• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

  • Chương 261: Em cần phải tin tưởng anh mới được (5)

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
96615.png
Ở trong một góc gần đó, Cố Niệm Chi đang nhìn Hoắc Thiệu Hằng trò chuyện vui vẻ với Đậu Khanh Ngôn, tâm trạng cô rất kỳ lạ.



Chắc chắn là cô cảm thấy không thoải mái, cũng giống lần trước nhìn thấy qua video Hoắc Thiệu Hằng tùy tiện mỉm cười với một cô gái là cô liền khó chịu mất mấy ngày vậy.



Nhưng cô thấy rất ngạc nhiên, bởi vì từ trước tới nay cô chưa từng thấy Hoắc Thiệu Hằng có thái độ thảnh thơi, thoải mái với cô gái nào như vậy.



Trong ấn tượng của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng chỉ có hai loại thái độ đối với người khác, người của mình hoặc là kẻ địch.



Anh ấy không hề có khái niệm về chuyện nam nữ, đương nhiên ngoại trừ Cố Niệm Chi ra.



Cho nên, khi trông thấy Hoắc Thiệu Hằng và Đậu Khanh Ngôn ăn uống và nói chuyện phiếm giống như bạn học cũ, cô lại cảm thấy loại cảm giác này rất đáng quý. Ít nhất có thể chứng minh Hoắc thiếu cũng là một con người đang sống sờ sờ, không phải một cỗ máy chiến tranh không có tình cảm hay là thiếu thốn tình cảm.



Hà Chi Sơ cầm một ly rượu vang Canada ướp lạnh tới, đứng bên cạnh Cố Niệm Chi, ung dung, thảnh thơi nhìn theo ánh mắt cô đang nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng và Đậu Khanh Ngôn.



Biểu hiện của Đậu Khanh Ngôn còn tốt hơn so với anh ta dự đoán rất nhiều, không có chuyện vừa xuất hiện đã u sầu thê thảm ôn lại chuyện tình cũ với Hoắc Thiệu Hằng.



Hà Chi Sơ là đàn ông, anh ta biết đối với đàn ông, người yêu cũ họ đã vứt bỏ mà đứng trước mặt họ khóc lóc, kể lể thì còn không khiến họ thấy xúc động bằng người xa lạ.



Vì vậy, đối với kiểu đàn ông thế này, không được nhắc đến chuyện tình xưa, mà nên bắt đầu từ mối quan hệ bạn bè bình thường trước.



Mặc dù Đậu Khanh Ngôn và Hoắc Thiệu Hằng đã chia tay, nhưng họ đã từng vào sinh ra tử cùng nhau, đôi khi mối quan hệ này còn bền vững hơn cả tình yêu.



“Ở độ tuổi và vị trí này, Hoắc thiếu có vài người bạn gái cũ cũng là chuyện rất bình thường, em không cần phải trợn to mắt như vậy đâu.”



Hà Chi Sơ cầm một bình sữa tươi ấm tới, ấn vào trong tay Cố Niệm Chi.



Đúng lúc Cố Niệm Chi đang cảm thấy tâm trạng không tốt, cần sữa tươi ấm để an ủi tâm hồn mong manh của mình nên thuận tay nhận lấy, dùng ống hút, hút từ từ: “Mắt em vốn dĩ đã to rồi mà, mắt thầy không tốt ấy, em trợn mắt lúc nào chứ?”



“Không có sao? Mắt em to từng nào? Cho tôi nhìn xem nào...”



Hà Chi Sơ mỉm cười nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Cố Niệm Chi.



Đôi mắt to tròn có hình dạng gần như hoàn mỹ không có khuyết điểm đó nhìn sang, con ngươi như giấu cả hồ nước, ẩn cả trời mây kia chỉ liếc nhìn một cái thôi là có thể làm người ta rơi vào sâu trong đó.



Hà Chi Sơ ép mình dời ánh mắt đi, lại uống thêm một ngụm rượu nho Canada ngọt ngào đậm đặc.



Rượu này thật sự quá ngọt, ngọt đến mức sinh ra vị đắng, dậy lên vị chát. Rượu nho ướp lạnh chính là dùng nho đông lạnh để ủ, khi nào uống lại được ướp lạnh tiếp. Trên vỏ chai vẫn còn hơi lạnh, khi uống vào trong miệng giống như có một chậu nước lạnh giội vào đầu, chính là cảm giác Hà Chi Sơ đang cần nhất.



Đôi mắt Cố Niệm Chi cụp xuống, trong lòng cảm thấy Hà Chi Sơ càng lúc càng kỳ quái, nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Dù sao Hà Chi Sơ chỉ là thầy của cô, cô không muốn dây dưa quá nhiều chuyện cá nhân với thầy giáo.



***



Ăn xong đĩa thức ăn, Hoắc Thiệu Hằng đang chuẩn bị lịch sự chào tạm biệt Đậu Khanh Ngôn thì Đậu Hào Ngôn lại đi tới, mỉm cười nói với anh ta: “Hôm nay Thiếu tướng Hoắc hạ cố đến dự mà chúng tôi không tiếp đón từ xa, đúng là thất lễ, thất lễ quá!”



“Đậu đại thiếu nói quá lời.” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, “Rất hân hạnh khi nhận được lời mời của Đậu đại thiếu, chúc Đậu đại thiếu năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”



“Anh khách sáo quá, khách sáo quá.” Đậu Hào Ngôn nhìn Đậu Khanh Ngôn, “Anh có việc muốn nói với Hoắc thiếu, em đi giúp anh chào hỏi khách khứa đi.”



Đậu Khanh Ngôn mỉm cười đáp lời, lịch sự chào tạm biệt Hoắc Thiệu Hằng, đi ra phía bên kia phòng khách.



Đậu Hào Ngôn đưa Hoắc Thiệu Hằng đi được vài bước, cực kì cung kính nhỏ giọng hỏi: “Thiếu tướng Hoắc này, thật ra là bố tôi có lời mời, anh có thể đi cùng tôi đến gặp bố tôi một chút được không? Ông đang ở trong tòa nhà văn phòng ngay đằng sau thôi.”



“Ồ, không có vấn đề gì.”



Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, ánh mắt quét về phía Cố Niệm Chi, nhìn thấy cô đang nói chuyện với Hà Chi Sơ.



Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn sang Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, thấy hai người bọn họ đều đang đứng giữa đám người trong phòng khách, bèn lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với họ rồi mới yên tâm đi theo Đậu Hào Ngôn đến tòa nhà văn phòng của Thủ tướng.



Sau khi Hoắc Thiệu Hằng đi không bao lâu, Hà Chi Sơ cũng bị người ta gọi đi, chỉ còn một mình Cố Niệm Chi đứng cạnh tấm bình phong trong góc.



Cô cảm thấy hơi vô vị, lúc đầu định đi tìm Đại Hùng và Tiểu Trạch, cuối cùng phát hiện ra Đại Hùng đang trò chuyện thân thiết với một cô gái lạ, còn Tiểu Trạch đang nói chuyện với Bạch Duyệt Nhiên và Bạch Sảng, điệu bộ cũng rất hứng chí.



Cố Niệm Chi không nỡ quấy rầy bọn họ nên một mình đi ra sau tấm bình phong, phát hiện ra chỗ đó lại là một nơi tuyệt vời rất khác, có đặt một chiếc ghế xô-pha hình chữ L cực kì đẹp và thoải mái.



Cô ngồi nghiêng người trên ghế xô-pha, lấy điện thoại ra nghịch.



Không lâu sau, có một người ngồi xuống bên cạnh cô.



Cố Niệm Chi ngước mắt lên nhìn, nhận ra đó là Đậu Khanh Ngôn, người lúc nãy mới nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng.



“Em chính là Cố Niệm Chi à?” Đậu Khanh Ngôn quan sát cô từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Thiệu Hằng là người giám hộ của em sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom