• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (1 Viewer)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 376 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 376 BỌN HỌ Ở ĐÂU?
“Ba mẹ người thân của em á?” Cố Niệm Chi lắc đầu cười khổ, “Thầy chưa xem lý lịch của em à? Em là trẻ mồ côi mất cả ba lẫn mẹ.”


“Ba mẹ em thật sự không còn nữa à?” Hà Chi Sơ bước về phía trước một bước, gần Cố Niệm Chi hơn một chút, “Vậy mộ của ba mẹ em ở đâu? Em đã từng đến phúng viếng họ chưa?”


Cố Niệm Chi ngạc nhiên nhìn Hà Chi Sơ, tâm lý chống đối trong đáy lòng cô bất giác từ từ biến mất.


Trừ Hoắc Thiệu Hằng ra thì Hà Chi Sơ là người đầu tiên quan tâm đến tình trạng thật sự của ba mẹ cô, thậm chí còn nhắc tới việc đi phúng viếng họ.


Đây là một kiểu tôn trọng, cô là phận làm con, người khác có thái độ tôn trọng ba mẹ cô khiến cô khó có thể tiếp tục oán giận người đó.


Cố Niệm Chi nhìn Hà Chi Sơ, phân vân giữa hai lựa chọn, hoặc là nói dối, hoặc là im lặng. Cuối cùng cô vẫn lắc đầu thật thà nói: “Chưa ạ, em không biết ba mẹ em được chôn cất ở đâu.”


“Không phải ba mẹ em đều mất rồi à? Sao lại không biết ba mẹ được chôn ở đâu?” Giọng Hà Chi Sơ gần như đã chuyển sang cười lạnh nhưng Cố Niệm Chi lại không hề thấy phản cảm nữa.


Cô im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi mới khó khăn lên tiếng: “Thật ra, em cũng chỉ đoán là có lẽ họ đã không còn nữa mà thôi.”


“Tại sao lại nói là có lẽ?”


“Bởi vì em không nhớ được chuyện lúc trước.” Cố Niệm Chi nắm chặt quai ba lô, trong lòng cực kì bất an, “Em không biết ba mẹ em đã mất hay đang sống ở đâu. Nhưng nếu bọn họ vẫn còn sống thì tại sao lại không đến tìm em?”


Vẻ mặt cô có vài phần quật cường, cuối cùng cô cũng đã nói ra lời nói chôn sâu trong đáy lòng bao năm qua.


Sâu thẳm trong đáy lòng, cô vẫn tin rằng ba mẹ mình đã không còn nữa.


Bởi vì với khả năng và quyền lực của Hoắc Thiệu Hằng thì sao có thể tìm suốt sáu năm mà vẫn không tìm được tung tích về ba mẹ cô chứ ?


Cho dù ba mẹ cô có ruồng bỏ cô thì cũng không thể nào trốn kĩ như thế dưới sự tìm kiếm của Hoắc Thiệu Hằng được.


Có những lúc chính Cố Niệm Chi cũng không biết kết quả nào sẽ khiến cô bị tổn thương nhiều hơn. Là việc ba mẹ cô đều không còn? Hay là việc bọn họ vẫn còn sống nhưng lại không muốn đi tìm cô, thậm chí không muốn nhận lại cô?


Nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn cho rằng ba mẹ cô vẫn còn sống, vẫn dốc hết sức để tìm kiếm ba mẹ cô, chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc.


“Em thật sự không còn nhớ chuyện lúc trước nữa à?” Hà Chi Sơ lại bước lại gần thêm một bước, giọng nói cũng hơi run rẩy, “Vậy em nhớ được chuyện từ khi nào?”


Cố Niệm Chi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình rồi lẩm bẩm: “Từ năm mười hai tuổi ạ… Chuyện trước năm mười hai tuổi thì thật sự là em không còn nhớ gì cả.”


“Vậy từ sau mười hai tuổi thì sao?” Hà Chi Sơ đã đứng trước mặt cô, cụp mắt nhìn xuống cô.


Tóc của Cố Niệm Chi vừa dày vừa đen, vì cô lười nên bình thường đều chỉ buộc bừa một cái đuôi gà là có thể ra ngoài. Hà Chi Sơ gần như muốn đưa tay ra chạm vào đuôi tóc của cô nhưng tay giơ ra đến nửa chừng liền rụt lại. Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Vậy tại sao em lại không nhớ chuyện trước năm mười hai tuổi nữa? Tế bào trí nhớ của con người sau sáu tuổi là phát triển hoàn toàn, có thể ghi nhớ rất lâu, tại sao em lại không nhớ những việc trước mười hai tuổi được?”


“Chuyện này à…” Cố Niệm Chi do dự một lát, “Giáo sư Hà, thầy có thể đồng ý với em sẽ không nói với người khác không?”


Vì câu nói này của cô mà đáy lòng thê lương của Hà Chi Sơ trở nên ấm áp hơn phần nào, anh ta dịu dàng “ừ” một tiếng, “Tôi sẽ không nói với bất kì ai, chỉ cần đó là những gì em nói với tôi thì tôi nhất định sẽ không chia sẻ với bất kì ai.”
Cố Niệm Chi mỉm cười với anh ta, “Cảm ơn Giáo sư Hà. Thật ra lý lịch của em đã bị các thầy cô và bạn bè trong khoa đồn ầm lên rồi, nên chuyện ba mẹ em mất cũng không phải là chuyện bí mật gì nữa. Em cứ tưởng thầy đã xem qua lý lịch của em thì sẽ không có mấy thắc mắc này.”


“Lý lịch gì cơ?” Hà Chi Sơ hơi nhíu mày, “Là cái bảng mà em điền lúc báo danh thi tuyển nghiên cứu sinh đó à?”


“Không phải ạ.” Cố Niệm Chi nhớ ra Hà Chi Sơ vừa từ Mỹ về có lẽ không biết chuyện lý lịch học sinh trong nước, bèn kiên nhẫn giải thích lại cho anh ta.


Hà Chi Sơ nghe xong liền cau mày: “Đây là chuyện riêng tư của mỗi người mà, ai cũng xem được à?”


“Đương nhiên là không rồi. Nhưng thôi bỏ đi, cũng không phải chuyện to tát gì. Lý lịch của em cũng chẳng có nội dung gì không thể để cho người khác biết, muốn xem thì cứ xem thôi.”


Cố Niệm Chi không muốn nhắc tới vấn đề này nữa, dù sao xem cũng đã xem rồi, cô có tức giận thì cũng chẳng làm được gì.


Chẳng lẽ lại đuổi việc giáo viên quản lý lý lịch à?


Hay là kiện giáo viên đã phát tán lý lịch đây?


Cố Niệm Chi hiểu rằng chuyện này chỉ có thể tự mình cắn răng nuốt xuống mà thôi. Bản chất sự việc này hoàn toàn khác với việc của Miêu Vân Tiêu.


Hà Chi Sơ thấy Cố Niệm Chi không định truy cứu thì cũng không nói gì nữa, tiếp tục truy hỏi việc có liên quan đến chuyện Cố Niệm Chi mất ký ức.


Vừa hay lại đúng ý của Cố Niệm Chi, cô vội vàng chuyển chủ đề nói tiếp: “… Chuyện là thế này ạ, năm mười hai tuổi em gặp phải tai nạn xe rất nghiêm trọng, sau đó được cứu. Nhưng khi em tỉnh lại thì không còn nhớ gì về những chuyện trước đó nữa, không nhớ một chút nào.”


Hà Chi Sơ nhìn cô chằm chằm, anh ta đang dồn hết sức để duy trì nét mặt bình thản nên thoạt nhìn gương mặt anh ta cũng không có gì lạ. Anh ta lại hỏi tiếp: “Không nhớ gì hết sao? Tai nạn xe thế nào mà lại có thể khiến em mất trí nhớ suốt sáu năm?”


“… Một vụ tai nạn xe rất lớn ạ.” Cố Niệm Chi dùng tay vẽ ra ước lượng.


Ngay cả Hà Chi Sơ đang căng thẳng cũng bị cô chọc cười, “Tai nạn xe cũng có thể so sánh như thế à?”


“Sự thật là vậy mà.” Cố Niệm Chi cũng thả lỏng theo, “Lúc đó còn xảy ra một vụ nổ lớn đến giờ em vẫn nhớ như in cảnh tượng khói lửa ngập trời đêm đó. Có khi đêm ngủ em còn mơ tới nó sau đó sợ hãi tỉnh lại. Đến khi phát hiện mình đang ở trên giường chứ không còn trong xe nữa, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”


Trong đôi mắt sâu thẳm của Hà Chi Sơ xuất hiện một tia xót xa và đau khổ không thể nói thành lời, nhưng anh ta không thể hiện ra mà chỉ nắm chặt tay lùi lại một bước, lùi đến khoảng cách mà Cố Niệm Chi có thể cảm thấy an toàn.


Khoảng cách an toàn giữa người với người là 1.2m, một người xa lạ bước lại gần bạn quá 1.2m sẽ khiến bạn cảm thấy không an toàn.


Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi không phải người lạ nhưng vì giữa hai người từng có tranh chấp nên Cố Niệm Chi rất đề phòng anh ta. Bởi vậy, Hà Chi Sơ chỉ có thể đặt mình vào vị trí một người xa lạ mà thôi.


Anh ta im lặng nhìn Cố Niệm Chi, không biết phải làm thế nào hai người mới có thể quay về như trước đây.


Có lẽ bọn họ đã không thể quay lại được nữa, bởi vì cô đã lớn rồi.


Một Cố Niệm Chi xinh đẹp trưởng thành sẽ không còn là cô bé luôn bám theo anh ngày trước nữa.


“… Vậy em có từng nghĩ đến việc tìm bác sĩ tâm lý để khôi phục ký ức trước đây không?” Tuy bọn họ đã không thể quay lại như trước nhưng Hà Chi Sơ vẫn không muốn bỏ cuộc.


Anh ta là một phần trong cuộc sống ngày trước của cô, anh ta không muốn cô quên anh ta một cách sạch sẽ như vậy.


Cố Niệm Chi nhún vai, cười tinh nghịch: “Em đi gặp bác sĩ tâm lý rất nhiều lần rồi. Từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn đã bắt đầu tìm bác sĩ tâm lý, chữa suốt hai ba năm, cuối cũng bác sĩ tâm lý cũng không muốn nhìn thấy em nữa.”


Hà Chi Sơ cũng cười cười, “Bác sĩ tâm lý nào? Có khi nào do tay nghề bác sĩ quá kém không? Tôi có quen một vị bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng, ở Mỹ, nếu có cơ hội tôi sẽ mời cậu ấy tới đây nói chuyện với em, em có muốn không?”


Cố Niệm Chi nhớ tới khuôn mặt của Trần Liệt, không nhịn được bật cười: “Em thì không sao, nhưng em không nghĩ sẽ có tác dụng gì đâu ạ.”


“Tại sao?”


“Bởi vì em đã gặp bác sĩ tâm lý giỏi nhất rồi.” Cố Niệm Chi cũng lùi lại một bước, “Ok, Giáo sư Hà, nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước đây ạ.”


“Em không muốn nói chuyện tốt nghiệp sớm nữa à?” Hà Chi Sơ nhướng mày, “Cà phê của tôi cũng vừa pha xong.”


Cố Niệm Chi ngập ngừng một lát, đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông, là nhạc chuông điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi vội vàng móc điện thoại ra, định nhận cuộc gọi rồi lại ngập ngừng nhìn Hà Chi Sơ.


Hà Chi Sơ không vui, xoay người đi đến trước máy pha cà phê rót cà phê ra, nói: “Quy định cuộc họp của tôi là đề nghị mọi người chuyển điện thoại về chế độ rung.”


Cố Niệm Chi lén lè lưỡi rồi cầm điện thoại nói với Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, không còn sớm nữa nên em đi trước đây ạ, không làm phiền Giáo sư Hà nghỉ ngơi nữa. Còn về việc tốt nghiệp sớm thì chúng ta có thể bàn bạc sau, dù sao thì cách ngày tốt nghiệp vẫn còn xa mà.”


Nghe thấy câu này, Hà Chi Sơ cảm thấy rất thoải mái. Anh ta ừ một tiếng, đến lúc quay đầu lại thì phát hiện Cố Niệm Chi đã không còn ở đó nữa rồi.


“Chạy nhanh như thỏ…” Hà Chi Sơ cong khóe môi, bưng tách cà phê ra khỏi phòng bếp rồi đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Vài phút sau liền thấy Cố Niệm Chi ra khỏi tòa nhà, trong tay vẫn cầm điện thoại nói chuyện với ai đó. Nhìn từ trên xuống sẽ không thấy được biểu cảm của cô nhưng vẫn có thể thấy được cô rất chăm chú nghe điện thoại, bởi vì có vài lần suýt nữa thì cô đâm vào người khác…


Không cần hỏi cũng biết đó là điện thoại của ai.


Hà Chi Sơ không muốn nhìn nữa nên xoay người đi về phòng mình.





Cố Niệm Chi ra khỏi thang máy liền vừa đi từ từ nghe điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng.
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Hoắc Thiệu Hằng biết Cố Niệm Chi phải họp lớp buổi tối nên chờ hai tiếng đồng hồ mới gọi cho cô, không ngờ cô lại không nghe ngay.


Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.


Anh chờ một lúc thì cuộc gọi mới được kết nối, giọng Cố Niệm Chi ngọt ngào vọng ra từ điện thoại.


“Hoắc thiếu ạ?”


“Ừ, em đang làm gì mà lâu vậy mới nghe điện thoại?”


“Ngại quá, Hoắc thiếu, em vừa họp với Giáo sư Hà nên không nghe máy được.”


“Hà Chi Sơ à?” Hoắc Thiệu Hằng mím môi, chiếc phi tiêu bay vút ra khỏi tay, cắm vào ngay giữa hồng tâm trên bức tường đối diện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom