Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Đi quá giới hạn
Ôn Thủ Ức thầm rùng mình, nhận ra bản thân đã đi quá giới hạn của Hà Chi Sơ…
Đồng thời, cô ta cũng bắt đầu hối hận về chuyện với Cố Niệm Chi. Vốn dĩ lúc nãy thấy Hà Chi Sơ nghe xong đoạn ghi âm mà không nói gì, còn tưởng mình đã qua cửa rồi, nào ngờ hóa ra ban đầu anh ta chỉ nhịn không nổi giận, để đó đợi cô ta.
Cũng đúng, người như Hà Chi Sơ sao có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấu suy nghĩ thế chứ?
Nếu như anh ta muốn chỉnh ai, chắc chắn sẽ không để cho người đó hiểu được nguyên nhân và lý do chính xác.
Hai năm trước, lúc vừa mới hai mươi sáu tuổi, anh ta đã trở thành đối tác của văn phòng luật lớn nhất ở Mỹ. Thành quả này có được không chỉ nhờ vào trình độ chuyên nghiệp siêu việt của anh ta.
“Giáo sư Hà, tôi sai rồi.” Ôn Thủ Ức vội vàng đứng lên, “Vậy hợp đồng này, ngài có nhận không ạ?”
“Không nhận.” Hà Chi Sơ cũng mất dần kiên nhẫn, “Mấy vụ án vớ vẩn này mà cô cũng đưa cho tôi xem. Trợ giảng Ôn, có phải dạo này mệt mỏi quá nên trình độ của cô giảm sút, đúng không? Hay tôi cho cô nghỉ một thời gian, hoặc để cô từ chức nhé? Tôi có thể tìm trợ giảng khác.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Ôn Thủ Ức lập tức biến mất, trong lòng cô ta vô cùng hoảng sợ, không thể ngờ Hà Chi Sơ lại đuổi mình đi.
“Giáo sư Hà! Mong ngài hãy nể tình tôi đã trung thành và tận tâm với ngài bao nhiêu năm qua, tha thứ cho tôi một lần này được không ạ?” Ôn Thủ Ức rưng rưng nước mắt, trông bộ dạng quỵlụy như sắp quỳ xuống trước Hà Chi Sơ.
Dáng vẻ dịu dàng thong dong vừa nãy đâu còn nữa, thay vào đó là sự hoảng hốt lộ rõ trên gương mặt, cả người run lẩy bẩy, đôi môi căng mọng cũng mấp máy run run.
Hà Chi Sơ lẳng lặng nhìn cô ta một lúc, rồi mới vươn ngón tay lạnh ngắt lau đi vài giọt nước mắt vương trên mi cô ta. Sau đó anh ta chậm rãi nói rõ ràng: “Được, nhưng không có lần sau nữa đâu.” Dứt lời bèn quay người bỏ đi.
Ôn Thủ Ức thở phào một hơi, cảm thấy hai chân nhũn ra, bèn vội vàng bám vào góc bàn làm việc để đứng vững.
Cô ta đưa tay chạm vào nơi Hà Chi Sơ vừa lau nước mắt cho, tự nhắc nhở bản thân không được mắc sai lầm nào nữa.
Hơn ai hết, cô ta hiểu rõ Hà Chi Sơ máu lạnh và tàn nhẫn đến nhường nào.
...
Cố Niệm Chi rất vui vẻ đi ra khỏi tòa cao ốc của khoa Luật, chạy thẳng đến trước mặt Mai Hạ Văn đang đợi dưới bãi đỗ xe gần đấy. Sau đó cô đưa email trúng tuyển mình nhận được trên điện thoại cho cậu ta xem: “Giáo sư Hà nhận em rồi!”
“Trúng tuyển tại chỗ luôn à?” Mai Hạ Văn cũng mỉm cười, ló đầu về phía trước xem kỹ email trên điện thoại của cô, “Ồ? Đúng là email thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh khoa Luật của đại học B này. Niệm Chi, chúc mừng em!”
Mai Hạ Văn nhân cơ hội đó nắm chặt lấy tay Cố Niệm Chi, sau đó từ cổ tay lại khoác lên vai cô rồi ôm vào xe.
Mặc dù Cố Niệm Chi hơi mất tự nhiên, nhưng vừa vào xe Mai Hạ Văn đã bỏ tay ra, rất có chừng mực. Chỉ có điều, đến khi cậu ta vươn qua người cô để thắt dây an toàn hộ, Cố Niệm Chi bèn vội đẩy ra: “Em tự làm được.”
Mai Hạ Văn cũng không kiên trì nữa, vừa khởi động xe lái về hướng ký túc xá, vừa cười nói: “Nhân dịp này, đặt một bữa tiệc lớn ở khách sạn đi, chúng ta ra ngoài ăn mừng em thi đỗ nghiên cứu sinh.”
Cố Niệm Chi cười gật đầu: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Đang nói chuyện thì chuông điện thoại của Cố Niệm Chi vang lên, là Âm Thế Hùng gọi đến.
Anh ta thoải mái tươi cười chúc mừng Cố Niệm Chi qua điện thoại, còn nói: “… Hoắc thiếu mà biết chắc sẽ rất vui. Anh đã gửi tin này cho anh ấy rồi.”
“Cảm ơn anh, Đại Hùng.” Cố Niệm Chi cười khẽ.
Vừa nói chuyện với Âm Thế Hùng xong, tin nhắn của Trần Liệt cũng tới: “Chúc mừng Niệm Chi! Bao giờ về, anh Trần sẽ dẫn em đi ăn mừng nhé!”
“Anh nói phải giữ lời đó nha, em nhớ rất dai đấy!” Cố Niệm Chi trả lời.
Trần Liệt lập tức nhắn lại: “Tất nhiên rồi, anh Trần đây đã thất hứa bao giờ chưa? À phải rồi, cuối tuần này em có về nhà không?”
Cố Niệm Chi gửi lại một dấu “?”
Vì Hoắc Thiệu Hằng không ở thành phố C nên Cố Niệm Chi cũng không muốn quay lại căn hộ ấy nữa.
Trần Liệt nhắn tiếp: “Mỗi tuần em phải kiểm tra một lần, ít nhất là trong vòng một tháng.”
“À, em biết rồi. Cuối tuần em sẽ về.” Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy Trần Liệt đang lo lắng thái quá thôi.
Cô không hề cảm thấy khó chịu ở đâu cả, cũng chẳng có cảm giác gì khác lạ với đàn ông. Chẳng hiểu sao Trần Liệt cứ phải kiểm tra đi kiểm tra lại, như thể nghiêm trọng lắm không bằng!
Cô nhếch môi, cất điện thoại và bắt đầu nói chuyện phiếm với Mai Hạ Văn, “Lớp trưởng không định thi nghiên cứu sinh ạ?”
Mai Hạ Văn lắc đầu, tiện thể đưa cho Cố Niệm Chi cốc sữa chua Hy Lạp mà cậu ta đã chuẩn bị sẵn, “Người nhà muốn anh về giúp một tay. Anh thi đỗ chứng chỉ luật sư rồi, về thực tập một năm là sẽ được nhận giấy phép hành nghề.”
Việc làm ăn của nhà họ Mai chủ yếu là ở thành phố C. Nói như vậy, sau khi tốt nghiệp, cậu ta sẽ ở lại thành phố C.
Nhưng mùa xuân sang năm, Cố Niệm Chi lại phải học nghiên cứu sinh ở thủ đô.
Vậy hai người sẽ phải xa nhau sao?
Dường như Mai Hạ Văn đoán được suy nghĩ của Cố Niệm Chi, khẽ mỉm cười: “Người nhà anh muốn mở rộng việc làm ăn của gia đình ở thủ đô. Bao giờ em đi, anh sẽ yêu cầu người trong nhà cử anh đến đó lập chi nhánh mới.”
Tiện thể đi học cùng người thương luôn.
Lớp trưởng đúng là người rất chu đáo…
Mặt Cố Niệm Chi đỏ bừng lên, cô lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Mai Hạ Văn vừa dừng xe dưới ký túc xá của Cố Niệm Chi, điện thoại bèn báo có tin nhắn mới.
[Duy Nam]: “Lớp trưởng, dạo này tớ thấy tệ quá… Hu hu hu hu… Lớp trưởng mau ôm an ủi đi…”
Mai Hạ Văn đọc nội dung xong, vội mở điện thoại lên gọi điện, giọng điệu vừa thoải mái vừa vui vẻ: “Người anh em, cậu mà cũng có lúc nữ tính thế à? Nói thử xem có chuyện gì nào?”
“Nhà tớ vừa có chuyện, lớp trưởng có thể cho tớ vay ít tiền được không? Đợi đến khi dự án của công ty ba tớ hoàn vốn, tớ sẽ trả lại cho cậu.”
“Không thành vấn đề. Nói đi, cậu cần bao nhiêu?”
“… Một trăm năm mươi nghìn là được rồi, cứ tính theo lãi suất của ngân hàng, chỉ cần sống qua một tuần là được.”
“Một trăm năm mươi nghìn? Được, gửi số tài khoản của cậu đi, tớ chuyển tiền cho cậu.” Mai Hạ Văn không nói hai lời, lập tức mở điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản của mình.
Duy Nam gửi số tài khoản ngân hàng sang. Mai Hạ Văn lướt ngón tay, lập tức chuyển cho cô nàng một trăm năm mươi nghìn.
“Cảm ơn lớp trưởng!” Trong điện thoại vang lên giọng cười giòn tan của một cô gái, cực kỳ vui vẻ.
Mai Hạ Văn cúp điện thoại, thấy Cố Niệm Chi đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, bèn chủ động nói: “Đây là bạn học cấp ba của anh. Nhà có chuyện nên cậu ấy hỏi vay tiền.”
Cố Niệm Chi đẩy cửa ra rồi xuống xe, hơi ngạc nhiên nhìn Mai Hạ Văn thoải mái cho mượn một khoản tiền lớn như vậy, “… Bạn học của anh thật ư? Không phải điện thoại lừa đảo đó chứ?”
Cô đã thấy mấy chuyện kiểu vậy trên mạng rất nhiều.
Mai Hạ Văn bật cười, xoa đầu cô, “Niệm Chi, em lo cho anh đấy à?”
Cố Niệm Chi khẽ lườm, “Em lo nếu anh bị lừa thì bữa tiệc tối nay của chúng ta sẽ phải lùi lại thôi.” Dừng một lát, cô lại nói thêm: “…Nếu không tối nay để em tự thanh toán đi, dù sao em cũng phải mời các chị ở cùng phòng ký túc ăn một bữa.”
Đồng thời, cô ta cũng bắt đầu hối hận về chuyện với Cố Niệm Chi. Vốn dĩ lúc nãy thấy Hà Chi Sơ nghe xong đoạn ghi âm mà không nói gì, còn tưởng mình đã qua cửa rồi, nào ngờ hóa ra ban đầu anh ta chỉ nhịn không nổi giận, để đó đợi cô ta.
Cũng đúng, người như Hà Chi Sơ sao có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấu suy nghĩ thế chứ?
Nếu như anh ta muốn chỉnh ai, chắc chắn sẽ không để cho người đó hiểu được nguyên nhân và lý do chính xác.
Hai năm trước, lúc vừa mới hai mươi sáu tuổi, anh ta đã trở thành đối tác của văn phòng luật lớn nhất ở Mỹ. Thành quả này có được không chỉ nhờ vào trình độ chuyên nghiệp siêu việt của anh ta.
“Giáo sư Hà, tôi sai rồi.” Ôn Thủ Ức vội vàng đứng lên, “Vậy hợp đồng này, ngài có nhận không ạ?”
“Không nhận.” Hà Chi Sơ cũng mất dần kiên nhẫn, “Mấy vụ án vớ vẩn này mà cô cũng đưa cho tôi xem. Trợ giảng Ôn, có phải dạo này mệt mỏi quá nên trình độ của cô giảm sút, đúng không? Hay tôi cho cô nghỉ một thời gian, hoặc để cô từ chức nhé? Tôi có thể tìm trợ giảng khác.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Ôn Thủ Ức lập tức biến mất, trong lòng cô ta vô cùng hoảng sợ, không thể ngờ Hà Chi Sơ lại đuổi mình đi.
“Giáo sư Hà! Mong ngài hãy nể tình tôi đã trung thành và tận tâm với ngài bao nhiêu năm qua, tha thứ cho tôi một lần này được không ạ?” Ôn Thủ Ức rưng rưng nước mắt, trông bộ dạng quỵlụy như sắp quỳ xuống trước Hà Chi Sơ.
Dáng vẻ dịu dàng thong dong vừa nãy đâu còn nữa, thay vào đó là sự hoảng hốt lộ rõ trên gương mặt, cả người run lẩy bẩy, đôi môi căng mọng cũng mấp máy run run.
Hà Chi Sơ lẳng lặng nhìn cô ta một lúc, rồi mới vươn ngón tay lạnh ngắt lau đi vài giọt nước mắt vương trên mi cô ta. Sau đó anh ta chậm rãi nói rõ ràng: “Được, nhưng không có lần sau nữa đâu.” Dứt lời bèn quay người bỏ đi.
Ôn Thủ Ức thở phào một hơi, cảm thấy hai chân nhũn ra, bèn vội vàng bám vào góc bàn làm việc để đứng vững.
Cô ta đưa tay chạm vào nơi Hà Chi Sơ vừa lau nước mắt cho, tự nhắc nhở bản thân không được mắc sai lầm nào nữa.
Hơn ai hết, cô ta hiểu rõ Hà Chi Sơ máu lạnh và tàn nhẫn đến nhường nào.
...
Cố Niệm Chi rất vui vẻ đi ra khỏi tòa cao ốc của khoa Luật, chạy thẳng đến trước mặt Mai Hạ Văn đang đợi dưới bãi đỗ xe gần đấy. Sau đó cô đưa email trúng tuyển mình nhận được trên điện thoại cho cậu ta xem: “Giáo sư Hà nhận em rồi!”
“Trúng tuyển tại chỗ luôn à?” Mai Hạ Văn cũng mỉm cười, ló đầu về phía trước xem kỹ email trên điện thoại của cô, “Ồ? Đúng là email thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh khoa Luật của đại học B này. Niệm Chi, chúc mừng em!”
Mai Hạ Văn nhân cơ hội đó nắm chặt lấy tay Cố Niệm Chi, sau đó từ cổ tay lại khoác lên vai cô rồi ôm vào xe.
Mặc dù Cố Niệm Chi hơi mất tự nhiên, nhưng vừa vào xe Mai Hạ Văn đã bỏ tay ra, rất có chừng mực. Chỉ có điều, đến khi cậu ta vươn qua người cô để thắt dây an toàn hộ, Cố Niệm Chi bèn vội đẩy ra: “Em tự làm được.”
Mai Hạ Văn cũng không kiên trì nữa, vừa khởi động xe lái về hướng ký túc xá, vừa cười nói: “Nhân dịp này, đặt một bữa tiệc lớn ở khách sạn đi, chúng ta ra ngoài ăn mừng em thi đỗ nghiên cứu sinh.”
Cố Niệm Chi cười gật đầu: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Đang nói chuyện thì chuông điện thoại của Cố Niệm Chi vang lên, là Âm Thế Hùng gọi đến.
Anh ta thoải mái tươi cười chúc mừng Cố Niệm Chi qua điện thoại, còn nói: “… Hoắc thiếu mà biết chắc sẽ rất vui. Anh đã gửi tin này cho anh ấy rồi.”
“Cảm ơn anh, Đại Hùng.” Cố Niệm Chi cười khẽ.
Vừa nói chuyện với Âm Thế Hùng xong, tin nhắn của Trần Liệt cũng tới: “Chúc mừng Niệm Chi! Bao giờ về, anh Trần sẽ dẫn em đi ăn mừng nhé!”
“Anh nói phải giữ lời đó nha, em nhớ rất dai đấy!” Cố Niệm Chi trả lời.
Trần Liệt lập tức nhắn lại: “Tất nhiên rồi, anh Trần đây đã thất hứa bao giờ chưa? À phải rồi, cuối tuần này em có về nhà không?”
Cố Niệm Chi gửi lại một dấu “?”
Vì Hoắc Thiệu Hằng không ở thành phố C nên Cố Niệm Chi cũng không muốn quay lại căn hộ ấy nữa.
Trần Liệt nhắn tiếp: “Mỗi tuần em phải kiểm tra một lần, ít nhất là trong vòng một tháng.”
“À, em biết rồi. Cuối tuần em sẽ về.” Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy Trần Liệt đang lo lắng thái quá thôi.
Cô không hề cảm thấy khó chịu ở đâu cả, cũng chẳng có cảm giác gì khác lạ với đàn ông. Chẳng hiểu sao Trần Liệt cứ phải kiểm tra đi kiểm tra lại, như thể nghiêm trọng lắm không bằng!
Cô nhếch môi, cất điện thoại và bắt đầu nói chuyện phiếm với Mai Hạ Văn, “Lớp trưởng không định thi nghiên cứu sinh ạ?”
Mai Hạ Văn lắc đầu, tiện thể đưa cho Cố Niệm Chi cốc sữa chua Hy Lạp mà cậu ta đã chuẩn bị sẵn, “Người nhà muốn anh về giúp một tay. Anh thi đỗ chứng chỉ luật sư rồi, về thực tập một năm là sẽ được nhận giấy phép hành nghề.”
Việc làm ăn của nhà họ Mai chủ yếu là ở thành phố C. Nói như vậy, sau khi tốt nghiệp, cậu ta sẽ ở lại thành phố C.
Nhưng mùa xuân sang năm, Cố Niệm Chi lại phải học nghiên cứu sinh ở thủ đô.
Vậy hai người sẽ phải xa nhau sao?
Dường như Mai Hạ Văn đoán được suy nghĩ của Cố Niệm Chi, khẽ mỉm cười: “Người nhà anh muốn mở rộng việc làm ăn của gia đình ở thủ đô. Bao giờ em đi, anh sẽ yêu cầu người trong nhà cử anh đến đó lập chi nhánh mới.”
Tiện thể đi học cùng người thương luôn.
Lớp trưởng đúng là người rất chu đáo…
Mặt Cố Niệm Chi đỏ bừng lên, cô lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Mai Hạ Văn vừa dừng xe dưới ký túc xá của Cố Niệm Chi, điện thoại bèn báo có tin nhắn mới.
[Duy Nam]: “Lớp trưởng, dạo này tớ thấy tệ quá… Hu hu hu hu… Lớp trưởng mau ôm an ủi đi…”
Mai Hạ Văn đọc nội dung xong, vội mở điện thoại lên gọi điện, giọng điệu vừa thoải mái vừa vui vẻ: “Người anh em, cậu mà cũng có lúc nữ tính thế à? Nói thử xem có chuyện gì nào?”
“Nhà tớ vừa có chuyện, lớp trưởng có thể cho tớ vay ít tiền được không? Đợi đến khi dự án của công ty ba tớ hoàn vốn, tớ sẽ trả lại cho cậu.”
“Không thành vấn đề. Nói đi, cậu cần bao nhiêu?”
“… Một trăm năm mươi nghìn là được rồi, cứ tính theo lãi suất của ngân hàng, chỉ cần sống qua một tuần là được.”
“Một trăm năm mươi nghìn? Được, gửi số tài khoản của cậu đi, tớ chuyển tiền cho cậu.” Mai Hạ Văn không nói hai lời, lập tức mở điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản của mình.
Duy Nam gửi số tài khoản ngân hàng sang. Mai Hạ Văn lướt ngón tay, lập tức chuyển cho cô nàng một trăm năm mươi nghìn.
“Cảm ơn lớp trưởng!” Trong điện thoại vang lên giọng cười giòn tan của một cô gái, cực kỳ vui vẻ.
Mai Hạ Văn cúp điện thoại, thấy Cố Niệm Chi đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, bèn chủ động nói: “Đây là bạn học cấp ba của anh. Nhà có chuyện nên cậu ấy hỏi vay tiền.”
Cố Niệm Chi đẩy cửa ra rồi xuống xe, hơi ngạc nhiên nhìn Mai Hạ Văn thoải mái cho mượn một khoản tiền lớn như vậy, “… Bạn học của anh thật ư? Không phải điện thoại lừa đảo đó chứ?”
Cô đã thấy mấy chuyện kiểu vậy trên mạng rất nhiều.
Mai Hạ Văn bật cười, xoa đầu cô, “Niệm Chi, em lo cho anh đấy à?”
Cố Niệm Chi khẽ lườm, “Em lo nếu anh bị lừa thì bữa tiệc tối nay của chúng ta sẽ phải lùi lại thôi.” Dừng một lát, cô lại nói thêm: “…Nếu không tối nay để em tự thanh toán đi, dù sao em cũng phải mời các chị ở cùng phòng ký túc ăn một bữa.”
Bình luận facebook