• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (2 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 468 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 468 ÔNG ẤY VẪN CÒN SỐNG Ư?
“Sao anh lại điều tra được ba của Cố Yên Nhiên? Không phải mục tiêu điều tra là nhà họ Hà sao?”


Trung tá Phí đã cải trang cố ý nói chuyện bằng giọng địa phương vùng núi phía Bắc Đế quốc Hoa Hạ, đối với người Đế quốc Hoa Hạ thì không tính là khó hiểu, nhưng đối với người nước ngoài biết một ít tiếng Trung thì lại vô cùng hại não.


Thành viên của Cục tác chiến đặc biệt giải thích bằng giọng địa phương “say khướt” giống anh ta.


“Chuyện này hoàn toàn là một sự tình cờ thôi! Hôm đó một vài anh em vốn muốn tới chỗ quê nhà họ Hà kia tìm ít manh mối, kết quả lại nhìn thấy nhà họ Hà phái rất nhiều người tới bệnh viện đón một người xuất viện. Phô trương lớn như vậy, mấy người anh em thấy tò mò bèn đi dò la xem bệnh nhân kia là ai… Anh đoán xem là ai?”


“Anh không nói sao tôi biết được?” Trung tá Phí hậm hực trừng mắt nhìn người nọ, hận không thể nâng ly lên hắt rượu vào mặt anh ta.


“Tên của người kia là Kevin Ku! Lúc ấy, mấy anh em vừa nhìn đã cảm thấy quen quen, ngay sau đó liền nhớ ra lúc trước thủ trưởng của chúng ta đã từng dặn điều tra một cái tên, nhìn kĩ lại hồ sơ nhập viện của bệnh viên thêm lần nữa, mới biết hóa ra là ba của Cố Yên Nhiên danh tiếng lẫy lừng!”


“Anh chắc chắn chứ? Có phải trùng tên trùng họ không? Tên Kevin Ku cũng không phải là đặc biệt mà phải không?”


“Đương nhiên là không đặc biệt, nhưng mà người thân ghi trên hồ sơ nhập viện tên là Jasmine Ku, chính là tên tiếng anh của Cố Yên Nhiên, còn có cả thông tin liên lạc của cô ta, bao gồm số điện thoại và địa chỉ gia đình. Nếu chỉ là trùng hợp có tên giống nhau, vậy còn số điện thoại và địa chỉ gia đình giống hệt thông tin của Cố Yên Nhiên thì giải thích thế nào đây?”


Nghe tới đây, trong lòng Hoắc Thiệu Hằng rất căng thẳng. Anh vốn cảm thấy rất có khả năng Cố Tường Văn đã không còn trên thế giới này nữa rồi, nhưng không ngờ ông ấy vẫn còn sống ư?!


Anh liếc sang nhìn Triệu Lương Trạch.


Triệu Lương Trạch hiểu ý, lập tức gõ vài mã Morse cho Trung tá Phí thông qua tai nghe bluetooth.


Trung tá Phí cũng đeo tai nghe bluetooth, nghe thấy mã truyền tin Triệu Lương Trạch gửi tới, anh ta vội hỏi câu hỏi của Triệu Lương Trạch: “Vậy ông Cố bị mắc bệnh gì thế? Anh có biết không?”


Đã tìm ra được cả thông tin người nhà trên bệnh án, vậy thì chắc chắn cũng biết rõ bị mắc bệnh gì nhỉ?
Người nọ gật đầu, “Biết chứ, biết chứ! Ông ta là người thực vật! Anh rõ chưa?”


Người thực vật…


Hoắc Thiệu Hằng thở dài một tiếng trong lòng, hóa ra không khác lắm so với dự đoán của anh.


Người thực vật thì cũng có khác gì người chết đâu?


“Sao lại là người thực vật? Vậy tại sao lại xuất viện chứ?” Trung tá Phí buồn bực hỏi, “Chẳng lẽ ông ấy tỉnh rồi à?”


Trường hợp người thực vật tỉnh lại cũng có rất nhiều, có người thực vật ngủ say vài năm, thậm chí vài chục năm cuối cùng vẫn tỉnh lại.


“Chưa tỉnh. Nghe nói là đột nhiên có biến chứng, sốt cao gì đó nên đã đưa đến bệnh viện, sau đó ông ấy hạ sốt nên xuất viện.” Nói xong, người kia dừng một lát, “Về phần tại sao trở thành người thực vật, chúng tôi phí hết tâm tư dò la một hồi mới biết được một vài manh mối.” Nói xong, anh ta nhìn xung quanh, sau đó ghé vào bên tai Trung tá Phí, nói bằng giọng cực kì nhỏ: “Điều tra về tai nạn máy bay xảy ra ở Đông Nam Á vào bảy năm trước đi.”


“Tai nạn máy bay ở Đông Nam Á ư?” Trung tá Phí ngạc nhiên, “Nước nào của Đông Nam Á? Anh nói rõ ràng đi xem nào!”


Người nọ đã đứng dậy, mỉm cười vỗ bả vai của anh ta rồi nói, “Rượu này không tệ, lần sau lại uống tiếp nhé!” Nói xong, người đó liền lảo đảo rời khỏi quán rượu nhỏ.


Triệu Lương Trạch đang nghe tới chỗ mấu chốt, đột nhiên phát hiện người nọ đã đi, hận không thể nhảy dựng lên đuổi theo. Hoắc Thiệu Hằng vươn tay nắm chặt bả vai của anh ta lại làm cho anh ta không thể động đậy được.


“Đừng động, có người đến.” Hoắc Thiệu Hằng nói cực nhỏ. Anh rót cho Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng mỗi người một ly rượu tequila, ba người cùng vỗ bàn đập ghế oẳn tù tì uống rượu.


Quả nhiên, có hai ba người giống như cảnh sát chìm hoặc là đặc nhiệm mặc thường phục thuộc nước Cuba bước vào từ cửa quán rượu, ánh mắt sắc bén như chim ưng lướt qua từng người ngồi trong quán rượu nhỏ.


Ba người nhóm Hoắc Thiệu Hằng đang vui vẻ vỗ bàn ầm ầm, mấy tên lính đặc nhiệm mặc thường phục kia chán ghét bĩu môi, đồng thời nhìn về phía khác.


Trung tá Phí cũng “say khướt” gục trên bàn, một nữ phục vụ đang đứng bên cạnh đẩy anh ta, bảo anh ta trả tiền.


Mấy tên lính đặc nhiệm mặc thường phục kia nhìn một hồi, đang định bước tới thì không biết đám người mới đi săn từ thảo nguyên châu Phi về kia nói chuyện không hợp chỗ nào mà lao vào nhau đánh đấm loạn xạ, xô ngã cả bàn ghế. Ly uống rượu và bát đĩa rơi vỡ tan tành trên mặt đất.


Tiếng răng rắc không ngừng vang lên bên tai.


Mấy tên lính đặc nhiệm mặc thường phục kia nhún vai, họ đã quá quen với cảnh tượng này rồi nên không tuần tra quán rượu nhỏ này nữa mà xoay người rời đi.


Sau khi bọn họ bỏ đi được nửa tiếng, ba người nhóm Hoắc Thiệu Hằng mới “say khướt” rời khỏi quán rượu nhỏ. Bọn họ đi vào một khách sạn ba sao rất bình thường ở Havana, dùng chứng minh thư dự bị để đăng ký nhận phòng.


Hiện giờ, thân phận của bọn họ là nhà kinh doanh xì gà tới từ Đông Nam Á, đến Cuba để thu mua xì gà thượng hạng mang về Đông Nam Á bán.
Ở Cuba rất nhiều những người như vậy, dân bản xứ cũng vô cùng quen thuộc với những thương nhân thế này, bởi vậy người của khách sạn hoàn toàn không nghi ngờ gì, vô cùng nhiệt tình làm thủ tục nhận phòng cho bọn họ, còn đề cử một số xưởng sản xuất xì gà nhỏ nữa.


Nhóm người Hoắc Thiệu Hằng giả vờ như rất hứng thú, muốn xin cách liên lạc, định hai ngày nữa sẽ đi xem thử.


Sau khi trời tối, bọn họ mới khôi phục thân phận chính thức, quay về khách sạn năm sao trước đó, chuẩn bị cho buổi hội đàm cùng với phía quân đội cách mạng Cuba vào buổi tối.


Hội nghị chính thức của bọn họ ở Cuba mất ba ngày, sau đó họ có năm ngày tự do giao lưu.


Hoắc Thiệu Hằng định dùng khoảng thời gian năm ngày này để tới Barbados một chuyến. Nếu như còn nhiều thời gian, họ sẽ đích thân tới nhà chính của nhà họ Hà ở Colombia một chuyến nữa.


“Hoắc thiếu, nhà họ Hà này đúng là lợi hại thật.” Triệu Lương Trạch báo cáo tài liệu mình mới điều tra được về nhà họ Hà cho Hoắc Thiệu Hằng nghe, “Bảy năm trước, Colombia vẫn còn là quốc gia hỗn loạn nhất ở Nam Mỹ, thế nhưng sau khi nhà họ Hà quật khởi, họ cấm ma túy trên đất Colombia còn gay gắt hơn cả chính phủ, những người đó không thể ở lại Colombia, cả đám đều chạy tới Mexico. Mexico bây giờ so với bảy năm trước, quả thật chẳng khác gì địa ngục nhân gian.”


“Xem ra thế lực của nhà họ Hà vẫn còn chưa vươn tới Mexico nhỉ?” Âm Thế Hùng khoanh tay trước ngực, một tay xoa cằm, đăm chiêu nhìn tấm bản đồ Triệu Lương Trạch đang bày ra.


“Chắc là có thỏa thuận ngầm với nước Mỹ. Mexico là địa bàn của nước Mỹ, nếu như nhà họ Hà cũng khống chế cả Mexico, nước Mỹ sẽ ngủ không yên giấc.”
ngontinhhay.com
Hoắc Thiệu Hằng chỉ nhìn sơ qua đã đưa ra được kết luận, “Ngoại trừ Colombia, còn có Brazil, Argentina, Bolivia, Peru, những quốc gia này đều phải nhìn sắc mặt của nhà họ Hà cả.”


“Chỉ có điều, bọn họ có lợi hại đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ là ở Nam Mỹ thôi. Bọn họ còn chưa thể vươn tay được tới Trung Mỹ, chứ đừng nói gì tới quốc gia của chúng ta.” Triệu Lương Trạch thở phào nhẹ nhõm, “Thế nhưng giáo sư Hà này thật sự quá ngông cuồng, mà anh ta cũng có thực lực để ngông cuồng.”


“Tạm thời không cần để ý tới nhà họ Hà nữa, mục tiêu của chúng ta là Cố Yên Nhiên và Cố Tường Văn ở Barbados.” Hoắc Thiệu Hằng nghĩ kế sách, “Nếu như có thể đưa Cố Tường Văn về nước thì tốt hơn.”


Bây giờ Cố Tường Văn là người thực vật, nhưng không ai biết được khi nào ông ấy sẽ từ người thực vật biến thành người chết.


“Đúng rồi, người của chúng ta còn bảo hãy điều tra về tai nạn máy bay xảy ra ở Đông Nam Á vào bảy năm trước. Tuy anh ta không nói rõ ràng nhưng nghe qua giọng điệu của anh ta, dường như chuyện này có thể điều tra ra được. Tôi đã điều tra thử…” Triệu Lương Trạch dừng một lát, sắc mặt lộ ra vẻ thần bí, “Mọi người đoán xem tôi điều tra được gì?”


“Nói mau đi! Người thừa nước đục thả câu sẽ không tìm được vợ đâu!” Âm Thế Hùng đập bốp một phát lên gáy Triệu Lương Trạch.


“Tôi nhổ vào! Có cậu mới không tìm được vợ ấy!” Triệu Lương Trạch mắng lại Âm Thế Hùng một câu trước, rồi mới quay đầu nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, anh có nhớ chiếc MH210 bảy năm trước không? MH210 là máy bay chở hành khách của một quốc gia Đông Nam Á nào đó, cất cánh từ quốc gia Đông Nam Á nào đó, vốn dĩ định bay tới nước Mỹ. Kết quả là chuyến bay ấy bị mất tích giữa đường, sau đó được phát hiện đã rơi xuống một đảo nhỏ của Ấn Độ Dương.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom