thể cử động, chỉ là không có sức thôi, chỗ khớp nối có hơi bủn rủn.”
“Trần Liệt nói đó là hiện tượng bình thường.” Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng an tâm, “Em rửa mặt chút đi rồi ra ngoài ăn cơm tối.”
Cố Niệm Chi mở to hai mắt, nhìn về phía cửa sổ, “Giờ đang là lúc nào ạ?” “Em ngủ từ chiều ngày 27, đến chiều ngày 30, suýt chút nữa thì ngủ qua năm mới luôn.” Hoắc Thiệu Hằng xoa xoa đầu cô, “Đứng lên đi. Ăn nhiều một chút cho lại sức.”
Cố Niệm Chi hít một lạnh, hỏi lại: “Em ngủ suốt ba ngày ba đêm á?!” Lúc này cô mới thấy rõ ống truyền tĩnh mạch trên tay mình, ngửa đầu thấy bên giường còn có một cái khung sắt treo dịch truyền tạm thời, không khỏi há hốc mồm không biết nói gì.
“Anh gọi Tử Đàn tới gỡ ống truyền cho em.” Hoắc Thiệu Hằng ấn vào máy bộ đàm ở đầu giường, “Bác sĩ Diệp, Niệm Chi tỉnh rồi.”
“Cuối cùng cũng tỉnh sao? Quá tốt rồi, tôi lập tức tới ngay.” Tiếng Diệp Tử Đàn truyền ra từ bên trong máy bộ đàm.
Diệp Tử Đàn chạy đến rất nhanh, tháo ống truyền dịch cho Cố Niệm Chi.
Sau khi cô ấy đi rồi, Cố Niệm Chi vén chăn muốn xuống giường.
Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng đứng lên, ánh mắt nhìn lướt qua bắp đùi thon dài và trắng nõn của Cố Niệm Chi, “Về sau không được mặc kiểu thế này đi lại lung tung nữa nhé, khắp nơi đều có vệ binh và camera đấy.”
“A?” Cố Niệm Chi vội chui lại vào trong chăn, động tác còn nhanh hơn cả con thỏ con bị giật mình, “Nơi này có camera ạ?!”
“… Trong này thì không có.” Hoắc Thiệu Hằng xoay người cầm tập tài liệu ban nãy của mình lên, “Phòng ngủ và phòng tắm đều không có.”
“Xùy… làm em sợ muốn chết.” Cố Niệm Chi vỗ vỗ ngực mình, “Hoắc thiếu anh lắp nhiều camera ở nơi này làm gì thế? Cảm giác thật kỳ quái.”
“Đây là dinh thự của lãnh đạo cao nhất của Cục tác chiến đặc biệt, có lắp nhiều camera hơn nữa cũng không đủ.” Hoắc Thiệu Hằng cầm tài liệu đi ra ngoài, “Em mau dậy đi, Trần Liệt còn muốn kiểm tra thân thể em một lần nữa đấy!”
Cố Niệm Chi vội vàng đáp một tiếng rồi vọt vào phòng tắm. Thấy mặt mình ngủ đến mức bóng loáng cả dầu, cô lại tiện tay đắp mặt nạ một cái cho sạch sẽ.
Ngay khi cô tìm thấy loại mặt nạ mình thường dùng trong ngăn kéo nhỏ ở phòng tắm, trong lòng cô cao hứng vô cùng, thích thú nghĩ: Cho dù cô đã trưởng thành nhưng Hoắc thiếu cũng không hề quên trách nhiệm người giám hộ của mình.
***
Trần Liệt mang theo dụng cụ vui vẻ đi tới, suýt chút nữa bị khuôn mặt đắp mặt nạ đen của cô dọa cho ngã bổ nhào.
“Được rồi, được rồi, cũng đủ thời gian rồi, để em đi rửa.” Cố Niệm Chi vội vàng đi vào phòng tắm rửa sạch lớp mặt nạ, thấy da mình đã tốt hơn nhiều rồi.
Trần Liệt lắp lên người cô các loại dụng cụ, nối tiếp với đầu, tim và mạch đập của cô, đo đạc sự thay đổi trong các số liệu sức khỏe của cô.
Không ngoài dự đoán của anh ta, Cố Niệm Chi đã khôi phục vô cùng tốt, ngoại trừ có chút thiếu máu thì không hề có các di chứng khác.
Hơn nữa, năng lực hồi phục từ các tế bào của cô đặc biệt mạnh mẽ, kể cả không cho cô ăn uống bồi bổ thì một thời gian sau, lượng máu của cô cũng sẽ tự động tăng trở lại, thể chất cũng sẽ tự động được tăng cường.
“Chậc chậc, thật sự là quá lợi hại!”
Trần Liệt xem từng mục số liệu đang được in ra trên giấy. Anh ta xem một hồi lâu, khi đã nhớ rõ không ít số liệu điển hình mới đốt tất cả đi.
“Em không sao chứ?” Cố Niệm Chi lo lắng hỏi, “Em không cảm thấy không thoải mái.”
“Không có việc gì, không có việc gì, một chút cũng không có.” Trần Liệt cười ha hả đáp, xong lại nói tiếp, “May mà có em giúp đỡ, tình trạng của bác Tống cũng rất ổn định, không có phản ứng bài xích dị thể, mọi chuyện đều tốt. Chỉ cần chờ bác ấy tỉnh lại nữa thôi.”
Cố Niệm Chi rất vui mừng, chờ đến khi tháo hết mọi dụng cụ trên người xuống, cô cũng vào phòng phẫu thuật B thăm Tống Cẩm Ninh một chút.
Quả nhiên khí sắc của bà tốt hơn lúc trước rất nhiều, hơi thở đều đặn và thông thuận, dung mạo khi ngủ của bà cũng đẹp đến nỗi người ta không nói nên lời.
Cố Niệm Chi không kìm được, dùng tay chạm nhẹ vào trán Tống Cẩm Ninh nói, “Thật sự là giống như người đẹp ngủ trong rừng vậy. Có phải bác đang chờ hoàng tử tới hôn để tỉnh dậy không?”
“Nói linh tinh gì đấy? Đọc truyện cổ tích nhiều nên “lậm” rồi sao.” Trần Liệt khinh bỉ nhìn cô, “Nào bé thần đồng, mau tới giúp anh xử lý một bộ số liệu đi.” Trần Liệt vẫy vẫy tay với cô.
Cố Niệm Chi quay người đi về phía Trần Liệt, không nhìn thấy bàn tay Tống Cẩm Ninh trên ghế phẫu thuật đột nhiên run lên mấy lần, sau đó mí mắt giật giật rồi chậm rãi mở mắt ra.
Trong đám con cháu đời kế tiếp của nhà họ Bạch, thành tựu và chức vị của Bạch Duyệt Nhiên cũng coi như là cao nhất. Mặc dù cô không phải con trai nhưng còn hơn chán vạn con trai của người khác.
Bạch Kiến Thành cũng không có thành kiến với chuyện con trai con gái, chỉ cần là con của Bạch Kiến Thành ông thì sẽ được ông trợ giúp toàn lực.
“Duyệt Nhiên nói rất có lý. Bởi vì chuyện của chú Hai, nhà họ Bạch chúng ta rất bị động rồi.” Bạch Kiến Thành mệt mỏi lắc đầu, “Chú Ba và Cẩn Nghi, hai người thu mình một chút đi. Cẩn Nghi, cô nên tìm cách nhanh chóng kết hôn với Hoắc Quan Thần, không nên kéo dài nữa.”
Tâm trạng của Bạch Cẩn Nghi lập tức trở nên rất tệ.
Nhưng có cháu chắt trước mặt, bà ta không tiện phát tác tâm trạng mình, chỉ ngồi trên ghế xô-pha cúi đầu yên lặng uống cà phê.
Bạch Duyệt Nhiên ngồi xuống bên cạnh bà ta, nói với vẻ rất khinh thường, “Cô à, cô đừng nghe lời Hoắc Gia Lan. Với chút đầu óc đó của cô ta, cô ta cũng chỉ nghĩ được đến mấy chuyện trai trai gái gái thôi. Hoắc thiếu không phải loại người như vậy, Cố Niệm Chi là nhiệm vụ của anh ấy, anh ấy lại là người giám hộ nữa. Dùng Cố Niệm Chi để uy hiếp Hoắc thiếu sao, không biết Hoắc Gia Lan làm thế nào mà có thể nghĩ ra được cái ý kiến đó nữa?”
“… Cháu cảm thấy bọn họ không phải quan hệ đó à? Nhưng theo Gia Lan nói, hai người bọn họ ở chung trong một bộ phòng khép kín ở nhà họ Hoắc, hơn nữa cử chỉ còn thân mật, có vài nét mặt không giả được đâu.”
Bạch Cẩn Nghi cầm cà phê kinh ngạc hỏi.
Cứ tưởng rằng nắm được một nhược điểm của Hoắc Thiệu Hằng, không ngờ là vẫn không đáng tin cậy.
Hoắc Thiệu Hằng thật sự là một nhân vật cứng rắn, một nhân vật cứng rắn đến không tìm được nhược điểm, muốn đối phó anh ta đúng là rất đau đầu.
“Hoắc thiếu nuôi Cố Niệm Chi sáu năm, chắc chắn cũng phải có cảm tình. Nhưng tình cảm này đem ra mà so sánh với nhiệm vụ của anh ấy, so sánh với lợi ích quốc gia thì không bằng một cái rắm. Cháu hiểu rất rõ Hoắc thiếu, chắc chắn anh ấy không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ.”
Bạch Duyệt Nhiên luôn cảm thấy về bản chất, mình và Hoắc Thiệu Hằng là cùng một loại người. Bởi vì bọn họ quá giống nhau, cho nên vẫn luôn không có phản ứng hóa học gì được. Nếu không thì ông bố Bạch Kiến Thành của cô đã muốn tác hợp cô với Hoắc Thiệu Hằng từ lâu rồi.
“Thế Tống Cẩm Ninh thì xử lý thế nào bây giờ?” Bạch Cẩn Nghi lo lắng như kiến bò chảo nóng, “Hoắc thiếu nhiều năm chưa về nhà, giờ về một cái lập tức đưa bà ta đi, cô vẫn lo cậu ta đang âm mưu chuyện gì đó…”
“Cô à, sao cô lại lo lắng chuyện Hoắc thiếu gặp gỡ mẹ mình như thế?” Bạch Duyệt Nhiên nhìn thẳng vào Bạch Cẩn Nghi, “Cô còn có chuyện gì giấu cháu, bố và chú Ba đúng không?”
Bạch Cẩn Nghi có chút không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, cúi đầu uống một ngụm cà phê, hàm hồ nói, “Cũng không có gì, chỉ là nghe Gia Lan nói, tình trạng của Tống Cẩm Ninh đã tốt hơn nhiều, nói không chừng còn có thể khôi phục thần trí thôi.”
“Ồ.” Bạch Duyệt Nhiên kéo dài giọng, “Chỉ thế thôi sao?”
“Đương nhiên. Cháu nghĩ xem, lúc trước cô là bạn tốt nhất của bà ta, nhưng bây giờ, bà ta đã ly hôn, cô thì lại ở cùng với chồng trước của bà ta…” Bạch Cẩn Nghi có chút bực bội nói. Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Kiến Thành, “Anh cả, em muốn chia tay với Hoắc Quan Thần.”
“Không được.” Bạch Kiến Thành quả quyết phản đối, “Các em đã ở với nhau gần mười năm, hơn nữa nhà họ Hoắc đang vào thời kỳ đỉnh cao, em không thể quá tùy hứng như vậy.”
Bạch Cẩn Nghi mệt mỏi ngồi trên ghế xô-pha, nhìn lên trần thư phòng đến xuất thần. Nếu như là Hoắc Quan Nguyên, kể cả có phải làm kẻ thứ ba bà ta cũng nguyện ý, chỉ cần ông ta bằng lòng muốn bà ta…
Nhưng lại là Hoắc Quan Thần… Không thể nói ông ta không tốt, đã nhiều năm như vậy, đương nhiên Hoắc Quan Thần đối xử với bà ta còn tốt hơn cả Hoắc Quan Nguyên đối với bà ta, nhưng cuối cùng trong lòng bà ta vẫn còn một chút suy nghĩ không dẹp đi được.
Có điều, trên đời này đã không còn Hoắc Quan Nguyên nữa, cho nên, chuyện ở cùng với Hoắc Quan Thần cũng không thể không tiếp nhận.
Bạch Cẩn Nghi suy nghĩ hồi lâu, nhắm mắt lại nói, “Em có thể đính hôn với Hoắc Quan Thần, nhưng chuyện kết hôn thì không vội. Dù sao ông ta cũng đã có con trai rồi.”
Mà ở tuổi của bà ta đã không thể sinh con được nữa, cho nên kết hôn hay không cũng không còn quan trọng.
Bạch Kiến Thành nặng nề liếc nhìn bà ta một cái, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói, “Vậy cứ đính hôn trước đã. Mấy ngày này em nhớ đi tới nhà họ Hoắc, nói chuyện với Hoắc Quan Thần đi.”
“Em biết rồi.”
Bạch Cẩn Nghi uống một hơi cạn sạch cà phê trong tay, đứng dậy cùng Bạch Trường Huy rời khỏi phòng làm việc của Bạch Kiến Thành.
Sau khi bọn họ rời đi, Bạch Duyệt Nhiên nhìn chằm chằm về hướng Bạch Cẩn Nghi biến mất, khẽ nói với Bạch Kiến Thành, “Bố, con cảm thấy cô còn giấu giếm chúng ta chuyện gì đó.”
Bạch Kiến Thành cũng biết chút ít về chuyện năm đó, ông ta khẽ “Ừ” một tiếng, “Con đừng để ý, con phải ra sức nhiều hơn bên phía Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng đi. Còn nữa, em họ Bạch Sảng mấy ngày nữa sẽ về nước, con nhớ thu dọn một căn phòng trong nhà để nó về ở. Thím Hai của con mất sớm, chú Hai cũng không còn nữa, để một cô gái như như nó sống một mình bên ngoài bố không yên tâm.” “A Sảng về sao?” Bạch Duyệt Nhiên lộ vẻ vui mừng, “Thế thì tốt quá, con sẽ đi đón em ấy. Tới lúc đó bố cho con biết em ấy bay chuyến nào và ngày giờ nhé.”
***
Từ sau khi Cố Niệm Chi ngủ thiếp đi, không ngờ cô lại cũng giống Tống Cẩm Ninh, ngủ sâu mãi không tỉnh.
Cũng may là Trần Liệt và Diệp Tử Đàn vẫn ở đây, các thiết bị y tế và thuốc men cũng đầy đủ, Cố Niệm Chi mê man nhưng vẫn luôn được giám sát chặt chẽ, sẽ không xuất hiện vấn đề sức khỏe nào khác.
Cô ngủ một mạch đến hôm nay là xế chiều ngày 30 tháng 12 mới tỉnh lại, không hề biết trong thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện như vậy.
Cố Niệm Chi ngồi dậy từ trên giường, cảm thấy toàn thân vô cùng uể oải. Cảm giác đau đớn đã sớm biến mất nhưng vẫn còn có chút mệt nhọc, có thể là do việc tái tạo tủy xương không nhanh được nên cả người cô vẫn hơi suy yếu.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trên ghế xô-pha đối diện giường xem tài liệu, nghe thấy tiếng động phía giường thì ngước mắt lên nhìn, thấy Cố Niệm Chi mặc áo thun đen của anh ngồi dậy.
Chiếc áo thun đen làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, trông nõn nà như phát sáng vậy. Vì là áo của Hoắc Thiệu Hằng cho nên kích thước cổ áo hơi to so với khung xương nhỏ bé của Cố Niệm Chi.
Cô duỗi lưng một cái, khi hạ cánh tay xuống, chiếc áo thun đen cũng hạ xuống theo, lộ ra xương quai xanh xinh xắn, trắng muốt, thêm cả một mảng da thịt trắng nõn động lòng người phía dưới xương quai xanh nữa.
Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nhìn cô, tia sáng trong ánh mắt đen sâu thẳm như đã bị khóa lại, không thể thấy rõ được bất cứ tâm trạng và suy nghĩ nào của anh.
“Em tỉnh rồi à?”
Hoắc Thiệu Hằng để tài liệu xuống, ngồi ở mép giường đưa tay sờ trán cô.
Nhiệt độ bình thường, không sốt.
Cố Niệm Chi nhấc tay nắm lấy tay anh, khẽ bóp một cái, “Hoắc thiếu, em không sao.”
“Không đau chứ?” Hoắc Thiệu Hằng vẫn hỏi một câu, “Trần Liệt nói qua bốn mươi tám tiếng có thể dùng thuốc giảm đau.”
“Không đau, không đau chút nào ạ.” Cố Niệm Chi buông tay Hoắc Thiệu Hằng ra, quơ quơ cánh tay, “Anh nhìn này, em có thể cử động, chỉ là không có sức thôi, chỗ khớp nối có hơi bủn rủn.”
“Trần Liệt nói đó là hiện tượng bình thường.” Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng an tâm, “Em rửa mặt chút đi rồi ra ngoài ăn cơm tối.”
Cố Niệm Chi mở to hai mắt, nhìn về phía cửa sổ, “Giờ đang là lúc nào ạ?” “Em ngủ từ chiều ngày 27, đến chiều ngày 30, suýt chút nữa thì ngủ qua năm mới luôn.” Hoắc Thiệu Hằng xoa xoa đầu cô, “Đứng lên đi. Ăn nhiều một chút cho lại sức.”
Cố Niệm Chi hít một lạnh, hỏi lại: “Em ngủ suốt ba ngày ba đêm á?!” Lúc này cô mới thấy rõ ống truyền tĩnh mạch trên tay mình, ngửa đầu thấy bên giường còn có một cái khung sắt treo dịch truyền tạm thời, không khỏi há hốc mồm không biết nói gì.
“Anh gọi Tử Đàn tới gỡ ống truyền cho em.” Hoắc Thiệu Hằng ấn vào máy bộ đàm ở đầu giường, “Bác sĩ Diệp, Niệm Chi tỉnh rồi.”
“Cuối cùng cũng tỉnh sao? Quá tốt rồi, tôi lập tức tới ngay.” Tiếng Diệp Tử Đàn truyền ra từ bên trong máy bộ đàm.
Diệp Tử Đàn chạy đến rất nhanh, tháo ống truyền dịch cho Cố Niệm Chi.
Sau khi cô ấy đi rồi, Cố Niệm Chi vén chăn muốn xuống giường.
Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng đứng lên, ánh mắt nhìn lướt qua bắp đùi thon dài và trắng nõn của Cố Niệm Chi, “Về sau không được mặc kiểu thế này đi lại lung tung nữa nhé, khắp nơi đều có vệ binh và camera đấy.”
“A?” Cố Niệm Chi vội chui lại vào trong chăn, động tác còn nhanh hơn cả con thỏ con bị giật mình, “Nơi này có camera ạ?!”
“… Trong này thì không có.” Hoắc Thiệu Hằng xoay người cầm tập tài liệu ban nãy của mình lên, “Phòng ngủ và phòng tắm đều không có.”
“Xùy… làm em sợ muốn chết.” Cố Niệm Chi vỗ vỗ ngực mình, “Hoắc thiếu anh lắp nhiều camera ở nơi này làm gì thế? Cảm giác thật kỳ quái.”
“Đây là dinh thự của lãnh đạo cao nhất của Cục tác chiến đặc biệt, có lắp nhiều camera hơn nữa cũng không đủ.” Hoắc Thiệu Hằng cầm tài liệu đi ra ngoài, “Em mau dậy đi, Trần Liệt còn muốn kiểm tra thân thể em một lần nữa đấy!”
Cố Niệm Chi vội vàng đáp một tiếng rồi vọt vào phòng tắm. Thấy mặt mình ngủ đến mức bóng loáng cả dầu, cô lại tiện tay đắp mặt nạ một cái cho sạch sẽ.
Ngay khi cô tìm thấy loại mặt nạ mình thường dùng trong ngăn kéo nhỏ ở phòng tắm, trong lòng cô cao hứng vô cùng, thích thú nghĩ: Cho dù cô đã trưởng thành nhưng Hoắc thiếu cũng không hề quên trách nhiệm người giám hộ của mình.
***
Trần Liệt mang theo dụng cụ vui vẻ đi tới, suýt chút nữa bị khuôn mặt đắp mặt nạ đen của cô dọa cho ngã bổ nhào.
“Được rồi, được rồi, cũng đủ thời gian rồi, để em đi rửa.” Cố Niệm Chi vội vàng đi vào phòng tắm rửa sạch lớp mặt nạ, thấy da mình đã tốt hơn nhiều rồi.
Trần Liệt lắp lên người cô các loại dụng cụ, nối tiếp với đầu, tim và mạch đập của cô, đo đạc sự thay đổi trong các số liệu sức khỏe của cô.
Không ngoài dự đoán của anh ta, Cố Niệm Chi đã khôi phục vô cùng tốt, ngoại trừ có chút thiếu máu thì không hề có các di chứng khác.
Hơn nữa, năng lực hồi phục từ các tế bào của cô đặc biệt mạnh mẽ, kể cả không cho cô ăn uống bồi bổ thì một thời gian sau, lượng máu của cô cũng sẽ tự động tăng trở lại, thể chất cũng sẽ tự động được tăng cường.
“Chậc chậc, thật sự là quá lợi hại!”
Trần Liệt xem từng mục số liệu đang được in ra trên giấy. Anh ta xem một hồi lâu, khi đã nhớ rõ không ít số liệu điển hình mới đốt tất cả đi.
“Em không sao chứ?” Cố Niệm Chi lo lắng hỏi, “Em không cảm thấy không thoải mái.”
“Không có việc gì, không có việc gì, một chút cũng không có.” Trần Liệt cười ha hả đáp, xong lại nói tiếp, “May mà có em giúp đỡ, tình trạng của bác Tống cũng rất ổn định, không có phản ứng bài xích dị thể, mọi chuyện đều tốt. Chỉ cần chờ bác ấy tỉnh lại nữa thôi.”
Cố Niệm Chi rất vui mừng, chờ đến khi tháo hết mọi dụng cụ trên người xuống, cô cũng vào phòng phẫu thuật B thăm Tống Cẩm Ninh một chút.
Quả nhiên khí sắc của bà tốt hơn lúc trước rất nhiều, hơi thở đều đặn và thông thuận, dung mạo khi ngủ của bà cũng đẹp đến nỗi người ta không nói nên lời.
Cố Niệm Chi không kìm được, dùng tay chạm nhẹ vào trán Tống Cẩm Ninh nói, “Thật sự là giống như người đẹp ngủ trong rừng vậy. Có phải bác đang chờ hoàng tử tới hôn để tỉnh dậy không?”
“Nói linh tinh gì đấy? Đọc truyện cổ tích nhiều nên “lậm” rồi sao.” Trần Liệt khinh bỉ nhìn cô, “Nào bé thần đồng, mau tới giúp anh xử lý một bộ số liệu đi.” Trần Liệt vẫy vẫy tay với cô.
Cố Niệm Chi quay người đi về phía Trần Liệt, không nhìn thấy bàn tay Tống Cẩm Ninh trên ghế phẫu thuật đột nhiên run lên mấy lần, sau đó mí mắt giật giật rồi chậm rãi mở mắt ra.
Bình luận facebook