Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301: Tế phẩm của tình yêu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Airbus - A380 là máy bay hàng không dân dụng chở khách lớn nhất trên thế giới, có thể chở nhiều nhất là 853 người, tốc độ bay từ 559 dặm/giờ đến 634 dặm/giờ, khoảng cách bay lớn nhất trên biển là 8500 hải lý, tức là 15700 cây số.” Triệu Lương Trạch đi sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, bắt đầu giới thiệu số liệu và thông tin của chiếc máy bay này, “Chi phí chế tạo nó là bốn trăm triệu đô la.” Dừng một chút, anh ta lại nói thêm một câu, “Từ công năng, tính năng và kích thước mà nói, gần như không kém chiếc máy bay tư nhân kia của Giáo sư Hà bao nhiêu.”
Hoắc Thiệu Hằng im lặng không lên tiếng đi vào khoang máy bay, đi thẳng lên khoang hạng nhất.
Tiếp viên còn chưa kịp thu dọn đã phát hiện án mạng, do đó trạng thái nơi này là lúc máy bay vừa dừng lại.
Trên ghế ngồi ở khoang hạng nhất vẫn còn tán loạn nào là chăn lông, tạp chí, còn có cả tai nghe treo ở lưng ghế phía trước, trên lối đi có một chiếc dép lê nằm trơ trọi, một chiếc khác không biết ở nơi nào.
Mặt Hoắc Thiệu Hằng không đổi sắc đi qua khoang hạng nhất, đến thẳng khoang thương gia.
Nơi này ít đồ đạc hơn khoang hạng nhất, nhưng lại hẹp hơn một chút, cho nên nhìn có vẻ lộn xộn hơn khoang hạng nhất nhiều.
Đằng sau khoang thương gia là khoang phổ thông.
Hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia ngồi ở khoang phổ thông để về nước.
Để tránh bị mọi người chú ý, bọn họ cố ý mua vé khoang phổ thông, còn không ngồi cùng một chỗ, nhưng kết quả vẫn bị người ta phát hiện ra.
Hoắc Thiệu Hằng đứng ở lối vào khoang phổ thông, nhìn vào khoang trống rỗng, chỉ còn có hai người đó vẫn đang ngồi ở vị trí của mình. Họ ngồi ngửa đầu dựa vào ghế, trên tai vẫn còn đeo tai nghe, mắt nhắm lại, tựa như đang ngủ, màu da trên mặt vẫn hồng hào tự nhiên, căn bản không thể nhìn ra được rằng họ đã chết.
Triệu Lương Trạch đứng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, cổ họng anh ta đã nghẹn cả lại.
Anh ta vội ngẩng đầu lên, cố gắng chớp chớp vành mắt đã đỏ ửng của mình, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
“Đã chụp hình chưa?” Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt hỏi, “Khám nghiệm hiện trường chưa?”
Theo sau Triệu Lương Trạch là nhân viên phụ trách của Cục tác chiến đặc biệt, anh ta vội vàng đáp, “Đã khám nghiệm, cũng đã chụp ảnh rồi. Lúc đầu chúng tôi định đưa bọn họ đi, nhưng nghe nói Hoắc thiếu tới nên đợi một chút.”
Hoắc Thiệu Hằng đứng đó, hạ mũ mình xuống, cúi đầu mặc niệm với hai thành viên này.
Anh bất giác siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, sau đó đội mũ lên, ra lệnh, “Đưa bọn họ đi, dùng xe quân đội đưa về, trên quan tài phủ quốc kỳ.”
Bọn họ không thể gióng trống khua chiêng tưởng niệm hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt hy sinh vì Tổ quốc này, vì vậy, chỉ có thể dùng cách đó để biểu thị sự kính trọng của mình với bọn họ.
Từ trên máy bay đi xuống, Hoắc Thiệu Hằng gọi điện cho Âm Thế Hùng.
“Hoắc thiếu, đã tìm được kẻ giết hai người kia…” Giọng Âm Thế Hùng không có chút vui vẻ nào, vô cùng trầm thấp.
“Sao vậy? Chẳng lẽ bọn chúng cũng đã chết ư?”
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh hỏi.
“Vâng.” Âm Thế Hùng như sắp khóc, “Là do tôi không chuẩn bị ổn thỏa trước, vừa mới thẩm vấn tới bọn chúng, bọn chúng đã uống thuốc độc tự sát rồi. Nhìn thì có vẻ như là cùng loại độc mà bọn chúng dùng để giết người của chúng ta.”
Lấy mạng người chỉ trong chớp mắt, nhưng lại có thể giữ cho thi thể không biến chất tới mười tiếng.
“Không sao. Bọn chúng chết cũng tốt, không cần chúng ta phải ra tay.” Hoắc Thiệu Hằng đút một tay trong túi quần, đi ra phía ngoài sân bay, “Đưa thi thể hai người đó về Cục tác chiến đặc biệt, giam những người còn lại trên máy bay bốn mươi tám tiếng, tiếp tục thẩm vấn, đặc biệt chú ý những kẻ nào nói đỡ, tất cả đều phải ghi chép lại trong hồ sơ.”
Mặc dù Cục tác chiến đặc biệt bọn họ không ra tay với người mình, nhưng nếu như người mình có ý nghĩ xấu muốn gây bất lợi cho Cục tác chiến đặc biệt, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua.
Ra tới cửa sân bay, sắc trời đã trở nên vô cùng u ám, những đám mây xám ùn ùn kéo đến, che đi cả ánh nắng mặt trời.
Triệu Lương Trạch yên lặng đứng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, không nói tiếng nào, cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, nhìn trời đất bao la trước mặt. Từng cây xa xa đã rụng sạch lá, chỉ còn những chạc cây vắt ngang bầu trời, trong không khí âm u có sương mù lượn lờ khiến cho cảnh sắc trước mặt nhìn có chút không chân thực.
“… Hoắc thiếu? Anh vẫn ổn chứ?” Bạch Duyệt Nhiên bước từ trên xe xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy Hoắc Thiệu Hằng, “Chuyện trong đó giải quyết thế nào rồi? Người của chúng ta đâu?”
“Vừa mới đưa đi.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói, “Có thể bên phía Đại Hùng sẽ cần sự trợ giúp của phòng Pháp chế, cô đi xem một chút đi.”
“Rõ!” Bạch Duyệt Nhiên vội chào theo điều lệnh, sau đó thở dài nói, “Lúc những bức ảnh bị lộ ra cứ nghĩ là sẽ không có chuyện gì, còn tưởng đó chẳng qua là chút tơ hồng rối rắm thôi chứ… Ha ha… Không ngờ rằng lại phải dùng tính mạng thành viên của chúng ta để làm tế phẩm cho tình yêu mong mà không được của cô cả nhà họ Đậu.”
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, “Những lời này, Trưởng phòng Bạch giữ lại để nói trước tòa đi.”
Xem ảnh 1
Hoắc Thiệu Hằng im lặng không lên tiếng đi vào khoang máy bay, đi thẳng lên khoang hạng nhất.
Tiếp viên còn chưa kịp thu dọn đã phát hiện án mạng, do đó trạng thái nơi này là lúc máy bay vừa dừng lại.
Trên ghế ngồi ở khoang hạng nhất vẫn còn tán loạn nào là chăn lông, tạp chí, còn có cả tai nghe treo ở lưng ghế phía trước, trên lối đi có một chiếc dép lê nằm trơ trọi, một chiếc khác không biết ở nơi nào.
Mặt Hoắc Thiệu Hằng không đổi sắc đi qua khoang hạng nhất, đến thẳng khoang thương gia.
Nơi này ít đồ đạc hơn khoang hạng nhất, nhưng lại hẹp hơn một chút, cho nên nhìn có vẻ lộn xộn hơn khoang hạng nhất nhiều.
Đằng sau khoang thương gia là khoang phổ thông.
Hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia ngồi ở khoang phổ thông để về nước.
Để tránh bị mọi người chú ý, bọn họ cố ý mua vé khoang phổ thông, còn không ngồi cùng một chỗ, nhưng kết quả vẫn bị người ta phát hiện ra.
Hoắc Thiệu Hằng đứng ở lối vào khoang phổ thông, nhìn vào khoang trống rỗng, chỉ còn có hai người đó vẫn đang ngồi ở vị trí của mình. Họ ngồi ngửa đầu dựa vào ghế, trên tai vẫn còn đeo tai nghe, mắt nhắm lại, tựa như đang ngủ, màu da trên mặt vẫn hồng hào tự nhiên, căn bản không thể nhìn ra được rằng họ đã chết.
Triệu Lương Trạch đứng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, cổ họng anh ta đã nghẹn cả lại.
Anh ta vội ngẩng đầu lên, cố gắng chớp chớp vành mắt đã đỏ ửng của mình, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
“Đã chụp hình chưa?” Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt hỏi, “Khám nghiệm hiện trường chưa?”
Theo sau Triệu Lương Trạch là nhân viên phụ trách của Cục tác chiến đặc biệt, anh ta vội vàng đáp, “Đã khám nghiệm, cũng đã chụp ảnh rồi. Lúc đầu chúng tôi định đưa bọn họ đi, nhưng nghe nói Hoắc thiếu tới nên đợi một chút.”
Hoắc Thiệu Hằng đứng đó, hạ mũ mình xuống, cúi đầu mặc niệm với hai thành viên này.
Anh bất giác siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, sau đó đội mũ lên, ra lệnh, “Đưa bọn họ đi, dùng xe quân đội đưa về, trên quan tài phủ quốc kỳ.”
Bọn họ không thể gióng trống khua chiêng tưởng niệm hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt hy sinh vì Tổ quốc này, vì vậy, chỉ có thể dùng cách đó để biểu thị sự kính trọng của mình với bọn họ.
Từ trên máy bay đi xuống, Hoắc Thiệu Hằng gọi điện cho Âm Thế Hùng.
“Hoắc thiếu, đã tìm được kẻ giết hai người kia…” Giọng Âm Thế Hùng không có chút vui vẻ nào, vô cùng trầm thấp.
“Sao vậy? Chẳng lẽ bọn chúng cũng đã chết ư?”
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh hỏi.
“Vâng.” Âm Thế Hùng như sắp khóc, “Là do tôi không chuẩn bị ổn thỏa trước, vừa mới thẩm vấn tới bọn chúng, bọn chúng đã uống thuốc độc tự sát rồi. Nhìn thì có vẻ như là cùng loại độc mà bọn chúng dùng để giết người của chúng ta.”
Lấy mạng người chỉ trong chớp mắt, nhưng lại có thể giữ cho thi thể không biến chất tới mười tiếng.
“Không sao. Bọn chúng chết cũng tốt, không cần chúng ta phải ra tay.” Hoắc Thiệu Hằng đút một tay trong túi quần, đi ra phía ngoài sân bay, “Đưa thi thể hai người đó về Cục tác chiến đặc biệt, giam những người còn lại trên máy bay bốn mươi tám tiếng, tiếp tục thẩm vấn, đặc biệt chú ý những kẻ nào nói đỡ, tất cả đều phải ghi chép lại trong hồ sơ.”
Mặc dù Cục tác chiến đặc biệt bọn họ không ra tay với người mình, nhưng nếu như người mình có ý nghĩ xấu muốn gây bất lợi cho Cục tác chiến đặc biệt, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua.
Ra tới cửa sân bay, sắc trời đã trở nên vô cùng u ám, những đám mây xám ùn ùn kéo đến, che đi cả ánh nắng mặt trời.
Triệu Lương Trạch yên lặng đứng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, không nói tiếng nào, cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, nhìn trời đất bao la trước mặt. Từng cây xa xa đã rụng sạch lá, chỉ còn những chạc cây vắt ngang bầu trời, trong không khí âm u có sương mù lượn lờ khiến cho cảnh sắc trước mặt nhìn có chút không chân thực.
“… Hoắc thiếu? Anh vẫn ổn chứ?” Bạch Duyệt Nhiên bước từ trên xe xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy Hoắc Thiệu Hằng, “Chuyện trong đó giải quyết thế nào rồi? Người của chúng ta đâu?”
“Vừa mới đưa đi.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói, “Có thể bên phía Đại Hùng sẽ cần sự trợ giúp của phòng Pháp chế, cô đi xem một chút đi.”
“Rõ!” Bạch Duyệt Nhiên vội chào theo điều lệnh, sau đó thở dài nói, “Lúc những bức ảnh bị lộ ra cứ nghĩ là sẽ không có chuyện gì, còn tưởng đó chẳng qua là chút tơ hồng rối rắm thôi chứ… Ha ha… Không ngờ rằng lại phải dùng tính mạng thành viên của chúng ta để làm tế phẩm cho tình yêu mong mà không được của cô cả nhà họ Đậu.”
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, “Những lời này, Trưởng phòng Bạch giữ lại để nói trước tòa đi.”
Bình luận facebook