• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (1 Viewer)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 386 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 386 NAM THẦN ĐƯỢC LUYỆN THÀNH NHƯ THẾ NÀO
“Chắc chỉ là tình cờ gặp thôi, đâu có giống gặp người lớn trong nhà chứ?” Từ Phiêu Hồng không cho là như vậy, “Nếu như gặp người lớn trong nhà thì phải gặp ở nhà chứ, sao lại hẹn ở quán cafe? Chẳng lẽ trong nhà có gì phải che giấu à?”


“Chị họ, tài ăn nói của chị còn giỏi hơn cả luật sư, em mới nói không lại chị!” Miêu Vân Tiêu che miệng cười, “Chị nói rất có lý, cho dù gặp người lớn thì như thế này cũng không đủ chân thành.”


“Thế mới đúng chứ, ba chị thường nói, nhìn người nhìn chuyện không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, phải nhìn vào bản chất của hiện tượng.” Từ Phiêu Hồng mỉm cười nói, cô ta cùng Miêu Vân Tiêu đi đến vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.


Xuyên qua cửa sổ, họ vừa khéo có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài.


Hoắc Thiệu Hằng và hai ba con Tạ Đức Chiêu, Tạ Thanh Ảnh vẫn chưa rời khỏi, họ đứng bên một con đường nhỏ có bóng râm cạnh quán cafe. Ánh sáng màu vàng xuyên qua các chạc cây, chiếu lên gương mặt của người dưới gốc cây.


Nam thanh nữ tú bổ trợ cho nhau, tựa như một bức tranh sơn dầu đẹp nhất.


Từ Phiêu Hồng bỗng im lặng, cúi đầu xem thực đơn, tìm chút gì đó để ăn.


Miêu Vân Tiêu lại lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh tượng trông rất ấm áp và hòa hợp dưới tán cây ấy.


Hoắc Thiệu Hằng cúi người lặng lẽ nhìn Tạ Thanh Ảnh đang khẽ ngước lên, Tạ Đức Chiêu đứng bên cạnh mỉm cười, dáng vẻ vui mừng như chuyện sắp thành.


Mặc dù dưới đèn đường trong cảnh đêm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai gò má đỏ ửng trên gương mặt trắng ngần của Tạ Thanh Ảnh. Đôi mắt của cô ấy sáng lấp lánh.





Trên vỉa hè Hoắc Thiệu Hằng tạm biệt ba con nhà họ Tạ xong thì xe riêng của anh cũng được lái đến. Anh khẽ gật đầu với họ rồi ngồi vào xe của mình, nói với Phạm Kiến: “Lái xe đi.”


Xe riêng của anh nhanh chóng rời khỏi quán cafe phong cách châu Âu, quay về trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt.


Vừa lên xe Hoắc Thiệu Hằng đã gửi tin nhắn cho Triệu Lương Trạch, bảo anh ta lên mạng tìm một người tên Kevin Ku.


Triệu Lương Trạch nhìn thấy tin nhắn liền vội vã gọi điện thoại cho anh: “Hoắc thiếu, chính là nhà khoa học thiên tài mà vừa nãy Tạ Đức Chiêu đã nói với anh sao?”


“Đúng vậy, chính là ông ta, tên tiếng Trung là Cố Tường Văn, tên tiếng Anh là Kevin Ku.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh gửi tin nhắn đi, “Mau tìm đi.”


Triệu Lương Trạch lập tức lên mạng của nước ngoài, bắt đầu dùng công cụ tìm kiếm của mình viết ra để tìm Kevin Ku.


Lúc Hoắc Thiệu Hằng quay về trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt, Triệu Lương Trạch đã đặt những thông tin mà anh ta tìm kiếm được lên bàn làm việc của anh.


“Hoắc thiếu, Cố Tường Văn thật sự là Kevin Ku sao? Tin tức này có chính xác không?” Triệu Lương Trạch kích động đi theo sau Hoắc Thiệu Hằng, theo đuôi anh đi vào phòng làm việc, “Ôi trời! Tin tức này thật động trời!”


“Ông ta rất nổi tiếng ư?” Hoắc Thiệu Hằng cởi áo khoác, treo lên giá treo quần áo trên tường trong phòng làm việc. Anh quay đầu nhìn vẻ phấn khích đến đỏ cả mặt của Triệu Lương Trạch, khẽ lắc đầu, “Cho dù có là ông ta thì cậu cũng không cần phải kích động như vậy chứ?”


“Hoắc thiếu, sao có thể không kích động được!” Triệu Lương Trạch bước gần lại vài bước, nhỏ giọng, dồn dập nói: “Hoắc thiếu, anh đã quên mất kế hoạch B đã thất bại trước đây rồi à?”


Hoắc Thiệu Hằng ngẩn người, trong mắt thấp thoáng những cảm xúc phức tạp, nhưng anh đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, cầm những tin tức mà Triệu Lương Trạch tìm kiếm được lên xem.
Anh không xem nội dung chi tiết, chỉ xem những nội dung chủ yếu then chốt nhất mà Triệu Lương Trạch liệt kê ra, vừa xem vừa gật đầu nói: “Hóa ra là ông ta, người này quả thật rất có tiếng tăm, nhưng chữ ký trong luận văn đã công bố của ông ta không phải Kevin Ku, mà là K.X.W.”


“Đúng vậy, cái này không giống một cái tên, mà giống một biệt hiệu hơn.” Triệu Lương Trạch giải thích tin tức mà anh ta tìm được, “K.X.W này được xem là nhân vật thần bí nổi tiếng nhất trong lịch sử quân sự nước ngoài, bản quyền sáng chế của ông ta không chỉ bao gồm kỹ thuật quan trọng nhất trong động cơ của máy bay quân dụng tân tiến nhất, mà còn có rất nhiều bằng sáng chế kỹ thuật siêu dẫn và chất bán dẫn. Trên phương diện tài liệu học thuật, ông ta cũng sở hữu đến mấy bằng sáng chế được vận dụng rất phổ biến hiện nay.”


Lúc xem danh sách bản quyền sáng chế được liệt kê dưới tên của “K.X.W”, ngay cả người học rộng biết nhiều như Hoắc Thiệu Hằng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.


Không nói đến những kỹ thuật quân dụng kia, trong đó còn có một số kỹ thuật dân dụng hiện nay đang được sử dụng rộng rãi, ví dụ như kỹ thuật quan trọng nhất trong con chip của điện thoại Apple cũng thuộc bản quyền sáng chế của K.X.W.


Cũng có nghĩa là trên thế giới này mỗi một chiếc điện thoại Apple được bán ra đều phải trả tiền bản quyền sáng chế cho K.X.W.


Cho dù chỉ trả một tệ cho mỗi chiếc điện thoại, dựa vào lượng xuất hàng vô số mỗi năm của điện thoại Apple thì nói Cố Tường Văn là tỷ phú ẩn mình đã là khiêm tốn lắm rồi.


“Trước đây bộ phận của chúng ta cho rằng cái tên này là biệt hiệu của một nhóm thành viên. Thành quả nghiên cứu của họ chắc hẳn phải là thành quả của một tập thể. Nhưng nếu như lời nói của Tạ Đức Chiêu là thật, vậy thì công tác tình báo của chúng ta cũng phải sửa đổi rồi.” Chính vì thế mà Triệu Lương Trạch mới kích động như vậy.


Hoắc Thiệu Hằng như đang suy nghĩ gì đó, anh gật đầu, nói: “Tôi biết biệt hiệu K.X.W này, mã kế hoạch B của chúng ta cũng chính là ông ta.”


Hóa ra ông ta ở gần chúng ta như vậy, mà lại xa đến thế…


“Nhưng, Hoắc thiếu này…” Triệu Lương Trạch khó hiểu khẽ gõ đầu mình, “Tôi đã lên mạng tìm kiếm tất cả các tin tức có thể tìm thấy được liên quan đến Cố Tường Văn, bao gồm công khai hoặc không công khai. Nhưng ngoài những bằng sáng chế và luận văn học thuật ra, gần như hoàn toàn không tìm được tin tức khác.”


“… Sao lại nói là hoàn toàn không tìm được?” Hoắc Thiệu Hằng đặt xấp tư liệu tìm kiếm xuống, “Cậu đang nói đến phương diện nào?”


“Ví dụ như nếu tôi muốn tìm lý lịch của ông ta, những tư liệu như ảnh của ông ta, thậm chí ngày sinh của ông ta đều vô cùng ít ỏi.” Triệu Lương Trạch nói xong thì nhoẻn miệng cười, để lộ ra tám cái răng trắng tinh, “Sau đó tôi đã nghĩ đến một chuyện.”


“Nói.”


“Sau khi Cố Tường Văn nổi tiếng thì gần như biến mất hoàn toàn, tin tức gì cũng bị xóa bỏ, nhưng trước khi ông ta nổi tiếng thì sao? Lúc còn đi học thì sao?” Triệu Lương Trạch chỉ vào mấy tờ giấy dưới cùng trong xấp tư liệu, “Để điều tra ra học bạ của ông ta, tôi bất đắc dĩ phải dùng chút thủ đoạn, xâm nhập vào hệ thống mạng nội bộ của MIT.”


Hoắc Thiệu Hằng bình thản nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì, chỉ cần cậu lấy được tư liệu về cho tôi là được.”


“Vâng, thưa thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch mừng thầm trong lòng, anh ta biết Hoắc Thiệu Hằng không có ý định truy cứu chuyện này.


Cục tác chiến đặc biệt có một quy định bất thành văn, đó là “Don’t ask, Don’t tell”, có nghĩa là anh không hỏi, tôi không nói, mọi người đều ngầm hiểu ý nhau.


“Từ đây anh có thể nhìn thấy rõ các mốc thời gian trong thời kỳ đi học của Cố Tường Văn.” Triệu Lương Trạch đặt một tờ giấy trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, chỉ cho anh xem, “Anh xem biểu đồ thời gian này, liên tục cho đến năm Cố Điềm qua đời, bỗng nhiên, tất cả mọi manh mối đều đứt đoạn. Tiếp sau đó có điều tra thế nào cũng không điều tra ra rốt cuộc ông ta đang ở đâu, ngoại trừ việc cứ cách vài năm ông ta lại công bố một luận văn rất có giá trị.”


Hoắc Thiệu Hằng xem biểu đồ thời gian mà Triệu Lương Trạch vẽ ra, khẽ gật đầu, “Rất thú vị, Tiểu Trạch, cậu làm tốt lắm!”


“Cảm ơn lời khen của thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch vui đến tím mặt, “Anh còn cần điều tra thông tin gì nữa không? Cứ việc nói với tôi.”


Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.


“Hi hi, Hoắc thiếu này, nói gì thì nói chứ, nhìn bản lý lịch của Cố Tường Văn, rồi nghĩ đến Niệm Chi của chúng ta mới thấy đúng là cũng chỉ có ông ta xứng làm ba của Niệm Chi, những người khác đều không xứng!”


Triệu Lương Trạch biết Cố Tường Văn chắc hẳn là ba ruột của Cố Niệm Chi, bây giờ lại biết Cố Tường Văn là một nhân vật rất có tiếng nói trong giới học thuật như vậy, anh ta kích động xoa tay, chỉ hận không thể lập tức đón Cố Tường Văn đến Đế Đô, để họ nhận lại nhau, sau đó hợp tác với họ.


Hoắc Thiệu Hằng nở một nụ cười nhàn nhạt, “Cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi.”


“Chẳng lẽ không phải sao? Mặc dù bây giờ chúng ta không điều tra ra địa chỉ của ông ấy, nhưng đã có nhiều manh mối như vậy, tìm ra địa chỉ của ông ấy là chuyện chỉ mất vài phút!” Triệu Lương Trạch xoa xoa nắm tay, “Có cần tôi thử không?”


“Cậu có thể thử nhưng tôi cảm thấy sẽ không có kết quả.” Hoắc Thiệu Hằng đặt xấp tư liệu tìm kiếm đó qua một bên, trầm mặt nói, “Hai mươi sáu năm trước Cố Tường Văn đã lựa chọn sống ẩn, có thể dễ dàng để cậu tìm thấy như vậy sao? Ông ấy là ba của Niệm Chi, nhưng tại sao sáu năm nay lại không có tin tức gì của ông ấy? Ông ấy không biết con gái lạc mất rồi sao?”


Những lời này như một chậu nước lạnh tạt thẳng xuống khiến Triệu Lương Trạch ỉu xìu như quả cà phơi sương.


“Ý của anh là ông ấy có thể đã xảy ra chuyện rồi?” Triệu Lương Trạch suy nghĩ một lúc, khả năng tệ nhất khiến sắc mặt anh ta chợt thay đổi.


Hoắc Thiệu Hằng xếp xấp tư liệu lại, nhắm mắt, “Tôi không biết, bây giờ tất cả chỉ là ẩn số, vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận.”


“Nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì.” Triệu Lương Trạch xoay cánh tay, “Dù sao thì chúng ta cũng đã có phương hướng, có mục tiêu, không giống như lúc trước, mò mẫm sáu năm trong tối tăm.”


“Đúng là như vậy.” Hoắc Thiệu Hằng cầm ly nước lên uống một ngụm, anh khẽ mím môi, “Được rồi, chuyện này đã có manh mối rồi, cậu đừng lo lắng quá, điều tra theo trình tự là được. Nếu như vẫn không tìm thấy thì lại đến tìm Tạ Đức Chiêu. Tôi không tin ông ta không có cách liên lạc với Cố Tường Văn.”


“Vâng, thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch trả lời vang vọng, đứng thẳng người chào kiểu quân đội, làm đầy đủ quy tắc hơn cả lúc bình thường.


Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn anh ta, “Nói đi, có chuyện gì? Kính lễ như vậy, chắc chắn có việc nhờ vả chứ gì.”


“Hoắc thiếu, sao anh có thể nói như vậy được chứ? Anh là cấp trên, tôi lễ phép với anh còn không được sao?” Triệu Lương Trạch cười hì hì, “Nhưng mà anh nói đúng rồi, quả thật là tôi có việc muốn nhờ.”


“Ừ, nói đi.”


“Ngày mai là thứ bảy, cũng là lễ Tình nhân.” Triệu Lương Trạch nói một hồi rồi đỏ mặt, “Ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép, tắt máy hai mươi bốn tiếng đồng hồ, anh thấy có được không?”
WebTru yenOn linez . com
Với tính chất công việc của họ, từ trước đến giờ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày hai mươi bốn tiếng đều phải mở máy chờ lệnh bất cứ lúc nào, đặc biệt là Triệu Lương Trạch. Toàn bộ hệ thống điều khiển trung tâm của Cục tác chiến đặc biệt đều do anh ta duy trì.


Cho dù là về nhà ăn Tết, một chiếc điện thoại đặc biệt của anh ta vẫn giữ trạng thái liên lạc cả ngày, chuẩn bị giải quyết chuyện phát sinh bất cứ lúc nào.


Lần này anh ta nhắc đến yêu cầu như vậy, cũng có nghĩa là chiếc điện thoại kia cũng sẽ tắt máy.
Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn anh ta, không hỏi tiếp nữa, chỉ khẽ gật đầu, “Được, ngày mai cậu không cần mở điện thoại hai mươi bốn tiếng, tôi sẽ tiếp quản hệ thống điều khiển trung tâm.”


“Cảm ơn thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên, “Vậy ngày mai làm phiền anh rồi!”


“Đi đi.” Hoắc Thiệu Hằng phất tay, “Lúc đi ra giúp tôi đóng cửa lại.”


Triệu Lương Trạch lớn tiếng nói vâng rồi chạy ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng lại.


Lúc này Hoắc Thiệu Hằng lại cúi đầu đọc kĩ lại kết quả tìm kiếm của Triệu Lương Trạch, sau đó tìm ra một số điểm đáng ngờ, bản thân tự vào web đen tìm kiếm lần nữa.





Buổi tối thứ sáu, trong tòa nhà ký túc xá nữ của nghiên cứu sinh khoa Luật trường Đại học B, bầu không khí vui vẻ thoải mái bao trùm khắp các hành lang, dường như khắp nơi đều ngập tràn bong bóng màu hồng.


Các nữ sinh tụ thành từng nhóm hai người, ba người, đều đang chuẩn bị cho lễ Tình nhân ngày mai.


Đây là ngày lễ để mọi người âm thầm so bì với nhau.


Bạn trai của ai cao, bạn trai của ai đẹp trai, bạn trai của ai giàu có, bạn trai của ai có quyền có thế, hận không thể lập một bảng xếp hạng dán trên lối đi cho mọi người chiêm ngưỡng.


Nếu như bạn trai của ai vừa cao lớn vừa đẹp trai vừa giàu có vừa có quyền có thế, vậy thì sẽ được xem như thần, nam thần chính là từ những hoạt động này mà ra đó…


Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ mỗi người ôm một túi bỏng ngô, chiếm lấy hai bên sofa, ngồi trong phòng khách xem một bộ phim cũ.


Hai người gần như có thể đọc thuộc lời thoại của bộ phim này, trong phòng khách vang vọng nhạc nền của bộ phim. Thật ra cả hai đều đang để hồn vía lên mây, không chú ý lắng nghe lắm.


Chưa được bao lâu, Cố Niệm Chi đã ăn hết bỏng ngô. Cô nhìn phần còn lại rồi đứng dậy nói với Mã Kỳ Kỳ: “Hết đồ ăn rồi, cậu có muốn ra ngoài mua thêm không?”


“Đi chứ! Đi ngay bây giờ!” Ủ rũ cả buổi tối, Mã Kỳ Kỳ lập tức lấy lại tinh thần, “Chúng ta đi đâu mua?”


“Cửa hàng trong trường thôi, còn có thể đi đâu được nữa?” Cố Niệm Chi mặc áo khoác lông vũ, cùng Mã Kỳ Kỳ ra khỏi phòng, đi đến hành lang.


Phòng ký túc xá nằm chếch phía đối diện với họ đang mở cửa, từng chuỗi tiếng cười từ trong đó vọng ra.


Giọng nói của Miêu Vân Tiêu vô cùng giòn giã êm tai: “Các cậu đừng giành mà, đây là anh rể họ tương lai của mình! Các cậu đừng làm hỏng của mình đấy!”


“Thật sự là anh rể họ của cậu sao? Nhưng sao anh ấy lại ở cùng với cô gái khác?”


“Mình đã nói là anh rể họ tương lai chứ đâu phải hiện tại? Anh ấy là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất nước ta, dượng mình cũng là Phó Tham mưu trưởng, anh ấy với chị họ của mình môn đăng hộ đối, trên Bộ Quốc Phòng đã đồng ý ra mặt, giới thiệu hai người họ với nhau rồi.” Miêu Vân Tiêu kiêu ngạo nói, vẻ vinh hạnh trong ngữ khí của cô ta vô cùng rõ rệt.


Cố Niệm Chi bỗng thay đổi sắc mặt, dừng chân trước cửa phòng ký túc xá của đám người Miêu Vân Tiêu.


Miêu Vân Tiêu liếc mắt nhìn thấy bóng Cố Niệm Chi ở cửa phòng, trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ lạ thường.


Cô ta lắc lắc chiếc điện thoại với bạn cùng phòng của mình, “Các cậu xem, có phải là rất đẹp trai không? Mình đã nói mà, bình chọn nam thần gì chứ? Mấy người đó gộp lại cũng không bằng một ngón tay của Thiếu tướng Hoắc.”


Ban đầu Cố Niệm Chi chỉ nghi ngờ, bây giờ cô đã hoàn toàn xác nhận, người Miêu Vân Tiêu nói chính là Hoắc Thiệu Hằng.


Cô đã trải qua cả tuần nay trong sự giày vò.


Tuần trước Hoắc Thiệu Hằng cho cô leo cây, cô không gọi điện thoại hỏi mà một mình quay về trường.


Cả một tuần nay, Hoắc Thiệu Hằng chỉ gọi điện thoại cho cô một lần, vội vàng nói vài câu rồi cúp máy, khiến cô tiếc nuối vô cùng.


Bây giờ đến tối thứ sáu, Hoắc Thiệu Hằng cũng không gọi cho cô, càng không nói cuối tuần cô sẽ ở đâu. Cảm xúc của cô đã như núi lửa tích tụ lâu ngày, chỉ chờ khoảnh khắc bùng nổ này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom