Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Người so với người
“Không giận thật chứ?” Mai Hạ Văn chăm chú nhìn vào mắt cô, cứ như đang đoán xem cô nói thật, hay lạt mềm buộc chặt để đùa bỡn cậu ta.
Ánh mắt của Cố Niệm Chi trong suốt mà thản nhiên, khẽ cười đưa tay vuốt tóc: “Thật đấy, em sẽ không giận vì người không liên quan. Không còn sớm nữa, lớp trưởng về đi.”
Mai Hạ Văn nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh đi đây, ngày mai mang đồ ăn sáng cho em.”
Cố Niệm Chi vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu lớp trưởng, ngày mai em phải viết luận văn tốt nghiệp...”
“Ừ, em lên đi, anh nhìn em lên rồi đi.” Mai Hạ Văn châm điếu thuốc, nhìn Cố Niệm Chi rồi nhếch môi cười, nghĩ thầm cô bé này trông thì hiền hòa, thật ra rất khó để khiến cô động lòng.
Cố Niệm Chi thấy không khuyên nổi cậu ta nên chẳng nhiều lời thêm, xoay người đi vào tòa nhà ký túc xá.
Cô lên lầu, lấy cà phê và bánh kếp trong hộp Starbucks ra cho bạn cùng phòng, để phần riêng của mình lên bàn sách, sau đó đi ra ban công nhìn xuống.
Mai Hạ Văn ngẩng đầu, híp mắt vẫy tay với cô xong mới lái xe đi.
Nhóm bạn cùng phòng thấy vẻ mặt của Cố Niệm Chi ung dung, vui vẻ thì biết cô đã không giận dỗi gì nữa. Các cô ấy cũng vạch trần, cố ý nói: “Hôm nay mệt quá, phải lên giường sớm chút.”
Lúc Cố Niệm Chi bước ra khỏi phòng tắm, mọi người đều ngủ cả rồi. Cô nhìn điện thoại, thấy Hoắc thiếu vẫn chưa gọi điện thoại tới.
Cô cầm laptop lên giường viết luận văn, chờ tới hai giờ đêm, buồn ngủ không mở nổi mắt mới quyết định tắt laptop đi ngủ. Tuy nhiên cô vẫn giữ khư khư điện thoại trong tay, thậm chí còn không chuyển sang chế độ rung.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã sáng trưng. Yêu Cơ đang tập yoga trên ban công, nghe thấy Cố Niệm Chi nói chuyện với Phương Trà Xanh thì quay đầu lại bảo cô: “Em Tư, lớp trưởng mang bữa sáng đến cho em đấy, chị nhìn thấy rồi, hình như là suất ăn sáng của Phúc Mãn Lâu.”
CốNiệm Chi bất giác nhìn điện thoại một chút, vẫn không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào gửi đến.
Xem ra Hoắc thiếu bận rộn nhiều việc thật. Hoặc có thể anh chẳng bao giờ để tâm tới chuyện nhỏ nhặt thế này chăng?
Dù cô gọi anh là chú Hoắc, nhưng thật ra bọn họ không có chút quan hệ máu mủ nào.
Anh là Thiếu tướng quyền cao chức trọng. Còn cô chỉ là cô bé mồ côi không cha không mẹ.
Cố Niệm Chi lắc đầu, vội vàng rời giường. Sau khi vệ sinh cá nhân và mặc quần áo chỉnh tề xong, cô đeo túi laptop rồi bước xuống lầu.
Mai Hạ Văn đi tới: “Ăn sáng chưa?”
“Lớp trưởng biết em chưa ăn, nên mang đến cho em à?” Cố Niệm Chi nhìn hộp đồ ăn sáng của Phúc Mãn Lâu trong tay Mai Hạ Văn, nuốt nước miếng.
Đói thật!
Hôm qua cô ăn không được mấy, chỉ thấy kích động chứ không thấy đói.
Sáng sớm hôm nay, cô mới phát hiện mình đói tới hoa mắt.
Mai Hạ Văn đưa cô tới bàn ghế đá ven hồ trong trường để ăn sáng.
Thành phố C đầu tháng Ba, buổi sáng hẵng còn se lạnh, nhưng suất cháo tổ yến ý dĩ nóng hổi, bánh bao canh thơm phức, cùng với thịt bò kho tương mang hương vị chính thống của Phúc Mãn Lâu lại ngon đến mức khiến cô ăn không ngừng.
Mới đó, cô đã ăn sạch mấy món ăn trong bữa sáng này.
Mai Hạ Văn uống một hộp sữa tươi, cười nói với cô, “Xem ra hôm qua em không ăn no thật. Không thích đồ ăn Ý ở nhà hàng Hồng Phòng Tử à?”
Cố Niệm Chi cười nói: “Không phải không thích đồ ăn Ý, mà em không thích hành tây.”
Mai Hạ Văn nghĩ lại một chút, hình như các món ăn hôm qua có khá nhiều hành tây, bèn gật đầu: “Anh biết rồi, sau này sẽ không gọi đồ ăn có hành tây cho em nữa.”
Hai người dọn dẹp một chút rồi tạm biệt nhau.
Cố Niệm Chi đến thư viện viết luận văn. Mai Hạ Văn tới văn phòng Hội Sinh viên để xử lý vài việc liên quan đến tốt nghiệp.
Cố Niệm Chi ngồi ở thư viện cho đến trưa, sửa lại luận văn đại cương một lần.
Ngồi trước máy tính trong thời gian dài, cổ của cô cũng mỏi nhừ rồi.
Cô đưa tay xoa xoa sau gáy, không ngờ lại có người ngồi phía đối diện mình.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ người đến là Giáo sư Hà Chi Sơ.
“Giáo sư Hà?!” Cố Niệm Chi vừa mừng vừa sợ: “Thầy đến thư viện của bọn em để đọc sách ạ?”
HàChi Sơ khẽ gật đầu. Anh ta mặc áo vest lông cừu màu xanh tím phối với quần tây cùng màu, khi ngồi đối diện Cố Niệm Chi, anh ta cao hơn cô một cái đầu.
Cố Niệm Chi bây giờ mới phát hiện, tuy trông Hà Chi Sơ cao ráo lịch thiệp, không cường tráng như Hoắc thiếu, nhưng khí thế toát ra trên người anh ta lại mang vẻ lấn át, áp lực giống hệt Hoắc thiếu.
Đôi mắt hoa đào đầy vẻ đa tình cùng nét mặt lạnh nhạt, trầm lắng của anh ta lại như ngập tràn sức quyến rũ đối lập.
Lúc Cố Niệm Chi quan sát Hà Chi Sơ, Hà Chi Sơ cũng đang đánh giá cô.
Chiều cao của cô cũng xem như nổi bật trong số những cô gái cùng tuổi, chưa đến mười tám tuổi đã gần một mét bảy mươi.
Cô sở hữu một làn da trắng ngần, nhìn từ xa như được phủ lên một lớp sương mờ, khi tới gần càng mịn màng chẳng mảy may tì vết.
Điểm ấn tượng nhất của Cố Niệm Chi có lẽ là đôi mắt to tròn, đen thẳm như trân châu.
Còn về dáng người, dù cô mặc áo len cổ tròn rộng màu tím nhạt, nhưng vẫn thấy được những đường cong ẩn hiện bên dưới, trông nổi bật và gợi cảm hơn so với bao cô gái bình thường khác.
Hà Chi Sơ thầm đánh giá Cố Niệm Chi, ánh mắt mang theo chút lạnh lùng.
Anh ta rũ mi xuống, tiện tay đóng quyển sách trước mặt lại, hỏi Cố Niệm Chi: “Em đang viết gì thế?”
