Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 700 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 700
KHÔNG THỂ THA THỨ
“Em bị đuổi giết thật sao?! Sao em lại bị đuổi giết ở Đức?!” Đôi mắt tròn xoe của Trần Liệt lại càng trợn tròn hơn, một tia hy vọng cuối cùng rốt cuộc cũng rơi xuống đáy vực. Cõi lòng anh ta… như bị ngâm vào nước hoàng liên vậy, đắng chát từ trong ra ngoài.
Cố Niệm Chi không biết vì sao Trần Liệt lại hỏi cô như thế, không khỏi lườm anh ta một cái, cười như không cười nói: “… À, em chán quá nên tìm người tới đuổi giết cho vui ấy mà, lý do này đã vừa lòng anh chưa?”
Trần Liệt lập tức nhận ra là mình đã hơi quá lời, vầng trán tròn tròn rịn ra vài giọt mồ hôi. Anh ta lấy khăn tay lau mồ hôi rồi luôn miệng xin lỗi: “Niệm Chi, Niệm Chi ơi, anh không có ý đó, là tại vì… là tại vì trong lòng anh cảm thấy rất buồn…”
Anh ta nghẹn ngào nói, “Chuyện này đều là do bác… bác sĩ Diệp làm sai. Nếu không phải vì cô ấy, em cũng sẽ không bị đuổi giết… cô ấy giấu anh chuyện em gửi tin nhắn gọi điện thoại cho anh, đến tận bây giờ anh mới biết chuyện này…”
Cố Niệm Chi cũng trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ được rằng lại có chuyện như vậy: “… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại liên quan đến bác sĩ Diệp ạ?!”
“Ban đầu anh cũng không tin.” Trần Liệt buông tay xuống, “Nhưng Hoắc thiếu có bằng chứng, hơn nữa, bác… bác sĩ Diệp cũng đã thú nhận.”
“Gì cơ? Là chị ấy thật sao?!” Cố Niệm Chi ngồi thẳng người dậy, “Lẽ nào chuyện hai nhân viên ngoại tuyến bị giết, cũng có liên quan đến chị ấy ạ?!”
Cái chết của hai nhân viên ngoại tuyến là nỗi đau lớn nhất trong lòng Cố Niệm Chi, vì cô mà bọn họ mới mất mạng. Lúc ở Đức cô đã thề nhất định phải tìm ra kẻ nội gián để báo thù cho họ.
Không ngờ tên nội gián này, lại là Diệp Tử Đàn.
“… Có liên quan. Chính cô ấy là người đã tiết lộ thông tin của họ để bọn người kia dễ dàng truy bắt em.” Mắt Trần Liệt lại đỏ lên, anh ta vội dùng mu bàn tay lau đi, “Hoắc thiếu sẽ không bỏ qua cho cô ấy, anh ấy bảo anh đi nhìn mặt cô ấy lần cuối.”
Cố Niệm Chi sững sờ.
Cô hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
Theo lẽ thường, cô hẳn là nên an ủi Trần Liệt.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Liệt đau lòng như vậy, cô lại nhớ tới người thân của hai nhân viên ngoại tuyến kia. Chắc hẳn bạn bè thân thích, cha mẹ vợ con của họ sẽ đau lòng lắm!
Thêm cả bản thân cô nữa, vì bị Diệp Tử Đàn bán đứng, cô không chỉ mất đi cơ hội quý giá để liên lạc với trụ sở chính tìm cứu viện, mà còn lâm vào tình cảnh thừa sống thiếu chết. Nếu không phải vì bọn họ muốn biết thêm nhiều thứ hơn từ cô, hẳn là cô đã có cùng số phận với hai nhân viên ngoại tuyến kia, sớm chôn thân tại một sườn núi vô danh nào đó của dãy Alps rồi.
Ánh mắt Cố Niệm Chi tối đi. Cô nắm chặt lấy chiếc chăn trên giường bệnh cố gắng nhịn xuống, thế nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Anh Trần, rất tiếc vì em không thể an ủi được anh, cũng không muốn nói với anh là không sao đâu… Bởi vì chuyện bác sĩ Diệp đã làm, thực sự không thể nào tha thứ được.”
Nước mắt của Trần Liệt lại rơi nhiều hơn.
“… Em và bác sĩ Diệp khá thân thiết, thậm chí có thể xem là bạn của nhau, nhưng vừa nghĩ đến chuyện chị ta hại chết hai nhân viên ngoại tuyến kia, em thật sự hy vọng chị ta sẽ lập tức chết đi cho xong. Em biết anh Trần rất thích bác sĩ Diệp, lúc này em không nên xát muối vào vết thương của anh, nhưng nếu anh lại vì một người xấu xa như thế mà oán trách những người bị chị ta hại như chúng em, thì xin lỗi anh Trần, em nghĩ em sẽ thật sự trở mặt với anh đấy.” Cố Niệm Chi vén chăn lên vịn vào cạnh giường bước xuống.
Trần Liệt vội đỡ lấy cô, tuy nước mắt vẫn rơi nhưng lại thút thít nói: “Niệm Chi, Niệm Chi ơi, em đừng giận mà. Anh thật sự không trách em đâu. Anh biết chuyện cô ấy làm là không thể tha thứ được. Anh biết cô ấy đúng là phát điên rồi mới đi phạm phải tội ác tày trời như vậy. Nhưng em cũng biết đấy, anh là con người, anh có tình cảm, anh đã thích cô ấy nhiều năm như thế rồi, tình cảm mà anh bỏ ra tuy chỉ là chuyện của một mình anh, nhưng dù sao đó cũng vẫn là tình yêu, là cảm xúc, không phải muốn thu hồi là thu hồi được ngay. Thật ra anh đã biết cô ấy không phải là người mà anh luôn yêu mến, hay nên nói anh chưa từng thực sự hiểu được cô ấy, nhưng khi nghe em nhắc đến tên cô ấy, nghĩ đến số phận mà cô ấy sắp phải đối mặt, anh vẫn không thể chịu đựng nổi…”
“Vậy anh cứ khóc đi, khóc xong rồi thì đừng nên tiếp tục rơi một giọt nước mắt nào vì loại người này nữa, không đáng đâu.” Cố Niệm Chi hít sâu một hơi. Cô cũng là người đã từng yêu tha thiết, tuy rằng đại đa số thời gian đều là vai diễn đơn phương của một mình cô, cho nên cô có thể hiểu được sự đau lòng và tuyệt vọng của Trần Liệt.
Cố Niệm Chi rút khăn giấy trong hộp giấy trên bàn đưa cho Trần Liệt, “Anh Trần, đừng dùng khăn tay nữa, dùng cái này đi.” Nói xong cô kéo tay Trần Liệt ngồi xuống sofa trong phòng bệnh, “Anh Trần, anh xuất sắc như vậy, lại còn thông minh hài hước nữa, thật ra có rất nhiều cô gái để mắt đến anh đấy. Sau này em sẽ giới thiệu cho anh vài cô, rồi anh sẽ biết yêu đơn phương là một chuyện chẳng đáng tin chút nào.”
Trần Liệt khóc thêm một lúc nữa mới cảm thấy tâm trạng tốt lên đôi chút. Anh ta cầm khăn giấy lau mặt, buồn bã nói: “Yêu đương cái gì? Anh thấy tốn thời gian lắm, lại còn nhàm chán cực kì.”
“Nói quá chuẩn!” Cố Niệm Chi không nhịn được vỗ tay, “Anh Trần, câu này của anh cực kì hợp ý em. Yêu đương vừa nhàm chán vừa tốn thời gian lại còn khiến cho người ta mất hết cả ý chí vươn lên. Cuối cùng em cũng đã thông suốt rồi.”
“Thông suốt rồi ư? Em chỉ mới chừng này tuổi thôi mà đã thông suốt rồi ư? Vậy Hoắc thiếu phải làm sao bây giờ?” Rốt cuộc Cố Niệm Chi cũng chọc cười được Trần Liệt, “Em đấy, nói thì hay lắm, có bạn trai rồi mà còn nói mấy câu bàn lùi kiểu này. Em có biết em nói như thế là rất dễ bị ăn đánh không?”
Cố Niệm Chi thờ ơ cười, nói: “Em làm gì có bạn trai? Anh Trần đánh giá em hơi cao rồi đấy. Đó chỉ là do em không biết xấu hổ đeo bám lấy người ta mà thôi.”
Trần Liệt há hốc mồm.
Câu này không đúng lắm nhỉ?
Nghiêm trọng quá.
“Niệm Chi ơi…?”
“Sao ạ?”
“Có phải em bị điện giật chấn động đến não rồi không?”
Cố Niệm Chi ngây ra.
“Em mê sảng thế này không phải do chấn động não thì là gì?” Trần Liệt quay sang nhìn cô, “Nhưng anh đã chụp CT cho em rồi, não bộ không bị tổn thương gì hết mà nhỉ? Hơn nữa em cũng không có triệu chứng nôn mửa…”
Cố Niệm Chi vắt tay lên trán, ngả người tựa lưng vào ghế sofa, nói: “Anh Trần, em nói thật đấy. Giống như anh hoàn toàn tỉnh ngộ về tình cảm của mình với bác sĩ Diệp ấy, em cũng như vậy thôi.”
Trần Liệt cau mày nhìn Cố Niệm Chi, cứ cảm thấy cô có gì đó rất khác bình thường. Có điều, lần này anh ta đã gặp phải quá nhiều sang chấn, chuyện của Cố Niệm Chi và Diệp Tử Đàn hôm nay đã khiến anh ta phải chịu kích động không nhỏ, hiện giờ thân thể cũng không chống đỡ nổi nữa. Não bộ của anh ta đã từ chối tất cả các loại phân tích lý tính.
Trần Liệt ngáp một cái, “Anh mệt quá rồi, phải chợp mắt một lát đã. Trước rạng sáng mai đi gặp bác sĩ Diệp lần cuối, anh cũng muốn sửa soạn đàng hoàng một chút.”
Cố Niệm Chi: “… Anh ngủ một lát đi. Mà anh định ngủ đến khi nào để em gọi anh dậy.”
Trần Liệt nhìn đồng hồ, “Ngủ hai tiếng thôi. Ba giờ rưỡi em gọi anh dậy là được rồi.” Sau đó lại hỏi Cố Niệm Chi: “Em không buồn ngủ thật à?”
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Em ngủ nhiều rồi, không thấy buồn ngủ nữa.”
Trần Liệt biết tố chất cơ thể của Cố Niệm Chi rất đặc biệt, bây giờ cô nói không buồn ngủ nghĩa là không buồn ngủ, vì vậy cũng không khách sáo, nói: “Vậy em ngoan ngoãn ở yên đây nhé, không được đi đâu hết đấy. Anh còn chờ em gọi dậy nữa. Ở đây có iPad, máy tính, em cứ chơi thoải mái đi.”
Trần Liệt chỉ cho cô một số thiết bị giải trí trong phòng bệnh, sau đó vào phòng làm việc ngủ.
Ánh đèn trong phòng bệnh đơn trắng như tuyết rọi vào trên các thiết bị y học tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Cố Niệm Chi ngồi một mình trên sofa, cầm iPad bắt đầu sắp xếp lại danh sách tài sản của mình, kiểm tra xem thứ nào là của cô, thứ nào là của Hoắc Thiệu Hằng.
Cô định chia tay với Hoắc Thiệu Hằng, đương nhiên sẽ phải dọn ra khỏi nhà anh.
WebTru yenOn linez . com
Tuy những căn nhà kia đều đã được sang tên cho cô, nhưng cô lại chẳng hề muốn chúng, chẳng hề muốn một chút nào.
Những thứ đó từng giờ từng phút đều đang nhắc nhở cô rằng, tất cả những gì cô có được ở hiện tại, thật ra đều là do anh bố thí, mà cô, hoàn toàn không phải là người thuộc cùng đẳng cấp với anh, cho dù xét trên phương diện nào đi nữa cũng không hề xứng với anh.
Cô đã mất đi tình yêu rồi, không thể lại mất cả sự tự tôn nữa.
…
Lúc Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng tới tòa án quân sự bí mật thì Bạch Duyệt Nhiên và Chu Khải Nguyên đã bắt đầu tranh luận với thẩm phán rồi.
“Thẩm phán Liêu, thủ tục của chúng tôi đã đầy đủ, chứng cứ phạm tội của cô ta cũng vô cùng xác thực, vì sao không lập tức ký tên vào lệnh tử hình?” Bạch Duyệt Nhiên cầm trong tay các điều khoản quy định về tội gián điệp có liên quan để đối chất từng câu một với thẩm phán, “Trường hợp của cô ta là trường hợp đặc biệt, hoàn toàn có thể đặc cách xử tội.”
“Trưởng phòng Bạch, cô cũng xuất thân từ ngành luật, lẽ nào cô không biết pháp luật kiêng kỵ nhất là đặc cách xử tội sao? Nếu đã đặc cách xử tội thì không phải là pháp luật.” Hiển nhiên Thẩm phán Liêu cảm thấy rất mâu thuẫn về vụ án này, vì vậy ông phản đối việc lập tức xử bắn một người như vậy.
“Thẩm phán Liêu, ngài không thể nói như thế được. Pháp luật kiêng kỵ đặc cách xử tội lúc nào hả? Chỉ cần là đặc cách xử tội theo pháp luật thì việc này đương nhiên hợp pháp và hợp lý.” Tuy Bạch Duyệt Nhiên đã tranh cãi với Thẩm phán Liêu nửa tiếng đồng hồ, nhưng thái độ của cô vẫn rất ôn hòa.
Cô không chỉ có năng lực chuyên môn cao, mà cách đối nhân xử thế cũng vô cùng nhã nhặn, biết bỏ nhỏ lấy lớn, lúc cần mềm mỏng sẽ mềm mỏng, lúc cần cứng rắn sẽ cứng rắn, đôi lúc còn khéo léo hơn cả Bạch Kiến Thành, ba của cô.
Có thể nói, từ khi phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt có Bạch Duyệt Nhiên, chẳng những hiệu suất đã tăng lên đáng kể mà quan hệ với các bộ ngành khác trong cơ quan nhà nước cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Hoắc Thiệu Hằng đứng bên ngoài nghe bọn họ tranh luận thêm một lúc mới mở cửa bước vào, ra hiệu cho Âm Thế Hùng đưa cho họ đồ ăn khuya mà anh tiện đường mua tới: “Thẩm phán Liêu, Trưởng phòng Bạch, hai người vất vả quá, tranh thủ ăn nhẹ nghỉ ngơi một chút rồi hẵng bàn tiếp.”
Món Âm Thế Hùng mua chính là há cảo nhân tôm thịt và sò điệp áp chảo nức tiếng của Đại Hồ Xuân, Hoắc Thiệu Hằng bảo anh ta mua ba xửng.
Mở nắp hộp giữ nhiệt ra, há cảo nhân tôm thịt vừa ra lò bốc lên hơi nóng nghi ngút, từng chiếc há cảo có lớp vỏ màu trắng trong, mềm mềm tròn tròn, khiến người ta vừa nhìn là đã muốn ăn ngay.
Ngay cả Thẩm phán Liêu trước nay luôn cương trực công chính chưa một lần ăn cơm khách cũng không nhịn được ăn liền ba cái.
Ăn xong, ông ta lại uống thêm một cốc sữa đậu nành vừa làm nóng hổi nữa.
Nửa đêm đói bụng, tinh thần mệt mỏi lại được mời ăn một bữa khuya thơm ngon bổ dưỡng như thế này, mọi người đều cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Rõ ràng Thẩm phán Liêu đã dễ nói chuyện hơn nhiều.
“Hoắc thiếu, không phải tôi không nể mặt cậu đâu, nhưng chuyện này thật sự không thể bàn lại được nữa sao?” Thẩm phán Liêu rửa tay xong bước ra, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng thấp giọng nói.
Hoắc Thiệu Hằng bắt tréo chân ngồi trên sofa, cũng tỏ ra mệt mỏi đáp: “Nếu có thể, tôi cũng muốn trì hoãn thêm mấy ngày, nhưng tội danh của cô ta thật sự quá nặng, hơn nữa Cục tác chiến đặc biệt của chúng tôi vừa được thành lập cách đây không lâu, nếu lần này lại bỏ qua cho cô ta một cách dễ dàng như thế, sau này chúng tôi phải tiếp tục triển khai công việc như thế nào? Ngài cũng biết đấy, những đơn vị đặc thù như chúng ta kiêng kị nhất là những kẻ phản bội và nội gián. Tổ tiên của chúng ta hơn một trăm năm trước đều xử án tru di cả tộc đối với những kẻ phản bội như vậy. Có một lần họ nhất thời nhẹ dạ tha tội cho hai đứa trẻ, cuối cùng đã bị hai đứa trẻ này trả thù, tiết lộ cho phe địch danh tính của rất nhiều gián điệp ngầm bên phe chúng ta, khiến cho nhiều người hơn nữa phải bỏ mạng, ngài thử nghĩ mà xem, món nợ này phải tính thế nào?”
Thẩm phán Liêu nghe Hoắc Thiệu Hằng nói vậy liền dựng tóc gáy, sởn hết cả gai ốc.