Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 698 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 698
ĐỘNG CƠ CỦA DIỆP TỬ ĐÀN (2)
Lời của Hoắc Thiệu Hằng như một chiếc búa tạ nện thẳng vào lòng Trần Liệt, khiến trước mắt anh ta tối sầm lại, suýt nữa đã ngất đi.
Anh ta bóp trán, tâm trạng vô cùng nặng nề, nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được vì sao Diệp Tử Đàn lại làm vậy…
“Hoắc thiếu, anh cho phép tôi đi hỏi cô ấy thật sao?” Trần Liệt buông tay xuống, cứng nhắc hỏi.
Anh ta thực sự không thể hiểu nổi, vì vậy anh ta nhất quyết phải đích thân hỏi cho ra lẽ.
Ngộ nhỡ Diệp Tử Đàn nói với anh ta là mình bị oan thì sao?
Ôm theo chút hy vọng nhỏ nhoi chưa được một phần vạn này, Trần Liệt đi tới tòa nhà của phòng Kỷ luật, cùng Hoắc Thiệu Hằng vào gặp Diệp Tử Đàn.
Anh ta vừa được thả ra khỏi tòa nhà này sáng nay xong.
Ở nơi này, phòng giam giữ tội phạm bị tình nghi cũng không khác mấy so với phòng tạm giam, thế nhưng có thêm một cái giường, một cái bàn và một cái ghế, cùng với một gian vệ sinh có gắn bệ xí cỡ nhỏ.
Điều kiện sinh hoạt ở đây gần giống với một phòng giam đơn, nhưng dù điều kiện có tốt đến mấy thì đó vẫn là phòng giam, người bình thường dù bị đánh chết cũng sẽ không muốn ở nơi này.
Trần Liệt bước vào phòng thẩm vấn rồi ngồi xuống.
Phòng thẩm vấn ở đây không giống với những phòng thẩm vấn bình thường khác, mà cả căn phòng bị chia tách bởi một tấm kính dày đặt ở giữa.
Anh ta ngồi bên này của tấm kính, Diệp Tử Đàn ngồi ở bên còn lại.
Vừa thấy anh ta vào, Diệp Tử Đàn lập tức đứng dậy, nhoài người về phía trước, ghé sát vào tấm kính trước mặt gấp gáp hỏi: “Bác sĩ Trần! Chuyện này rốt cuộc là sao?! Xin anh cứu tôi với!”
Tấm kính không cách âm, hoặc có thể là do đã lắp đặt thiết bị khuếch đại âm thanh, nên khi hai người nói chuyện không cần sử dụng đến tai phone hay ống nghe điện thoại, âm thanh vẫn có thể truyền đến rất rõ ràng.
Trần Liệt đau xót nhìn cô ta, không hiểu rốt cuộc vì sao tất cả những chuyện này lại xảy ra.
Khuôn mặt trái xoan thanh tú của Diệp Tử Đàn rất tiều tụy, tóc mai rối bời, quần áo trên người trước kia luôn rất chỉnh tề giờ đây đã vô cùng nhăn nhúm.
Cô ta ghé sát người vào tấm kính, đôi mắt đẹp nhìn anh ta không chớp, bên trong mang đầy sự khẩn cầu tha thiết.
Trong trí nhớ của Trần Liệt, đây là lần đầu tiên Diệp Tử Đàn nhìn anh ta một cách chăm chú khẩn thiết đến vậy…
Trần Liệt cũng nhìn lại cô ta, trong mắt tràn đầy nỗi bi ai tuyệt vọng, thêm cả một chút mờ mịt và hổ thẹn.
“Diệp… Bác sĩ Diệp, tôi cũng muốn hỏi cô, Niệm Chi đã làm gì có lỗi với cô, vì sao cô lại hại cô ấy?” Trần Liệt thở dài một hơi, hỏi thẳng ra thắc mắc lớn nhất trong lòng.
Bất ngờ bị hỏi một câu như vậy, Diệp Tử Đàn không kịp che giấu sắc mặt, khiếp sợ lùi về sau một bước, ánh mắt lảng tránh nhìn đi nơi khác, một lát sau mới thì thào nói: “… Bác sĩ Trần, tôi không hiểu ý anh là gì.”
Trần Liệt thầm mến Diệp Tử Đàn nhiều năm, vì vậy đã quá quen với mọi hành vi cử chỉ của cô ta rồi.
Một chuỗi những động tác nhỏ phát ra một cách vô thức theo bản năng vừa rồi không thể thoát khỏi mắt anh ta.
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng Trần Liệt đã tan thành mây khói.
Anh ta vốn nghĩ, chỉ cần tồn tại một chút khả năng Diệp Tử Đàn bị hãm hại, dù có phải liều mạng tuyệt giao với Hoắc thiếu, anh ta cũng sẽ kêu oan cho cô ta đến cùng…
Nhưng vẻ né tránh khiếp sợ không kịp che giấu đó đã chính thức vạch trần cô ta.
Nếu không phải vì trong lòng có điều mờ ám, sao ánh mắt cô ta lại né tránh?
Nếu không phải vì lương tâm cảm thấy hổ thẹn, sao cô ta lại sợ hãi lùi về sau?
Trần Liệt nhìn Diệp Tử Đàn, vành mắt dần đỏ lên. Anh ta bước lên phía trước một bước rồi chống hai tay lên tấm kính, giọng nghẹn đi, hỏi: “Vì sao? Cô nói cho tôi biết là vì sao đi?! Nếu cô chỉ bán đứng Hoắc thiếu, thì dù có bị coi là bán đứng anh em, tôi cũng sẽ che giấu lương tâm nói giúp cho cô một lời. Nhưng Niệm Chi… Niệm Chi… con bé còn nhỏ như vậy, đáng thương như vậy, sao cô nỡ nhẫn tâm xát muối lên vết thương của con bé?! Sao cô nỡ nhẫn tâm cấu kết với người ngoài hãm hại con bé?! Bọn chúng cho cô thứ gì mà khiến cô phát điên làm ra chuyện như vậy!”
Diệp Tử Đàn không ngờ một Trần Liệt trước giờ luôn vâng vâng dạ dạ với cô ta, đối xử với cô ta tốt đến mức không thể nào tốt hơn ấy lại có thể hỏi ra những câu hỏi như vậy, khiến cô ta bỗng chốc không thể tiếp nhận nổi thái độ của anh ta.
Một người thầm mến mình đã lâu như thế lại có thể hỏi những câu hỏi này ư?
Diệp Tử Đàn kinh ngạc nhìn Trần Liệt, yếu ớt hỏi: “… Trần Liệt, thật ra trong lòng anh, người anh yêu nhất là Cố Niệm Chi đúng không?”
Trần Liệt cứng họng.
Mẹ kiếp!
Cô ta đang nói nhăng nói cuội gì vậy?!
Trần Liệt vỗ mạnh lên tấm kính, thở hổn hển nói: “Diệp Tử Đàn, tôi biết trong lòng cô chưa từng có tôi, nhưng cô không thể… không thể lăng nhục tôi như vậy được!”
Cô có thể không yêu tôi, nhưng nếu cô bóp méo tình cảm của tôi đối với cô, điều đó sẽ khiến cho tôi xem thường cô, cũng như xem thường chính mình.
“Nếu người anh yêu là tôi, vì sao anh lại nói giúp người khác?” Diệp Tử Đàn đau buồn nhìn anh ta, “Rõ ràng không phải anh không biết tình cảnh của tôi hiện giờ ra sao, anh là hy vọng duy nhất của tôi cơ mà…”
Trần Liệt ngây người nhìn Diệp Tử Đàn, nhìn cô gái mà anh ta đã yêu thầm suốt bảy tám năm. Anh ta bỗng phát hiện, mình hoàn toàn không quen biết con người này.
Đã làm sai thì chớ, nhưng cô ta vẫn hoàn toàn không hề biết hối cải.
“Diệp Tử Đàn, cô nói cho tôi biết, vì sao cô lại làm như vậy? Là tôi không tốt với cô, hay là quân y Bộ Quốc phòng không tốt với cô, hay là Niệm Chi không tốt với cô?” Trần Liệt là một người đam mê khoa học, dù đang mắc kẹt trong loại tình cảm cầm không được buông không xong này, anh ta vẫn cố gắng dùng tư duy logic để tiến hành phân tích mọi chuyện.
Diệp Tử Đàn cúi đầu, hơi hốt hoảng nói: “… Làm như vậy gì cơ? Tôi đã làm gì chứ? Tôi bị nhốt ở đây…”
“Cô còn không chịu thừa nhận sao? Điện thoại của cô đã nằm trong tay bọn họ rồi…” Tâm trạng của Trần Liệt rất tệ, “Diệp Tử Đàn, nếu trong lòng cô có nỗi khổ tâm gì…”
Thế nhưng anh ta còn chưa nói hết, Diệp Tử Đàn đã ngắt lời anh ta theo bản năng: “Không thể nào! Trong điện thoại của tôi không thể có bằng chứng được!”
Rõ ràng cô ta đã xóa sạch rồi cơ mà…
Trần Liệt trợn mắt nhìn cô ta, sửng sốt lần nữa: “Tôi vẫn chưa nhắc tới bằng chứng, vậy mà cô đã nghĩ đến rồi à? Quả nhiên đúng là cô. Lẽ nào cô không biết, xóa hết những chứng cứ đó đi cũng chẳng có tác dụng gì hết sao? Cô vẫn chưa biết rõ thủ đoạn của Cục tác chiến đặc biệt ư? Cho dù cô có phá hỏng con chip, bọn họ vẫn có cách phục hồi lại như cũ cho cô…”
Diệp Tử Đàn thoáng run rẩy, cuối cùng trên mặt cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Cô ta ra sức lắc đầu, lùi từng bước một về phía sau, mãi đến khi đã lùi đến chân tường không thể lùi tiếp được nữa mới ôm đầu ngồi xuống sát góc tường, nghẹn ngào khóc.
“Cô khóc thì có ích gì chứ? Tôi thật sự không hiểu! Cô đã trở thành Thiếu tá khi còn chưa đầy ba mươi tuổi! Tôi vốn đang viết báo cáo gửi lên trên đề xuất sang năm thăng cấp cho cô lên quân hàm Trung tá, rốt cuộc là cô nghĩ quẩn ở đâu chứ?!” Trần Liệt buồn bực cào tóc, đi qua đi lại phía bên kia tấm kính.
Quay đầu nhìn Diệp Tử Đàn đang cuộn người ngồi ở góc tường đối diện, lại nghĩ đến Cố Niệm Chi đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, trong lòng Trần Liệt cực kì khó chịu.
Ai có thể chấp nhận được chuyện cô gái mình thật lòng yêu thương lại là một kẻ xấu xa bán đứng đồng đội, bán đứng bạn bè chứ?
Nhưng tình cảm mà anh ta đã bỏ ra cũng không phải cứ muốn là có thể thu hồi lại được ngay.
Anh ta vẫn còn tình cảm với Diệp Tử Đàn, chỉ là thứ tình cảm này sẽ không vượt ra khỏi lý trí mà thôi.
Vậy nên, anh ta lại càng đau lòng.
“Cô vẫn không chịu nói ư? Thôi bỏ đi, thật ra biết rõ đi chăng nữa cũng có ý nghĩa gì đâu? Tóm lại cũng sẽ không nằm ngoài mấy nguyên nhân kia, một là vì tiền bạc, hai là vì con người… Bác sĩ Diệp, cô không phải là một người phụ nữ ham hư vinh, vậy hẳn là vì con người rồi đúng không, bọn họ đã dùng cách gì để dụ dỗ cô? Cô trúng mỹ nam kế của bọn họ à?” Trần Liệt nghiêm mặt tiếp tục hỏi.
Anh ta biết mình không phải là một người đàn ông đẹp trai, cũng không phải là một người đàn ông dễ dàng thu hút phụ nữ, cho nên đối với Diệp Tử Đàn, anh ta cũng chỉ dám thầm mến, trước giờ chưa từng công khai, chỉ sợ một khi đã ngả bài thì thậm chí còn không làm bạn được nữa.
Nghe xong lời này của anh ta, Diệp Tử Đàn bỗng ngẩng phắt đầu lên, cắn môi nhìn Trần Liệt, cứ như bị lời nói của anh ta đánh trúng vào cảm giác không cam lòng trong tim vậy.
Cô ta mở to hai mắt nói: “Bác sĩ Trần, anh không cần phải tự ti. Có một người ưu tú như anh ở bên cạnh, sao tôi còn có thể trúng ‘mỹ nam kế’ được chứ?”
Người mà cô ta thích, trước giờ đều không phải ai khác.
Trần Liệt sửng sốt, “Cô có ý gì?”
“Tôi có ý gì sao?” Diệp Tử Đàn đột nhiên nổi giận, cô ta đứng lên lao tới trước tấm kính, giơ nắm đấm với Trần Liệt ở phía đối diện: “Anh hỏi tôi có ý gì sao?! Anh xuất sắc như vậy! Kiệt xuất như vậy! Loại phẫu thuật gì cũng có thể làm được! Mỗi năm công bố biết bao nhiêu đề cương khóa luận nghiên cứu chất lượng cao! Cũng có biết bao nhiêu bản quyền sáng chế các phương pháp điều trị mới như thế! Cho dù tôi không ăn không uống không ngủ, nhốt mình trong phòng thí nghiệm suốt 24 tiếng cũng không thể bằng được một nửa của anh!”
“Cô… cô… cô nói cái gì?!” Trần Liệt kinh ngạc đến mức nói lắp. Nguồn : ngontinh hay.com
Mấy lời vừa rồi của Diệp Tử Đàn còn khiến anh ta kinh hãi hơn cả khi Hoắc Thiệu Hằng nói cô ta là nội gián.
Sau khi nói hết những lời trong lòng ra, Diệp Tử Đàn lại bỗng trở nên bình tĩnh hơn.
Cô ta vuốt tóc, cười khổ nói: “Nói như vậy, chắc là bác sĩ Trần rất coi thường tôi nhỉ?”
Cô ta tựa người vào tấm kính, mắt nhìn thẳng phía trước, thì thào nói: “Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, tôi biết, người như tôi muốn trở thành một người ưu tú, nhất định phải chịu khó nỗ lực. Từ nhỏ đến lớn, lúc lũ nhóc cùng tuổi đang chơi đùa vui vẻ, tôi lại ở nhà làm bài tập giải đề thi. Lúc vào đại học, khi bạn bè cùng ký túc xá đã bắt đầu hưởng thụ cuộc sống đại học, tìm bạn trai yêu đương, tôi lại phải thức khuya dậy sớm mỗi ngày, đến thư viện học bài, tranh thủ dành nhiều thời gian nhất có thể ở trong phòng thí nghiệm. Vì cố gắng như vậy nên lúc nào tôi cũng là người đứng nhất. Thế nhưng sau khi được điều đến Bệnh viện Quân y của Bộ Quốc phòng, tôi đã gặp anh, Trần Liệt, cho dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được anh!”
Trần Liệt tuyệt đối không thể ngờ được rằng, mình lại là một trong những nguyên nhân khiến Diệp Tử Đàn trở thành nội gián!
Trần Liệt nghẹn lời nhìn Diệp Tử Đàn, bỗng chốc không thể nói được gì.
Hoắc Thiệu Hằng sầm mặt mở cửa bước ra từ phòng theo dõi bên cạnh, lên tiếng nói trúng tim đen của Diệp Từ Đàn: “Người khác ưu tú chính là nguyên nhân khiến cô phản bội đồng đội của mình sao? Diệp Tử Đàn, cô đừng đổ lỗi của mình cho người khác.”
Vừa nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, sự hùng hổ vừa rồi của Diệp Tử Đàn hoàn toàn biến mất.
Cô ta co rúm người lại, từ từ trượt xuống khỏi tấm kính, quỳ gối phía bên kia bức tường.
“Nói đi, bọn họ đồng ý cho cô những gì, ai là người đã liên hệ với cô?” Hoắc Thiệu Hằng nhìn Trần Liệt, ra hiệu cho anh ta ra ngoài.
Trần Liệt đã biết được toàn bộ đáp án, vì vậy cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Anh ta loạng choạng bước đi, hoảng hốt rời khỏi phòng thẩm vấn.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng đứng đó, Chu Khải Nguyên mở cửa bước vào, bắt đầu thẩm vấn Diệp Tử Đàn.
Mấy ngày qua anh ta đã hỏi rất nhiều lần, Diệp Tử Đàn vẫn cắn răng không chịu nói.
Mãi đến hôm nay khi Hoắc Thiệu Hằng để Trần Liệt tới hỏi, mới có thể phá được phòng tuyến tâm lý của cô ta.
“Diệp Tử Đàn, ai là người đầu tiên tiếp cận cô? Tiếp cận như thế nào?” Chu Khải Nguyên tiến hành thẩm vấn từng bước một.
Diệp Tử Đàn lại không chịu trả lời câu hỏi của Chu Khải Nguyên, cô ta chỉ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nói: “Hoắc thiếu, tôi thành thật xin lỗi về cái chết của Niệm Chi. Người tôi cảm thấy có lỗi nhất chính là Niệm Chi.”
Hoắc Thiệu Hằng: “… Ai nói với cô Niệm Chi đã chết rồi?”
Bình luận facebook