“Luận văn tốt nghiệp của em.” Cố Niệm Chi nghĩ đến việc mùa xuân năm sau Hà Chi Sơ sẽ trở thành Giáo sư hướng dẫn của mình, lập tức dồn hết can đảm, cực kỳ phấn khởi nói về luận văn đại cương của mình với anh ta.
Hà Chi Sơ không hổ là người quyền lực trong giới luật, mất một ít thời gian đã có thể chỉ ra vài chỗ bất hợp lý trong đại cương của cô, còn giúp cô khai mở những điểm đột phá tuyệt vời.
Cố Niệm Chi sửa lại đại cương lần nữa, tấm tắc khen: “Đúng là nghe vua nói một buổi, hơn hẳn đọc sách mười năm.”
Hà Chi Sơ đứng lên, một tay đút vào túi quần, một tay lấy danh thiếp của mình đưa cho Cố Niệm Chi: “Viết luận văn cho tốt đi, viết xong gửi đến hòm thư của tôi, tôi sẽ sửa lại giúp em.”
“Được ạ! Được ạ!” Cố Niệm Chi mừng rỡ, đưa hai tay ra nhận danh thiếp của anh ta, trông thấy bên trên có địa chỉ hòm thư, đương nhiên cả số điện thoại và địa chỉ phòng làm việc của anh ta, còn thêm cả địa chỉ văn phòng luật nữa.
Cố Niệm Chi nhìn kĩ rồi buột miệng hỏi: “Giáo sư Hà, thầy làm thêm ở văn phòng luật Quân Lâm này ạ?”
Đôi mắt hoa đào của Hà Chi Sơ nổi lên một gợn sóng lăn tăn giống như đang cười, nhưng nét cười này quá nhẹ, chỉ thoáng qua mà thôi: “Không phải làm thêm, đây là văn phòng luật của tôi.”
“Dạ? Thầy đúng là sinh viên mẫu mực của khoa Luật chúng ta.” Cố Niệm Chi thật lòng tán thưởng.
Lúc nào cô mới được làm cộng sự, hoặc có văn phòng luật của chính mình đây?
Hà Chi Sơ như nhìn thấu ý nghĩ của cô, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần em chứng minh được năng lực của mình, làm cộng sự cũng không phải chuyện gì khó.”
“Vậy em xin nhận lời quý giá của thầy.” Cố Niệm Chi hơi nịnh nọt, lấy lòng Hà Chi Sơ.
Đây là Giáo sư hướng dẫn trong ba năm và ông chủ tương lai của cô, phải nịnh nọt thì về sau mới trót lọt được!
Hà Chi Sơ vừa đi, điện thoại của Cố Niệm Chi đã vang lên.
Cô vội vã lấy ra nhìn. Khi thấy Mai Hạ Văn gọi tới, cô bèn duỗi ngón tay ra, thản nhiên ấn nghe: “Sao thế, lớp trưởng?”
“Trưa nay anh đón em đi ăn cơm.” Sau đó cậu ta lại nhắc nhở cô: “Bên ngoài đang mưa, anh mang ô cho em, chờ anh ở cửa nhé, đừng ra ngoài.”
Cố Niệm Chi nhìn bên ngoài, quả nhiên trời đã bắt đầu mưa từ bao giờ.
Cô khẽ rung động, nhẹ “ừ” một tiếng rồi thu dọn đồ đạc và đi xuống lầu. Kết quả trước cửa thư viện, cô bắt gặp cảnh Ôn Thủ Ức ân cần mở ô cho Giáo sư Hà Chi Sơ, cúi người kéo cửa để anh ta lên xe.
Cố Niệm Chi nhìn rồi âm thầm tặc lưỡi, Ôn Thủ Ức thế này đâu phải làm trợ giảng, là bảo mẫu mới đúng...
Chiếc xe màu đen của Hà Chi Sơ rẽ nước, lao vụt giữa màn mưa.
Mấy người che ô trước cửa thư viện vội vàng tránh đi, trong đó có Mai Hạ Văn cầm ô màu ghi.
Ánh mắt của Cố Niệm Chi trong suốt mà thản nhiên, khẽ cười đưa tay vuốt tóc: “Thật đấy, em sẽ không giận vì người không liên quan. Không còn sớm nữa, lớp trưởng về đi.”
Mai Hạ Văn nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh đi đây, ngày mai mang đồ ăn sáng cho em.”
Cố Niệm Chi vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu lớp trưởng, ngày mai em phải viết luận văn tốt nghiệp...”
“Ừ, em lên đi, anh nhìn em lên rồi đi.” Mai Hạ Văn châm điếu thuốc, nhìn Cố Niệm Chi rồi nhếch môi cười, nghĩ thầm cô bé này trông thì hiền hòa, thật ra rất khó để khiến cô động lòng.
Cố Niệm Chi thấy không khuyên nổi cậu ta nên chẳng nhiều lời thêm, xoay người đi vào tòa nhà ký túc xá.
Cô lên lầu, lấy cà phê và bánh kếp trong hộp Starbucks ra cho bạn cùng phòng, để phần riêng của mình lên bàn sách, sau đó đi ra ban công nhìn xuống.
Mai Hạ Văn ngẩng đầu, híp mắt vẫy tay với cô xong mới lái xe đi.
Nhóm bạn cùng phòng thấy vẻ mặt của Cố Niệm Chi ung dung, vui vẻ thì biết cô đã không giận dỗi gì nữa. Các cô ấy cũng vạch trần, cố ý nói: “Hôm nay mệt quá, phải lên giường sớm chút.”
Lúc Cố Niệm Chi bước ra khỏi phòng tắm, mọi người đều ngủ cả rồi. Cô nhìn điện thoại, thấy Hoắc thiếu vẫn chưa gọi điện thoại tới.
Cô cầm laptop lên giường viết luận văn, chờ tới hai giờ đêm, buồn ngủ không mở nổi mắt mới quyết định tắt laptop đi ngủ. Tuy nhiên cô vẫn giữ khư khư điện thoại trong tay, thậm chí còn không chuyển sang chế độ rung.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã sáng trưng. Yêu Cơ đang tập yoga trên ban công, nghe thấy Cố Niệm Chi nói chuyện với Phương Trà Xanh thì quay đầu lại bảo cô: “Em Tư, lớp trưởng mang bữa sáng đến cho em đấy, chị nhìn thấy rồi, hình như là suất ăn sáng của Phúc Mãn Lâu.”
CốNiệm Chi bất giác nhìn điện thoại một chút, vẫn không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào gửi đến.
Xem ra Hoắc thiếu bận rộn nhiều việc thật. Hoặc có thể anh chẳng bao giờ để tâm tới chuyện nhỏ nhặt thế này chăng?
Dù cô gọi anh là chú Hoắc, nhưng thật ra bọn họ không có chút quan hệ máu mủ nào.
Anh là Thiếu tướng quyền cao chức trọng. Còn cô chỉ là cô bé mồ côi không cha không mẹ.
Cố Niệm Chi lắc đầu, vội vàng rời giường. Sau khi vệ sinh cá nhân và mặc quần áo chỉnh tề xong, cô đeo túi laptop rồi bước xuống lầu.
Mai Hạ Văn đi tới: “Ăn sáng chưa?”
“Lớp trưởng biết em chưa ăn, nên mang đến cho em à?” Cố Niệm Chi nhìn hộp đồ ăn sáng của Phúc Mãn Lâu trong tay Mai Hạ Văn, nuốt nước miếng.
Đói thật!
Hôm qua cô ăn không được mấy, chỉ thấy kích động chứ không thấy đói.
Sáng sớm hôm nay, cô mới phát hiện mình đói tới hoa mắt.
Mai Hạ Văn đưa cô tới bàn ghế đá ven hồ trong trường để ăn sáng.
Thành phố C đầu tháng Ba, buổi sáng hẵng còn se lạnh, nhưng suất cháo tổ yến ý dĩ nóng hổi, bánh bao canh thơm phức, cùng với thịt bò kho tương mang hương vị chính thống của Phúc Mãn Lâu lại ngon đến mức khiến cô ăn không ngừng.
Mới đó, cô đã ăn sạch mấy món ăn trong bữa sáng này.
Mai Hạ Văn uống một hộp sữa tươi, cười nói với cô, “Xem ra hôm qua em không ăn no thật. Không thích đồ ăn Ý ở nhà hàng Hồng Phòng Tử à?”
Cố Niệm Chi cười nói: “Không phải không thích đồ ăn Ý, mà em không thích hành tây.”
Mai Hạ Văn nghĩ lại một chút, hình như các món ăn hôm qua có khá nhiều hành tây, bèn gật đầu: “Anh biết rồi, sau này sẽ không gọi đồ ăn có hành tây cho em nữa.”
Hai người dọn dẹp một chút rồi tạm biệt nhau.
Cố Niệm Chi đến thư viện viết luận văn. Mai Hạ Văn tới văn phòng Hội Sinh viên để xử lý vài việc liên quan đến tốt nghiệp.
Cố Niệm Chi ngồi ở thư viện cho đến trưa, sửa lại luận văn đại cương một lần.
Ngồi trước máy tính trong thời gian dài, cổ của cô cũng mỏi nhừ rồi.
Cô đưa tay xoa xoa sau gáy, không ngờ lại có người ngồi phía đối diện mình.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ người đến là Giáo sư Hà Chi Sơ.
“Giáo sư Hà?!” Cố Niệm Chi vừa mừng vừa sợ: “Thầy đến thư viện của bọn em để đọc sách ạ?”
HàChi Sơ khẽ gật đầu. Anh ta mặc áo vest lông cừu màu xanh tím phối với quần tây cùng màu, khi ngồi đối diện Cố Niệm Chi, anh ta cao hơn cô một cái đầu.
Cố Niệm Chi bây giờ mới phát hiện, tuy trông Hà Chi Sơ cao ráo lịch thiệp, không cường tráng như Hoắc thiếu, nhưng khí thế toát ra trên người anh ta lại mang vẻ lấn át, áp lực giống hệt Hoắc thiếu.
Đôi mắt hoa đào đầy vẻ đa tình cùng nét mặt lạnh nhạt, trầm lắng của anh ta lại như ngập tràn sức quyến rũ đối lập.
Lúc Cố Niệm Chi quan sát Hà Chi Sơ, Hà Chi Sơ cũng đang đánh giá cô.
Chiều cao của cô cũng xem như nổi bật trong số những cô gái cùng tuổi, chưa đến mười tám tuổi đã gần một mét bảy mươi.
Cô sở hữu một làn da trắng ngần, nhìn từ xa như được phủ lên một lớp sương mờ, khi tới gần càng mịn màng chẳng mảy may tì vết.
Điểm ấn tượng nhất của Cố Niệm Chi có lẽ là đôi mắt to tròn, đen thẳm như trân châu.
Còn về dáng người, dù cô mặc áo len cổ tròn rộng màu tím nhạt, nhưng vẫn thấy được những đường cong ẩn hiện bên dưới, trông nổi bật và gợi cảm hơn so với bao cô gái bình thường khác.
Hà Chi Sơ thầm đánh giá Cố Niệm Chi, ánh mắt mang theo chút lạnh lùng.
Anh ta rũ mi xuống, tiện tay đóng quyển sách trước mặt lại, hỏi Cố Niệm Chi: “Em đang viết gì thế?”
“Luận văn tốt nghiệp của em.” Cố Niệm Chi nghĩ đến việc mùa xuân năm sau Hà Chi Sơ sẽ trở thành Giáo sư hướng dẫn của mình, lập tức dồn hết can đảm, cực kỳ phấn khởi nói về luận văn đại cương của mình với anh ta.
