Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 687 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 687
NGÀY TRỌNG ĐẠI
Ba ngày nay, Âm Thế Hùng đã thử rất nhiều cách, chỉ còn thiếu mỗi nước cầm súng xông vào trong nữa thôi, thế nhưng Phó chỉ huy trưởng nhất quyết không cho anh ta vào, nói là lo bị “tiết lộ bí mật”…
Thế nhưng, nếu không có sự chi viện và tin tức từ phòng điều hành trung ương của Cục tác chiến đặc biệt thì anh ta cứu người cái rắm ấy!
Ngay cả tọa độ của cái vệ tinh định vị lúc trước kia anh ta còn không thể nào xác nhận được nữa là!
Âm Thế Hùng lo cuống lên, gửi vô số báo cáo sang chỗ Hoắc Quan Thần và Thượng tướng Quý, nhưng cả hai người này đều bảo anh ta đừng vội, còn nói cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi. Dù sao, chờ khi kết quả tổng tuyển cử được tổng kết ra rồi, Cục tác chiến đặc biệt của bọn họ hoàn thành nhiệm vụ thu quân, thì Âm Thế Hùng sẽ có thể sử dụng phòng điều hành trung ương ngay thôi.
Âm Thế Hùng lo đến mức bạc mất vài sợi tóc, nhưng lại không còn cách nào khác. Về sau, thậm chí anh ta còn gọi điện cho cả Hà Chi Sơ. Hà Chi Sơ vẫn còn muốn hỏi xem bên họ có tin tức gì không.
Nhưng đến khi nghe thấy rằng Hoắc Thiệu Hằng vẫn chưa biết chuyện này, Hà Chi Sơ không nói một lời, lập tức cúp điện thoại rụp một cái. Anh ta bấm máy gọi lại thì đã không còn gọi được nữa rồi.
Âm Thế Hùng thầm nghĩ, hẳn là Hà Chi Sơ đã cho số điện thoại của anh ta vào sổ đen rồi…
Thực ra Âm Thế Hùng cũng rất hiểu Hà Chi Sơ.
Chính anh ta còn chỉ muốn kéo đen luôn số điện thoại của mình nữa là…
Đúng là thứ hoàn toàn vô dụng!!!
Không biết Niệm Chi đáng thương đã phải chịu bao nhiêu khổ sở rồi, vậy mà anh ta lại chỉ có thể lao đi như một con ruồi không đầu ở đây, chẳng có chút manh mối nào.
Cục tác chiến đặc biệt vốn đánh đâu thắng đó ở nước ngoài, giờ ở trong nước lại bị cản trở đến bó chân bó tay.
Anh ta cảm nhận một cách sâu sắc rằng, Cục tác chiến đặc biệt không có Hoắc thiếu, thì đã không còn là Cục tác chiến đặc biệt mà anh ta quen thuộc nữa…
Âm Thế Hùng chờ ba ngày trong tâm trạng sục sôi như lửa đốt. Lúc này vừa thấy số điện thoại của Mã Kỳ Kỳ xuất hiện trên màn hình điện thoại của mình, anh ta lập tức nhận máy ngay không nói thêm lời này, dùng tai nghe bluetooth để bắt đầu cuộc gọi.
“Kỳ Kỳ à, có tin tức gì sao?” Âm Thế Hùng đang chạy bộ buổi sáng cũng dừng lại, chậm rãi bước đi trên con đường mòn ven rừng.
Anh ta không muốn để tâm trạng bức bối của mình làm Mã Kỳ Kỳ hoảng sợ.
Kết quả là Mã Kỳ Kỳ vừa lên tiếng đã làm anh ta sợ hết hồn.
Cô điên cuồng gào thét ở đầu dây bên kia: “Tin tức ư?! Em đã báo cho anh lâu như vậy rồi, sao anh vẫn còn không đi cứu Niệm Chi?! Ba ngày rồi đấy! Đã ba ngày rồi anh biết không?! Niệm Chi bị bọn họ dùng điện kích kia kìa! Thảm thương lắm! Thật đáng sợ! A a a a! Em không chịu nổi nữa! Anh để em kêu thêm tí nữa đã huhu!”
“Điện kích cái gì cơ?!” Sắc mặt Âm Thế Hùng trắng bệch ra, một người đàn ông cứng cỏi cao một mét tám mươi mấy loạng choạng dừng bước, sắp phát run lên ở trên con đường mòn kia. Anh ta vội bấu lấy cái cây khô bên cạnh, run rẩy hỏi: “Em nói rõ ràng xem nào! Có phải là lại có tin tức không?”
“Em gửi video cho anh! Anh tự mà xem đi!” Mã Kỳ Kỳ luống cuống tay chân, lưu đoạn video vừa rồi lại, sau đó gửi qua tin nhắn cho Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng nhanh chóng nhận được nó, ấn mở ra xem.
Trong tai nghe bluetooth lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết đến xé tai của Cố Niệm Chi. Qua tai nghe, từng tiếng từng tiếng đều như có hiệu ứng phóng đại lên khác hẳn bình thường.
Hình ảnh trong video không rõ nét lắm, dường như đời điện thoại rất cũ kĩ thế nên độ phân giải không được cao. Hơn nữa, người cầm máy lại hơi rung lắc, nhưng lại càng hiển hiện rõ vết sưng phồng do bị đánh ở trên má của Cố Niệm Chi, khiến cho nó càng trở nên đáng sợ hơn.
Cơ thể của Âm Thế Hùng lảo đảo, mông ngồi phịch xuống đất. Một người đàn ông sức rộng vai dài, vậy mà lại phát hiện mặt mình đã ướt đẫm nước mắt dưới ánh nắng sớm tháng mười se lạnh…
Các thành viên ở trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt đều kinh ngạc nhìn anh ta, “Trung tá Âm làm sao thế nhỉ?”
“Nhìn anh ấy có vẻ đau lòng quá… Ở nhà anh ấy có chuyện gì à?”
Có vài người quen biết anh ta chạy tới an ủi, “Trung tá Âm, chúng tôi đưa anh về nhé?”
Âm Thế Hùng lau nước mắt, đẩy mọi người đang vây xung quanh ra, đứng bật dậy chạy vụt đi.
Anh ta dùng hết sức lực toàn thân, chạy nhanh như một cơn gió, dùng tốc độ nhanh gấp mấy lần ngày thường để chạy tới dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, vội vàng thay quân phục, lấy chìa khóa xe ra, phóng lên xe rồi đạp ga ầm một cái, lao vút đi như tên bắn.
Anh ta không thể chờ thêm được nữa. Anh ta nhất định phải báo cáo với Thượng tướng Quý và Thượng tướng Hoắc, phải lập tức báo ngay cho Hoắc thiếu!
Anh ta biết, lúc này chuyên cơ của Hoắc thiếu đã sắp hạ cánh xuống sân bay quốc tế của Đế quốc rồi!
Âm Thế Hùng lái xe đến biệt thự của Thượng tướng Quý ở khu tập thể Bộ Quốc phòng trước, nhưng vừa đến nơi thì người ta lại nói cho anh ta biết rằng Thượng tướng Quý đã đi từ sớm rồi. Ông đi tham dự buổi trò chuyện trên tivi lần đầu tiên của Thủ tướng mới nhậm chức Đàm Đông Bang ở Quốc hội.
Anh ta không nói lời nào, lại quay ngay xe phóng đi tìm Hoắc Quan Thần, ba của Hoắc Thiệu Hằng.
Chuyện này, trừ Thượng tướng Quý ra, cũng chỉ có Thượng tướng Hoắc mới có đủ tư cách chủ trì thôi.
Vừa khéo Hoắc Quan Thần lại đang ở nhà. Thấy Âm Thế Hùng mồ hôi mồ kê đầm đìa, ông ta không khỏi nhíu mày trách anh: “Cậu như thế này còn ra cái thể thống gì nữa? Quân dung đâu? Ăn vào bụng chó hết rồi à?!”
Âm Thế Hùng gấp gáp đến mức không thở nổi, chỉ còn cách chìa điện thoại của mình ra cho Hoắc Quan Thần xem, vừa nói: “Thủ… thủ trưởng… hy vọng ngài có thể cho phép tôi lập tức thông báo cho Hoắc thiếu biết! Hiện giờ Niệm Chi đã nguy hiểm lắm rồi!” Vừa nói, anh ta vừa trượt tay phát đoạn video mà Mã Kỳ Kỳ gửi cho anh ta lên.
Hoắc Quan Thần nhíu chặt mày xem xong đoạn video rồi ngẩng đầu nhìn Âm Thế Hùng, trầm giọng nói: “Đoạn video này ở đâu ra?”
“… Có người gửi cho tôi ạ.”
“Người khác gửi mà cậu cũng tin được à?! Lỡ là lừa đảo thì sao?! Cậu xác nhận được sự thật giả của đoạn video này chưa?” Giọng nói của Hoắc Quan Thần càng lúc càng gay gắt, “Nhìn cậu thế này thì chắc là vừa xem đã tin luôn chứ gì? Sao cậu không nghĩ rằng đây chính là âm mưu của kẻ thù?! Trung tá Âm, cậu là thư ký sinh hoạt của Hoắc Thiệu Hằng, không phải ba của Cố Niệm Chi! Chỉ một chút chuyện cỏn con này mà đã hoảng loạn hết cả lên, còn làm được chuyện gì to tát nữa chứ?!”
Âm Thế Hùng bị Hoắc Quan Thần mắng sa sả vào mặt, đang muốn giải thích thì Hoắc Quan Thần đã đổi giọng dịu hơn, nói: “Thôi được rồi. Chuyện này tôi đã biết, chờ Thiệu Hằng quay về, tôi sẽ nói với nó. Có điều, cậu phải nhớ rằng, ngày hôm nay không được phép nói! Hôm nay là ngày trọng đại Thủ tướng mới nhậm chức, Thiệu Hằng xuống máy bay xong sẽ phải tới tòa nhà Quốc hội tham dự buổi nói chuyện đầu tiên trên tivi của tân Thủ tướng. Cậu mà dám nói một chữ nào, xử lý theo quân pháp!” Nói xong, ông ta còn gọi lính cảnh vệ đến, dặn dò: “Đi theo Trung tá Âm, bảo vệ Trung tá Âm an toàn nhé.”
Hoắc Quan Thần biết rõ, nếu như Hoắc Thiệu Hằng nhìn thấy đoạn video này thì không biết nó sẽ làm ra chuyện gì nữa. Vì thế, ông ta tuyệt đối không thể để cho Thiệu Hằng nhìn thấy đoạn video đó trong thời khắc nước sôi lửa bỏng như thế này được…
“Rõ, thưa thủ trưởng!” Lính cảnh vệ kia lập tức đứng nghiêm chào, sau đó đi theo sát Âm Thế Hùng không rời một bước.
Mắt Âm Thế Hùng đỏ ửng lên, thở hổn hển nhìn Hoắc Quan Thần nhưng lại bị Hoắc Quan Thần dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lại khiến trái tim anh ta như đóng băng luôn rồi vậy.
Anh ta nhắm mắt lại, đứng nghiêm chào theo điều lệnh với Hoắc Quan Thần, “Rõ, thưa thủ trưởng! Tôi sẽ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh!” Sau đó, anh ta lại nói, “Thưa thủ trưởng, còn điện thoại của tôi…”
Bấy giờ Hoắc Quan Thần mới gật đầu, nhưng lại không trả điện thoại cho anh ta, chỉ nói: “Chuyên cơ của Thiệu Hằng chuẩn bị tới ngay rồi đấy, các biện pháp an ninh ở sân bay thế nào rồi?! Cậu là thư ký sinh hoạt của nó, vào thời điểm này, cậu nên ra sân bay phụ trách các biện pháp an ninh bên đó chứ.”
Phái anh ta tới bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, còn không cho phép anh ta nói với Hoắc Thiệu Hằng một chữ, cũng không trả lại điện thoại cho anh ta… Rõ ràng là ông ta muốn ép anh phải tỏ rõ thái độ mà!
Bên cạnh lại có thêm một người lính cảnh vệ theo sát không rời bước nào như thế này, trong lòng Âm Thế Hùng cũng biết mình không thể sơ suất được!
Anh ta chắc chắn sẽ phải truyền tin tức này ra, nhưng cũng sẽ không để cho mình bị sa vào.
Nếu anh ta bị sa vào thì số người có thể cứu Niệm Chi lại bớt đi mất một người mất.
Các thành viên của Cục tác chiến đặc biệt đều không phải những người bảo thủ, cố chấp, thế nhưng, trong lúc tùy cơ ứng biến, họ cũng sẽ không vi phạm pháp luật liên quan, càng sẽ không khiêu chiến những quy tắc đã định sẵn.
Âm Thế Hùng sa sầm mặt rời khỏi khu tập thể Bộ Quốc phòng, bảo người lính cảnh vệ đi theo mình lái xe, còn mình thì ngồi ở ghế sau, dùng điện thoại trong xe gọi cho Mã Kỳ Kỳ.
“Kỳ Kỳ à? Anh Đại Hùng đây.” Giọng của Âm Thế Hùng lập tức nhẹ nhàng hơn hẳn, nhưng Mã Kỳ Kỳ nghe cứ thấy quái quái thế nào ấy.
“Anh Đại Hùng ơi, chúng ta nói chuyện bình thường đi được không?” Giọng của cô vẫn còn mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào sau khi gào khóc. Lúc này, cô đang cầm hai cái túi đựng bã trà chườm lên đôi mắt sưng đỏ như quả đào của mình.
“Ha ha, anh đang nói chuyện bình thường mà.” Âm Thế Hùng cười ha ha một tiếng rồi lại nói tiếp: “Kỳ Kỳ, chuyện em vừa mới nói ấy, anh không có cách nào giúp em được rồi.”
“Hả?!” Mã Kỳ Kỳ lập tức đứng bật dậy, “Anh Đại Hùng! Em không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy!”
“Không phải là anh tàn nhẫn đâu.” Âm Thế Hùng đeo tai nghe bluetooth lên để nói chuyện với cô, giọng nói rất bình thản: “Mà là chuyện gì cũng có nặng có nhẹ. Hoắc thiếu lập tức về nước ngay rồi, giờ anh phải ra sân bay đón anh ấy.”
“Sao cơ? Hoắc thiếu á?! Bạn trai của Niệm Chi ấy ạ?!” Mã Kỳ Kỳ cũng chợt thấy căng thẳng, “Anh ấy về rồi à?! Thế thì tốt quá! Anh nói cho anh ấy biết đi!”
Thế nhưng Âm Thế Hùng lại như không nghe thấy cô nói gì vậy, cứ tự mình nói tiếp: “Hiện giờ, anh phải đi phụ trách công tác an ninh ở sân bay. Còn một tiếng nữa máy bay của Hoắc thiếu sẽ đáp xuống. Anh ở ngay cửa ra vào khu VIP của sân bay T3. Đúng thế, ngại với em quá, ở ngay cửa ra vào đó ấy, rất dễ tìm.” Nói xong, anh ta lập tức cúp điện thoại luôn.
Mã Kỳ Kỳ nghe mà chẳng hiểu ra sao cả, trong miệng lầm bầm phê phán Âm Thế Hùng không đáng tin cậy. Giờ là lúc nào rồi, cứ chờ đợi, kỳ vọng vào anh ta như thế này, có lẽ Cố Niệm Chi cũng sẽ thành tro bụi mất…
Nhớ đến cảnh tượng mình vừa thấy trong clip ở điện thoại, trong lòng cô lại run lên, không ngồi im được nữa.
Mã Kỳ Kỳ bực bội không biết làm sao liền đưa tay bật cái tivi ở phòng khách lên cho nó làm bối cảnh, vừa đi lòng vòng trong phòng khách, cố gắng nghĩ xem còn ai có thể cứu được Niệm Chi.
Lúc này, trong tivi chợt vang lên tiếng đàn violin du dương bay bổng. Mã Kỳ Kỳ nhìn sang, thấy trên tivi đang phát đoạn phim tư liệu về cả gia đình tân Thủ tướng mới nhậm chức Đàm Đông Bang. Cô không khỏi bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, đài truyền hình bợ đít nhanh quá thể, lúc trước còn liên tục bêu xấu cả nhà họ Đàm, thế mà ngày hôm qua tổng tuyển cử vừa kết thúc, ngày hôm nay họ đã xoay gió đổi chiều rồi.
Có điều, cô cũng chẳng muốn xem cả nhà Đàm Đông Bang này, liền bực bội cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh khác.
Không ngờ đã đổi kênh rồi mà đài truyền hình cũng vẫn phát đoạn phim tư liệu y như vậy.
Mã Kỳ Kỳ không cam lòng, lại đổi thêm một kênh nữa, lại cũng vẫn là phim tư liệu của cả gia đình Đàm Đông Bang.
Trong vòng một phút, cô đã đổi gần hết các kênh, nhưng kênh nào cũng đều chỉ phát phim! tư! liệu! của nhà Thủ tướng mới nhậm chức!
Thế này có khác chó gì chương trình Gặp nhau cuối năm đâu!!!
Cưỡng chế tẩy não người dân à?!
Mã Kỳ Kỳ hừ một tiếng, ném điều khiển đi, ôm cái gối ôm vùi mình vào trong ghế sofa, trong đầu vẫn đang nghĩ đến những lời kỳ quái mà Âm Thế Hùng vừa nói. Cô cứ cảm thấy như mình đã bỏ lỡ mất tin tức gì đó rất ghê gớm ấy…
Trong tivi lúc này đang đến đoạn giới thiệu Đàm Quý Nhân, con gái duy nhất của tân Thủ tướng Đàm Đông Bang. Người ta khen cô ta như hoa như ngọc vậy, nào thì tài mạo ư, nào thì thần đồng âm nhạc ư, nào thì mười lăm tuổi đã tổ chức được buổi hòa nhạc riêng tại phòng hòa nhạc Golden trong trường Đại học Carnegie Mellon nước Mỹ ư, vân vân và mây mây. Mã Kỳ Kỳ xem mà phiền cả lòng, trợn trắng mắt không biết bao nhiêu lần. Ngay khi cô đang định tắt tivi đi, không xem nữa cho đỡ bực bội thì đột nhiên tivi lại đổi cảnh, phát đoạn clip ngắn khi Đàm Quý Nhân lên máy bay bên Mỹ để về nước, xem ra là được quay vào lúc cô ta lên máy bay mười mấy tiếng trước. Giọng của cô phát thanh viên vô cùng dịu dàng vang lên: “… Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng, Phó tổng thư ký của Thường vụ tối cao Bộ Quốc phòng, đích thân đi chuyên cơ tới Mỹ đến đón cô Đàm Quý Nhân về nước. Lúc này, máy bay đã sắp đáp xuống sân bay Quốc tế T3 của sân bay Đế quốc. Chúng ta hãy kết nối với phóng viên đang túc trực tại hiện trường của sân bay T3, để xem tình hình bên đó thế nào rồi nhé.”