• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (1 Viewer)

  • Chương 286: Giống như đã từng quen biết (6)

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
96640.png
Trong phòng thẩm vấn bên này, Ôn Thủ Ức bị câu nói của Cố Niệm Chi dọa cho sợ vỡ mật, suýt nữa thì nhào tới bịt mồm cô lại.



“Cố Niệm Chi, cô nói gì tôi cũng có thể nhịn, nhưng sao cô có thể nói tôi yêu thầm Giáo sư Hà được chứ?!” Vành mắt Ôn Thủ Ức đỏ ửng lên, cuối cùng cũng bật khóc, “Đối với Giáo sư Hà, tôi chưa từng có ý gì khác ngoài sự kính trọng và kính yêu anh ấy, sao qua miệng của cô, nó lại trở thành nhơ nhuốc như vậy hả?”



Hai hàng lông mày Cố Niệm Chi nhíu lại thành hình chữ xuyên nho nhỏ, thầm cảm thấy phản ứng của Ôn Thủ Ức quá mức kịch liệt.



Đây rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi rồi còn gì.



Cố Niệm Chi lẳng lặng nhìn cô ta một lúc rồi thản nhiên nói, “Cô vừa mới nói chắc như đinh đóng cột rằng tôi yêu thầm Hoắc thiếu, nhưng tôi cũng có ầm ĩ gì với cô đâu. Giờ tôi chỉ lấy lời của cô trả lại cho cô thôi, vậy mà cô lại không chịu đựng nổi. Thật đúng là chỉ cho phép quan chức đốt nhà, không cho phép dân chúng đốt đèn.”



Tim Ôn Thủ Ức thắt lại, biết phản ứng của mình hơi quá mức, nhất thời không thu lại kịp, đành cúi đầu lau nước mắt, cười lạnh nói, “Tôi không thể để cô phá hỏng thanh danh của mình được. Tôi hoàn toàn trong sạch, ngay cả mối tình đầu còn chưa có, vậy mà cô lại nói tôi yêu thầm!”



“Dừng lại! Chưa có mối tình đầu cũng đâu có nghĩa là không thể yêu thầm đâu!” Cuối cùng Cố Niệm Chi không nhịn được mà lườm cô ta một cái khinh bỉ, “Cô Ôn, lại nói, cô đã hai mươi tư tuổi rồi mà còn chưa có mối tình đầu, đó cũng có phải chuyện gì đáng để khoe khoang đâu nhỉ? Chẳng thà cô cứ thừa nhận mình yêu thầm Giáo sư Hà mà không được, còn tốt hơn là thừa nhận không có người con trai nào thích mình, đúng không?”



“Ha ha, tôi không quan tâm có người con trai nào thích mình hay không.” Cuối cùng, Ôn Thủ Ức cũng bình tĩnh lại, nhún vai nói, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, các người chỉ có thể giam chúng tôi hai mươi bốn tiếng. Quá hai mươi bốn tiếng, nó sẽ trở thành giam giữ phi pháp. Tôi có thể gửi hàm luật sư để kiện các người.”



Cố Niệm Chi buông lỏng hai tay ra, chậm rãi đứng lên từ ghế ngồi, nghiêng người về phía trước, chống hai tay lên bàn, chăm chú nhìn Ôn Thủ Ức ở phía đối diện, “Hai mươi bốn tiếng hỗ trợ điều tra, nhưng nếu như mức độ nghiêm trọng của sự việc vượt quá kiểm soát, chúng tôi có thể giam giữ cô bốn mươi tám tiếng, thậm chí, còn có thể khởi tố bắt giữ cô luôn.”



“Khởi tố tôi ư? Dựa vào cái gì chứ?” Ôn Thủ Ức rất bình thản khoanh tay trước ngực, nhìn lại Cố Niệm Chi không chút yếu thế, “Chẳng lẽ các người định bất chấp luật lệ sao?”



“Ha ha, cô Ôn, bởi vì cô là người có liên quan trực tiếp tới Đậu Khanh Ngôn, hơn nữa còn là luật sư của cô ta, cho nên, trước khi bản án của cô ta có manh mối, còn cần cô tiếp tục hỗ trợ điều tra, vì thế có thể tạm giam cô bốn mươi tám tiếng.”



Đương nhiên Cố Niệm Chi hiểu rõ các điều khoản pháp luật Đế quốc Hoa Hạ hơn Ôn Thủ Ức rất nhiều.



Ôn Thủ Ức nhất thời nghẹn lời, nhíu mày nhìn Cố Niệm Chi nhưng lại không thể nhìn ra bất kỳ manh mối gì từ nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt cô. Có điều, lần nhìn kĩ này, chân mày Ôn Thủ Ức lại càng nhíu chặt hơn.



Hai khuôn mặt không có chút tương tự nào, không biết cô ấy làm thế nào lại trưởng thành như thế này.



Ôn Thủ Ức vô thức lắc đầu, cụp mắt xuống thở dài, “Nếu đã như vậy, tôi cũng không thể nói gì hơn. Cô là dao thớt, tôi là thịt cá. Để tôi chờ xem đến lúc nào các người mới chịu thả chúng tôi ra.”



Cố Niệm Chi cũng quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Ôn Thủ Ức, không thoát được cảm giác quen thuộc kia, hơn nữa còn ngày càng nồng đậm hơn.



Trong phòng thẩm vấn chợt tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe được tiếng quạt laptop kêu rất nhỏ.



Phòng kế bên, nhìn thấy cảnh tượng này, đuôi lông mày Hoắc Thiệu Hằng khẽ giật giật, cấp tốc sai người ở bên phòng thẩm vấn, “Được rồi, có thể đưa Ôn Thủ Ức về, để Niệm Chi ra trước. Việc thẩm vấn Hà Chi Sơ tiếp theo, tôi sẽ tự mình làm.”



Triệu Lương Trạch vẫn đầy vẻ ngỡ ngàng mông lung, một lát sau, mới quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng hỏi, “Hoắc thiếu, không để Niệm Chi hỏi trước một chút sao?”



Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, “Tôi hỏi trước, sau đó nếu Niệm Chi muốn hỏi thì có thể thử sau.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom