Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 283: Giống như đã từng quen biết (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ôn Thủ Ức chậm rãi nói, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào mặt Cố Niệm Chi, giống như một con rắn Thanh Trúc đang thè lưỡi phì phì vậy, không ngừng khiêu khích trước mặt Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi vô cùng khó chịu với cảm giác này, cô cố gắng nhẫn nại, không muốn xông tới tát vào khuôn mặt tròn trắng như tuyết của Ôn Thủ Ức.
Hoắc Thiệu Hằng ở phòng bên cạnh cảm nhận được tình trạng khác lạ của Cố Niệm Chi, lẳng lặng nhắn cho cô một tin nhắn, “… Em sao thế? Thẩm vấn thuận lợi không?”
Thấy tin nhắn của “Hoắc thiếu” xuất hiện trên màn hình laptop, những cảm xúc hỗn loạn đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng Cố Niệm Chi mới dịu lại.
Cô nhắn lại, “Em vẫn ổn, đang tiến hành.”
Lại một lần nữa ngẩng đầu lên, Cố Niệm Chi mỉm cười với Ôn Thủ Ức, “Cô Ôn quả là có kiến thức rộng rãi. Thế khi phát bệnh liệu có giống như cô Ôn bây giờ không?”
Lúc đầu, cô chỉ muốn nói đểu cô ta một chút, thuần túy chỉ là đấu võ mồm mà thôi, không ngờ Ôn Thủ Ức lại hoảng hốt tới biến sắc, trong nháy mắt cả khuôn mặt đều méo mó, vặn vẹo. Cô ta tức giận nhìn Cố Niệm Chi, bộ dạng như hận đến thấu xương, hận không thể ăn thịt uống máu Cố Niệm Chi, khiến Cố Niệm Chi nhìn mà kinh ngạc, bất chợt rùng mình một cái.
“Cô Ôn, cái kiểu cô nhìn tôi như thế này khiến tôi sợ hãi lắm ấy.” Cố Niệm Chi nhún vai, thật ra không hề có chút dáng vẻ sợ hãi nào, “Tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi tôi nói đúng sao.”
“Đúng cái đầu cô ấy.” Ôn Thủ Ức nhanh chóng khôi phục về trạng thái bình thường, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. Cô ta che ngực mình, cau mày nói, “Vết thương của tôi vô cùng đau đớn, xin cho tôi nghỉ một chút.”
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, không hỏi tiếp nữa, bắt đầu chỉnh sửa lại kết quả thẩm vấn.
Cô ghi chép hai điều liên quan tới Ôn Thủ Ức.
Một, Ôn Thủ Ức có khúc mắc trong lòng, hẳn là có liên quan tới vấn đề thân phận.
Hai, vụ kiện của Đậu Khanh Ngôn không đáng nhắc đến, hẳn là phía sau chuyện đó không có uẩn khúc gì. Nhưng tại sao Đậu Khanh Ngôn có thể mời Ôn Thủ Ức làm luật sư, cũng trở thành bạn tốt với nhau, đây là vấn đề đáng để điều tra đến cùng. Về điểm này, có thể đột phá từ bên phía Đậu Khanh Ngôn.
Ghi chép xong hai điều này, Cố Niệm Chi lại ngẩng đầu lên, thấy Ôn Thủ Ức đã khá hơn nhiều, đang uống nước.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Chúng ta tiếp tục chứ?”
“Được.” Giọng điệu Ôn Thủ Ức khôi phục lại bình thường, “Ngại quá, vừa rồi tôi thất thố, mong cô Cố thông cảm cho.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Cố Niệm Chi không tiếp tục hỏi tới cùng, vì chắc chắn Ôn Thủ Ức đã có sự đề phòng ổn thỏa rồi, nếu tiếp tục khoét vào góc độ đó thì sẽ không đạt được hiệu quả lớn hơn. Cô bắt đầu hỏi Ôn Thủ Ức về quan hệ với Hà Chi Sơ.
Cố Niệm Chi đan hai tay lại, đặt trên chiếc bàn dài mảnh trước mặt, cười hỏi, “Cô Ôn đi theo Giáo sư Hà bao lâu rồi? Cô đường đường là Phó Giáo sư của khoa Luật trường Harvard sao lại phải miễn cưỡng đè nén mình, làm cả những công việc bảo mẫu bên cạnh Giáo sư Hà thế?”
Xem ảnh 1
Cố Niệm Chi vô cùng khó chịu với cảm giác này, cô cố gắng nhẫn nại, không muốn xông tới tát vào khuôn mặt tròn trắng như tuyết của Ôn Thủ Ức.
Hoắc Thiệu Hằng ở phòng bên cạnh cảm nhận được tình trạng khác lạ của Cố Niệm Chi, lẳng lặng nhắn cho cô một tin nhắn, “… Em sao thế? Thẩm vấn thuận lợi không?”
Thấy tin nhắn của “Hoắc thiếu” xuất hiện trên màn hình laptop, những cảm xúc hỗn loạn đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng Cố Niệm Chi mới dịu lại.
Cô nhắn lại, “Em vẫn ổn, đang tiến hành.”
Lại một lần nữa ngẩng đầu lên, Cố Niệm Chi mỉm cười với Ôn Thủ Ức, “Cô Ôn quả là có kiến thức rộng rãi. Thế khi phát bệnh liệu có giống như cô Ôn bây giờ không?”
Lúc đầu, cô chỉ muốn nói đểu cô ta một chút, thuần túy chỉ là đấu võ mồm mà thôi, không ngờ Ôn Thủ Ức lại hoảng hốt tới biến sắc, trong nháy mắt cả khuôn mặt đều méo mó, vặn vẹo. Cô ta tức giận nhìn Cố Niệm Chi, bộ dạng như hận đến thấu xương, hận không thể ăn thịt uống máu Cố Niệm Chi, khiến Cố Niệm Chi nhìn mà kinh ngạc, bất chợt rùng mình một cái.
“Cô Ôn, cái kiểu cô nhìn tôi như thế này khiến tôi sợ hãi lắm ấy.” Cố Niệm Chi nhún vai, thật ra không hề có chút dáng vẻ sợ hãi nào, “Tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi tôi nói đúng sao.”
“Đúng cái đầu cô ấy.” Ôn Thủ Ức nhanh chóng khôi phục về trạng thái bình thường, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. Cô ta che ngực mình, cau mày nói, “Vết thương của tôi vô cùng đau đớn, xin cho tôi nghỉ một chút.”
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, không hỏi tiếp nữa, bắt đầu chỉnh sửa lại kết quả thẩm vấn.
Cô ghi chép hai điều liên quan tới Ôn Thủ Ức.
Một, Ôn Thủ Ức có khúc mắc trong lòng, hẳn là có liên quan tới vấn đề thân phận.
Hai, vụ kiện của Đậu Khanh Ngôn không đáng nhắc đến, hẳn là phía sau chuyện đó không có uẩn khúc gì. Nhưng tại sao Đậu Khanh Ngôn có thể mời Ôn Thủ Ức làm luật sư, cũng trở thành bạn tốt với nhau, đây là vấn đề đáng để điều tra đến cùng. Về điểm này, có thể đột phá từ bên phía Đậu Khanh Ngôn.
Ghi chép xong hai điều này, Cố Niệm Chi lại ngẩng đầu lên, thấy Ôn Thủ Ức đã khá hơn nhiều, đang uống nước.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Chúng ta tiếp tục chứ?”
“Được.” Giọng điệu Ôn Thủ Ức khôi phục lại bình thường, “Ngại quá, vừa rồi tôi thất thố, mong cô Cố thông cảm cho.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Cố Niệm Chi không tiếp tục hỏi tới cùng, vì chắc chắn Ôn Thủ Ức đã có sự đề phòng ổn thỏa rồi, nếu tiếp tục khoét vào góc độ đó thì sẽ không đạt được hiệu quả lớn hơn. Cô bắt đầu hỏi Ôn Thủ Ức về quan hệ với Hà Chi Sơ.
Cố Niệm Chi đan hai tay lại, đặt trên chiếc bàn dài mảnh trước mặt, cười hỏi, “Cô Ôn đi theo Giáo sư Hà bao lâu rồi? Cô đường đường là Phó Giáo sư của khoa Luật trường Harvard sao lại phải miễn cưỡng đè nén mình, làm cả những công việc bảo mẫu bên cạnh Giáo sư Hà thế?”
Bình luận facebook