• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 367 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 367 NHÌN CÓ VẺ KHÔNG GIỐNG
Trên mặt Cố Niệm Chi vẫn còn đang đắp mặt nạ, nhìn như người giấy vậy. Có điều, mọi người đều là con gái, cũng biết cô đang đắp mặt nạ nên không ai quá ngạc nhiên cả.


Cô mỉm cười bắt tay với Nghiêm Khả Hoa, sau đó chỉ lên mặt mình, “Cậu chờ một chút, tôi đi bóc mặt nạ ra đã.”


Cố Niệm Chi về phòng của mình bóc mặt nạ. Trong phòng khách Nghiêm Khả Hoa lặng lẽ hỏi Miêu Vân Tiêu, “Cậu có biết lai lịch của bạn học này hay không? Nghe nói là nghiên cứu sinh thạc sĩ duy nhất của Giáo sư Hà Chi Sơ ở Mỹ về đấy, không phải là học lên từ trường chúng ta đâu, mà là tuyển từ ngoài vào cơ.”


Miêu Vân Tiêu và Nghiêm Khả Hoa đều là sinh viên Đại học B, sau đó thi đỗ đợt thi tuyển nghiên cứu sinh của trường.


Những sinh viên này thường rất coi thường sinh viên từ trường ngoài vào. Nhưng mà sinh viên được Hà Chi Sơ tuyển lại không giống như thế.


Miêu Vân Tiêu lập tức trợn to mắt, hơi căng thẳng hỏi, “Thật à? Cô ta chính là nghiên cứu sinh thạc sĩ kia của Giáo sư Hà sao?”


Lúc trước, Giáo sư Hà Chi Sơ của khoa Luật Đại học Harvard về khoa Luật Đại học B dạy, nhưng mà chỉ tuyển nghiên cứu sinh tiến sĩ. Những thạc sĩ vừa mới tốt nghiệp của khoa Luật Đại học B kia tranh nhau vỡ đầu muốn làm nghiên cứu sinh tiến sĩ của anh ta.


Năm ngoái, đột nhiên anh ta lại nói muốn tuyển một nghiên cứu sinh thạc sĩ, sau đó lại thành những sinh viên mới tốt nghiệp của khoa Luật bọn họ tranh nhau vỡ đầu.


Kết quả là quá nhiều người cả nước báo danh, nhưng Hà Chi Sơ chỉ tuyển một người, chính là sinh viên tốt nghiệp của khoa Luật Đại học C tên Cố Niệm Chi, ngay cả những sinh viên đã tốt nghiệp khoa Luật Đại học B đều không tuyển.


Mà khoa Luật Đại học B xếp thứ nhất toàn bộ Đế quốc Hoa Hạ, khoa Luật Đại học C cùng lắm cũng chỉ xếp thứ hai thôi.


Do đó nên có rất nhiều sinh viên khoa Luật Đại học B không phục.


Miêu Vân Tiêu và Nghiêm Khả Hoa lúc đó đều báo danh thi làm nghiên cứu sinh thạc sĩ của Hà Chi Sơ, nhưng mà thi không đỗ, cuối cùng làm nghiên cứu sinh thạc sĩ của các thầy khác trong trường.


Nghiêm Khả Hoa trịnh trọng gật đầu, khẽ nói, “Thế đã tính là gì? Tôi nghe mấy thầy trong khoa nói. Các môn học của Cố Niệm Chi đều không học cùng chúng ta, hoàn toàn do Giáo sư Hà bố trí.”


“Ngay cả các môn học cũng không học cùng chúng ta sao? Dựa vào cái gì chứ?” Miêu Vân Tiêu nghiêm mặt lại, gay gắt nói: “Sao cô ta có thể đặc biệt như thế được? Đại học B cũng đâu phải trường bình thường. Ngay cả những quan chức quyền quý ở Đế đô cũng không dám không nể mặt Hiệu trưởng của chúng ta mà? Sao cô ta lại có thể coi thường nội quy của trường như thế chứ?”


Nghiêm Khả Hoa nghẹn lời, kỳ quái nhìn Miêu Vân Tiêu nói, “Cậu nói linh tinh gì đấy? Sao lại thành cô ấy không quan tâm tới nội quy trường rồi? Chúng ta là nghiên cứu sinh! Nghiên cứu sinh! Không phải là sinh viên chưa tốt nghiệp, giáo viên phụ trách có toàn quyền trách nhiệm với chương trình học của chúng ta, bên khoa không quản lý được. Tất cả mọi người đều như thế mà. Chứ không thì cậu cho rằng vì sao mà mọi người lại tranh nhau vỡ đầu để làm nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ chứ?”


Quai hàm Miêu Vân Tiêu bạnh ra, tức giận một lúc mới lại nói, “Thế họp lớp buổi tối thì sao? Cô ta cũng không tham dự à?”


Nghiêm Khả Hoa nở nụ cười, “Tôi tới chính là vì chuyện này đấy. Anh Hoàng bên chỗ Giáo sư Hà bảo tôi tới chuyển lời, báo cho Cố Niệm Chi tối nay sang chỗ bọn họ tham gia họp lớp, không họp cùng với chúng ta.”


Miêu Vân Tiêu hung hăng túm lấy đệm ghế xô-pha, gần như nắm thủng cả vải bọc đệm.


Cố Niệm Chi rửa mặt xong đi ra, còn không biết chuyện mình thi đỗ nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ, đã bị hai người trong phòng khách buôn dưa lê hết rồi.


Nghiêm Khả Hoa vốn còn đang muốn nói tiếp, nhưng nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên. Ngẩng đầu thấy Cố Niệm Chi đã ra tới, cô ta vội vàng dừng lại, hơi ngượng ngùng đứng dậy nói với Cố Niệm Chi, “Chào bạn học Cố, tôi là Nghiêm Khả Hoa, là đại diện lớp nghiên cứu sinh thạc sĩ số một khoa Pháp luật.”
Theo như chia lớp của lúc nhập học, Cố Niệm Chi hẳn là ở lớp nghiên cứu sinh thạc sĩ số một khoa Pháp luật. Cô gật đầu với Nghiêm Khả Hoa, nói: “Xin chào bạn học Nghiêm, xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì không nhỉ?”


Nghiêm Khả Hoa vội nói, “Đúng là có chút việc, cậu biết anh Hoàng bên lớp Giáo sư Hà chứ?”


Cố Niệm Chi hơi ngây người một chút, mới nhớ ra anh Hoàng cùng đi thực tập với cô ở Quốc hội Mỹ năm ngoái.


“A? Anh Hoàng á? Nhưng chẳng phải anh ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ sao?” Cố Niệm Chi khó hiểu nói, “Tôi là nghiên cứu sinh thạc sĩ mà…”


Cô là một nghiên cứu sinh thạc sĩ, chạy tới lớp nghiên cứu sinh tiến sĩ, chẳng phải người khác sẽ cho rằng cô bị nhũn não sao?


“Đúng thế. Bởi vì cậu là nghiên cứu sinh thạc sĩ duy nhất được Giáo sư Hà tuyển nên tất cả chương trình học của cậu đều do Giáo sư Hà phụ trách, bao gồm cả thời khóa biểu của cậu. Hơn nữa, cả trợ cấp nghiên cứu sinh hàng tháng của cậu, đi thực tiễn trải nghiệm, viết luận văn báo cáo, đều do bên Giáo sư Hà chịu trách nhiệm.” Nghiêm Khả Hoa rất nhiệt tình giảng giải cho Cố Niệm Chi, “Tối nay cậu qua đó một chuyến đi, có lẽ anh Hoàng còn có nhiều chuyện để nói với cậu đấy.”


Đi học ở Đại học B, ngoại trừ báo danh nộp học bạ, lấy lịch học v.v…, còn có những chuyện khác nữa. Ví dụ như đi làm thẻ để sau này các loại hình trợ cấp được gửi thẳng vào thẻ của cô, còn phải làm thẻ sinh viên, thẻ thư viện, cùng các loại giấy tờ chứng nhận cần thiết khác.


Âm Thế Hùng chỉ báo danh và nộp học bạ cho Cố Niệm Chi, bản thân cô phải tự mình đi làm các loại thẻ kia.


Nhưng để làm thẻ thì cần phải được khoa cấp giấy chứng nhận mới có thể đi tới các bộ phận khác thực hiện.


Giờ Nghiêm Khả Hoa lại nói toàn bộ trợ cấp đều do Hà Chi Sơ chịu trách nhiệm, cho nên nếu cô muốn làm thẻ thì phải đi tìm anh Hoàng bên Hà Chi Sơ mới được.


Cố Niệm Chi cười, “Cảm ơn bạn học Nghiêm, cậu thông báo kịp thời quá, nếu không thì ngày mai tôi không biết sẽ ăn cơm kiểu gì nữa.”


Nhà ăn trường là dùng thẻ tính tiền, nếu như không có thẻ thì không thể ăn ở nhà ăn, phải đi mua ở quầy bán đồ ăn trong trường.


Đương nhiên giá tiền chênh lệch như ngày và đêm vậy.


Cùng một món ăn, sinh viên dùng thẻ rẻ hơn một phần năm những sinh viên mua đồ ăn ở quầy bán đồ ăn.


Mặc dù Cố Niệm Chi không thiếu tiền nhưng cũng không muốn khác biệt với những bạn học khác. Huống hồ, cô được ăn ở nhà ăn thì sao phải trả nhiều tiền cho chỗ khác?


Lại còn là đồ ăn giống nhau, cùng một ông chủ với nhà ăn của trường nữa chứ. ngontinhhay.com


“Ồ? Cậu còn chưa làm thẻ sao?” Nghiêm Khả Hoa thật sự hâm mộ đến chết đi được, “Tôi nghe nói trợ cấp bên phía Giáo sư Hà khá tốt. Bên khoa chúng tôi một tháng được cấp năm trăm, còn phải xem giáo viên phụ trách của mình thế nào nữa. Nếu giúp đỡ giáo viên phụ trách của mình làm việc thì có trợ cấp ngoài định mức. Trợ cấp bên phía Giáo sư Hà là cao nhất.”


