• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (1 Viewer)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 451 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 451 PHỤ NỮ THẬT KHÓ CHIỀU
Hoắc Thiệu Hằng kiên quyết đứng lên, vào nhà tắm tắm rửa.


Niệm Chi vẫn nằm trên giường, nghe tiếng nước rào rào từ trong phòng tắm truyền ra, cả người vẫn run lên như phát sốt.


Lần này thì cô thật sự mệt muốn chết rồi.


Hoắc Thiệu Hằng như thể tám trăm năm chưa đụng vào phụ nữ vậy, giày vò cô chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.


Giờ cô thậm chí còn chẳng muốn động một đầu ngón tay nào cả, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại cứ như không có gì xảy ra, còn vào phòng tắm tắm rửa nữa chứ.


Cô cũng muốn tắm, có điều cô không nghĩ Hoắc Thiệu Hằng sẽ ân cần như thế…


Hơn nữa, cô cũng chẳng muốn vào phòng tắm lúc này. Nếu để Hoắc Thiệu Hằng nhìn thấy, lại túm lấy cô “tiết kiệm nước” thì phải làm sao đây?


Niệm Chi đành phải nằm yên trên giường không nhúc nhích, không bao lâu sau, mí mắt của cô bắt đầu trở nên nặng trĩu, sắp không mở ra được nữa.


Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng của Triệu Lương Trạch truyền ra từ trong loa: “Hoắc thiếu, Đại Hùng điều tra được một chút manh mối, anh có muốn nhận điện thoại của cậu ta bây giờ không?”


Niệm Chi cắn chặt môi, chậm rãi nhích dần người vào trong chăn từng chút một, rúc đầu vào y như một con đà điểu.


Trong phòng của Hoắc Thiệu Hằng, chỗ nào cũng gắn bộ đàm như thế này, không chỉ ở phòng khách, phòng làm việc, phòng ngủ, mà ngay cả trong phòng tắm cũng có luôn, để có thể nhận tin tức quan trọng bất kì lúc nào.


Hoắc Thiệu Hằng đang tắm, tiếng nước rào rào cũng không át được tiếng loa bộ đàm.


Anh tắt vòi sen, trả lời một câu vào trong loa: “Tôi sẽ tới văn phòng ngay.”


Hoắc Thiệu Hằng quấn một cái khăn đi ra khỏi phòng tắm, thay quân phục, không quay đầu lại mà dặn dò người còn đang nằm trên giường, “Em về phòng em đi, anh phải tới văn phòng rồi.” Nói xong, anh nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của mình, dáng vẻ vội vã như có chuyện lớn xảy ra vậy. Thật ra, chỉ có bản thân anh mới biết rằng, anh sợ nếu mình quay đầu lại nhìn cô thì sẽ không đi nổi nữa…


Niệm Chi thò đầu ra từ trong chăn, nhìn bóng dáng Hoắc Thiệu Hằng biến mất ở ngoài cửa phòng, trong lòng thấy hơi buồn bực.
Hai người vừa mới thân mật như vậy, nhưng vừa rồi Hoắc Thiệu Hằng lại quay người đi thẳng một mạch, chẳng hề quay lại dỗ dành hay ân cần với cô thêm một chút nào cả.


Vừa rồi Niệm Chi cũng nghe thấy câu nói của Triệu Lương Trạch trong loa, cũng biết chẳng phải là công việc khẩn cấp gì.


Sao Hoắc Thiệu Hằng không tới ôm cô một cái rồi hãy đi chứ?


Niệm Chi bĩu môi, hơi buồn bực chui ra khỏi chăn, xuống giường, mặc lại bộ quần áo bị Hoắc Thiệu Hằng ném đi ban nãy, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng của Hoắc Thiệu Hằng không thèm quay đầu lại.


Về tới phòng mình, Niệm Chi thu dọn đồ đạc, không gọi điện thoại báo cho Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch mà tự đeo balo, kéo vali rời khỏi trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, đi thẳng ra đường lớn, vẫy một chiếc taxi quay về trường.


Tuy mới là thứ bảy nhưng cô không muốn ở lại chỗ của Hoắc Thiệu Hằng nữa.


Về tới phòng ký túc xá của mình, Niệm Chi không thấy Mã Kỳ Kỳ ở phòng, có lẽ cũng về nhà nghỉ cuối tuần rồi.


Niệm Chi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó dùng khăn ủ tóc, quấn khăn tắm đi ra, ngồi vào trước bàn học, lục lọi đám chai lọ trên tầng hai giá sách, bắt đầu làm các công đoạn chăm sóc da, cuối cùng đắp một cái mặt nạ lên mặt rồi ôm iPad quay về giường.


Nhưng cô lại chẳng đọc được chút sách chuyên ngành nào trên iPad cả.


Cô nghĩ tới cảm xúc của mình, cứ cảm thấy mình không nên làm như vậy, nhưng ở sâu trong lòng lại nghĩ là mình được quyền làm thế.


Cô biết đây không phải là lỗi của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng cũng không cho rằng đó là lỗi của mình. Cô chỉ cảm thấy đây là lần đầu tiên tình cảm giữa mình và Hoắc Thiệu Hằng vướng phải một tấm màng ngăn không thể diễn tả bằng lời như vậy.


Trước kia cô nghĩ rằng, chỉ cần Hoắc Thiệu Hằng bằng lòng ở bên cô thì dù thế nào cô cũng chấp nhận được. Nhưng sau đó khi hai người đã ở bên nhau rồi, cô lại phát hiện ra càng ngày mình càng đòi hỏi nhiều hơn, đã không còn là “dù thế nào cô cũng chấp nhận được” nữa.


Đây là bản tính được voi đòi tiên của con người sao?


Hay là quá trình tất yếu mà tình cảm của hai người buộc phải trải qua?


Tình đơn phương vĩnh viễn sẽ không có tương lai.


Nhưng tình yêu song phương thì lấy gì ra để phân định?


Niệm Chi không nghĩ ra nổi, cô lắc mạnh đầu, tốt nhất là không nghĩ nữa, tự ép mình phải đọc sách chuyên ngành, đồng thời nghĩ tới vụ án của Miêu Vân Tiêu.


Trước khi rời đi, cô nghe thấy Triệu Lương Trạch nói rằng Âm Thế Hùng đã tìm ra được một chút manh mối ở Đại học B. Liệu có phải là bọn họ đã có manh mối, biết được ai là người tạo áp lực với Đại học B, xóa mất dữ liệu camera không?





Lúc này, tại trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt, Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch đang ngồi trước máy tính trong phòng điều khiển trung tâm, vừa nói chuyện với Âm Thế Hùng, vừa xem video lưu trữ của camera giám sát trong Hệ thống mạng nội bộ của Đại học B.
“Hoắc thiếu, tôi dùng thân phận cảnh sát điều tra của Cục Cảnh sát thành phố, tìm cán bộ chuyên ngành Công nghệ thông tin của Đại học B có liên quan để hỏi về chuyện camera, anh đoán xem có chuyện gì? Người kia nói với tôi rằng, vì camera lâu ngày không bảo trì nên nhiều cái bị hỏng, không lưu lại video. Bọn họ vừa phát hiện ra vấn đề đó nên mới thay camera mới.”


Âm Thế Hùng cười gian xảo: “Tôi nói tôi có thể xem mấy chiếc camera bị hỏng không, hắn lại trả lời rằng tất cả đã bị tiêu hủy rồi…”


“Ha ha, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi còn gì!” Triệu Lương Trạch ở bên cạnh cười phá lên, “Thế này tức là hủy luôn cả vật chứng rồi. Đáng tiếc, bọn họ không biết được rằng, video mà camera thu được đã được đồng bộ lên đám mây, mà muốn tiêu hủy dữ liệu trên đám mây thì cần phải qua rất nhiều quy trình xử lý, sẽ để lại rất nhiều dấu vết.”


Âm Thế Hùng ở bên kia đầu dây cũng cười toe toét: “Không ngờ lại có nhiều chứng cứ như thế, lúc trước chúng ta đi vào ngõ cụt, không biết phải tìm bằng chứng thế nào.”


“Niệm Chi thật thông minh, hơn nữa cô ấy cũng rất biết cách lách luật.” Triệu Lương Trạch cười nói một câu, chẳng biết là khen ngợi hay châm chọc nữa.


Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn anh ta, “Niệm Chi chưa bao giờ lách luật nhé.”


Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lập tức ngậm chặt miệng lại.


“Vì luật pháp có quá nhiều kẽ hở, Niệm Chi chỉ bổ khuyết giúp bọn họ thôi.” Hoắc Thiệu Hằng bổ sung thêm một câu, khóe môi nhướng lên đầy vẻ kiêu ngạo vì cô.


Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cùng nhắm mắt lại, cạn lời.


Cái dáng vẻ có phúc cùng hưởng kia của Hoắc thiếu quá chói lóa, hai người bọn họ phải rửa mắt mới được, nếu không về sau chẳng có cách nào đối mặt với Niệm Chi nữa.


Tuy hai người không tán thành chuyện Hoắc Thiệu Hằng và Niệm Chi ở bên nhau, nhưng có đủ loại dấu hiệu cho thấy rằng kiến càng không thể rung cây lớn. Nếu hai người này đã nhất quyết tới với nhau thì đám lâu la như bọn họ cũng chẳng ngăn được…


Luận về chỉ số thông minh, hai người họ cộng lại cũng chẳng bằng được Niệm Chi.


Luận về chỉ số vũ lực, hai người cộng lại cũng thua xa Hoắc Thiệu Hằng.


Nên bọn họ có thể làm gì chứ?


Đành phải nhắm mắt làm ngơ thôi.


Hoắc Thiệu Hằng chẳng thèm để ý tới dáng vẻ quái dị của hai người họ, ra lệnh cho Âm Thế Hùng ở bên kia đầu dây: “Điều người lấy lịch sử cuộc gọi giữa dinh thự Thủ tướng và văn phòng hiệu trưởng Đại học B, tra xem ai là người gọi điện thoại cho Đại học B. Tôi tin rằng người gây áp lực nhất định là người trong dinh thự của Thủ tướng.”


Nếu Đậu Ái Ngôn thật sự không hề có tiếp xúc gì với Miêu Vân Tiêu, vậy thì tại sao người bên Thủ tướng lại tạo áp lực cho Đại học B, vừa xóa video ghi hình lại vừa tiêu hủy camera?


Hơn nữa video lưu trên đám mây, trong vòng một thời gian nhất định, nếu biết dùng một vài kỹ thuật đặc biệt thì vẫn có thể khôi phục lại được.
Đến sáng chủ nhật, công tác điều tra của Âm Thế Hùng đã tiến thêm được một bước dài. Anh ta tìm cả đêm trong tòa nhà viễn thông của Đại học B, tra ra được rất nhiều lịch sử cuộc gọi, sau khi sao chép gửi đi liền niêm phong lại, không cho phép người khác động vào.


Lúc anh ta rời khỏi tòa nhà viễn thông, thấy vẫn còn sớm nên định tới nhà ăn của Đại học B ăn sáng một chút rồi về. Nguồn : ngontinh hay.com


Không ngờ, anh ta vừa bước vào căng tin Đại học B liền thấy Niệm Chi đang bê một khay đồ ăn đi cùng Hà Chi Sơ. Dường như hai người đang nói chuyện gì đó, Niệm Chi nghiêng đầu nhìn Hà Chi Sơ, nở một nụ cười rất thoải mái. Dáng vẻ của Hà Chi Sơ vẫn khá lạnh nhạt, nhưng lúc nhìn Niệm Chi lại rất dỗi dịu dàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom