Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231: Người so với người lại khiến người ta tức chết (2)
“À, cái này thì đúng là tôi sai thật, nhưng cũng không sao cả. Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên tôi làm phẫu thuật kiểu này, cho nên có tính toán sai sót cũng là chuyện rất bình thường.” Trần Liệt nói một cách trâng tráo rồi bước sang bên cạnh một bước nhường đường cho anh, “Anh vào đi, bác Tống đang ở bên trong đợi anh đấy!” Bộ dạng giống như đang tránh né liên đới vậy.
Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay trong túi quần, yên lặng đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật B hồi lâu.
Trần Liệt liếc mắt ra hiệu cho Cố Niệm Chi một cái, hai người cùng gật đầu rồi lén lén lút lút rời khỏi khu vực của phòng phẫu thuật A và B, chạy ra ngoài cửa phòng rồi đóng chặt cửa chính lại.
“… Như thế này được rồi chứ?” Cố Niệm Chi dáo dác nhìn xung quanh như có điều khuất tất, “Sẽ không bị người khác nhìn thấy đâu nhỉ?”
“Những chỗ công cộng trong dinh thự này đều được lắp máy quay và máy ghi âm cả.” Trần Liệt nhìn thẳng về phía trước, cười híp mắt nói, giọng vô cùng nhỏ nhưng Cố Niệm Chi đứng ngay cạnh anh ta nên vẫn nghe được.
“Hoá ra là thật à…”
Cố Niệm Chi lẩm bẩm một câu rồi không nói thêm gì nữa.
“Em nói muốn phân tích dữ liệu với anh mà, nhanh lên nhanh lên, đừng có đứng đực ra đấy nữa!”
Trần Liệt đẩy vai Cố Niệm Chi rồi đuổi cô sang phòng làm việc nhỏ khác ở bên cạnh để làm việc cho anh ta.
***
Bên ngoài cửa phòng phẫu thuật B, cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng vẫn nhịn cái cảm giác muốn hút một điếu thuốc xuống, đưa tay đẩy cửa căn phòng.
Trên trần có lắp vài chiếc bóng âm trần làm cho căn phòng không có cửa sổ này vẫn sáng trưng như thường.
Một người phụ nữ đẹp đến mức khiến người ta không thốt nên lời mặc một bộ quần áo bệnh nhân trắng muốt, ngồi dựa vào ghế phẫu thuật. Bà hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt giống như đang chờ đợi cũng giống như đang tò mò, còn có thêm cả chút bồn chồn, lo âu nữa.
Đây chính là dáng vẻ người mẹ trong trí nhớ của anh.
Tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng bỗng bình tĩnh hẳn.
Anh sải bước đi vào, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tống Cẩm Ninh ngẩng đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao to, nghiêm nghị bước vào.
Khi anh nâng mắt lên nhìn bà thì bà chợt đứng hình trong giây lát.
Chàng trai đẹp đến tột cùng này thật sự là Hoắc Thiệu Hằng, con trai của bà sao?
Trong trí nhớ của bà, Thiệu Hằng vẫn là cậu bé mười hai tuổi tuấn tú, trầm tĩnh, không thích nói chuyện mấy. Nhưng vào lúc người mẹ là bà đây bận tối mắt tối mũi ở phòng thí nghiệm không có thời gian đón sinh nhật với cậu thì cậu sẽ tự mình ôm bánh sinh nhật rồi lén lút bắt mấy chặng xe bus đến phòng thí nghiệm tìm bà, chỉ vì để được ăn bánh sinh nhật cùng với bà. Quanh năm suốt tháng, người con trai này chỉ yêu cầu bà một điều duy nhất như vậy thôi.
Bà vẫn còn nhớ, ngày phòng thí nghiệm phát nổ vào mười sáu năm trước ấy, cũng chính là ngày trước sinh nhật của Hoắc Thiệu Hằng một hôm.
Chỉ vì bà muốn sớm hoàn thành thí nghiệm để hôm sau có thể đón sinh nhật với cậu, cùng nhau ngồi xuống ăn bánh sinh nhật. Nhưng không thể ngờ rằng sự chờ đợi này lại kéo dài đến tận mười sáu năm sau.Cậu bé khi đó đã khôn lớn thành cậu thanh niên trưởng thành, chín chắn, đã không còn là cậu bé trong ký ức của bà nữa.
Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi bước tới rồi ngồi xuống một chiếc ghế mềm bên cạnh bàn mổ, biểu cảm trên mặt cũng đã bình thường trở lại.
Anh khẽ gật đầu với Tổng Cẩm Ninh, “Bà Tống tỉnh rồi à?”
Câu “bà Tống” này khiến Tống Cẩm Ninh trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng một lúc lâu mới gượng gạo cười khổ nói: “… Thiệu Hằng à? Con đã lớn vậy rồi ư? Mẹ vốn còn định hôm sau sẽ cùng ăn bánh sinh nhật với con nữa cơ đấy!”
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi cứng lại nhưng nét mặt vẫn rất tự nhiên, nói: “Mẹ nhớ lại rồi à?”
“Ừ.”
Tống Cẩm Ninh đưa tay ra muốn xoa đầu Hoắc Thiệu Hằng nhưng anh lại chỉ ngồi yên tại chỗ chứ không có ý định cúi đầu tới gần.
Bà chỉ có thể ngượng ngùng thu tay lại, ánh mắt nhìn anh dường như không biết chán rồi lại nói: “Con đã lớn thế này ư…”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mỉm cười, “Mười sáu năm, đương nhiên phải lớn chứ.” Vừa dứt câu, anh lại nói tiếp: “Mấy năm nay mẹ cũng chịu khổ nhiều quá.”
“Chịu khổ á?” Tống Cẩm Ninh hơi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi lại: “Ý con là mẹ bị thương nên bệnh suốt bằng ấy năm à?”
Hoắc Thiệu Hằng ngây người. Thì ra đây chính là “vui mừng” mà Trần Liệt nói à?
Tuy Tống Cẩm Ninh đã tỉnh lại nhưng lại quên hết những chuyện xảy ra trong mười sáu năm qua sao?
Suy nghĩ của Hoắc Thiệu Hằng chỉ hỗn loạn trong giây lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ tới một chuyện khác.Nếu Tống Cẩm Ninh tỉnh lại có thể nhớ được chuyện đã xảy ra ở phòng thí nghiệm trước khi có sự cố, vậy chẳng phải là Bộ Quốc phòng cũng có thể tìm ra nguyên nhân thất bại thực sự của mười sáu năm trước hay sao?
Thảo nào mà Trần Liệt lại rời khỏi phòng phẫu thuật, ngay cả Cố Niệm Chi cũng bị kéo đi chỉ để lại hai mẹ con bọn họ.
Vậy cũng có nghĩa là Trần Liệt đang bày tỏ thái độ rằng anh ta không cần và cũng không muốn biết về sự việc năm đó. Chuyện năm đó là bí mật của Bộ Quốc phòng, đồng thời cũng là bí mật của phòng thí nghiệm, hẳn là nên do Hoắc Thiệu Hằng chia sẻ cùng Tống Cẩm Ninh mới phải.
Điều Hoắc Thiệu Hằng nghĩ tới thậm chí còn xa hơn cả Trần Liệt. Anh biết rằng, muộn nhất là sau Tết, tin tức Tống Cẩm Ninh tỉnh lại sẽ bị lộ ra ngoài. Đến lúc đó sẽ có vô số người muốn dốc toàn lực tới cướp Tống Cẩm Ninh đi.
Tác dụng duy nhất của Tống Cẩm Ninh đối với những người đó cũng chính là sự cố xảy ra với phòng thí nghiệm của bố bà. Nếu phần trí nhớ đó của bà vẫn còn đầy đủ không thiếu sót gì thì bà không chỉ có thể mở ra bí mật bao năm nay trong lòng mọi người, mà còn có thể phục hồi lại toàn bộ các thông số thí nghiệm để khởi động lại thí nghiệm tuyệt mật năm ấy. Công dụng của cái sau thực sự còn lớn hơn cái trước rất nhiều.
Có thí nghiệm nào mà chưa từng thất bại không? Về mặt này, Bộ Quốc phòng lại hiểu rất rõ. Để thí nghiệm đạt được thành công, thậm chí bọn họ có thể không quan tâm những gì đã xảy ra trước đó. Chỉ cần ai đó có thể gây dựng lại thí nghiệm kia, hơn nữa có thể thí nghiệm thành công thì cho dù đã phạm phải sai lầm tày trời cũng sẽ có thể được tha thứ, được xóa sạch.
Cho nên để đánh lạc hướng sự chú ý của những người đó đối với Tống Cẩm Ninh, Hoắc Thiệu Hằng cũng không ngại gánh vác một phần hỏa lực giúp bà.
Anh rất quyết đoán, chớp mắt một cái, trong đầu đã vạch ra kế hoạch rõ ràng.
“Sau khi bị thương từ sự cố ở phòng thí nghiệm lần đó, mẹ đã mắc phải một căn bệnh rất kỳ quái, chỉ có ký ức từ trước khi mười tám tuổi, mà mỗi một ngày kế tiếp đều sẽ quên hết những việc đã xảy ra vào ngày hôm trước. Cho nên, trí nhớ của mẹ vẫn luôn dừng lại ở năm mười tám tuổi.”
Hoắc Thiệu Hằng tóm tắt lại bệnh trạng của Tống Cẩm Ninh trong suốt mười sáu năm nay.
Tống Cẩm Ninh nghe xong càng nhíu mày chặt hơn rồi lẩm bẩm như tự nhủ: “Không ngờ lại thành như vậy à… Không ngờ lại thành như vậy… Xem ra, loại từ trường kia quả thực không bình thường chút nào.”
Bà là nhân viên thí nghiệm duy nhất còn tồn tại sau vụ nổ đột ngột của loại từ trường mạnh kia, cho nên bà cũng là người duy nhất còn sống mà biết rõ hậu quả của từ trường đó.
“Cụ thể vì sao lại như vậy thì con cũng không rõ. Bác sĩ đưa ra chẩn đoán là vì mẹ phải chịu đựng nỗi thất vọng và sự kích động cực lớn nên mới mắc phải căn bệnh về thần kinh nghiêm trọng như vậy.” Hoắc Thiệu Hằng liếc thấy đôi môi khô khốc của Tống Cẩm Ninh bèn đứng dậy rót một cốc nước lọc rồi đặt vào tay bà, “Cho nên, Bạch Cẩn Nghi đã chủ động xin kiêm chức làm bác sĩ tâm lý để điều trị bệnh về thần kinh này cho mẹ.”
“Bạch Cẩn Nghi á?” Hai tay Tống Cẩm Ninh ôm lấy cốc nước, hơi sững sờ, “Là Bạch Cẩn Nghi, bạn đại học của mẹ à? Là Bạch Cẩn Nghi mà lúc trước vẫn thường đến nhà chúng ta đó sao?”
“Vâng, là bà ấy.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, khuôn mặt không có biểu cảm gì, anh nói tiếp: “Hiện giờ, bà ta đang là bạn gái của bố, bạn gái chính thức được công khai.”
Tống Cẩm Ninh ngồi thẳng lưng trên ghế phẫu thuật, sau khi nghe được câu nói của Hoắc Thiệu Hằng, đầu óc bà trống rỗng mất vài giây, giống như một chiếc hòm trống không, không có bất kỳ đồ đạc gì vậy. Nhưng ngay sau đó, lại như có hàng ngàn hàng vạn con ong bay vào kêu ong ong ở bên trong khiến đầu bà choáng váng quay cuồng, sắc mặt thay đổi liên tục.
Nếu Trần Liệt ở đây thì tuyệt đối sẽ không để cho Hoắc Thiệu Hằng nói nhiều lời kích thích Tống Cẩm Ninh như vậy.
Nhưng đối với Hoắc Thiệu Hằng, mẹ anh luôn là một người phụ nữ rất kiên cường, nếu cứ giấu giấu giếm giếm những chuyện này mới là việc làm khiến bà phải chịu tổn thương lớn nhất.
“Con vừa mới nói gì mà mẹ nghe không rõ, con nói lại lần nữa xem nào.” Tống Cẩm Ninh nhã nhặn đặt cốc nước lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế phẫu thuật. Tuy sắc mặt vẫn trắng bệch như trước nhưng đã không còn thay đổi nữa, “Bố con vẫn còn là quân nhân chứ?”
“Đương nhiên ạ, bây giờ ông ấy đã là Thượng tướng rồi.” Hoắc Thiệu Hằng cụp mi mắt xuống, “Hơn nữa, ông ấy cũng đã ly hôn với mẹ từ mười năm trước.”
Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay trong túi quần, yên lặng đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật B hồi lâu.
Trần Liệt liếc mắt ra hiệu cho Cố Niệm Chi một cái, hai người cùng gật đầu rồi lén lén lút lút rời khỏi khu vực của phòng phẫu thuật A và B, chạy ra ngoài cửa phòng rồi đóng chặt cửa chính lại.
“… Như thế này được rồi chứ?” Cố Niệm Chi dáo dác nhìn xung quanh như có điều khuất tất, “Sẽ không bị người khác nhìn thấy đâu nhỉ?”
“Những chỗ công cộng trong dinh thự này đều được lắp máy quay và máy ghi âm cả.” Trần Liệt nhìn thẳng về phía trước, cười híp mắt nói, giọng vô cùng nhỏ nhưng Cố Niệm Chi đứng ngay cạnh anh ta nên vẫn nghe được.
“Hoá ra là thật à…”
Cố Niệm Chi lẩm bẩm một câu rồi không nói thêm gì nữa.
“Em nói muốn phân tích dữ liệu với anh mà, nhanh lên nhanh lên, đừng có đứng đực ra đấy nữa!”
Trần Liệt đẩy vai Cố Niệm Chi rồi đuổi cô sang phòng làm việc nhỏ khác ở bên cạnh để làm việc cho anh ta.
***
Bên ngoài cửa phòng phẫu thuật B, cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng vẫn nhịn cái cảm giác muốn hút một điếu thuốc xuống, đưa tay đẩy cửa căn phòng.
Trên trần có lắp vài chiếc bóng âm trần làm cho căn phòng không có cửa sổ này vẫn sáng trưng như thường.
Một người phụ nữ đẹp đến mức khiến người ta không thốt nên lời mặc một bộ quần áo bệnh nhân trắng muốt, ngồi dựa vào ghế phẫu thuật. Bà hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt giống như đang chờ đợi cũng giống như đang tò mò, còn có thêm cả chút bồn chồn, lo âu nữa.
Đây chính là dáng vẻ người mẹ trong trí nhớ của anh.
Tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng bỗng bình tĩnh hẳn.
Anh sải bước đi vào, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tống Cẩm Ninh ngẩng đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao to, nghiêm nghị bước vào.
Khi anh nâng mắt lên nhìn bà thì bà chợt đứng hình trong giây lát.
Chàng trai đẹp đến tột cùng này thật sự là Hoắc Thiệu Hằng, con trai của bà sao?
Trong trí nhớ của bà, Thiệu Hằng vẫn là cậu bé mười hai tuổi tuấn tú, trầm tĩnh, không thích nói chuyện mấy. Nhưng vào lúc người mẹ là bà đây bận tối mắt tối mũi ở phòng thí nghiệm không có thời gian đón sinh nhật với cậu thì cậu sẽ tự mình ôm bánh sinh nhật rồi lén lút bắt mấy chặng xe bus đến phòng thí nghiệm tìm bà, chỉ vì để được ăn bánh sinh nhật cùng với bà. Quanh năm suốt tháng, người con trai này chỉ yêu cầu bà một điều duy nhất như vậy thôi.
Bà vẫn còn nhớ, ngày phòng thí nghiệm phát nổ vào mười sáu năm trước ấy, cũng chính là ngày trước sinh nhật của Hoắc Thiệu Hằng một hôm.
Chỉ vì bà muốn sớm hoàn thành thí nghiệm để hôm sau có thể đón sinh nhật với cậu, cùng nhau ngồi xuống ăn bánh sinh nhật. Nhưng không thể ngờ rằng sự chờ đợi này lại kéo dài đến tận mười sáu năm sau.Cậu bé khi đó đã khôn lớn thành cậu thanh niên trưởng thành, chín chắn, đã không còn là cậu bé trong ký ức của bà nữa.
Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi bước tới rồi ngồi xuống một chiếc ghế mềm bên cạnh bàn mổ, biểu cảm trên mặt cũng đã bình thường trở lại.
Anh khẽ gật đầu với Tổng Cẩm Ninh, “Bà Tống tỉnh rồi à?”
Câu “bà Tống” này khiến Tống Cẩm Ninh trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng một lúc lâu mới gượng gạo cười khổ nói: “… Thiệu Hằng à? Con đã lớn vậy rồi ư? Mẹ vốn còn định hôm sau sẽ cùng ăn bánh sinh nhật với con nữa cơ đấy!”
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi cứng lại nhưng nét mặt vẫn rất tự nhiên, nói: “Mẹ nhớ lại rồi à?”
“Ừ.”
Tống Cẩm Ninh đưa tay ra muốn xoa đầu Hoắc Thiệu Hằng nhưng anh lại chỉ ngồi yên tại chỗ chứ không có ý định cúi đầu tới gần.
Bà chỉ có thể ngượng ngùng thu tay lại, ánh mắt nhìn anh dường như không biết chán rồi lại nói: “Con đã lớn thế này ư…”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mỉm cười, “Mười sáu năm, đương nhiên phải lớn chứ.” Vừa dứt câu, anh lại nói tiếp: “Mấy năm nay mẹ cũng chịu khổ nhiều quá.”
“Chịu khổ á?” Tống Cẩm Ninh hơi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi lại: “Ý con là mẹ bị thương nên bệnh suốt bằng ấy năm à?”
Hoắc Thiệu Hằng ngây người. Thì ra đây chính là “vui mừng” mà Trần Liệt nói à?
Tuy Tống Cẩm Ninh đã tỉnh lại nhưng lại quên hết những chuyện xảy ra trong mười sáu năm qua sao?
Suy nghĩ của Hoắc Thiệu Hằng chỉ hỗn loạn trong giây lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ tới một chuyện khác.Nếu Tống Cẩm Ninh tỉnh lại có thể nhớ được chuyện đã xảy ra ở phòng thí nghiệm trước khi có sự cố, vậy chẳng phải là Bộ Quốc phòng cũng có thể tìm ra nguyên nhân thất bại thực sự của mười sáu năm trước hay sao?
Thảo nào mà Trần Liệt lại rời khỏi phòng phẫu thuật, ngay cả Cố Niệm Chi cũng bị kéo đi chỉ để lại hai mẹ con bọn họ.
Vậy cũng có nghĩa là Trần Liệt đang bày tỏ thái độ rằng anh ta không cần và cũng không muốn biết về sự việc năm đó. Chuyện năm đó là bí mật của Bộ Quốc phòng, đồng thời cũng là bí mật của phòng thí nghiệm, hẳn là nên do Hoắc Thiệu Hằng chia sẻ cùng Tống Cẩm Ninh mới phải.
Điều Hoắc Thiệu Hằng nghĩ tới thậm chí còn xa hơn cả Trần Liệt. Anh biết rằng, muộn nhất là sau Tết, tin tức Tống Cẩm Ninh tỉnh lại sẽ bị lộ ra ngoài. Đến lúc đó sẽ có vô số người muốn dốc toàn lực tới cướp Tống Cẩm Ninh đi.
Tác dụng duy nhất của Tống Cẩm Ninh đối với những người đó cũng chính là sự cố xảy ra với phòng thí nghiệm của bố bà. Nếu phần trí nhớ đó của bà vẫn còn đầy đủ không thiếu sót gì thì bà không chỉ có thể mở ra bí mật bao năm nay trong lòng mọi người, mà còn có thể phục hồi lại toàn bộ các thông số thí nghiệm để khởi động lại thí nghiệm tuyệt mật năm ấy. Công dụng của cái sau thực sự còn lớn hơn cái trước rất nhiều.
Có thí nghiệm nào mà chưa từng thất bại không? Về mặt này, Bộ Quốc phòng lại hiểu rất rõ. Để thí nghiệm đạt được thành công, thậm chí bọn họ có thể không quan tâm những gì đã xảy ra trước đó. Chỉ cần ai đó có thể gây dựng lại thí nghiệm kia, hơn nữa có thể thí nghiệm thành công thì cho dù đã phạm phải sai lầm tày trời cũng sẽ có thể được tha thứ, được xóa sạch.
Cho nên để đánh lạc hướng sự chú ý của những người đó đối với Tống Cẩm Ninh, Hoắc Thiệu Hằng cũng không ngại gánh vác một phần hỏa lực giúp bà.
Anh rất quyết đoán, chớp mắt một cái, trong đầu đã vạch ra kế hoạch rõ ràng.
“Sau khi bị thương từ sự cố ở phòng thí nghiệm lần đó, mẹ đã mắc phải một căn bệnh rất kỳ quái, chỉ có ký ức từ trước khi mười tám tuổi, mà mỗi một ngày kế tiếp đều sẽ quên hết những việc đã xảy ra vào ngày hôm trước. Cho nên, trí nhớ của mẹ vẫn luôn dừng lại ở năm mười tám tuổi.”
Hoắc Thiệu Hằng tóm tắt lại bệnh trạng của Tống Cẩm Ninh trong suốt mười sáu năm nay.
Tống Cẩm Ninh nghe xong càng nhíu mày chặt hơn rồi lẩm bẩm như tự nhủ: “Không ngờ lại thành như vậy à… Không ngờ lại thành như vậy… Xem ra, loại từ trường kia quả thực không bình thường chút nào.”
Bà là nhân viên thí nghiệm duy nhất còn tồn tại sau vụ nổ đột ngột của loại từ trường mạnh kia, cho nên bà cũng là người duy nhất còn sống mà biết rõ hậu quả của từ trường đó.
“Cụ thể vì sao lại như vậy thì con cũng không rõ. Bác sĩ đưa ra chẩn đoán là vì mẹ phải chịu đựng nỗi thất vọng và sự kích động cực lớn nên mới mắc phải căn bệnh về thần kinh nghiêm trọng như vậy.” Hoắc Thiệu Hằng liếc thấy đôi môi khô khốc của Tống Cẩm Ninh bèn đứng dậy rót một cốc nước lọc rồi đặt vào tay bà, “Cho nên, Bạch Cẩn Nghi đã chủ động xin kiêm chức làm bác sĩ tâm lý để điều trị bệnh về thần kinh này cho mẹ.”
“Bạch Cẩn Nghi á?” Hai tay Tống Cẩm Ninh ôm lấy cốc nước, hơi sững sờ, “Là Bạch Cẩn Nghi, bạn đại học của mẹ à? Là Bạch Cẩn Nghi mà lúc trước vẫn thường đến nhà chúng ta đó sao?”
“Vâng, là bà ấy.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, khuôn mặt không có biểu cảm gì, anh nói tiếp: “Hiện giờ, bà ta đang là bạn gái của bố, bạn gái chính thức được công khai.”
Tống Cẩm Ninh ngồi thẳng lưng trên ghế phẫu thuật, sau khi nghe được câu nói của Hoắc Thiệu Hằng, đầu óc bà trống rỗng mất vài giây, giống như một chiếc hòm trống không, không có bất kỳ đồ đạc gì vậy. Nhưng ngay sau đó, lại như có hàng ngàn hàng vạn con ong bay vào kêu ong ong ở bên trong khiến đầu bà choáng váng quay cuồng, sắc mặt thay đổi liên tục.
Nếu Trần Liệt ở đây thì tuyệt đối sẽ không để cho Hoắc Thiệu Hằng nói nhiều lời kích thích Tống Cẩm Ninh như vậy.
Nhưng đối với Hoắc Thiệu Hằng, mẹ anh luôn là một người phụ nữ rất kiên cường, nếu cứ giấu giấu giếm giếm những chuyện này mới là việc làm khiến bà phải chịu tổn thương lớn nhất.
“Con vừa mới nói gì mà mẹ nghe không rõ, con nói lại lần nữa xem nào.” Tống Cẩm Ninh nhã nhặn đặt cốc nước lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế phẫu thuật. Tuy sắc mặt vẫn trắng bệch như trước nhưng đã không còn thay đổi nữa, “Bố con vẫn còn là quân nhân chứ?”
“Đương nhiên ạ, bây giờ ông ấy đã là Thượng tướng rồi.” Hoắc Thiệu Hằng cụp mi mắt xuống, “Hơn nữa, ông ấy cũng đã ly hôn với mẹ từ mười năm trước.”
Bình luận facebook