Hà Chi Sơ không hổ là người quyền lực trong giới luật, mất một ít thời gian đã có thể chỉ ra vài chỗ bất hợp lý trong đại cương của cô, còn giúp cô khai mở những điểm đột phá tuyệt vời.
Cố Niệm Chi sửa lại đại cương lần nữa, tấm tắc khen: “Đúng là nghe vua nói một buổi, hơn hẳn đọc sách mười năm.”
Hà Chi Sơ đứng lên, một tay đút vào túi quần, một tay lấy danh thiếp của mình đưa cho Cố Niệm Chi: “Viết luận văn cho tốt đi, viết xong gửi đến hòm thư của tôi, tôi sẽ sửa lại giúp em.”
“Được ạ! Được ạ!” Cố Niệm Chi mừng rỡ, đưa hai tay ra nhận danh thiếp của anh ta, trông thấy bên trên có địa chỉ hòm thư, đương nhiên cả số điện thoại và địa chỉ phòng làm việc của anh ta, còn thêm cả địa chỉ văn phòng luật nữa.
Cố Niệm Chi nhìn kĩ rồi buột miệng hỏi: “Giáo sư Hà, thầy làm thêm ở văn phòng luật Quân Lâm này ạ?”
Đôi mắt hoa đào của Hà Chi Sơ nổi lên một gợn sóng lăn tăn giống như đang cười, nhưng nét cười này quá nhẹ, chỉ thoáng qua mà thôi: “Không phải làm thêm, đây là văn phòng luật của tôi.”
“Dạ? Thầy đúng là sinh viên mẫu mực của khoa Luật chúng ta.” Cố Niệm Chi thật lòng tán thưởng.
Lúc nào cô mới được làm cộng sự, hoặc có văn phòng luật của chính mình đây?
Hà Chi Sơ như nhìn thấu ý nghĩ của cô, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần em chứng minh được năng lực của mình, làm cộng sự cũng không phải chuyện gì khó.”
“Vậy em xin nhận lời quý giá của thầy.” Cố Niệm Chi hơi nịnh nọt, lấy lòng Hà Chi Sơ.
Đây là Giáo sư hướng dẫn trong ba năm và ông chủ tương lai của cô, phải nịnh nọt thì về sau mới trót lọt được!
Hà Chi Sơ vừa đi, điện thoại của Cố Niệm Chi đã vang lên.
Cô vội vã lấy ra nhìn. Khi thấy Mai Hạ Văn gọi tới, cô bèn duỗi ngón tay ra, thản nhiên ấn nghe: “Sao thế, lớp trưởng?”
“Trưa nay anh đón em đi ăn cơm.” Sau đó cậu ta lại nhắc nhở cô: “Bên ngoài đang mưa, anh mang ô cho em, chờ anh ở cửa nhé, đừng ra ngoài.”
Cố Niệm Chi nhìn bên ngoài, quả nhiên trời đã bắt đầu mưa từ bao giờ.
Cô khẽ rung động, nhẹ “ừ” một tiếng rồi thu dọn đồ đạc và đi xuống lầu. Kết quả trước cửa thư viện, cô bắt gặp cảnh Ôn Thủ Ức ân cần mở ô cho Giáo sư Hà Chi Sơ, cúi người kéo cửa để anh ta lên xe.
Cố Niệm Chi nhìn rồi âm thầm tặc lưỡi, Ôn Thủ Ức thế này đâu phải làm trợ giảng, là bảo mẫu mới đúng...
Chiếc xe màu đen của Hà Chi Sơ rẽ nước, lao vụt giữa màn mưa.
Mấy người che ô trước cửa thư viện vội vàng tránh đi, trong đó có Mai Hạ Văn cầm ô màu ghi.
Bình luận facebook