“Thật sao?” Miêu Vân Tiêu cũng nghe rất chăm chú, “Cậu nghe ai nói thế?”


“Nhóm anh Hoàng nói đó.” Nghiêm Khả Hoa tỏ vẻ rất quen thuộc, “Tôi và anh Hoàng đều trong Hội Sinh viên nghiên cứu sinh, thường xuyên nghe bọn họ nói chuyện. Mỗi lần Hội Sinh viên nghiên cứu sinh chúng tôi đi ăn cơm, nếu mà không có kinh phí á, toàn là mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ bên Giáo sư Hà thanh toán đấy, bọn họ giàu lắm. Nghe nói giúp Giáo sư Hà làm việc, một tháng có thể được nhận hơn một vạn ấy.”


“Nhiều như vậy ư?!” Ngay cả Cố Niệm Chi cũng kinh ngạc, “Còn chưa làm việc chính thức, chỉ là làm thêm thôi sao?”


Cô có chút háo hức muốn thử không chờ đợi nổi nữa rồi.


Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng đối với cô rất tốt, rất khẳng khái, nhưng Cố Niệm Chi vẫn muốn kiếm tiền bằng công việc của mình, như thế tiêu sẽ càng yên tâm hơn.


Vả lại, cô và Hoắc Thiệu Hằng chỉ mới đang yêu nhau thôi, còn không phải là người một nhà với anh, không thể để cho anh tiêu quá nhiều tiền cho cô.


Tâm trí Cố Niệm Chi bừng bừng hứng khởi muốn tìm công việc tốt, sau đó thăng chức tăng lương, trong vòng vài năm lên làm đối tác hợp tác với người khác, kết hôn với Hoắc Thiệu Hằng, từ đó lên tới đỉnh cao cuộc đời.


Khi ấy, sẽ không ai nói được rằng cô không xứng với Hoắc Thiệu Hằng nữa…


Ở sâu trong lòng Cố Niệm Chi, cô vẫn rất lo lắng người khác không đồng ý tình cảm của cô và anh. Cô không muốn trở thành sự cản trở đối với Hoắc Thiệu Hằng. Hoắc Thiệu Hằng là niềm tự hào của cô, mà cô…


“À, cũng không thể gọi là làm thêm được.” Thấy đôi mắt Cố Niệm Chi phát sáng, Nghiêm Khả Hoa cảm thấy vô cùng hứng thú, không kìm được hỏi, “Í? Cậu muốn làm thêm sao? Rất thiếu tiền à?”


Cố Niệm Chi cười gật đầu, “Ừm, tôi rất thiếu tiền, cho nên muốn tìm được một công việc nào đó sớm một chút. Đúng rồi, bạn học Nghiêm này, cậu có biết chuyện tốt nghiệp sớm thế nào không, trường chúng ta có quy định gì về chuyện này không?”
“Hình như là có, cậu lên web tra cứu một chút là biết ngay, trước kia tôi đã từng thấy rồi.”


Nghiêm Khả Hoa nhẹ nhõm nói, rồi lại nhìn Cố Niệm Chi một chút, âm thầm đánh giá cách ăn mặc của cô.


Áo là áo len lông cừu, không nhìn ra hiệu gì, kiểu dáng cũng rất giản dị, nhưng chất lượng cắt may có vẻ rất tốt, tuyệt đối không phải là hàng vỉa hè.


Quần cũng vô cùng vừa người, là một chiếc quần dài màu khói xám, tôn lên cái eo và đôi chân, chất liệu hẳn là 100% len lông cừu.


Lại nhìn sang làn da, kiểu tóc của cô ấy, nhìn thế nào cũng không thấy cô ấy thiếu tiền…


Đúng lúc này Miêu Vân Tiêu đột nhiên hỏi, “Cố Niệm Chi, có thể cho tôi xem đồng hồ đeo tay của cô một chút được không?”


Cố Niệm Chi nhìn cô ta một cái, “Cô muốn biết mấy giờ sao?”


Cô giơ cổ tay lên nhìn rồi đáp, “Sắp bốn rưỡi chiều rồi.”


Miêu Vân Tiêu liếc mắt dò xét một cái, sau đó mới nói, “Đồng hồ này của cô hiệu gì vậy? Kiểu dáng nhìn rất quen mắt.”


“… BVLGARI, ừm, hẳn là hiệu này chăng.”


Đây là chiếc đồng hồ nữ Hoắc Thiệu Hằng đặt riêng của BVLGARI cho cô, cùng một kiểu với chiếc đồng hồ nam mà anh đeo để làm đồng hồ tình nhân, hơn nữa còn là đôi đồng hồ tình nhân độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.


“Hình như dượng tôi cũng có một chiếc hiệu này… Thoạt nhìn có chút không giống với chiếc của cô.” Miêu Vân Tiêu thản nhiên nói, “Cho nên tôi muốn mượn cô xem một chút, nhưng cô không cho thì thôi vậy.”


Cố Niệm Chi rụt tay lại, cười nói, “Đồ của tôi, tôi muốn cho ai xem thì cho người đó xem, giọng điệu của bạn học Miêu như vậy là có ý gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom