Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 683 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 683
KHÔNG ĐƯỢC CƯỜI!
Hà Chi Sơ hiểu rất rõ, hiện giờ cả cái Cục tình báo Liên bang Đức đang rơi vào trong sự hỗn loạn. Bản thân anh ta cũng không dám quá lạc quan về chuyện khi nào sếp của họ mới nhìn được tới lá thư này, rồi đến khi nào mới có hành động hồi đáp.
Thế nên, sau khi gửi thư đi, anh ta không nhàn rỗi ngồi chờ câu trả lời của đối phương, vì anh ta không thể đợi thêm được nữa rồi.
Hà Chi Sơ bắt đầu chủ động tìm kiếm các đối tác hợp tác trên tầng lớp lãnh đạo cao cấp của Chính phủ nước Đức. Chỉ cần có thể giúp anh ta đòi Cục tình báo Liên bang trả người, điều kiện gì anh ta cũng có thể đáp ứng, việc gì anh ta cũng có thể giúp được.
Mà lúc này, quả thật Cục tình báo Liên bang Đức đang vô cùng hỗn loạn, hệ thống thu phát thư tín cuối cùng cũng rơi vào trạng thái tạm ngừng hoạt động hoàn toàn. Bất kể là thư điện tử, điện báo, hay là thư từ truyền thống, chuyển phát nhanh v.v… tất cả đều đông cứng lại.
Arth đi cùng với nhân viên tình báo của Cục 1 và đội cảnh sát quân sự của Bộ Quốc phòng Đức đến bảo vệ an ninh cho toàn bộ Tổng cục.
Các quân nhân trang bị đầy đủ cùng với đặc công mặc thường phục vây kín Tổng cục tình báo Liên bang không để lọt một giọt nước nào. Không ai được phép tiến vào, cũng không ai được phép ra ngoài.
…
Một mình Reinz ngồi yên lặng trong phòng điều hành trung ương suốt một ngày một đêm, hai mươi tư tiếng tròn cơ bản không hề chợp mắt. Anh ta cứ nhìn chằm chằm mãi vào cửa sổ truy tìm quét hàng rào bảo vệ hệ thống của mình.
Không ngoài dự đoán của anh ta, hệ thống có biểu hiện khác thường bắt đầu từ buổi tối ngày hôm kia và ngày hôm qua.
Reinz bắt đầu tra soát báo cáo về tình trạng khác thường từ phần mềm truy tìm kia, loại trừ từng thứ một.
Anh ta rất rõ ràng, cả cái hệ thống điều hành trung ương của Cục tình báo Liên bang chia thành mạng nội bộ và mạng bên ngoài.
Giữa mạng bên ngoài và mạng nội bộ bị ngăn cách vật lý tuyệt đối, thế nên, muốn từ mạng bên ngoài để tấn công vào mạng nội bộ, thì chỉ trừ khi bên trong có nội gián đấu nối đường dây thông dẫn giữa hai mạng ra, nếu không, đó là chuyện hoàn toàn không thể.
Mà trên tập tin thống kê hiện tượng khác thường của hệ thống hiển thị, lần này hệ thống của họ bị hack, không phải là hacker tấn công từ mạng bên ngoài vào, mà là từ trong mạng nội bộ của Cục ra.
Lẽ nào có nội gián sao?
Nhưng nếu thực sự là nội gián, với khả năng lập trình trâu bò như vậy, suy nghĩ to gan như vậy, khả năng tính toán thiên tài như vậy, làm sao có thể im hơi lặng tiếng thế được? Còn cần đi làm nội gián cho người khác nữa sao?
Chuyện này không hợp lý.
Reinz trầm ngâm di chuột, xem từng hàng từng hàng số liệu một trên tập tin.
Cuối cùng, đến gần năm giờ chiều, Reinz phát hiện ra đối phương để lại một dấu vết đăng nhập chưa kịp xóa đi trong hệ thống của mình.
Tiếp tục lần theo đầu mối đó, cuối cùng tìm được mã số máy tính mà đối phương dùng khiến Reinz thoáng sững sờ.
Mã số của máy tính đó… lại là máy tính của Cục.
