• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 458 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 458 SỐNG LÀ PHẢI VẬN ĐỘNG
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, giơ nắm đấm nhỏ đấm vào bả vai Hoắc Thiệu Hằng, nhỏ giọng nói: “… Chuyện này làm sao có thể quen được? Quay lại hôn em có gì khó đâu chứ…”


Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ cụp mắt yên lặng nhìn cô.


Con ngươi anh đen láy, sâu lắng như mực. Khi anh chăm chú nhìn ai đó, người ta sẽ cảm thấy trong mắt anh có cả thế giới, còn anh, sẽ sẵn sàng dâng cả thế giới ấy tới trước mặt bạn mà chẳng cần nói một lời.


Cố Niệm Chi bị anh nhìn như thế, dần dần giống như trúng phải lời nguyền, không nhịn được mềm lòng.


Trong lòng cô có hai giọng nói đang không ngừng cãi cọ.


Một người nói: “Thôi vậy, anh ấy là người như thế, sao cứ bắt anh ấy thay đổi vì mày làm gì?”


Một người khác lại nói: “Nhưng anh ấy yêu mình mà đúng không? Thay đổi một chút vì mình cũng đâu có ảnh hưởng gì tới chuyện lớn chứ?”


Đến cuối cùng, Cố Niệm Chi cúi đầu, không nhìn vào mắt Hoắc Thiệu Hằng nữa, ôm cổ Hoắc Thiệu Hằng lay nhẹ, nũng nịu nói: “Hoắc thiếu, anh thử một chút được không… Cũng chẳng mất gì mà…”


Cô ôm Hoắc Thiệu Hằng nũng nịu mà quên mất là hai người bọn họ đang ngồi trong bồn tắm lớn đầy nước.


Vì thế, Hoắc Thiệu Hằng vừa rồi còn chưa được thỏa mãn lại lập tức lên cơn thèm.





Tắm xong, Cố Niệm Chi khóc không ra nước mắt được Hoắc Thiệu Hằng bế ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng ngủ.


Cô lăn vào trong góc giường, lấy chăn bọc kín người, quay lưng về phía Hoắc Thiệu Hằng ngủ thiếp đi.


Hoắc Thiệu Hằng đã được thỏa mãn nằm xuống sau lưng cô, lúc này mới trầm giọng nói: “Nếu anh mà muốn, em nghĩ quấn chăn là có thể ngăn anh được à?”


Nói xong, anh nghiêng người về phía trước, túm Cố Niệm Chi ra khỏi chăn, ôm vào lòng mình, sau đó lại đắp chăn lên cho cô.


Cố Niệm Chi muốn ra sức chống cự một chút, nhưng ở trong lòng Hoắc Thiệu Hằng quá ấm áp, cô cũng chỉ đẩy một chút cho có, sau đó tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng anh, chưa tới một phút sau đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô thấy mình lại đang trong trạng thái “vận động”…


“Hoắc thiếu, anh đủ chưa thế? Em còn phải tới trường nữa đấy…” Cố Niệm Chi nằm dưới người anh rầm rì thúc giục khiến anh sắp phát điên tới nơi rồi.


Tuy giọng cô rất êm tai nhưng cứ giục mãi như thế cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.


Cuối cùng, Hoắc Thiệu Hằng không nhịn nổi dùng môi mình bịt chặt miệng cô lại, chỉ cần cô há miệng định nói là anh sẽ xâm nhập vào sâu bên trong, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của cô, quấn chặt, thế là cô chẳng thể nói gì được nữa.


Ngoài phát ra những âm thanh rên rỉ nỉ non như sắp khóc ra, cô chẳng nói được câu nào.





Sau khi thân mật xong, Cố Niệm Chi lại rơi vào trạng thái tê liệt nằm im trên giường, trơ mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng đứng lên mặc quần áo.


Tuy đêm qua người dùng sức là Hoắc Thiệu Hằng, nhưng sáng hôm nay người có tinh thần sung túc, sáng láng cũng vẫn là Hoắc Thiệu Hằng, giống như hôm qua chẳng làm gì mà ngủ suốt mười sáu tiếng đồng hồ, cả người tràn ngập sức sống vậy.


Cố Niệm Chi không nhịn được “hừ” lên một tiếng, tỏ vẻ bên này còn một người bị anh làm cho “mệt muốn chết” đang chờ anh tới an ủi đây.


Hoắc Thiệu Hằng quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười, đi tới cúi người xuống, vỗ lên hai gò má cô: “Đừng làm mình làm mẩy nữa, dậy đi. Anh đưa em về trường.” Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng lại lấy điện thoại của cô ra, ném cho cô: “Giáo sư Hà của em chờ sốt ruột lắm rồi, gọi cho em không biết bao nhiêu cuộc đây này.”


Cố Niệm Chi lập tức ngồi bật dậy, cầm lấy điện thoại, hai tròng mắt trợn tròn lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, sao điện thoại của em lại ở chỗ anh?”


Cô nhớ rõ là mình nhét nó ở trong túi áo cơ mà!


“Tối hôm qua anh thấy em ngủ say quá, sợ tiếng chuông điện thoại sẽ đánh thức em nên lấy ra tắt đi.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh thản nhiên đáp, đi tới chỗ tủ lấy cho cô một bộ quần áo, “Vào tắm rửa rồi mặc quần áo đi, anh đi nấu bữa sáng cho em.”


Cố Niệm Chi vẫn ngồi yên không động đậy, trừng mắt với Hoắc Thiệu Hằng, cố lấy dũng khí nói: “Hoắc thiếu, anh không thể đối xử với điện thoại của em thế được…”


Hoắc Thiệu Hằng không tiếp lời cô, tay đút túi quần, đứng tựa vào tủ quần áo, nhìn cô bình tĩnh đáp: “… Còn không dậy tắm rửa sao? Không muốn tắm một mình chứ gì? Vậy chúng ta cùng tắm, còn có thể tiết kiệm nước nữa.” Nói xong, anh làm bộ định cởi quân trang trên người ra.


Cố Niệm Chi hét toáng lên, lập tức ôm quần áo rời giường, khoác áo ngủ vọt vào phòng tắm, sau đó khóa trái cửa luôn.


Cô không muốn lại bị “ăn” thêm một lần nữa đâu…





Đúng bảy giờ, Hoắc Thiệu Hằng lái xe đưa Cố Niệm Chi về ký túc xá trong trường, hai tay anh đặt trên vô lăng, liếc nhìn Cố Niệm Chi: “Em lên đi, cuối tuần anh tới đón em về nhà.”


Sự phẫn nộ trong lòng Cố Niệm Chi lập tức được bốn chữ “đón em về nhà” xoa dịu.


Cô nhìn sườn mặt đẹp trai của Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng thầm khinh bỉ mình chẳng có cốt khí và nguyên tắc gì, nhưng thân mình lại như có ý thức tự chủ, tự ghé sát lại phía anh, hôn một cái lên má Hoắc Thiệu Hằng rồi đỏ mặt nói: “Hoắc thiếu, chuyện em nói với anh, anh đã nhớ rõ chưa?”


“Ừ, anh biết rồi.” Giọng điệu Hoắc Hoành hơi qua loa, như thể miễn cưỡng phải nói vậy. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com


Cố Niệm Chi biết mỗi khi Hoắc Thiệu Hằng nói như thế tức là đã “tiếp nhận phê bình nhưng không bao giờ sửa đổi”.


Cô xuống xe, đứng trên bậc thang trước ký túc xá, nhìn xe Hoắc Thiệu Hằng rời đi, lần đầu cảm thấy tương lai của mình thật mờ mịt.


Cô cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều, tại sao Hoắc Thiệu Hằng lại không chịu thỏa hiệp như thế?


Cô đã phải nhượng bộ bao nhiêu lần rồi!


Ở trước mặt anh, cô hoàn toàn chẳng có tự tôn và nguyên tắc gì, chính bản thân cô cũng thấy coi thường mình.





Lúc về phòng, Mã Kỳ Kỳ còn chưa chịu dậy.


Cố Niệm Chi vào phòng ngủ của mình chuẩn bị sách vở, sau đó tới căng tin mua bữa sáng cho Mã Kỳ Kỳ, tiện thể mua cho mình một bát cháo ngô vàng sánh.


Tuy rằng sáng nay đã ăn đồ do Hoắc Thiệu Hằng làm, nhưng sáng sớm đã ăn cơm rang Dương Châu nên miệng hơi khô, cô cảm thấy mình cần phải bổ sung một chút nước nữa.


Lúc Mã Kỳ Kỳ mở cửa ra, kinh ngạc thấy trên bàn ngoài phòng khách có hai chiếc bánh quẩy, một bát tào phớ, còn có ba cái tiểu long bao nữa.


Cố Niệm Chi ngồi trước bàn đang ăn cháo ngô một cách ngon lành.


Mã Kỳ Kỳ vui vẻ xông tới, sau đó ôm lấy Cố Niệm Chi từ phía sau, hôn chụt một cái lên má cô: “Niệm Chi, cậu đúng là nàng tiên trong vỏ ốc của tớ! Sau này cứ thế phát huy nhá!”


Nói xong, cô ngồi xuống đối diện Cố Niệm Chi, bắt đầu vơ vét bữa sáng của mình.


Cố Niệm Chi gạt đi những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, cười tủm tỉm nhìn Mã Kỳ Kỳ ăn sáng.


Mã Kỳ Kỳ vừa ăn bánh quẩy vừa hỏi Cố Niệm Chi: “Đêm qua cậu đi đâu thế? Suýt chút nữa tớ còn để cửa chờ cậu đấy… Đúng rồi, hôm qua Miêu Vân Tiêu được thả ra rồi, nói là được tại ngoại chờ xét xử, còn đặc biệt tới đây tìm cậu để cảm ơn đấy.”


“Miêu Vân Tiêu? Tìm tớ để cảm ơn á! Cậu không nghe nhầm đấy chứ!” Cố Niệm Chi không nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mặt trời vẫn mọc lên từ phía Đông mà!”
Cô chắc chắn hôm nay mặt trời không mọc từ đằng Tây.


“Đương nhiên không phải, tớ còn hỏi cô ta đến làm gì, cô ta nói chờ cậu về sẽ tự nói với cậu. Hơn nữa…” Mã Kỳ Kỳ do dự một chút rồi ghé lại gần Cố Niệm Chi, đặc biệt nhỏ giọng nói: “Hình như cô ta định chuyển trường…”


Cố Niệm Chi gật đầu vẻ đã hiểu, “Nếu cô ta không chuyển đi thì trường cũng sẽ đuổi cô ta thôi. Cho nên xét giữa hai khả năng này, đương nhiên chủ động chuyển trường vẫn hay hơn bị đuổi học rồi.”


Hai người vừa ăn sáng xong, quả nhiên đã thấy Miêu Vân Tiêu tới gõ cửa.


Mã Kỳ Kỳ mở cửa, quay đầu nhìn Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, Miêu Vân Tiêu tìm cậu này.”


Cố Niệm Chi đi từ trong bếp ra, liếc mắt nhìn Miêu Vân Tiêu một chút.


Mấy ngày nay, có lẽ cô ta đã bị dọa sợ vỡ mật rồi nên gương mặt vốn dĩ núng nính thịt giờ đã teo tóp lại, sắc da vàng như nến. Tóc cô ta xơ xác, ánh mắt không có tinh thần và linh động như trước kia nữa, lúc nhìn người khác có vẻ né tránh rất rõ ràng, không dám nhìn thẳng người ta.


Mười ngày bị giữ trong trại tạm giam, thoạt nhìn có vẻ không dễ sống chút nào nhỉ?


Cố Niệm Chi thở dài, không nói gì đi tới bên cạnh Mã Kỳ Kỳ.


Lúc này, Miêu Vân Tiêu mới ngẩng đầu lên nhìn Cố Niệm Chi. Ánh mắt cô ta nhanh chóng dừng lại mấy giây trên cần cổ trắng nõn như có thể nhỏ thành nước của Cố Niệm Chi rồi lại vội vã dời mắt.


Cô ta lắp bắp nói: “Bạn… bạn học Cố, lần này tôi tới, là muốn nói lời cảm ơn với cô.”


“Không dám nhận, tôi nhớ là tôi không làm gì cho cô để cô phải nói cảm ơn cả.” Cố Niệm Chi mỉm cười trả lời Miêu Vân Tiêu.


Thật ra, cô muốn Miêu Vân Tiêu xin lỗi mình vì những lời đơm đặt kia hơn.


Đáng tiếc, Miêu Vân Tiêu là người thà rằng nói cảm ơn chứ nhất định không nói xin lỗi.


Miêu Vân Tiêu cúi đầu: “… Tôi nghe người ở đó nói, là cô đã giúp tôi tìm chứng cứ, chứng minh lời tôi nói, thế nên tôi mới được tại ngoại chờ xét xử.”


Cố Niệm Chi ngẩn ra, lập tức hiểu việc này là do Âm Thế Hùng hoặc Triệu Lương Trạch làm. Chỉ có bọn họ mới biết chuyện cô là người chỉ điểm trong vụ này.


Nhưng cô không hiểu tại sao bọn họ lại đi nói cho Miêu Vân Tiêu biết.


“Bạn học Miêu này, đây chỉ là trùng hợp thôi, cô đừng lăn tăn làm gì.” Cố Niệm Chi uyển chuyển đáp: “Nhớ phối hợp với luật sư của cô, giúp Bộ Quốc phòng tìm ra Yamaguchi Aiko, như thế coi như cô đã lập được công, đại khái có thể xin giảm án được.”


“Thật chứ?” Miêu Vân Tiêu ngẩng phắt đầu lên: “Nếu tôi tìm ra người phụ nữ đó thì liệu có thể xóa án trong hồ sơ không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom