Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 705 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 705
CHÚNG TA CHIA TAY ĐI
Vẫn là giọng điệu cưng chiều và âm thanh trầm thấp mê người quen thuộc đó… Trước kia, chỉ nghe Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện như thế này thôi, hai chân Cố Niệm Chi đã mềm nhũn vô lực rồi chứ đừng nói đến chuyện còn phải nhìn vào đôi mắt quyến rũ kia của anh nữa.
Mỗi lúc anh tập trung nhìn cô, ánh mắt chăm chú ấy khiến cô có cảm giác như mình là sự tồn tại duy nhất khiến anh cảm thấy hứng thú trên cõi đời này vậy.
Nhưng thực tế thì sao?
Cố Niệm Chi khe khẽ lắc đầu, bình thản ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng.
Đôi mắt của cô rất to. Khi bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, thậm chí còn có thể khiến anh nhìn thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trong đó.
Thế mà bây giờ, trong đôi mắt truy hồn đoạt phách trong trẻo như nước hồ thu mang theo ánh xanh ngọc bích ấy, lại chẳng hề có vẻ si mê đắm đuối và yêu thích như trước kia anh từng quen thuộc nữa.
Lòng Hoắc Thiệu Hằng nặng trĩu.
Cố Niệm Chi nhìn anh, mỉm cười nói: “Trong mắt anh Hoắc, em vẫn là đứa trẻ con không hiểu chuyện sao?”
“Đương nhiên không phải.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn đi chỗ khác, lại áp sát vào cô thêm chút nữa.
“Vậy trong mắt anh Hoắc, em là kiểu người như thế nào?”
Hoắc Thiệu Hằng nín thinh.
Đương nhiên anh biết cô là người như thế nào. Nghe lời, ngoan ngoãn đến xót lòng, thông minh lanh lợi, lại cực kì lương thiện, có sự đồng cảm chia sẻ với người khác, trong tim cũng tràn ngập chính nghĩa.
Mà nói tóm lại, cô là do một tay anh nuôi nấng dạy dỗ, làm sao anh có thể không biết cô là người như thế nào được chứ?
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài xõa sau lưng cô.
Cố Niệm Chi tránh đầu đi, lùi về phía sau một chút.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, Cố Niệm Chi đành phải tự nói: “Trong mắt anh Hoắc, có phải em là một cô bé nghe lời ngoan ngoãn đến xót lòng, thông minh lanh lợi, lại cực kì lương thiện, có sự đồng cảm chia sẻ với người khác, trong tim cũng tràn ngập chính nghĩa không?”
Giống hệt với những gì Hoắc Thiệu Hằng đang nghĩ.
Khóe môi anh hơi cong lên, nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
“Ha ha…” Nụ cười của Cố Niệm Chi có phần gượng gạo, “Thấy không, đó chính là điểm bất đồng giữa chúng ta.”
Cố Niệm Chi chỉnh trang lại tay áo, tiếp tục lùi về phía sau, gần sát đến cạnh ghế sofa rồi, “Thật ra, em không phải như vậy đâu. Trước đây em như thế, là vì em biết anh thích em như thế, nên em mới cố gắng thể hiện ra trước mặt anh vậy thôi. Đó, chẳng phải anh cũng tin rồi đấy à?”
Hoắc Thiệu Hằng ngừng tay, gác lại lên thành ghế sofa sau lưng Cố Niệm Chi, “Không phải ư?”
“Đương nhiên không phải. Thật ra em không phải là người biết nghe lời. Nếu anh tiếp xúc nhiều với bạn học của em một chút, còn cả các giáo sư, các thầy cô trong trường em, anh sẽ biết, Cố Niệm Chi này, trước giờ vốn không phải là một người chỉ biết nghe lời. Em thích chống chọi với quyền uy, thích khiêu chiến những điều không thể. Đúng là em thông minh lanh lợi, nhưng em cũng là đứa rất cố chấp. Lúc quật cường bướng bỉnh, em sẽ ngang ngược đến mức khiến người ta muốn đánh mình. Kỳ thực, tính cách của em cực kì không tốt, trở mặt như trở bàn tay… Anh Hoắc này, anh nên cảm thấy mừng vì cái đứa nhỏ nhen, hẹp hòi như em lại chưa từng dùng những thủ đoạn đó với anh bao giờ.”
Nghe những lời này, tự dưng Hoắc Thiệu Hằng lại không biết mình nên vui mừng hay khổ sở nữa.
Anh nhíu mày, bình thản nói: “Có ai mà không có chút tính tình này kia chứ? Mấy cái tật vặt đó của em, anh đều biết cả. Nhưng trong mắt anh, đó cũng chẳng coi là tật xấu được.”
Cố Niệm Chi bật cười: “Đúng thế, anh là người rộng lượng bao dung, không để tâm đến mấy cái tật vặt vãnh này của em. Nhưng chúng vẫn là một phần của em. Em hẹp hòi bẩn tính, em là đứa có dục vọng chiếm hữu cực kì mãnh liệt. Có một số thứ, em thà rằng để nó vỡ nát, cũng không muốn chia sẻ với người khác.”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì nữa, chỉ nhìn thật sâu vào mắt cô, hàng lông mày nhíu chặt chưa từng buông lỏng một giây nào.
Cố Niệm Chi cầm iPad lên, ngón tay trượt trên màn hình bóng loáng kia, giọng nói rất lạnh lùng, giống như những tảng băng hình thành trên dãy núi Alps từ kỷ băng hà vậy. Cô nói rõ từng từ từng chữ, ghim vào trong trái tim cứng rắn của Hoắc Thiệu Hằng.
“Anh Hoắc, anh cảm thấy thái độ của em thay đổi, trở nên xa cách anh rồi… Nhưng anh có biết nó là vì sao không?”
Hoắc Thiệu Hằng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dựa vào lưng ghế sofa, có điều, lại dịch gần về phía Cố Niệm Chi thêm chút nữa.
Cố Niệm Chi đã lùi đến tận đầu bên kia sofa rồi, không thể lùi thêm được.
Cơ thể cao to của Hoắc Thiệu Hằng áp sát lại gần, vây chặt cô trong một góc ghế.
Cố Niệm Chi đắm chìm vào hồi ức của mình, hoàn toàn không để ý đến hành động của anh, cũng có thể, cô hoàn toàn không ý thức được anh đang làm gì.
“… Hai gã đóng giả làm cảnh sát đó nhét em vào trong xe của Seth. Em cho rằng lần này chắc chắn em xong rồi, Seth là một kẻ như thế nào thì em là người rõ hơn ai hết. Cái cách hắn đối xử với Lê Hải Thanh, rõ ràng là cưỡng bức ngược đãi đến chết. Nhưng may mà số em vẫn còn tốt chán, tự dưng lại tỉnh lại không tổn hao chút nào.”
Khóe mắt Hoắc Thiệu Hằng khẽ giật run lên không kiềm chế được.
“Em thừa cơ hội Seth đang muốn gây án, đạp hắn bị thương, sau đó chạy xuống xe. Lúc ấy, bên ngoài đang đổ mưa rất to, em chỉ biết cắm đầu chạy bừa trên con đường mòn ở hẻm núi trong dãy Alps. Em không dám cướp xe, vì lái xe ở địa hình hai bên đều là vực thẳm đó, em sợ rằng còn chưa kịp chạy được ra, em đã lao đầu xuống vực rồi. Thế nhưng sau đó, em vẫn không chạy thoát được khỏi vực thẳm, vì em chẳng còn đường nào để chọn nữa…”
Hai cánh môi Hoắc Thiệu Hằng mím chặt lại thành một đường chỉ mỏng manh, tim đập nhanh đến phát sợ.
Mức độ nguy hiểm đó đối với anh mà nói thì chẳng là gì cả, nhưng Cố Niệm Chi lại khác. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ trải qua tình cảnh hung hiểm đến thế.
Tuy anh cũng dạy cô một số kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, có điều, những thứ đó hoàn toàn không bao gồm nhảy vực chạy trốn, một nội dung huấn luyện mà đối với lính đặc chủng cũng vẫn có độ khó cực kì cao như thế.
“Vào thời điểm đó, em vẫn còn nghĩ, có lẽ em sẽ không gặp lại anh được nữa rồi.” Cố Niệm Chi bình thản nhắc lại tình cảm sâu đậm của những ngày trước, tựa như đang kể chuyện của người khác.
Hoắc Thiệu Hằng lại áp sát thêm chút nữa, vòng tay ôm lấy cô, muốn để cô dựa vào trong lòng mình.
Thế nhưng Cố Niệm Chi không dựa sang, vẫn ngồi thẳng tắp, ánh mắt nhìn trân trân về phía trước cứ như nhìn thấy đêm mưa gió trong dãy núi Alps kia vậy.
“Về sau, em tỉnh lại, bọn chúng vẫn không chịu buông tha cho em. Chúng thả bốn tên cảnh sát giả từ trên xuống truy sát em. Em chỉ có thể tiếp tục trốn chạy… Cả quãng thời gian đó, em ăn gió nằm sương, ngày ngày đấu trí đấu dũng với đám thú hoang, may mà gặp một chú gấu đen đáng yêu, nó giúp em rất nhiều việc.”
Cố Niệm Chi sụt sịt rồi nói tiếp, “Em rất nhớ nó…”
Hoắc Thiệu Hằng siết chặt nắm đấm, một tay choàng lên vai Cố Niệm Chi, tay còn lại nắm lấy cánh tay cô. Chỉ cần anh dùng sức một chút là có thể ôm gọn cô vào lòng, đặt cô ngồi lên trên đùi mình. Thế nhưng toàn thân Cố Niệm Chi cứng đờ, thẳng tắp, khuôn mặt bợt bạt tái xanh như món đồ sứ tinh xảo khiến anh không dám dùng sức, chỉ sợ sẽ làm cô vỡ vụn.
“Bị đám người đó truy sát đến lên trời xuống đất, em đều không dám gọi điện thoại cho các anh, vì em chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của các anh. Thực sự đến tận lúc em bị dồn ép đến mức không còn cách nào khác nữa rồi mới gọi điện thoại cho anh Trần. Thật không ngờ, lần liên lạc này của em, lại hại hai người cán bộ ngoại tuyến bị mất mạng.” Giọng Cố Niệm Chi càng nghẹn ngào hơn.
Hoắc Thiệu Hằng biết trong lòng cô rất áy náy, khẽ vỗ vai cô nói: “Em đừng buồn nữa, đó không phải là lỗi của em.”
“Em không giết người, nhưng người khác lại chết vì em. Anh thử nghĩ mà xem, em có thể không áy náy hổ thẹn được sao?” Cố Niệm Chi nghiêm túc hỏi vặn lại anh.
Cô ngước mắt lên, lúc này mới ý thức được ra Hoắc Thiệu Hằng đã ngồi gần cô đến vậy.
Cơ thể của anh mang theo hơi nóng hầm hập, giam cầm cô trong hơi thở của mình.
Cố Niệm Chi nhìn anh, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ bình thản như nước: “… Em nguy hiểm như vậy vẫn không nỡ làm phiền các anh, nhưng anh thì sao? Lúc ấy anh đang làm gì? Đang đi cùng con gái Thủ tướng ra ngắm biển xanh, hay đang cùng cô ta ngồi nghe tiếng mưa rơi?”
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Hoắc Thiệu Hằng á khẩu.
“Không phải em trách anh đâu. Em biết đó là nhiệm vụ mà các thủ trưởng giao cho anh. Tuy rằng trong mắt em, nhiệm vụ này chẳng khác gì cứt chó.” Cố Niệm Chi buông một câu chửi thề không chút khách sáo.
Hoắc Thiệu Hằng vô thức muốn chỉnh lại lời nói của cô, nhưng nghĩ kĩ thì cô chửi cũng có sai đâu, nhiệm vụ lúc sau đó rõ là cứt chó còn gì.
Anh lại vỗ nhẹ vào lưng cô, nói: “Anh xin lỗi.”
Cô chật vật tìm đường sống ở nơi núi non hoang dã hiểm trở, khao khát được anh đến ứng cứu, nhưng anh thì sao?
Chẳng trách cô lại đau lòng đến vậy.
Hoắc Thiệu Hằng hít sâu một hơi, không giải thích gì về tình thế hiểm nguy mình gặp phải lúc trước.
Sai tức là sai, cần gì kiếm cớ.
“Anh không cần phải nói xin lỗi em. Thật đấy.” Cố Niệm Chi moi trong túi ra chiếc bật lửa Zippo, món quà mà mình vốn định tặng cho Hoắc Thiệu Hằng, “Về sau em gặp được Reinz và Arth, nhất thời không tra xét cẩn thận bị trúng vào bẫy của họ. Nhưng sau khi em phát hiện ra, em cũng chẳng để cho họ được tử tế.”
Cố Niệm Chi nghịch chiếc bật lửa Zippo trong tay, ngước mắt liếc Hoắc Thiệu Hằng một cái, “Em tấn công vào hệ thống của họ, cuỗm trọn ổ hệ thống tình báo của họ đi. Các anh nhận được những bức email đó chưa?”
“Nhận được rồi.” Hoắc Thiệu Hằng ôm chặt lấy vai cô, phát hiện ra cô gầy đi rất nhiều. Đầu vai lúc trước mềm mại tròn tròn sờ không thấy xương, giờ lại gầy gò cấn tay anh đến phát sợ, “Cảm ơn em.”
Tuy rằng vì ba ngày chậm trễ, những tin tình báo quý báu này cũng đã khiến họ đánh mất đi rất nhiều cơ hội để thanh lọc nội gián, nhưng chỉ tính riêng những tin tức được chứa đựng trong từng phần tài liệu mang theo dấu tuyệt mật đó thôi cũng đã đủ để họ nghiên cứu cả chục năm rồi.
“Không cần cảm ơn. Các anh bảo vệ em bao nhiêu năm như vậy, đây là chuyện cuối cùng em có thể làm cho các anh rồi.” Nói xong, Cố Niệm Chi tách mở bàn tay Hoắc Thiệu Hằng ra, đặt chiếc bật lửa vào lòng bàn tay anh, “Chiếc bật lửa này, vốn là món quà em mua tặng anh. Nó đã cứu mạng em, cũng là món quà cuối cùng em tặng anh. Anh sẽ không chê nó đã cũ chứ?”
Nhìn chiếc bật lửa vẫn còn mang theo hơi ấm từ cơ thể của Cố Niệm Chi, hai vai Hoắc Thiệu Hằng căng lên, cuối cùng không nhịn được nữa, ôm ghì lấy cô vào lòng.
Trong lòng anh đầy chặt sự áy náy và buồn khổ không thể nói ra được thành lời, chỉ biết trút hết vào cái ôm thay vạn điều muốn nói này mà thôi.
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng anh, “Không sao đâu, em đã không còn để ý nữa rồi. Nếu không có sự dạy dỗ của anh trong những năm qua, em sẽ không thể sống sót chạy ra khỏi núi Alps được. Bất kể thế nào, em đều vô cùng biết ơn anh.”
Càng khách sáo, sẽ càng xa lạ hơn.
Tim Hoắc Thiệu Hằng đau thắt lại. Anh đỡ cằm cô lên, định hôn vào đôi môi củ ấu xinh xắn của cô.
Cố Niệm Chi không né không tránh, chỉ lẳng lặng nhìn anh bằng đôi mắt trong trẻo, phản chiếu cả khuôn mặt căng thẳng của anh.
Ấy vậy mà anh lại không thể hôn được nữa.
Đôi của hai người gần trong gang tấc, đủ để có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nhau phả vào khóe mắt đầu môi. Cách nhau gần là thế, mà lại tựa như có một bức tường vô hình chen giữa họ vậy.
“Lúc em bị Arth kích điện, thực sự em không chịu đựng nổi nữa. Khi ấy, em lại nhớ về vòng tay của anh, cứ nghĩ rằng anh sẽ đến để cứu em, em lại không thấy quá đau đớn nữa. Thế nhưng, sau đó em được Reinz cứu đi, lại nhìn thấy anh và cô con gái Thủ tướng… Em cảm thấy, thà rằng cứ tiếp tục ở lại trong quán bar nhỏ kia chịu kích điện còn hơn…”
Tim Hoắc Thiệu Hằng đau như dao cứa, ấn đầu cô vào trong ngực mình, dùng hết sức lực ôm chặt lấy cô.
Cuối cùng nước mắt của Cố Niệm Chi cũng lăn dài: “… Hoắc Thiệu Hằng à, chúng ta chia tay đi.”