• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 465 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 465 ĐÍCH THÂN RA TRẬN
Âm Thế Hùng vội vàng liên lạc với thư ký sinh hoạt của Thượng tướng Quý, “Hoắc thiếu cần nối điện thoại với Thượng tướng Quý, xin hỏi khi nào thì Thượng tướng Quý có thời gian rảnh?”


Nửa tiếng sau, Thượng tướng Quý gọi điện thoại lại, “Thiệu Hằng, cậu tìm tôi có việc gì?”


Hoắc Thiệu Hằng nói ngắn gọn: “Thượng tướng Quý, cháu có mấy lời muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp với chú.”


Giọng điệu của anh rất thận trọng, Thượng tướng Quý lập tức nói: “Khi nào cậu có thể tới đây? Phía tôi không có vấn đề gì.”


“Ngay bây giờ luôn ạ.” Hoắc Thiệu Hằng cúp điện thoại, xoay người ra lệnh: “Chuẩn bị xe, tôi cần tới Ủy ban tối cao của Bộ Quốc phòng.”


Nửa tiếng sau, Hoắc Thiệu Hằng ngồi xe riêng đi tới phòng làm việc của Thượng tướng Quý ở Ủy ban tối cao của Bộ Quốc phòng.


Hoắc Thiệu Hằng bày những tài liệu đó ra trước mặt Thượng tướng Quý, báo cáo sơ qua về tình huống liên quan tới Yamaguchi Aiko, câu trả lời của tổ chức Yamaguchi ở Nhật Bản, sau đó nói suy đoán của mình, cuối cùng đưa ra đề nghị: “Thượng tướng Quý, cháu muốn đích thân đi Nam Mỹ một chuyến.”


Thượng tướng Quý nghiêm mặt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nói: “Thiệu Hằng, thân phận hiện tại của cậu không giống với lúc trước, không phải là thành viên phấn đấu ở tuyến đầu của Cục tác chiến đặc biệt nữa. Cậu muốn đích thân đi làm chuyện này là vì có nguyên nhân đặc biệt khác phải không?”


Ở góc nhìn của Thượng tướng Quý, chuyện này hoàn toàn có thể để cho thành viên của Cục tác chiến đặc biệt ở Nam Mỹ phụ trách chấp hành.


Hoắc Thiệu Hằng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước: “Thượng tướng Quý, chuyện này liên quan tới Cố Tường Văn, liên quan tới Cố Niệm Chi, còn liên quan tới cả nhà họ Hà, người đỡ đầu thế giới ngầm của Nam Mỹ. Đây là chuyện rất quan trọng, cháu muốn tự mình đi một chuyến mới yên tâm được.”


Thượng tướng Quý đeo kính lão lên, bắt đầu lật xem từng trang chứng cứ kia, càng đọc lông mày càng nhíu chặt, “Cậu nghi ngờ, trợ lý riêng đi theo phu nhân Thủ tướng Đậu đã chết không phải là Yamaguchi Aiko thật sự sao?”


“Đúng thế ạ, nhưng mà chúng cháu không có chứng cứ gì.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn thản nhiên trả lời, “Cháu đoán họ đã xuất cảnh rồi, cho nên nhân tiện ra nước ngoài giải quyết chuyện này luôn.”


Thượng tướng Quý gật đầu, “Nước ngoài là chiến trường của các cậu, không chịu sự cai quản của luật pháp Đế quốc, hành động của cậu ở nước ngoài, trước giờ chúng tôi chưa bao giờ can thiệp.”
“Đây là ý định ban đầu khi thành lập Cục tác chiến đặc biệt của chúng cháu.” Hoặc Thiệu Hằng ngồi thẳng người, đặt hai tay ở trên đầu gối, nét mặt vô cùng nghiêm túc, “Mọi hành động của chúng cháu đều là vì lợi ích của Đế quốc Hoa Hạ, vì an nguy của nhân dân Đế quốc Hoa Hạ.”


“Tôi không hề nghi ngờ động cơ hành động của các cậu.” Thượng tướng Quý vội vàng trấn an Hoắc Thiệu Hằng, “Nhưng mà, Thiệu Hằng à, cậu phải suy nghĩ cẩn thận một chút. Cậu đã là lãnh đạo chỉ huy cao nhất rồi. Với tư cách lãnh đạo chỉ huy, điều cậu cần làm chính là đứng ở giữa điều hành chỉ huy, chứ không phải là xông ra tiền tuyến. An nguy của cậu là điều quan trọng nhất của Cục tác chiến đặc biệt, cậu thật sự muốn đích thân đi sao?”


Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, gật đầu nói: “Cháu biết rõ điều đó. Nhưng mà cháu cho rằng, làm lãnh đạo chỉ huy cao nhất không những phải có năng lực chỉ huy, mà cũng phải có năng lực xông ra tiền tuyến. Mỗi một người trong Cục tác chiến đặc biệt chúng cháu đều phải lên được xuống được. Hơn nữa, một khi đã thành lập Cục tác chiến đặc biệt thì không thể chỉ duy trì bởi một mình cháu. Chúng cháu có phương án dự bị của mình, lúc cháu vắng mặt, xin nhờ chú đại diện giữ chức vụ của cháu, như vậy có thể bảo đảm quy tắc vận hành của tổ chức nội bộ.”


Lời của Hoắc Thiệu Hằng thật sự rất có lý.


Mặc dù anh là người rất quan trọng, nhưng nếu như thiếu anh Cục tác chiến đặc biệt cũng không thể vận hành thì đó thật sự là một sự thất bại trong nghiệp vụ của anh.


Thượng tướng Quý trầm ngâm rất lâu, rốt cuộc cũng gật đầu: “Được, tôi ủng hộ quyết định của cậu. Cậu hãy bố trí công việc tiếp theo cho ổn thỏa, tôi chờ tin tức tốt của cậu.”


“Cảm ơn thủ trưởng!” Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy cúi đầu, nhanh nhẹn xoay người rời đi.





Quay lại trụ sở chính Cục tác chiến đặc biệt của mình, Hoắc Thiệu Hằng chỉ thị cho Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch: “Tìm thư mời giao lưu quân sự với phía Cuba, chúng ta thay mặt Bộ Quốc phòng, chấp nhận thư mời của bọn họ.”


Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch biết Hoắc Thiệu Hằng muốn tự mình ra trận, lập tức khuyên can anh giống hệt Thượng tướng Quý: “Hoắc thiếu, chuyện này để chúng tôi đi là được rồi, anh đâu cần phải đi chứ ạ?”


Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới bọn họ, quay lại ngồi sau bàn làm việc mình, bình thản nói: “Ngày mai lên đường, các cậu tranh thủ thời gian chuẩn bị đi.”


Đây là tỏ ý không muốn nhiều lời.


Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đành phải lớn tiếng trả lời: “Vâng, thưa thủ trưởng!”


Bởi vì nhất thời quyết định dùng danh nghĩa đoàn đại biểu quân sự tới viếng thăm Cuba, nên Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch phải phát động hầu hết toàn bộ người trong Ban Thư ký cùng nhau làm công tác chuẩn bị.


Hoắc Thiệu Hằng gần như làm việc suốt đêm trong phòng làm việc mới phê duyệt xong các công văn quan trọng trong tay và chuyển giao cho Thượng tướng Quý.


Sáu giờ sáng, Đế Đô vẫn còn được bao phủ trong màn sương mù sáng sớm, Hoắc Thiệu Hằng bước ra khỏi phòng làm việc, đứng trên ban công hít một hơi thật sâu.


Anh đeo tai nghe bluetooth, nói một tiếng: “Kết nối với Cố Niệm Chi.”


Chương trình quay số tự động của tai nghe bluetooth lập tức tìm kiếm và gọi tới số điện thoại của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi vẫn đang ngủ trong ký túc xá. Hôm qua cô phải viết luận văn gấp, gần như tới một hai giờ sáng mới ngủ, sáu giờ sáng chính là lúc cô đang ngủ say.


Chuông điện thoại vang vọng khắp phòng cô cũng không thể đánh thức cô dậy.


Hoắc Thiệu Hằng thấy chuông điện thoại bên kia reo mãi một lúc lâu, cuối cùng chuyển tới hộp thư lưu lời nhắn là biết Cố Niệm Chi vẫn đang ngủ.


Anh suy nghĩ một lát rồi quay lại văn phòng thay thường phục, bảo Phạm Kiến lái xe đưa mình tới Đại học B một chuyến.


Lúc xe riêng của anh chạy tới dưới tòa nhà ký túc xá mới của nữ nghiên cứu sinh Đại học B là vừa đúng bảy giờ sáng.


Rất nhiều sinh viên đã rời giường, tụm năm tụm ba đi tới căng tin ăn sáng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com


Tuy Cố Niệm Chi vẫn đang ngủ nhưng đồng hồ sinh học bình thường đã làm cho cô dần dần tỉnh táo lại, chẳng qua là cô không muốn nhúc nhích nên nhắm mắt nằm trên giường, hưởng thụ dư vị và niềm vui khi ngủ nướng mà thôi.


“Tế tư, thần điện, chinh chiến, cung tiễn, là quá khứ của ai. Tình yêu như lạc trong dòng người bất tận, em là hình ảnh chỉ thuộc về tôi…”


Nhạc chuông dành riêng cho Hoắc Thiệu Hằng lại vang lên, tựa như một liều thuốc trợ tim, kích thích Cố Niệm Chi mở hai mắt ra, cầm điện thoại trên đầu giường lên “a lô” một tiếng.


Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe. Nghe thấy tiếng nói vẫn còn đượm vẻ biếng nhác vào buổi sớm của Cố Niệm Chi, khóe môi anh hơi cong lên, giọng trầm thấp: “Niệm Chi, xuống đây đi, anh đang ở dưới lầu của em.”


“Dạ?!” Cố Niệm Chi vừa mừng vừa ngạc nhiên. Cô khoác áo ngủ vào, bước xuống giường đi tới trước cửa sổ liếc mắt nhìn xuống phía dưới, quả nhiên trông thấy chiếc xe quen thuộc của Hoắc Thiệu Hằng.


“Hoắc thiếu, anh chờ em một lát, em xuống ngay đây!” Cố Niệm Chi vội vàng chải tóc thay quần áo rồi chạy ngay xuống lầu.


Xe riêng của Hoắc Thiệu Hằng đỗ ở bãi đỗ xe tạm thời trước ký túc xá, bây giờ là ban ngày nên chỉ có thể đỗ mười lăm phút.


“Hoắc thiếu, sao anh lại tới đây? Có chuyện gì không ạ?” Cố Niệm Chi vừa lên xe đã gấp gáp hỏi han.


Cô biết bình thường Hoắc Thiệu Hằng sẽ không tìm cô vào giờ này.


“Không có việc gì.” Hoắc Thiệu Hằng nghiêng đầu nhìn cô, vén từng lọn tóc dài rủ xuống trước ngực cô ra sau tai cô, “Anh phải ra nước ngoài làm nhiêm vụ ngay bây giờ.”


Nên anh cố tình tới gặp cô trước khi đi sao?
Trái tim Cố Niệm Chi lập tức dâng lên cảm giác ngọt ngào, nhưng cảm giác ngọt ngào này lại nhanh chóng bị cảm giác không đành lòng xa nhau chiếm cứ.


Cô ngả vào lồng ngực Hoắc Thiệu Hằng, khẽ nói: “Hoắc thiếu, anh phải đi bao lâu?”


Hoắc Thiệu Hằng ngồi im không nhúc nhích, mặc cho cô dựa vào mình, nói: “Rất khó nói, khi nào xong chuyện anh sẽ về.”


Lúc ấy, anh mới có thể mang theo đáp án liên quan tới thân thế của Cố Niệm Chi quay về.


Đợi lúc anh về, chướng ngại vật cuối cùng giữa anh và cô cũng sẽ không còn tồn tại nữa.


Cố Niệm Chi hiểu công việc của Hoắc Thiệu Hằng cần phải giữ bí mật tuyệt đối, trên thực tế cô không nên hỏi những câu như vậy.


Nhưng mà chuyện ập đến thế này, ai còn chú ý nhiều như vậy chứ?


Cô lo cho anh, nhớ anh, hỏi một chút cũng được mà nhỉ?


Dù sao Hoắc Thiệu Hằng cũng không trả lời trực tiếp.


“Được rồi, anh phải giữ gìn sức khỏe đấy, em chờ anh về.” Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hoắc thiếu, em có thể đi tiễn anh không?”


“Không cần đâu.” Hoắc Thiệu Hằng vuốt tóc cô, “Em chú ý tự giữ gìn sức khỏe là đủ rồi.”


“Em sẽ ngoan mà.” Cố Niệm Chi vội vàng cam đoan, “Anh phải chú ý an toàn nhé!”


Đây mới là điều cô lo lắng nhất.


Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn đôi môi củ ấu đỏ thắm của cô, rất muốn hôn một cái, nhưng Phạm Kiến đang ngồi ở phía trước, anh không tiện làm những hành động quá giới hạn với Cố Niệm Chi.


“Ừ, chờ tin tức của anh nhé.” Cuối cùng, Hoắc Thiệu Hằng chỉ nắm tay Cố Niệm Chi thật chặt, “Em về phòng đi, anh phải đi rồi.”


Thời gian của anh được tính bằng giây.


Tuy Cố Niệm Chi lưu luyến không rời nhưng vẫn phải dùng nghị lực thật lớn để buộc bản thân rời đi.


Xuống xe, Cố Niệm Chi đứng trên bậc thang trước ký túc xá, nhìn xe Hoắc Thiệu Hằng đi xa dần. Cô có cảm giác dường như trái tim mình cũng đi theo Hoắc Thiệu Hằng luôn rồi.


Cô rầu rĩ quay về ký túc xá, nằm lăn xuống giường, ôm chiếc gối ôm nhỏ hình gấu trúc của mình vào lòng, vẻ mặt buồn rũ ra, mãi vẫn không muốn rời giường.


Tới tận khi Mã Kỳ Kỳ gõ cửa phòng của cô, lớn tiếng nhắc nhở cô: “Niệm Chi! Ra ăn sáng đi! Buổi sáng cậu có tiết không?”


Cố Niệm Chi nhớ ra mình còn phải tới văn phòng của Hà Chi Sơ nên mới mím môi rời giường, sau khi rửa mặt xong liền đeo balo đi tới chỗ Hà Chi Sơ.


Cố Niệm Chi vừa bước vào, Hà Chi Sơ đã nhìn ra tâm trạng cô không tốt lắm.
Hà Chi Sơ lẳng lặng đặt một hộp sữa tươi ở trước mặt cô, “Em sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”


Cố Niệm Chi thuận tay cầm hộp sữa tươi qua, cúi đầu ngậm ống hút, hồi lâu sau vẫn không nói gì.


“Cãi nhau với Hoắc Thiệu Hằng à?” Hà Chi Sơ không nhịn được truy hỏi tới cùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom