• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (4 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 401 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 401 NGƯỜI LẠ THÂN QUEN
Cố Niệm Chi lẳng lặng nhìn Hà Chi Sơ, trong lòng bỗng hơi dậy sóng.


Cô không phải hạng người không biết tốt xấu, tuy tính cách của Hà Chi Sơ không tốt đẹp gì, nhưng cách anh ta đối xử với cô cũng có thể coi là không tệ, thậm chí còn bênh vực che chở cho cô ở rất nhiều mặt.


Cố Niệm Chi chớp mắt nói: “Giáo sư Hà, em đâu có nhịn đâu ạ. Chẳng phải hôm nay em đã đáp trả toàn bộ rồi đó sao?”


Đôi mắt hoa đào sóng sánh của Hà Chi Sơ cong lên, khuôn mặt vốn thanh cao lạnh lùng bỗng chốc trở nên tuấn tú đến vô song.


“Quế Tố Dao là họ hàng nhà Thủ tướng, thế nên tạm thời không thể để cô ta đi được…” Còn một câu Hà Chi Sơ vẫn chưa nói hết, nhưng ánh mắt Cố Niệm Chi đã sa sầm xuống, cô ngắt lời Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà, em hiểu rồi ạ. Em sẽ không làm thầy phải khó xử đâu. Hôm nay thầy mắng chị Quế như vậy cũng đã đủ rồi. Thầy cũng đừng nghiêm khắc quá làm chị Quế mất thể diện, cũng làm mất mặt của Thủ tướng Đậu.”


Cô cho rằng Hà Chi Sơ muốn khuyên cô dĩ hòa vi quý cho yên chuyện, dù sao cái núi mà Quế Tố Dao dựa vào cũng quá lớn.


Thủ tướng Đậu là nguyên thủ về hành chính, là một trong ba nhân vật đứng đầu của Đế Quốc, ngay cả Hoắc Thiệu Hằng gặp ông ta cũng còn phải chào hỏi đàng hoàng.


Sắc mặt Hà Chi Sơ hơi tái đi, khó chịu nói: “Em cho rằng tôi đang khuyên em lùi bước sao?”


Đôi mắt to tròn của Cố Niệm Chi lại chớp chớp, hàng mi dài như hai cánh bướm bay bay, “Không phải thế ạ?”


“Trong mắt em, tôi là hạng người như thế à?” Hai tay Hà Chi Sơ đút trong túi quần Tây, vóc dáng thẳng tắp như cây tùng, mang theo một khí thế kiên cường thà chết chứ không chịu khom người.


“Giáo sư Hà, từ trước tới giờ, trong mắt em, thầy luôn là một giáo sư rất tốt. Thế nhưng thầy vừa tới Đế Quốc Hoa Hạ thành lập văn phòng luật, nếu để quan hệ với Thủ tướng Đậu trở nên quá cứng rắn thì sợ rằng sẽ không dễ bề làm việc.” Cố Niệm Chi quay đầu bước về phía trước một bước, đã gần đến cửa lớn của phòng hội thảo rồi.


Một tay Hà Chi Sơ bỗng vươn ra nắm lấy cánh tay của Cố Niệm Chi, sau đó lại nhanh chóng buông cô ra.


Lòng bàn tay anh ta nóng như lửa, chỗ nắm vào cánh tay Cố Niệm Chi cũng giống như bị bàn là áp vào vậy.


Cố Niệm Chi day day cánh tay của mình, dừng bước, ngước mắt lên nhìn Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà, còn chuyện gì nữa không ạ?”


Giọng điệu của cô vừa lễ phép vừa xa cách, giống như hai người xa lạ vậy.


Hà Chi Sơ hít một hơi thật sâu, giống như lo rằng nếu bây giờ mình không nói gì thì sau này vĩnh viễn sẽ không nói ra được vậy, nên anh ta vội vàng nói rất nhanh: “Niệm Chi, tôi không biết có ai dạy em điều này hay không. Đối với người hoặc sự việc nào đó, đừng quá tuyệt đối. Đuổi chó vào đường cùng thì kết quả là em sẽ không biết lúc nào có thể bị nó cắn ngược lại một cái. Cũng giống như Quế Tố Dao vậy, nếu lần này tôi thật sự đuổi cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ bộc phát toàn bộ oán hận lên đầu em.”


Cố Niệm Chi sững sờ nhìn Hà Chi Sơ, cảm giác trong lòng lại càng khác thường hơn.


Không ngờ anh ta thật sự cân nhắc vì cô như vậy, hơn nữa, còn cân nhắc vô cùng chu toàn.


“… Bản thân gia đình của Quế Tố Dao bình thường thôi, nhưng cô ta lại có một ông cậu làm thủ tướng thì đã rất không tầm thường rồi. Đương nhiên tôi chẳng sợ gì cô ta, nhưng còn em thì sao? Em có Hoắc Thiệu Hằng thật đấy, có điều, Hoắc Thiệu Hằng bận rộn như vậy, anh ta có thể bảo vệ bên cạnh em từng giờ từng phút sao? Với khả năng của Thủ tướng Đậu, với những mâu thuẫn giữa ông ta và Hoắc Thiệu Hằng, nếu ông ta thật sự thừa cơ báo thù đối phó với em thì em căn bản không hề có đường thắng. Em tình nguyện cả đời trốn tránh sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, vĩnh viễn không ra gặp ai sao?”


Cố Niệm Chi nhìn anh ta như có điều suy nghĩ, cũng thật sự nghiêm túc cân nhắc.


Đúng, cô không muốn cả đời chỉ có thể trốn tránh sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời. Mà chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng cũng chẳng cần một người con gái ngay cả ngẩng đầu gặp ngời khác cũng không dám như thế làm vợ mình.
Cân nhắc thật kĩ lời Hà Chi Sơ nói thì thật sự cũng rất có lý.


Nếu như dồn ép Quế Tố Dao vào cùng đường mạt lộ thật, có lẽ không ai có thể dự đoán trước được cô ta có thể làm ra những chuyện gì.


Cố Niệm Chi cũng rất tán đồng cách nói của Hà Chi Sơ. Nếu Hà Chi Sơ thật sự đuổi Quế Tố Dao đi, Quế Tố Dao sẽ không hận anh ta, nhưng sẽ lại hận thù Cố Niệm Chi đến tận xương tủy.


Bởi vì hầu hết mọi người đều như thế cả, đối diện với một người mạnh hơn mình quá nhiều, họ sẽ bất giác thần phục người đó, sẽ lùi bước, và sẽ trút toàn bộ sự oán hận của mình lên đầu những kẻ yếu đuối hơn.


Trong mắt Quế Tố Dao và Miêu Vân Tiêu, Cố Niệm Chi được quy vào dạng “yếu đuối hơn”, thuộc kiểu người mà họ có thể “tùy ý bắt nạt chèn ép cũng không sợ phải trả cái giá đắt”.


Đương nhiên, bọn họ tự đánh giá sai bản thân, cũng đánh giá nhầm Cố Niệm Chi rồi.


Cố Niệm Chi không muốn suốt ngày phải đề phòng người khác hãm hại gài bẫy mình. Có một Miêu Vân Tiêu thôi cũng đã đủ khiến cô cảm thấy đau đầu lắm rồi. Thế nhưng, cô cũng chỉ có thể coi như không nhìn thấy Miêu Vân Tiêu, để mặc cô ta mà thôi, chứ đâu thể nào cầm dao chém chết cô ta luôn được, đúng không?


Đế Quốc Hoa Hạ là xã hội pháp chế, cô cũng là người học luật nên không thể coi thường luật pháp được.


Cố Niệm Chi tiếc rẻ gật đầu, “Em hiểu rồi ạ. Giáo sư Hà vất vả lo nghĩ cho em như vậy, lẽ ra em phải nên cảm ơn mới đúng. Thế nhưng, trong lòng em vẫn không thể thoát được cái khúc mắc kia. Thầy nghĩ mà xem, họ đối xử với em như thế này, vì sao em muốn đáp trả một chút cũng phải nghĩ trước tính sau? Lẽ nào thói đời bây giờ thật sự là làm người xấu mới thoải mái sung sướng hơn sao? Chỉ có người tốt mới đi cân nhắc vấn đề về hậu quả đúng không?”


Khóe môi Hà Chi Sơ không khỏi cong lên, một nụ cười nhè nhẹ chợt thoáng lướt qua trên khuôn mặt thanh cao lạnh lùng của anh ta: “Thầy hiểu cảm giác của em, cũng đã tính toán giúp em xong xuôi hết rồi.”


“Ơ? Tính toán giúp em ấy ạ?” Cố Niệm Chi nghi hoặc hỏi, “Sau đó bắt em ngày ngày phải nhìn Quế Tố Dao mà tức nghẹn lòng sao?”


Anh ta vốn không định nói ra, nhưng trước mặt anh ta, Niệm Chi lại quá nhạy cảm. Trước đây hai người đã có nhiều hiểu lầm như thế rồi, nếu anh ta còn không chịu giải thích thì hiểu lầm sẽ càng ngày càng nhiều hơn mà thôi.


Hà Chi Sơ quyết định ngay trong chớp mắt. Anh ta khẽ hắng giọng hai tiếng, hai tay vẫn nhét trong túi quần như cũ, thản nhiên nói: “Em đã từng nhìn thấy con lừa bị bịt hai mắt, trước mặt thì treo củ cà rốt bao giờ chưa?”


“Ngoài đời thực thì chưa thấy, nhưng tranh ảnh thì có thấy rồi ạ.” Cố Niệm Chi thật thà đáp.


Nụ cười trên mặt Hà Chi Sơ càng tươi hơn. Anh ta nhìn Cố Niệm Chi chăm chú như thể muốn xuyên thấu qua gương mặt nhỏ xinh xắn như thiếu nữ trong truyện tranh kia của cô, để nhìn thấy được cô gái bé nhỏ cứ mải miết chạy theo sau lưng anh ta từ năm lên sáu tuổi ấy.


“Con lừa ngửi thấy có mùi của cà rốt ở trước mặt thì mới càng ra sức kéo xe đi về phía trước hơn. Cũng như vậy, đối với loại người như Quế Tố Dao và Thủ tướng Đậu, em phải cho họ nhìn thấy hy vọng ở nơi cách họ không xa, nhưng em không cần phải cho họ biết rằng, đối với bọn họ mà nói, cái hy vọng đó thật ra chỉ là ảo ảnh, chỉ nhìn thấy mà không giành lấy được.”


Cố Niệm Chi lập tức hiểu ngay, thì ra Hà Chi Sơ muốn dùng cái suất nghiên cứu sinh tiến sĩ của anh ta để treo trên đầu Quế Tố Dao, làm cho cô ta không muốn từ bỏ, cũng không thể từ bỏ.


Còn Quế Tố Dao, chỉ cần một ngày cô ta chưa từ bỏ mục tiêu thì cô ta sẽ còn đối xử tử tế với Cố Niệm Chi, vì điều này sẽ là một trong những điều kiện tiền đề để Hà Chi Sơ cho phép cô ta ở lại.


“… Thứ cô ta muốn càng nhiều thì sẽ càng phải cân nhắc e dè nhiều hơn, khả năng chó cùng rứt giậu cũng sẽ thấp hơn.” Hà Chi Sơ đưa tay ra, muốn vén lọn tóc rủ bên tai của Cố Niệm Chi ra sau vành tai cho cô, nhưng Cố Niệm Chi lại vội lùi về phía sau một bước theo phản xạ có điều kiện. Anh ta đành rụt tay về, nói tiếp: “Đồng thời, làm cho Thủ tướng Đậu sợ ném chuột vỡ đồ, hơn nữa trong lòng vẫn còn chút hy vọng thì ông ta cũng sẽ không lật mặt triệt để với chúng ta.”


“Giáo sư Hà, thầy không cần phải giải thích với em ạ.” Cố Niệm Chi lẩm bẩm nói, “Thầy là giáo sư, em là sinh viên. Bất luận thầy có quyết định thế nào, em cũng đều tán thành.”


Hà Chi Sơ thu lại nụ cười của mình: “Em yên tâm, tôi sẽ không để cô ta gây khó dễ cho em nữa. Thế này đi, sau này thời gian lên lớp của em sẽ tách biệt với họ. Dù gì thì em là nghiên cứu sinh thạc sĩ, họ là nghiên cứu sinh tiến sĩ, lên lớp cùng nhau cũng không hay lắm.”


“Dạ?” Cố Niệm Chi lại ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Hà Chi Sơ, “Thầy muốn tách lớp tách giờ ra ạ? Nhưng em chỉ có một mình…”


Có phải là đãi ngộ của cô hơi tốt không?


Một giáo sư pháp luật danh tiếng lẫy lừng như Hà Chi Sơ lại lên lớp cho một mình cô ư?


Thế này có khác gì là giảng viên riêng đâu nhỉ, nghĩ thôi cũng đã muốn say choáng váng rồi.


“Em đừng cao hứng sớm quá.” Hà Chi Sơ quay trở lại giọng điệu lạnh nhạt thường ngày, “Trợ lý của tôi về quê rồi, cũng sẽ không quay lại nữa, tôi còn thiếu một trợ giảng. Vài hôm nữa, tôi sẽ phải đăng tin tuyển trợ giảng trong khoa, nếu em muốn, em có thể ứng tuyển thử xem.”


Đôi mắt to tròn của Cố Niệm Chi thoáng chốc càng trợn to hơn, “Em có thể làm trợ giảng ấy ạ? Sinh viên mà cũng có thể sao ạ?”
“Đương nhiên là có thể rồi. Em không nhớ những đàn anh đàn chị mà em từng gặp lúc ở Đại học Harvard của Mỹ sao? Nghiên cứu sinh thạc sĩ, nghiên cứu sinh tiến sĩ của Mỹ đều có thể làm trợ giảng cho giảng viên hướng dẫn của mình. Có rất nhiều người còn lên lớp cho sinh viên của khoa họ nữa.” Giọng điệu của Hà Chi Sơ chợt trở nên thân thiết, động lòng người hơn, dáng vẻ như đang muốn dụ dỗ, định hướng từng chút một, “Hơn nữa, làm trợ giảng của tôi sẽ có cả tiền lương do trường học trả từng tháng, còn có bồi dưỡng trích từ kinh phí giáo sư của tôi nữa, một tháng tính tổng cộng hết các khoản lại, ít nhất cũng phải được hai mươi nghìn.”


Cố Niệm Chi nuốt nước bọt một cái.


Chuyện tốt như thế này, có thể tranh giành không đây? Rối rắm quá đi mất…


“Chỉ có điều, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người ứng tuyển. Em thích thì tới báo danh, không thích thì thôi bỏ đi.”


Nói xong, Hà Chi Sơ quay người đi ngay, vừa đi còn vừa ném lại một câu: “Lúc nào em ra ngoài thì đóng cửa lại cho tôi nhé. Ngoài ra, nhận xét về luận văn của em, tôi đã gửi vào email cho em rồi, em dựa vào nhận xét đó để sửa lại một lần nữa đi.”


Anh ta cứ thế bỏ đi thẳng, còn không thèm quay đầu lại.


Thái độ chán ghét xa lánh này của Hà Chi Sơ khiến trái tim đang treo cao của Cố Niệm Chi lại buông xuống được một micro mét.


Cô mang tâm trạng bất an đeo ba lô rời khỏi tòa nhà giáo sư mà Hà Chi Sơ đang ở, quay về ký túc xá của mình.


Hà Chi Sơ nói gì là làm đấy. Sáng sớm ngày hôm sau, một thông tin đã làm bùng nổ cả khoa Luật của trường Đại học B.


Bởi vì, Giáo sư Hà, củ khoai nóng bỏng tay của Đại học B lại công khai đăng tuyển trợ giảng trong khoa Pháp luật!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom