Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254: Em cần phải tin tưởng anh mới được (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Khi Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng cùng ngồi trên xe chuyên dụng chống đạn của anh đi đến đầu con phố nối liền với hẻm Cây Liễu của Đế đô, họ phát hiện ra trước mặt có rất nhiều xe đều đang xếp hàng đợi kiểm tra.
Âm Thế Hùng xuống xe nhìn một chút rồi báo cáo lại cho Hoắc thiếu qua tai nghe: “Thủ trưởng, bên này đông người lắm, tôi đề xuất đi vào dinh thự Thủ tướng từ bãi đỗ xe ở cổng số hai của dinh thự.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn qua kính cửa màu xanh thẫm, thấy hàng xe dài dằng dặc phía trước, hơi nhíu mày, nói với lính công vụ Phạm Kiến cũng là lái xe ngồi ở ghế trước: “Quay lại đi, đi lối cổng số hai.”
Cổng số hai của dinh thự Thủ tướng còn nghiêm ngặt hơn lối đi dành cho khách VIP ở sân bay nhiều. Trong cả Đế quốc Hoa Hạ này, số người có thể đi qua được cổng số hai của dinh thự Thủ tướng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nói cách khác là không đến mười người.
Hoắc Thiệu Hằng chính là một trong số đó, vì anh có giấy thông hành đặc biệt dành cho lãnh đạo cấp cao trong Cục tác chiến đặc biệt.
Phạm Kiến khẽ gật đầu, hỏi: “Có cần chờ Đại Hùng quay lại không ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút, thông báo lại và dặn dò Âm Thế Hùng qua tai nghe Bluetooth Senheiser: “Cậu đi cổng chính vào nhé, tiện thể nhìn thử xem khách mời có những ai. Bọn tôi đi theo cổng số hai, khi nào vào trong dinh thự Thủ tướng thì tập hợp.”
“Rõ, thưa Thủ trưởng.”
Trong tay Âm Thế Hùng cũng có thiệp mời. Anh ta vội đáp lời, đưa mắt nhìn xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng quay đầu trong bóng chiều tà, rẽ vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Nhìn chỗ đó giống như một ngõ cụt, nhưng thật ra phía sau lại có một ‘động tiên’ khác. Người có giấy thông hành đặc biệt có thể gọi mở được cánh cổng sắt lớn trên bức tường của “ngõ cụt”, đi qua cánh cổng sắt để vào cổng số hai, tiến vào bãi đỗ xe của dinh thự Thủ tướng.
***
Kim Uyển Nghi lái chiếc xe Accord của mình đến. Cô ta đã bị kẹt trong dòng xe rất lâu rồi.
Phải rất vất vả cô ta mới qua được bước kiểm tra xe. Lúc cô ta lái được vào bãi đỗ xe ngoài trời ở phía trước dinh thự Thủ tướng thì đã hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
Cô ta đến đây vào lúc ba giờ chiều, ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ mới đến được cổng chính của dinh thự Thủ tướng.
Không ngờ ở chỗ này vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng phía trước.
Vừa nãy là kiểm tra xe, còn bây giờ là kiểm tra người.
Kim Uyển Nghi thở dài nặng nề, đành chấp nhận tiếp tục xếp hàng.
Khi đang chờ hàng người tiến lên, cô ta lấy một cái gương nhỏ trong túi xách ra kiểm tra lớp trang điểm trên mặt. Thấy chóp mũi có vẻ hơi đổ dầu, cô ta vội lấy giấy thấm dầu ấn nhẹ lên đó, sau đó lại dặm thêm một lớp phấn nữa.
Không ngờ hàng người trước mặt bỗng nhiên xôn xao chen lấn nhau. Kim Uyển Nghi đang đi giày cao gót mảnh nên vốn đã đứng không vững rồi, bây giờ lại bị hàng người chen chúc, cô ta lảo đảo lùi về phía sau, suýt chút nữa là ngã chổng vó lên trời. Bỗng phía sau xuất hiện một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô ta, giúp cô ta đứng dậy.
Kim Uyển Nghi vội quay đầu lại, vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn. Vừa ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy một gương mặt vuông chữ điền đầy vẻ nam tính đang nhìn cô ta cười hì hì nói: “Cẩn thận trẹo chân đấy!” Còn nháy mắt với cô ta nữa.
Người đàn ông kia mặc bộ comple màu đen thẫm không nhìn ra được là của hãng gì, thắt một cái nơ đơn giản. Chiếc áo sơ mi kẻ nhỏ màu trắng ở trong bộ comple rất phẳng phiu, vừa nhìn đã biết là giá cả không tầm thường. Hơn nữa, vóc dáng của anh ta rất cường tráng, bắp thịt bên trong phồng cả lên, nhìn là biết đây là người thường xuyên tập gym, còn rất đẹp trai nữa.
Mặt Kim Uyển Nghi bỗng đỏ lên, cô ta vội ném hộp phấn và cái gương nhỏ vào trong túi xách của mình, nói: “Cảm... cảm ơn anh!”
“Đừng khách sáo.” Anh bạn trẻ kia cười rất thoải mái, vô cùng nhiệt tình với cô, “Tôi rất vinh hạnh khi có thể giúp đỡ một cô gái xinh đẹp như cô. Xin hỏi, cô cũng đến để tham dự bữa tiệc này sao?”
“Đúng... đúng vậy...”
Kim Uyển Nghi thường ngày rất đoan trang, nho nhã, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không nhìn ra được tính cách nóng nảy và to gan của cô ta: “Anh cũng đến tham gia bữa tiệc tối này ư?”
“Đúng vậy, chúng ta có duyên thật đấy! Xin hỏi quý danh của cô là gì?”
Anh bạn trẻ kia rất dẻo miệng, hơn nữa còn rất lịch sự đứng bên cạnh cô ta, chắn cho cô ta khỏi hàng người đang xô đẩy nhau.
Kim Uyển Nghi vô cùng cảm kích, lại thấy anh ta có thiệp mời nữa. Những người có thể đến đây tham gia bữa tiệc tối này, mặc dù không thể nói là ai cũng giàu sang quyền quý, nhưng ít ra đều là người đứng đắn có nghề nghiệp đàng hoàng. Vì vậy cô ta rất thành thật nói với anh ta: “Tôi họ Kim, là luật sư, tối hôm nay vô cùng vinh hạnh có thể tham gia bữa tiệc tối của anh Đậu.”
Anh bạn trẻ kia cười vô cùng rạng rỡ, “Không ngờ cô Kim đây thanh tú, xinh đẹp như vậy mà lại là một luật sư giỏi, thật sự thất lễ, thất lễ quá!”
“Anh quá khen rồi. Tôi không phải luật sư giỏi gì đâu, tôi mới đến Đế đô không lâu, đã tham gia được mấy phiên tòa đâu.” Mặt Kim Uyển Nghi đỏ lên, vội vàng xua tay, “Anh đừng nói như vậy.”
“Luật sư Kim khiêm tốn quá, nếu là một luật sư không có tên tuổi thì làm sao có thể tới đây tham gia bữa tiệc tối này được.”
Xem ảnh 1
Âm Thế Hùng xuống xe nhìn một chút rồi báo cáo lại cho Hoắc thiếu qua tai nghe: “Thủ trưởng, bên này đông người lắm, tôi đề xuất đi vào dinh thự Thủ tướng từ bãi đỗ xe ở cổng số hai của dinh thự.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn qua kính cửa màu xanh thẫm, thấy hàng xe dài dằng dặc phía trước, hơi nhíu mày, nói với lính công vụ Phạm Kiến cũng là lái xe ngồi ở ghế trước: “Quay lại đi, đi lối cổng số hai.”
Cổng số hai của dinh thự Thủ tướng còn nghiêm ngặt hơn lối đi dành cho khách VIP ở sân bay nhiều. Trong cả Đế quốc Hoa Hạ này, số người có thể đi qua được cổng số hai của dinh thự Thủ tướng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nói cách khác là không đến mười người.
Hoắc Thiệu Hằng chính là một trong số đó, vì anh có giấy thông hành đặc biệt dành cho lãnh đạo cấp cao trong Cục tác chiến đặc biệt.
Phạm Kiến khẽ gật đầu, hỏi: “Có cần chờ Đại Hùng quay lại không ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút, thông báo lại và dặn dò Âm Thế Hùng qua tai nghe Bluetooth Senheiser: “Cậu đi cổng chính vào nhé, tiện thể nhìn thử xem khách mời có những ai. Bọn tôi đi theo cổng số hai, khi nào vào trong dinh thự Thủ tướng thì tập hợp.”
“Rõ, thưa Thủ trưởng.”
Trong tay Âm Thế Hùng cũng có thiệp mời. Anh ta vội đáp lời, đưa mắt nhìn xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng quay đầu trong bóng chiều tà, rẽ vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Nhìn chỗ đó giống như một ngõ cụt, nhưng thật ra phía sau lại có một ‘động tiên’ khác. Người có giấy thông hành đặc biệt có thể gọi mở được cánh cổng sắt lớn trên bức tường của “ngõ cụt”, đi qua cánh cổng sắt để vào cổng số hai, tiến vào bãi đỗ xe của dinh thự Thủ tướng.
***
Kim Uyển Nghi lái chiếc xe Accord của mình đến. Cô ta đã bị kẹt trong dòng xe rất lâu rồi.
Phải rất vất vả cô ta mới qua được bước kiểm tra xe. Lúc cô ta lái được vào bãi đỗ xe ngoài trời ở phía trước dinh thự Thủ tướng thì đã hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
Cô ta đến đây vào lúc ba giờ chiều, ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ mới đến được cổng chính của dinh thự Thủ tướng.
Không ngờ ở chỗ này vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng phía trước.
Vừa nãy là kiểm tra xe, còn bây giờ là kiểm tra người.
Kim Uyển Nghi thở dài nặng nề, đành chấp nhận tiếp tục xếp hàng.
Khi đang chờ hàng người tiến lên, cô ta lấy một cái gương nhỏ trong túi xách ra kiểm tra lớp trang điểm trên mặt. Thấy chóp mũi có vẻ hơi đổ dầu, cô ta vội lấy giấy thấm dầu ấn nhẹ lên đó, sau đó lại dặm thêm một lớp phấn nữa.
Không ngờ hàng người trước mặt bỗng nhiên xôn xao chen lấn nhau. Kim Uyển Nghi đang đi giày cao gót mảnh nên vốn đã đứng không vững rồi, bây giờ lại bị hàng người chen chúc, cô ta lảo đảo lùi về phía sau, suýt chút nữa là ngã chổng vó lên trời. Bỗng phía sau xuất hiện một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô ta, giúp cô ta đứng dậy.
Kim Uyển Nghi vội quay đầu lại, vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn. Vừa ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy một gương mặt vuông chữ điền đầy vẻ nam tính đang nhìn cô ta cười hì hì nói: “Cẩn thận trẹo chân đấy!” Còn nháy mắt với cô ta nữa.
Người đàn ông kia mặc bộ comple màu đen thẫm không nhìn ra được là của hãng gì, thắt một cái nơ đơn giản. Chiếc áo sơ mi kẻ nhỏ màu trắng ở trong bộ comple rất phẳng phiu, vừa nhìn đã biết là giá cả không tầm thường. Hơn nữa, vóc dáng của anh ta rất cường tráng, bắp thịt bên trong phồng cả lên, nhìn là biết đây là người thường xuyên tập gym, còn rất đẹp trai nữa.
Mặt Kim Uyển Nghi bỗng đỏ lên, cô ta vội ném hộp phấn và cái gương nhỏ vào trong túi xách của mình, nói: “Cảm... cảm ơn anh!”
“Đừng khách sáo.” Anh bạn trẻ kia cười rất thoải mái, vô cùng nhiệt tình với cô, “Tôi rất vinh hạnh khi có thể giúp đỡ một cô gái xinh đẹp như cô. Xin hỏi, cô cũng đến để tham dự bữa tiệc này sao?”
“Đúng... đúng vậy...”
Kim Uyển Nghi thường ngày rất đoan trang, nho nhã, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không nhìn ra được tính cách nóng nảy và to gan của cô ta: “Anh cũng đến tham gia bữa tiệc tối này ư?”
“Đúng vậy, chúng ta có duyên thật đấy! Xin hỏi quý danh của cô là gì?”
Anh bạn trẻ kia rất dẻo miệng, hơn nữa còn rất lịch sự đứng bên cạnh cô ta, chắn cho cô ta khỏi hàng người đang xô đẩy nhau.
Kim Uyển Nghi vô cùng cảm kích, lại thấy anh ta có thiệp mời nữa. Những người có thể đến đây tham gia bữa tiệc tối này, mặc dù không thể nói là ai cũng giàu sang quyền quý, nhưng ít ra đều là người đứng đắn có nghề nghiệp đàng hoàng. Vì vậy cô ta rất thành thật nói với anh ta: “Tôi họ Kim, là luật sư, tối hôm nay vô cùng vinh hạnh có thể tham gia bữa tiệc tối của anh Đậu.”
Anh bạn trẻ kia cười vô cùng rạng rỡ, “Không ngờ cô Kim đây thanh tú, xinh đẹp như vậy mà lại là một luật sư giỏi, thật sự thất lễ, thất lễ quá!”
“Anh quá khen rồi. Tôi không phải luật sư giỏi gì đâu, tôi mới đến Đế đô không lâu, đã tham gia được mấy phiên tòa đâu.” Mặt Kim Uyển Nghi đỏ lên, vội vàng xua tay, “Anh đừng nói như vậy.”
“Luật sư Kim khiêm tốn quá, nếu là một luật sư không có tên tuổi thì làm sao có thể tới đây tham gia bữa tiệc tối này được.”
Bình luận facebook