Anh ta tiếp tục kiểm tra tên người sử dụng bộ máy tính kia. Là Tina, cũng chính là cô chủ quán bar nhỏ nơi Cố Niệm Chi đang ở.
Reinz chợt hiểu ra, ‘Bé lợn hồng’ này là ai…
Bởi vì, tuy người sở hữu chiếc máy tính đó là Tina, nhưng những ngày vừa rồi họ đều bắt cô ta đưa cho Cố Niệm Chi sử dụng. Mục đích là gì, đương nhiên không cần phải nói cũng biết.
Thực sự không nghĩ tới, quá bất ngờ! Quả thật quá bất ngờ…
Trước giờ họ không hề hay biết, thì ra Cố Niệm Chi lại còn là một cao thủ máy tính nữa!
Giấu kĩ thật đấy.
Ai mà có thể lường đến được rằng, một sinh viên thiên tài chưa tròn mười tám tuổi cực kì tài giỏi của khoa Pháp luật, lại cũng là một cao thủ máy tính chứ?!
Tay Hoắc Thiệu Hằng của Đế quốc Hoa Hạ đó, quả thật hết lần này đến lần khác khiến họ phải kinh ngạc. Lần này, hắn lại khiến họ bị chơi một vố lớn rồi.
Vận may của hắn đúng là tốt quá nhỉ…
Reinz trầm mặc xem hết tập tài liệu ghi chép tất cả các vấn đề của hệ thống, sau đó lạnh lùng đóng giao diện lại, dùng tay day day mi tâm của mình.
Suốt ba mươi sáu giờ liên tục ngồi trước màn hình máy tính, dù cơ thể của anh ta có cường tráng đến mấy thì cũng không chịu nổi.
Bước từ trong phòng điều hành trung ương ra, Reinz thở hắt một hơi dài, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.
Một tay anh ta xọc trong túi quần, một tay cầm một điếu thuốc, đầu cúi thấp, uể oải không chút sinh khí nào đi từ trong tòa nhà ra, đứng trên khoảnh đất trống phía trước tòa nhà, châm thuốc rít một hơi thật sâu.
Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, là do Cố Niệm Chi hack hệ thống của họ, sau đó lấy hết toàn bộ tài liệu trong đó đi, hẳn là gửi về Đế quốc Hoa Hạ nhỉ?
Reinz lấy điện thoại ra, tra soát tin tức mới nhất của bên phía Đế quốc Hoa Hạ.
Anh ta nhớ rất rõ, một ngày một đêm này ở Đế quốc Hoa Hạ đang là thời điểm bỏ phiếu cho cuộc tổng tuyển cử.
Vì Bạch Kiến Thành, một trong những ứng cử viên hạng nặng cực kì quan tâm đến vụ án nữ du học sinh Lê Hải Thanh bị sát hại ở Đức, thế nên đợt tổng tuyển cử lần này của Đế quốc Hoa Hạ cũng giành được sự chú ý nhất định ở Đức.
Lại vì đang là cuối tuần nên cũng có rất nhiều người Đức đều ở nhà canh bên tivi, máy tính, chờ xem kết quả bầu cử cuối cùng của Đế quốc Hoa Hạ được công bố.
Có thể nói, lần tuyển cử Thủ tướng này là lần tuyển cử kịch liệt nhất trong lịch sử mười năm trở lại đây của Đế quốc Hoa Hạ. Bởi vì những lần bầu cử trước thường luôn có một ứng cử viên đã sớm giành được sự ủng hộ tuyệt đối từ nhân dân rồi.
Ấy vậy mà lần này, hai ứng cử viên sáng giá đều giành được sự quan tâm nồng nhiệt từ nhân dân, không ai vượt lên tuyệt đối được cả.
Reinz cầm điện thoại. Hiện giờ ở Berlin nước Đức đang là hơn năm giờ chiều, bên Đế quốc Hoa Hạ thì đã qua mười hai giờ đêm. Điều này cũng có nghĩa rằng, thời gian bỏ phiếu của họ vừa kết thúc.
Lúc này hẳn là thời gian kiểm phiếu.
Đúng là, chưa đến phút cuối cùng thì chưa biết được hươu về tay ai.
Cũng may hiện giờ Đế quốc Hoa Hạ đang trong thời khắc căng thẳng vì tổng tuyển cử nên Reinz đoán rằng chắc hẳn họ không thể lập tức chú ý đến ngay những tin tức tình báo và Cố Niệm Chi lấy về. Hoặc có thể nói, họ sẽ không lập tức có hành động ngay được.
Thế nhưng, muốn họ nôn ra những thứ họ đã lấy được tới tay ư?
Ha ha, thời đại điện tử, làm sao mà như thế được?
…
Thời điểm này trong mắt toàn thế giới, cuộc tổng tuyển cử của Đế quốc Hoa Hạ đang ở giai đoạn kiểm phiếu.
Cũng cùng lúc đó, Hoắc Thiệu Hằng đang ở Cuba nhận được một cuộc điện thoại của Thượng tướng Quý, giải thích lý do yêu cầu anh tạm thời ở lại nước ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười: “Cháu hiểu ạ, chú đừng lo lắng.”
Thượng tướng Quý rất cảm khái, nói: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi, nhân dân cả nước giằng co theo suốt cả một thời gian dài như vậy, giờ cũng coi như có thể ngừng lại.” Ông lại nói tiếp: “Tôi giao cho cậu nhiệm vụ mới đây.”
Hoắc Thiệu Hằng vội đứng bật dậy, “Dạ, thủ trưởng cứ nói ạ.”
“Thực ra kết quả tổng tuyển cử đã có rồi.” Thượng tướng Quý ngừng một chút, “Là Đàm Đông Bang giành chiến thắng. Hiện giờ bên trên tổ chức hy vọng cậu có thể lập tức đi Mỹ, dùng chuyên cơ của Bộ Quốc phòng đón Đàm Quý Nhân về nước. Phải thật nhanh, trước khi kết quả tổng tuyển cử được công bố ra thế giới, cậu và con bé phải lên được máy bay, rời khỏi nước Mỹ.”
Hoắc Thiệu Hằng hơi bất đắc dĩ, gật đầu: “Vâng, thưa thủ trưởng.”
Anh sẽ không phàn nàn than phiền gì với Thượng tướng Quý. Tuy anh rất khó chịu với những hành vi của nhà họ Đàm, nhưng trên lập trường của mình, trừ việc im lặng giữ thái độ trung lập ra, anh sẽ không có bất cứ suy nghĩ gì khác.
“Được rồi, Thiệu Hằng à, cậu biết tôi vẫn luôn rất kỳ vọng ở cậu. Hy vọng cậu sẽ không để tôi thất vọng nữa.” Thượng tướng Quý nói một câu cuối cùng rồi cúp điện thoại. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng hơi sững sờ, cảm nhận được dường như Thượng tướng Quý có chút gì đó bất mãn với anh nhưng cũng không hỏi thêm nhiều.
Dù sao cũng sắp quay về rồi, đến lúc đó gặp trực tiếp Thượng tướng Quý rồi hỏi sau cũng không muộn.
Sau khi Thượng tướng Quý cúp điện thoại, Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn điện thoại của mình, ngón tay chần chừ miết trên cái tên của Cố Niệm Chi một lúc lâu, đến cuối cùng vẫn khống chế sự kích động muốn gọi điện cho cô lại.
Anh không phải mấy thằng nhóc nông nổi mười tám mười chín tuổi nữa. Dù có nhớ nhung da diết tới mức nào, anh cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài.
Lúc trước anh cũng từng có thời điểm ra ngoài làm nhiệm vụ, thời gian lâu nhất còn mất tin tức nửa năm. Thế nhưng, từ trước đến nay anh chưa từng nhớ cô đến như thế này. Tuy họ mới xa nhau có ba tháng hai mươi ngày thêm mười tám tiếng ba mươi hai phút hai mươi tư giây thôi…
Mấy tháng này, anh chưa từng liên lạc với cô, chỉ từng gửi quà sinh nhật cho cô một lần, liệu cô có giận không?
Trong ấn tượng của Hoắc Thiệu Hằng, có vẻ trước nay Cố Niệm Chi chưa từng giận dỗi gì anh thì phải. (Làm mình làm mẩy, làm nũng đều không tính…)
Vì lý do công việc, còn có thói quen hình thành từ rất nhiều năm, có lúc anh bỏ quên mất cô, nhưng cô cũng chỉ một mình im lặng buồn bã một lúc, sau đó lại nở nụ cười rạng rỡ với anh, hòa thuận như ban đầu.
Thực sự trong lòng anh rất thương cô gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức khiến người ta áy náy ấy. Thế nên lần này, anh muốn bồi thường cô, muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.
Vì sự bất ngờ này, hiện giờ tất cả mọi sự chờ đợi mong mỏi cũng đều là đáng giá.
Bởi vì sau khi về nước, việc đầu tiên anh muốn làm chính là lập tức kéo ngay Cố Niệm Chi đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn.
Anh đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi hồ sơ rồi, thực sự không thể chờ nổi một khắc nào nữa.
Thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được ra dáng vẻ nhỏ xinh yêu kiều dễ thương của Cố Niệm Chi.
Khi nghe anh nói muốn đưa cô đi đăng ký kết hôn, đôi mắt vốn rất to kia sẽ càng mở to hơn nữa, đen lay láy, tròn xoe trong trẻo giống như con thú nhỏ mới chào đời, tràn ngập sự tò mò với thế giới này, với anh vậy…
Đó là đôi mắt mà anh không cách nào kháng cự được.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong môi lên, quay người ra lệnh cho Triệu Lương Trạch: “Thông báo cho Đại sứ quán nước Mỹ, chúng ta sẽ sang Mỹ. Bảo bọn họ chuẩn bị đầy đủ thủ tục cho tôi, mười phút nữa máy bay sẽ cất cánh.”
…
Lúc này, Reinz đang đứng dưới bóng cây trước tòa nhà điều hành trung ương, vừa hút xong một điếu thuốc.
Anh ta ném đầu mẩu thuốc đi, bước thẳng lên xe, lái về phía quán bar nhỏ mà Cố Niệm Chi đang ở.
Đang đi trên đường thì chuông điện thoại của anh ta vang lên.
Reinz dùng tai nghe bluetooth nhận cuộc gọi.
“Reinz, nghe nói anh tìm ra được ‘Bé lợn hồng’ rồi à?” Giọng nói của Arth vừa gấp gáp vừa vui mừng, còn mang theo vẻ hí hửng đầy tàn nhẫn.
Reinz vô thức phủ nhận: “… Đâu có đâu, những cũng có chút manh mối.”
“Hả? Tôi còn tưởng anh tìm được rồi cơ.” Arth lập tức thất vọng, “Manh mối gì thế? Có cần tôi giúp gì không?”
“Tạm thời thì chưa cần đâu. Tôi phải đi xác nhận lại chút đã.” Nói xong, Reinz tắt luôn tai nghe, tiếp tục lái xe.
Lúc anh ta đến cửa quán bar nhỏ kia cũng đã là chạng vạng sáu giờ rồi.
“Reinz! Anh đến rồi à!” Tina, cô chủ quán tóc vàng mắt xanh lo lắng bước tới đón, “Sao rồi? Tình hình bên đó có tốt hơn chút nào không? Rốt cuộc là ai làm? Thật quá ngông cuồng.”
Reinz hơi giật giật khóe môi, muốn cười, nhưng làm thế nào cũng không thể cười nổi.
Anh ta cũng không khách sáo với Tina, hỏi thẳng thừng: “Cereus đâu?”
“Ý anh là Cố Niệm Chi á? Cô ấy vẫn ở trong căn phòng nhỏ kia kìa.” Đáy mắt Tina lóe lên vẻ khinh thường, “Ngày nào cũng chỉ biết ngủ ngủ ngủ, cũng không biết sao mà ngủ lắm thế nữa, chẳng khác gì con lợn.”
Trong đầu Reinz bất chợt bay qua hình ảnh một con lợn con hồng hồng béo béo, cuối cùng cũng không nhịn được cười nữa.
Tina kinh ngạc hỏi: “Giờ là lúc nào rồi mà anh vẫn còn cười được hả?!”
Reinz cuộn nắm tay lại, đặt lên môi, khẽ hắng giọng một tiếng, “Đến cười cũng không được, chẳng lẽ phải khóc sao?” Nói xong, anh ta sượt qua vai cô chủ quán bar, đi tìm Cố Niệm Chi.