Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 706 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 706
ĐỂ ANH NGHĨ MỘT CHÚT
Cô ấy thực sự muốn chia tay…
Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng chợt hiện lên câu nói này.
Bao nhiêu năm qua, Cố Niệm Chi đã từng gọi anh là “chú Hoắc”, “Hoắc thiếu”, cũng từng gọi anh “anh Hoắc”, nhưng đây là lần đầu tiên cô gọi cả họ lẫn tên anh như thế này.
Lần đầu tiên nghe thấy tên mình phát ra từ miệng cô, lại là vì muốn chia tay.
Cảm xúc trong lòng Hoắc Thiệu Hằng vô cùng phức tạp, cánh tay anh vô thức ôm cô càng chặt hơn, áp gò má mình lên đỉnh đầu cô.
“… Niệm Chi, anh biết em rất khó chịu, rất đau lòng. Vào thời điểm như thế này, em đừng đưa ra bất cứ quyết định nào, được không?” Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cảm nhận được cô đang cố nén run rẩy nức nở, anh rất đau lòng.
Cố Niệm Chi thút thít, chống tay lên lồng ngực Hoắc Thiệu Hằng, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, nói: “Lúc này đã không còn là lúc em khó chịu nhất, đau lòng nhất nữa rồi. Em đã nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.” Nói xong, Cố Niệm Chi mở khóa chiếc iPad vẫn ôm trong tay, mở danh sách tài sản mà mình đã làm ra.
“Những thứ này đều là những năm qua anh cho em, kỳ thực em cũng không nên nhận, trả lại hết cho anh.” Cố Niệm Chi chỉ vào những chỗ bất động sản, tiền gửi ngân hàng, còn có tài khoản đầu tư, nói: “Có điều, quần áo, giày dép, túi xách anh mua cho em, với mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da này, em không trả lại nữa. Em không thích người khác dùng đồ của mình.”
Từ hôm qua, khi Hà Chi Sơ cho anh nghe đoạn ghi âm Cố Niệm Chi khóc đến xé gan xé ruột thông qua micro trên máy bay, Hoắc Thiệu Hằng biết, lần này Cố Niệm Chi đã tổn thương sâu sắc rồi.
Anh cũng đã chuẩn bị tâm lý về việc Cố Niệm Chi sẽ đưa ra yêu cầu chia tay, nhưng không ngờ rằng cô lại nói ra sớm như vậy, còn nhanh chóng phân chia tài sản của hai người thế này nữa.
Một khi cô gái nhỏ có chỉ số thông minh cao thoát ra khỏi lốc xoáy tình yêu, thì cô ấy thật sự bình tĩnh tới mức khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Hoắc Thiệu Hằng vừa xót vừa yêu một Cố Niệm Chi như thế này, còn xen lẫn cả chút áy náy nữa.
Nhưng Cố Niệm Chi có thể quyết định hai người bắt đầu, nhưng nếu hai người muốn kết thúc, thì không thể do một mình cô quyết định được.
Hoắc Thiệu Hằng hơi mím môi, cằm kéo căng, lộ ra vẻ cứng rắn nghiêm nghị.
Anh vẫn ôm lấy cô, nghe từng lời nói như đâm vào tim anh của cô, rồi anh cúi người xuống, một bàn tay nâng cằm cô, khẽ đặt nụ hôn liên miên không dứt lên đôi môi củ ấu hồng nhạt của cô. Giọng nói của anh trầm thấp giống như ma quỷ mê hoặc lòng người: “Niệm Chi, anh biết, anh đều biết hết. Sẽ không có ai dùng đồ của em cả… Đều là của em, tất cả, đều là của em… “
Nước mắt Cố Niệm Chi rơi lã chã, dùng sức tách bàn tay đang nắm lấy cằm cô của Hoắc Thiệu Hằng ra nhưng không tài nào tách nổi. Cô chỉ có thể bị động ngẩng đầu, bị anh hôn hết lần này đến lần khác.
Lại là như vậy! Anh coi cô như trẻ con ấy, mỗi lần làm cô đau lòng, chỉ cần ôm hôn rồi bế lên cao là coi như xong chuyện sao?
Cố Niệm Chi phát cáu. Khi anh lại hôn cô một lần nữa, cô đột ngột há miệng, nhào tới như một con báo con, cắn chặt lấy môi dưới Hoắc Thiệu Hằng.
Hàm răng trắng bóc đều như hạt ngô lập tức in lên môi dưới của Hoắc Thiệu Hằng một hàng dấu răng nhỏ xíu.
Cô cứ cắn chặt như vậy, cho tới khi đầu lưỡi cẩm nhận được vị tanh ngọt mới hơi buông lỏng ra.
Cắn chảy máu rồi…
Hai người cách nhau rất gần, hơi thở như quấn lấy nhau. Cô khe khẽ thở dốc, toàn thân lại căng cứng như con thú nhỏ, tràn đầy cảnh giác với anh.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng dần dần sa sầm xuống.
Sao có thể nói không yêu là không yêu nữa được chứ? Đã hỏi ý kiến anh chưa?
Bàn tay phải của Hoắc Thiệu Hằng như tự có ý thức, vòng ra giữ chặt sau gáy Cố Niệm Chi rồi lại cúi xuống hôn tiếp.
Cố Niệm Chi càng tức giận hơn. Cô hơi hé miệng, hàm răng trắng đều kia lại muốn cắn nữa.
Hoắc Thiệu Hằng ngậm chặt lấy môi cô mút thật mạnh. Thừa dịp cô há miệng nhào lên cắn, bàn tay như kìm sắt của anh ôm chặt hai má cô.
Lưỡi của anh cứ thế xâm nhập vào trong miệng cô, quấn lấy cái lưỡi nhỏ xinh của cô, không ngừng dây dưa, quấn quít.
Cố Niệm Chi khẽ kêu ú ớ trong miệng, giãy giụa trong lồng ngực Hoắc Thiệu Hằng. Cánh tay đã không đẩy được thì chớ, đến chân cũng chẳng dùng được luôn. Cô chỉ vừa duỗi chân ra đã bị cái tay còn lại của Hoắc Thiệu Hằng ghì chặt xuống, thuận thế ép về phía trước.
Cả người anh cứ thế đẩy cô ngã xuống ghế sofa, đôi chân dài của cô vừa vặn treo lên vòng eo thon gầy của anh.
Cố Niệm Chi lập tức phát hiện ra mình lại sai rồi.
Cô bị bại não hay sao mà lại đi đọ sức với Hoắc Thiệu Hằng chứ?
Đừng nói một Cố Niệm Chi không phải là đối thủ của Hoắc Thiệu Hằng, cho dù có thêm một Cố Niệm Chi nữa cũng đều có thể bị một tay Hoắc Thiệu Hằng tóm gọn…
Trong lúc cấp bách, Cố Niệm Chi bắt đầu kêu đau: “… Buông em ra… cánh tay của em sắp gãy rồi… đau quá… “
Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng lập tức hiện lên đoạn video Cố Niệm Chi bị Arth giật điện.
Toàn thân anh cứng đờ, qua một lúc sau mới bình tĩnh lại được, ôm Cố Niệm Chi ngồi dậy.
Cố Niệm Chi vội đẩy anh ra, đứng bật dậy khỏi ghế sofa, nói: “Hoắc Thiệu Hằng, chúng ta đã chia tay rồi, anh không thể muốn ôm là ôm, muốn hôn là hôn em như thế được.”
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi đen sâu không thấy đáy.
“Có nghe thấy gì không? Anh nói gì đi chứ…” Cố Niệm Chi trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Anh có đồng ý hay không?”
Hoắc Thiệu Hằng hơi hổn hển, ngồi im lặng trên ghế. Chờ bản thân bình tĩnh lại, anh mới nhìn cô, chậm rãi nói: “Để anh nghĩ một chút.”
Cố Niệm Chi cạn lời.
Lại còn giở cái giọng quan cách đấy ra với cô nữa à!
Trong lòng Cố Niệm Chi càng phản cảm hơn, cúi đầu cầm iPad lên, in bản danh sách phân chia tài sản kia ra thành hai bản, một bản mình giữ, một bản đưa cho Hoắc Thiệu Hằng, “Cái này là của anh, đợi khi nào rảnh quay về dinh thự của anh một chuyến, em sẽ lôi mấy thứ này ra để trả lại cho anh. Còn quần áo, giày dép, túi xách, em sẽ mang đi hết.”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới cầm bản danh sách xem, chậm rãi nói: “Em trả căn nhà lại cho anh thì em định đặt đống quần áo, giày dép, túi xách của em ở đâu?”
Cố Niệm Chi vốn định nói là sẽ đặt ở phòng ký túc xá của cô, nhưng rồi lại chợt nhớ ra, trong dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng có nguyên một phòng quần áo mười mét vuông chỉ dành riêng để treo quần áo của cô, trong khi cả căn phòng ký túc xá của cô ở Đại học B còn chưa tới mười mét vuông…
“… Em đang tìm phòng rồi. Tiền của em đủ trả khoản đặt cọc.” Cố Niệm Chi khẽ chớp mắt, vô thức nói tuột ra dự định của mình.
Hoắc Thiệu Hằng day day ấn đường, “Em ở căn chung cư tại khu Tam Hoàn đi, không cần trả cho anh.”
“Không, chỗ em ghét nhất chính là chỗ ấy.” Cố Niệm Chi lập tức phản đối.
Bởi vì Cố Yên Nhiên ở ngay trên tầng của cô, bây giờ cô hoàn toàn không muốn phải uất ức chính mình thêm nữa.
Không thích thì cứ thoải mái biểu hiện ra mặt luôn đi. Cô không muốn để ý đến mọi chuyện nữa đấy, thì làm sao nào?
Hoắc Thiệu Hằng hiểu ngay ý cô. Anh im lặng một lát rồi nói: “Ừ, vậy nói sau đi, bây giờ vết thương của em còn chưa lành, dưỡng thương trước đã.”
Cố Niệm Chi không tranh cãi với anh vì cô biết bây giờ có tranh cãi cũng không có ích gì cả.
Rõ ràng Hoắc Thiệu Hằng vẫn đang nghĩ cô chỉ nhất thời bốc đồng làm mình làm mẩy thôi, nghĩ rằng sau một thời gian sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Cô sẽ dùng hành động để chứng minh rằng đây không phải là cô làm mình làm mẩy.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Cố Niệm Chi cũng bình thản hơn.
“Ok, anh Trần cũng bảo em dưỡng thương trước.” Cố Niệm Chi xoa xoa cánh tay mình, “Ban nãy bị anh vặn như vậy, không biết có bị trật khớp không đây.”
Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, nắm lấy các khớp tay của cô nắn thử, sau đó lại nắn nắn khớp vai cô: “Không cái nào bị trật khớp cả.”
Cố Nhiệm Chi vung cánh tay một chút, đột nhiên nhớ tới mấy lần mình gặp nạn ở núi Alps, cánh tay bị thương, nhưng lại nhanh chóng khỏi hẳn.
“Hoắc Thiệu Hằng, có phải anh và anh Trần đều biết về thể chất đặc biệt của em đúng không?” Cố Niệm Chi hỏi thẳng, không quanh co lòng vòng.
Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hoắc Thiệu Hằng hơi nheo mắt, “Em chỉ phương diện nào?”
“… Khi em bị người ta truy sát ở núi Alpes, đã bị thương mấy lần.” Cố Niệm Chi vươn cánh tay trái bị trúng đạn ra, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn nuột nà không chút tì vết, còn không nhìn rõ cả lỗ chân lông, “Anh xem, nhìn thế này có giống như đã từng trúng đạn không?”
Tay của Hoắc Thiệu Hằng thoáng run lên, sau đó mới cầm lấy cổ tay Cố Niệm Chi, bàn tay còn lại nhẹ vuốt lên cánh tay cô, lần từng chút từng chút một xuống dưới, “Bị bắn vào đâu?”
Cố Niệm Chi chỉ vào khuỷu tay trái hướng ra bên ngoài, “Nơi này… “ sau đó lại chỉ vào chân trái của mình, “Chỗ này ngã từ trên vách núi xuống, còn từng gãy xương, nhưng chưa được mấy ngày đã hoàn toàn khỏi hẳn.”
Hoắc Thiệu Hằng hơi quỳ xuống, kéo ống quần leggings của Cố Niệm Chi lên, kiểm tra cẳng chân của cô.
Quả thật không nhìn ra chỗ bị gãy xương.
“… Có phải vậy không?” Cố Niệm Chi truy hỏi, “Đây có phải là nguyên nhân khiến cho từ trước tới giờ anh và anh Trần không cho em tới bệnh viện bên ngoài khám không?”
Bởi vì thể chất đặc biệt của cô, bởi vì không muốn cô trở thành chuột bạch thí nghiệm.
Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, gật đầu, không giấu cô thêm nữa, “Đúng, quả thật thể chất của em tương đối đặc biệt, nhưng cũng không phải đặc biệt tới mức quá bất thường. Bọn anh không muốn em đi bệnh viện bên ngoài, cũng chỉ vì muốn tránh phiền phức không cần thiết thôi.”
Chỉ xét riêng trên phương diện này, Cố Niệm Chi cũng đã chân thành biết ơn Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt rồi.
Hai người này bảo vệ cô giống như một con người, chứ không coi cô như số liệu thí nghiệm quan trọng.
Nghĩ tới những việc mà Diệp Tử Đàn có thể làm vì số liệu thí nghiệm, Cố Niệm Chi càng cảm kích Hoắc Thiệu Hằng hơn.
Nhưng cảm kích là một chuyện, yêu anh lại là một chuyện khác.
Cố Niệm Chi gật đầu, đang muốn cảm ơn Hoắc Thiệu Hằng thì nghe thấy tiếng đập cửa cộc cộc truyền tới.
Giọng nói của Âm Thế Hùng vang lên ngoài cửa: “Hoắc thiếu, thư ký Tào bên phía Thượng tướng Quý tới đây, nói muốn đón anh đi gặp Thượng tướng Quý ạ.”
Không gọi điện thoại nữa mà trực tiếp tới bắt người luôn.
Hoắc Thiệu Hằng cũng đã định hôm nay sẽ tới gặp Thượng tướng Quý để nói rõ ràng mọi chuyện rồi.
Anh chỉnh lại quân trang của mình, nhìn Cố Niệm Chi, “Em nghỉ ngơi dưỡng sức đi, đợi anh về nói sau.”
Cố Niệm Chi mỉm cười, không tỏ thái độ gì: “Thủ trưởng cứ đi làm việc đi ạ, sếp lớn quan trọng hơn.”
Hoắc Thiệu Hằng nghẹn lời đi ra khỏi phòng bệnh của Cố Niệm Chi, thuận tay đóng cửa lại.
“Hoắc thiếu… “ Âm Thế Hùng vội vàng bước lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Thiệu Hằng, anh ta lập tức ngậm chặt miệng.
Rõ ràng môi dưới của Hoắc Thiệu Hằng bị cắn rách, lại còn hàng dấu răng nhỏ chỉnh tề kia là thế nào?
Âm Thế Hùng nhanh chóng tưởng tượng ra một bộ phim “hành động” đầy kích thích: Niệm Chi mạnh mẽ phản kháng, Hoắc thiếu ra sức trấn áp, hai người đại chiến ba trăm hiệp…
“Sao thế?” Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta, “Gặp ma à?”
Thực sự còn kinh khủng hơn cả gặp ma ấy chứ!
Âm Thế Hùng sững sờ nhìn chằm chằm vào môi của Hoắc Thiệu Hằng, dùng ngón tay quẹt một cái qua môi dưới mình, nói: “Hoắc thiếu này, miệng của anh… sao vậy ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng hơi ngẩn ra, xoay người đẩy cửa quay lại, đi vào nhà vệ sinh bên trong để soi gương.
Vết thương ở môi dưới vẫn còn rớm máu. Trên đôi môi đầy đặn có thể nhìn thấy rõ ràng một hàng dấu răng nhỏ, giống như một hàng dấu ấn vậy.
Bình luận facebook