• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (8 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 689 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 689
ĐƯA EM VỀ NHÀ
Mắng chửi xong, chính bản thân Mã Kỳ Kỳ cũng sững lại. Rõ ràng cô tới đây là để tìm người cứu Niệm Chi cơ mà!


Sao lại biến thành gây thù chuốc oán thế này?!


Ôi giời ơi, muốn chết quá đi mất…


Nếu Hoắc thiếu mà tức giận không đi cứu Niệm Chi thì cô biết làm sao?!


Mã Kỳ Kỳ lại mấp máy môi, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị lạnh nhạt của Hoắc Thiệu Hằng, khí thế nhất thời quật khởi vừa rồi của cô trôi tuột cả, chỉ muốn tìm một lỗ nẻ mà chui xuống.


Đại đa số mọi người có mặt ở đây đều ngây người há hốc miệng, chưa kịp phản ứng gì.


Vừa rồi sân bay vốn tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ, giờ đều lặng ngắt như tờ, giọng nói lảnh lót rõ ràng của Mã Kỳ Kỳ tựa hồ như vẫn còn văng vẳng bên tai họ vậy.


May mà đạo diễn phụ trách truyền hình trực tiếp phản ứng nhanh, lập tức ngắt luôn đường truyền.


Thật ra, họ truyền hình trực tiếp cũng không phải là trực tiếp thẳng theo giời gian thực mà vẫn chậm lại khoảng năm phút mới phát ra, để tiện cho đài truyền hình kịp thời thẩm tra, cũng vì để đối phó với những tình huống đột ngột giống hiện giờ.


Vì thế, cảnh Mã Kỳ Kỳ to giọng chửi bới Hoắc thiếu hoàn toàn không bị phát rộng rãi trên tivi. Trừ một số người chứng kiến tại hiện trường ra, tất cả khán giả đang xem đài đều không nhìn thấy cảnh vừa rồi.





Cố Niệm Chi được Reinz đưa về, phát hiện ra mình lại quay trở lại ngôi biệt thự nhỏ lúc trước từng ở.


Trong lòng cô thầm cười lạnh, nhưng cơ thể lại mệt mỏi đến mức không chịu nổi nữa, được Reinz đặt xuống chiếc ghế mềm quý phi mà trước đây cô thường ngồi.


Reinz cầm cho cô một cốc sữa, bánh ngọt, còn có cả món xúc xích trắng và bánh mì mà cô thích ăn, đặt trên chiếc bàn trà ở trước mặt cô. Cố Niệm Chi hoàn toàn không muốn ăn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt kiên cường bướng bỉnh khiến Reinz đau cả đầu.


Anh ta cũng không biết phải an ủi cô như thế nào, hai người trong phòng không nói gì lại có phần gượng gạo, vì thế anh ta cầm laptop của mình tới, tìm kênh truyền hình của Đế quốc Hoa Hạ cho cô xem.


Trang mà anh ta thuận tay mở ra chính là video đang đứng đầu trong danh sách tìm kiếm nóng trên mạng xã hội của Đế quốc Hoa Hạ.


Liếc thấy trên tiêu đề của video có ba chữ “Hoắc Thiệu Hằng”, Cố Niệm Chi lập tức bị thu hút, không khỏi chú ý tập trung xem.


Thấy có thứ khiến cô hứng thú, Reinz mới thở phào một hơi. Anh ta đi tới bên cửa sổ, ngồi dựa vào bệ cửa, nheo mắt quan sát Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi tĩnh lặng xem video, chậm rãi ngồi thẳng người dậy, cảm xúc trên mặt từ kích động, hưng phấn, đến tái nhợt, trống rỗng, cứ như thể vừa chuyển từ mùa hè sang đông giá chỉ trong chớp mắt vậy.


Màn hình có độ phân giải cao vô cùng sắc nét của laptop đang phát cảnh Hoắc Thiệu Hằng và Đàm Quý Nhân cùng bước xuống cầu thang xếp của máy bay.


Cô nhìn thấy anh bước xuống từ cửa cabin, nhìn thấy anh nghiêng tai lắng nghe người khác nói chuyện, nhìn thấy anh nhẹ nhàng mỉm cười rất thản nhiên, nhìn thấy anh đỡ con gái Thủ tưởng suýt nữa bị trẹo chân, còn nhìn thấy cô bé đáng yêu ôm hoa tươi đi đón hai người rất xứng lứa vừa đôi đó.


Còn anh, thì thuận tay đón lấy bó hoa của cô con gái Thủ tướng ở bên cạnh… Tự nhiên là thế, thoải mái là thế, giống như họ đã làm cả trăm nghìn lần vậy. Cảnh tượng này ở trong mắt Cố Niệm Chi, lại chua chát đến lạ kỳ.


Cố Niệm Chi vừa xem vừa cười, cho đến tận khi bàn phím laptop ướt sũng, tụ lại thành một vũng nước nhỏ, cô mới phát hiện ra mình đang rơi lệ.


Cô đưa tay lên lau nước mắt, tiếp tục mỉm cười nhìn màn hình máy tính. Đôi mắt đen láy to tròn của cô giống như bầu trời đêm được nước mưa gột rửa vậy, lóng lánh trong veo, nhưng lại không nhìn thấy bến bờ, không nhìn thấy điểm cuối.


Reinz đứng bên cửa sổ vẫn luôn quan sát cô. Thấy Cố Niệm Chi mỉm cười rơi lệ, anh ta như nhìn thấy một đóa hoa vẫn còn chưa kịp nở rộ đã lụi tàn rồi vậy.


Nụ cười như hoàn toàn tuyệt vọng trên mặt Cố Niệm Chi khiến cho anh ta như bị đâm nát toàn thân, đang định cất tiếng thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng xe ô tô ầm ầm vang lên bên ngoài cửa sổ. Sau đó, anh ta lại nghe thấy những tiếng bước chân chỉnh tề đều tăm tăm truyền đến từ bốn phương tám hướng.


Tiếp theo đó, anh ta nghe thấy tiếng nói lạnh lùng thanh thoát vang lên bên ngoài cửa sổ.


Là tiếng Đức theo khẩu âm Hannover chuẩn.


“Reinz, ở chỗ này của anh có tám người, vị trí của họ đã bị khóa chặt rồi. Anh cứ yên tâm, toàn bộ súng bắn tỉa của chúng tôi đều trang bị đạn xuyên thép, đảm bảo xuyên qua tường vẫn có thể bắn một phát vỡ đầu. Biết điều thì bỏ vũ khí xuống, xếp hàng đi ra cửa ôm đầu ngồi xổm xuống đi. Tôi đếm đến ba, nếu không đi ra, tôi sẽ không khách sáo nữa. Tôi cảnh cáo anh, tuyệt đối đừng mơ tưởng động vào Niệm Chi. Nếu ai trong các anh dám bước về phía cô ấy một bước, tôi dám đảm bảo rằng các anh sẽ đổ máu ngay tại chỗ. Không tin thì cứ thử xem.”


Giọng nói của Hà Chi Sơ truyền từ ngoài cửa sổ vào, không biết anh ta đang dùng thiết bị truyền âm gì, mà giọng nói rõ ràng rành mạch như đang nói ngay bên tai vậy.


Thế nhưng Cố Niệm Chi lại không hề nhúc nhích, ngồi im như tượng đất, hoàn toàn không nghe thấy có người đang nói chuyện.


Reinz thở dài một hơi, cúi đầu nhìn điểm đỏ rất nhỏ dừng chính xác ở ngay chỗ trái tim mình, cũng biết đó chính là đầu ngắm định vị laser của súng bắn tỉa. Đến loại vũ khí này Hà Chi Sơ cũng có thể vận dụng được thì Reinz biết, anh ta hoàn toàn không phải là đối tượng mà họ có thể đối đầu trực diện.


Reinz lắc đầu, nói vào tai nghe bluetooth của mình một tiếng: “Rút lui.”


Sau đó, người của anh ta bước ra từ các căn phòng trong ngôi biệt thự nhỏ, ném hết vũ khí của mình qua cửa sổ, ôm đầu đi ra bên ngoài.


Trên khoảng đất trống trước nhà, Hà Chi Sơ mang theo hơn mười người đàn ông to cao che mặt đeo vũ khí hạng nặng chĩa thẳng về phía bọn họ.


Phía sau anh có vài chiếc xe ô tô, vừa nhìn đã biết là xe chống đạn, chắc chắn như xe bọc thép vậy… Bày trận lớn như thế này, Hà Chi Sơ định đánh nhau sao…


Reinz không khai chiến với anh mà im lặng nhìn anh một cái, sau đó quay người cùng ôm đầu ngồi xổm xuống với đám tay chân của mình.


Một người đàn ông che mặt bước tới, ôm súng chĩa thẳng vào nhóm Reinz, canh chừng bọn họ, không cho bọn họ cử động.


Hà Chi Sơ là người đầu tiên xông vào biệt thự của Reinz.


Vừa vào trong, anh đã nhìn thấy trong căn phòng khách nhỏ được trang hoàng rất ấm áp kia, có một cô gái gầy đến trơ xương đang ngồi tựa vào lưng ghế mềm quý phi ngẩn người, trước mặt là một chiếc laptop. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình laptop như muốn nhìn xuyên qua cả màn hình hiển thị vậy.
Trong lòng Hà Chi Sơ chua chát vô cùng. Anh nhanh chân sải bước đến, ôm lấy Cố Niệm Chi, nói: “Niệm Chi, thầy tới đưa em về nhà.”


Ánh mắt Cố Niệm Chi đờ đẫn vô hồn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình… Là Hà Chi Sơ!


Đôi mắt đen u ám hơi chuyển động, từng giọt nước mắt lớn cuối cùng cũng không kìm được nữa, thi nhau trào ra.


Cố Niệm Chi vùi đầu vào lòng anh. Ban đầu, cô chỉ lẳng lặng rơi lệ, sau đó dần dần run rẩy cả người, rồi thút thít thành tiếng, cuối cùng là gào khóc òa lên. Tiếng khóc dứt gan dứt ruột của cô đau đớn đến mức không chịu nổi, ngay cả những tay lính đánh thuê mặt không cảm xúc, bình thường vốn quen với súng đạn, máu me, dùng giết người làm nghề nghiệp ở bên cạnh cũng đều lộ ra vẻ mặt không nỡ, đồng loạt nhìn sang chỗ khác.


Hà Chi Sơ ôm chặt cô vào lòng, không ngừng vuốt nhẹ sau lưng Cố Niệm Chi để an ủi cô.


Cô khóc đến mức suýt không thở nổi.


“Giáo sư Hà, em đau lòng lắm, khó chịu lắm! Em thực sự rất khó chịu! Còn khó chịu hơn cả khi người ta đánh đập em, dùng điện kích em nữa! Em ở đây bị hành hạ, anh ấy lại ở bên người con gái khác, trẹo chân một chút cũng có anh ấy đỡ… Em không chịu nổi! Em thực sự không thể chịu nổi! Em biết đây không phải lỗi của anh ấy! Em biết chắc chắn anh ấy không biết em xảy ra chuyện! Nhưng em vẫn khó chịu! Em vẫn trách anh ấy!… Em sai rồi, thầy ơi! Em sai rồi, sai thật rồi! Em không rộng lượng được như thế! Em ích kỷ, vụ lợi! Em nhỏ mọn, hẹp hòi! Em là đứa chẳng ra gì! Em sẽ không để ý đến chuyện lớn! Em không cha, không mẹ! Em không có gia thế giàu có xa hoa! Em chỉ là một con bé ăn mày được người ta nhặt về thôi! Em không nên mơ tưởng hão huyền như thế! Em không xứng để ở bên anh ấy! Đây là hậu quả do em tự gây ra! Đáng đời em! Đáng đời em! Đáng đời em!”


Cô nói liên thanh ba câu “đáng đời em”, khóc đến mức toàn thân co quắp run lẩy bẩy, cảm xúc rơi vào ranh giới tan vỡ sụp đổ.


Tim Hà Chi Sơ đau thắt lại, nước mắt cũng lăn dài, “Niệm Chi à, Niệm Chi, không phải thế. Em không phải như thế. Là do thầy không tốt… Cùng thầy về nhà nhé… Thầy đưa em về nhà…”


Cố Niệm Chi khóc nức nở rồi ngất xỉu, cứ thế để mặc Hà Chi Sơ bế lên, ra khỏi biệt thự của Reinz, nhanh chóng lên xe.
Nhóm Reinz tạm thời bị trói lại ở đây, để thời gian cho đoàn người của Hà Chi Sơ kịp rút lui hết.


Hà Chi Sơ vận dụng tất cả các mối quan hệ, lại đưa ra một cái giá hối lộ trên trời mới có thể tìm được căn cứ điểm này của Reinz, thuận lợi cứu Cố Niệm Chi ra.


Bọn họ vội vàng chạy như bay trên đường, cuối cùng, trước khi đám Reinz được giải cứu, họ cũng kịp lên chuyên cơ riêng của mình, bay ra khỏi không phận của nước Đức.





Lúc này, trên sân bay ở ngoài cửa hàng không T3 của Đế đô Đế quốc Hoa Hạ đang đột phát một chuyện ngoài ý muốn.


Tiếng quát của Mã Kỳ Kỳ vừa dứt, nhóm vệ sĩ của Thái Tụng Ngâm, phu nhân của tân Thủ tướng tái mét mặt giật mình. Mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ lập tức xông lên ôm lấy Mã Kỳ Kỳ từ phía sau, bịt chặt mồm cô lại. Hai người khác xốc nách cô ở hai bên, một người trong số đó còn tát bôm bốp vào mặt cô vài cái.


Từ nhỏ đến lớn, Mã Kỳ Kỳ đã bao giờ bị người ta đánh như vậy đâu. Gã kia ra tay rất mạnh, chỉ thoáng chốc cô đã bị đánh đến choáng váng, khuôn mặt tròn đáng yêu bỗng sưng phồng lên, nước mắt không kìm được, lăn dài trên má.


Cô không muốn khóc trước mặt bao nhiêu người ở đây, nhưng thực sự rất đau…


Vào giây phút này, cô chỉ nghĩ rằng, chắc hẳn lúc Cố Niệm Chi bị kích điện, còn đau hơn cô bây giờ gấp trăm nghìn lần nhỉ?


Vì vậy, Mã Kỳ Kỳ càng đau lòng hơn, khóc òa lên.


Thế nhưng, còn lâu mấy tay vệ sĩ kia mới để ý đến sống chết của cô. Bọn chúng hoảng hốt bịt chặt miệng cô lại, chỉ muốn lôi xềnh xệch cô đi ngay lập tức.


Nhìn thấy cảnh tượng này, Đàm Quý Nhân vô cùng phẫn nộ.


Từ trước đến nay cô ta vốn không chịu được khi nhìn thấy người ta ỷ mạnh hiếp yếu, chứ đừng nói đến chuyện bạt tai một cô gái bất hạnh ngay trước mặt cô ta như thế này!


“Buông cô ấy ra! Các anh buông cô ấy ra!” Đàm Quý Nhân nhanh chân bước tới, chỉ vào mấy tay vệ sĩ kia, nghiêm giọng quát: “Các anh mau buông cô ấy ra cho tôi! Giữa ban ngày ban mặt thế này, có còn luật pháp nữa hay không?!”


Mấy tay vệ sĩ sững sờ, không kìm được bèn nhìn sang Thái Tụng Ngâm, mẹ của Đàm Quý Nhân.


Thái Tụng Ngâm đánh mắt ra hiệu cho bọn chúng, mấy tên đó mới buông tay ra.


Đàm Quý Nhân vội vàng ôm lấy Mã Kỳ Kỳ, lấy khăn mùi xoa ra lau nước mắt cho cô, rồi lại nói: “Cô đừng sợ, không ai dám đánh cô nữa đâu.”


Mã Kỳ Kỳ đẩy cô ta ra, tức tối nói: “Ai cần cô giả nhân giả nghĩa! Cô tránh ra! Đừng có chạm vào tôi!”


Đàm Quý Nhân kinh ngạc lùi về sau mấy bước, luống cuống nhìn về phía Thái Tụng Ngâm, mẹ mình, rồi lại nhìn ra Hoắc Thiệu Hằng ở sau lưng mình.


Sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng vẫn như thường, không nhìn ra được là tốt hay xấu, thế nhưng đôi mắt sâu thẳm của anh lại mang theo áp lực rất nặng nề, ngay cả Đàm Quý Nhân cũng không dám nhìn lâu. Cô ta chỉ vừa liếc một cái đã sợ đến run gan run mật, vội vàng nhìn sang chỗ khác.


Thái Tụng Ngâm không nói gì, chỉ kéo tay Đàm Quý Nhân, ra hiệu cho cô ta đừng có lo chuyện bao đồng.


Đám vệ sĩ của Thái Tụng Ngâm lại xông lên, một trái một phải giữ cánh tay Mã Kỳ Kỳ, một tên khác tiếp tục bịt miệng cô lại.


Lúc này Âm Thế Hùng mới từ phía sau đuổi tới nơi, ra tay sắc bén như đao, nhanh chóng cướp lại Mã Kỳ Kỳ từ tay hai tên vệ sĩ kia. Sau đó, anh ta lạnh giọng cảnh cáo Thái Tụng Ngâm, phu nhân Thủ tướng đang mủm mỉm cười xem kịch: “Bà Đàm, ông nhà bà còn chưa chính thức nhậm chức, vệ sĩ của bà đã đánh trọng thương công dân của chúng tôi như vậy. Tôi nghĩ, chắc chắn có rất nhiều người sẽ có hứng thú với tin tức này đấy.”


Thái Tụng Ngâm mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Có hứng thú thì cứ có hứng thú đi. Mọi người đều dựa vào scandal để ăn cơm mà, dù sao chúng ta cũng không nên đập vỡ bát cơm của người ta, đúng không?”


Không ngờ bà ta lại hoàn toàn không lo lắng giới truyền thông sẽ viết thế nào về gia đình mình.


Đám nhân viên an ninh và cán bộ Sở Mật vụ cũng lục tục chạy tới, chỉ vào Mã Kỳ Kỳ, to giọng nói với Âm Thế Hùng: “Người này tự ý lẻn vào nơi quan trọng của sân bay là phạm pháp. Đề nghị anh giao cô ấy cho chúng tôi.”


Đương nhiên Âm Thế Hùng không chịu buông. Có điều, một mình anh ta có thể đối phó được với mấy tên vệ sĩ mà Thái Tụng Ngâm đưa tới, nhưng không thể đối phó được với các nhân viên tài giỏi cấp cao của Sở Mật vụ cũng có xuất thân từ quân nhân như thế này.


Mã Kỳ Kỳ nhanh chóng bị đám người của Sở Mật vụ đón tay, một người túm chặt cánh tay Mã Kỳ Kỳ vặn ra sau lưng, một nữ cán bộ khác lấy còng số tám ra, đang định còng tay Mã Kỳ Kỳ lại.


Từ đầu đến cuối, Hoắc Thiệu Hằng vẫn im lặng đứng một bên không ho he tiếng nào, chỉ có điều lông mày dần nhíu chặt lại. Cho đến khi thấy Âm Thế Hùng xuất hiện, đuôi lông mày mới không nhịn được, giật giật hai cái.


Tim anh trầm hẳn xuống.


Lời nói của Mã Kỳ Kỳ, hẳn không phải chỉ là nói bâng quơ, mà Niệm Chi thực sự đã xảy ra chuyện.


Anh vốn không tin. Với các biện pháp an ninh vô cùng cao cấp và cẩn mật mà anh làm cho Cố Niệm Chi, thì làm sao có chuyện cô ấy xảy ra chuyện mà anh lại không biết được?


Ban đầu anh chỉ tưởng rằng Mã Kỳ Kỳ đang chuyện bé xé ra to thôi, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô sinh viên luôn vùi mình trong sân trường, có khi bị bạn trai phản bội cũng có thể khóc ba ngày mà.


Thế nhưng giờ đến cả Âm Thế Hùng cũng đều giúp cô ấy, thì xem ra chuyện không phải là nhỏ rồi.


Hoắc Thiệu Hằng ném thẳng bó hoa trên tay mình đi, sải bước đi về phía Mã Kỳ Kỳ, chắp tay sau lưng đứng trước mặt cô, lạnh nhạt nói với người của Sở Mật vụ: “Buông cô ấy ra.”


Nhân viên phụ trách an ninh của Sở Mật vụ không chịu buông. Hơn nữa, hiện giờ bọn họ trực thuộc bên Nội chính, không nằm dưới quyền quản lý của Bộ Quốc phòng, vì thế, anh ta chỉ nói: “Thưa thủ trưởng, ngài đừng làm khó chúng tôi. Chúng tôi…”


Hoắc Thiệu Hằng không chờ anh ta nói hết đã rút luôn súng ra không chút do dự, chĩa thẳng vào ngực người kia: “Anh buông, hay không buông?!”


“Súng!”


“Anh ta định nổ súng kìa!”


Mọi người có mặt ở hiện trường chợt gào thét ầm ĩ, bắt đầu xô đẩy nhau chạy tán loạn ra bốn phía.


Đạo diễn của đài truyền hình thầm cảm thấy may mắn vì mình đã sớm cắt đứt truyền hình trực tiếp. Lúc này, ông ta thậm chí còn chỉ muốn đập luôn cả camera đi, dẫn theo các phóng viên hiện trường và người quay phim chạy thoát mạng luôn cho rồi.


Thế nhưng, ngoài cửa của sân bay đã bị cả đám quân nhân súng thật đạn thật chặn cứng… Cũng chính là người mà Âm Thế Hùng đưa đến.


Mỗi một người trong số bọn họ đều ôm súng trên ngực, lên đạn, nòng súng chĩa thẳng vào đám người đang muốn lao ra ngoài cửa.


Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng hơi nheo lại, ngón tay khẽ đặt lên cò súng. Khẩu súng lục vang lên cách một tiếng.


Nhân viên an ninh của Sở Mật vụ đang bẻ tay Mã Kỳ Kỳ ra sau lưng lập tức buông lỏng tay ra. Âm Thế Hùng vội vàng nửa đỡ nửa ôm lấy Mã Kỳ Kỳ vào trong lòng.


Bấy giờ Triệu Lương Trạch mới từ trên máy bay chạy xuống. Thấy nơi này rối loạn hết cả, anh ta vội chạy tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”


Âm Thế Hùng gấp gáp nói: “Lên xe rồi nói! Đồ đạc tôi đều đã mang đến rồi!”


Hoắc Thiệu Hằng sải bước đi ra cửa sân bay, Âm Thế Hùng nắm lấy tay Mã Kỳ Kỳ, “Em đi cùng bọn anh đi.”


Trên mặt Mã Kỳ Kỳ vẫn còn vương vết nước mắt, nghẹn ngào nói: “Các anh có cứu Niệm Chi không?!”


“Đương nhiên phải cứu chứ!” Âm Thế Hùng trả lời không chút do dự, kéo tay cô nhanh chân đi theo sau Hoắc Thiệu Hằng.


Giờ Triệu Lương Trạch mới kịp hiểu là Cố Niệm Chi xảy ra chuyện!


Anh ta lập tức nói với Âm Thế Hùng: “Đại Hùng, cậu có mang điện thoại theo không? Tôi không mang điện thoại công tác, không thể liên kết với hệ thống được.”


Anh ta muốn lập tức kết nối với hệ thống điều hành trung ương của Cục tác chiến đặc biệt, thuận tiện khởi động chương trình vệ tinh định vị vị trí của Cố Niệm Chi.


Âm Thế Hùng sa sầm mặt xuống, lắc đầu nói: “Có thể dùng hệ thống ở trong xe, cậu dùng tạm cái đó đi.”


Trong lòng Triệu Lương Trạch thấy rất quái lạ, hẳn là đã xảy ra chuyện lớn rồi, sắc mặt của anh ta cũng nghiêm túc hẳn lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom