• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 433 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 433 CHỦ ĐỘNG ĐỨNG RA
Cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, tấm rèm cửa sổ bằng nhung vàng dài tới sát đất không buông ra, chỉ có tầng sa mỏng rủ xuống đất, mơ hồ lộ ra ánh sáng bên ngoài cửa sổ.


Hà Chi Sơ vừa nhìn điện thoại di động vừa uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ.


Đặt ly rượu vang đỏ xuống, anh ta bắt đầu thực hiện một loạt lệnh trên điện thoại.


Anh ta sẽ không xóa phần mềm Trojan xâm nhập này, chỉ sửa đổi một chút, để nó gửi cho đối phương những gì anh ta muốn, đương nhiên đều là giả tạo.


Ai nói nhất định phải cho kẻ nghe lén nghe được những chứng cứ rõ ràng nào?


Có gan nghe lén thì phải có đầu óc mà phân biệt thật giả chứ.


Trên mặt Hà Chi Sơ thoáng nở nụ cười châm chọc, rất nhanh chóng hoàn tất việc sửa đổi phần mềm Trojan kia.


Anh ta cố gắng nhẫn nhịn mới không lần theo phần mềm Trojan đó tới thiết bị bên kia để xem thế nào.


Ở chỗ này anh ta không có thiết bị thích hợp, anh ta không dám chắc nếu mình xâm nhập vào thiết bị của đối phương thì đối phương sẽ không phát giác ra.


Cho nên, vẫn coi như không biết gì thì hơn.


Sau khi sửa đổi phần mềm Trojan đó xong, Hà Chi Sơ lập tức ghi lại một số dữ liệu, thiết lập thời gian gửi đi. Như vậy, cứ cách một khoảng thời gian, đối phương sẽ nhận được một số thông tin “thường ngày” của anh ta, đương nhiên, tất cả đều là giả.


Tâm trạng của anh ta vốn đang rất phiền muộn, nhưng vì có thứ đồ chơi này đưa tới cửa nên anh ta mới dần dần thả lỏng hơn một chút.


Kiểm tra lại từ đầu đến cuối phần mềm đã qua chỉnh sửa kia, chắc chắn rằng không có vấn đề gì nữa anh ta mới cất điện thoại, đi vào phòng tắm rửa mặt.


Khi đánh răng, nhìn mình trong tấm gương, anh ta nhìn thấy một khuôn mặt không còn gì lưu luyến cuộc đời nữa.


Là bởi vì cô không ở bên cạnh, hay là vì trái tim và thân thể của cô không thuộc về anh ta nữa?


Bất kể là vì điều gì thì cũng thương tổn lòng người cả, anh ta không phân biệt được rõ ràng.
Có điều, xét từ việc đối phương gửi phần mềm Trojan tới thì có lẽ bọn họ cũng đã nhận ra gì đó.


Hà Chi Sơ mím môi, cầm khăn lông trắng lau tay, cảm thấy cũng đến thời điểm rồi.


Nếu như Cố Niệm Chi vĩnh viễn không nhớ ra được chuyện ngày trước thì anh ta nên làm gì đây?


Đành phải chủ động đứng ra thôi…





“Hoắc thiếu, thường ngày Giáo sư Hà rất bình thường.” Mấy ngày nay, Triệu Lương Trạch đều báo cáo tin tức nghe lén được của Hà Chi Sơ, “Trước mắt, anh ta đang ở trường Đại học Harvard tại Boston nước Mỹ, có khả năng là bên khoa Luật đó có một số việc muốn anh ta xử lý. Không ngờ trợ lý Ôn Thủ Ức của anh ta cũng không có mặt ở Đại học Harvard.”


Ngón tay Hoắc Thiệu Hằng khẽ gõ mặt bàn, anh trầm ngâm hỏi, “Thế cô ta đi đâu? Đã tìm được chưa?”


“Người của chúng ta ở Mỹ đã tìm kiếm rồi.” Triệu Lương Trạch nói xong lại hơi do dự, “Nhưng mà tình hình bên đó quá phức tạp, Chính phủ trên cơ bản chỉ như con rối không quản lý gì cả, tất cả mọi chuyện đều do giới tài phiệt và xã hội đen bản xứ khống chế các thành thị và nông thôn.”


Những quốc gia ở Nam Mỹ, quyền lực và độ tín nhiệm của các quan chức Chính phủ hoàn toàn kém hơn hẳn giới tài phiệt hoặc là phe phái thế lực. Nói là xã hội đen có lẽ hơi quá mức, vì nơi đó căn bản không phân trắng đen.


Nếu không có “xã hội trắng” thì dựa vào cái gì mà nói người ta là xã hội đen?


“Ừ, tiếp tục điều tra nghe ngóng đi, không thể từ bỏ. Dù có phải đào sâu ba thước đất ở Nam Mỹ, cũng phải tìm ra cô ta cho tôi.”





Sau khi Thượng tướng Quý thuật lại ý kiến của Hoắc Thiệu Hằng với nhóm Ủy viên thường vụ của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, mọi người lập tức mở một hội nghị thảo luận. Sau khi trao đổi ý kiến, tất cả đều cảm thấy đúng là ý kiến của anh có thể thực hiện được.


Do đó mọi người nhanh chóng biểu quyết, giao toàn quyền nhân sự của Cục tác chiến đặc biệt cho Chỉ huy trưởng của cục. Hiện tại Hoắc Thiệu Hằng đang là Chỉ huy trưởng của cục, vì thế nên anh có toàn quyền về nhân sự này.


Khi nào anh không còn Chỉ huy trưởng của Cục tác chiến đặc biệt thì quyền lực này tự nhiên sẽ không còn nữa. Còn Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng sẽ có quyền bổ nhiệm Chỉ huy trưởng Cục tác chiến đặc biệt. Cứ như thế, sẽ không cần lo lắng về việc Cục tác chiến đặc biệt trở thành một đơn vị có cơ cấu quản lý độc lập.


Việc đề bạt Hoắc Thiệu Hằng làm Phó Tổng thư ký Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng đã sớm được thông qua, hơn nữa anh còn kiêm nhiệm Chỉ huy trưởng Cục tác chiến đặc biệt. Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng lựa chọn im lặng về việc này.


Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.


Người bên ngoài muốn suy đoán thế nào thì suy đoán, dù sao thì cơ cấu này cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Có điều, Hoắc Thiệu Hằng lại có thêm một thân phận bên ngoài, để anh có thể quang minh chính đại xuất hiện ngoài xã hội.


Nhưng anh vẫn lựa chọn thu mình, kín đáo, không xuất hiện trên tivi hay tạp chí, cũng không xuất hiện trên mạng.
Việc bổ nhiệm của anh chỉ có một tin tức ngắn gọn được thông báo trong nội bộ Bộ Quốc phòng thôi.





Phó Tham mưu trưởng Từ bị giam lỏng trong nhà mình, tâm trạng vô cùng phiền muộn. Khi không có việc gì, ông ta chỉ thích xem báo, đặc biệt là báo nội bộ Bộ Quốc phòng. Ông ta xem từ đầu đến đuôi, không bỏ sót một chữ nào, có đôi khi còn đọc tới hai lần.


Ngày hôm nay, ông ta thấy tin tức Hoắc Thiệu Hằng được đề bạt, nhưng tìm khắp cả tờ báo cũng không tìm được gì liên quan tới mối quan hệ giữa Hoắc Thiệu Hằng và Cục tác chiến đặc biệt.


Phó Tham mưu trưởng Từ suy nghĩ một lúc, sắc mặt hơi trắng đi.


Năng lực của tay Hoắc Thiệu Hằng này, quả thật không nhỏ chút nào…


Bà Từ bị giam lỏng trong nhà, cả ngày chỉ đau đáu lo lắng cho con gái Từ Phiêu Hồng của mình.


“Lão Từ này, ông nghĩ chúng ta có thể đi thăm con gái một chút được không? Nó đang trong trại tạm giam, không biết phải trải qua những gì. Từ bé đến giờ nó lớn lên dưới sự nâng niu của chúng ta, giờ lại phải chịu khổ thế này, tôi chỉ lo nó sẽ nghĩ quẩn thôi…” Bà Từ khóc lóc nỉ non, muốn Phó Tham mưu trưởng Từ nghĩ cách đến thăm Từ Phiêu Hồng.


Phó Tham mưu trưởng Từ cũng thật sự rất lo lắng cho con gái mình.


Ngày hôm đó, một đám cảnh vệ và binh lính xông vào nhà bọn họ, cầm lệnh bắt được Thượng tướng Quý ký, bắt con gái của bọn họ là Từ Phiêu Hồng đi.


Ông ta và vợ muốn đuổi theo, kết quả lại bị bọn họ chặn lại trong nhà, nói rằng trước khi vụ án của Từ Phiêu Hồng được giải quyết, bọn họ không thể đi đâu cả, chỉ có thể ở trong nhà.


Lúc đó Phó Tham mưu trưởng Từ rất phẫn nộ, gào thét với những cảnh vệ kia, nói mình là Phó Tham mưu trưởng, có rất nhiều công việc, nếu trễ nải việc quân, bọn họ có chịu được trách nhiệm hay không?


Sau đó không lâu lắm, tin tức bên trên tổ chức muốn ông ta phục viên chuyển nghề cũng truyền tới tai hai người.


Phó Tham mưu trưởng Từ và bà Từ đành phải ngừng hẳn la hét, không dám gây chuyện ồn ào gì nữa.


Nếu đã quyết định sẽ phải phục viên, Phó Tham mưu trưởng Từ cũng còn gì mà kiêng nể nữa. Ông ta trịnh trọng yêu cầu người giam lỏng bọn họ, nhanh chóng cho bọn họ thăm con gái. Nếu như không cho ông ta thăm, ông ta sẽ kiện lên hẳn tòa án quân sự.


Việc giảm lỏng là có kỳ hạn, nếu vượt quá kỳ hạn nhất định thì cần phải được tòa án quân sự phê duyệt.


Bên trên nhận được đề nghị của ông ta, bàn bạc một chút, cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của ông ta.


Khi Từ Phiêu Hồng gặp được ba mẹ mình trong trại tạm giam đã là một tuần sau khi cô ta bị bắt.


“Ba, mẹ! Hai người mau cứu con với! Con không muốn ngồi tù!” Từ Phiêu Hồng khóc ròng ròng, cả người đã tiều tụy hơn rất nhiều.


Trong trại tạm giam không có mỹ phẩm và đồ trang điểm đắt đỏ, da của cô ta tiết dầu ra, thoạt nhìn trông nhan sắc kém hơn trước rất nhiều.


Bà Từ đau lòng nhìn con gái mình, nghẹn ngào nói, “Phiêu Hồng, con đừng sợ, mẹ sẽ tìm luật sư tốt nhất cho con, bọn họ sẽ không thể nào định tội con được.”


Mặc dù Phó Tham mưu trưởng Từ cũng thương xót con gái, nhưng ông ta biết, chứng cứ phạm tội của Từ Phiêu Hồng lần này vô cùng xác thực, ảnh hưởng quá lớn, hậu quả tạo thành vẫn còn đang tiếp tục phát sinh, không ai biết cuối cùng sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng gì.


Dưới tình huống thế này thì thẩm tra sớm giải quyết sớm còn hơn.


“Phiêu Hồng, con chờ một chút, phiên tòa sẽ nhanh chóng được mở thôi.” Phó Tham mưu trưởng Từ an ủi cô ta, “Tới lúc đó ngồi tù hai năm rồi ra…”


“Hả? Thật sự phải ngồi tù sao?! Con không muốn đâu! Sau này con còn có mặt mũi nào mà gặp người khác nữa chứ!” Từ Phiêu Hồng khóc tới chết đi sống lại, gào thét mãi như thể nếu ba mẹ cô ta không cứu cô ta ra, cô ta sẽ không sống được vậy.


Tiếng gào của cô ta khiến cho phòng thăm phạm nhân của trại tạm giam như long trời lở đất, ầm ĩ không thể chịu nổi.


Bà Từ cũng khóc theo tới chết đi sống lại, Phó Tham mưu trưởng Từ không thể nào ngăn cản được, đành phải rũ đầu ngồi co lại một bên, để cho hai mẹ con phát tiết.


Nhưng giám thị trại tạm giam lại không chịu nổi.
Một nữ giám thị đi tới, cảnh cáo Từ Phiêu Hồng, “Số 26! Đề nghị giữ yên lặng! Nếu tiếp tục ầm ĩ vi phạm quy định, sẽ phải nhận trừng phạt đấy.”


“Tôi mặc kệ! Trừng phạt cái cứt chó gì! Tôi đã phải ngồi tù rồi còn dọa trừng phạt sao?!” Từ Phiêu Hồng nhẫn nhịn suốt một tuần, thật sự đã phải kìm nén tới mức chịu không nổi nữa, quay người khua tay với nữ giám thị vừa đi tới.


Nữ giám thị kia vội vàng lấy dùi cui điện bên hông chặn ở phía trước, lớn tiếng nói, “Đánh lén cảnh sát tội tăng thêm một bậc! Số 26 cô phải suy nghĩ cho rõ ràng!”


Khi Từ Phiêu Hồng hiểu được thì chiếc dùi cui điện đã đập vào cánh tay cô ta, cảm giác điện giật đau nhói khiến cho nguyên cả cánh tay cô ta bủn rủn.


Từ Phiêu Hồng thu tay lại không kịp, lập tức mất trọng tâm, cả người nặng nề ngã phịch xuống đất, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy được.


Bà Từ thấy thế cũng gào khóc muốn xông tới, nữ giám thị vội vàng cảnh cáo bà ta, “Bà đừng tới đây! Nếu tới cũng sẽ bị trừng phạt đấy.”


Phó Tham mưu trưởng Từ vội vàng kéo vợ mình lại, đưa bà ta ra khỏi phòng thăm phạm nhân của trại tạm giam.


Hai vợ chồng về tới nhà, lập tức bắt đầu tìm luật sư đại diện cho Từ Phiêu Hồng. Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!


Sau khi giới luật sư Đế Đô hỏi rõ nguyên do chuyện này thì tất cả đều thi nhau xua tay, nói không thể nhận được vụ này. Cuối cùng, nơi nhận vụ này vẫn là Công ty Luật JD, luật sư mới vào nghề Kim Uyển Nghi trở thành luật sư đại diện cho Từ Phiêu Hồng.


Phiên tòa xét xử vụ án của Từ Phiêu Hồng được sắp xếp vào một tháng sau, vì thế nên trong khoảng thời gian này, Kim Uyển Nghi bắt đầu chạy tới trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, muốn tìm gặp Âm Thế Hùng một lần.





Cố Niệm Chi không biết Cục tác chiến đặc biệt của Hoắc Thiệu Hằng đã liệt Hà Chi Sơ làm đối tượng theo dõi đặc biệt, cũng không biết Hoắc Thiệu Hằng đã bắt đầu nghe lén điện thoại của Hà Chi Sơ, nhưng mà cô biết đối với Hoắc Thiệu Hằng thì điện thoại của cô là hoàn toàn trong suốt.


Khi gọi vào điện thoại của Cố Niệm Chi đều phải qua giám định rồi mới nối tới máy cô, không phải ai cũng có thể gọi thẳng tới máy cô để nói chuyện.


Cô ở trong phòng ngủ chuyên tâm “dưỡng thương”, dưỡng ròng rã hai tuần, chỉ cảm thấy cả người mình như mốc meo cả lên.


Cũng may khi hai tuần này vừa kết thúc, Trần Liệt đưa tới “lệnh trả phép”, nói cô đã hoàn toàn “khôi phục”, có thể đi học được rồi.


Cố Niệm Chi vô cùng cảm kích nói với Trần Liệt, “Anh Trần, thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Em chỉ sợ lại bị giam tiếp hai tuần nữa thôi.”


“Nhớ kĩ, em đừng có mà lỡ miệng đấy.” Trần Liệt nhẹ giọng nhắc cô, “Hai tuần nữa phiên tòa xử Từ Phiêu Hồng sẽ được mở, luật sư biện hộ của cô ta đang tìm chứng cứ khắp nơi, cũng chăm chỉ thật đấy cơ. Em đừng có mà nói gì với cô ta nhé.”


Cố Niệm Chi gật đầu cười, “Em biết, em cũng học luật mà. Nếu luật sư kia mà muốn tìm sơ hở của em thì phải tốn nhiều sức lực đấy.”


Chạng vạng tối ngày chủ nhật, Cố Niệm Chi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về trường.


Nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã hai tuần không gặp cô, đầu tiên là đi công tác một tuần, trở về lại đi bàn giao với Phó Tổng thư ký Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng, bận rộn tối mày tối mặt.
Mỗi ngày, Cố Niệm Chi chỉ nhắn tin cho Hoắc Thiệu Hằng lúc trước khi đi ngủ, có đôi khi Hoắc Thiệu Hằng trả lời, có đôi khi vì quá bận rộn lại không trả lời.


Cố Niệm Chi suốt ngày nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, chỉ cần Hoắc Thiệu Hằng nhắn vài câu với cô là đủ để cho cô vui vẻ cả ngày rồi. Nếu như ngày nào đó Hoắc Thiệu Hằng không nhắn gì thì cô sẽ phiền muộn cả ngày.


Tất cả cảm xúc cô đều ký thác vào một người, Cố Niệm Chi cũng tự cảm thấy đó là một hành động điên rồ.


Cô muốn mau chóng rời khỏi nơi này, về lại môi trường trường học, có lẽ cô sẽ không “dính người” đến mức đó nữa.


Rõ ràng cô cảm thấy được Hoắc Thiệu Hằng không thích bạn gái quá dính lấy anh.


Đeo ba lô lên, xách theo một vali hành lý nhỏ ra khỏi dinh thự, Cố Niệm Chi chờ Âm Thế Hùng tới đưa cô về trường.


Nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy Âm Thế Hùng đâu.


Cuối cùng cô đành phải bất đắc dĩ gọi điện cho Âm Thế Hùng.


Chuông một lúc thật lâu mới kết nối được, Âm Thế Hùng vội vàng nói vào điện thoại, “Niệm Chi? Anh đang ở cửa chính, em tự qua đây nhé?”


Cố Niệm Chi nghe thấy như có tiếng cãi nhau bên đó, cô chần chừ một chút, hỏi: “Anh Đại Hùng, bên anh không có chuyện gì chứ?”


“Không có việc gì, không có việc gì, có người cứ đòi vào, anh ngăn cản cô ta thôi.” Âm Thế Hùng nói, rồi lại nói với Kim Uyển Nghi đang muốn vào, “Luật sư Kim, tôi rất bận, lập tức phải đưa người khác ra ngoài. Tôi đi rồi, những người khác sẽ không tốt tính như tôi đâu, tới lúc đó cô mà bị xách ra thì cũng đừng có trách tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom